Em sẽ mang anh về - Tạm dừng - lil

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương hai văn phong lại có vẻ khác chương một em ạ. Chị cứ nghĩ là cũng sẽ man mác buồn nhưng lại rất thú vị, hơi hài hước. Đợi chương 3 xem diễn biến thế nào.
 

Linhoang

Gà ngẫn
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
3/1/14
Bài viết
1.566
Gạo
2.508,0
Chương hai văn phong lại có vẻ khác chương một em ạ. Chị cứ nghĩ là cũng sẽ man mác buồn nhưng lại rất thú vị, hơi hài hước. Đợi chương 3 xem diễn biến thế nào.
Đúng là khác nhau, vì mình viết vào hai thời điểm khác nhau. Nhưng ý định của mình là không để chương nào cũng buồn mãi được, phải có cái gì đấy tươi sáng và ấm áp, ít nhất là thời điểm bắt đầu này.
Cảm ơn bạn đã động viên. Hy vọng bạn tiếp tục góp ý cho mình nhé. >:D<
P/S: Dùng "mình" vì lý do đã giải thích bên nhà Mưa mùa hạ. :D
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Đúng là khác nhau, vì mình viết vào hai thời điểm khác nhau. Nhưng ý định của mình là không để chương nào cũng buồn mãi được, phải có cái gì đấy tươi sáng và ấm áp, ít nhất là thời điểm bắt đầu này.
Cảm ơn bạn đã động viên. Hy vọng bạn tiếp tục góp ý cho mình nhé. >:D<
P/S: Dùng "mình" vì lý do đã giải thích bên nhà Mưa mùa hạ. :D
Ngại quá ngại quá, sory tỷ tỷ. Viết hai thời điểm khác nhau thì giống truyện Hạ Vũ của em rồi, cách nhau tận 10 năm tỷ ơi.
 

Linhoang

Gà ngẫn
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
3/1/14
Bài viết
1.566
Gạo
2.508,0
Ngại quá ngại quá, sory tỷ tỷ. Viết hai thời điểm khác nhau thì giống truyện Hạ Vũ của em rồi, cách nhau tận 10 năm tỷ ơi.
Nhưng của mình không viết cách nhau đến mười năm, chỉ có tình tiết thì có liên quan dính dáng đến mười năm. Nói chung là mình viết các thời điểm khác nhau nên khi ngồi kiểm lại thì thấy vẫn chưa hài lòng, chỉnh chỗ nọ, sửa chỗ kia, bởi vậy nên cảm giác đôi khi mạch văn khác nhau là đúng hí hí.
 

Sellvi

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
30/7/14
Bài viết
402
Gạo
1.200,0
- Như Bảo, hôm nay có gì mới không? – cô cất tiếng hỏi, vừa nói vừa cười thầm, nhìn cái bộ dáng lúc nãy chắc đêm qua lại thức thâu đêm không ngủ đây.

Mình nghĩ sau dấu gạch ngang viết hoa chứ nhễ. :3 :D!
 

Linhoang

Gà ngẫn
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
3/1/14
Bài viết
1.566
Gạo
2.508,0
Phần hai:

ĐỊNH MỆNH
Ngày mùng 9 tháng 6,

Định mệnh là gì TB có biết không? Là khi mình nhìn thấy cậu lần đầu tiên trong cuộc đời này!

Cậu – cái con bé tóc dài, mặt trái xoan lúc nào cũng trầm tư im lặng.

Cậu – cái con bé lúc nào cũng chỉ có học, học và học.

Cậu – người con gái đã làm thay đổi cuộc đời mình.

Cậu – kẻ khiến mình bao năm qua không thể nào nguôi nỗi nhớ.

Cậu – kẻ khiến mình ghét, ghét vô cùng, nhưng thương thì làm nghiêng ngả cả nỗi nhớ.


Có khi nào, dẫu chỉ một chút thoáng qua, cậu còn nhớ tới mình không?

Có khi nào, dẫu chỉ một lần thôi trong suốt những năm tháng đó, cậu đã nhìn về phía mình không?

Có khi nào, dẫu chỉ một giây thôi, cậu hối hận không?


Đừng và đừng bao giờ nói với mình là cậu đã lãng quên mình trong những năm tháng qua nhé. Vì mình sợ mình sẽ tìm về bên cậu, một cách ám ảnh nhất, để cậu mãi mãi khắc cốt ghi tâm, về một người như mình.

Chương 2 >> << Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhoang

Gà ngẫn
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
3/1/14
Bài viết
1.566
Gạo
2.508,0
CHƯƠNG 3 – NHÂN DUYÊN

Có những người đã được định trước là sẽ gặp nhau,

vào một ngày nào đó, tại một nơi nào đó,

Nếu hai người có thể bước về phía nhau, liệu điều đó có được coi là duyên phận?

Mấy ngày sau đó, Tường An dành toàn bộ thời gian để về thăm người thân và bạn bè. Gặp lại anh, ai cũng mừng mừng tủi tủi, ai cũng muốn tâm sự với anh thật nhiều. Lần trở về này quả thật đã mang lại cho anh nhiều điều, không chỉ là sự chào đón đầy yêu thương mà còn mang lại ý định viết nên một trang mới cho cuộc đời mình của anh. Mấy ngày đó, Tường An có khi ở lại nhà của họ, có khi nửa đêm lại trở về ngôi nhà của Dũng. Ngày nào cũng bận rộn, anh không có thời gian để đi thăm thú Hà Nội như đã định. Cuối cùng, anh đành phải chờ đến khi các thủ tục thăm hỏi xong xuôi mới bắt đầu kế hoạch của mình được.

