Ma nữ ở Học viện Quốc gia - Cập nhật - Thảo Nguyên

LenLen

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/11/14
Bài viết
24
Gạo
0,0
Chương 02:

Phớt lờ đi những câu nói của ba đứa bạn, Hải Du bắt đầu ngồi quan sát Thảo Nguyên, tại sao lại xuất hiện cùng anh Thiên Minh? Anh trai của cô đi du lịch ở thành phố cổ kính đó mấy tháng trời, khi về còn mang theo tiên nữ xinh đẹp này theo sao? Mà làm thế nào trên đời này lại có đứa con gái xinh đẹp như vậy được nhỉ? Đẹp một cách kỳ dị và bí ẩn.

Nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, rút cuộc cũng phải thừa nhận là không có chỗ nào để chê được cả, từ tóc xuống cổ, từ cổ đến xương quai xanh, từ xương quai xanh qua hai vai, từ hai vai xuống khuỷu tay, từ khuỷu tay xuống cổ tay, từ cổ tay đến các đốt ngón tay, rồi móng tay. Chà, nuột nà một cách kinh người! Mà khoan, khoan đã, hình như ở cổ tay có cái gì đó lạ lạ thì phải, Hải Du giật mình nhìn lại vào cổ tay của mình. À, hóa ra là hai cái vòng tay y chang nhau! Chắc tiên nữ cũng được anh hai cô mua cho một chiếc. Là chị dâu tương lai sao? Nhìn hiền vậy có dễ ăn hiếp không nhỉ?


- Này, làm gì mà nhìn người ta kỹ thế? - Quế Chi đánh cái bốp vào vai Hải Du, rồi cũng theo đó nhìn qua phía tiên nữ.
- Ừ ừ, tìm thử xem bạn ấy có chỗ nào xấu hay thô không? - Cẩm Tú mơ mộng bỗng dưng hứng thú hẳn, cũng cùng hai đứa nhìn qua hướng ấy.
- Mắt có to như mắt của tui không vậy? - Hà My vừa hỏi vừa chớp chớp mắt tự nhìn mình trong gương, cái gương nhỏ mà cô luôn mang theo bên người.
- Mắt hả? Để xem nào... - Yến Vy đại nhân không biết từ khi nào cũng xen vào hội tám và đưa tay lên cằm kiểu trầm ngâm suy nghĩ, trước sự chờ đợi của mấy bà tám còn lại thì sau một hồi cũng đập bàn đưa ra kết luận. - Không phải kiểu to tròn như bà My, cũng không phải buồn chất chứa đa đoan như Bích Ngọc, gì ấy nhỉ? Tui không biết diễn tả như thế nào nhưng đảm bảo đây là đôi mắt có sức công phá vào trái tim người đối diện lớn nhất mà tui từng gặp trước đây!


- Ừ, đúng rồi đó, tui cũng thừa nhận vậy! - Cẩm Tú với tay lấy cái kính lúp trên bàn của Đăng Khoa đưa hướng ra phía ấy, sau đó mới "ấm ức" bình luận. - Mắt kiểu gì mà... đuôi mắt dài, lại cong lên một chút, lông mi cũng vậy, híc làm gì mà đẹp đến như vậy chứ? Thật khiến người khác phải ghen tỵ mà.


- À, tui biết rồi nè. - Quế Chi sau một hồi chăm chú nhìn vào cái điện thoại di động cũng phát biểu. - Người ta gọi đó là mắt phượng, biết có có nghĩa là gì không? Là cặp mắt đẹp nhất mọi thời đại đấy! - Sau một hồi tìm kiếm trên google thì cô nàng có vẻ am hiểu hơn, tặc lưỡi ra chiều oán trách, tại sao cô không có đôi mắt như vậy nhỉ?


- Này, cả hot girl của chúng ta còn chưa có được đôi mắt ấy nữa là... - Yến Vy quay lại nhìn sát vào mặt Bích Ngọc, lắc lắc đầu vẻ tiếc nuối, rồi sau đó lại chống cằm nhìn lại đằng kia.


Đăng Khoa thiếu gia hôm nay sao tự nhiên lại cảm thấy hứng thú với mấy lời bàn tán lảm nhảm của mấy bà tám trong lớp, còn quay lại nhìn vào tiên nữ đằng kia để nhìn kỹ xem có như lời mà nãy giờ mọi người bàn tán không nữa.


- Ê, lớp trưởng đại nhân, xuống kia kéo bạn tiên nữ lên đây ngồi chơi cho vui đi. - Hải Du cười hề hề, chắc là người quan trọng lắm thì anh trai cô mới mua quà giống hệt như với cô, mà người quan trọng với anh trai thì tất nhiên sẽ là người mà cô yêu quý, vậy nên cô muốn quan tâm đến bạn tiên nữ lắm lắm.


- Để tui để tui he he, tui cũng rất thích cô bạn này, phải làm mọi cách để kéo bạn ấy vào nhóm nhảy của tui mới được. - Yến Vy đứng dậy, nhanh nhảu chạy lại bàn của Thảo Nguyên, sau đó nói với giọng rất là "mồi chài".
- Chào Thảo Nguyên, tui là lớp trưởng của lớp này, chúng ta làm quen đi, làm quen đi ha, ha!


Đột nhiên nghe đến tên mình, Thảo Nguyên từ từ bỏ quyển sách trên tay xuống, đôi mắt ánh lên tia nhìn mừng rỡ, cuối cùng thì cũng có một người thôi kỳ lạ và muốn kết bạn với cô.
- Làm... làm quen. - Ôi trời ơi, cái giọng nói đó, Yến Vy là con gái mà cũng bị làm cho mê hoặc.

Thảo Nguyên hơi gật nhẹ đầu, điều đó khiến cho Yến Vy rất vui.
- Ừ ừ là làm quen đó, bà lên đây ngồi với bọn tui đi. Tui sẽ giới thiệu cho bà biết nhiều thành viên của lớp.
- Nhưng... hết chỗ...


Yến Vy quay lên nhìn, đúng là hết chỗ thật.
- A, chờ tui xíu nha!

Nói rồi Yến Vy chạy cái vèo lên chỗ Đăng Khoa liền, quết tâm phải đuổi bằng được tên này đi thôi.
- Đăng Khoa, chẳng hay ông có thể xuống ngồi chung với Hoàng Tuệ được không? Để tiên nữ lên ngồi đây với bọn tui!
- Ờ ờ được á, được á.
- Nhường chỗ cho tiên nữ đi.

Cẩm Tú và hải Du cũng phụ họa theo, để tiên nữ lên đây nữa thì ôi thôi, toàn gái đẹp tụ họp rồi chứ còn gì.

- Ủa? Tại sao mấy bà không ai nhường chỗ cho bạn ấy đi mà lại nói Đăng Khoa? - Bích Ngọc bỏ cây bút trên tay xuống, nãy giờ việc bình luận mắt thế này mắt thế kia đã khiến cô bực mình lắm rồi, nay lại thêm việc đuổi khéo Đăng Khoa đi để con nhỏ mới vào lên đây ngồi với cô nữa chứ. Thật khiến người khác khó chịu mà!

