Hoàn thành Bầu trời trong mắt - Hoàn thành - Vì Em Là Nắng

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
:)3. Nếu không liên quan thì tách đoạn luôn tỷ.
1,2: Muội góp ý thôi, quyết định là ở tỷ mà.
Không cần để ý muội quá đâu. :)
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Chương 7:
Thần kinh căng thẳng của Hân lúc này mới thấy nhe nhõm đôi chút.
Không ồn ào, không buồn, không vui và bình yên trong con tim đến bình thản.
Lặp từ.
Tivi nhà bác Bảy đầu làng mở to nghe rõ mồn một tiếng cô gái trong bộ phim truyền hình dài tập đang phát sóng(,) Vinh mới biết được bây giờ cũng đã quá tám giờ tối.
Rồi hè năm sau(,) khi Hân quay lại, anh sẽ mang chị tới dãy núi sau nhà hái sim, hay cùng nhau ra đồng bắt cua, be bờ ruộng tát cá.
“Rõ ràng là Vinh đã đưa chị họ về tới cổng. Hai đứa còn chia tay trong vui vẻ. Lại còn hứa sẽ gặp lại nhau. Vậy mà chưa đầy một tiếng đồng hồ chị họ lại mất tích.”
Lời ai nói đây ạ? Là lời Vinh nghĩ? Để như vậy khó hiểu lắm.
Sáng ngày hôm sau(,) Vinh thấy mình tỉnh dậy trên giường.
Có dự cảm không tốt ở chương này... Số phận a!
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
2.000,0
Chương 08: Khoảnh khắc.


Mùa Đông đến đột ngột. Cái lạnh chậm rãi len lỏi khắp mọi ngóc ngách của cuộc sống. Sáng mở cửa sổ, gió ùa vào lạnh run cầm cập. Căn nhà ba tầng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Tối hôm qua Hân nói chuyện cùng Phong tới tận hai giờ sáng mới đi ngủ. Qua màn hình máy tính Hân không thể nào chạm vào anh. Cô muốn nằm trong vòng tay của Phong để có thể an tâm mà ngủ một giấc thật dài. Để khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ quay về quãng thời gian hạnh phúc mà cô từng có. Hân biết điều đó là mộng tưởng, nhưng cô vẫn ao ước điều chẳng bao giờ có thể xảy ra đó.

Vinh mang tới bữa sáng với bánh mỳ cùng sữa đậu nành nóng hổi. Bữa sáng của hai người diễn ra trong im lặng. Vinh thỉnh thoảng lại liếc nhìn chị họ nhưng không bắt chuyện.

- Ngày mai đi chơi với em được không?

- Đi đâu?

- Hạ Long.

Vinh nhìn thấy ánh mắt đầy thắc mắc của Hân. Cô cần một lí do để có thể đi cùng Vinh. Anh cười khẽ rồi cốc nhẹ vào đầu cô chị, rời khỏi bàn ăn và ra về.

Mùa Đông tới và hai đứa hâm hâm lại quyết định đi biển.

***​

Sau khi từ Hạ Long trở về Hân không gặp Vinh. Cuối tuần rảnh rỗi, cô quyết định ghé Thu Hương Bakery cách quán café mình làm hai con phố để mua một chiếc bánh kem loại lớn vị socola. Sở thích của Vinh và Hân vô hình chung ngày càng giống nhau.

Lúc bước chân ra khỏi cửa hàng bánh thì mưa đã rơi tự bao giờ. Ngang qua những ngôi nhà trong ngõ có thể nghe được tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên. Chiếc ô màu xanh vẫn khiến Hân bị ướt một bên áo. May mắn thay bến chờ xe bus cũng không còn xa.

Hân ngâm nga một đoạn trong bài hát mà cả Hân và Vinh đều yêu thích “Love the way you lie”. Một bản cover nhẹ nhàng của cô ca sỹ người Hà Nội mà tự dưng Hân chẳng nhớ nổi tên.