Buổi sáng hôm ấy, Tường An dậy sớm, pha một cốc trà đúng vị mình thích. Anh ngồi nhâm nhi uống bên cửa ban công, máy tính trên bàn đang mở một số trang web. Anh vừa gửi email sang bên kia cho một số người quan trọng để thông báo tình hình cụ thể của bản thân. Anh cũng mở email mà thằng bạn thân đã nhắc đến. Anh cũng xem qua một số tài liệu cần thiết cho dự án mới của mình. Đọc hết thông tin xong, anh ngồi ngẫm nghĩ một lát. Nên đi đâu nhỉ? Trời đẹp như thế này. Mình ra ngoài hít thở không khí cho thoải mái, ngồi nhà một lúc cũng thấy chán. Anh mở ngăn kéo, lấy tấm bản đồ Hà Nội đã ngả màu thời gian ra. Đây là tấm bản đồ mà năm năm trước Dũng đã mang sang cho anh để thay thế cho tấm bản đồ đã cũ trước đó. Trên bản đồ có đánh dấu nhiều ngôi sao đỏ, mỗi nơi anh gắn dấu sao đều là nơi mà anh muốn quay lại hoặc muốn đến. Chọn nơi nào nhỉ, nơi nào mình cũng muốn đến cả. Hay là cứ chọn đại đi! Anh vào bếp, lấy hộp cà phê ra và cầm một hạt cà phê lên, tung lên cao. Hạt cà phê rơi xuống, xoay xoay mấy vòng trên không trung rồi rơi xuống bản đồ. Nó nghiêng sang bên trái, rồi lại lộn lại sang bên phải, hạt cà phê lăn mất mấy vòng rồi dừng lại trên một khu đất rộng lớn trên bản đồ.

Tường An khẽ mỉm cười. Ha! Mình cũng muốn đến đó. Anh uống nốt trà, rửa cốc treo lên giá rồi lấy điện thoại gọi taxi. Sáng nay, nhân viên của Dũng đã mang xe đến cho anh, một chiếc xe Kia nhỏ nhắn thôi nhưng vừa tầm cho anh để di chuyển trên những con đường nhỏ. Anh không lái xe vì anh cũng chẳng biết đi đường thế nào cả. Lạ cái lạ nước, không khéo lạc đường lại mất nhiều thời gian để tìm thì thật khổ. Cứ đi taxi tạm vài hôm đã rồi tính sau.

Taixi đưa Tường An đi vào đường lớn rồi rẽ qua từng con phố nhỏ. Anh lái xe thuộc tuýp người không nói nhiều. Anh chỉ bật một đĩa nhạc nhẹ rồi chuyên chú lái xe. Tường An ngồi ngắm cảnh đường phố mình đi qua, cố gắng nhớ lại những gì còn sót lại của quá khứ. Những con đường ngày xưa phủ đầy bóng cây giờ đã thưa thớt nhiều. Đường sá cao lên một cách lạ kỳ, các con ngõ nhỏ chen chúc người và xe. Tường An không còn thấy nhiều cậu bé, cô bé học sinh gò lưng đạp xe trên những chiếc xe đạp cà tàng nữa, thay vào đó là từng chiếc xe đạp điện bóng bảy, phóng vù vù. Hiện đại, đó là hai từ đã phủ bóng khắp nơi.

Taxi rẽ vào một con đường yên tĩnh, thoáng mát, không quá đông người và xe. Anh xuống xe, nhìn về phía trước. Một cánh cổng cao rộng nằm bên những bức tường cao chạy dọc con đường. “Hoàng thành Thăng Long” là nơi này sao? Ngày bé khi anh còn ở đây, khu di tích này còn chưa phát lộ. Nhiều năm rồi, lịch sử lại bất ngờ trỗi dậy, đòi lại quyền lợi cho những gì đã nằm sâu dưới tầng tầng lớp lớp đất đá kia. Lịch sử được mở ra, liệu người ta có biết trân trọng những gì có được hay không, hay lại chỉ vì lợi ích trước mắt mà bỏ đi hết những giá trị mất bao nhiêu năm vẫn gắng sức tồn tại. Tường An bước đi trên lối nhỏ giữa không gian rộng lớn thênh thang, anh ngắm nhìn bãi cỏ xanh, hướng sang phía bên kia là mấy chiếc máy bay nằm im lìm. Thời gian, mưa gió đang dần dần lấy đi những gì trước mắt nhưng lại cũng dần dần mở ra những bí mật trong quá khứ. Có thể một nghìn năm trước đây, trên mảnh đất này, có những nàng công chúa, hoàng tử đã từng đặt chân qua. Có thể có những vị tướng thắng trận vinh quang trở về trong sự chào đón hân hoan của dân chúng. Có thể những viên đá, hàng gạch kia đã chứng kiến từng đời vua lên trị vì, từng đợt chuyển giao quyền lực giữa các triều đại.

Tường An cứ chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân khi đôi chân vẫn tiến về phía trước. Anh bước qua một cánh cổng cổ xưa, “Đoan Môn” hiện lên trước mặt anh. Khu cổng thành với năm cửa vòm cuốn vẫn vươn mình thẳng đứng tồn tại vững chắc với thời gian. Kiến trúc hình vòm này hiện nay vẫn được sử dụng cho nhiều hệ thống đường hầm trên thế giới vì nó không chỉ có hình dáng mềm mại mà còn có kết cấu chịu lực tốt. Anh quay lưng lại, nhìn về phía đối diện cổng thành, từng tia nắng đang nhảy nhót trên bãi cỏ xanh mướt. Phía xa xa là cột cờ Hà Nội, lá cờ đỏ sao vàng đang kiêu hãnh tung bay trong gió. Cổng chính Đoan Môn nhìn về cột cờ cao cao phía xa, dường như quá khứ đang dõi mắt nhìn về phía tương lai đang sải cánh trong nắng ấm.

