Chương 5: Nhiệm vụ.
(Trung Đoạn)
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
Nhiệm vụ mà Hội Đồng giao cho chúng tôi có khó không?
Nói khó thì cũng không phải, bởi theo Lâm phân tích, với sức mạnh Quỷ cấp chín của tôi cộng với khả năng pháp thuật của thằng bé, việc tìm kiếm và bắt giữ một con Quỷ cấp bảy là hoàn toàn nằm trong khả năng. Thế nhưng quả thật thời hạn một tuần là hơi gấp gáp.
Nhưng nói không khó thì cũng không đúng. Bởi vì có trời mới hiểu rõ rằng ngày trước thuở đi học, điểm số thể dục của tôi luôn luôn chỉ ở mức miễn cưỡng đạt trung bình. Hơn nữa từ lúc đi làm, tôi lại thuộc dạng công nhân viên chức lười vận động điển hình. Đùng một cái bảo tôi đi đánh đấm, thì dù có sức mạnh cấp mười hai e là tôi cũng chả làm ăn được trò gì ra hồn.
Sau khi tôi giải thích với Lâm hết nước hết cái về cái khả năng vận động kém cỏi của bản thân. Thằng bé mới nửa tin nửa ngờ dẫn tôi đến sân tập tại trường Pháp sự để kiểm chứng các khả năng sức mạnh của tôi. Tất nhiên là đi kèm với mấy cặp mắt cú vọ của các thành viên trong hội đồng.
Sân tập tại trường Pháp sự hình chữ nhật, cũng hơi giống như sân vận động tại thời của tôi, dài khoảng trăm mét còn rộng khoảng bảy mươi. Nhưng điểm khác biệt là ở mỗi góc sân lại có một trụ đá lớn đến ba bốn người nối vòng tay cũng ôm không nổi, cao chừng mười mét, trên ấy khắc đầy chữ Nôm và các ký tự hình ảnh trừu tượng kỳ lạ mà dù tôi có nhìn cả chục phút vẫn không thể nào biết chúng đang miêu tả cái gì. Theo lời Lâm, những trụ cột đó là các phong ấn Gió, Nước, Đất, Lửa. Chúng tạo kết giới bao bọc quanh sân tập, giúp các Pháp sư khi thi pháp không làm thương hại những người hoặc vật bên ngoài.
Sân tập cũng không có mái che, chỉ trơ trọi một mảnh với đất trời như thế. Có lẽ do ngày này qua ngày khác đều có pháp sư ra vào liên tục, nên trong sân cũng chả có ngọn cỏ nào mọc lên nổi. Chỉ có khoảng hơn chục cây gỗ màu nâu đỏ nhạt cao lớn chừng bốn mươi mét với tán lá rộng bên ngoài sân mới phủ bóng mát ít ỏi vào bên trong mà thôi. Cũng may, hiện giờ đã là chiều muộn, mặt trời đã lặn dần về phía tây và nơi này chỉ còn chút một ánh sáng le lói ban ngày cùng chút hơi ấm tỏa ra từ mặt đất, không hề tạo cảm giác khó chịu.
Lâm dẫn tôi vào giữa sân, nơi bốn thành viên hội đồng đang đứng. Hôm nay họ vẫn mặc loại quần áo giống như ngày trước tôi đã gặp, có khác chăng ở màu sắc mà thôi. Tôi cũng chả có hứng thú bình phẩm hay quan sát về quần áo của họ nữa, chỉ đơn giản mỉm cười giả tạo gật đầu chào hỏi bọn họ. Lâm kể sơ lược tình hình sức mạnh của tôi cho họ nghe. Dù có vẻ nghi ngờ, Hội đồng vẫn đồng ý cho tôi dùng sân tập làm nơi thử sức mạnh mới. Tuy rằng tôi không biết Lâm định thử sức bằng cách nào, nhưng đến đâu hay đến đó vậy. Bây giờ, tôi cũng đâu còn quyền được lựa chọn nữa chứ.
Sau khi dài dòng với bọn họ đôi ba câu, Lâm quay lại phía tôi nói:
- Trước hết là thử sức mạnh cơ bắp đã.
