Love you one more time - Cập nhật - Cúm Mập

Cúm Mập

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
61
Gạo
100,0
Chương 2:

Heo Ú Nu: Thôi, tao không muốn nói chuyện với mày nữa, tao đi ngủ đây.

Không chờ nhỏ Cỏ trả lời, tôi tắt máy, rồi nhanh chóng thả mình vào chiếc giường thân yêu. Nếu là mọi ngày, tôi sẽ ôm quyển tiểu thuyết tới hai, ba giờ sáng. Nhiều khi ba mẹ phát hiện phòng còn sáng đèn thì thôi rồi, giảng giải liên tiếp không thôi. Nào là thức khuya không tốt cho sức khỏe, mắt đã cận sẽ còn cận nặng hơn; thức khuya sẽ ảnh hưởng tới hoạt động thần kinh của não, học bài sẽ không nhớ nổi; thức khuya da sẽ xấu, nhiều mụn, cái này là đụng chạm tới nỗi niềm con gái nhá, ai tuổi dậy thì mà không mụn cơ chứ... Ba mẹ nói nhiều tới nỗi, tôi có thể thuộc lòng, trả bài ngay và luôn. Hè thì phải tận hưởng, ba mẹ cứ cằn nhằn mãi thôi.

Nhưng hôm nay lại khác, tôi chẳng còn hứng thú với sách truyện nữa, chẳng có tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện thức khuya, mặc dù đêm nay sẽ khó ngủ đấy. Tôi, bắt đầu chìm vào những suy nghĩ của riêng tôi thôi!

Vũ Hoàng Phong, bao lâu rồi tôi chẳng nghe đến cái tên này?

Vũ Hoàng Phong, bao lâu rồi tôi không còn nhìn thấy mặt hắn?

Tuy học cùng trường, nhưng tôi còn chẳng bao giờ dám nhìn lên tầng hai của dãy đối diện vì sợ phải nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Thế nên, ngày nào giờ ra chơi, giờ vào lớp, hay giờ ra về, tôi đều kéo tay đứa bạn nào đó nói chuyện để kìm nén, cố không lén liếc nhìn lên phía tầng hai. Lâu dần cũng thành thói quen, tôi cứ cho rằng cuộc sống của hai chúng tôi rồi sẽ không liên quan gì đến nhau nữa. Có đôi khi gặp nhau trong canteen, hay trên sân trường, thì tôi cũng chỉ cười thật tươi, vẩy tay chào hỏi một câu rồi lướt qua như những người tôi có quen biết sơ sơ, nhưng thật ra đối phương là người không sơ sơ với tôi chút nào!

Mà tại sao hắn lại được chuyển lớp sang lớp tôi chứ? B4 của hắn, à không, bây giờ là lớp mười hai nên phải gọi là lớp A4 của hắn có chuyện gì xảy ra rồi sao? Mà trong trường đến tận mười sáu lớp cho mỗi khối, hắn không đuợc vào một trong năm lớp chuyên thì cũng phải vào một trong chín lớp còn lại chứ, sao lại rơi ngay vào lớp A11 của tôi?

Người ta nói chạy trời cũng không khỏi nắng, oan gia ngõ hẹp, có lẽ là để chỉ cái cảnh đang làm tôi đau đầu này. Vốn đã cố gắng tránh mặt nhau, nay lại cùng học chung một lần nữa. Không phải đùa chứ, tôi đã tưởng thoát được từ năm lớp mười rồi, thế mà giờ vẫn gặp lại. Tình huống này dù bất kì lý do nào cũng gần như không thể xảy ra. Theo toán học thì tỉ lệ là 0,000000001%, theo hóa học như đồng tác dụng với acid, theo lý thì tương tự nam châm không hút sắt, mà trong tiếng Anh là impossible… Bởi vì như tôi biết, lịch sử trường tôi chưa bao giờ có việc học sinh chuyển từ lớp này sang lớp khác, chỉ có trường hợp chuyển từ trường này sang trường khác hay từ nước này sang nước khác mà thôi.

Vậy thì một câu hỏi lớn bây giờ là: tại sao hắn được chuyển vào lớp tôi?

Và một câu hỏi quan trọng tiếp theo là: như vậy thì tôi phải sống ra sao trong cái năm mười hai này? Bốn năm đó là chưa đủ sao?... Thực sự tôi không biết phải đối mặt với hắn, hay nói đúng hơn là đối mặt quá khứ của chính mình như thế nào nữa…

Không muốn dồn nén tâm trí suy nghĩ nữa, tôi vươn tay lấy cây đàn cạnh giường. Ôm cây guitar là quà sinh nhật chị tôi tặng ba năm trước, tay khẽ lướt nhẹ lên những sợi dây đàn.