- Ủa? Sao lạ vậy? Nếu bà thích ngồi với Đăng Khoa như vậy thì mang sách vở theo ổng luôn đi.

- Bà...
- Thôi được rồi, để tui xuống đó, dù gì cũng cách nhau có một bàn mà. - Để ngăn không cho chiến tranh xảy ra thì Đăng Khoa liền đứng dậy cho tập sách vào cặp rồi đi xuống dưới đó. Cũng chỉ là chỗ ngồi thôi mà, sao mấy đứa con gái lớp này lại rắc rối vậy nhỉ?

Yến Vy thấy vậy thì cười tít cả mắt, cô cũng không hề muốn bất đồng xảy ra giữa các bạn trong lớp đâu những mà... Thôi kệ đi! Cô lắc lắc đầu rồi chạy theo Đăng Khoa xuống dưới đó để phụ mang tập sách của Thảo Nguyên lên, nhưng mà vừa xuống đã thấy ngay một hiện tượng hết sức kỳ lạ! Đăng Khoa đang nhìn trừng trừng vào Thảo Nguyên, ánh mắt hiện lên rõ ràng bốn chữ không-thể-tin-được!


- Ê hê, đừng nói là tiên nữ mê hoặc được cả mọt sách và thiếu gia luôn nha? - Câu nói của Cẩm Tú hơi to khiến cho Đăng Khoa bỗng giật mình nhìn sang hướng khác, Yến Vy thấy vậy cũng thôi không suy đoán nghĩ ngợi lung tung nữa mà phụ Thảo Nguyên mang túi xách lên trên.

- Chuyên bình thường thôi, đẹp như vậy tui còn mê nữa là Đăng Khoa!


Lên đến chỗ ngồi, Yến Vy cười khì khì, biết tỏng là Bích Ngọc không muốn ngồi cùng bàn với Thảo Nguyên nên cô đã đẩy Quang Nhật xuống bàn đó và cho Thảo Nguyên ngồi kế bên mình. Như vậy là hợp lý nhất!


Hải Du cũng rất đồng tình, có vẻ cô rất có cảm tình với bà chị dâu tương lai kia.Thảo Nguyên thấy mọi người chào đón mình như vậy cũng có chút vui vui, làn môi hồng chỉ chúm chím một xíu.
Còn hot girl Bích Ngọc thì cảm thấy khó chịu lắm, cô vốn rất thích ngồi cùng với Đăng Khoa. Hôm nay đùng đùng lại xuất hiện tiên nữ, lại còn mắt phượng này nọ nữa chứ.


- Mấy người im lặng để tui hỏi chuyện cái coi. - Cẩm Tú làm ra vẻ nghiêm trọng, nhìn chăm chăm vào Thảo Nguyên như sắp hỏi một chuyện cực kỳ trọng đại.


- Bà với anh Thiên Minh là gì với nhau? Tại sao hai người sáng nay lại đi chung?
Chà, có vẻ như câu hỏi này cũng là một trong những câu được mọi người quan tâm nhất, bởi vậy nên ai cũng đưa cổ sang hóng hớt cả.
- Thiên Minh, ừm... ân nhân...
Câu nói có chút ngắn gọn mà chập chững của Thảo Nguyên làm mọi người "à ồ" lên.
- Thì ra là chỉ ân nhân thôi hả? Không phải yêu nhau sao?


Lại nữa, lại là một câu hỏi nhạy cảm đang được quan tâm.
- Không. - Lần này câu trả lời dứt khoát hơn hẳn, điều đó càng chứng tỏ cho việc giữa hai người họ không hề tồn tại thứ gọi là tình yêu hơn!


Cẩm Tú bỗng thở phào nhẹ nhõm. Không yêu, chỉ là biết ơn và là ân nhân thôi, ha ha.
- Lớp trưởng, cô giáo vào!
- Ừ ừ.... Cả lớp nghiêm! - Mới nghe thấy cô giáo vào là ngay lập tức ổn định lại ngay, lớp trưởng đại nhân hô mọi người đứng lên và chào cô giáo một cách nghiêm chỉnh.


Kết thúc màn chào hỏi thì mọi người ngồi xuống, ai cũng đang cố vểnh tai lên để tiếp tục nghe ngóng tin tức từ đằng kia, không thể kiên nhẫn chờ đến khi buổi tiệc chào đón học sinh mới được đâu!


- Các em trật tự nào. Theo như các em đã biết thì hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới, bạn ấy tên là Thảo Nguyên, mọi người nhớ giúp đỡ bạn ấy nhé.
Rần rần rần... Các tràng pháo tay vỗ ào ào, ai ai cũng cười rạng rỡ cả... Đặc biệt là sau khi vừa mới nghe được tin "tiên nữ còn độc thân" xong nữa chứ!


- Thảo Nguyên, đây là đồng phục của em, ngày mai em có thể mang cái này đi học. - Cô giáo đi đến tận bàn để đưa cho cô bộ đồng phục thật đẹp, hơn nữa cô còn nán lại một chút để dặn dò Thảo Nguyên vài điều về quy định của lớp rồi sau đó mới lên bục và bắt đầu bài giảng của mình.

Một điều khiến cho mọi người vô cùng yêu thích tiên nữ nữa là... hôm nay cô giáo không kiểm tra bài cũ nhé!

Không biết có phải vì vậy mà các học viên được thể lơ là đi hay không mà công suất học tập giảm nặng luôn, ai cũng mắt long lanh sáng rực nhìn về phía tiên nữ.


Kể cả Vương kỳ quái cũng phải ngước nhìn xem, Vĩnh Long chúa mê game cũng phải cất máy chơi game xuống học bàn để chống cằm nhìn. Còn bàn của thiếu gia Đăng Khoa và mọt sách Hoàng Tuệ thì khỏi phải nói, ai cùng nhìn về phía trên kia.
Ha ha, thật là một sự xuất hiện diệu kỳ!

Mục lục.
<<<Chương 01.
>>>Chương 03.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Vi An Sakura

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/10/14
Bài viết
277
Gạo
0,0
Đọc mấy chương đầu có cảm giác như đang đọc một thiên thần bóng tối phiên bản 2 ấy, có lẽ truyện sẽ có một mô típ mới hơn, hóng. Mà 12 nhân vật xuất hiện cùng một lúc, bảo sao không đau đầu, nhớ làm sao được *mếu*.
 

LenLen

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/11/14
Bài viết
24
Gạo
0,0
Chương 03:

Kết thúc giờ học buổi sáng với ba tiết học dài ngoằng, cả lớp 10A4 nằm ra bàn uể oải. Hải Du sau khi đọc tin nhắn của anh trai liền quay lại nói với Thảo Nguyên:
- Tiên nữ ơi, anh Minh nhờ tui hôm nay đưa bà đi ăn trưa, ảnh bận phải làm gì bên khu D ý.
Thảo Nguyên không nói gì mà chỉ gật đầu, Hải Du cũng quen với Thiên Minh à? Như đọc được suy nghĩ của bạn, hay chỉ đơn thuần là muốn giới thiệu thôi mà Hải Du liền bổ sung thêm.