Dứt lời, thằng bé bước ra xa khỏi tôi tầm bốn năm mét. Tôi hơi tò mò liếc bốn thành viên Hội đồng – họ đã từ tốn bước ra ngoài sân tập để tiện quan sát – rồi mới quay lại nhìn thằng bé. Chỉ thấy nó đang xoay xoay cổ tay rồi làm một loạt các động tác kỳ lạ, sau lại kết thúc bằng động tác bắt chéo hai tay. Đoạn, Lâm chậm rãi đọc:
- Hiện thân của dòng chảy, nơi công sức bỏ ra và thu lại, lời hứa về sự hưng thịnh và thành quả. Hỡi nguyên tố Đất; hạt giống, cống hiến và bảo vệ… Hãy giúp chúng tôi theo giao ước ngày ấy. Cho tôi… Đá Kim Cương!
Một cảnh tượng kỳ lạ và không thể tin được xuất hiện trước mắt tôi. Nói thì chậm, nhưng thực chất thằng bé múa máy tay chân và đọc lầm rầm bùa chú gì đó chỉ trong chưa đầy ba giây. Ngay sau ấy, một khối đất từ từ nhô lên phía trước mặt nó. Khối đất ấy trồi dần lên càng lúc càng cao, che lấp cả tầm nhìn tới thằng bé của tôi, và khi cao chừng hơn mét rưỡi, nó đông cứng lại thành… kim cương!
Tôi há hốc mồm nhìn khối kim cương lấp lánh muôn màu sắc trước mặt, tự hỏi loài người trước kia đã phải bỏ công sức xới tung đất cát bao miền chỉ để tìm kiếm đá quý vì lẽ gì chứ? Khi mà giờ đây, chỉ bằng vài ba câu thần chú, người ta đã có thể hóa một khối đất trở thành kim cương! Lâm đi vòng ra phía trước khối đá, mặt thằng bé hơi tái, có lẽ là do thi triển pháp thuật. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn ao ước của tôi, thằng bé gằn giọng:
- Cô thôi mơ mộng đi! Theo giao ước của chúng tôi ký kết với nguyên tố Đất, thì tất cả những pháp thuật mà Đất tạo thành chỉ nhằm giúp chúng tôi diệt Quỷ. Không hơn! Nếu có thì cũng chỉ là gom một ít gạch đá cho sinh hoạt. Khối kim cương này sau buổi chiều hôm nay sẽ lại tan biến thành đất cát!
Đến đây thì tôi hiểu rồi, đúng là Dòng chảy công bằng mà, làm gì có chuyện cho không ai thứ gì. Chỉ có điều là con gái, bản chất cũng thinh thích mấy thứ lóng lánh này, nên nhìn ao ước một tí mà thôi.
- Vậy tôi phải làm gì? – Tôi lầm bầm hỏi thằng bé, không sao rời mắt khỏi khối đá óng ánh mờ ảo trước mắt được.
- Nghiền nát nó thử xem.
Tuy cũng đoán được, nhưng tôi vẫn cảm thấy gờn gợn trong lòng. Dù thành tích về môn hóa của tôi có yếu kém tới cỡ nào thì tôi cũng biết Kim Cương là vật liệu thiên nhiên cứng nhất. Nó còn được gọi là kim loại cứng, thậm chí còn có thể dùng để cắt kiếng kia mà. Giờ thằng bé bảo tôi nghiền nát nó… Tôi cũng biết hiện giờ mình là Quỷ cấp chín, nhưng vẫn thấy run run thay cho đôi tay chứ. Tôi rời mắt ra khỏi khối kim cương cao còn hơn người Lâm để nhìn thằng bé, thấy gương mặt nó nghiêm túc thì biết bản thân không thể từ chối rồi. Cho nên tôi chỉ đành nghiến răng nghiến lợi tiến về khối kim cương rồi đặt tay phải lên nó.
Mặt đá lành lạnh và đầy gai góc, làm lòng bàn tay của tôi có cảm giác khó chịu. Tôi quan sát kỹ khối kim cương, nó vẫn phản chiếu những tia sáng lấp lánh, nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy ánh sáng ấy lạnh lẽo và đầy trêu tức. Cố hít thở sâu, càng nhìn tôi càng cảm thấy nó cứng rắn khó chơi, nên đành nhắm mắt lại. Tôi cố bình tâm bỏ tay ra khỏi nó, một lúc sau mới đánh liều tung hết sức lực đấm mạnh tay phải vào khối đá.