Bến chờ xe bus không có ai, Hân đặt hộp bánh sang một bên và lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Vinh. Thành phố trong mưa trông thật buồn. Ánh mắt Hân lơ đễnh nhìn xung quanh trong lúc đợi xe bus. Hình ảnh mờ nhạt dưới mưa, nhưng nụ cười đó dù có chết Hân vẫn nhận ra. Trong quán café sang trọng bên kia đường, mẹ của Hân ngồi đối diện với một người đàn ông khác cười đùa vui vẻ. Nụ cười ấy hạnh phúc lắm. Nụ cười ấy Hân chưa từng thấy một lần nào trước đây. Xe bus đến rồi lại đi, người lên rồi lại xuống không biết bao nhiêu lần. Mặc cho cơn mưa ngày một lớn hơn, gió hắt những hạt nước mưa lạnh buốt vào mặt, Hân vẫn ngồi yên lặng. Xung quanh cô, mọi thứ như trở nên vô hình. Chỉ có Hân, mẹ và một người đàn ông khác không phải là bố cô.

Điện thoại trong tay rung liên hồi kéo Hân trở về với thực tại.

- Alo.

- Òa. Chị ở đâu rồi vậy? Lại bị lạc đường nữa hả? Em đói muốn chết đây này.

Vinh nói không ngừng nghỉ. Hân nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của anh.

- Em ốm à?

- Ừ. Một tuần rồi. Ốm vì nhớ chị. Mau đến thăm em đi. – Giọng nhõng nhẽo.

Hân phì cười. Vinh luôn có cách khiến cô quên đi những chuyện không hay và mỉm cười, dù cho đôi khi điều đó chỉ là vô tình.

- Mưa to quá nên chắc tắc đường. Chị đang ở bến xe bus. Lát nữa gặp.

- Nhanh lên nhá.

- Ừ.

Hân tắt máy. Khi cô nhìn sang bên kia đường, vị trí ấy đã không có ai ở đó nữa rồi. Hân thở dài ngước mắt nhìn những hạt mưa đang rơi tự hỏi bản thân mình: “Có đau không?”.

Giọt nước mắt rơi vội, Hân đưa tay lau đi rồi xách hộp bánh bước lên xe bus. Bánh xe lăn đều trên đường, mọi thứ đều bị bỏ lại ở phía sau.

Buổi tối, Hân ăn cơm ở nhà Vinh với chú thím sau đó mới về nhà, vì cô biết sẽ chẳng có ai đợi cô trở về. Cánh cửa lớn màu nâu chạm vào lạnh ngắt. Hân tìm chìa khóa trong túi rồi mở cửa bước vào. Cô không bật đèn lên, theo thói quen tìm tới ghế sofa và ngồi xuống. Ngôi nhà chìm trong bóng tối, lạnh lẽo như hạnh phúc gia đình cô.


Hân ôm lấy gối, đôi mắt nhìn vào khoảng không tối như bưng trước mặt mình. Đêm lạnh hơn vì cơn mưa lúc chiều. Hân cuộn mình trong chăn nhắm mắt lại.

“Về lại con phố ấy, có người thân.

Tìm lại đêm tháng tư mưa dầm...

Tìm mẹ trên phố xưa, gánh hàng rong, nơi tuổi thơ nghèo.

Về lại con phố ấy có người thương.

Tìm người em gái xa xôi ngày nào.

Thành thị loang khói bay ngỡ màn sương, giăng phủ xa mờ.

Có những mùa đông lạnh, mà nghe sao ấm áp.

Chiếc áo mẹ đan rộng dài.

Có những niềm vui giản dị nồi cơm than ấm mẹ chờ...”​

Bài hát nhẹ nhàng vang lên trong đêm, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài.

***​
Mọi việc cứ thế trôi qua. Thành phố lộng lẫy chào đón một mùa Giáng Sinh nữa lại tới.

Hân kéo chiếc khăn len lên cao che kín gương mặt, chỉ trừ đôi mắt. Bàn tay tuy đã đeo găng nhưng vẫn lạnh ngắt. Mỗi khi đông về, tay của Hân bao giờ cũng lạnh như vậy. Điện thoại không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào. Hân ghé trung tâm thương mại mua một chút đồ trước khi về nhà.

