Truyện ngắn Cô bé câm

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
"Hôm nay lại nắng nữa ư?" Hai người phụ nữ, trên đầu đỡ vại nước, vừa đi vừa nói chuyện. Người đàn bà áo lam cất tiếng hỏi.
"Phải. Tôi nghĩ hạn hán sẽ còn kéo dài..." Người đàn bà áo nâu ủ rũ nói.
"Ôi thần linh ơi, chúng con đã làm gì mà Ngài đầy đọa chúng con như vậy?" Sau tiếng rên đầy đau khổ của người đàn bà áo lam, cuộc nói chuyện chìm vào im lặng.

Hai người phụ nữ là người của bộ tộc Samoa định cư ở trên núi. Không biết vì lí do gì, mấy năm nay hạn hán cứ hoành hành, mất mùa đói kém ở khắp nơi, lượng nước ngày càng ít đi. Trưởng làng đã lập đàn cầu tế các vị thần mà vẫn chẳng có hiệu quả. Bộ tộc Samoa vốn đã ít người giờ chẳng còn lại bao nhiêu.

"Mợ hai ơi, mợ hai!" Một đứa trẻ gầy tong teo, chừng 10, 11 tuổi hớt hải chạy tới trước mặt hai người, thở hồng hộc không ra hơi.
"Có chuyện gì mà vội vàng thế? Nói nghe thử xem nào. Đi đứng kiểu này, mất hết thể diện." Người đàn bà áo lam nhăn mày, khẽ buông lời trách cứ. Đứa trẻ này tên A Tì, là người làm của nhà bà. Bình thường tay chân nó nhanh nhẹn, đi đứng rất đàng hoàng, hôm nay không biết nhà có chuyện gì mà nó vội vàng thế.
"Dạ, con xin lỗi. Con... hộc... Mợ hai ơi, mợ tư... mợ tư có bầu!" Nói được một câu hoàn chỉnh, A Tì ngồi bệt xuống đất, gập bụng thở hổn hển.
"Thật? Ma Han có bầu? Ôi thần linh ơi, người giúp chúng con đấy ư?" Người đàn bà áo lam không nhịn được mà thốt lên lời vui sướng. Bộ tộc Samoa vốn thờ các vị thần. Từ xưa, họ đã có quan niệm rằng nếu một đứa bé trai ra đời, đó là dấu hiệu cho việc tương lai phồn thịnh của họ đang tới gần. Mấy năm nay hạn hán cứ liên miên từ ngày này qua ngày khác, giờ một người phụ nữ đã mang bầu, đó là tin tốt biết bao nhiêu!
Người đàn bà áo nâu bên cạnh cười sung sướng: "Thay tôi gửi lời chúc mừng đến gia đình cô nhé Lan Sa. Đây đúng là một tin tốt đối với ngôi làng này. Tôi phải đi thông báo với tất cả mới được." Vừa nói xong, người đàn bà áo nâu chạy ngay đi, trên đầu vẫn đang ôm vại nước.

Lan Sa nở nụ cười rạng rỡ. Bà vội bảo: "A Tì, mau đứng dậy! Ngồi đó còn ra thể thống gì nữa! Đi, chúng ta về nhà!" Nói rồi, Lan Sa vội chạy thật nhanh. Nếu Ma Han sinh hạ cho ngôi làng này một đứa bé trai, thì địa vị của gia tộc Gia La Ma sẽ được nâng cao rất nhiều.
A Tì vẫn ngồi dưới đất nhìn bóng Lan Sa khuất dần, mở to miệng gọi với theo: "Mợ hai, đợi con với!" Sau đó, A Tì dù không tình nguyện cũng phải đứng dậy chạy theo, miệng vẫn nhỏ giọng oán trách: "Làm gì mà phải vội vã như vậy? Nhỡ đứa bé kia là nữ thì sao?"
Nhưng tiếc rằng, Lan Sa không nghe thấy lời này, không một ai nghe thấy lời này. Và A Tì cũng không biết, câu nói của mình đã tiên đoán trước tương lai của một đứa trẻ còn chưa chào đời.