Tường An bước qua cổng thành, ngay phía trước có một cái hố rất to được lắp kính phía trên, bên cạnh có một nhóm người đang ngó nghiêng xung quanh. Nhìn cảnh tượng ấy, anh cũng thấy tò mò không rõ đây là khu trưng bày gì mà lại có vẻ bí hiểm như vậy. Tường An tiến lại gần phía đối diện nhóm người kia, anh nghiêng người nhìn xuống dưới và ngạc nhiên khi thấy từng lớp đất đá khác nhau đang nằm chồng lên nhau. Lớp nọ chồng lên lớp kia như những tờ giấy xếp đè lên nhau vậy. Có lẽ nào đó là dấu vết của những nếp gấp thời gian còn sót lại mà phải trải qua cả nghìn năm sau, người ta mới phát hiện ra được. Anh bần thần đứng nhìn, mắt mở thật to như muốn nhìn xuyên qua lớp kính mờ mờ vì bụi.

- Cả nhà có thể thấy phía dưới tấm kính này có nhiều lớp đất đá khác nhau đúng không ạ? Mọi người có biết điều này có nghĩa gì không ạ? Mỗi một lớp đất là hình ảnh biểu tượng cho một lớp tường thành của mỗi triều đại khác nhau. Bức tường cổ này của chúng ta trải qua nghìn năm đã được tu bổ lại nhiều lần. Mỗi triều đại sẽ có kiểu kiến trúc riêng biệt khác nhau, các nhà sử học và khảo cổ học đã dựa vào đó để gọi tên từng lớp tường thành. – Một giọng nữ lanh lảnh cất lên, Tường An chợt thoáng giật mình, anh nhìn sang nhóm người đối diện. Một cô gái có vẻ trẻ trung với áo phông xanh và quần bò đen đang quay lưng lại phía anh, mái tóc đen dài ngang vai khẽ bay trong gió, cô say sưa nói về lịch sử của khu tường thành. Có vài người đứng tuổi trong đoàn đang chăm chú lắng nghe cô phát hiện ra anh đang đứng im nhìn về phía họ với vẻ tập trung cao độ thì khẽ mỉm cười. Anh chỉ biết cười trừ, giống như một đứa trẻ bị phát hiện đang nghe trộm chuyện của người khác. Cô gái cũng nhận ra những nụ cười của mọi người nên khẽ ngoái đầu lại, nhìn thấy anh đang đứng một mình phía bên kia thì cũng mỉm cười và gật nhẹ đầu với anh.

Tường An cũng gật đầu đáp lại nụ cười ấm áp và hiền hòa của cô. Có một thứ gì đó đang nhẹ nhàng chuyển động trong trái tim anh, dường như ngoài nhịp đập sống còn, trái tim của anh còn có thêm một nhịp đập lạc phách. Nó chỉ khẽ rung lên, như từ sâu thẳm dưới cùng của những mạch đập ấy trỗi dậy, nhanh thôi và không kịp đủ lâu để anh nhận ra điều đó.

Tường An vẫn đứng đó, dõi mắt về phía họ một lúc rồi tiến vào sâu phía trong. Khu Hoàng Thành càng đi càng rộng, anh cảm thấy mình lạc lõng giữa bầu không gian mênh mông và đầy chất lịch sử ấy. Anh bước chậm rãi và nhìn thật chăm chú tất cả những hiện vật trong các khu trưng bày. Anh đi vòng quanh khu di tích chính, anh dừng lại thật lâu để ngắm nhìn đôi rồng chầu phía ngoài điện Kính Thiên. Tường An đi vào khu hậu lâu rồi anh leo lên lầu Công chúa, những bậc thang cao nhưng nhỏ chỉ đủ một người bước dẫn anh lên ba tầng lầu. Tường An đứng trên cao nhìn ra không gian xung quanh, khu nhà dành cho công chúa có kiến trúc cân xứng, bốn mặt đều có thể ngắm cảnh vật và cây cối ở bốn phía khác nhau.

… Right from the start, you were the thief, you stole my heart…

Điện thoại chợt réo rắt vang lên, thứ âm thanh hiện đại ấy vang lên xóa tan cả không gian trầm lắng tĩnh lặng. Tường An lấy máy ra. – A lô! Tôi đây!

Bên kia đầu dây lại vang lên tiếng nói sang sảng đầy chất lãnh đạo của bạn anh.

- Ông làm gì đấy? Đang ở đâu thế?

- Tôi đang đi thăm hoàng thành. Sao thế? Về Hà Nội rồi à? – Tường An vừa nói chuyện điện thoại vừa đi xung quanh. Anh nhìn thấy từ phía xa xa bóng dáng của nhóm người lúc nãy gặp ngoài cửa Đoan Môn. Cô gái hướng dẫn đi giữa đoàn, mái tóc thẳng bay tung trong gió khiến cô thỉnh thoảng phải đưa tay lên gạt lại cho gọn gàng. Không gian ở đây rộng lớn, gió lùa cũng mạnh hơn, cô cứ hạ tay xuống là gió lại thổi tung từng sợi tóc cô.

Tường An chống tay lên thành lan can, vừa nói chuyện với thằng bạn thân vừa ngắm nhìn đoàn người bên dưới đang nói cười rất vui vẻ. Bạn anh đã đi công tác về, hẹn anh tối nay ăn cơm và giới thiệu cô bé trợ lý sẽ sang hỗ trợ anh làm việc.

- Ông có đưa em Thiên của tôi đi cùng không? – Tường An hỏi bạn. – Tôi cũng chưa được gặp trực tiếp con bé đâu đấy nhé. – Anh nhớ lại cô em gái nhỏ nhắn dễ thương của thằng Dũng, anh nhớ mỗi lần hai anh em nó được gặp nhau là thằng Dũng lại cho anh nói chuyện với em gái. Con bé lần nào cũng hỏi anh khi nào anh về nước để gặp nó, lâu lắm rồi, giờ nó cũng phải lớn bằng cô gái đang đi phía xa kia.