Giáng Sinh tới kèm thêm một loạt chương trình khuyến mãi cho rất nhiều mặt hàng. Hân tranh thủ mua thêm một vài đồ dùng cần thiết ở nhà. Tuy nhiên không chỉ mình cô có suy nghĩ ấy. Lượng người có mặt tại trung tâm thương mại vào dịp khuyến mãi luôn rất nhiều, vì vậy Hân mất gần một tiếng đồng hồ mới đến lượt mình thanh toán. Không khí này tự dưng khiến Hân nhớ tới Tết. “Không biết năm nay anh hai có về không?”

Cô ngồi trên ghế đợi ở bến xe bus ngắm nhìn dòng người qua lại trên đường rồi bật cười. Những ngón tay tự dưng cũng không còn cảm thấy lạnh nữa. Đôi khi chỉ những suy nghĩ vẩn vơ cũng làm cho cô cười ngây ngô như vậy. Hân nhớ tới Tết năm ngoái, cô đã cho Vinh phải lang thang gần như một vòng Hà Nội trong ngày mùng một. Vẻ mặt của Vinh lúc ấy luôn làm Hân buồn cười mỗi khi nhớ lại.
Hân ngó xem chừng xe bus đã tới chưa vừa lúc nhìn thấy một gương mặt. Cậu con trai trong chiếc áo khoác màu đen nhìn thấy Hân có chút giật mình, sau đó xoay người bỏ đi. Hân nhìn theo, tự hỏi không biết mình với cậu con trai đó có từng biết nhau sao? Ngồi yên vị trên xe bus Hân lơ mơ nhớ ra cậu bạn đó tên là Minh hay Huynh gì đó. Rồi thì hình như cậu ta từng nói thích cô và cũng hình như là hai người học cùng trường. Và cô từng coi cậu ta là “oan gia”.

Điện thoại trong túi khẽ rung lên.

- Con đây ạ... Vâng. Con biết rồi.

Hân dựa đầu vào cửa kính nhìn thành phố dưới ánh đèn lung linh.

Căn nhà ấm áp và vang lên tiếng nô đùa của trẻ con. Đón Hân là em nhỏ ba tuổi – Tâm và một đứa khác hai tuổi – Đức. Gương mặt chúng sáng bừng khi trông thấy Hân. Ngay lúc ấy tâm trạng chơi vơi của Hân đã biến mất, trái tim ngập tràn hạnh phúc nhỏ.

- Chị Hân... chị Hân.

- Ừ. Chị đây. Lâu quá không được gặp hai đứa. Nhớ quá luôn. Hai đứa có được phiếu bé ngoan không? Có thân thiết với bạn cùng lớp không?

- Em ngoan lắm nhé. Em còn chơi với các bạn nữ. Lại còn bảo vệ được Bo nữa.

Tâm và Đức có tên thường gọi ở nhà là Bi và Bo. Hân mỉm cười, xoa mái tóc mềm của Bi rồi ôm cả hai đứa. Bàn tay nhỏ bé không thể ôm trọn Hân vì chiếc áo khoác dày. Hân cười vui vẻ rồi dắt tay hai đứa vào nhà.

- Cô chú tới chơi ạ? – Hân lễ phép chào hỏi.

- Ừ. Tới từ chiều mà nghe nói cháu đi làm thêm nên không gọi. Tối nay hai nhà chúng ta có tiệc nướng. Bố cháu với chú Hải đang chuẩn bị. Phụ nữ chúng ta chỉ cần hưởng thụ thôi.

- Hôm nay là ngày đặc biệt gì ạ?

- Ơ. Hôm nay là sinh nhật mẹ cháu. Đừng nói cháu quên đấy nhé!

Cô Bình có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Hân.

Hân liếc nhìn sang mẹ, tiếng thở dài rất khẽ.

- Lúc sáng con bé đã chúc mừng sinh nhật chị rồi. Mà chị cũng không định tổ chức kỉ niệm gì. Tất nhiên con bé sẽ ngạc nhiên khi chưa được thông báo mà. – Mẹ cười hiền giải vây cho Hân. Nhưng nụ cười đó lại khiến cô mệt mỏi.