Còn phần hai nha mọi người. Nhớ đón đọc và ủng hộ Miu nghen! <3
Love you~ :tho26:
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Cô bé câm
Một người phụ nữ mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, yếu ớt ngồi tựa lưng vào giường. Mái tóc đen dài thả xõa. Cô được khoảng chục người vây quanh. Người đàn ông đứng bên cạnh, nhìn cô với khuôn mặt vừa yêu thương vừa lo lắng, anh dùng thân mình để che đám đông đang xô đẩy.
"Sa Kin, ta vừa nhận được tin báo Ma Han có thai, điều đó có thật không?" Một giọng nói già nua nhưng vẫn trẩm ổn mạnh mẽ vang lên. Mọi người nghe tiếng vội dạt ra hai bên, tạo thành một con đường cho người nói bước tới. Chỉ thấy đó là một ông cụ trên dưới 80 tuổi, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt tuy có chút mờ đục nhưng vẫn sáng và minh mẫn lắm. Câu hỏi ông đặt ra cũng chính là câu hỏi chung của mọi người ở đây.
Người đàn ông được gọi là Sa Kin vội cúi đầu, kính cẩn chào: "Ông nội."
"Đứng dậy đi."
"Cảm ơn ông nội. Dạ, chuyện là như vầy, sáng nay đang ăn cơm, tự dưng Ma Han thấy khó chịu, con mới cho người đi mời vị thầy thuốc đây đến xem. Ông ta bảo Ma Han đã có thai." Nói tới chỗ này, tất cả mọi người trong phòng đều vui mừng nở nụ cười, chỉ riêng Ma Han và Sa Kin thì lo lắng nhìn nhau. Đứa bé này, tương lai rồi sẽ ra sao đây? Ma Han bần thần suy nghĩ, đôi tay gầy không tự chủ được mà vuốt bụng. Sa Kin nhìn vợ như vậy mà cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Tốt. Quá tốt rồi! Đây chính thần linh giúp chúng ta! Ma Han, con hãy sinh hạ cho ta một đứa cháu trai. Gia tộc Gia La Ma sẽ vô cũng biết ơn con về điều ấy."
Ma Han ngước đôi mắt lo âu lên nhìn chồng, môi cô mấp máy muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Cô cúi xuống, đáp khẽ: "Con sẽ cố gắng."
"Nào, mọi người hãy ra ngoài cho cháu dâu của ta nghỉ ngơi. Sa Kin, con hãy ở lại với con bé nhé." Ông nội nói xong rồi cho tất cả mọi người ra ngoài.
Khi chỉ còn hai vợ chồng, Ma Han nức nở lên tiếng: "Anh ơi, em sợ quá! Nhỡ... nhỡ đứa bé trong bụng em là nữ... hức... thì nó phải sống thế nào đây?"
Nhìn đôi vai gầy run run của vợ mình, lòng Sakin thấy đau như bị dao cứa vào. Anh nắm lấy tay cô, đặt nó lên lồng ngực mình: "Ma Han à, em nhìn anh đi, anh có giống một thằng trọng nam khinh nữ không? Tin anh, dù con chúng ta là nam hay nữ, anh vẫn sẽ yêu nó, xem nó như trân bảo quý nhất đời mình mà nâng niu, quý trọng. Thần linh cho em có đứa bé vào thời điểm này, chính là muốn ban xuống một thiên thần cho ngôi làng này. Được rồi, đừng lo nữa. Đứa bé vẫn chưa sinh ra mà, phải không? Em làm vậy con chúng ta sẽ luôn cau có, sẽ quấy như thế này nè." Nói rồi, anh liền cù Ma Han.
"Ha ha... anh... anh dừng lại... Ha ha..." Ma Han không kìm được bật ra tiếng cười. Những phiền toái trong lòng cô tựa như bị gió cuốn đi hết. Đúng vậy, đây là con cô, là thiên thần nhỏ của ngôi làng này, dù đó là nam hay nữ, nó vẫn là con yêu của cô, là trân bảo quý giá nhất mà cô có.
Ma Han mỉm cười dịu dàng, vuốt cái bụng phẳng lì của mình. Sa Kin nhẹ nhàng cúi xuống, thì thầm: "Con à, ba và mẹ rất yêu con. Con mau ra đời đi nhé. Tin ba, dù cả thế giới ghét bỏ con, ba và mẹ vẫn sẽ bên cạnh ủng hộ con."
 