Thằng bạn anh cười ha hả rồi nói:

- Sao thế? Vừa về nước đã muốn gặp em gái tôi rồi à? Yên tâm đi, bây giờ hai anh em tôi về ở với nhau rồi nên ông muốn gặp lúc nào cũng được. Để tôi hỏi xem hôm nay nó có rỗi không đã.

- Ừ. Gặp được sớm thì tốt. Nó cũng như em gái tôi, mà làm gì có chuyện anh trai chưa gặp em mình bao giờ như thế nào chứ. – Tường An trả lời, quay lưng đi xuống cầu thang.

Vừa đặt bước chân xuống thềm, anh chạm mặt nhóm người ban nãy, cô gái vẫn đang cười rất tươi. Tường An không hiểu tại sao nhưng anh cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, nụ cười kia thân thiết đến lạ kỳ. Liệu anh đã gặp cô ở đâu nhỉ? Không thể gặp trong nước được vì đã nhiều năm rồi anh không về nước. Cũng không có khả năng cô là người bạn lúc nhỏ của anh vì anh không có nhiều bạn nên gương mặt người nào anh cũng nhớ rất kỹ.

Tường An lại gật đầu và cười với họ rồi đi sang một bên nhường lối vào. Cô gái đi lướt qua anh thật nhanh, nhanh nhẹn như một con sóc nhỏ chuyền từ cành cây này sang cành cây khác. Lướt qua nhau… Liệu có phải một lúc nào đó trong những năm qua, mình đã lướt qua cô ấy như vậy hay không? Tường An thẫn thờ đứng im, cảm giác như có một thứ gì đó vừa bay mất khỏi tầm tay anh, cảm giác ấy quen thuộc mà lại lạ lẫm vô cùng. Tường An chợt thấy trái tim nảy lên mấy nhịp gấp gáp hơn bình thường. Một người quen mà mình đã từng lướt qua hay sao?

Anh đứng im trong ánh nắng vàng, ngọn gió vẫn đang thổi tung làn bụi trước mắt. Không có ký ức nào về cô, chỉ có cảm giác mơ hồ đã từng gặp, đã từng quen. Tường An không giải thích được điều đó. Anh quay lưng đi ngược lại con đường nơi cô đã đi qua và tiến về phía cổng. Đến lúc phải về rồi. Cuộc sống nếu có duyên sẽ còn gặp lại, dù là đi trên con đường nào rồi cũng sẽ gặp lại nhau.

Buổi chiều hôm đó, Tường An đón thằng bạn thân đến thăm nhà của nó mà anh đang ở nhờ. Hai người ngồi nói chuyện với nhau nhiều, về những kế hoạch mà Tường An muốn thực hiện và về những điều thằng Dũng khuyên anh nên làm.

Thằng Dũng ngồi lên chiếc ghế cạnh cửa ban công, cầm điều thuốc trên tay mà không châm, chỉ chuyền từ tay nọ sang tay kia. Dũng đung đưa người theo điệu nhạc đang phát ra từ dàn loa mà mình tự bật từ khi mới đến.

- Tôi bảo này, hay là ông viết một quyển về chuyến thăm này đi. Đằng nào thì cũng về thăm quê hương, cũng phải gợi nhớ lại kỷ niệm ngày trước chứ. Viết đi, cần gì thì có tôi ở đây đỡ cho rồi.

Tường An ngồi trên cái ghế đối diện, mặt hướng ra ngoài ban công, anh không trả lời ngay mà trầm ngâm suy nghĩ. Ừ, mình cũng muốn viết một câu chuyện về em. Một món quà dành cho em và bố mẹ. – Để tôi xem thế nào đã. Trước mắt cứ đi mấy nơi đã.

- Ông vẫn muốn đi tìm những nơi đó à? Hay là viết về thằng Minh đi. – Dũng gõ gõ điếu thuốc lên bàn. – Ông viết về nó đi, tôi thấy không viết thì phí lắm. Truyện là về những người sống quanh ta mà. Mình có người thật việc thật. Tôi nghĩ chỉ cần kể sự thật, không thêm thắt gì là đã đủ để thành công lắm rồi.

- Ừ, biết thế. Nhưng tôi muốn mọi thứ phải đến thật tự nhiên, cái gì cưỡng ép cũng đều không hay. Thà không viết còn hơn chứ viết ẩu thì thật có lỗi lắm. Tôi đã nhận quá nhiều rồi. – Tường An quay sang nói.

- Bên kia họ vẫn theo dõi trường hợp của ông đấy chứ? – Dũng cho điếu thuốc lên môi, ngậm lại.

- Phải thế chứ. Tôi mà chạy mất, nhỡ làm sao thì chết à? – Tường An cười cười đáp. – Tuần nào tôi cũng phải gửi số liệu về để họ theo dõi. Nói chung là việc phải làm, tốt cho mình thì mình cứ thế mà làm thôi.

Dũng gật đầu đồng ý: – Đúng thế. Nhớ chú ý sức khỏe đấy. Mùa này đang thay đổi thời tiết, dễ ốm lắm đấy. Ông đi đâu cũng phải cẩn thận. – Vừa nói Dũng vừa moi điện thoại đang kêu réo rắt inh ỏi ra. – A lô. Ừ, đến rồi hả? Ừ, anh ra đây. Mất có năm phút thôi chứ mấy. Mày cứ gọi món trước đi, anh ra đến đấy là vừa. Cái gì? Không biết Tường An thích ăn gì ấy hả? Thế thôi cứ chờ đi, anh ra rồi gọi sau cũng được.

Gập điện thoại lại, Dũng đứng lên, vươn vai rồi cất điếu thuốc vào túi áo trước ngực. – Đi thôi, hai con yêu tinh của đời tôi đến rồi.

Tường An phì cười: - Sao mà tận hai con? Ông gọi cả bạn cái Thiên thế à?

- Chả thế. Hai chúng nó cứ hùa vào với nhau để bắt nạt tôi. Bạn nó cũng nghịch lắm chứ có hiền lành gì đâu. Tí nữa ông gặp khắc biết.