- Ảnh là anh trai của tui á.

À, thì ra là anh trai!

Nhưng mà bây giờ cô vẫn đang muốn qua khu C, Thiên Minh nói, bên khu C của trường có rất nhiều sách hay và hiếm, chắc sẽ có cuốn mà cô chưa đọc đến! Nãy giờ tranh thủ những tiết học lại nhàm chán như thế nên đã đọc xong cuốn How to Win Friends & Influence People mà anh đã đưa lúc sáng rồi!


- Vậy bây giờ chúng ta đi ăn trưa nha. - Yến Vy quay sang chớp chớp mắt nhìn Thảo Nguyên, cô hơi do dự, cô muốn nói chuyện với Hoàng Tuệ rồi rủ cậu ta đi cùng mình, nhìn vẻ thích đọc sách của cậu ta như vậy thì chắc cũng hay qua khu C lắm.
- Lát... lát nữa nha, bây giờ... đi thư viện. - Coi bộ tiên nữ đã bắt đầu nói được nhiều hơn mà còn là một câu khá hoàn chỉnh nữa.
- Vậy hả? Bà không lạc đường đấy chứ?
Lắc lắc đầu và hơi cười một chút, được Yến Vy và Hải Du quan tâm thế này nên cô rất vui.
- Ừ, vậy bọn tui qua khu F trước.
- ... - Thảo Nguyên không nói gì chỉ gật đầu ngoan ngoãn.

Rồi cả đám con gái kéo nhau đi, cả Nhật chiền chiện nữa.


Suy nghĩ gì đó trong đầu một lát, Thảo Nguyên đứng dậy, tay vẫn cầm quyển sách How to Win Friends & Influence People vừa mới đọc xong định mang xuống tặng cho Hoàng Tuệ, cứ coi như là quà làm quen đi nhỉ.


Đinh ninh là Hoàng Tuệ sẽ thích lắm nên cô đi xuống liền, đôi môi hồng chúm chím làm cho cậu ấm Vĩnh Long ngồi bên kia đang chơi game cũng phải nhìn lên sững sờ.

- Á, điên thật! - Và khi quay xuống lại thì màn hình đã hiện lên một chữ đỏ chót Game Over rồi. Bực thật, suốt buổi sáng hôm nay không biết cậu đã Game Over bao nhiêu lần rồi nữa, kiếm và áo giáp của cậu đã bị kẻ địch lấy đi phân nửa rồi, tức thật! Tất cả đều tại con nhỏ tiên nữ xinh đẹp kia, thật làm người khác muốn phá hoại cái mặt đó mà!


Đi xuống ngang bàn của Đăng Khoa và Hoàng Tuệ, Thảo Nguyên nhẹ nhàng đẩy quyển sách đến trước mặt bàn của Hoàng Tuệ làm cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt cậu đầu tiên là khuôn mặt xinh đẹp đã khiến cho tim cậu đập thình thịch suốt buổi sáng hôm nay!

- Quà... - Giọng nói có chút e dè vang lên, Thảo Nguyên nhẹ nhàng đẩy quyển sách lại trước mặt Hoàng Tuệ, ngay lập tức, thiếu gia Đăng Khoa và hot girl Bích Ngọc đều bỏ dở bài tập đang giải mà ngẩng hẳn đầu lên nhìn, còn có chút ngạc nhiên nữa.


Nãy giờ Bích Ngọc xuống ngồi cùng với Đăng Khoa để thảo luận bài học của sáng nay, thường ngày hai người ngồi chung với nhau nên dễ dàng hơn trong việc trao đổi này nhưng bây giờ tự dưng Đăng Khoa lại chuyển đi chỗ khác làm cô phải chạy lên chạy xuống thật mất công.


- Cám ơn, cảm ơn nha. - Hoàng Tuệ mọt sách cầm lấy cuốn sách trên bàn, nâng niu thích lắm, miệng cảm ơn rối rít.


Cũng may là bây giờ mọi người trong lớp chỉ đã gần như qua hết bên khu F để ăn trưa rồi nên không lo bị bàn tán. Chứ nếu không thì việc tiên nữ tặng sách cho mọt sách sẽ khiến cái trường này loạn lên quá.


Đăng Khoa cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng lơ đi. Nhưng dường như cảm nhận được thứ gì đó, Thảo Nguyên bất chợt nhìn sang Đăng Khoa, ánh mắt đột nhiên vụt lên một tia sáng xanh lạ lùng, rất nhanh, không một ai có thể bắt kịp được!


Chỉ trong một khắc, cô liền quay lại phía Hoàng Tuệ.
- Nếu đi thư viện... có thể đi theo... - Giọng nói dịu nhẹ đó lại tiếp tục vang lên, như đánh vào các dây thần kinh cảm giác của những người nghe được nó một cú làm cho người ta phải nổi cả gai ốc.

- Ừ ừ. - Tuệ vui vẻ mỉm cười, đúng là một con mọt sách may mắn làm sao!


Rầm, tiếng đẩy ghế ra một cách bực dọc, Vương kỳ quái tự nhiên lại đứng dậy và tiến đến bên cạnh tiên nữ.

Khi Thảo Nguyên định quay người đi thì thấy Vương đứng ngay sau lưng mình, cô nhớ lại vụ hồi sáng cậu bạn này đã cố ý xô ngã cô ngay cửa ra vào thì liền không muốn nói chuyện, nhíu nhẹ đôi chân mày rồi quay đầu đi hướng khác ngay. Bắt đầu đánh hơi được mùi kỳ lạ, những ánh mắt còn lại trong lớp bắt đầu nhìn lên. Thật ra thì lớp học bây giờ chỉ còn mỗi sáu người, Đăng Khoa, Bích Ngọc, Hoàng Tuệ, Vĩnh Long, Vương và Thảo Nguyên.


Thấy ý định quay người đi của Thảo Nguyên vừa chớm nở thì Vương đã lấy tay giật khuỷu tay của Thảo Nguyên lại. Mẹ ơi, tay cậu vừa động vào cái gì thế này? Sao lại mềm một cách kinh khủng như thế được chứ? Vương mơ hồ kéo cô lại gần thêm một chút như để thử lại cảm giác... Mềm một cách kỳ lạ! Cô ta đúng thật là mê hoặc lòng người!


Thảo Nguyên thấy là lạ, sao cậu ta lại cầm tay cô hoài vậy nhỉ? Nhìn vào Vương, miệng vẫn chẳng buồn mở ra để nói.


- Tôi đưa sang khu F.

Rầm!

Tập vở trên tay Bích Ngọc rơi cái độp xuống đất... Vương... cậu ta vừa mới mở miệng nói chuyện hay sao? Đúng là một chuyện không tưởng.