Trước đây, mỗi lần gặp chuyện không vui, tôi đều thả mình vào âm thanh của chính tôi tạo nên. Sẽ nhịp nhàng cùng tiếng đàn, hòa cùng câu hát của những bài đúng tâm trạng. Tôi thích cảm giác này, thích vì đơn giản, nó có thể khiến tôi nhanh chóng quên đi những chuyện đau đầu.

Tôi cũng chẳng nhớ rõ bao lâu rồi tôi chưa đánh đàn. Vì không gặp chuyện buồn hay không ở trong tâm trạng não nề sao? Cũng có thể, tại vì không còn ai luôn mồm bắt tôi vừa đàn vừa hát không công nữa. Nhớ những lúc ấy, tôi không hay khóe miệng mình đang cong lên. Dây đàn cũng không còn căng nữa rồi. Tay vặn lại nút chỉnh dây, lại một lần nữa cất tiếng hát nhỏ cùng tiếng đàn:

When I let you go one step further, tears start to fall

Even if you run away one step further, my tears keep falling

Even if I try to extend my hang or try to hold it out

To the place where I can’t reach you

As you go, I can’t hold you, I can only cry


What should I do? What should I do?

You’re going away

What should I do? What should I do?

You’re leaving me


I love you, I love you

Even if I try to call your name

You can’t hear it

Because I’m only shouting in my heart…
---
Ngày nhận lớp đáng chết mà tôi không mong chờ cuối cùng cũng đến.

Sáng sớm, tôi phải từ bỏ giấc ngủ nướng ngày hè tới tận trưa mà phải đặt báo thức lúc 5h30. Nhưng điều lạ kì là tôi lại không thể lười biếng nướng thêm chút nữa, tôi cũng ngạc nhiên với chính mình. Có lẽ, một phần vì cảm giác trong tôi lúc này. Không thể gọi là háo hức chờ đợi, nhưng cũng gần giống như vậy, chỉ là có quá nhiều lo lắng pha lẫn trong cảm giác đó.

Khoác lên người bộ áo dài tôi khá là không ưa, vừa nóng nực, vừa rườm rà vướng víu. Tại sao bao nhiêu trường cấp ba đều đã đổi sang đồng phục váy áo cho nữ sinh mà riêng trường tôi vẫn còn vác xác trong bộ áo dài này chứ? Biết là truyền thống thì phải giữ gìn, nhưng thử nghĩ xem, giữa cái sáng nắng chiều mưa trưa có bão thất thường của Sài gòn thì truyền thống này không hợp lý chút nào. Và cũng phải biết nghĩ cho mấy con heo mập như tôi chứ, lỡ chẳng may ăn nhiều qua, lên kí rồi mặc không vừa thì biết phải làm sao? Tiền may một bộ áo dài đâu rẻ chứ. Trung Quốc đâu có mặc sườn xám đi học, Nhật Bản đâu có mặc kimono đi học, Hàn Quốc cũng không mặc handbok đi học, thế mà Việt Nam lại phải mặc áo dài đi học. Chỉ biết than trời trách đất!

Dắt con đạp điện thân yêu của tôi ra, rồi lên ga chạy đi. Đường phố buổi sáng mát mẻ, thật yên tĩnh, cũng đã hơn hai tháng hè ăn ngủ ở nhà nên tôi quên luôn việc mình thích cái không khí này như thế nào. Rất tuyệt luôn nha, chính là không khí đem đến cho bạn cảm giác vừa chạy xe vừa ngáp đó, thích cực kì!

Hơn ba mươi phút sau, cuối cùng tôi cũng tới trường. Vì trường tôi không đổi vị trí lớp học mỗi năm nên tôi chỉ vác balo mà cắm đầu đến phòng học cuối dãy hành lang, nơi trú ngụ của tôi và đám A11 suốt ba năm. Bọn nó đã ở đó cả rồi, đứa nào cũng mặt tươi rói, tay bắt mặt mừng, nói vài câu gọi là chào hỏi, đại loại như:

“Nghỉ hè xong nhìn mày mập ra.”

“Hồi hè tao ở nhà chán lắm, vào đây nhìn mặt mày lại muốn nghỉ tiếp.”