- À. Ra vậy. Gì chứ sinh nhật của con cái có bao giờ bố mẹ quên đâu, nên con cái cũng không được quên sinh nhật của bố mẹ. Đó còn thể hiện tấm lòng hiếu thảo nữa đấy, chị nhỉ?

- Ừ. Em nói đúng.

Hân sợ nếu cứ nghe tiếp những câu nói như vậy thì cô sẽ phát điên mất. Hân cười nhẹ rồi xin phép về phòng thay đồ. Ban công lộng gió, hàng liễu bên hồ trông thật cô đơn. Hân cứ đứng như vậy, mặc cho gió lạnh thổi qua cô cũng chẳng có cảm giác gì.

***​

Phong nhìn tuyết rơi ngoài trời, ly trà nóng tỏa hương thơm dễ chịu. Bản nhạc không lời vang lên trong đêm mùa đông lạnh lẽo. Khung chat trên màn hình máy tính nhấp nháy. Anh thở hắt ra, ấn hai ngón tay lên thái dương. Mắt liếc qua khung ảnh đặt ngay ngắn trên bàn học. Anh cầm lấy nó, vuốt nhẹ lên gương mặt của cô gái, môi nở nụ cười khó nhọc.

Phong ghét mùa đông, và anh ghét nhất cái cảm giác cô đơn trong mùa đông như vậy. Đặt khung ảnh lại vị trí cũ, Phong quyết định rời khỏi bàn học, mặc kệ cho người ở bên kia màn hình máy tính đang đợi anh. Phong tắt luôn nhạc từ chiếc máy hát cũ kỹ mà chủ nhà trọ để lại. Ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cửa sổ, ngắm nhìn một thành phố trong tuyết trắng.

Phong nhớ cô. Người con gái đã xuất hiện trong cuộc đời anh, mang đến cho anh những rung động đầu đời, tình cảm lứa đôi vụng về. Rồi lại nhẫn tâm chà đạp lên tình cảm đó. Người con gái ấy có đôi mắt bình lặng như mặt hồ. Đôi mắt như phản chiếu mọi thứ từ cuộc sống. Ban đầu anh nghĩ đôi mắt ấy thật đẹp, và anh thật sự yêu thích nó. Cho tới ngày cô bước ra khỏi cuộc đời anh, gây ra thương tổn cho anh, anh mới nhận ra đôi mắt ấy đáng sợ như thế nào. Đôi mắt bình lặng, vô tình như chính chủ nhân của nó.

Sau bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn không quên được cô. Hân đã từng nhiều lần nói anh hãy từ bỏ tình cảm ấy. Nhưng quả thật quên một người đã từng là tất cả không dễ dàng chút nào. Anh cần thời gian để lãng quên và bình ổn lại trái tim của mình.

Phong nhớ tới tình đầu của mình. Rồi dường như anh cũng nhớ Hân – cô em gái bé nhỏ và cứng đầu của anh. Trong chuyện tình cảm của mình, thật ra hai anh em rất giống nhau. Cứ giữ mãi tình cảm đã từng khiến mình tổn thương.

Cho dù hôm nay có gặp lại người con gái đó, Phong cũng dễ dàng đối mặt không hề có chút oán hận hay luyến tiếc. Cũng như Hân có thể bình thản đối mặt với Quân sau tất cả những gì đã xảy ra.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Chương 8:
Sáng mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào (lạnh) run cầm cập.
Khổ đầu tiên, sau bốn câu thì cách xuống dong luôn đi tỷ! Chia ra giữa tả cảnh với kể.
Buổi tối(,) Hân ăn cơm ở nhà Vinh với chú thím sau đó mới về nhà,
Vẻ mặt của Vinh lúc ấy luôn làm Hân buồn cườinhớ lại.
=> Vẻ mặt của Vinh lúc ấy luôn làm Hân buồn cười mỗi khi nhớ lại.
- Con đây ạ. Vâng. Con biết rồi.
Chỗ này có nên thêm "..." để thể hiện là Hân vừa nghe vừa trả lời không ạ?
Công nhận là tỷ viết không dính lỗi chính tả a!
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
2.000,0
Trích Tiên Tỷ có thói quen viết rồi rà soát lại mấy lần mới đăng lên. Có lỗi chính tả nữa thì cẩu thả quá. :D:D:D:D:D:D
P/s: Mà nói chung cũng có mà. :D:D:D:D:D:D:D
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
2.000,0
Chương 09: Đánh mất.