Bích Ngọc còn nhớ ngày đầu tiên mà cô biết Vương là bốn năm về trước, lúc đó hai người vừa mới học cấp hai cùng với nhau. Suốt ngần ấy năm, cậu ta luôn bị người khác gọi là kỳ quái bởi vì tên của cậu ta quá đặc biệt. Nó chỉ có một chữ Vương duy nhất, không họ, không tên lót! Hơn nữa, chưa bao giờ cậu ta mở miệng nói chuyện với ai, lại hay nổi nóng, thích sử dụng tay chân với tất cả mọi người kể cả con gái, cậu ta học rất giỏi nhưng luôn bị đè nén bởi một thứ gì đó mà cô không thể lý giải nổi. Vào lớp học, cậu ta chỉ ngồi vậy, không ngủ trên bàn, cũng không chơi game điện thoại, chỉ ngồi một chỗ vậy, nhìn vào một hướng nào đó rồi nghĩ ngợi những thứ mà chỉ có cậu ta mới biết được thôi. Nói thật, ngoài Đăng Khoa thì Vương là mối quan tâm lớn nhất đối với cô. Trong quá khứ, không biết cô đã mạnh dạn bắt chuyện với Vương bao nhiêu lần, không hẳn vì cô là lớp phó học tập nên mới lân la nhắc nhở hỏi thăm, mà còn có một chút tò mò cá nhân nữa. Nhưng tuyệt nhiên, cậu ta chưa bao giờ mở miệng ra nói với cô. Đôi lúc cô cứ nghĩ có phải là cậu ta bị câm mà giấu hay không? Vậy mà lúc nãy chính tai cô đã nghe, chính mắt cô đã chứng kiến cậu ta mở miệng ra nói chuyện với Thảo Nguyên? Cô có phải là nghe nhầm không đây?



Thế nên bây giờ khi nghe câu nói đó phát ra từ miệng của Vương khiến mọi người không khỏi sững sốt, ngay cả Vĩnh Long cũng phải để cái máy chơi game xuống bàn mà nhìn lại!


Thế nhưng, Thảo Nguyên vẫn đứng im một chỗ không chịu đi.

- Đi. - Vương giục.

- ... - Cô không nói gì, chỉ im lặng lắc lắc đầu.
- Đi không? - Cậu hỏi lại, dường như đã dần mất hết kiên nhẫn nhưng đáp lại cậu vẫn là cái lắc lắc đầu đầy bướng bỉnh.
- Vậy thôi! - Vương buông tay ra, đút hai tay mình vào túi quần rồi bỏ ra khỏi lớp, có vẻ chiều nay cậu sẽ ở bên khu E luôn, chẳng có hứng thú ngồi trong lớp nữa. Lần đầu tiên quyết định mở miệng nói chuyện với một người lại gặp phải một con nhỏ đáng ghét! Biết vậy lúc nãy thuận tay đã đẩy luôn cho nó ngã thêm phát nữa cho rồi!


Sau khi Vương đi thì Thảo Nguyên cũng đi, cô không cùng với Hoàng Tuệ qua khu C nữa mà quyết định qua khu F tìm Yến Vy, cô bạn mạnh mẽ mà Thảo Nguyên thích tiếp xúc nhất!


- Tui đi chung với bạn nha. - Không biết từ lúc nào Vĩnh Long đã cất cái máy game của mình đi và chạy theo cái bóng trắng của tiên nữ đó, cho đến khi nhìn thật gần thế này thì cậu mới nhận ra là cô gái đó có sức hút đến nhường nào.


Thảo Nguyên quay lại, thấy khuôn mặt khá lạ lẫm nhưng không lộ vẻ gian manh nên cô cũng chẳng từ chối, gật nhẹ đầu, sau đó quay về phía trước và tiếp tục đi.


- Này, có lẽ bạn chưa quen tui, nhưng tui cũng là thành viên trong lớp, tui thân với Yến Vy lắm à nha, còn nằm trong nhóm nhảy của bạn ấy nữa đấy! - Vĩnh Long vừa đi vừa gắng bắt chuyện.


Quả thật, đây là lần đầu tiên mà cậu ấm nhà giàu này phải mở miệng ra tự giới thiệu về mình nhằm mục đích để làm quen với con gái như thế này đấy. Ôi giời, không thể tưởng tượng nổi!


Nhưng mà có lẽ có tác dụng một chút, nghe cậu ta nói là quen thân với Yến Vy nên Thảo Nguyên đã thân thiện ngay một chút liền, cô không còn vẻ gò bó như khi đi chung với một gã lạ-lẫm-nhưng-không-gian-manh nữa!


Thế là khu nhà F hôm đó lại được một phen ầm ĩ lên, vì sự xuất hiện của cậu ấm Vĩnh Long và tiên nữ Thảo Nguyên. Nhìn thấy họ đi chung, lại còn cười qua cười lại khiến cho toàn bộ học viên đều phấn khích hơn hẳn. Có nhiều người còn mạnh dạn cá cược về mối quan hệ của họ là gì nữa chứ!
Mục lục.
<<<Chương 02.
>>>Chương 04.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

LenLen

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/11/14
Bài viết
24
Gạo
0,0
Chương 04:

Sau khi ăn xong, Yến Vy và Vĩnh Long dự định sẽ dắt Thảo Nguyên sang khu B để tham gia vào Câu Lạc Bộ (CLB) của họ, ở đó có thêm một vài bạn trong lớp nữa, chắc là Thảo Nguyên sẽ không từ chối đâu ha.

Nhưng mà vừa đi ngang khu C thì tiên nữ đột ngột khựng người lại, ánh mắt bắt đầu mơ màng thích thú.


- Là... thư viện!
- Cậu muốn vào đó hả?

Ngay lập tức cô nhận lại từ Thảo Nguyên cái gật đầu đầy phấn khởi. Yến Vy cười thầm, biết vậy lúc nãy đã không đi đường này, khi không lại để cho con mọt sách đi ngang qua đống sách làm gì vậy cà.


Mà dù sao ở học viện này thì các giờ học buổi sáng mới là chính, còn buổi chiều là thời gian của học sinh tự học, những học viên cần nghe lại bài giảng thì đến khu D gặp riêng từng giáo viên bộ môn để hỏi, những học viên thích đọc sách và yên tĩnh thì thường ở khu C, một ít ở phòng máy tính hay là tầng ba khu F. Còn lại - như đã nói - thì gần như toàn bộ học viên sẽ tập trung vào khu B và khu E, mà khu E lúc nào vẫn thường chiếm nhiều hơn cả.


Lúc này, Vương đang ở phòng Bi da bên khu E cùng với hội đàn anh ăn chơi, hôm nay cậu cảm thấy bực bội không có hứng thú để cầm gậy nên đi ra ngoài lan can đứng hút thuốc, chậc, đúng là một học viên quái đản coi trời bằng vung. Ố ồ, hình như cậu ta vừa nhìn thấy cái gì đó lúc đang quan sát quanh trường qua làn khói thuốc mờ ảo. Là Thảo Nguyên! Cô đang tiến vào khu C. Thì ra cũng là mọt sách, thiệt là thu hút người ta!


