Chương 1 - NGÀY TRỞ VỀ
Hà Nội đã bước vào những ngày cuối thu rồi.
Tôi lại trở về nơi đây, quay trở về nơi chôn giấu những ký ức thời ấu thơ.
Máy bay hạ cánh khi những cơn gió nhẹ thổi ngang bầu trời. Anh hít thật sâu một hơi…
Cuối cùng cũng đã đến rồi… Gập quyển sổ lại, anh vuốt ve từng mép sổ trong tay. Tờ bìa đơn giản với bức tranh hai chú bướm ép sau tờ plastic, bên dưới là biển xanh bao la và phía trên là một vầng mặt trời ấm áp. Những nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ trong quyển sổ này lại ẩn chứa biết bao tâm tư, tình cảm của một chàng trai bên ngoài rắn rỏi còn bên trong lại nồng nàn ấm áp. Đút quyển sổ vào trong túi, anh đứng lên nối tiếp vào dòng người đang xuống máy bay, trở thành người cuối cùng đi xuống. Ngang qua hai cô tiếp viên hàng không, anh khẽ cúi đầu chào rồi quay lưng, để lại phía sau hai khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ. Bước ra đại sảnh, anh nhìn hàng người đang đứng chờ người thân phía trước, có những người bố người mẹ đang chờ con, có những cô gái đang đợi chờ người yêu, có những hướng dẫn viên du lịch đi đón khách đang giơ cao tấm biển ghi tên công ty. Không có ai ra đón anh. Không phải vì không có ai ngóng trông anh trở về, chỉ là vì anh cảm thấy muốn một mình tận hưởng bầu không khí ngày xưa, muốn đi lang thang một chút, hóng gió một chút và để có thời gian đi gặp một vài người.
Đã bao năm rồi tôi không về lại mảnh đất này. Tôi đã rời xa nó lâu thật là lâu. Bầu trời vẫn xanh trong như ngày ấy tôi rời đi. Thành phố này là nơi tôi đã lớn lên, là nơi cho tôi rất nhiều kỷ niệm của thời ấu thơ xa xôi. Có những kỷ niệm buồn vui bên gia đình, bên lũ bạn ngày nào đuổi bắt nhau, hò hét, gào thét ầm ỹ cả một khoảng sân. Những ngày tháng trôi qua nặng nề mà ngập tràn niềm vui trong tim tôi. Tôi đã trở về rồi đây!
Hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, để trái tim nhẹ nhàng đón lấy luồng gió mát lành, anh thì thầm tự nhủ:
“Tim ơi, hãy vang lên những nhịp đập khỏe mạnh như ngày xưa chúng ta đã từng ở đây nhé, mạnh mẽ một chút vào, nhiệt huyết một chút vào, bởi vì anh đã trở lại đây. Anh sẽ sống cuộc sống mà cả em và anh đều đã ước mong.”
Leo lên một chiếc taxi ngoài sảnh, anh nói với người lái xe:
- Cho cháu đến nghĩa trang Lạc Bình chú ạ!
Người lái xe liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu, vặn nhỏ cái loa đang léo nhéo mấy bài hát sướt mướt:
- Được thôi chàng trai! Đi nước ngoài về hả cháu?
- Vâng. Chú cứ đi từ từ thôi, không cần vội đâu ạ.
- Được rồi. Cậu có thích nghe nhạc gì không?
- Không cần chú ạ. Mà thôi, chú cho cháu nghe một chút tin tức đi ạ.
- Ok luôn. Từ đây đến đó cũng xa đấy, phải mất cả tiếng chứ không ít đâu. Vừa xuống máy bay xong, cậu không mệt đấy chứ?
- Cháu không sao. Chú cứ đi đi.