“Trời ơi, hè này tao nhớ mày ghê. Năm ngoái mày còn thiếu tao hai chục, tao cũng nhớ nữa.”

Vân vân và mây mây…

Đứa này một câu đứa kia một câu, xôm tụ cả lên. Không khí náo nhiệt, đông vui tràn đến với bọn nó cứ như mười năm không gặp.

Những câu chuyện, chúng nó bắt đầu bàn tán về giáo viên, tất nhiên không thể không có màn nói xấu ông thầy này bà cô nọ. Mong cô này dạy mình vì bả hiền dễ quay bài, mong thầy kia đừng dạy vì mặt ổng như sát thủ. Ôi thôi, tùm lum tà la cả lên.

Một đứa nào đó đổi chủ đề, bắt đầu nói về học sinh mới. Tôi bất chợt chột dạ. Ánh mắt lướt qua một vòng quanh lớp, nhưng chẳng thấy đâu hình dáng đã từng quen thuộc…

Tiếng reng chuông báo hiệu vào lớp, chuẩn bị chờ giáo viên nhận lớp. Mỗi đứa tự động ngồi vào chỗ năm học trước của mình. Như tôi với con Cỏ là bàn hai dãy sát cửa sổ.

Vẫn ở đó, tiếng ồn chưa hề thuyên giảm, tám tám và tám. Mồm đứa này tiếp sức cho mỏ đứa kia, nói chuyện không ngớt.

Mãi cho đến khi hai dáng người xuất hiện trước cửa lớp. Tiếng ồn ào giảm đi một chút, giảm dần rồi tắt hẳn. Tôi đang mãi mê tám chuyện với đám bạn cũng nhận thấy bầu không khí bất thường này mà ngoảnh lại. Tất cả đều hướng về cửa lớp.

Nơi đó, một người tôi đã gặp qua, là một người đàn ông trung niên da ngăm, trên gương mặt còn những nét cằn cõi của một cuộc đời từng trải. Bác vẫn như thế, ba năm rồi, tôi chưa gặp bác. Bác đang cẩn thận dìu lấy người bên cạnh.
Người đó chân phải bị bó bột to tướng, tay chống nạng, cố dựa vào người bố của mình, di chuyển một cách khó nhọc. Hai chân mày hắn nhíu lại, môi mím chặt, gương mặt nhăn nhó khó coi, hiện chút vẻ mệt mỏi.

Tôi đóng băng hoàn toàn.

HẮN – GÃY CHÂN?
~~o0o~~
Chương 1 - Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hana.Q_love_09

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/4/15
Bài viết
51
Gạo
0,0
Hì mình là tác giả mới, mặc dù hiện tại chưa có tác phẩm nào cả nhưng vì tinh thần hóng hớt nên cũng xin ké một chân vào đây. Tạm chưa nhắc đến văn phong, cốt truyện của bạn; cái mình nói ở đây là lỗi chính tả. Bạn cần soát lại lỗi chính tả trước khi đăng nhé bởi vì Gác chúng ta toàn soi lỗi này đầu tiên. Mình nghĩ nó cũng ảnh hưởng khá nhiều đến truyện của bạn đấy.
P/s: Có lỡ nói gì khiến bạn không vui thì bỏ quá cho mình nhé. Người mới mà.
 

Cúm Mập

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
61
Gạo
100,0
Hì mình là tác giả mới, mặc dù hiện tại chưa có tác phẩm nào cả nhưng vì tinh thần hóng hớt nên cũng xin ké một chân vào đây. Tạm chưa nhắc đến văn phong, cốt truyện của bạn; cái mình nói ở đây là lỗi chính tả. Bạn cần soát lại lỗi chính tả trước khi đăng nhé bởi vì Gác chúng ta toàn soi lỗi này đầu tiên. Mình nghĩ nó cũng ảnh hưởng khá nhiều đến truyện của bạn đấy.
P/s: Có lỡ nói gì khiến bạn không vui thì bỏ quá cho mình nhé. Người mới mà.
Trời ơi, không vui gì, có người cmt mừng muốn rớt nước mắt đây.#:-s #:-s
Mình cũng kiểm tra 3, 4 lần chính tả rồi mới đăng đó, nhưng vẫn hay mắc lỗi hoài, chắc tại cận nặng. Bạn soi phụ mình với, nói cụ thể ở đâu cho mình sửa luôn nha.
 