Hai người đàn ông ra khỏi nhà, đi bộ đến nhà hàng ngay gần đó. Tường An có phần hồi hộp vì không biết cuộc gặp với em gái nhỏ nhà thằng Dũng sẽ như thế nào. Anh rất quý cô bé, thích nhìn cái miệng nói cứ như chim non chiêm chiếp kêu, anh còn thích nghe cái giọng nũng nịu khi cô bé đòi quà của anh nữa. Đã từng nhiều lần anh ao ước có một cô em gái như thế, chắc là anh sẽ chiều lắm đấy.

Thằng Dũng đưa anh bước vào một căn phòng đã được đặt sẵn, có tiếng hai cô gái đang nói chuyện sôi nổi với nhau. Tường An bước vào sau, anh nhìn thấy một cô gái có mái tóc xoăn xù mì đang khoa tay múa chân nói gì đó. Cô gái còn lại, mái tóc đen dài ngang vai, ngồi quay lưng lại phía cửa, đôi vai rung lên vì cười. Tiếng cười của cô réo rắt như tiếng hạt mưa đêm đang rơi xuống lòng đường tĩnh lặng. Nghe thấy có tiếng mở cửa, cả hai đều quay ra nhìn, nụ cười vẫn trên môi. Tường An giật mình, khuôn mặt đó, nụ cười đó, anh đã từng đi lướt qua.

Là cô ấy sao

Phần hai >> << Chương 4
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhoang

Gà ngẫn
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
3/1/14
Bài viết
1.566
Gạo
2.508,0
CHƯƠNG 4 – KHỞI ĐẦU

Cuộc sống là những vòng tròn duyên phận nối tiếp nhau, vòng này nối vào vòng kia,

Bạn nương theo hướng đi của vòng tròn này,

Nó sẽ dẫn bạn đến hướng đi của một vòng tròn khác.

Duyên, cũng từ đó mà kết thành.

Tường An theo sau Dũng ngồi vào ghế, anh nhìn cả hai cô gái rồi mỉm cười. Cô gái tóc xoăn tay chống cằm đặt trên bàn, ngón tay khẽ đánh nhịp trên cái má bầu bĩnh, cô chăm chú nhìn anh với ánh mắt dò xét. Cô gái tóc đen lúc này ngồi đối diện anh thì mắt mở thật to, tay chỉ thẳng vào anh, miệng thốt lên:

- Ố, chính là anh à?

Tường An gật gật đầu, anh cũng chẳng biết thế nào mà đất Hà Nội này lại nhỏ đến thế. Buổi sáng bạn vừa gặp ai đó thì đến buổi tối, sau khi lượn lờ một vài vòng, bạn sẽ gặp lại người đó, trong cùng một căn phòng và cùng họ ăn tối với bạn bè của bạn. Hà Nội vốn nhỏ hay sợi dây định mệnh vốn ngắn mà khi người ta càng đứng gần nhau, mối liên hệ càng thêm kết chặt.

Hai người còn lại cứ ngó người này lại ngó người kia. Tường An quay ra nhìn thì thấy họ đúng thật là hai anh em, chẳng thể lẫn vào đâu được cả. Thằng Dũng thì chống tay phải lên bàn, mặt đăm chiêu kiểu vì sao ta đây lại không biết hai người quen nhau. Cô em gái thì chống tay trái trên bàn, ngón tay vẫn đang gõ nhịp nhịp, mắt như đèn pha ô tô cứ chiếu sang bên trái lại chiếu sang bên phải. Tường An phì cười, anh cũng chống hai tay lên má, tựa lên bàn nhìn về phía hai người kia:

- Sao? Có gì thắc mắc thì nói đi.

Dũng được lời như cởi tấm lòng, ngay lập tức dựng thẳng lưng dậy, giọng nói oang oang:

- Này, sao ông lại biết cái Tâm thế hả? Có gì đấy rất khả nghi.

Cô em gái quay sang ông anh trai, đầu gật gật ra vẻ tán thành:

- Anh giai, em cũng nghĩ thế. Có gì đó rất là huyền bí ở đây. Anh không biết gì về vụ này đấy chứ?

- Không, anh chả biết gì cả. – Dũng lắc đầu quầy quậy rồi đột nhiên hét lên với cô em. – Mà này, lâu lắm rồi anh em mình mới có chung quan điểm đấy, haha.

- Chẳng có gì khả nghi mà cũng chẳng có gì huyền bí cả. - Tường An quay sang nhìn cô gái tên Tâm rồi giải thích với Dũng: - Sáng nay, ông có nhớ là tôi đi Hoàng thành không? Hai anh em gặp nhau ở đấy. Có thế thôi. Còn em, Thiên, lớn quá rồi nên anh cũng không nhận ra được nữa.

Nói rồi anh quay sang mỉm cười trìu mến với cô gái tóc xoăn xù mì mà anh gọi là Thiên. Con bé này, em còn chưa chào anh nữa đấy.

Thiên xòe hai bàn tay hướng về phía anh, trong đôi mắt vẫn ánh lên sự tinh nghịch từ thuở nào:

- Anh An, quà của em đâu? Búp bê của em đâu? Hoa tulip của em đâu? Ngày trước anh hứa khi nào về anh sẽ mang cho em cả một vườn hoa mà. Bây giờ anh mà không cho em là em không chịu đâu đấy.

Tường An nhớ lại con bé con ngày xưa chỉ đòi cướp máy vi tính với anh trai để tranh phần nói chuyện với anh. Vẫn đôi mắt một mí biết cười ấy, vẫn thói quen đòi quà không cho anh kịp mở miệng trả lời. Thời gian trôi qua thật nhanh. Thoáng một cái lướt mình vội vã, người năm xưa hình dáng đã thay đổi đến bất ngờ.