Cậu rít lên từng hồi thuốc cuối cùng rồi sau đó chạy vào phòng vệ sinh, đánh răng mấy chục dạo, vứt luôn bao thuốc ở túi áo vào thùng rác. Còn thuận tay vớ luôn cái lược của mấy đứa con gái lúc nãy vào đây cùng bọn đàn anh hay dùng trang điểm để chải chải lại tóc mình cho đàng hoàng nữa. Cậu đang định làm một chuyện ngố tệ, đó là... qua khu C xin lỗi Thảo Nguyên.


Nghĩ là làm liền, Vương rời khỏi khu E và tiến nhanh đến khu C, không biết cái cô nhóc tiên nữ đó ở xó xỉnh nào trong cái thư viện lớn khủng bố này nữa? Đúng là làm người khác buồn ngủ!

Đi lòng vòng một lúc, khá nhiều com mọt ngẩn tò te ra nhìn cậu, Vương kỳ quái mà cũng có ngày mò vào khu C sao? Hơn nữa trông còn bảnh bao lịch sự như vậy!


Ting! Thấy rồi! Tiên nữ cô nương đang lọt thỏm vào cái đống sách to tướng đằng kia, cô đang đứng cắn móng tay vì không tìm thấy quyển sách nào trong số đó mà cô chưa đọc. Đúng là mọt sách chính hiệu nhất trong những con mọt rồi!


Vậy mà Vương cứ tưởng là cô đang choáng ngợp không biết nên chọn quyển nào trong cái đống đó nên mới bối rối như vậy. Đúng là khinh thường tiên nữ mà!


- Này. - Vương tiến lại gần, mặt vẫn cố tỏ ra dữ dằn hằn học.

- ... - Nghe tiếng người, Thảo Nguyên xoay người lại nhìn, thấy Vương cô cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng quay người lại và tiếp tục đi tới đằng kia.


- Này. - Cho rằng thái độ của mình chưa phải lắm nên cậu đã dịu giọng hơn một chút xíu, còn cố ý quệt nhẹ vào gấu váy của cô nữa.
- ??? - Mặc dù có thắc mắc nhưng Thảo Nguyên vẫn "làm cao" ngoảnh đi.

- Nói chuyện một lát. - Lần này thì cậu kéo mạnh hơn nữa, và tất nhiên là Thảo Nguyên đã chịu dừng lại nhưng chỉ khó chịu nhìn Vương.
- Chuyện hồi sáng ấy... Ừm, cho xin lỗi đi... - Hai từ xin lỗi phát ra từ miệng Vương kỳ quái thật khiến cho những người xung quanh nghe được phát sốt, cậu ta vừa mới xin lỗi tiên nữ sao?
- Không cần. - Tỏ vẻ không chấp thuận tiên nữ bước tiếp, như nước lạnh tạt thẳng vào lòng tự tôn cao ngất của một đứa con trai như Vương vậy.

Bỗng dưng cậu tự cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, làm cái quái gì phải ở đây để xin lỗi một đứa con gái chảnh choẹ chứ? Thật không đáng chút nào! Cô ta nghĩ mình là ai? Là tiên nữ thật chắc? Chẳng qua cũng chỉ là... ừm, là một đứa con gái bình thường thôi! Có đẹp hơn người ta một tẹo thì có quyền ngẩng mặt lên trời như vậy à? Càng nghĩ càng hậm hực nên Vương quyết định bỏ đi.


Mãi một lúc sau, khi tìm thấy được những cuốn sách lạ thật lạ nằm trong hốc của kệ sách thì cô mới vui mừng reo lên, sau đó thò tay vào trong kia để lấy ra mà chẳng ngại bẩn chiếc váy trắng.
Phủi phủi lớp bụi bên ngoài bìa sách cô mới nhìn rõ bìa hơn, là con mắt phía bên phải của một ông già, tựa đề cử sách là Old Goriot. Chắc là sẽ hay lắm!


Vậy là cô mang chiến lợi phẩm ra khỏi khu C sau khi nhận được ánh mắt ngạc nhiên từ cô quản lý của thư viện. Kể từ khi thư viện được xây dựng thì chưa có một người nào chạm đến những quyển sách này cả!


Ra khỏi khu C thấy xung quanh chẳng có ai, chắc là mọi người đã tập trung cố định một chỗ để nghỉ trưa rồi, Thảo Nguyên cũng đang định về lớp và rủ Hoàng Tuệ lên tầng ba khu F để đọc sách, nói thẳng ra là trong tận thâm tâm của cô là đang muốn xem xem Đăng Khoa đang làm gì ở trong lớp! Nhưng ý kiến vừa mới hình thành trong đầu thì đã bị phá vỡ ngay, từ đằng xa cô đã nghe tiếng của Hải Du chạy lại. Cô bạn thở dốc.


- Thảo Nguyên, qua khu E chơi với bọn tui đi, rất nhiều bạn lớp khác đang chờ bà đến để làm quen đấy.
- ... - Thảo Nguyên không biết nên nói thế nào nữa, cô muốn vào đây học nhưng không định quen biết với nhiều người như vậy đâu.
- Sao vậy? Bà không thích hả? - Thấy Thảo Nguyên vẫn còn tẩn ngẩn tần ngần ra nên Hải Du hỏi, nhưng sau khi thấy quyển sách dày cộm trên tay cô bạn rồi thì Hải Du đã hiểu ra ngay, tiên nữ đang muốn yên tĩnh để đọc sách.

- Vậy là muốn tìm chỗ đọc sách đúng không?
Ồ may quá, Hải Du đã hiểu được ý của cô rồi!


- Sao không nói sớm để tui chỉ cho chỗ này, hay lắm nha, tuyệt đối yên tĩnh luôn, còn hay hơn cả cà phê sách hay cái thư viện ế ẩm đó nữa đấy. Mà nha, cả cái học viện to lớn này chỉ mỗi hai người biết thôi đấy. Vì vậy bà cứ yên tâm là không bị làm phiền đi, hơn nữa giờ trưa nóng nực thế này ổng ccũng không mò lên đó đâu.


Thảo Nguyên nãy giờ chăm chú lắng nghe. Cô rất muốn đến cái nơi bí mật đó của Hải Du, vì ở đây nhiều người lạ, mà hễ cô đi đâu cũng bị nhòm ngó nên có chút không thoải mái.

- Theo tui!


Thế rồi Hải Du dẫn Thảo Nguyên sang khu B, ở đó bây giờ cũng khá đông người, toàn là người của các CLB đội nhóm. Nhưng mà hai người họ không đường hoàng đi vào cửa chính mà lại vòng ra đằng sau. À, phía sau có một cánh cửa hơi cũ, mở cánh cửa đó ra thì sẽ thấy ngay một cái cầu thang sắt dẫn lối lên cao.


Mặc dù nhìn hơi cũ nhưng vẫn khá là chắc chắn, các thanh sắt xung quanh đã bị gỉ, lớp sơn cũng bị trầy ra khá nhiều, phía dưới mạng nhện còn chi chít. Mà kể cũng lạ, tuy chỉ cách có một bức tường thôi nhưng ở đây, tiếng ồn tuyệt nhiên bị mất hút, chỉ nghe mỗi tiếng cót két khi hai người nắm lấy thanh cầu thang sắt để bước lên trên vang lên chói tai giữa bầu không khí yên tĩnh lạ thường.