Hana.Q_love_09

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/4/15
Bài viết
51
Gạo
0,0
Không sao, mình thấy có bốn lỗi là ngen, lãi nhãi, sườn sám và nạn. Phải sửa là nghen, lải nhải, sườn xám và nạng chứ nhỉ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cúm Mập

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
61
Gạo
100,0
Không sao, mình thấy có bốn lỗi là ngen, lãi nhãi sườn sám và nạn. Phải sửa là nghen, lải nhải, sườn xám và nạng chứ nhỉ?
Cảm ơn bạn nha, mình sửa lại rồi. Lần sau sẽ rút kinh nghiệm. Bạn cũng là tác giả đúng không? Khi nào có tuyện tag mình nữa nha.;);)
 

Cúm Mập

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
61
Gạo
100,0
Chương 3:

Bọn con trai lớp tôi thường ngày vẫn bị gắn mác bê đê bóng lộn, kể cả ghế những lúc chào cờ ngồi dưới sân trường cũng lười biến không chịu lấy, để bọn con gái chúng tôi phải tự lực cánh sinh.Thế nhưng hôm nay tụi nó lại rất hiểu chuyện, chạy ra đỡ lấy hắn, cẩn thận giúp hắn từ từ bước vào.
Tai tôi bắt đầu ù đi vì tiếng rì rầm, to hơn, rồi to hơn nữa. Có đứa chỉ trỏ, có đứa bàn tán xôn xao. Tất cả bây giờ đều dồn sự chú ý về cái chân bó bột kín mít kia.

Đầu tôi bây giờ cứ quay quanh cả ngàn câu hỏi.
Chuyện gì thế này? Tại sao tên đó lại bị gãy chân như thế. Bị tai nạn gì nghiêm trọng sao. Tại sao tôi không biết gì hết như vậy chứ?

Không biết có bị đau lắm không? Thế này, thì làm sao bóng đá bóng rổ gì được? Ngốc này, phải biết cẩn thận chứ…

Rồi một khoảnh khắc, xuất hiện trong đầu tôi một suy nghĩ khiến chính bản thân tôi phải giật mình.

Mình còn quan tâm tới hắn nhiều như vậy sao?...

Tôi không biết nữa, chỉ là tôi không thể điều khiển được suy nghĩ của mình.

Chợt lúc đó, từ phía sau lưng bố hắn, một bóng áo dài lướt qua cửa. Có lẽ là cô chủ nhiệm, người mà lúc nãy đến giờ, nguyên lớp đang đoán già đoán non. Là ai nhỉ?

Nửa giây sau, tôi đã biết đáp án. Và tôi cứ mong mình trở về nửa giây trước để khẳng định đây không phải sự thật.

THÁNH MẪU?! Đùa à?!

Có ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?! Cùng một buổi sáng, chưa đến nửa tiếng đồng hồ mà nhận liên tiếp hai tin sốc. Tôi phải xem lại cách ăn ở của mình rồi.

Quay đầu sang nhìn bọn lớp tôi, chắc biểu hiện của mặt tôi lúc này cũng tương tự như mặt chúng nó nhỉ. Cả đám mặt tối sầm lại. Nếu mang mỏ than Quảng Ninh so sánh với lớp tôi lúc này, hẳn là mỏ than kia thua xa.

Ai trong trường này mà không biết danh tiếng Thánh Mẫu đại ma nữ. Bà ấy dạy môn sử, cái môn mà bao thế hệ học sinh qua đi vẫn luôn lắc đầu ngán ngẩm, nhưng đối với những ai học dưới trướng của bà ấy thì thôi rồi, chỉ có hai chữ: tàn đời. Nghe thiên hạ đồn: mỗi lần giảng bài là bà ấy có thể ru ngủ cả lớp chỉ trong vòng năm phút, nội công thâm hậu cực kì; còn kết quả của việc bạn dám gục đầu ngủ trong giờ học thì bất cứ thứ gì nằm trong phạm vi một cánh tay của bà ấy đều có thể bay ngay vào đầu bạn với tốc độ ánh sáng, chẳng hạn như cả hộp phấn, lưu ý là cả hộp chứ không phải một viên, hay một quyển sách đáng thương nào đó, thậm chí là chiếc giày cả tấc của bà ấy;bài học thì như chất núi, cứ nhứ có mỗi môn của bà ta cần học bài; kiểm tra thì trên trời dưới đất, vui thì cho đề dễ, buồn thì cho đề khó, mà bà ấy thì đa số là buồn, chẳng có lúc vui. Môn sử vốn đã đáng ghét, nay còn có bà ta gây ác cảm đối với toàn thể học sinh trường tôi về nền giáo dục sử học của nước nhà. Bây giờ lớp tôi bắt đầu cầu nguyện là vừa.