Tác Giả Nhí

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
303
Gạo
0,0
Re: Cô bé câm
Miu à, sao Nhí có cảm giác Miu sẽ không lấp hố hoàn chỉnh cho câu truyện này thế, ep 2 ghép với ep 1 đi, ngắn quá, hành văn cứ thế mà tiếp tục, lối hành văn dân gian này có vẻ kháổ cũng không tới nỗi, ừ có vài lúc không ủng hộ được, kiên trì nha!
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Cô bé câm
Miu à, sao Nhí có cảm giác Miu sẽ không lấp hố hoàn chỉnh cho câu truyện này thế, ep 2 ghép với ep 1 đi, ngắn quá, hành văn cứ thế mà tiếp tục, lối hành văn dân gian này có vẻ kháổ cũng không tới nỗi, ừ có vài lúc không ủng hộ được, kiên trì nha!
Thì đã bảo Miu đang đại chiến với mama mà. Ai biết lúc nào sẽ bị thu điện thoại. Nhỡ đang viết mẹ cướp lại phải xóa đi viết lại từ đầu thì mệt lắm. Với cả Miu cũng lười. Hơn nữa viết vầy kiếm được nhiều like hơn.
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Cô bé câm
Từ ngày mang thai, Ma Han được mọi người xem như trân bảo mà đối đãi, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Chỉ cần cô nhíu mày một cái, là đủ loại thầy thuốc chạy tới ngay. Ai cũng tìm cách để nịnh nọt gia tộc Gia La Ma. Mọi người đều cảm thấy nở mày nở mặt. Người Gia La Ma đi tới đâu cũng có thể vênh váo hất mặt lên trời. Bất tri bất giác, mọi người đều xem đứa bé trong bụng Ma Han là nam hài, quần áo từ nhỏ đến lớn của đứa trẻ đều được chuẩn bị đầy đủ, kể cả tên gọi cũng mời thầy về đặt luôn.

Trăng đêm nay tròn quá! Qua khung cửa sổ trong suốt bằng thủy tinh, Ma Han khẽ cảm thán một câu. Cô đưa tay vuốt cái bụng đã nhô lên một chút của mình. Nhìn mọi người kì vọng vào đứa trẻ này như vậy, cô vừa thấy vui vừa khổ sở trong lòng. Nếu là nam hài thì không sao, nhưng nếu là nữ hài...
Một nỗi lo âu bất chợt đong đầy tâm trí Ma Han. Đứa trẻ này rồi sẽ ra sao đây? Mọi người sẽ ghét bỏ nó, xa lánh nó. Gia tộc dè bỉu, kì thị nó. Mới nghĩ đến đấy thôi là hai viền mắt của Ma Han đều đỏ hồng hết lên. Cô đặt tay lên bụng, khẽ thì thầm: "Con à, hãy chọn là nam con nhé." Thở dài một tiếng não nề, cô đưa đôi mắt đầy buồn bã trông về phía xa.
"Chuyện gì làm vợ anh không vui vậy?" Giọng nói trầm ấm, khỏe khoắn vang lên, kèm theo mùi nước nhàn nhạt, không cần quay đầu lại nhìn thì Ma Han vẫn biết là Sa Kin đã về.
Cô nhìn anh, cười nhẹ: "Có gì đâu, em chỉ nghĩ vơ vẩn vài thứ thôi. Không phải anh đi dự tiệc sao, về sớm vậy? Bây giờ mới 9 giờ."
Sakin bước tới gần, dùng cánh tay to lớn ôm Ma Han vào lòng, cử chỉ dịu dàng, nhu tình như nước. Anh khẽ hỏi: "Em đang nghĩ về con chúng ta đúng không?"
"Vâng." Ma Han biết không giấu được chồng, cô dựa đầu vào lồng ngực Sa Kin, khe khẽ đáp.
Sa Kin cúi xuống, đôi tay thô ráp dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của Ma Han: "Anh đã nói rồi, dù con chúng ta là nam hay nữ, anh vẫn sẽ yêu thương và dạy bảo nó. Cho dù cả thế giới ghét bỏ nó, chúng ta vẫn sẽ bên cạnh và ủng hộ nó, được không? Được rồi, đừng lo lắng quá, sẽ không tốt cho đứa trẻ. Ma Han, anh đã nghĩ ra tên cho đứa bé, là Thiên An. Dù là nam hay nữ, chúng ta vẫn sẽ gọi nó là Thiên An, khoảng trời an lành, tiêu dao tự tại."
"Thiên An... Thiên An..." Ma Han thì thầm, giống như muốn khắc sâu cái tên này vào tim mình. Cô mỉm cười rạng rỡ, kể cả mặt trăng trên kia cũng không sáng bằng nụ cười của cô: "Tên rất đẹp. Cảm ơn anh."
Sa Kin ôm lấy Ma Han. Anh vuốt ve bụng cô, nhỏ giọng: "Con à, con đã có tên rồi, đó là Thiên An. Con thích không?"
Ma Han bật cười trước sự trẻ con của chồng: "Đứa bé mới được hai tháng tuổi, nào đã nghe được gì."
"Nhưng mà anh vẫn muốn nói con nghe."
"Ừm, vậy anh nói tiếp đi."
"Con à, sau này ba sẽ dạy con tập võ, cưỡi ngựa, bắn cung. Con chắc chắn sẽ trở thành một đứa bé giỏi giang làm mọi người ghen tị."
"Con à, bao giờ con lớn, ba sẽ đưa con ra cánh đồng Ha Răng. Hoa ở đó rất đẹp, con chắc chắn sẽ rất thích."
"Con à..."
"Con à..."
Nghe những lời thủ thỉ đầy quan tâm dịu dàng ấy, Ma Han mỉm cười thiếp đi. Ngắm nhìn vợ mình ngủ, đôi mắt Sa Kin ngập tràn nhu tình mật ý. Anh nằm xuống cạnh Ma Han, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, động tác cẩn thận như ôm trân bảo dễ vỡ.

