Chương 5:
Tôi dừng xe, không đạp nữa quyết định dắt bộ. Trong ráng chiều hình ảnh của một cô nữ sinh mảnh mai dắt chiếc xe đạp nhích từng bước nhỏ trên vỉa hè thật lãng mạn. Đúng, sẽ rất lãng mạn nếu tôi không bị lạc. May mắn cho tôi là dắt bộ một đoạn tôi gặp bác xích lô, bác bị tôi níu lại hỏi đường. Trớ trêu thay, địa lí của tôi bình thường tổng kết chỉ đủ qua môn thì làm sao mà biết đường về. Tôi hỏi, bác tận tình chỉ bảo nhưng kết quả là tôi vẫn loay hoay. Cũng chẳng phiền bác nữa... tôi quyết định ngồi xích lô về nhà. Xe đạp gửi ở quầy tạp hóa gần đó mai tôi sẽ sang lấy.
Về đến nhà thì trời cũng tối mịt...
Tôi lên phòng, đóng sập của rồi lao nhanh đến giường. Quả thật là mệt mỏi. Tôi vẫn thích được sống dưới quê cùng bà hơn. Thành phố cũng có hại lắm, bên cạnh sự phát triển là giao thông vận tải cũng được nâng cấp mở rộng, tôi dám cá là người bản địa ở đây có người còn chưa đi hết cái thành phố này ấy.
***
Sáng nay, lớp tôi chỉ học 3 tiết nên khá thoải mái chỉ toàn là những môn học phụ có lẽ vì thế mà ai cũng không tập trung lắm. Tôi cũng ở trong số không tập trung đó vì bình thường tôi đã thiếu chú ý với tất cả rồi. Tôi giở cuốn sổ nhỏ ra nhưng rồi lại gấp lại... tôi ngồi bên Tứ, ở đây là viết nhật kí thì chẳng khôn ngoan tẹo nào.
“Kiếm trò gì chơi đi, chán quá.” Tứ hất tay tôi, bày ra vẻ mặt chán nản. Tôi nhún vai, chẳng có trò gì đâu. Nếu là một năm trước thì nhiều khả năng tôi đã hô hào vui chơi nhưng giờ thì nhiệt huyết giảm rồi, chẳng còn đặc biệt thích thú với cái gì nữa.
“Quỳnh Chi này, sao cậu lại chuyển đến đây vậy.” Tứ kiếm chuyện.
“Tớ cũng đâu muốn chuyển, tình thế ép buộc thôi. Hơn nữa chẳng có ai điên mà năm cuối cấp mới chuyển, phải không?” Tôi hỏi vặn lại, Tứ trầm ngâm rồi gật đầu. Tôi đã gắn bó với những con người đó hai năm nay rồi, chỉ một năm này nữa thôi là chúng tôi chia tay thế mà tôi vẫn phải rời đi trước đến một thành phố xa lạ làm quen. Có chút hụt hẫng và nuối tiếc.
“Cậu có sở thích gì đặc biệt không?”
“Chẳng lẽ cậu không có hả Tứ?” Tôi nháy mắt.
“Nếu ngủ nude được tính là sở thích thì tớ có đấy.” Tứ nói xong, hai chúng tôi cũng cười mặc dù câu chuyện của chúng tôi nhạt như nước ốc nhưng có còn hơn không.
Tứ lại bận rộn quay xuống chỗ Phan Đăng nói vọng. “Này, hoa khôi của khối mình bữa nay làm gì mà không đến tìm mày thế?”
“Thằng điên này, tao quản được sao? Đi hỏi cô ta ấy.”
“Hôm nay khó ở thế...” Tứ chậc lưỡi, quay về phía tôi lắc đầu. Tứ lại bắt đầu luyên thuyên với tôi. Được mà, tôi ghét môn Giáo dục công dân nên bây giờ đang vô công rồi nghề đây.
Cuối giờ, lớp trưởng lại lên thông báo sáng mai các bạn nữ trong lớp phải mang áo dài. Cũng chẳng ai hé môi, coi như là biết rồi thế mà lũ con trai thì hí hửng lắm. Có lẽ vì mặc áo dài nên con gái chải chuốt hơn, dịu dàng thướt tha hơn nên chẳng muốn gây sự với lũ con trai rồi rượt nhau chạy vòng vòng hay sao? Con trai cũng mặc áo dài được mà... Gì chứ riêng cái điểm này là bất công lắm nhé.
Một mình đạp xe giữa trời nắng thế này là cực hình với con gái khi đã che ngược che xuôi bào vệ da nhưng cuối cùng thì hè nào cũng đen đi không ít. Tôi biết thế nên chẳng muốn che chắn cái gì nữa vác cái mặt này về luôn cho gọn. Đi được một lúc, bạn lớp phó học tập ấy không biết từ đâu vượt lên đi ngang hàng tôi bắt chuyện.
“Quỳnh Chi ở đường nào thế?”
“Tớ không biết, đi quen thì nhớ thôi chẳng để ý...” Tôi mở miệng nói.
Phan Đăng cũng gật đầu không nói gì thêm chúng tôi im lặng suốt quãng đường về. Tôi rẽ trước, cậu ấy đi đến đâu tôi cũng không biết. Cũng không thân quen gì lắm nên tôi chẳng để tâm. Với tôi, đã có quá nhiều chuyện nhức đầu cần để ý đến rồi.
Về nhà, hai chiếc ô tô dừng trước cổng khiến tôi ngờ ngợ, im lặng đi vào nhà. Bình thường giờ này chẳng có cơm nước gì đâu, vẫn còn sớm mà thế nhưng cô Nga – người giúp việc cho nhà tôi có vẻ tất bật lắm. Tôi đeo nguyên balo như vậy tìm ly uống nước.
“Hôm nay bận lắm hả cô?”
“Ba hôm nay dẫn bạn về nhà mà, không nói gì với con sao? Có cần ăn cái gì không để cô lấy.”
Tôi không nghe ba nhắc đến. Cũng phải thôi hôm qua ba về nhà khá muộn, sáng ra tôi lại đi học sớm nên chưa gặp nhau mà.
“Cho con quả táo cô ơi.”
Tôi cầm quả táo trong tay rồi lên phòng. Thở dài lại thở dài, ngột ngạt quá.