- Anh lần này quyết định về vội quá nên không mang được cả vườn hoa về cho em. Nhưng anh có mang hạt giống về đấy, em trồng thử xem sao.

- Em không biết. Anh biết thừa là em không bao giờ trồng được cây mà anh lại còn cho em hạt giống. Thà anh mang cho em mấy bức tranh đèm đẹp về còn hơn. – Thiên giận dỗi trách Tường An, cô như cô bé con không được cho quà thì bắt đầu ăn vạ. Rồi như chừng nhớ ra điều gì đó, cô quên luôn Tường An mà quay phắt sang cô bạn ngồi bên và bắt đầu khai thác thông tin. – Này bà, thế hóa ra sáng nay bà gặp anh An ở đấy à? Sao lúc nãy không thấy nói gì cả.

Tâm, người con gái tóc đen vốn dĩ vẫn đang ngồi cười trong im lặng, giải thích: - Ừ, sáng nay tình cờ thế nào mà hai anh em lại gặp nhau trong đấy. Mà buồn cười lắm, lúc tôi đang nói về mấy lớp đất đá thì anh ý còn đứng phía sau nghe trộm nữa cơ. – Tâm không kiêng nể gì bắt đầu nói xấu Tường An.

Tường An nghe thấy thế liền từ tốn giải thích:

- À, lúc đấy tình cờ anh vừa đến lại nghe thấy em đang giải thích nên anh tò mò muốn nghe thử một chút thôi.

Dũng đang ngồi nghiên cứu khuôn mặt của hai người trong diện tình nghi để tìm xem có phát hiện ra điều gì bất thường không thì bỗng giật mình nhớ ra mình chưa hề giới thiệu họ với nhau. Dũng đằng hắng một tiếng rồi bắt đầu lấy lại vai trò chủ tọa của mình:

- E hèm, xin phép các vị cho tôi được giới thiệu một chút nhé. Vị ngồi bên phải tôi đây là Tường An, vị ngồi bên trái tôi là Hải Tâm. An là thằng bạn thân chí cốt của anh, chắc Tâm nghe Thiên nói rồi. Còn Tâm là bạn thân của cái Thiên, tôi đã nói với An rồi. Đấy, thế là các vị đã biết nhau rồi nhé. Người nhà cả, mọi người cứ tự nhiên đi. Cái Tâm không phải ngại đâu em, em cứ coi An như là anh là được rồi. Thôi gọi món đi rồi vừa ăn vừa từ từ nói.

Dũng cầm mấy quyển thực đơn chuyển sang cho mọi người rồi vừa đọc thực đơn vừa quay sang Hải Tâm hỏi:

- Này Tâm, anh hỏi cô cái này chứ sáng nay cô đi vào Hoàng Thành làm gì thế hả? Tài liệu anh đưa cho cô đã đọc xong chưa hả?

Tâm đặt tờ thực đơn lên bàn, quay sang ông anh, cô giải thích:

- À, mẹ em có cô bạn định cư ở nước ngoài vừa về nước cùng gia đình. Mẹ em nhờ em đưa họ đi mấy nơi tham quan nên sáng nay em đưa họ đi vào Hoàng Thành. Tài liệu anh gửi em đọc xong hết rồi nhưng mà vẫn chưa đủ thông tin. – Hải Tâm đang nói thì nhớ ra email đã gửi cho Dũng cách đó mấy ngày, cô cất giọng lên cao một tông và kéo dài ra mấy quãng. – Em gửi cho anh email nhưng chẳng thấy anh trả lời gì cả. Thế mà anh lại còn bảo em là có gì thì hỏi anh cơ đấy.

Dũng giật mình, né vai ra khỏi bàn tay Hải Tâm đang vươn ra định đập mình, anh cười hà hà rồi đẩy nhiệm vụ sang cho Tường An:

- Hà hà, thì anh bận quá nên quên chứ sao. Thôi, người thật việc thật đây rồi. Anh bàn giao cho mày. Mày thích khai thác cái gì thì cứ khai thác nhé. Mà việc đấy để sau đi, ăn uống cái đã.

Tường An vừa xem thực đơn vừa ngắm nhìn mấy người bạn xung quanh. Anh thấy một cảm giác vui vui bắt đầu xuất hiện, nó cứ nhè nhẹ xoa trong lòng anh, như một dòng nước ấm áp mơn man thật là dễ chịu. Anh không dám để nó bộc lộ mãnh liệt ra ngoài. Anh chỉ dám đè nhẹ lên nó, giữ nó lại và dần dần để nó thoát ra. Thế mà cái thứ cảm xúc ấy lại cứ như một bình nước siêu tốc vậy, nó cứ lục bục, lục bục rồi dần dần những bóng nước cứ liên tục nổi lên, cuộn tròn, chỉ trực nối đuôi nhau trào hết ra ngoài.

Bữa tối của họ diễn ra trong niềm vui và tiếng cười giòn giã không dứt, lâu lắm rồi Tường An mới cười nhiều như vậy. Bốn người bọn họ kể về từng kỷ niệm đã trải qua cùng nhau, về những mối quan hệ đan xen và gắn kết bọn họ lại với nhau. Tường An có cơ hội để hiểu thêm về Hải Tâm, cô gái chỉ ngày mai thôi sẽ bắt đầu là trợ lý của mình. Tường An cảm thấy có một điều gì đó rất kỳ lạ diễn ra trong anh, cứ mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cô là lại trăn trở mất mấy giây, cảm giác gần gũi như người thân quen lâu ngày mới gặp lại.