- Tuyệt... - Thảo Nguyên khẽ reo lên trong cổ họng, còn gì vui bằng khi kiếm được một nơi như thế này chứ?


Hải Du phía trước vẫn thong thả đi lên tiếp cho đến đi một quãng cầu thang khá xa ước chừng như bốn tầng nhà, cho đến khi cô bắt đầu nhìn thấy ánh sáng mặt trời từ đỉnh đầu thì mới dừng lại, với lấy cái chìa khoá cửa trong túi, Hải Du mở ra một các thành thạo.


Thảo Nguyên tranh thủ nhìn xung quanh, phía trước cái lan can cao ngang bụng chỉ có trồng vài cây xương rồng hoang dã, có thêm một cây hoa giấy nữa, trông khá là đơn giản tuy nhiên, trong mắt của cô thì nơi đây đẹp tuyệt vời.


Hải Du đã nói với cô, toàn học viện chỉ có mỗi hai người là biết được chỗ này, bây giờ thêm cô nữa là ba. Hải Du còn bảo là cô phải giữ bí mật hết với tất cả mọi người.


Sau khi cánh cửa gỗ nâu cũ kỹ được mở ra thì hiện ngay trước mắt cô là một không gian chật hẹp, nhưng nó không hề bụi bẩn, ngược lại còn rất sạch sẽ và thoáng mát nữa.


Đột nhiên, một tia sáng xanh phát lên từ mắt Thảo Nguyên khi cô vừa đặt chân vào cánh cửa, cũng may là Hải Du đi đằng trước nên không thể nhìn thấy được, nếu không, cô bạn này sẽ sợ chết khiếp mà bỏ chạy khỏi đây luôn!


- Chỗ này là tui tình cờ đi theo thiếu gia nên mới phát hiện ra đấy, bà không được tiết lộ với đám con gái trong lớp. Hiểu chưa?


Thảo Nguyên gật gật, mắt vẫn dán chặt vào bố trí của căn phòng. Woa, nó có thật là nhiều kệ sách lớn nhỏ, phía trong sâu nhất còn có một cái giường đơn nữa, không lẽ căn phòng này có người sống hay sao?

Thảo Nguyên đang cố ngăn cho mắt mình không phát ra những tia sáng màu xanh kỳ dị trong khi Hải Du vẫn ở trước thao thao về căn phòng lạ này!


- Này, tiên nữ, tui có chuyện muốn trao đổi với bà nè. - Bây giờ Hải Du mới nhìn kỹ hơn vào tay của Thảo Nguyên, cái vòng màu đen tuyền có nhiều viên đá nhưng không giống cô - mỗi viên đá khắc một chữ Du - mà mỗi viên đá trên chiếc vòng ấy lại được khắc từng chữ cái ghép lại với nhau thành một chữ Thảo-Nguyên hoàn chỉnh!

Chậc, anh trai cô đúng là phân biệt đối xử! Có chị dâu là quên luôn cô ngay! Để mà xem về nhà cô sẽ cho anh biết tay như thế nào, hừm.

- Trao đổi...?
- Ừ, he he, là trao đổi đấy. Vì tui đã chỉ cho bà biết chỗ bí mật này nên baf cũng cho tui lại cái gì đó đi chứ.

Hải Du cười hì hì, ngón trỏ còn chọt chọt vào vai Thảo Nguyên. Lạy Trời lạy Phật ơi, Hải Du đột nhiên há hốc mồm chộp luôn cả cánh tay của Thảo Nguyên lại phía mình mà sờ, môi không ngừng mấp máy. - Mẹ ơi mẹ ơi.


- Làm sao mà da bà có thể như thế này được vậy? Có đi chăm sóc ở tiệm nào không? Hay là có bí quyết gì đấy? Nói!
- Trao đổi... cái đó sao?

- Hả? Sao?

- Chuyện muốn trao đổi...
- Á, à, không không không. - Chậc, Hải Du không thể lấy lợi ích của bản thân mình ra để trên việc trọng đại mà cả lớp giao phó được. Mà cô cũng còn lắm thứ để cho tiên nữ bất ngờ, từ từ rồi hỏi bí quyết chăm sóc da sau vậy, híc.


- Vậy...? - Gương mặt Thảo Nguyên có vẻ nghiêm túc.
- Chẳng là, tui muốn bà chiều nay, đúng 4 giờ, bà phải có mặt ở phòng sinh hoạt riêng của lớp mình bên khu E. Biết chưa?
- Làm gì...? Sinh hoạt...?
- Bà không phải lo lắng, chỉ toàn là thành viên của lớp mình không hà, bà nhất định phải đến đó.
- Ừ... sẽ đến. - Qua khu E một xíu cũng chẳng quá lắm khi biết được chỗ tuyệt đẹp này!


- Ngoan, chỗ này giờ là của bà, ha ha. - Hải Du cầm bàn tay của tiên nữ lên, nhẹ nhàng đặt vào tay nó một cái chìa khoá nhỏ rồi cười híp mắt, chủ nhân đến rồi thì phải bàn giao chứ!

- Cảm ơn...
- Không có gì đâu, tui xuống dưới trước nha, nhớ 4 giờ đó.
- Ừ... - Thảo Nguyên gật đầu. Cô đang vui, từ nay đã có một nơi để trốn đọc sách rồi. Nhưng mà không cho Hoàng Tuệ lên đây cũng thật là buồn nhỉ?


Nghĩ vẫn vơ một hồi, cô bê cái ghế ra phía lan can, ngả người ra, vừa ngắm trời ngắm mây vừa thích thú đọc sách, quyển này sẽ rất là hay đây!

Cứ vậy, cô ngồi đọc say sưa mà chẳng thiết đến thời gian. Kệ, cô đã đặt đồng hồ báo thức trong phòng rồi, nếu nó reng thì cô sẽ ngưng đọc.


Đúng 3 giờ 5 phút, cái đồng hồ báo thức reng inh ỏi! Cô nhẹ nhàng kẹp một tờ giấy mỏng vào trang sách đang đọc giở rồi đứng dậy bê lại cái ghế trở vào trong, định bụng sẽ tắt luôn chuông báo thức.


Nhưng...

- Ôi, giật cả mình! - Cô reo lên thật nhỏ, quyển sách trên tay đã suýt nữa là rơi xuống nền nhà rồi!


Gì vậy? Trước mặt cô là một người con trai đang ngồi dưới đất, dựa đầu vào cánh cửa phòng mở toang mà ngủ say như chết, cái đồng hồ réo rắt như vậy mà cậu ta vẫn chưa hề có ý định là sẽ dậy.

Chắc hẳn đây là người thứ hai biết căn phòng bí mật này rồi... Thì ra là cậu ấy!


Sau khi tắt cái đồng hồ rồi Thảo Nguyên mới ngồi thụp xuống, ngón trỏ khẽ chạm nhẹ vào vai của người con trai kia. Nhìn bảng tên... Là Tôn Thất Đăng Khoa lớp 10A4... quả không sai!