Hân bận rộn với kì thi kết thúc giai đoạn trước khi nghỉ Tết. Cuối năm, bố mẹ bận rộn tới mức đến cả một cuộc điện thoại cho Hân cũng không có. Cô có gọi cho bố mẹ nhưng máy luôn bận hoặc không có người trả lời.

Cuối tuần rảnh rỗi Hân thường ôm tivi xem phim kinh dị hoặc sang nhà Tuyết chơi. Tuyết cũng đã trở về là cô gái như trước kia. Dù cho nỗi đau không dễ gì có thể hàn gắn ngay tức thì, nhưng thấy được nụ cười của cô Trang cũng khiến cho Hân nhẹ nhõm. Mọi chuyện xung quanh Hân cứ xoay chuyển, cuộc sống cứ tiếp tục.

Hân vừa hoàn thành hai trong số bốn môn thi. Chiếc xe bus trả Hân về điểm xuất phát, dạo một vòng quanh bờ hồ đón gió lạnh mùa đông xong cô mới về nhà. Vẫn lạnh lẽo và trống rỗng như vậy.

Sau khi ăn cơm tối xong, Hân xem được nửa bộ phim tình cảm Hàn Quốc thì về phòng. Dạo gần đây cô luôn cảm thấy chán nản. Dù ngay cả sở thích ăn uống cũng không còn cảm thấy hứng thú như trước. Lấy sách vở ra học, ngồi xoay bút một lúc lại nằm bẹp trên bàn. Điện thoại báo có tin nhắn, Hân lười biếng mở ra xem. Lại là tin nhắn rác từ tổng đài.

Hân thở dài rồi lại thở dài. Điện thoại lúc này lại đổ chuông, cuộc gọi đến từ bố khiến Hân có chút ngạc nhiên.

- Bố ạ.

Giọng nói trầm ấm vang lên qua loa điện thoại, Hân nghe rất rõ từng câu bố nói với cô.

“Mẹ con bị tai nạn trên đường cao tốc, đang cấp cứu ở bệnh viện Việt Đức. Bố cho người tới đón con rồi, con chuẩn bị chút đi.”

Hân thả điện thoại rơi tự do, từ từ ngồi xuống, hai tay ôm lấy bản thân mình. Tự dưng cô cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết. Nước mắt cứ lặng lẽ rơi ra, Hân đưa tay lau đi những vẫn không hết được. Cho tới khi chú Tâm tới nhà, Hân vẫn ngồi im lặng trong phòng như thế.

Ngồi trong xe nhìn dòng người trên đường, hình ảnh duy nhất còn đọng lại trong mắt Hân là nụ cười của mẹ và người đàn ông đó.

Bệnh viện với mùi thuốc sát trùng quen thuộc mà Hân vẫn ghét. Đâu đó vang lên tiếng khóc của người nhà bệnh nhân cầu mong bác sỹ cứu lấy người thân của họ. Trước cửa phòng cấp cứu là một người đàn ông đang ngồi thẫn thờ nhìn vào cánh cửa đóng chặt. Máu đỏ tươi nổi bật trên nền chiếc áo sơ mi màu trắng. Hân nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh và im lặng chờ đợi.

Nhịp đập trái tim như vang lên bên tai cô một cách rõ rệt.

Thời gian cứ trôi qua, cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng mở ra. Hai người chậm rãi đứng lên. Vẻ mặt của bác sỹ không nhìn ra cảm xúc gì.

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng do bệnh nhân được chuyển vào quá muộn, não bị tổn thương nghiêm trọng không còn có khả năng có thể phục hồi. Phổi bị dập, va chạm mạnh khiến cho bốn xương sườn bị gãy, máu tràn vào phổi...


Hân không nghe thấy bất cứ điều gì nữa. Mọi âm thanh như biến mất khỏi cuộc sống. Ba y tá áo trắng lướt qua Hân cùng chiếc giường đẩy. Bánh xe lăn đều trên hành lang bệnh viện. Hân ngây ngốc đi theo.
Bên trong phòng xác, mùi máu tanh khiến cho Hân có cảm giác buồn nôn, cô cố gắng bước từng bước tới bên cạnh chiếc giường vừa mới được chuyển vào. Bàn tay khẽ kéo tấm chăn màu trắng ra, lau đi những vệt máu còn vương trên mặt của mẹ, vuốt những sợi tóc lòa xòa trên mặt sang một bên. Chẳng mấy chốc, máu cũng nhuộm đỏ tay Hân. Cô cứ lau mãi nhưng vết máu cũng không hề biến mất. Gương mặt xinh đẹp của mẹ cô vẫn im lìm không động đậy, ngày càng lạnh dần. Hân chẳng suy nghĩ gì, lặng lẽ cởi giày ra và leo lên giường, ôm lấy thân thể của mẹ. Ánh sáng chói lòa của đèn khiến cho Hân khó chịu, cô từ từ nhắm mắt lại.


"Hân trông thấy mẹ nắm tay cô và anh Phong. Đó là lần đầu tiên mẹ đưa hai anh em đi chơi ở sở thú. Một mình mẹ với hai đứa trẻ hiếu động nên khá là vất vả. Anh Phong thích xem sư tử, Hân thích xem thỏ. Cả hai đều chọn hai hướng đi khác nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Cuối cùng mẹ cho hai đứa chơi oẳn tù tì, ai thua thì phải nghe người thắng. Hai anh em vốn dĩ thích công bằng, vậy nên mẹ có thể mang hai đứa đi chơi hết mọi nơi mà không phải đau đầu lựa chọn nữa."

"Hân trông thấy mẹ mặc một chiếc váy màu trắng, những bông hoa li ti màu tím, mẹ đang bê một chiếc bánh. Cả hai anh em đều thích ăn đồ ngọt mà mẹ làm. Mùi sữa, mùi bơ, mùi bột thơm lừng. Hai anh em cứ nhảy nhót xung quanh mẹ như vậy.
"

Những hình ảnh vụt qua rồi xa dần. Đôi mắt của mẹ không còn nét cười, mẹ không còn mỉm cười đầy hạnh phúc nữa. Thay vào đó là lớp phấn trang điểm che khuất những vết nhăn trên khóe mắt do thời gian, đôi mắt luôn phảng phất ánh nhìn u buồn.

Hân đã quên, quãng thời gian hạnh phúc mà cô từng có. Hân đã quên, nụ cười rạng rỡ nhất của mẹ. Hân đã quên tất cả. Năm tháng đã lấy đi của cô ký ức mà Hân tưởng chừng phải trân trọng, gìn giữ.

- Mẹ.

- Hân. Hân. Chị làm sao vậy? Hân…

Mở mắt ra, Hân trông thấy Vinh. Khẽ chạm tay lên má, vệt nước vẫn còn hiện hữu. Hân ôm lấy đầu, không ngừng gào thét.

- Mẹ. Con sai rồi. Mẹ, con xin lỗi. Mẹ ơi, con xin lỗi. Mẹ quay về đi, mẹ ơi…

Vinh đau lòng nhìn Hân, ôm lấy chị họ và nước mắt cũng rơi.

Căn nhà lạnh lẽo càng thêm phần thê lương.

Ngày đưa mẹ ra nghĩa trang, trời mưa từ lúc tờ mờ sáng và ngày càng nặng hạt, không có dấu hiệu ngừng lại. Nghĩa trang chỉ có một vài người. Hân không để ý được ai có mặt, ai không. Cũng không nhận ra ánh mắt kỳ lạ mà mọi người dành cho cô. Mưa như những giọt nước mắt của ông trời xót thương cho số phận của người phụ nữ cả cuộc đời đã phải vất vả, cho đến cuối cùng cũng ra đi trong đau khổ.

Chuyện xảy ra bất ngờ, bạn bè cũng lớp cũng đã giúp Hân làm thủ tục hoãn thi. Những ngày khó khăn trôi qua chỉ có Vinh và Tuyết luôn bên cạnh Hân. Anh Phong đã không kịp về cả trong ngày tiễn đưa mẹ vì có bão tuyết.

Hân không còn khóc sau cái lần tỉnh lại vì ác mộng đó nữa. Gương mặt tiều tụy đi trông thấy. Làn da nhợt nhạt kém sức sống. Tuyết nhìn đến mà đau lòng. Ngày nào cũng nhờ mẹ nấu thức ăn mang sang cho Hân, nhưng cô không hề động đũa, chỉ uống nước lọc. Qua ngày thứ tư, Tuyết không còn chịu đựng được sự bướng bỉnh của Hân nữa.

- Mày bị điên hả. Mày đang tự hành hạ bản thân sao? Làm như vậy thì được cái gì? Mẹ của mày sẽ quay về sao? Chính mày biết rõ đó là điều hoang tưởng mà. Đứa bạn mạnh mẽ của tao đâu rồi? Mày cứ thần kinh như thế này chỉ khiến người khác lo lắng hơn thôi… Tao xin mày, ăn chút gì đi. Tao biết mày đau lòng, tao biết mày là đứa thích tự làm đau chính mình. Đừng như vậy nữa. Tao không chịu nổi đâu.

Tuyết hùng hổ quát mắng rồi lại khóc như một đứa trẻ. Hân cuối cùng cũng đáp lại những cảm xúc của Tuyết. Cô chậm rãi cầm lấy thìa, xúc một thìa cháo trắng còn nóng hổi cho vào miệng. Vừa mới nuốt vào đã bỏ thìa xuống và chạy luôn vào nhà vệ sinh. Hân nôn hết tất cả cháo ra, nôn ra cả nước lọc mấy hôm đã uống. Tuyết chỉ có thể vuốt lưng cho cô bạn, âm thầm lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi.

Cánh cửa phòng mở ra. Phong đứng đó, trông anh cũng tiều tụy đi nhiều, râu cũng không cạo. Nhưng so với Hân còn khá hơn. Anh đưa đôi mắt kiếm tìm.

Khi hai người chậm rãi bước ra, Tuyết nhìn thấy Phong chỉ lặng lẽ cúi đầu như một lời chào. Ánh mắt Hân không tập trung, cô cứ im lặng bước đi, chẳng hề phát hiện ra sự có mặt của Phong. Tuyết đỡ cô bạn nằm xuống giường, đắp chăn lại, nắm lấy bàn tay gầy gò và lạnh ngắt. Hân nhắm mắt.


Phong về phòng của mình. Mọi thứ vẫn y nguyên như ngày anh ra máy bay sang Mỹ. Nhà Phong không có người giúp việc, Hân cũng không phải là một cô gái yêu làm việc nhà, nhưng căn phòng của anh vẫn sạch sẽ như vậy. Phong nằm xuống chiếc đệm, mùi nước xả bao năm qua vẫn chưa từng thay đổi, vì anh thích nó. Rèm cửa đã được đổi sang màu xanh lam vào mùa đông, vì anh không thích cảm giác ủ dột của những ngày mây âm u.


“Cốc, cốc.”

- Anh Phong, là em đây.

Phong nhận ra giọng của Tuyết, anh rời giường và ra mở cửa.

- Em vào đi.

- Dạ thôi ạ. Em có việc gấp phải về nhà bây giờ nên muốn thông báo với anh về tình hình của Hân. Từ sau cái hôm từ bệnh viện trở về, Hân chưa ăn chút gì, chỉ uống nước thôi. Lúc nãy cô ấy có ăn một thìa cháo, nhưng lại nôn ra hết. Em hơi sợ. Hay là anh mang cô ấy đến bệnh viện xem thế nào.

- Ừ. Cảm ơn em vì đã luôn bên cạnh Hân.

- Anh đừng nói vậy. Là cô ấy luôn bảo vệ em, lần này em chẳng có thể làm gì để giúp đỡ Hân, chỉ có thể bên cạnh cô ấy…

Căn nhà yên tĩnh, Phong có thể nghe thấy tiếng thở khó chịu của Hân. Anh nhẹ nhàng bế cô lên. Có lẽ cảm nhận được hơi ấm từ người Phong, Hân khẽ thả lỏng cơ thể, hơi thở cũng nhẹ nhàng đi đôi chút. Vinh lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người Hân, khóa cửa và cùng lên taxi đến bệnh viện.
Phong không biểu hiện cảm xúc gì rõ ràng, nhưng thật ra là đang rất lo sợ. Anh không muốn lại phải nhìn thấy một Hân như trước kia, lần trở về đột ngột trong đêm của bố mẹ.

"Hân như con thú nhỏ bị thương, điên cuồng né tránh mọi thứ. Ngay cả Phong cũng không thể chạm được vào cô. Hân lui vào góc phòng, đôi mắt lúc nào cũng ngập nước đầy sợ hãi. Mặc cho ai nói gì cô cũng lắc đầu né tránh. Hân bỏ bữa tới ngày thứ hai, cộng thêm khóc quá nhiều và tinh thần hoảng loạn nên bị ngất đi. Mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Bởi chỉ khi cô ngủ thì mới có thể chạm vào cô, truyền nước cho cô. Gương mặt nhỏ nhắn xanh xao tới đáng thương. Ngay cả khi ngủ bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt, run rẩy.
Phong ở lại trông Hân trong bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng khiến anh hơi khó chịu. Nhưng nhìn cô em gái nằm trên giường bệnh đang cố co người lại càng khiến anh đau lòng hơn. Phong tiến tới bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Hân gạt ra nhưng anh lại nắm lấy. Được một lúc thì Hân cũng yên phận, bàn tay đổ đầy mồ hôi nằm gọn trong bàn tay anh. Phong lau những giọt mồ hôi trên trán cho Hân. Xoa lưng cho Hân. Mỗi lần Hân khó ngủ anh đều xoa lưng cho cô, vỗ về cô.
Bố mẹ không nói cho Phong chuyện gì đã xảy ra, dù cho anh có gắng hỏi như thế nào. Nhưng Phong nhận ra gia đình anh đã có sự thay đổi.
Phong sáng đi học, trưa về sau khi ăn cơm xong thì lại tới bệnh viện với Hân. Em gái vẫn luôn trong trạng thái sợ hãi, chỉ lúc ngủ cô mới yên bình quay lại là em gái đáng yêu của Phong. Kết luận của bác sỹ cũng chỉ có bố mẹ biết.

Cho tới một hôm, Phong tỉnh giấc nửa đêm vì tiếng nói của Hân. Những câu nói đứt quãng trong giấc mơ cũng giúp anh xâu chuỗi lại mọi việc. Bàn tay Hân nắm chặt hết mức, cảm tưởng như bàn tay ấy sẽ bóp nát mọi thứ mà nó nắm lấy. Mồ hôi trên trán túa ra. Hân co người lại.
Phong nắm lấy tay Hân, nó lạnh ngắt dù không phải là mùa đông, điều hòa cũng không mở quá lớn. Phong lau đi những giọt mồ hôi trên trán Hân. Anh cúi xuống bên cạnh tai cô, thầm thì: “Hãy quên hết đi. Mọi chuyện qua rồi. Anh sẽ luôn bảo vệ em.”

Không đột ngột, nhưng thật thần kỳ. Những hành động của Hân dần dần ổn định. Cô không nói mê nữa, bàn tay cũng thả lỏng. Cho tới khi hơi thở đều đều vang lên khe khẽ, Phong nhận ra Hân đã ngủ say. Cả đêm hôm đó, Phong đã thức trắng, chỉ ngồi nắm lấy bàn tay của em gái và ngắm nhìn gương mặt của cô.
Sáng hôm sau, Hân xuất viện. Tâm trạng của Hân đã trở về lúc bình thường. Chẳng có ai nhắc lại chuyện cũ vì không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhưng cũng từ lần đấy, Hân chưa từng về quê một lần nào nữa.
"
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Ôi, tò mò quá, chuyện gì đã xảy ra với Hân vậy chị?
 
Bên trên