Khi bàn tay chạm vào khối đá, tôi đã chờ đợi cho một nỗi đau thấu xương nào đó. Nhưng kỳ lạ là lại chẳng hề đau đớn như tôi tưởng. Khối kim cương to lớn trước sức mạnh mới của tôi hệt như miếng ván gỗ mỏng manh chẳng gây được chút sức ép nào. Tiếng đá vỡ vụn vang lên và rơi ầm ầm xuống mặt đất sân tập. Cơn đau như kim châm truyền đến từ bàn tay khiến tôi phải rên rỉ ra tiếng. Tôi mở mắt để nhìn vết thương trên tay, và nhận ra là nó không đến nỗi quá tệ. Bàn tay phải nhỏ bé của tôi vẫn còn nguyên hình thù không méo mó hay đứt gãy gì, chỉ bị vài miếng kim cương đâm vào mu bàn tay. Tôi rủa thầm nhìn mấy mảnh kim cương găm vào đó. Quả nhiên, tôi cũng không hề có máu, tại những nơi bị thương chỉ chảy ra dòng chất lỏng trong suốt sền sệt.
Được rồi, bây giờ tôi lại ghê tởm bản thân hơn đấy!
Tôi cố lờ cảm xúc đau đớn, quay lại nhìn thành quả mà tôi mới lập được. Có chút bàng hoàng nhận ra khối đá cao hơn mét rưỡi đó giờ đã vỡ tan tành thành nhiều mảnh, nằm rải rác xung quanh, khiến tôi ảo giác mặt đất đang tỏa sáng đầy màu sắc. Có lẽ do chấn động ngoại lực quá mạnh, cho nên không khối kim cương nào nguyên vẹn trên mười phân cả. Tôi ôm lấy bàn tay, quay lại nhìn Lâm mỉm cười, nhưng lại thấy thằng bé chau mày, vừa tiến lại gần tôi vừa nói:
- Giải chú!
Tức thì, đống kim cương sáng lấp lóa dưới chân tôi hóa lại thành đất cát, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh như thế, hệt như một giấc mộng. Trong khi tôi còn đang ngơ ngác không hiểu vì sao thằng bé lại có vẻ không vui, tôi tự nhận là bản thân đã miễn cưỡng hoàn thành thử thách mà nó đề ra đấy chứ, thì thằng bé đã đến trước mặt tôi, gắt gỏng:
- Đưa tay đây!
Tôi giật mình, chậm rãi giơ bàn tay phải đầy vết thương cho thằng bé xem xét, miệng thì lẩm bẩm:
- Này này cậu chủ, tuy bị thương nhưng phá hủy được khối Kim cương đó cũng coi như hoàn thành chỉ tiêu rồi còn gì. Sao cậu lại hầm hè như thế kia chứ…
Tôi vẫn còn chưa than vãn xong, thằng bé đã nhanh tay rút mấy mảnh kim cương ra khỏi mu bàn tay. Tôi bật ra tiếng hét đau đớn rồi không tự chủ được đẩy thằng bé ra, nó loạng choạng ngã xuống đất. Sau đó, lại là một cơn đau tới tấp như thể bị mấy chục ký gạch ném vào người. Tôi gục người xuống, thét:
- SAO CẬU PHẢI LÀM VẬY CHỨ?!
Thằng bé không trả lời, chỉ đứng dậy phủi phủi quần áo rồi nhìn tôi chăm chú. Mãi một lúc sau, tôi mới nghe giọng thầy Hưng ngạc nhiên xen lẫn bất lực nói:
- Không thể nào! Một con Quỷ cấp chín sao lại có thể bị khối đá kim cương đả thương được.
Lúc này, tôi mới hổn hển ngẩng dậy nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Thì phát hiện không chỉ thầy Hưng, mà cả bốn thành viên hội đồng đều đứng gần Lâm, họ đang nhìn tôi với ánh nhìn ngạc nhiên pha lẫn nghi kỵ và chế giễu. Một cảm giác khó thở len lỏi trong lòng, tôi chịu đựng nỗi đau còn đang âm ỉ để đứng dậy, nhìn về phía Lâm dò hỏi. Chỉ thấy trong mắt thằng bé sự bình tĩnh thản nhiên, điều ấy giúp tôi nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng chưa kịp mở miệng nói câu nào, thầy Phong đã tiếp lời:
- Xem ra đây là một con Quỷ bị
Lỗi, cho nên nó mới bị Quỷ Chủ thẳng tay triệt khử khỏi mạng lưới.
Nghe xong câu này, không biết tôi nên nhẹ nhõm hay tức giận. Chỉ vì tôi bị “Lỗi” mà loại bỏ tôi ra khỏi mạng lưới, trao trả cho tôi thân thể đã bị thay đổi hoàn toàn. Để tôi khốn khổ chật vật tìm cách hòa nhập với cộng đồng đã từng chung giống loài với mình. Tôi nghiến răng nghiến lợi, cố đè nén cảm xúc thất bại và muốn la hét phá hủy mọi thứ. Chẳng thà, nó cứ giết quách tôi đi cho xong, nếu như thế thì giờ tôi đâu phải khổ như thế này!
- Không. – Giọng Lâm vang lên cắt ngang suy nghĩ của tôi. – Cô ấy vẫn được Quỷ Chủ bảo bọc.
Tôi ngẩn người, quay lại nhìn thằng bé, thấy nó chỉ chỉ vào mu bàn tay tôi. Khi nhìn xuống, tôi mới phát hiện vết thương từ mấy mảnh kim cương găm vào hoàn toàn biến mất, lành lặn và không hề có một vết sẹo nào. Hẳn do bị phân tâm từ cơn đau hiệp ước gắn kết với thằng bé gây ra nên tôi không phát hiện điều này.
Như vậy nghĩa là sao? Tôi vẫn được Quỷ Chủ “để ý săn sóc”, nhưng theo như lời thầy Hưng thì sức mạnh của tôi hoàn toàn không được như Quỷ cấp chín thực thụ. Liệu có phải khả năng phán đoán cấp bậc của họ có sai sót gì đó hay không? Tôi hoang mang nhìn lại Lâm cùng bốn người còn lại, phát hiện vẻ mặt của họ cũng đầy nghi hoặc như thế. Xem ra, tất cả đều có cùng câu hỏi và không ai có câu trả lời. Cuối cùng, Lâm là người phá vỡ sự yên lặng bế tắc, thằng bé bình tĩnh nói:
- Chả sao cả, tiếp tục kiểm tra.
Đợi đến khi mọi người trong hội đồng đi ra xa, thằng bé mới nhìn tôi, bình thản nói:
- Bây giờ, cô thử nhảy cao hết sức có thể xem.
Tôi gật đầu, vô thức lùi ra sau khỏi thằng bé bốn năm bước chân. Nhảy cao nghe qua có vẻ không có gì nguy hiểm bằng cái trò đấm vào đá kia. Dù sao từ trước khi làm người, tôi cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, đánh đấm làm sao có thể là sở trường cho được. Nhưng nhảy cao thì khác, nó chỉ là một dạng hành động thôi, cứ cố hết sức là được rồi! Củng cố tâm trạng hoang mang lo lắng của bản thân một chút, tôi điều chỉnh hơi thở đều đặn lại rồi nhún người xuống và nhảy lên.
Tiếng xé gió vang lên bên tai, tôi hoảng hốt nhìn lại xung quanh thì phát hiện cảnh vật biến dạng mờ ảo, cơ thể tôi đã bay vút đi như một viên đạn lao nhanh khỏi nòng súng. Tôi sợ hãi quơ cào hai tay hai chân với mong muốn bản thân bay chậm lại, nhưng vô dụng. Qua ánh mắt nhìn xuống, tôi thấy mọi thứ nhỏ dần nhỏ dần. Rồi đến khi tôi không còn thấy rõ được Lâm và mọi người thuộc hội đồng, và sân tập pháp thuật cũng nhỏ lại chỉ bằng bàn tay, thì cơ thể tôi mới từ từ khựng lại và rơi xuống.
Nỗi sợ hãi của tôi ngày một dâng trào, tôi không thể ngăn cản được tiếng thét kinh hoàng của bản thân, tay chân tôi giờ đây cứng ngắc không thể cử động được nữa. Cảm giác bất lực không lối thoát, không chỗ bám víu và chỉ có thể chờ chết khiến tôi hoảng loạn. Rồi thật nhiều thật nhiều hình ảnh về quá khứ hiện lên trong ký ức của tôi. Những ngày thơ bé xa xưa bị lãng quên, ngày đầu tiên tôi đi học, ngày tôi vào cấp hai, hay sinh nhật năm tôi mười sáu tuổi và ngày tôi trao nụ hôn đầu cho anh ấy. Những hình ảnh ấy khiến tôi hiểu rằng mình sắp chết.
Tốc độ rơi mỗi lúc một nhanh, tôi sợ hãi nhìn sân tập hiện rõ ra trước mắt, nhìn thấy vẻ mặt Lâm hốt hoảng lo lắng. Tôi chỉ còn cách sân tập chừng ba mươi mét thôi. Nhắm chặt mắt, tôi chờ đợi cảm giác đau đớn tan nát, thậm chí cái chết sắp sửa ập đến. Thế nhưng, vang lên bên tai lại là một tiếng hét hoảng hốt vội vàng của Lâm:
- HỠI NGUYÊN TỐ GIÓ, HÃY GIÚP TA! TẠO CUỒNG PHONG!
Ngay sau khi thằng bé đọc thần chú. Một cơn gió thốc ngược cơ thể tôi lên, cơn gió mạnh đến nỗi tôi cảm tưởng nó có thể xé xác tôi thành trăm ngàn mảnh, thế nhưng chính cơn gió ấy lại giúp tôi rơi chậm lại. Và nhờ có nó, tôi là là tiếp đất hệt như một chiếc lá cây từ đầu cành rơi xuống, không chút thương tổn gì.
Tôi nằm trên mặt đất, cả cơ thể vẫn không tự chủ run lẩy bẩy, chóp mũi quanh quẩn mùi khét của quần áo khiến cho nỗi sợ hãi vẫn không hề phai nhạt lại dấy lên trong lòng. Tôi vô thức co người, bấu chặt hai tay vào đất cát trên sân tập, cố gắng hít thở bình ổn tâm trạng. Lúc ấy, tôi chắc mẩm rằng mình sẽ chết! Cảm giác chới với không chỗ níu kéo trên không trung ấy, cả đời này tôi cũng không muốn nếm lại lần hai.
- Cô ổn chứ?
Giọng Lâm vang lên, vẫn còn thấp thoáng ẩn chứa nỗi hốt hoảng lo sợ. Tôi cố gắng bình tĩnh ngồi dậy, và dù cơ thể vẫn còn run rẩy, tôi vẫn mỉm cười trả lời thằng bé:
- Cám ơn… cậu chủ.
Từ sau lưng tôi, truyền đến những tiếng thở dài đầy thất vọng, sau đó lại có những tiếng bước chân bỏ đi khỏi sân tập. Tôi biết, Hội đồng đã chứng thực được sức mạnh của tôi có vấn đề. Tuy tôi vẫn được Quỷ Chủ bảo bọc, nhưng tôi cũng là một con Quỷ bị “lỗi”.
Tôi đờ đẫn nhìn Lâm, liệu thằng bé có thất vọng về tôi? Hiện giờ tôi chẳng còn gì cả, chẳng thuộc về bên nào, không phải người, cũng chả phải Quỷ. Loài người quay lưng với tôi, Quỷ dữ cũng thế. Thậm chí… có thể Dòng chảy sự sống cũng không mong muốn tôi tồn tại. Nhưng tôi không cam lòng rời bỏ! Bây giờ, thằng bé là tất cả những gì tôi có, là điểm tựa cuối cùng để tôi bấu víu. Tôi chợt cảm thấy may mắn vì cả hai đã ký hiệp ước, nhờ có nó, cho dù thằng bé có muốn rời bỏ tôi cũng không thể được. Đang lúc tôi suy nghĩ mông lung và định tìm lời thuyết phục thằng bé đừng rời bỏ mình. Nó đã cúi xuống trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói bằng giọng kiên định:
- Cô cứ cố gắng hết sức là tốt rồi, còn lại để tôi lo!
Khoảng khắc ấy, tôi chợt có cảm giác ánh mắt bỗng nhòe đi, nhưng chỉ là ảo giác của tôi thôi. Bởi ngay một giây sau tôi đã nhìn thấy rõ ràng hình ảnh thằng bé kiên cường cao ngạo ngẩng dậy, giơ bàn tay bé nhỏ của nó về phía tôi.
Giây phút chạm vào tay thằng bé, tôi cảm thấy bản thân đã tìm được nơi chốn cho riêng mình.
(Hết đoạn giữa)...
Mạt Họa: Cám ơn em nhiều nhé, chị biết truyện của chị vẫn còn nhiều sơ sót nhưng đọc mấy lời khích lệ của em thấy mát lòng mát dạ, có động lực viết tiếp nhiều lắm. 