Ăn xong bữa tối, bốn người đi bộ về nhà. Hai cô gái lần mò đi khắp các tầng trong nhà, đi đến đâu Thiên cũng giải thích cho Hải Tâm về từng chi tiết trong nhà, ý nghĩa của từng vật dụng. Đó đều là những thứ mà Thiên và Dũng đã lên ý tưởng cũng như tìm kiếm các chi tiết để hoàn thiện căn nhà trong mơ cho Dũng. Thiên kể nhiều về những ngày hai anh em cãi nhau chí chóe chỉ vì không thống nhất cách trang trí trong nhà. Nhà thì của Dũng, xây cho Dũng ở nhưng cô em gái làm thiết kế nội thất lại cứ thích theo ý tưởng của mình. Hải Tâm cũng đã từng nghe bạn kể chuyện hai anh em giận nhau mất mấy tuần chỉ vì một viên gạch đặt sai ý. Hồi ấy cô đã cười không ngớt khi nghe thấy nguyên nhân cãi nhau của hai anh em tính cách trẻ con này.

Hai cô gái cứ thế đi lên đi xuống các tầng còn hai người đàn ông dừng lại ở tầng hai. Tường An đi pha cà phê cho bạn và một cốc sữa nóng cho mình rồi họ ngồi bên cửa sổ ban công, nhìn xuống ánh đèn đang tĩnh lặng hắt xuống lòng đường. Dũng lại lấy một điếu thuốc ra, cầm trên tay và lại không châm lửa hút. Tường An thấy Dũng cứ trầm ngâm hướng về phía vì sao đang lấp lánh trên bầu trời kia rồi bất chợt thở dài. Thằng này hôm nay lại có tâm tư đây. Anh vỗ vai bạn hỏi:

- Có chuyện gì thế? Lâu lắm rồi mới thấy ông thở dài đấy.

- Ừ, sắp tới là giỗ ông nội. Tôi không biết làm sao để cái Thiên nó chịu về nhà thắp hương cho ông. – Dũng nhấp một ngụm cà phê rồi lại xoay xoay điều thuốc.

- Ông phải cho em nó thời gian chứ. Bao nhiêu năm rồi làm sao nó chấp nhận ngay được. Vết thương nào cũng cần có thời gian để lành lại. Mình có cố ép thì cũng chỉ làm nó bục chỉ ra thôi.

- Biết thế. Mà tôi cũng muốn nhân dịp này đưa nó về gặp bố. Nó cũng không chịu. Tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Các cụ làm sai, bây giờ tôi phải đi sửa. Mà cái con bé đấy nó ngang ngược như thế, ai mà khuyên nó được chứ.

Dũng vứt điều thuốc lên bàn, giơ tay vò rối đám tóc trên đầu như một đứa trẻ gặp phải vấn đề không biết phải giải quyết ra sao. Tường An trông thấy chỉ có thể cười trừ. Anh cầm điếu thuốc Dũng bỏ trên bàn lên, Malboro đầu lọc nhưng dù có chất đến đâu cũng chẳng thể phòng chống ung thư phổi được.

- Mẹ ông có nói gì không? – Tường An hỏi.

Dũng nghiêng đầu rẽ rẽ lại mái tóc rối bù xù của mình rồi nói:

- Không. Ông biết là mẹ tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào những chuyện như vậy đâu mà. Mẹ chỉ bảo cái Thiên nó lớn rồi, có suy nghĩ, nhận thức của nó, nó muốn làm thế nào thì tùy nó. Thế nên tôi mới phải loay hoay thế này. Chán lắm! Tôi cũng muốn mau mau thực hiện cho xong lời hứa với ông nội, một lần thôi cũng được, chứ năm nào cũng cãi nhau một trận thế này chán lắm.

- Tôi thấy cô bé Tâm kia có vẻ là bạn thân thiết của cái Thiên lắm mà, sao không nhờ Tâm nói giúp cho?

- Nó làm sao mà giúp tôi được. Ông đừng tưởng trông nó hiền lành thế mà dễ bắt nạt nhé. Tính nó còn kinh khủng hơn cái Thiên nhiều. Nó không đổ dầu vào lửa khiến anh em tôi cãi nhau đã là tốt lắm rồi đấy.

Dũng nói rồi ngẩng đầu lên, bàn tay còn đang hất hất vài sợi tóc đang lòa xòa trước trán. Thằng này lại muốn sợi nào ra sợi đấy đây mà. Điệu quá thể. Tường An còn đang nghĩ trong đầu như vậy thì đã nhìn thấy hai cô gái đang làm động tác hù ở hai bên tai Dũng. Không dám cười, anh quay mặt thật nhanh ra ngoài cửa sổ thế mà tốc độ của anh tuy nhanh nhưng cũng không thể sánh bằng với thằng Dũng. Đuôi mắt anh vẫn còn kịp nhìn thấy tay nó giơ lên rồi hai tiếng kêu oai oái vang lên rõ to. Thì ra nó đã kịp đánh cho hai cô bé hai phát rồi. Bao nhiêu năm rồi mà thằng này thân thủ vẫn như cũ, không giảm chút nào. Sư phụ mà gặp nó chắc vui lắm đấy. Tường An nghĩ thầm.

Hai cô em ngồi phịch xuống ghế, Thiên vẫn vừa hét ầm ỹ vừa cấu chí bàn tay anh mình còn Hải Tâm vội cầm lấy cốc sữa nóng trên bàn áp lên tay xuýt xoa. Tường An nhìn xuống tay cô, hình như có mấy dấu tay hồng hồng. Anh phì cười, thằng bạn này bạo lực quá, bạn em mà nó cũng không tha. Anh đứng dậy đi ra quầy bar, lấy hai cái cốc định rót cà phê rồi lại nhớ ra mình không biết hai cô bé này có thích uống cà phê hay không. Biết đâu lại giống mình thì sao. Nghĩ vậy nên anh chống tay lên quầy, vui vẻ ngắm nhìn ba con người to xác mà như trẻ con đang đùa giỡn trước mặt.