Thánh Mẫu đại nhân bước đến bên hắn, hỏi thăm vài câu gì đó, rồi chỉ tay về bàn đầu tiên của dãy cạnh cửa sổ, hình như bảo bọn con trai hắn sẽ ngồi ở đó.
Khi tôi kịp định thần lại cánh tay kia đang chỉ đến đâu thì hàm dưới của tôi sắp chạm đất, mắt mở to muốn rơi ra lăn lốc dưới sàn nhà. Con Cỏ khều tay tôi: “Mày hết chạy rồi, đường cùng nhé con.”

Đúng, chính xác, hoàn toàn không sai, đường cùng mất rồi. Không cùng sao được, bởi vì vị trí hắn vừa mới được chỉ định là ngay trước bàn tôi, nói cách khác, tôi với nhỏ Cỏ ngồi ờ bàn thứ hai của dãy cạnh cửa sổ.

Do hắn, cùng cái chân voi to tướng của hắn chiếm mất hai chỗ ngồi, nên chủ trước của cái bàn là Mỹ Vân (Mây) và Quỳnh Mi (Mèo) vốn cực kì thân thiết với chúng tôi, liền bị chuyển xuống xa tít dưới góc lớp.

Này cô giáo chủ nhiệm thân yêu à, con bắt đầu không có thiện cảm với cô rồi đấy nha!

Cạch, cạch, cạch. Sau ba tiếng gõ bàn để ổn định lớp, bà ta bắt đầu bài diễn thuyết dài dòng khiến mấy tiếng ngáp trong lớp vang lên. Đại khái là giới thiệu bà ấy tên Kim Chi, dạy sử, sau này sẽ chủ nhiệm lớp, hy vọng lớp sẽ hợp tác để đạt được nhiều thành tích tốt của trường, và vì là bà ấy dạy sử nên muốn lớp sẽ mang trong mình một tình yêu trào dâng mãnh liệt với môn sử, tà la tùm lum… Giới thiệu như vậy thôi cũng mất gần mười lăm phút, quan trọng là chẳng đứa nào thèm nghe.

“Năm nay, lớp chúng ta sẽ chào đón một học sinh mới, như nãy giờ các em đã gặp bạn ấy rồi. Bạn từ lớp B4 chuyển sang. Do lớp cũ của bạn nằm ở tầng hai, chân của bạn lại bị gãy như thế này, đi lại không thuận tiện, nên nhà trường đã bàn với phụ huynh của bạn, sắp xếp chuyển sang lớp ta. Từ giờ bạn sẽ trở thành thành viên chính thức của lớp, các em cho một tràn pháo tay.”
Tiếng lộp bộp làm tai tôi ù đi. Pháo tay cái nỗi gì, rốt cuộc câu hỏi bay vòng vòng trong đầu tôi mấy ngày qua cũng có lời giải đáp.Chỉ là vì cái vị trí chết tiệt của lớp tôi mà hắn mới chuyển sang.

Trường tôi mỗi khối có một dãy riêng, mỗi dãy gồm ba tầng, mỗi tầng năm phòng học. Năm phòng học tầng trệt dành cho các lớp chuyên, tầng hai gồm các lớp C1 đến C5, tầng một gồm các lớp C6 đến C10. Thế còn C11 bọn tôi đâu?? Bị đá văng qua dãy dành cho khối mười một, nghĩa là nằm tầng trệt dãy đối diện. Như tôi đã nói, vị trí ấy vẫn được duy trì đến lúc chúng tôi ra trường, bây giờ đã là A11. Năm lớp mười tôi đã từng rất bực mình vì sao mà lớp tôi lại bị phân biệt đối xử, lạc loài với cả khối như thế. Năm nay lại càng căm hận cái vị trí này hơn, chỉ vì nó ở tầng trệt, ai kia được “tiện việc đi lại” mà tôi phải khổ sở cả năm nữa.

Đang miên man với suy nghĩ của mình, thì tôi bị cắt ngang bởi vì bị gọi tên cúng cơm.

“Lâm Nhã Hy, em có nghe tôi gọi không?”

“Dạ? À, dạ có em.” Tôi đứng bật dậy, luống cuống.

“Em biết tôi gọi em bao nhiêu lần rồi không? Trong lớp, dù không phải giờ học cũng phải tập trung, chú ý đến khi nào giáo viên gọi mình thì phải trả lời ngay lập tức, đó gọi là phép lịch sự …” Bà ấy bắt đầu lảm nhảm nữa rồi đó.