Tiếng máy xe chạy ro ro bon bon trên đường. Anh nhắm mắt lại, tiếng radio cứ đều đều vang lên. Cô phát thanh viên đang đọc bản tin thời sự trong nước và quốc tế. Sáng nay, tại viện nghiên cứu sinh học Hà Lan, người ta đã nghiên cứu thành công bộ gien của loài bướm đen bách phượng đang dần tuyệt chủng. Sự thành công này đánh dấu bước ngoặt quan trọng trong việc bảo tồn và tăng trưởng số lượng gien của động thực vật hoang dã. Phần dự báo thời tiết kết thúc chương trình thời sự đã đem đến thông tin có nắng đẹp trên cả nước, đặc biệt ở những tỉnh, thành phố phía bắc, nắng vàng rực rỡ sẽ đến với mọi gia đình.
Chương trình tiếp sau đó là ca nhạc theo yêu cầu của cặp đôi Panda – Koala nổi tiếng. Giai điệu mở màn cất lên nhẹ nhàng và du dương. Anh chợt nhíu mày lại.
- Các bạn thân mến, chào mừng các bạn đến với chương trình Khoảnh khắc bên nhau của chúng tôi. Panda và Koala xin chào các bạn. Mở đầu chương trình, chúng tôi xin phép được chia sẻ với các bạn một thông tin bí mật mà hai chú gấu chúng tôi vừa xin xỏ, nịnh nọt đến đen sì cả mắt mới có được. Đó là thông tin về nhà văn nổi tiếng với những câu chuyện đầy tính nhân văn và vị tha của chúng ta. Oaaaa các bạn có đoán được đó là ai không? Đó là tác giả của các tiểu thuyết “Bước nhẹ thôi”, “Bàn tay piano”, “Tình mẹ nối tình cha”. Theo thông tin chính xác chúng tôi vừa xin được, nhà văn nổi tiếng này đã về nước! Oaaaa… Bản thân Koala là fan hâm mộ trung thành của anh ấy. Tôi đã mua tất cả những tiểu thuyết anh viết và vẫn hy vọng có ngày được gặp anh, xin chữ ký của anh lên tất cả những tác phẩm mình đã mua. Tôi thật sự hy vọng có cơ hội này. Các bạn thân mến, bản nhạc không lời mà các bạn đang nghe là bản nhạc mà anh thích nhất. Xin mời các bạn cùng lắng nghe và đợi chờ sự xuất hiện của anh nhé. Chúng tôi sẽ tìm mọi cách để được gặp anh và mời anh đến tham gia chương trình phát sóng của chúng ta. Các bạn hãy cùng chúc chúng tôi thành công nhé!
Khoa trương quá! Chiêu PR này thật có chiến lược đấy! Anh nghĩ thầm.
Mà họ có chắc là nhà văn đó có hứng thú về sự xuất hiện này không chứ?!
- Cậu ở nước ngoài có biết gì về cái anh chàng nhà văn này không? – chú lái xe liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, hỏi.
- Không chú ạ. - Anh gãi gãi đầu lông mày rồi trả lời.
- Chả hiểu bọn thanh niên bây giờ thế nào. Cứ thấy gào rú lên, nào là hâm mộ anh nọ cô kia, nào là thích nghe anh này hát, thích xem anh kia diễn. Tôi chả thấy có mấy cô cậu đi thích mấy anh nhà văn cả. - Chú lái xe vừa nhìn đường vừa mải mê buôn chuyện. – Nói thật chứ mấy cậu nhà văn mà viết ra được mấy câu chuyện hay ho mà giáo dục được bọn trẻ thì tôi cũng chả nói làm gì. Như con bé nhà tôi đấy, chẳng biết thích cái anh nhà văn nào ý, tên gì như là An An gì đấy, ấy thế mà cũng chăm chỉ ra phết đấy cậu ạ. Nó xin tôi tiền mua truyện, tôi bảo học đi, đọc truyện yêu yêu đương đương, nhăng nhăng nhít nhít làm gì. Nó bảo là nó đọc truyện để có quyết tâm học. Ai đời lại nói như thế bao giờ. Tôi cũng thử tin nó xem thế nào. Thấy nó mua truyện về, cắm đầu vào đọc lấy đọc để. Ấy thế mà mấy tuần sau đấy nó chăm chỉ hẳn lên cậu ạ.