Thời gian nhanh chóng trôi qua. Cuối cùng cũng đến ngày Ma Han lâm bồn. Từ khi bụng dưới của cô có động tĩnh, dân làng đã kéo đến đông nghịt trước cửa lớn nhà Gia La Ma. Đứng dưới nắng trưa gay gắt là thế, vậy mà không một ai bỏ về. Họ nín thở chờ đợi những giây phút trôi qua, vì đứa trẻ này chính là cứu tinh của ngôi làng. Nếu đứa trẻ là nam, hạn hán sẽ ngừng, đây nhất định là thần linh giáng trần mang hạnh phúc cho người. Còn nếu là nữ... Không một ai dám nghĩ tiếp điều không may ấy.
Một tiếng... Hai tiếng... Ba tiếng... Năm tiếng... rồi bảy tiếng trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì. Đến tiếng thứ tám, bà đỡ từ trong buồng kêu lên: "Ra rồi! Ra rồi!"
Dân làng như những con robot hết pin được nạp điện đầy đủ, đổ xô vào. Họ muốn nhìn thấy đứa trẻ, thần linh của họ.
Nhưng rồi, tiếng bà đỡ ảo não vang lên làm dân làng suy sụp tinh thần: "Là một nữ hài."
Nữ hài! Là một nữ hài! Điều này làm sao có thể! Đứa bé này, họ đã trông mong đến thế. Vậy mà...

"Con mẹ nó, ông đây chờ gần mười tiếng đồng hồ chỉ để nghe tin một con nhóc ra đời à?" Không biết là ai mở lời, dân làng cũng nhốn nháo hết lên.
Một đứa bé gái! Có đùa không? Là một bé gái đấy!
"Câm miệng!" Sa Kin gầm lên. Dân làng đang hỗn loạn bỗng yên lặng, những âm thanh cứ nhỏ dần rồi mất hẳn. Sa Kin giận dữ nhìn tất cả. Đây là con gái hắn, là sinh linh hắn cùng Ma Han trông ngóng từng ngày. Hắn không cho phép bất cứ ai buông lời nhục mạ con bé!
"Tôi hỏi các người. Hôm nay là ngày vợ tôi lâm bồn. Nên nhớ, là vợ tôi, chứ không phải bà dì hay vợ các người. Vậy mà sáng ra mấy người tụ tập ở đây. Đó là mấy người tự nguyện. Mấy người tự nguyện tiêu tốn thời gian của mấy người vào vợ tôi. Vậy giờ mấy người ở đây trách móc ai? Hả?" Câu cuối cùng, lửa giận của Sa Kin hoàn toàn bùng nổ.
Đám dân làng vừa nãy còn hăng say chửi mắng giờ chỉ biết im thin thít. Mỗi câu Sa Kin nói đều hợp tình hợp lí. Vậy bọn họ còn ở đây trách móc cái gì? Một số người biết điều tự giác quay lưng bỏ chạy. Những người khác thấy vậy cũng làm theo. Một mảnh đông nghịt bỗng chẳng còn một mống.
Ngực Sa Kin phập phồng liên tục, mặt anh đỏ au không rõ do nắng trưa hay là tức giận. Anh xoay người, bước về phía căn phòng của vợ mình. Bà đỡ đẻ hiểu ý liền tự động lui ra ngoài, nhường không gian riêng cho hai người.
Sa Kin bước đến bên cạnh Ma Han. Anh nắm lấy tay cô, vuốt ve khuôn mặt vì sinh nở mà mệt mỏi của vợ mình. Rồi anh nhìn đến đứa bé bên cạnh. Một con bé đỏ hỏn, hai mắt mở to thao láo nhìn trần nhà, không khóc cũng không nháo. Sa Kin nhẹ nhàng ôm đứa trẻ lên. Con bé nhìn chằm chằm vào anh, anh cũng nhìn nó. Mắt to trừng mắt nhỏ mà không biết nói gì.
"Anh ơi, cho em xem con một lúc." Ma Han không biết đã tỉnh từ lúc nào, suy yếu mở miệng.
Ôm đứa trẻ trong tay, cô nở nụ cười hạnh phúc. Ma Han hôn nhẹ lên trán con bé: "Tên con là Thiên An. Con nhớ chưa?"
Đứa bé lẳng lặng nhìn Ma Han. Rồi nó nhắm mắt, và... ngủ.
(Đôi lời tác giả: :)):)):))=))=)). Nó nhìn rồi... ngủ!=))=)))
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tác Giả Nhí

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
303
Gạo
0,0
Re: Cô bé câm
Câu văn của ông cha chửi hay đấy mai mốt cũng phải học hỏi đi chửi người khác mới được, ừ bài này tốt đấy, mà có mỗi tội, sinh ra giỏi giang để yêu thương chứ, tại sao lại ghen tỵ, MIu giải thích giùm Nhí nha, để mai mốt nhí gặp mấy đoạn này còn biết viết hihi, đoạn này hay đấy, mà tình tiết chậm chậm như thế, Miu làm Nhí đau tim quá đi, rốt cuộc Miu định viết mấy chap? Nhí lười đọc truyện dài!
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Cô bé câm
Câu văn của ông cha chửi hay đấy mai mốt cũng phải học hỏi đi chửi người khác mới được, ừ bài này tốt đấy, mà có mỗi tội, sinh ra giỏi giang để yêu thương chứ, tại sao lại ghen tỵ, MIu giải thích giùm Nhí nha, để mai mốt nhí gặp mấy đoạn này còn biết viết hihi, đoạn này hay đấy, mà tình tiết chậm chậm như thế, Miu làm Nhí đau tim quá đi, rốt cuộc Miu định viết mấy chap? Nhí lười đọc truyện dài!
Sinh ra để yêu thương. Nhưng Nhí hãy nghĩ thử mà xem, trong trường hợp đứa bé là nữ, thì nó dốt mọi người xa lánh nó, nó giỏi thì mọi người châm chọc nó, vì họ đố kị mà. Vậy nên tình tiết này cũng đúng. Mà ghen tị ở một mức nào đó thì cũng là hâm mộ +1 thôi, nên không cần lo lắng.
Ừm, Miu nghĩ là tầm 5 chap, đừng lo, Nhí chỉ đau tim 2 lần nữa thôi. Mà nếu có gì ngoài ý muốn thì là 6 chap, đau tim 3 lần.
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Cô bé câm
Tiếng bước chân rầm rập vang lên ngoài cửa. Ma Han lo sợ nhìn chồng. Anh vỗ nhẹ vai cô: "Đừng sợ. Anh ở đây."
Đứa trẻ đang thiêm thiếp trong lòng Ma Han bỗng mở to mắt, nhưng điều kì lạ là con bé không hề khóc khi bị đánh thức như bao đứa trẻ khác. Thiên An chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.
Rồi cửa phòng mở ra. Dẫn đầu là vị lão nhân 80 tuổi, khuôn mặt hồng hào nhưng vặn vẹo đầy tức giận. Vừa bước vào phòng, ông đã hét lớn: "Vậy là thế nào? Tại sao đứa trẻ lại là nữ? Hả?"
Trước vẻ phẫn nộ của ông, Sa Kin vẫn trấn định như thường. Anh nắm chặt tay Ma Han để động viên cô: "Ông nội. Đứa bé sinh ra là nam hay nữ, chúng ta không thể nào biết được. Bây giờ việc đến nước này, cũng chỉ có thể tuân theo ý trời. Ông nội, biết đâu đứa trẻ này là thần linh cố ý phái xuống cho chúng ta thì sao?"
"Nực cười! Một bé gái thì làm được gì hả? Ma Han, thật uổng công chúng ta hi vọng, trông mong vào con. Con thật làm ta thất vọng! Quá thất vọng!"
Ma Han nghe vậy, cúi đầu, đôi đồng tử liền loang loáng nước: "Con xin lỗi, ông nội."
"Em không cần phải xin lỗi, Ma Han. Em chẳng có lỗi gì cả! Tại sao mọi người ở đây cứ đổ thừa thất bại của mình lên đầu người khác? Rõ ràng là các người tự hi vọng, rồi đến lúc thất vọng liền chỉa tay mắng người ta. Ông nội, ông nghe rõ cho cháu. Thiên An là con của cháu. Ngôi làng này không cần nó, cháu cần! Gia tộc không yêu thương nó, cháu yêu! Người thân không trân trọng nó, cháu trân trọng!"
Từng lời, từng lời một của Sa Kin như búa nặng ngàn cân gõ vào lòng mỗi người. Ánh mắt mỗi người ở đây đều phức tạp, ngũ vị tạp trần hiện hết lên. Ma Han ngây ngốc nhìn chồng, rồi cô nở nụ cười hạnh phúc. Sa Kin nắm lấy tay Ma Han, rồi quỳ xuống bên giường cô, âu yếm nhìn đứa bé đang mở to hai mắt: "Dù cả thế giới này không cần con, cha mẹ vẫn sẽ bên cạnh, yêu thương và ủng hộ con hết mình."
Nước mắt Ma Han trào ra. Cô đưa tay quệt, nhưng làm thế nào cũng không quệt được hết. Sa Kin dịu dàng mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt nho nhỏ của đứa trẻ. Trước cảnh đó, mọi người bỗng cảm thấy mình quá nhỏ nhen. Sự xấu hổ nơi đáy lòng mỗi người trỗi dậy.
Sau giây phút sững sờ, ông cụ cúi đầu trầm ngâm. Rồi ông vẫy tay, gọi một tên người làm tới: "Hãy thông báo với toàn làng, Ma Han sinh được một tiểu công chúa. Đi đi." Rồi ông phất nhẹ tay, đôi mắt chuyển hướng lên người Sa Kin: "Vừa ý cháu rồi chứ?"
Sa Kin nở nụ cười nhẹ nhõm, cúi đầu thật sâu: "Cháu cảm ơn nội."
Ông cụ không đáp, xoay người bước đi. Thấy mọi người vẫn không nhúc nhích, ông gầm lên: "Còn ở đó làm gì? Không mau trở về phòng của mình đi! Mấy người định ở đây xem vợ chồng người ta ân ái à?"
Nghe tiếng gầm của ông, tất cả mọi người đều rối rít bước ra khỏi cửa. Nhưng trước khi đi vẫn không quên quay đầu nhìn đứa bé đang mở to mắt kia. Cái ánh mắt đầy khinh bỉ đó đã truyền tải thông điệp rõ ràng: "Ông cụ chấp nhận đứa bé không có nghĩa là tất cả đều chấp nhận. Đứa bé này sẽ không bao giờ được gia tộc yêu thương."
Sa Kin cũng đáp lại họ bằng ánh mắt lạnh lùng như đao: "Con gái của ta, chỉ cần ta là đủ. Nó không cần sự thương hại từ kẻ khác!"
Sau cùng, khí thế của họ vẫn thua một người cha dùng hết sức bảo vệ con mình. Không cam lòng, mấy người trong gia tộc nhấc chân rời đi.
Tên người làm hiểu ý mà đóng cửa, ra khỏi phòng, nhường không gian riêng cho gia đình nhỏ.

"Anh nhìn xem, con bé thật ngoan. Không khóc cũng không nháo." Ma Han cúi đầu, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ, nở một nụ cười tươi.
"Con của chúng ta đương nhiên là ngoan rồi." Sa Kin cong môi đầy tự mãn.

Thấm thoát đã 2 năm trôi qua. Đứa trẻ nhỏ bằng cánh tay ngày nào đã thành một tiểu cô nương mập mạp đáng yêu. Thiên An rất khác với những đứa trẻ khác, nó không khóc không nháo, ai nói gì nó nghe, và nó cười, một nụ cười không tiếng động. Nụ cười đẹp như nắng bình minh, dịu dàng, êm ái, chảy vào trái tim mỗi người. Ma Han dạy Thiên An tập nói, mà con bé lại không nói được. Cô lo sợ đem chuyện này kể với chồng mình. Sa Kin an ủi cô: "Không sao, chắc con bé học chậm. Đừng ép nó quá."
Ban đầu Ma Han cũng nghĩ vậy. Nhưng cho đến năm 3 tuổi, Thiên An vẫn chưa nói được câu nào, dù chỉ là tiếng mẹ đơn giản. Ai cũng thấy kì lạ. Và một thầy thuốc đã được mời tới sau đó. Ông ta phán một câu khiến cả gia đình chết lặng: "Con bé bị câm."
 