Độ vài phút sau, khi trận chiến đã kết thúc, cả ba dừng tay, ngồi thở phì phò rồi họ quay về phía Tường An. Anh mỉm cười với họ, một nụ cười mà rất nhiều năm sau đó, cả ba người đang ngồi xoay lưng lại ánh trăng vàng kia sẽ chẳng thể nào quên được. Tường An như thấy trước mặt mình từng tia sáng vàng đang lướt trên bờ vai của họ và tiến về phía anh. Ánh sáng dịu nhẹ mà lại sâu thẳm cứ dần dần len lỏi vào trái tim.

- Ê, ông làm gì mà lại chạy ra đấy thế hả? – Dũng lên tiếng phá tan ánh trăng đang đậu trên vai mình.

Tường An cầm hai cái cốc lên, lắc lắc:

- Tôi định mời hai em ấy uống nước, vào đến đây rồi mà lại không rõ hai cô muốn uống gì nên lại thôi.

- Em cà phê đen nóng.

- Em cà phê sữa đá.

Hai cô gái cùng đồng thanh lên tiếng. Tường An hai tay cầm hai cốc chỉ về phía các cô:

- Chờ anh một chút nhé.

Hai tiếng “Vâng.” đuổi theo sau anh. Tường An lẩm nhẩm trong đầu trong khi lách cách pha cà phê cho họ. Đen nóng cho Thiên. Sữa đá cho Tâm. Lá cho mình. Cành hoa cho TB. Nơi cuối sân trường có cây phượng già chỉ còn trơ lại gốc… Tường An sững sờ. Phải rồi. Mình đã quên mất nó. Phải trở về từ nơi bắt đầu đó. Cây phượng già chỉ còn trơ lại gốc.

Thiên đã chạy tới sau lưng Tường An tự lúc nào, cô loay hoay ngó nghiêng trong góc quầy bar nho nhỏ. Thiên thì thầm sau lưng An:

- Anh An, anh thấy quầy bar này thế nào?

Tường An giật mình quay sang, mất mấy giây khựng lại anh mới hiểu Thiên nói gì. Anh ngó trái ngó phải rồi ngây thơ đáp:

- Anh ý hả? Anh có bia rượu bao giờ đâu mà có ý kiến gì.

Thiên “Xì” một tiếng rõ to rồi tiếp lời:

- Em hỏi thế vì em muốn biết dưới con mắt nghệ sỹ của anh thì bàn tay nghệ thuật của em có tác dụng gì hay không. Anh trả lời thế thì nói làm gì.

Tường An cười hì hì, một tay chống nạnh một tay gõ gõ vào thái dương tỏ vẻ đăm chiêu:

- Em muốn anh nhận xét cái gì nào?

- Anh thử nói xem màu sắc thế nào, bố cục sắp xếp thế nào, độ cao hợp lý chưa, có cần thêm gì nữa không. Đấy, anh cứ thế mà nói thôi. – Thiên nhanh nhảu tiếp lời.

Dũng nhìn Tường An và Thiên cứ ồn ào trong quầy bar. Dũng thấy ở đó hiện lên một bức tranh có một con vịt con cứ quàng quạc cái mồm và cả một chú gà đang lẳng lặng đứng bên, đầu gật lên gật xuống như bổ củi. Dũng thấy buồn cười với chính liên tưởng của mình.

- Tâm này. – Dũng gọi cô em gái ngồi bên cạnh đang mê mải ngắm ngọn đèn đường dưới ánh trăng. – Em tranh thủ thời gian sang giúp thằng An cho anh nhé. Coi như anh thuê em, toàn bộ thời gian em đi làm đều phải dành cho nó. Nếu có thể, bất cứ khi nào cần, em cũng phải có mặt. Em có làm được không?

Hải Tâm đã quay lại phía anh, cô đặt tay lên bàn, xoay xoay cốc sữa đang uống dở.

- Em hiện giờ cũng có làm gì khác đâu. Chắc là em sẽ làm được thôi.

- Anh cần em hứa chắc chắn. Anh tin em nên mới giao việc này cho em.

- Vâng, em nhận lời.

Dũng khoanh tay, dựa lưng vào ghế, mắt anh dừng lại nơi cốc sữa đang xoay xoay trong tay Hải Tâm.

- Điều quan trọng nhất anh cần em làm là chú ý sức khỏe cho thằng An. Em thấy đấy, cốc sữa đấy là của nó. Em lớn rồi, cũng hiểu được rồi. Chẳng có thằng đàn ông khỏe mạnh sống một mình nào trước giờ đi ngủ lại uống sữa cả.

Hải Tâm giật mình, bàn tay đang nghịch cốc sữa dừng lại. Cô nhìn chăm chăm vào đó.

- Em cũng không chú ý điều đó. Anh An bị sao hả anh?

- Sức khỏe của nó không tốt nên mới phải xuất ngoại từ nhiều năm trước. Cứ từ từ rồi em sẽ hiểu thôi. Bây giờ coi như không phải anh mời em làm việc mà anh nhờ em. Từ giờ em hãy coi thằng An là anh trai em, một thằng anh cần em chăm sóc. Cần gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho anh. Đây là thẻ ATM của công ty, em cứ thoải mái mà dùng. Nó là con gà đẻ trứng vàng của anh nên không cần phải tiết kiệm đâu. Mọi việc cứ theo ý của An, thích đi đâu làm gì cũng được, em chỉ cần làm theo thôi.

- Anh An sẽ ở đây bao lâu hả anh?

- Anh cũng chưa biết được. Nó về đây để dự đám cưới bạn. Anh thấy nó cũng muốn về thăm lại một số nơi. Nhưng anh thì hy vọng nó có thể ở lại đây luôn.

Hải Tâm nhận lấy thẻ ATM từ Dũng, cô muốn hỏi thêm nhiều điều nhưng dường như Dũng không muốn nói nên cô lại thôi. Cô còn có cả một quãng thời gian thật dài trước mắt để tìm hiểu về người đàn ông kia. Người đàn ông có ánh mắt thật buồn đã từng đứng phía sau và chăm chú nhìn về phía cô!

Chương 3 >> << Phần ba
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên