Đây giống như ngoại truyện của truyện "Xin cho em một lần được yêu!"
Nó được sinh ra trong một ngày đầu xuân ấm áp. Cha nó phía ngoài sốt ruột đi qua, đi lại, có nhân viên y tế nào bước qua đều hỏi. “Vợ tôi có sao không?” hay “Vợ tôi sao rồi!” Nghe thấy tiếng mẹ nó hét toáng lên phía bên trong, cha nó cuống cuồng đập cả đầu vào tường. Bà ngoại nó sợ quá, kéo cha nó ngồi lên ghế ngay cạnh bà. Tiếng oe oe,… truyền từ trong ra, bà ngoại nó khấp khởi: “Đẻ rồi, đẻ rồi!”. Thế mà khuôn mặt cha nó vẫn còn căng lắm. Đến khi cô hộ sinh bế nó ra khỏi phòng. Oang oang tuyên bố. “Con gái! Hai ký sáu lạng, mẹ khỏe, bé khỏe nhé! Bố đâu ra bế.” Cha nó chạy lập cập ra, lau lau hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào quần, cẩn thận ôm lấy nó. Nhìn hình hài nhỏ sinh đang khóc réo rắt, cha nó vừa cười vừa khóc: “Mẹ ơi! Con bé đẹp quá”. Bà ngoại nó gật gật “Ừ! Cũng được, sinh thiếu tháng thế là được rồi!” Còn hộ lý bước vào trong cười tủm tỉm. Kỳ thực nó là một đứa bé trẻ xấu đau đớn, da nhăn nheo gầy gầy do thiếu tháng, người toàn ngây trắng muốt, tóc lơ phơ như trọc đầu, khuôn mặt nhăn nhúm hết lên vì khóc. Ấy thế mà gặp ai cha nó cũng bảo cháu nó đẹp lắm. Người ta đành gật, gật cho qua.
“Mày định đi đâu thế hả! Cái Tí nó mới có 2 tháng mầy định đi đâu?” Bà ngoại nó hét lên. Còn nó trên tay bà như biết sắp phải xa mẹ, khóc ngặt nghẽo, sùi cả nước mũi. Mẹ nó chẳng nói gì vẫn cho đống quần áo vào chiếc túi du lịch cũ kĩ. “Mày còn lương tâm không hả con! Nó mới 2 tháng, mày muốn đi đâu để nó lớn hơn một tý rồi đi.” Khoác túi lên vai, mẹ nó không thèm nhìn nó một lần tiến ra phía cửa.Vừa bước ra sân, thấy bố nó đạp chiếc xe thống nhất cũ kĩ, trở về. Thấy mẹ nó, cười tươi, dựng chiếc xe cũ vào một góc, cha nó cầm túi đồ giơ lên. “Chồng mới mua được ít thịt bò cho mình tầm bổ này!” Mẹ nó nhìn cha nó lạnh lùng. “Anh chở tôi ra thị xã!”.
“Mình muốn đi đâu à! Sao mang túi to thế!” Bà nó đang ôm nó vỗ về chạy vội ra ngăn.
“Đừng chở!” Mẹ nó quay lại lườm bà nó sắc lẻm, bà nó im lặng lấy khăn chấm nước mắt.
“Chở tôi ra thị xã có việc, ra đấy rồi tôi nói chuyện!” Ba nó nhìn bà nó ngập ngừng. Mẹ nó nổi khùng quát lên.
“Không chở thì thôi! Tôi tự đi!” Nó vừa ngưng khóc, vì tiếng quát của mẹ nó, giật mình nó khóc to hơn. Thấy thế mẹ nó vội vã bỏ đi, ba nó đuổi theo gọi ý ới…
Đợi cha nó chở tới thị xã, mẹ nó thấy chiếc xe khách vẫy vẫy. Quay lại phía cha nó, mẹ nó nói nhanh.
“Tôi đi đây! Đừng mong chờ tôi nữa!” Vừa đúng lúc đó, chiếc xe tới nơi mẹ nó nhảy lên xe. Cha nó lúc bấy giờ mới hiểu ra, vứt chiếc xe đạp chạy đuổi theo.
“Mình ơi! Mình ơi! Đừng bỏ cha con anh!” Chiếc xe vẫn lạnh lùng lăn bánh xa dần, bỏ lại cha nó gào khóc gọi mẹ nó phía sau.
Bà nó nhìn bần thần ra ngõ, thấy cha nó ủ rũ, dắt chiếc xe đạp về, lâu lâu lấy tay quệt mắt. Nó khóc mệt ngủ thiếp đi trong vòng tay của bà, nhìn nó và cha, bà nó lại không cầm nổi nước mắt. Miễn tưởng mẹ nó có con rồi sẽ khác, thật không ngờ chứng nào tật đấy. Cha nó hơi ngớ ngẩn thật nhưng còn tốt hơn đầy thằng khác, mẹ nó đâu có hiểu, âu cũng do mình, bà nó nghĩ. Nếu không phải vì được quá nuông chiều thì mẹ nó đã không như thế. Đến tuổi tứ tuần bà nó mới sinh được một mụn con. Năm mẹ nó mười tám tuổi ông nó mất, mẹ nó cầm hết tiền bỏ đi thành phố. Năm năm sau quay lại vác bụng bầu đòi cưới cha nó. Thấy cha nó tuy mồ côi, hồi nhỏ bị sốt cao mà đầu óc hơi ngờ nghệch, nhưng được cái thật thà, chăm chỉ, biết quan tâm người khác bà nó đồng ý. Vậy mà chẳng được mấy tháng mẹ nó lại bỏ đi.
Cha nó tới gần ôm nó, từ tay bà mếu máo.
“Mẹ nó bỏ hai cha con con rồi mẹ ạ!” Bà nó vỗ vai cha nó an ủi. Thôi! Kệ nó! Coi như mẹ với mày không có nó!
“Nhưng con không muốn Tí mồ côi giống con!”
“Ai bảo mày mồ côi! Mẹ là mẹ mày đây! Tao không có đứa con bất hiếu, bỏ mẹ già con thơ! Mày mới là con mẹ!” Cha nó nhìn bà ngậm ngùi. Nó tỉnh ngủ lại khóc ré lên vì khát sữa. Cha nó cuống cuồng, bà nó nhìn thấy thế mỉm cười.
“Nó đói đấy!” Bà nó đưa cha nó bình sữa. Sau khi được được uống no nó cười toe với cha và bà. Tuy nó không có mẹ nhưng không phải nó có cha và bà ngoại hay sao…
(Còn tiếp)
Nó được sinh ra trong một ngày đầu xuân ấm áp. Cha nó phía ngoài sốt ruột đi qua, đi lại, có nhân viên y tế nào bước qua đều hỏi. “Vợ tôi có sao không?” hay “Vợ tôi sao rồi!” Nghe thấy tiếng mẹ nó hét toáng lên phía bên trong, cha nó cuống cuồng đập cả đầu vào tường. Bà ngoại nó sợ quá, kéo cha nó ngồi lên ghế ngay cạnh bà. Tiếng oe oe,… truyền từ trong ra, bà ngoại nó khấp khởi: “Đẻ rồi, đẻ rồi!”. Thế mà khuôn mặt cha nó vẫn còn căng lắm. Đến khi cô hộ sinh bế nó ra khỏi phòng. Oang oang tuyên bố. “Con gái! Hai ký sáu lạng, mẹ khỏe, bé khỏe nhé! Bố đâu ra bế.” Cha nó chạy lập cập ra, lau lau hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào quần, cẩn thận ôm lấy nó. Nhìn hình hài nhỏ sinh đang khóc réo rắt, cha nó vừa cười vừa khóc: “Mẹ ơi! Con bé đẹp quá”. Bà ngoại nó gật gật “Ừ! Cũng được, sinh thiếu tháng thế là được rồi!” Còn hộ lý bước vào trong cười tủm tỉm. Kỳ thực nó là một đứa bé trẻ xấu đau đớn, da nhăn nheo gầy gầy do thiếu tháng, người toàn ngây trắng muốt, tóc lơ phơ như trọc đầu, khuôn mặt nhăn nhúm hết lên vì khóc. Ấy thế mà gặp ai cha nó cũng bảo cháu nó đẹp lắm. Người ta đành gật, gật cho qua.
“Mày định đi đâu thế hả! Cái Tí nó mới có 2 tháng mầy định đi đâu?” Bà ngoại nó hét lên. Còn nó trên tay bà như biết sắp phải xa mẹ, khóc ngặt nghẽo, sùi cả nước mũi. Mẹ nó chẳng nói gì vẫn cho đống quần áo vào chiếc túi du lịch cũ kĩ. “Mày còn lương tâm không hả con! Nó mới 2 tháng, mày muốn đi đâu để nó lớn hơn một tý rồi đi.” Khoác túi lên vai, mẹ nó không thèm nhìn nó một lần tiến ra phía cửa.Vừa bước ra sân, thấy bố nó đạp chiếc xe thống nhất cũ kĩ, trở về. Thấy mẹ nó, cười tươi, dựng chiếc xe cũ vào một góc, cha nó cầm túi đồ giơ lên. “Chồng mới mua được ít thịt bò cho mình tầm bổ này!” Mẹ nó nhìn cha nó lạnh lùng. “Anh chở tôi ra thị xã!”.
“Mình muốn đi đâu à! Sao mang túi to thế!” Bà nó đang ôm nó vỗ về chạy vội ra ngăn.
“Đừng chở!” Mẹ nó quay lại lườm bà nó sắc lẻm, bà nó im lặng lấy khăn chấm nước mắt.
“Chở tôi ra thị xã có việc, ra đấy rồi tôi nói chuyện!” Ba nó nhìn bà nó ngập ngừng. Mẹ nó nổi khùng quát lên.
“Không chở thì thôi! Tôi tự đi!” Nó vừa ngưng khóc, vì tiếng quát của mẹ nó, giật mình nó khóc to hơn. Thấy thế mẹ nó vội vã bỏ đi, ba nó đuổi theo gọi ý ới…
Đợi cha nó chở tới thị xã, mẹ nó thấy chiếc xe khách vẫy vẫy. Quay lại phía cha nó, mẹ nó nói nhanh.
“Tôi đi đây! Đừng mong chờ tôi nữa!” Vừa đúng lúc đó, chiếc xe tới nơi mẹ nó nhảy lên xe. Cha nó lúc bấy giờ mới hiểu ra, vứt chiếc xe đạp chạy đuổi theo.
“Mình ơi! Mình ơi! Đừng bỏ cha con anh!” Chiếc xe vẫn lạnh lùng lăn bánh xa dần, bỏ lại cha nó gào khóc gọi mẹ nó phía sau.
Bà nó nhìn bần thần ra ngõ, thấy cha nó ủ rũ, dắt chiếc xe đạp về, lâu lâu lấy tay quệt mắt. Nó khóc mệt ngủ thiếp đi trong vòng tay của bà, nhìn nó và cha, bà nó lại không cầm nổi nước mắt. Miễn tưởng mẹ nó có con rồi sẽ khác, thật không ngờ chứng nào tật đấy. Cha nó hơi ngớ ngẩn thật nhưng còn tốt hơn đầy thằng khác, mẹ nó đâu có hiểu, âu cũng do mình, bà nó nghĩ. Nếu không phải vì được quá nuông chiều thì mẹ nó đã không như thế. Đến tuổi tứ tuần bà nó mới sinh được một mụn con. Năm mẹ nó mười tám tuổi ông nó mất, mẹ nó cầm hết tiền bỏ đi thành phố. Năm năm sau quay lại vác bụng bầu đòi cưới cha nó. Thấy cha nó tuy mồ côi, hồi nhỏ bị sốt cao mà đầu óc hơi ngờ nghệch, nhưng được cái thật thà, chăm chỉ, biết quan tâm người khác bà nó đồng ý. Vậy mà chẳng được mấy tháng mẹ nó lại bỏ đi.
Cha nó tới gần ôm nó, từ tay bà mếu máo.
“Mẹ nó bỏ hai cha con con rồi mẹ ạ!” Bà nó vỗ vai cha nó an ủi. Thôi! Kệ nó! Coi như mẹ với mày không có nó!
“Nhưng con không muốn Tí mồ côi giống con!”
“Ai bảo mày mồ côi! Mẹ là mẹ mày đây! Tao không có đứa con bất hiếu, bỏ mẹ già con thơ! Mày mới là con mẹ!” Cha nó nhìn bà ngậm ngùi. Nó tỉnh ngủ lại khóc ré lên vì khát sữa. Cha nó cuống cuồng, bà nó nhìn thấy thế mỉm cười.
“Nó đói đấy!” Bà nó đưa cha nó bình sữa. Sau khi được được uống no nó cười toe với cha và bà. Tuy nó không có mẹ nhưng không phải nó có cha và bà ngoại hay sao…
(Còn tiếp)
Chỉnh sửa lần cuối: