Love you one more time - Cập nhật - Cúm Mập

Cúm Mập

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
61
Gạo
100,0
Chết rồi, nghĩ đại một cái cớ để chuồn, ai ngờ lại bị phát hiện. Có ai để ý là từ đây hắn có thể nhìn ra cổng lớn một cách dễ dàng vậy đâu chứ. Ngượng quá đi mất. Có nỗi nhục nào nhục hơn khi bạn nói dối mà bị bắt bài không? Tôi cần kím một cái lỗ chui xuống gấp.
Hana.Q_love_09 sửa rồi nha nàng. Thêm một câu, hy vọng dễ hiểu hơn.:-ss
 

Cúm Mập

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
61
Gạo
100,0
Chương 7:

“Tui… tui… sao cơ?...” Tôi lắp bắp. Câu hỏi đó làm tôi bối rối vô cùng. Đầu óc trống rỗng khiến tôi không biết làm gì nữa.

Quả thật, bộ dạng của hắn rất đáng sợ. Tôi nhớ, khi có những biểu hiện này, chỉ có thể là lúc hắn rất buồn, rất rất buồn. Vì ai?... Tôi chăng?

Hắn ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, có chút u sầu.

“Từ hôm qua tới giờ, bà luôn né tránh tui. Bà cũng không muốn giúp tui dù cho tui bị gãy chân như thế này. Bà ghét tui tới vậy hả?” Hắn nói nhanh, như đã ấp ủ từ lâu những câu nói này.

Tôi ngây người ra trong mấy giây.

Hắn bị gì vậy? Tôi cố hiểu lời nói của hắn rồi nhận ra: hình như hắn nói đâu sai, tôi bị đâm trúng tim đen. Tôi tránh mặt hắn, là thật. Cỏ luôn bảo tôi phải tránh xa hắn. Càng gần hắn, niềm vui sẽ đến, nhưng ngay lập tức là bất hạnh.

Nhưng nhìn bộ dạng đau lòng của hắn như thế, tôi cũng không chịu được, chẳng biết nên làm gì khi đối diện hắn…

Còn ghét hắn thì…

“Sao tui phải ghét ông? Ông đã từng là bạn thân của tui, sao lại ghét ông được chứ. Chỉ là…”

“Đã từng? Vậy bây giờ thì sao? Mình không thể trở lại làm bạn thân nữa được hả?” Hắn cắt ngang lời tôi bằng giọng khẩn trương, ừ có lẽ là khẩn trương, tôi nghĩ thế. Rồi tiếp đó, lời nói có phần dịu lại, “Hay là vì năm đó bà hiểu…”

“Phong!” Có tiếng gọi từ phía cửa cắt ngang lời nói của hắn. Cả hai giật mình, chuyển ánh nhìn đến. “Sao con nói 12h rồi hãy đón con? Giờ này cả trường về hết rồi, con nhớ nhầm giờ hả?” Ba hắn bỗng bước đến gần chúng tôi. Chắc là bác mới đến. Khác hẳn bộ quần áo xềnh xoàng hôm qua, hôm nay là một bộ vest hẳn hoi, trông bác ấy trí thức, lịch lãm hơn hẳn. Theo sau còn có một chú trẻ hơn, có vẻ là tài xế.

Tôi cúi đầu chào một cách lễ phép. Bác, lúc này mới chú ý đến tôi, nheo nheo mắt lại như cố nhớ điều gì đó. Được vài giây thì cơ mặt bắt đầu giãn ra: “À, là Nhã Hy đúng không con?” Bác ấy cười, một nụ cười rất đôn hậu, khiến người khác nhìn thấy thì ngay lập tức có cảm tình. “Bác không biết con cũng học lớp này đó. Có con học chung thì may quá, Phong nó thương tật như vậy, sau này con nhớ giúp đỡ nó giùm bác nha!”

Nụ cười của bác khiến tôi liên tưởng đến hắn, có chút dịu dàng, có chút hiền từ, thân thiện… Bất giác, câu hỏi lúc nãy của hắn, tôi đã có thể trả lời:

“Dạ con biết rồi, tụi con VẪN là bạn thân mà bác, dĩ nhiên là phải giúp đỡ rồi!” Tôi đá mắt sang hắn, cười thật tươi. Nè, tôi nhấn mạnh chữ “vẫn” đó, có hàm ý đó nha.

Rồi hắn được hai người đàn ông cao to kia đỡ đi từng bước về phía chiếc xe hơi bóng loáng đậu ngay giữa sân trường. Tôi còn nhớ rõ lắm, hắn ghét nhất là được-bị chở đi học bằng xe hơi. Như vậy hắn cảm thấy bị khác biệt, nổi trội hơn với mọi người, hắn không thích. Suốt ngày dãi nắng dầm mưa với con ngựa sắt 107. Hôm nay chân cẳng thế này thì phải chịu thôi, tội nghiệp chưa, bạn thân!

Chiếc xe lăn bánh rời sân trường, tôi mới sực nhớ. Lúc nãy ba hắn nói gì, hắn nhầm 12h mới ra về nên dặn bác thế ư? Làm sao có chuyện đó được, học hai năm trời rồi chứ có phải ngày đầu tiên đâu mà nhằm giờ giấc. Ây da, lại bị hắn chơi một vố nữa rồi, tôi đúng là thơ ngây mà… Thằng Gió chết tiệt, chết bầm chết dập, suốt ngày lừa tôi…

---

Hầy, vào học rồi mới khổ. Ba mẹ tịch thu laptop của tôi luôn, một ngày chỉ cho lên mạng một tiếng đồng hồ, ngay cả đống tiểu thuyết cũng bị dọn sạch sẽ ra tiệm sách cũ. Biết là sợ tôi mê chơi, học hành sa sút, năm nay là thi đại học rồi, ba mẹ cũng muốn tốt cho tôi thôi. Nhưng học cả ngày, sáng tới chiều học ở trường, tối lại chạy vặt ở mấy trung tâm học thêm, khuya thì làm bài tập cực kì nhiều, chất đống ấy, tôi không thể giải trí được luôn. Mấy ông bác ngồi ở Bộ Giáo Dục làm sao hiểu được nổi khổ của học sinh chúng cháu. Than trời trách đất biết ai nghe?

Ở nước ngoài, nghe mấy đứa bạn đang du học bảo, chương trình cấp ba bên đó còn chẳng bằng cấp hai bên mình, lên đại học mới phân ngành, chuyên sâu vào những ngành mình thích. Còn ở đây, chương trình cũng giảm tải, mà theo thầy tôi hay bảo “giảm ở trên, tải xuống dưới”, học ngày càng nặng. Tụi cháu mới học cấp ba, làm sao có thể thông thiên văn thạo địa lý chứ. Rồi biết làm sao khi học không kịp? Các trung tâm học thêm ra đời, hoạt động hết công suất tới những mười giờ tối. Các bậc phụ huynh thì luôn lo lắng con em mình không bằng bạn bằng bè, cấm đoán đủ thứ, sẵn sàng chi cả mấy triệu, thậm chí chục triệu cho mỗi tháng học. Oa, cuối cũng vẫn là học sinh chúng tôi lãnh khổ.

Tôi học tận ba môn toán, lý, hóa ở ba nơi cách xa nhau hoàn toàn. Cũng may mắn, tôi sắp xếp lịch học khá kỹ, còn dành ra ngày chủ nhật nghỉ xả hơi. Còn nhiều đứa bạn, như Vịt với Mèo, chủ nhật là ngày chen chút nhiều ca nhất. Lại nói về tôi, ba cái chỗ học chết tiệt lúc nào cũng chật ních người, chỗ ngồi chỉ vừa đủ một cuốn tập, không thể nhúc nhích. Mỗi phòng chỉ hơn ba mươi met vuông, dồn cả trăm đứa như đậu hủ dồn thịt. Ai đi trễ thì tự động ôm ghế ngồi nghe giảng ngoài cửa sổ. Chẳng sướng như con Cỏ, gia đình có điều kiện, thuê hẳn gia sư về nhà dạy. Sao số kiếp học sinh lại đau buồn thế chứ!



Chẳng mấy chốc cũng đến Trung thu, vi vu con đạp điện trên đường đi học về, nhìn các cửa hiệu thèm chết đi được. Nhớ ngày đó, hắn đem cả hộp bánh đến cho tôi, bảo người ta biếu nhà hắn nhưng hắn không ăn thập cẩm được. Ừ đúng rồi, hắn chỉ thích ăn nhân đậu xanh thôi, cái nhân chán ngắt chẳng có sức quyến rũ với tôi. Rồi hai đứa cùng nhâm nhi bánh với nước ngọt vì chẳng chịu được vị trà chát đến tê lưỡi, ngồi ngắm mấy đứa trẻ lon ton chơi lồng đèn pin sáng rực thích mắt. Thời của tôi, chả có những thứ này, chỉ là mấy cái đèn giấy kính đỏ siêu dễ cháy, hay tệ hơn là lon khoét lỗ giả làm đèn, chơi với cả đám trong xóm, vui gê luôn. Tuổi thơ thích thật, vô tư không lo lắng, không học hành căng não, không yêu đương buồn rầu…

Tôi về đến nhà cũng đã gần 10h. Nhớ đến mai là chủ nhật, không cần làm bài gấp.

Dắt xe vào trong, tôi thấy một chiếc valy còn để ngay cửa. Cái này…

A, Lợn của tôi về rồi, ngay ngày Trung thu luôn. Hay quá, giành ăn bánh với Lợn là niềm vui nhỏ nhoi của tôi mà, hehe.

Chạy ùa vào bếp, thấy mẹ với chị Lợn đang cắt bánh Trung thu.

“Lợn đi Thái về có mua quà cho em không? Bên Thái có gì đẹp không? Có trai Thái đẹp lắm ngen, có điều bị gay thôi. Mà Lợn có mua đồ ăn… ưm… ưm…” Tôi làm một hơi, để rồi bà già ấy nhét nguyên miếng bánh vào mồm. Mẹ à, mẹ có thấy Lợn đối xử với con gái yêu của mẹ chưa? Chỉ vì con nói có hơi nhiều chút xíu xìu xiu thôi mà. Ỷ lớn hơn muốn làm gì thì làm, khó ưa.

“Mày nói nhều quá nha, mới đi có hai tháng mà nhớ Lợn quá mà, đúng không?” Rồi chị ấy đặt lên tay tôi đĩa bánh Trung Thu rồi ra lệnh: “Đem bánh lên cho khách nè!”

Tôi cố nhai miếng bánh đã bị nhét cứng họng, thắc mắc không thôi. Rõ ràng lúc chạy ngang qua phòng khác, tôi có thấy ai đâu.

Nhận thấy vẻ mặt ngơ ngác con cá vàng của tôi, chị mới buông thêm môt câu: “Khách trên phòng Lợn đó.”

Trên phòng?... A, vậy là anh Khôi cũng đến chơi rồi. Haha, hôm nay đúng là ngày vui nha!

Tôi có một chút xíu đặc biệt là sợ chị cực kì, cũng yêu chị ấy cực kì, nhưng lại càng thích ông anh rể tương lai hơn. Thiên hạ vẫn nói, muốn cua cô chị, phải chiều cô em mà. Anh ấy là điển hình cho câu nói ấy. Vì anh ấy là nhân viên công ty môi giới du học khá có tiếng, nên thường xuyên đi nước ngoài, mà lần nào về cũng có một đống quà cho tôi, có khi còn nhiều hơn quà cho Lợn, tôi là đứa em lời nhất quả đất luôn.

Chạy lên phòng Lợn thì thấy ba tôi cũng ở đấy, đang xem xem, xét xét tài liệu gì đó. Trên bàn cũng một núi giấy tờ, chắc là có việc.

“Anh Khôi mới tới chơi!” Tôi lễ phép chào, cười cười có ý đồ.

“Đừng nhìn tui như thế cô nương, hôm nay không có đồ ăn, hay quà cáp gì đâu.” Anh cũng quá hiểu ý, đập tan hy vọng của tôi. Chưa kịp làm mặt buồn thì anh tiếp: “Nhưng có cái khác, đặc biệt hơn nhiều.”

Câu nói úp mở đó làm tôi trố mắt ngạc nhiên.

Vừa lúc đấy, chị tôi đẩy cửa vào, trên tay bưng khay trà. Anh Khôi thấy thế, liền chạy tới đỡ lấy.

Lợn bước đến bên bàn, cuối xuống lấy xấp hồ sơ trên cùng, mắt không rời đó mà lên tiếng.

“Chọn trường để Heo đi du học nè.”
~~o0o~~
Chương 6 - Chương 8
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cúm Mập

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
61
Gạo
100,0
Chương 8:

Vừa vào lớp, con Cỏ đã kéo tay tôi lại chỗ ngồi trước khi tôi chuẩn bị công việc mua đồ ăn sáng cho ai kia. Ánh mắt nó nhìn tôi dò xét:

“Mày! Đi du học là sao? Đi nước nào? Chừng nào đi? Chuẩn bị gì chưa? Hôm qua mày nói trên Facebook tao không hiểu gì hết.” Nó làm một hơi.

Tôi nhăn mặt: “Cái gì cũng phải từ từ, mày để tao đi mua đồ ăn cho thằng què kia cái đã.”

Con Cỏ như phát điên lên, mặt hiện chữ: chó dại, ai đụng vào cắn chết.

“Tao cấm mày đi đâu hết, ở đây nói cho xong đã.” Nói rồi nó quay sang đạp đạp chân người ở trên làm tôi ú ớ… “Mày sợ nó đau hả? Đau con khỉ, thứ tư là tháo bột rồi, không chết đâu mà lo.” Rồi cái mỏ huyên thuyên cảnh báo hắn. “ Ông có đói thì cũng chờ giờ ra chơi cho con Heo mua, bây giờ nó là của tui, nghe chưa?”

Hắn bị thái độ thú dữ cắn bừa của nó làm cho đơ ra, vội gật đầu, sau đó cắm cúi vào quyển vở học bài.



Tôi bất giác thở dài, biết nói gì đây. Kể cả tôi còn đang chưa hiểu vấn đề gì xảy ra với chính mình nữa. Nó đến quá nhanh quá bất ngờ. Bản thân tôi còn chưa định nghĩa nổi cuộc sống ở nước ngoài ra sao. Đùng một cái, cơ hội đến ngay trước mắt. Điều đó khiến tôi mất ngủ cả hai đêm nay.

“Chuyện là vầy. Hôm thứ bảy, Lợn nói với tao chuyện đi Úc vì bên đó học phí rẻ lại có nhiều người Việt. Nếu tao chịu đi thì tháng 1 là qua đó. Giấy tờ ông Khôi sẽ lo hết. Ba mẹ tao cũng khuyến khích nên đi, đừng có bận tâm chuyện gia đình. Lợn cho tao vài tuần để suy nghĩ.”

Nói xong, tôi hồi hộp chờ đợi biểu hiện của nó. Trầm ngâm một hồi lâu, rốt cuộc Cỏ cũng lên tiếng:

“Mày… có muốn đi thiệt không?” Không phải một ý kiến như tôi mong muốn, mà là câu hỏi.

Thực tình, nó hỏi thế này, tôi chẳng biết nói gì nữa. Rõ ràng là du học thì ai lại không thích. Bạn tôi vài đứa cũng có đi rồi. Chúng nó khoe khoang, học bên đó sướng hơn Việt Nam nhiều, rồi suốt ngày đi chơi này kia nọ. Anh Khôi cũng chọn cho tôi nhiều trường tốt, có tiếng. Sang đó, vừa đi học, vừa làm việc, có thêm nhiều trải nghiệm, sẽ giúp đỡ rất nhiều cho tương lai. Còn học ở đây, rõ ràng bạn biết tôi nản thế nào mà. Chương trình không phù hợp, quá nặng, học thêm học bớt đủ thứ trên đời. Còn ở Úc, học hành sẽ nhẹ hơn chút, bằng cấp cũng có giá trị hơn.

Nhưng tôi biết, song song với đó nhiều vấn đề khác phát sinh. Làm sao một mình tôi có thể sống nơi xứ lạ quê người khi tôi chưa thực sự quen với nó. Ăn uống sẽ không hợp khẩu vị, dù tôi là đứa thích ăn nhưng kén món tây cực kì. Rồi thời tiết lúc lạnh giá lúc nóng bức mà không có mẹ ba hay Lợn ở bên. Nhớ gia đình thì chỉ biết ôm máy tính nói chuyện với cái màn hình. Chưa kể là nhà tôi không dư giả, chỉ đủ ăn đủ sống, rốt cuộc làm sao ba mẹ có thể chi trả học phí, tiền sinh hoạt cho tôi cơ chứ. Chẳng may, tôi học không được, gia đình chắc thất vọng lắm...

Trong lòng tôi vẫn chưa có đáp án: có nên đi hay không…

“Tao chưa nghĩ kĩ.”

“Tao thấy mày nên đi…” Ánh mắt nó buồn buồn, nhìn về phía lưng áo hắn, rồi dời mắt vào quyển truyện, “… như vậy tốt hơn.”

---

“THÁNH MẪU GIÁ LÂM, lẹ lẹ, lùa về chuồng hết!” Nhỏ Trưởng làm nhiệm vụ tình báo, chạy ùa vào trong la làng lên.

Nghe thấy thế, trong lớp nổ ra cuộc di dân dời chỗ, xuất hiện những màn chạy nước rút tốc độ cao, những màn phóng vèo vèo xuyên lớp học… Khi tất cả cáo đội lớp cừu làm học sinh ngoan thì Chủ nhiệm nương nương bước vào, bắt đầu tiết sinh hoạt đầu tuần.

Bà ta giao cho Trưởng một tờ giấy gì đó, bắt nó đọc. Trưởng nhà tôi làm rất được việc nha, không như Thánh Mẫu dài dòng, nó vào thẳng vấn đề.

“Trường tổ chức thi đấu bóng đá 20/11, thời gian hơn hai tháng, nhưng chỉ đá đến vòng tứ kết, thi giữa kì xong mới tiếp tục. Lớp mình năm ngoái hạng ba nên không cần thi vòng loại, chờ đội nào vào vòng trong xử luôn đội đó. Đám con gái trong thời gian tới không được ức hiếp bắt nạt thằng nào, tránh thương tật đáng tiếc xảy ra, ảnh hưởng thành tích lớp. Thắng có thưởng, thua thì tụi bay cứ đè đầu cỡi cổ phanh thây tụi nó ra. Thông báo hết.”

Ngay lập tức, đám con trai hú hét ầm ầm như vừa mới được ghi bàn trong World Cup, thiếu điều lột áo ra quay quay như mấy ông cầu thủ thôi. Hic, có cảnh đó xảy ra chắc tôi lé mắt quá.

Nhưng cũng vui, bọn nó đấu đá với lớp nào trên sân bằng tỉ số, bọn tôi hò hét cổ vũ ngoài sân hơn thua với lớp đó về độ ồn. Chúng tôi có nhiều chiêu lắm nha. Nào là nắp nồi, chai nhựa có sỏi bên trong, loa micro đủ bộ, giày dép tán loạn, có cả điệu nhảy truyền thống và bài hát We are the one nữa. Thằng con trai nào ghi bàn, lập tức người yêu nó sẽ được hô to tên lẫn họ với volume level max. Bởi vậy, mỗi lần trường có giải đá là thôi rồi, cả khu vực sân cỏ làm náo động cái trường hơn hai trăm nghìn met vuông.

Minh đội trưởng lên tiếng:

“Năm ngoái, lớp mình sợ nhất B4 tại bên đó có thằng Phong, năm nay lớp mình có nó, mà nó bị gãy chân. Mày có thấy mày ăn hại không Phong?”

“Quá ăn hại”, “Quá tệ”, “Sao mày biết chọn lúc gãy chân vậy hả”… Nguyên lũ bên dưới hùa theo.

“Ủa mà thứ tư nó tháo bột rồi mà??” Con Trưởng ngơ ngác hỏi.

Lúc đó tôi chả biết bị gì, chỏ mỏ vào:

“Mới tháo bột, ai cho đá mà đá.”

Vừa khép miệng lại, tôi đã biết mình lỡ lời. Nhưng muộn mất rồi, hối hận đã không còn kịp…

“Ồ… ồ… ồ… ghê dữ bay, không cho đá luôn, ai không cho vậy ta?...” Cả lớp đồng thanh, cười giỡn chọc ghẹo. Cái lũ bệnh này, bực thiệt nha, “ai” ở đây là bác sĩ mà. Ngượng chết mất thôi! Chẳng biết có cái lỗ nào để chui xuống không nữa?!

“Con Hy mà nói một tiếng, thằng Phong có què hai chân hai tay cũng đá không thua Messi à nha!”

“Quá đúng quá đúng, mày ráng đá đi Phong, ghi một trái, con Hy hun một cái. Haha”

“…”

Trời ơi ngó xuống mà coi, con làm gì nên tội mà cả đám hùa nhau ăn hiếp con nè trời. Từ đầu năm lớp mười hai này, tôi gần như bị gán ghép là bồ bịch gì đó với hắn bởi miệng lưỡi thiên hạ. Tại hắn bị gãy chân, tôi mới học chung với hắn. Tại hắn bị gãy chân, tôi mới phải mua đồ ăn sáng cho hắn mỗi ngày. Tại hắn bị gãy chân, tôi mới dọn sách vở giúp hắn mỗi chiều tan học. Suy cho cùng, cũng tại hắn bị gãy chân mà tôi phải lâm vào cảnh dở khóc dở cười này, bị tụi nó mặc định cái tên “Vũ phu nhơn” theo họ của ai kia. Thế mà lần nào tôi cố gắng phủ nhận thì con người không biết sỹ diện kia chỉ ngồi nhe răng. Gió chết bầm. Hức hức…

Khi bọn con trai lũ lượt ghi danh sách đăng kí tham gia, tôi nhìn ra ánh mắt có chút ưu buồn của hắn. Cũng phải thôi, tình yêu với hắn chỉ có hai thứ: bóng rổ với bóng đá. Nay cả hai thứ đó hắn đều chơi không được, còn gì buồn hơn khi đam mê không thể thỏa mãn chứ, chắc hẳn là ganh tị với bọn kia lắm. Thấy hắn như vậy, tôi cũng xót, muốn đá xoáy vài câu, ghẹo hắn cãi nhau cho vui.

“Ê, gì mà mặt xụ xuống như bánh bao chiều vậy? Ai kêu hồi đó chơi ngu, trèo cây làm gì, giờ hết banh với bóng, đáng đời, ha ha”

Cứ nghĩ hắn sẽ quay xuống cãi với tôi một câu gì đó, hay “troll” lại tôi, nhưng nằm ngoài dự đoán, hắn quát lại:

“Im đi, biết gì mà nói!” Ánh mắt như hàng loạt dao găm phóng tới tôi, mặt hắn đanh lại, giọng lạnh băng…

Tôi đơ người trong giây lát, chẳng hiểu gì. Sao thế? Tôi chỉ muốn chọc cho hắn vui mà. Tự nhiên phát cáu.

“Làm gì ghê vậy. Tôi làm ông gãy chân chắc.” Ức chế chứ bộ.

Không hiểu sao, nghe xong câu đó, tôi có cảm giác có vẻ mặt hắn còn đen hơn, cứ như dồn nén sự căm tức hay gì đó đại loại thế. Thực sự, tôi rất sợ cái vẻ mặt hắn lúc này, trông như xã hội đen đâm thuê chém mướn. Nhưng rõ ràng là tôi có làm gì sai đâu!

Rốt cuộc hắn không mắng, không chửi gì cả, chỉ quay lên và bỏ lại một câu mà tôi loáng thoáng nghe qua.

“Chứ còn ai…”

---

Giờ ra về, tôi soạn cặp nhanh chóng, lát nữa còn học lý với hóa, haizz, thứ hai là ngày cực nhất, học tận 10h. Mai còn cả đống bài tập. Mệt chết đi được.

Dọn xong của mình, tôi đặt balo lên bàn, định bước lên soạn giúp hắn như thói quen thường ngày. Bỗng bước chân tôi khựng lại. Hình như hai đứa còn đang giận nhau vì một cái lý do nhảm nhí nào đó chính tôi còn không biết.

Một ý nghĩ xẹt qua làm tôi có chút phân vân. Sách vở, hắn có dọn được không vậy? Không phải là không có tôi giúp thì không làm được chứ?

MẶC KỆ. Ai bảo lúc nãy cáu giận vô cớ, giận được cho giận luôn. Tôi đây không thèm quan tâm hắn nữa. Gãy chân thôi mà, có tàn phế đâu mà lo. Đằng nào hai hôm nữa cũng tháo bột, quan tâm làm gì.

Vác balo lên, vừa định ra khỏi chỗ thì cổ tay tôi bị nắm lại…

Tôi thoáng giật mình, không biết làm gì. Từ cổ tay truyền đến một cảm giác ấm áp khiến tim tôi bất giác đệp nhanh. Còn chưa kịp xoay người nhìn hắn, thì bên tai đã nghe được một giọng nói quen thuộc, nhưng, giọng nói ấy có chút bất bình thường, hơi trầm, có chút buồn…

“Bà đừng đi Úc… Bà đi rồi, tui biết phải làm sao?”
~~o0o~~
Chương 7 - Chương 9
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nhật Giao

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/4/15
Bài viết
655
Gạo
10.000,0
Ta ngậm liền lúc mấy thìa muối vô miệng... mà sao hai chương gần đây vẫn cứ nhạt. :( Chương sau liệu có gì để ngóng trông không nàng ôi. T.T
 

Cúm Mập

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
61
Gạo
100,0
Chương 9:

Chỉ vì hành động đó của hắn chiều nay mà cả buổi tối tôi không học hành gì được. Ở lớp Lý thì đầu óc trên mây, lơ đãng, cứ nhìn cái máy lạnh, suy nghĩ vớ vẩn. Rốt cuộc, cuối giờ tôi bị thầy nhắc nhở vì tội không tập trung. Sang bên lớp Hóa, cô bảo lên bảng làm bài, tôi vừa viết sai phương trình, vừa bấm nhầm máy tính, rồi quên luôn công thức. Cuối cùng bị cô mắng cho một trận tơi tả, chỉ biết mang nhục nhã đau thương mà về lại chỗ ngồi. Tới bây giờ, còn tới hai bài Sử, một bài thuyết trình Sinh, với một núi bài tập Toán, mà chẳng cái nào ra cái nào cả. Huhu, tất cả là tại tên Gió ngớ ngẩn kia.

Tôi không hiểu hiểu được việc làm của hắn. Tôi với hắn không phải người yêu, rõ ràng như vậy, cùng lắm là bạn thân, nhưng hắn lại không muốn cho tôi đi, kiểu như xin tôi đừng rời xa hắn. Còn trò kéo tay níu chân kì quặc, hay nổi nóng không nguyên do đó nữa. Nhớ tới bỗng nhiên nổi da gà.

Theo tâm hồn nhạy cảm của một đứa yêu tiểu thuyết như tôi, hành động ấy chứng minh tình cảm mà một người con trai dành cho người con gái hắn yêu, hay nhẹ nhàng hơn, dành cho người con gái hắn thích. Nhưng điều đó chắc chắn không thể nào xảy ra với hai đứa chúng tôi. Hắn hoàn toàn không có chút rung động với đứa bạn thân khác giới này, tôi khẳng định điều đó. Có thể hắn đã thích một ai khác, cũng có thể tim hắn vốn băng đá khác với vẻ ngoài luôn vui cười, hay hắn thực sự chưa muốn yêu, hoặc là, à ừm, hắn gay. Vì nếu tất cả đều không phải, tại sao hắn năm lần bảy lượt từ chối tôi? Thực sự không thể hiểu nổi một thằng con trai…

---

Hôm nay là thứ năm, tôi đến sớm hơn thường lệ, hắn vẫn chưa xuất hiện. Tôi mong chờ nhìn thấy nguyên bản cái chân đã tháo bột của hắn ra sao. Có lẽ quá háo hức mà tôi đã thức sớm hơn một tiếng đồng hồ, có lẽ do thức sớm hơn một tiếng đồng hồ mà bây giờ tôi được dúi mũi vào quyển tiểu thuyết mua bằng tiền ăn sáng cả tháng nay, không dám đọc ở nhà vì ba mẹ sẽ phát hiện và đi tong cuốn truyện. Truyện này hay lắm nha, bỏ thời gian ra đọc thật đáng. Mà hình như thằng nhỏ trong truyện thích con nhỏ nữ chính hay sao ý. Mau mau tỏ tình đi thằng gì đó ơi, lỡ con tác giả điên điên lên, cho anh nào đẹp trai cướp mất nhỏ là thất tình đó nha.

Đang đọc tới chỗ thằng đó nắm tay con đó, bảo nó đừng đi thì cuốn truyện vi vu đi mất.

“Love you one more time… Suốt ngày đọc ba cái tiểu thuyết vớ vẩn này.”

Số tôi nó thế nào ý, toàn là ngay khúc truyện đang gây cấn thì bị làm phiền. Bực quá nha, biết đứa nào thì chết với bố.

Lúc nổi giận bừng bừng, định ngẩng đầu lên chửi cái kẻ vừa cướp sách vừa chê sách của mình, tôi lại thấy cái bản mặt khó ưa của hắn. Không phải vì đang lo cho cái chân chết bầm kia thì chị đây sẽ xử đẹp em đó cưng.

“Hết què rồi, mừng quá ha. Nhớ trèo cây tiếp nữa đó.” Tôi ngay lúc đó, mở lời trêu chọc hắn.

Thực ra, đêm qua đã suy nghĩ rất nhiều điều để nói, để hỏi: chân thế nào, có đau nhức gì không, có đi lại bình thường được không, bác sĩ bắt phải vận động như thế nào, bao lấu mới chơi bóng lại được, vân vân và mây mây… Vậy mà không hiểu sao cứ mở miệng là chẳng biết nói gì, phải xoáy hắn vài câu. Có lẽ tôi bối rối…

“Không cần trèo, chân tui còn yếu, ra ngoài cửa đá một phát là bà làm osin ít nhất hai tháng nữa.” Hắn thì có vừa gì, hé mồm ra là troll đẹp người khác. Xí, lúc ấy thì tự lết xác đi, tôi đây không thèm làm ở đợ cho hắn nữa.

Không rỗi hơi đôi co, tôi chăm chú nhìn cái chân thương tật kia. Có vẻ yếu thật, cơ chân trông không còn săn chắc nữa. Hắn vẫn còn phải đi lại khá khó khăn, chậm chạp, hình như không được cử động quá nhiều. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ gãy chân lại rắc rối đến thế. Có lẽ sẽ rất lâu mới có thể chơi bóng được, vậy thì đành ngồi ghế khán giả vậy.

Như ngày đó, tôi cùng hắn trên khán đài cổ vũ trận bóng rổ của hai đội tôi chả biết tên. Ừ thì hồi ấy tôi chẳng biết gì về bóng với banh cả, bây giờ cũng thế thôi.



Ngày đó. Một ngày chiều mát, vừa làm xong bài tập, chuẩn bị xem bộ phim Hàn mà tôi ngóng cả tuần rồi, phim gây cấn lãng mãn vô cùng. Thế mà một kẻ không biết điều nào đó lại gọi điện năn nỉ đi xem bóng rổ với hắn. Cái giọng kéo dài nghe muốn nhão cả tai, tìm đủ mọi lý do để dụ dỗ tôi. Thế nhưng chị đây khá cứng rắn nhé, không gì có thể cản trở tình yêu của tôi với bộ phim. Rồi cái kẻ láu cá ấy đánh trúng vào điểm yếu chết người của con gái.

“Toàn mấy anh đẹp trai không đó nha.” Vâng, tôi đã đổ cái rầm. Chẳng phải Tiêu Nại đại thần cũng là một cao thủ bóng rổ sao? Ây da, huynh ấy chơi rất giỏi nha, hình ảnh xuất thần của mĩ nam bóng rổ dưới ngòi bút của Rùa tỷ làm tôi có chút hương phấn. Biết đâu ở đó có trai đẹp thật thì sao!

Ừ, đến nơi thì có đẹp, nhưng đẹp là giày mấy ông anh đẹp kìa, toàn hàng hiệu đắt tiền thôi. Toàn là Nike, Adidas, Jordan,… Nhìn vào là thèm chảy nước miếng. Còn họ thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đầu xù tóc rối, làm gì có cái khiến người ta ngây ngất như trong truyện thế kia, quá ư là thất vọng não nề, tôi vốn tới là để ngắm trai đẹp mà. Hắn rõ biết cách dụ dỗ, Cố Mạn rõ biết cách gạt người.

Tôi cóc thèm xem nữa, ngồi ăn snack hết gói này tới gói khác, khui Pepsi hết lon này tới lon khác. Đám người kia có gì hay ho chứ, một chục người giành quả bóng cam sọc đó, chẳng phải cứ mỗi ông một trái thì đỡ phải mệt không. Đã vậy, lúc cố gắng cướp được bóng rồi, lại vứt đi cho người khác, có phải bị vấn đề thần kinh không? Mấy cái trò thể thao này, quả thực vừa rắc rối khó hiểu, vừa khiến người ta nhức đầu, mỏi mắt.

Thế nhưng ai kia lại cuồng nhiệt thái quá, nói nhiều cực kì, cứ như mấy ông bình luận viên ấy, mà quan trọng là tôi chẳng hiểu gì, toàn thuật ngữ bóng rổ thôi. Lúc la hét phấn khích, lúc tiếc nuối xụ mặt xuống, lúc đứng bật dậy reo to ăn mừng cú úp rổ… Nhìn hắn lúc đó thích lắm, dường như được chạm tới đam mê, ánh mắt sáng rực, chăm chú theo dõi trận cầu nóng hổi bên dưới, không bỏ đi một khoảnh khắc nào.

À, có lẽ trai đẹp không phải dưới sân, mà trên khán đài…

---

R… E… N… G…

Lại một ngày học nữa kết thúc, tối nay chỉ cần lết xác tới chỗ Hóa lúc 7h là ok. Bây giờ phải về nhà, ăn uống bổ sung năng lượng rồi, đang đói muốn chết đây. Học hành luôn rút cạn sức lực của con người ta như thế đó!

Chợt nghĩ đến thói quen nào đó mà hôm nay không cần thực hiện, tôi có chút tiếc nuối. Nhưng rất nhanh sau đó, đã vui vẻ trở lại. Gì chứ, sau này không cần làm osin nữa, phải vui lên.

Rồi tôi lấy cái chân hơi ngắn, chỉ hơi ngắn thôi nha, đạp ghế kẻ phía trên.

“Hôm nay tự làm ngen, tui về á.”

Hắn cười, le lưỡi đáp: “Bữa nay không cần soạn cặp, tui có tàn phế đâu. Thiệt ra lúc còn bó bột cũng không cần, tại tui muốn bà có việc làm cho xuống kí thôi.”

Và kết quả nhận được cho câu trả lời ấy là cuốn sách trên tay tôi đáp thẳng vào đầu hắn. Cái tên khốn kiếp, CHẾT ĐI! Thấy tôi hiền quá mà, thơ ngây quá mà, chịu nổi không chứ?! Đã vậy còn đâm vào nỗi đau của người ta, tôi béo thì ai cần hắn tìm cách giảm cân giùm. Béo không phải là cái tội, béo khỏe béo đẹp béo thông minh, nghe câu đó chưa hả? Chưa thì tra Google đi! Gừ…

“Ê ê, không bạo hành trẻ em nha.” Giọng hắn la oai oải.

“Đánh chết ông bây giờ, ông già hơn tui hai tháng đó.”

“Vậy sao không gọi bằng anh đi?”

Cuốn sách lại vi vu lên đầu hắn một lần nữa: “Anh cái khỉ gió á!”

Bực bội mà, suốt ngày cãi nhau với hắn thì tiêu hao hết calo, hic hic, tôi đang đói bụng mà!

Vác balo đi, không thèm nói chuyện với hắn nữa, cái tên ôn thần đáng ghét ấy, nghĩ tới vẫn còn tức.

“Heo, đi lẹ quá. Tui là người đang thương tật đầy mình, phải biết nâng niu, hiểu chưa? Thiệt tình cái nhỏ này, chân ngắn sao đi nhanh thế hả?”

Tôi sẽ thực hiện chủ trương ba không của Đảng và Nhà nước: không quan tâm, không giúp đỡ, không ngó ngàng tới kẻ xấu.

“Nè, tui nói bà đi chậm lại có nghe không? Bà còn phải chở tui về nữa đó!”

“CÁI GÌ?!” Volume level max của một con nhỏ vửa ngạc nhiên, vừa ngỡ ngàng, vừa bàng hoàng.

“Tui nói ba tui khỏi đón rồi, bà chở tui về đi! Năn nỉ mà!”

“SAO TỰ NHIÊN TUI PHẢI CHỞ?!” Chưa hết trạng thái ở trên, cường độ âm thanh vẫn khủng.

“Ngồi xe không được hít thở khí trời, dễ bị nghẹt thở do máy lạnh, viêm đường hô hấp, dẫn tới tử vong. Xe đạp điện thì đỡ hơn, lại bảo vệ môi trường. Xăng lại đang lên giá, đang thời buổi kinh tế khó khăn, phải biết tiết kiệm cho nhà tui nữa.” Triết lí kiểu ông nội bà ngoại gì thế?

Tôi khá là ức chế, hắn lúc nào cũng ngang như cua, nghe cái lí do, lí trấu nhảm nhí ấy là muốn đấm một phát vào mồm. Nhưng bây giờ quan trọng là phải tìm cách tống khứ cái của nợ ấy đi. Tôi loay hoay với balo, lôi ra con dế cổ lổ sĩ yêu dấu.

“Gọi điện thoại cho ba ông đón mau lên, tui còn phải đi học, sắp trễ rồi.”

“Đừng có lừa dối nhau như thế, 7h bà mới học. Bây giờ bà có chở tui về không? Tui méc mẹ là bà ăn hiếp tui á nha.”

Khóe miệng tôi giựt giựt, cưng mấy tuổi rồi nhóc?

“Thôi cái trò lấy mẫu thân đại nhân ra dọa nhau như thế đi có được không? Tui không thích, tự gọi cho ba ông đón đi!” Cái thằng mồm mép khó ưa này, thật là muốn đạp gãy tan nát cái chân của hắn mà.

“Tui cũng không thích. Bà chở tui về đi, tui hứa không méc mama!”

“Hai đứa kia, dám mang điện thoại vào trường hả?” Tôi giật bắn người, dự báo có điềm chẳng lành. Giọng nói kia lại vang lên. “Bắt quả tang, hết chối rồi ha, theo tôi lên văn phòng. Ngay”

GIÁM THỊ?!
~~o0o~~
Chương 8 - Chương 10
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cúm Mập

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
61
Gạo
100,0
Chương 10:

Bọn tôi cãi nhau chí chóe trên đường tới phòng giám thị, chẳng đứa nào chịu thua đứa nào. Hắn thì cứ lảm nhảm, bảo tôi cứng đầu, không chịu chở hắn về, lôi điện thoại cùi bắp ra làm gì để bị bắt. Tôi cũng chẳng vừa, ai đời giở chứng, đòi đi chung mà lấy cái lí do trên trời dưới đất, còn không báo trước, tới giờ về mới phán một câu bảo chở về là xong chuyện à? Hắn luôn mồm đổ lỗi cho tôi, tôi chả chịu im miệng, tất cả đều tại hắn.

Cho đến khi vào trong căn phòng mà suốt đời chẳng đứa học sinh nào muốn chui vào trong ấy, dù tôi đây ngày nào cũng phải tới… lấy sổ đầu bài, thì hai đứa vẫn không thôi lườm liếc nhau muốn rách cả mắt hắn, rơi cả kính tôi.

Sau cuộc mây mưa, à không, dây dưa, đấu võ mồm tranh võ mắt của bạn Heo và bạn Gió, kết quả như thế này đây: dù bạn Gió không chơi trò méc mẹ thì mẫu thân nương nương của cả hai đều sẽ biết vì bảng kiểm điểm phải có chữ ký phụ huynh mà thầy giám thị thân yêu vừa bắt viết; và dù cho bạn Heo phản đối kịch liệt thế nào đi chăng nữa thì hiện tại bạn Gió vẫn nhởn nhơ ngồi sau xe, ngắm đường phố tấp nập, mặc cho bạn Heo cong giò lên đạp, đổ cả mồ hôi mẹ lẫn mồ hôi con vì xe đã hết bình.

Công bằng trên thế giới này ở đâu mà tại sao tôi phải chịu sự ngược đãi của cuộc đời, trêu đùa của số phận hả? Xe ơi xe, con ngựa vàng yêu quí của mami, tại sao con lại biết chọn thời điểm hết điện như thế. Con có biết cái của nợ đằng sau mami nặng gần bảy mươi kí không? Đã vậy, cái thứ không biết điều ấy còn vu vơ lời ca tiếng hát phục vụ văn nghệ cho mami. Giọng hắn như sự hỗn tạp âm thanh giữa tiếng bò rống, vịt đẹt kêu và vượn hú. Vốn là muốn tra tấn tôi đến chết mà. Tôi đâu làm gì nên tội với cuộc sống này, tôi chỉ là một đứa trẻ đáng thương thôi.

“Ráng đạp đi, tui thấy người ta nói đạp xe giảm cân nhanh lắm đó nha.”

Ví dụ nhé, bạn đang làm một công việc từ thiện, dĩ nhiên là không công rồi, lấy hết sức lực ba mẹ nuôi từ nhỏ đến lớn, cố gắng đạp chiếc xe, lưu ý đây là xe đạp điện, nặng hơn xe đạp rất nhiều. Trên đó có chở bạn và một động vật lắm mồm gần một tạ. Nếu động vật lắm mồm kia nói với bạn câu ở trên thì bạn sẽ làm gì? Tôi thì sẽ đá bay hắn xuống đất, không đùa đâu.

Xe thắng kít, vì tốc độ rùa bò nên không tạo được dấu bánh xe trên mặt đường như trong phim, tôi quay đầu lại, trong ánh mắt và giọng nói đều có lửa:

“Bước xuống ngay lập tức, nếu không, tui không ngại cho ông bó bột, đi nạn hai tháng nữa đâu.”

Động vật lắm mồm kia như đánh hơi thấy sự nguy hiểm gần kề, vội ngoan ngoãn, cụp đuôi, làm mặt bé Linda biết lỗi.

“Sư tỉ à, đừng có giận tiểu đệ, tiểu đệ lỡ lời thôi mà. Lát nữa về tới nhà, tui cho bà nguyên hộp kem của em tui luôn, ok?” Hắn lại khoe răng, tỏ vẻ sợ sệt, buông lời dụ dỗ, mua chuộc tôi.

“Biết thế là tốt.”

Tôi quay lại, tiếp tục công việc đạp xe thân thương. Tốc độ lúc này đã cải thiện đáng kể, hơn lúc nãy đến cả nửa cây số trên giờ, vì hiện tại tôi đang có động lực trước mắt: Ôi kem ơi!

---

Vào nhà hắn, tôi cố gắng hít toàn bộ oxi xung quanh mình để lấy lại năng lượng. Mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi đồng phục buổi chiều của tôi. Vừa mệt, vừa nóng chết đi được. Huhu, mai sau sẽ cẩn thận cho “bé ngựa” ăn điện mỗi ngày để bé không phản chủ nữa.

Một lúc sau, khi bắt đầu có hơi sức để nói, tôi loay hoay cầm điện thoại, phải gọi điện báo với mẹ là không về nhà. Nếu bây giờ cưỡi con xe thân thương ấy về đến nhà, sau đó lại vác xác chạy lên chỗ học Hóa cách đây chỉ hơn ba trăm met, chắc ngày mai mọi người nhận được lời mời dự đám tang tôi mất.

Khi tôi quay lại sau cuộc điện thoại, cũng là lúc hắn đi ra từ bếp với hộp kem trên tay. Tôi dám cam đoan, Lee Min Ho hay Kim Soo Huyn mà xuất hiện trước mặt tôi lúc này thì tôi cũng gạt phăng các anh đi mà ôm lấy hộp kem vĩ đại ấy.

Tôi không hề ngại ngùng gì đâu nhá, múc một thìa to đầy ứ kem cho ngay vào mồm. Cảm giác lạnh tê cứng răng và lưỡi thật là sảng khoái biết bao, hương thơm của trà xanh ngào ngạt xộc vào cánh mũi, vị béo ngậy cực kì kích thích vị giác, ăn hết muỗng này lại muốn cho muổng kia vào miệng ngay lập tức. Tôi sẵn sàng quảng cáo không công cho hãng kem này, cảm giác khi ăn vào như con nghiện vừa được thêm liều thuốc, xua tan đi cái nóng nực mệt mỏi từ nãy giờ đạp xe cực khổ, thật sự là được trả công xứng đáng. Oa, bạn Gió là tốt nhất!

Ơ, nhắc đến hắn mới nhớ, hắn đi đâu nhỉ?

Chén gần xong nửa hộp kem vĩ đại, lúc này mới thấy hắn đi chậm chạp trên cầu thang, ôm cái gì đó khá to. A, không được để hắn làm việc nặng, hôm qua mới tháo bột mà. Tôi luyến tiếc rời xa bé kem thân yêu, chạy lên trên đỡ lấy cái thứ hắn đang cố mang xuống phòng khách. Hai đứa cùng từ từ di chuyển trên từng bậc thang, lúc này tôi sực nhớ.

“Ba mẹ với em ông đâu rồi?”

Ánh mắt hắn lơ đãng nhìn đi chỗ khác, bước thêm vài bước nữa rồi mới trả lời.

“Mẹ tui hôm nay phải dạy thêm đến 8h, ba… có bao giờ về nhà sớm thế này đâu. Con bé Nhi chắc sang nhà bạn chơi rồi!”

Hắn có vẻ hơi buồn. Trước giờ, khi nói đến gia đình, hắn đều như thế, có chút ưu tư, chút chán nản. Dù ngày đó rất thân, tôi cũng chẳng thể nghe hắn nhắc đến ba mẹ nhiều. Tôi chỉ biết, mẹ hắn là giáo viên toán một trường chuyên trong thành phố, ba hắn làm việc cho một công ty phần mềm, chức vụ gì tôi không rõ, nhưng có xe hơi để đi lại thì dĩ nhiên không hề bình thường. Người hắn nhắc đến nhiều nhất, có lẽ là bé Nhi. Năm nay chắc con bé cũng lên lớp bốn rồi. Con bé trông dễ thương lắm, khá ngoan với tôi, nhưng theo lời hắn thì nghịch kinh khủng. Hắn cực kì cưng chiều bé, có gì ngon cũng mua về cho em, thấy cái gì dễ thương, cẩm hường chút xíu cũng rinh hẳn về. Người ta hay nói anh trai thương em gái nhất mà. Thực sự rất ganh tị với cô bé.

Hăn thả người vào ghế sofa, tiện tay ôm luôn hộp kem.

“Đàn bài gì đi rồi mới cho ăn nữa.”

Nghe thoáng qua cứ như tôi bán tiếng đàn mua miếng ăn vậy, thật là…

Ơ, mà hắn nói gì nhỉ? Đàn? Vậy ra, cái thứ to đùng tôi vác từ trên xuống là cây đàn của hắn đây mà. Bây giờ nhìn kĩ mới thấy, đây đúng là bao guitar nè. Nhưng mà hắn mua đàn, có nghĩa là…

“Ông biết chơi đàn rồi hả?” Ánh mắt tôi sáng lên. Hehe, cuối cùng hắn cũng chịu tập đàn, chẳng hiểu sao tôi vui đến như vậy nữa.

“Hả? À… À không, cây đàn của nhỏ Nhi đó. Con bé thấy bạn bè học đàn nên đòi học theo. Tui mua cho nó năm ngoái, nó đụng được một hai lần rồi bỏ xó. Giờ tui mang xuống cho bà đánh á.”

Tôi nheo mắt lại nhìn hắn nguy hiểm. Rõ ràng có chút ngập ngừng trong lời nói. Lấy đàn ra, tôi lại càng nghi ngờ hơn nữa. Nhìn vào thoáng qua thôi, người không rành về đàn cũng biết nó là loại tốt. Con bé mới có mười tuổi, dùng được cây đàn to như vậy sao? Còn nữa, với tính thích màu hồng hơn bánh kẹo của Nhi, nó chịu mua chiếc đàn màu cà phê sữa này là chuyện lạ. Dây đàn cũng căng lắm, hẳn đây không phải là cây guitar bị bỏ rơi cả năm trời. Chắc chắn có gian tình gì đó ở đây.

Nhưng hộp kem yêu dấu đang nằm trong tay hắn, tôi chẳng có tâm trí điều tra sơ hở trong lời nói của hắn, nhỡ chọc hắn giận thì tôi không được ăn nữa mất.

“Bài gì?”

“Tui mà nói nhạc Trịnh ra thì thế nào bà cũng la làng lên, ông cụ non này, ông cụ non nọ. Vậy hỏi tôi làm gì? Muốn đánh bài nào cũng được.” Hắn chồm lại phía trước, chống hai tay khuỷu tay lên đầu gối, cầm thìa, múc muỗng kem chầm chậm cho vào mồm, đầy khiêu khích. Kiểu như cảnh báo tôi rằng: phải ngoan ngoãn nghe lời bạn Gió, dám kháng chỉ, bạn Gió sẽ ăn hết một mình.

Huhu, kem ơi, vì em, chị sẽ làm tất cả.

Ngón tay tôi lướt nhẹ trên dây đàn, cảm giác như ngày đầu tiên tôi đàn cho hắn nghe lại tràn về. Hôm nay tôi lại sẽ đàn bài hát đó, một lần nữa. Không gian phòng khách im lặng hẳn đi, như cố lắng nghe âm thanh sắp được phát ra từ cây guitar này…

Star that shines in the sky

Star that shines far away from me

Seems like you came down to my heart


Star engraved in my heart

Star that shines in my heart

I think that might be you


Can you hear a quavering voice?

Oh star!

Can you feel my passionate heart?

You’re my star


From a very long time ago

I know that you are the love I’ve been dreaming of

Let us always be together


Even if time passes

Hope that you always shine on the same place

My heart… will only be given… to you



Ừ thì “my heart will only be given to you”. Có lẽ thời gian qua, dù tôi không muốn, cũng đã cố hết sức để tránh xa con người này, nhưng tim tôi, lại một lần nữa, trao cho hắn mất rồi.
~~o0o~~
Chương 9
 

Nhật Giao

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/4/15
Bài viết
655
Gạo
10.000,0
Chương 9:
Tôi với hắn không phải người yêu, rõ ràng như vậy , cùng lắm là bạn thân

=> vậy, cùng

Có thể hắn đã thích một ai khác, cũng có thể tim hắn vốn băng đá khác
với vẻ ngoài luôn vui cười

=> băng giá nghe hợp hơn chứ nhệ? :3

Đang đọc tới chỗ thằng đó nắm tay con đó, bảo nó đừng đi thì cuốn truyện đi vi vu mất.

=> Đoạn này không ổn lắm!
 
Bên trên