- Khoa... - Nhìn vẻ mặt hiền lành của người trước mặt khiến Thảo Nguyên cất tiếng gọi... Nhưng gọi một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, ... cậu ta vẫn không dậy! Ngủ say y như chết!


Vậy thì đành dùng biện pháp cuối cùng này thôi!
- Một... hai... ba... - Thảo Nguyên chậm rãi đếm, chắc chắn đếm đến năm thì tên sâu ngủ này phải bật người dậy mà thôi.
- Bốn... năm!

- A a a a a a a a a...


Ha ha, cậu ta không những ngồi bật dậy mà còn hét một tiếng rõ to nữa là đằng khác, nhìn hài đến mức Thảo Nguyên cũng phải đưa tay lên che miệng mà cười he hé.

Cho đến khi định thần lại thì Đăng Khoa mới biết, ra là cậu đang ngủ gật và tự nhiên bị ai đó nhéo vào hông một phát đau điếng. Sau đó ngồi bật dậy là thấy gương mặt có vẻ tươi tỉnh của Thảo Nguyên!


- Tỉnh rồi?
- Đọc xong từ lúc nào vậy? - Đăng Khoa đứng hẳn dậy, sốc lại cái áo sơ mi méo xệch của mình cho đàng hoàng. À ha, thì ra là cậu ta xấu hổ vì bị bắt quả tang nhìn trộm!


- Chưa xong, nhưng nó reo rồi! - Thảo Nguyên lắc lắc đầu, tay chỉ vào cái đồng hồ báo thức màu đỏ nằm trên bàn ở trong phòng.
- 4 giờ rồi sao? - Đăng Khoa sực nhớ ra buổi sinh hoạt riêng chiều nay của lớp mình bên khu E.

- Ừ.


Lúc nãy làm bài tập xong, cậu định lên đây ngủ một giấc nhưng vừa mới bước ra khỏi cầu thang thì đã suýt nữa té ngửa ra đằng sau khi nhìn thấy cảnh tượng khó mà ngờ được này: Ở cái ghế gỗ đằng kia, Thảo Nguyên trong chiếc váy trắng có nhiều chỗ bụi đang thư thái ngả lưng ra đằng sau, trên tay cầm quyển sách có hình con mắt của một lão già nào đó. Điệu bộ ung dung, vứt bỏ hết mọi chuyện xung quanh để cắm cúi vào những con chữ chằng chịt... Thật khiến người ta có cảm giác thân thuộc!


Và buổi chiều hôm đó, mọi người trong trường lại được một phen hú vía vì người con gái đi cùng với thiếu gia Đăng Khoa không phải là hot girl Bích Ngọc như thường nữa mà là tiên nữ Thảo Nguyên!


******

Một cô gái đẹp kỳ lạ trong một ngày xuất hiện ở bốn nơi khác nhau cùng với bốn chàng trai đặc biệt khác nhau.
Buổi sáng cùng với Thiên Minh thần đồng Toán học ở hồ bơi.
Buổi trưa cùng với cậu ấm Vĩnh Long ở nhà ăn.
Quá trưa một lúc cùng với Vương kỳ quái ở thư viện.
Và buổi chiều lại cùng với thiếu gia Đăng Khoa ở sảnh chính khu E.

Liệu sự xuất hiện làm khuấy động một cách dữ dội như thế này là tốt hay xấu?

Mục lục.
<<<Chương 03.
>>>Chương 05.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

LenLen

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/11/14
Bài viết
24
Gạo
0,0
Chương 05:

Mãi cho đến khi vào lối hành lang dẫn đến một phòng sinh hoạt riêng của lớp rồi mà Thảo Nguyên vẫn còn bần thần, làm gì mà mọi người cứ nhìn cô như sinh vật lạ vậy cà... Cảm giác này thật giống với khi ở cùng Vĩnh Long và Vương. Quay đầu sang nhìn người đang đi bên cạnh thì chỉ thấy cậu ấy nhắm đằng trước mà đi thẳng, chẳng thèm để ý gì đến xung quanh. Về mặt này thì đôi khi Đăng Khoa cũng giống cô thật, luôn mãi suy nghĩ mà không biết gì đến xung quanh, hay chỉ là giả vờ làm ngơ để thu hút sự chú ý của mọi người. Ha ha, cô cũng được một cô gái xinh đẹp chỉ cho như vậy và đột nhiên, cô chợt mỉm cười với cái suy nghĩ về chàng thiếu gia đang đi cạnh mình.


- Đến rồi! - Đăng Khoa dừng lại ở một cái cửa gỗ hai cánh to lớn, bên trong là phòng sinh hoạt riêng của 10A4 sao?

4 giờ 02 phút... Tất nhiên là thiếu gia dành phần mở cửa rồi.


Cánh cửa vừa được mở ra thì không khí náo nhiệt ở bên trong tức đua nhau ào ào ra, xộc ngay vào tai của những người đi ngang đó là họ giật mình. Nhạc sập xình nghe đinh tai nhức óc nhưng cũng có vẻ hay... Thảo Nguyên đi vào, lại một lần nữa ý thức được mọi người xung quanh đang nhìn trừng trừng vào mình và người đi bên cạnh. Chắc là do đến trễ nên mới bị vậy nhỉ?


- Sao hai người đi với nhau vậy? - Bích Ngọc tiến đến chỗ của Đăng Khoa một chút mà cười nhẹ nhàng, cô nàng biết cách nên làm thế nào để bảo vệ được Đăng Khoa.
- Tình cờ gặp ngoài sân trường thôi, bạn ấy không biết đường nên Khoa dần đi. - Thiếu gia đủng đỉnh trả lời rồi tiến về chỗ ngồi của mình như thường lệ, trước mặt cả lớp cậu không thích nói nhiều nhưng mà điều đó lại làm cho Thảo Nguyên buồn cười hơn vì ý nghĩ lúc nãy mới ngộ ra. Thiếu gia muốn trở nên cuốn hút trước mặt con gái đây mà!


Hải Du thấy vậy thì mừng thầm, cô biết nguyên do vì sao mà Đăng Khoa thiếu gia vừa khó tính, vừa khó gần, vừa khó chịu kia lại dễ dàng chấp nhận cho đứa con gái lạ hoắc biết được nơi trú ẩn bí mật đó. Chắc cậu ấy sẽ không hỏi cô vì sao lại cho Thảo Nguyên biết đâu, vì lúc nhìn tiên nữ ngay cái nhìn đầu tiên thì Hải Du cũng đã dễ mà nhận ra mối gắn kết đó rồi, chỉ là cô không hiểu vài điều kỳ lạ giữa tiên nữ với chủ căn phòng bí mật đó thôi.


Để tránh không khí căng thẳng của hot girl Bích Ngọc và bầu không khí hòa bình của lớp thì Yến Vy liền chạy lên phía tiên nữ để cứu cô ra khỏi cái nhìn dò xét của cô nàng lý lẽ kia ngay.