Con Cỏ giơ ba ngón tay dưới bàn, vẫy vẫy. Thì ra bà ta mới gọi tôi có ba lần, có cần rảnh rỗi ngồi giảng đạo vậy không chứ?

“Em là lớp phó học tập đúng không?” Kết thúc chương trình giáo huấn rồi, may quá, tôi nhanh chóng vâng dạ một tiếng. “Em xuống thư viện nhận thời khóa biểu rồi về ghi cho lớp, nhanh đi.”

Tôi nghe lời, chạy vọt đi, thoát khỏi cái nhìn khó chịu của bà ta trước đã. Ra khỏi lớp rồi thì từ từ, thong thả mà đi, vội vàng gấp gáp làm gì chứ, đằng nào giờ này thư viện cũng đông kín người vì lớp phó học tập cả ba khối đều đổ về nhận thời khóa biểu, tôi chui vào chỉ không khéo bị thiếu oxi mà chết trong đó thôi.

Trước khi đi xa lớp, tai tôi vẫn còn loáng thoáng nghe thấy lời của lớp trưởng đề nghị với Thánh Mẫu:

“Cô ơi, bây giờ cô cho lớp giao lưu phỏng vấn bạn mới được không cô?” Ngay lập tức Như Nguyệt (Trưởng) nhận được tràng pháo tay hoan hô một cách hoang dại, hưởng ứng nhiệt tình.

Phỏng vấn gì chứ, rõ ràng là muốn đàn áp ma mới mà. Năm ngoái, lớp tôi cũng nhận học sinh mới chuyển, là Khánh Đan (Vịt), con nhỏ cũng bị tra tấn bằng cả chục câu chỉ có thể hỏi, không thể trả lời, kiểu như: một ngày tắm lâu không, số đo ba vòng bao nhiêu, đã xem phim 18+ chưa… Thử tưởng tượng, bạn là học sinh mới thì sẽ trả lời những câu đó như thế nào. Nhớ lúc đó, nó đỏ hết cả mặt ngượng ngùng. Lâu dần rồi nó cũng quen và hòa đồng với cái tập thể bá đạo biến thái nghịch ngợm lớp chúng tôi. Thời học sinh mà, lớp nào chẳng thế!

Còn về phần hắn, tôi vốn dĩ không cần nghe cuộc phỏng vấn kia. Bởi lẽ, hắn, tôi đã quá rõ rồi. Bốn năm học chung, một năm thân thiết, cùng đi chơi cùng nhắn tin chat chit mỗi ngày, có gì về hắn mà tôi không nhớ chứ. Sở thích, ăn uống, gia đình, ước mơ… gần như in vào một phần con người tôi về mối tình đầu khó phai ấy.

Miệng lại lẩm bẩm một bài hát nào đó, tôi đến thư viện lúc nào không hay. Cũng không hẳn là đông lắm, có lẽ vì tôi đến trễ.Nhận lấy thời khóa biểu, tôi nhanh chóng trở lại lớp, thực sự sợ bà Thánh Mẫu chút nữa lại cằn nhằn.
Bước chân vừa đến gần lớp, tôi nghe được một câu hỏi vang tới từ buổi phỏng vấn:

“Phong có người yêu chưa?”

Tôi khựng lại ngay cửa. Một cảm giác nào đó len lõi trong tôi.

Câu hỏi này, chẳng phải tôi cũng muốn hỏi hắn hay sao. Thời gian hai năm qua, hắn có chấp nhận yêu ai chưa?
Tôi ngẩng mặt lên, vô tình hay cố ý, giao nhau với ánh mắt của hắn.

Hắn - sẽ trả lời thế nào?!
~~o0o~~
Chương 2 - Chương 4
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cúm Mập

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
61
Gạo
100,0
ờ tại mình bỏ bê Gác cả ngày về vẫn được đọc đầu tiên nên vui đó mà. Nàng biết cảm giác đến trước không? Hay lắm!
Cảm giác đến trước? Cúm toàn là người đến sau không thôi.
Cơ mà sáng giờ vẫn chờ nàng vào đây soi cho tui đó.
 

Hana.Q_love_09

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/4/15
Bài viết
51
Gạo
0,0
Nàng chờ mình thì mình cũng chỉ soi lỗi chính tả cho nàng được thôi. Chưa có truyện mà nhận xét văn phong ngại lắm.
 
Bên trên