Chương 1: Chỉ giữ cô đơn
Năm nay khoảnh khắc giao mùa thật đẹp. Mọi thứ cứ nhẹ nhàng chuyển mình như thế, hệt cô thiếu nữ chập chững biết yêu. Kéo chặt chiếc áo khoác để tránh những đợt gió lạnh buốt táp vào người, tôi cúi đầu lặng lẽ đi về phía trước mặc kệ bên tai là tiếng ồn ào náo nhiệt của đường phố, của những cô quẩy gánh hàng rong mời khách. Một chiếc lá úa đỏ khẽ nghiêng mình xuống mặt đường lạnh lẽo. Tôi đã cô đơn.
***
Đến lớp từ sớm. Đặt balo xuống bàn, tôi nhìn ra cửa sổ. Khoảng không gian nhỏ bé này... tôi sắp tạm biệt nó rồi. Buổi học cuối cùng khi tôi ở đây, có hàng nghìn lí do để khiến tôi lưu luyến nơi này - một thời hồn nhiên của tôi...
Tất cả rồi cũng qua, ký ức rồi cũng sẽ mất dần.
“Cà chua, đi học sớm thế.” Linh đập vai tôi, kéo ý thức đang trôi xa của tôi về với hiện tại.
“Có đâu.”
Câu trả lời của tôi bị trôi vào quá khứ không ai để ý khi một chuỗi âm thanh dồn dập, ồn ào truyền vào tai ngay sau đó. Là âm thanh của nhạc rook. Hùng vẫn thế, vẫn “ngất ngưởng” và ngông cuồng chìm đắm vào sở thích không giống ai của chính mình. Có khi đang học, cậu bạn mở nhạc thật to rồi nhún vai, miệng nhai kẹo có vẻ rất lãng tử. Khi bị cô giáo hỏi thì chỉ đáp gỏn lọn “Tôi thích”. Mỗi người một sở thích một niềm đam mê và tôi cũng thế. Tôi cũng thích nghe nhạc rook, thích xem phim kinh dị một mình và yêu hết lòng mình cho tất cả nữa...
Buổi chiều tôi rời khỏi nơi đã từng thân thuộc này là một chiều mưa trắng xóa. Thật đặc biệt, tôi nghĩ thế. Tôi sinh ra ở đây vào một ngày mưa và khi tôi rời đi tạm biệt tôi cũng là một cơn mưa. Bạn bè không ai biết, cũng chẳng có người thân hay họ hàng gì, tôi một mình ra sân bay, một mình lên máy bay và một mình đến đây. Tất cả đều đơn độc.
Từ phi trường tôi thấy bóng dáng ba thấp thoáng ở cổng chờ. Rất may còn có người để ý đến chuyến hành trình một tiếng đồng hồ này của tôi. Ba cầm lấy hành lí của tôi và hỏi han. Dường như ông rất lo lắng cho tôi nhưng cũng có thể ông lo cho chiếc máy bay của VietNam Airlines bị rơi, tôi không dám chắc. Tôi im lặng.
“Cà chua có mệt không?” Ba cất tiếng hỏi làm tôi hơi giật mình. Đã lâu lắm rồi, tôi chưa nghe đến hai chữ “Cà chua” thân mật mà ông thường gọi tôi. Kết thúc của cuộc tranh luận cách đây ba tuần trước là tiếng lạnh lùng của ông: “Cô Quỳnh Chi, cô muốn làm cái gì?” Tất nhiên làm gì cũng đã không còn quan trọng nữa, chẳng phải bây giờ tôi vẫn nghe theo sự sắp xếp của ông đấy thôi.
“Không mệt ạ.”
“Thứ hai con sẽ đến nhập trường. Tự lo liệu được chứ?”
Hơi thất vọng vì ngày đầu tiên nhập trường phải một mình nhưng cũng chẳng ảnh hưởng lắm. Đây mới là phong cách của ông. Ba tôi - ông sẽ chỉ cho tôi con đường mà tôi phải đi, rồi trong một đêm lạnh lẽo nào đó ông thức tôi dậy, chỉ vào bìa rừng, bảo: “Con đường ấy băng qua cánh rừng”. Và ông sẽ đứng bên ngoài âm thầm theo dõi từng hành động của tôi. Tôi có thể chọn một con đường khác, tất nhiên trước đó sẽ là một cuộc tranh luận và kết thúc cuộc tranh luận ấy ông bị thuyết phục hoàn toàn.
***
Bước vội trên đường vào một ngày chuyển mùa, tôi đến trường cho kịp giờ. Đây là một bước ngoặt mang tính quyết định cho con đường sau này của tôi. Tôi đã đánh đổi mọi thứ chỉ giữ cho mình nỗi cô đơn. Tôi sẽ hoàn toàn thất bại nếu gặp phải sự cố. Bạn mới? Cô em mới? Con nhỏ? Có lẽ tôi nên làm quen với những danh từ này khi nhập trường để đề phòng bị tổn thương.