- Thế hả chú? Thật ra thì học nhiều cũng căng thẳng lắm chứ chú. Cũng phải cho các em ý được đọc nọ đọc kia. Không phải cái gì quá đáng là được. - Anh khẽ mỉm cười, ngón tay gõ nhè nhẹ, nhịp nhàng lên đầu gối.
- Thì đấy. Tôi cũng nghĩ rồi. Con mình, mình đẻ nó ra, mình hiểu nó, cái gì chưa hiểu thì cố mà hiểu.
- Đúng đấy chú ạ.
Anh ngả đầu dựa lên ghế sau, vừa đi vừa nói chuyện với chú lái xe, chẳng mấy chốc xe đã đến ngoại thành phía tây nam. Anh bỗng nói với người lái xe:
- Chú dừng xe lại giúp cháu một chút. Dưới kia có hàng hoa rất đẹp.
Người lái xe bật xi nhan, từ từ chuyển làn đường rồi đỗ lại. Anh xuống xe, sải bước ngược lại phía sau. Đến bên cạnh chiếc cửa sơn màu xanh da trời nhẹ nhàng của hàng hoa, anh dừng lại trước chậu thạch thảo to đùng. Cô bán hàng từ trong bước ra, nở nụ cười với anh:
- Chàng trai, cậu muốn mua hoa gì?
- Cô cho cháu một bó hoa thạch thảo, không cần giấy gói, chỉ cần buộc cho cháu một sợi ruy băng màu tím là được.
- Cậu chờ một chút nhé. Cậu có cần mua thiệp không? Chúng tôi có thiệp handmade đấy.
- Không cần đâu, cảm ơn cô. Thế này là được rồi. - Anh trả lời rồi liếc mắt ngắm phía bên trong cửa hàng. Nội thất đơn giản, trên tường treo mấy bức tranh, nét vẽ đơn giản, nhưng lại như chứa đựng cả nội tâm người nghệ sỹ. Tất cả đều có chung một phong cách. Có lẽ là cùng một người vẽ ra.
Cô bán hàng chọn một bó thạch thảo cầm trên tay rồi đi vào góc bàn nơi để những cuộn ruy băng sặc sỡ đủ sắc màu. Anh nhìn theo cô, thấy bàn tay cô lật lật mấy cuộn màu tím màu sắc khác nhau lên, đang định mở mồm nói thì thấy cô nhấc cuộn ruy băng màu tím nhạt lên, anh lại không nói gì nữa.
Người phụ nữ vừa cắt ruy băng vừa nói với anh:
- Cậu biết chọn thật đấy. Thạch thảo hôm nay của chúng tôi rất đẹp. Sáng nay con gái tôi mang sang cho tôi mà cứ tấm tắc khen mãi.
Anh mỉm cười với cô:
- Thì đúng là đẹp thật mà cô. Cháu đi qua mà phải quay lại mua đấy.
Người bán hàng thắt một chiếc nơ thật xinh lên bó thạch thảo rồi cầm bó hoa lên, xoay xoay nhẹ nhàng trên bàn tay, có vẻ hài lòng với tác phẩm của mình rồi, cô đưa cho anh:
- Chàng trai, của cậu xong rồi.
- Vâng, cảm ơn cô.
Trả tiền hoa xong, anh bước ra ngoài tiến về phía chiếc taxi đang chờ bên cạnh vỉa hè. Bó thạch thảo trên tay anh khẽ đung đưa theo nhịp chân bước.
Người lái xe đã nổ sẵn máy chờ anh. Leo lên xe, anh vẫn ôm chặt bó hoa trong lòng.
- Chúng ta đi thôi chú ơi!
- Được rồi chàng trai.
Suốt quãng đường còn lại, anh chỉ lặng lẽ ôm bó hoa nhìn ra ngoài cửa kính, ngón tay anh khẽ vuốt ve sợi ruy băng. Người lái xe cũng im lặng, không nói gì nữa, có lẽ ông cũng cảm nhận được tâm trạng của người khách. Vừa về nước, lại đến nghĩa trang ngay, đi qua một hàng hoa đẹp cũng nhìn ngay thấy, ông cảm thấy người nằm ở nghĩa trang kia là một người vô cùng quan trọng với chàng trai này. Từ một phương trời xa trở về, trở về gặp một người nằm dưới nấm mồ sâu, cách nhau ba tấc đất, còn ai có tâm trạng để nói chuyện nữa.
Cách nhau cả một miền nhớ thương. Cách nhau cả một vòng hứa hẹn đợi chờ. Cuộc đời là một chiếc nhẫn tròn, cứ xoay đi rồi lại xoay lại, có những điểm chẳng bao giờ gặp nhau, và có lẽ mãi mãi không thể gặp nhau được nữa. Người ở lại cứ khắc khoải trong nỗi nhớ, dày vò trong đau thương; người ra đi, đã đi là đi mãi, liệu có biết đến những nhớ nhung, những dằn vặt mà người ở lại phải hứng chịu không. Người ở lại cứ phải cố sống tiếp, sống cho hết quãng đời, để tiếp tục giấc mơ của mình, có khi lại là tiếp nối giấc mơ dở dang của người khác; người ra đi, liệu có bao giờ thấy được điều đó?
Xe taxi cứ lao đi trong gió, người lái xe và khách đều chìm trong tâm trạng của riêng mình. Khi rời khỏi quốc lộ, chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ, hai bên đường trồng toàn cây xanh. Những chiếc lá trên cây đu đưa như đang cất lên bản nhạc êm ái làm dịu đi tâm trạng nặng nề của loài người. Xe tiến thẳng vào trong, rồi dừng lại dưới cổng. Chiếc cổng to luôn luôn mở rộng vào ban ngày, phía trên có đề bốn chữ thật to “NGHĨA TRANG LẠC BÌNH”.
Anh xuống xe, vẫn cầm bó thạch thảo trên tay: - Chú chờ cháu ở đây một lát nhé.
- Rồi, cứ yên tâm, không phải vội đâu. Gì thì gì chứ đi viếng mộ thì cứ phải thảnh thơi. Tôi chờ được. Cậu cứ đi đi. - Chú lái xe cười tươi roi rói, đóng cửa xe rồi đi về phía quán nước bên cạnh.
Anh một mình trèo từng bậc lên đồi. Cầm trong tay tờ giấy ghi địa chỉ, anh vừa đi vừa tìm, vừa nhìn về bầu trời bao la vừa lặng lẽ lướt qua từng bia mộ. Leo lên đến đỉnh đồi, anh dừng lại trước một nấm mộ lớn, to gấp đôi bình thường, trên bia có một bức ảnh hai người đang cười rạng rỡ. Người phụ nữ có lúm đồng tiền xoáy sâu hai bên má đang ôm tay người đàn ông bên cạnh, đầu dựa vào tay ông, cười ấm áp. Người đàn ông có gương mặt điển trai, thông minh với ánh mắt sáng lấp lánh một tay ôm eo người phụ nữ, tay kia đặt nhẹ trên tay bà. Trên bia mộ khắc ghi thông tin của hai người, hai người có năm sinh khác nhau nhưng kỳ lạ thay lại có cùng ngày mất. Bên dưới có hàng chữ:
“Bố mẹ ở nơi ấy bình yên, chờ con trở về nhé!”
Anh đặt bó hoa thạch thảo trên mộ, quỳ hai gối xuống đất, anh bắt đầu lau chùi bia mộ cẩn thận, anh nhổ từng ngọn cỏ dại đang vươn mình trong nắng. Không nói gì, anh chỉ lẳng lặng lau lau nhổ nhổ rồi đột nhiên hai giọt nước rơi xuống tay anh. Anh ngồi sụp xuống bên nấm mồ, bật khóc nức nở như một đứa trẻ.