sunnyhopehanh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/5/18
Bài viết
379
Gạo
0,0
Re: Cô bé câm
Tiếng bước chân rầm rập vang lên ngoài cửa. Ma Han lo sợ nhìn chồng. Anh vỗ nhẹ vai cô: "Đừng sợ. Anh ở đây."
Đứa trẻ đang thiêm thiếp trong lòng Ma Han bỗng mở to mắt, nhưng điều kì lạ là con bé không hề khóc khi bị đánh thức như bao đứa trẻ khác. Thiên An chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.
Rồi cửa phòng mở ra. Dẫn đầu là vị lão nhân 80 tuổi, khuôn mặt hồng hào nhưng vặn vẹo đầy tức giận. Vừa bước vào phòng, ông đã hét lớn: "Vậy là thế nào? Tại sao đứa trẻ lại là nữ? Hả?"
Trước vẻ phẫn nộ của ông, Sa Kin vẫn trấn định như thường. Anh nắm chặt tay Ma Han để động viên cô: "Ông nội. Đứa bé sinh ra là nam hay nữ, chúng ta không thể nào biết được. Bây giờ việc đến nước này, cũng chỉ có thể tuân theo ý trời. Ông nội, biết đâu đứa trẻ này là thần linh cố ý phái xuống cho chúng ta thì sao?"
"Nực cười! Một bé gái thì làm được gì hả? Ma Han, thật uổng công chúng ta hi vọng, trông mong vào con. Con thật làm ta thất vọng! Quá thất vọng!"
Ma Han nghe vậy, cúi đầu, đôi đồng tử liền loang loáng nước: "Con xin lỗi, ông nội."
"Em không cần phải xin lỗi, Ma Han. Em chẳng có lỗi gì cả! Tại sao mọi người ở đây cứ đổ thừa thất bại của mình lên đầu người khác? Rõ ràng là các người tự hi vọng, rồi đến lúc thất vọng liền chỉa tay mắng người ta. Ông nội, ông nghe rõ cho cháu. Thiên An là con của cháu. Ngôi làng này không cần nó, cháu cần! Gia tộc không yêu thương nó, cháu yêu! Người thân không trân trọng nó, cháu trân trọng!"
Từng lời, từng lời một của Sa Kin như búa nặng ngàn cân gõ vào lòng mỗi người. Ánh mắt mỗi người ở đây đều phức tạp, ngũ vị tạp trần hiện hết lên. Ma Han ngây ngốc nhìn chồng, rồi cô nở nụ cười hạnh phúc. Sa Kin nắm lấy tay Ma Han, rồi quỳ xuống bên giường cô, âu yếm nhìn đứa bé đang mở to hai mắt: "Dù cả thế giới này không cần con, cha mẹ vẫn sẽ bên cạnh, yêu thương và ủng hộ con hết mình."
Nước mắt Ma Han trào ra. Cô đưa tay quệt, nhưng làm thế nào cũng không quệt được hết. Sa Kin dịu dàng mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt nho nhỏ của đứa trẻ. Trước cảnh đó, mọi người bỗng cảm thấy mình quá nhỏ nhen. Sự xấu hổ nơi đáy lòng mỗi người trỗi dậy.
Sau giây phút sững sờ, ông cụ cúi đầu trầm ngâm. Rồi ông vẫy tay, gọi một tên người làm tới: "Hãy thông báo với toàn làng, Ma Han sinh được một tiểu công chúa. Đi đi." Rồi ông phất nhẹ tay, đôi mắt chuyển hướng lên người Sa Kin: "Vừa ý cháu rồi chứ?"
Sa Kin nở nụ cười nhẹ nhõm, cúi đầu thật sâu: "Cháu cảm ơn nội."
Ông cụ không đáp, xoay người bước đi. Thấy mọi người vẫn không nhúc nhích, ông gầm lên: "Còn ở đó làm gì? Không mau trở về phòng của mình đi! Mấy người định ở đây xem vợ chồng người ta ân ái à?"
Nghe tiếng gầm của ông, tất cả mọi người đều rối rít bước ra khỏi cửa. Nhưng trước khi đi vẫn không quên quay đầu nhìn đứa bé đang mở to mắt kia. Cái ánh mắt đầy khinh bỉ đó đã truyền tải thông điệp rõ ràng: "Ông cụ chấp nhận đứa bé không có nghĩa là tất cả đều chấp nhận. Đứa bé này sẽ không bao giờ được gia tộc yêu thương."
Sa Kin cũng đáp lại họ bằng ánh mắt lạnh lùng như đao: "Con gái của ta, chỉ cần ta là đủ. Nó không cần sự thương hại từ kẻ khác!"
Sau cùng, khí thế của họ vẫn thua một người cha dùng hết sức bảo vệ con mình. Không cam lòng, mấy người trong gia tộc nhấc chân rời đi.
Tên người làm hiểu ý mà đóng cửa, ra khỏi phòng, nhường không gian riêng cho gia đình nhỏ.

"Anh nhìn xem, con bé thật ngoan. Không khóc cũng không nháo." Ma Han cúi đầu, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ, nở một nụ cười tươi.
"Con của chúng ta đương nhiên là ngoan rồi." Sa Kin cong môi đầy tự mãn.

Thấm thoát đã 2 năm trôi qua. Đứa trẻ nhỏ bằng cánh tay ngày nào đã thành một tiểu cô nương mập mạp đáng yêu. Thiên An rất khác với những đứa trẻ khác, nó không khóc không nháo, ai nói gì nó nghe, và nó cười, một nụ cười không tiếng động. Nụ cười đẹp như nắng bình minh, dịu dàng, êm ái, chảy vào trái tim mỗi người. Ma Han dạy Thiên An tập nói, mà con bé lại không nói được. Cô lo sợ đem chuyện này kể với chồng mình. Sa Kin an ủi cô: "Không sao, chắc con bé học chậm. Đừng ép nó quá."
Ban đầu Ma Han cũng nghĩ vậy. Nhưng cho đến năm 3 tuổi, Thiên An vẫn chưa nói được câu nào, dù chỉ là tiếng mẹ đơn giản. Ai cũng thấy kì lạ. Và một thầy thuốc đã được mời tới sau đó. Ông ta phán một câu khiến cả gia đình chết lặng: "Con bé bị câm."
Cặp vợ chồng thực sự rất khổ.
 
Bên trên