- Con về rồi đây. Con về thăm hai người đây. Con xin lỗi vì bây giờ mới trở về. Con mua cho người thạch thảo đấy. Nhiều hàng hoa nhưng con chỉ ưng hoa ở hàng này thôi. Người cũng sẽ thích lắm phải không? Ngày trước, người hay cắm hoa này lắm mà. Con nhớ người thường để một bình hoa to ngay trên cái bàn gỗ chỗ cửa ra vào, ai vào nhà cũng sẽ nhìn thấy đầu tiên. Con còn nhớ có lần người ôm con vào lòng, ngồi bên khung cửa sổ, người chỉ vào bát hoa thạch thảo trên bàn rồi bảo con là: "Con trai, con nhìn xem, hoa của mẹ có đẹp không? Mai sau có yêu ai thì nhớ tặng người ta loài hoa này nhé. Đơn giản mà đẹp, dịu dàng mà ấm áp. Người con gái nào được con tặng loài hoa này sẽ mãi mãi không bao giờ quên được con." Mẹ à, thạch thảo tím mẹ nhé, con mua tặng mẹ này, mẹ cũng mãi mãi đừng bao giờ quên con nhé. Mọi người ở đó đừng vội quên con nhé.
Nước mắt rơi lã chã, anh vươn tay vuốt ve bức ảnh trên tấm bia. Bó hoa thạch thảo khẽ rung nhè nhè chạm vào tóc anh. Anh đặt tay lên ngực rồi lại thổn thức.
- Mẹ à, bố à… Con xin lỗi vì đã không chăm sóc em cẩn thận… Con xin lỗi vì đã để em rời xa con... Con xin lỗi vì đã không thể mang em về với bố mẹ… Lần sau, lần sau nhé, bố mẹ hãy chờ con thêm một chút thôi. Lần sau, nhất định lần sau con sẽ mang em trở về với bố mẹ.
Ngồi lại bên nấm mộ, ngắm nhìn hai nụ cười rạng rỡ đó, anh không thể kìm nén tâm trạng xúc động của mình. Đời người ngắn ngủi, anh chưa kịp trả chút ân tình nào đã phải rời xa họ. Anh đã nhận tất cả những yêu thương từ họ, hai người anh yêu thương gọi là bố mẹ, anh lại nhận cả ân tình từ người em. Suốt cuộc đời này, anh sẽ bù đắp thế nào cho họ đây. Anh sẽ sống thế nào để hoàn thành trọn vẹn giấc mơ của cả ba đây…
Anh đứng lên, cúi đầu thật thấp trước ngôi mộ rồi đột nhiên quỳ xuống, nghẹn ngào nói:
- Bố mẹ, xin hãy nhận lạy này của con. Cảm ơn hai người đã cho con một cuộc sống mới, không có bố mẹ, không có em, sẽ không thể có con của ngày hôm nay. Con sẽ sống thật tốt. Con sẽ mang em về với bố mẹ. Xin bố mẹ hãy chờ con nhé.
Anh đứng lên, mạnh mẽ quay lưng rồi ngẩng đầu nhìn trời cao, anh bước đi dứt khoát về phía chân đồi. Anh sẽ sống cho ước mơ của tất cả mọi người. Và cho cả ước mơ của anh nữa.
Tiến về phía cửa xe taxi, anh ngó nghiêng xung quanh, người lái xe nhìn thấy anh, vội vội vàng vàng trả tiền rồi chạy vù ra.
- Chàng trai, xong rồi à? - Chú lái xe vừa chạy vừa hỏi.
Anh khẽ mỉm cười:
- Vâng. Chú cứ từ từ, không phải vội đâu. Cháu không vội, chú vội làm gì. Chú cho cháu về khu biệt thự ven hồ Sen nhé.
Phần Một >> <<
Chương 2