- Ha ha, nhân vật chính đã xuất hiện, chúng ta bắt đầu vào tiệc thôi nào.
- Đúng rồi đó, hồi trưa tớ ăn có ít cơm à, nên đói lắm rồi đây. - Quế Chi cũng lấy tay xoa xoa "bụng" mình rồi đau khổ nhìn mọi người. Nhìn thấy vậy cả lớp ba lăm đứa chỉ có mỗi năm đứa là không cười, còn lại thì cười lăn cười bò ra cả. Chuyện cũng không đang cười lắm nếu như lúc nãy không có cái vụ bàn tán về vòng hai của mấy đứa con gái.

Lúc nãy, mấy thằng trong nhóm của Hoàng Minh ngồi tụ tập lại một chỗ rồi bàn bạc sắc đẹp của mấy đứa con gái trong lớp, mấy cậu đấy cứ ngồi tấm tắc khen nào là lớp này may mà chẳng có con mụ nào như Thị Nở, hay là không có ai béo ai gầy toàn dáng chuẩn. Rồi bắt đầu đến so sánh vòng hai của mấy cô nữ sinh và cuối cùng đưa ra kết luận:

- Tao không biết eo của Yến Vy đại nhân hay hot girl Bích Ngọc hay tiên nữ Thảo Nguyên của ai là nhỏ nhất chứ riêng cái mảng "bụng" bự thì tao chắc chắn là dành cho nàng Quế Chi rồi.

- Ha ha ha....

Cả một đám cười quanh đó cười rần rần lên, nhưng may mắn là khi đó do bận bịu dọn đồ ăn với Yến Vy quá nên Quế Chi không nghe thấy được.

Nhưng rồi cuối cùng ai cũng biết là chỉ mình Quế Chi là không biết vì cả lớp truyền miệng nhau, và đương nhiên, lúc nào truyền miệng thì nó cũng được pha chế lại rồi, đậm hơn hay nhạt hơn là do ở người truyền đi thôi. Mà tiếc thay, lớp này chẳng ai có ý tốt để "nói giảm nói tránh" giúp cả.

Thế là Quế Chi ngồi ngơ ngác, cho đến khi được Cẩm Tú tủm tỉm cười kể lại cho cô thì cô mới nổi khùng lên, đập bàn đứng dậy chỉ vào mặt Hoàng Minh mà tuyên bố dõng dạc:


- Chờ đó mà xem! Tui sẽ giảm eo để khi đó đẹp hơn Yến Vy và Bích Ngọc luôn cho mấy người lé mắt! - Rồi sau đó nó quay sang Yến Vy, trừng trừng khí thế. - Đại nhân, bắt đầu từ ngày mai, tui sẽ tham gia vào nhóm nhảy của bà. - Làm cho Yến Vy giật mình.


Trước khi ngồi xuống Quế Chi còn kịp liếc cho Hoàng Minh một cái sắc lẹm. Dám làm ê mặt con gái nhà người ta giữa bàn dân thiên hạ sao? Đừng có mà mơ!
Nghĩ rồi bỏ nguyên một cái bánh ngọt nhai ngồm ngoàm. Ôi thôi, giảm béo!


Cả lớp đã được dịp cười đùa, Bích Ngọc tuy cười nhưng khá khó chịu trong lòng. Lúc nãy lời Quế Chi nơi vậy có chút phân biệt, ba người có vòng eo mà tụi con trai phân vân là nhỏ nhất là Yến Vy, cô và cả Thảo Nguyên, điều đó cũng coi như ba người được nêu là ba gương mặt điển hình của lớp. Vậy mà tại sao lúc nãy khi Quế Chi nói là sẽ đẹp hơn mỗi Yến Vy và cô thôi? Còn Thảo Nguyên thì sao? Không lẽ trong đầu mọi người đều mặc định Thảo Nguyên là đẹp nhất? Đẹp ở ngưỡng cửa cao nhất mà không một cô gái nào có thể vượt qua? Bích Ngọc lén nhìn sang cô gái đẹp lạ đó, thừa nhận đó là một nét đẹp diệu kỳ. Rồi cô cũng vô tình nhìn sang Đăng Khoa, cậu ta... rõ ràng đang nhìn chăm chăm vào tiên nữ!


- Mọi người ăn uống tự nhiên nhá, ăn thoải mái vào. - Nhật chiền chiện cứ cầm cốc nước cam lượn lờ chỗ này đến chỗ khác, không bị xua đuổi thì cũng bị bóc lột, ấy thế mà chàng ta vẫn cười toe ha hả.


- Thảo Nguyên ăn đi, ăn nhiều vào, người gì mà nhỏ tí xíu, còn nhỏ hơn cả tui nữa. - Hà My mở to mắt, lắc lắc đầu nhìn cô bạn mới của mình, thực sự thì bây giờ cô mới thấy cô bạn tiên nữ này có chút gì đó... đặc biệt nên muốn tiếp xúc nhiều hơn.


Thảo Nguyên hơi mỉm cười, tay đón nhận mấy miếng táo đỏ từ tay Hà My, bất chợt trong đầu lại nghĩ đến bà phù thủy trong truyện cổ tích Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn rồi cố nuốt tiếng cười chỉ chực phát ra trong cổ họng, nếu cười thì sẽ mất lịch sự lắm!


- Thảo Nguyên, Hà My, qua đây chơi với tụi tui nè - Hải Du gọi lớn để át tiếng nhạc, nhưng điều đó vô tình đã để cho bạn Vương kỳ quái có thể biết được chỗ của bạn tiên nữ là ở đâu.


- Ừ ừ, qua liền qua liền. - Hà My níu lấy cái tay áo của Thảo Nguyên rồi kéo đi qua chỗ tập trung nhiều con gái kia, cả hai vô cùng phấn khởi.


- Buổi tiệc này tụi này mở ra là để chúc mừng bạn mới mà và đồng thời cũng chúc mừng luôn vì bà được vào lớp của tụi tui!


- Đúng đấy đúng đấy, bà vừa vào lớp tui đã thấy cái gì đó thích thích rồi. - Hải Du cầm lấy cánh tay có đeo vòng của Thảo Nguyên lên, cố ý cho mọi người xem và một vài dụng ý khác, he he!


- Ơ hai bà có vòng tay giống nhau hả? Mua hồi nào vậy sao không cho rủ tui mua chung? Tính đánh lẻ hả? - Giọng nói sặc mùi hờn trách, Yến Vy cũng thích làm bạn thân của tiên nữ mà.


- À ha, cái này là anh Minh mua ở Babylon cho đấy, tui còn đang hậm hực vì cái của Thảo Nguyên sao nhìn lại đẹp hơn cái của tui đây nè!


Từ "anh Minh" có vẻ hơi nhạy cảm thì phải, mấy đứa trong lớp cũng dỏng tai hướng về phía đang bàn tán mà nghe ngóng, cả Vĩnh Long cậu ấm, Vương kỳ quái và Hoàng Tuệ mọt sách đều chăm chăm nhìn vào cái vòng tay, lại còn có suy nghĩ không được "quân tử" cho lắm nữa.


- Cái đó thì đẹp nỗi gì, chỉ cần bỏ tiền ra thuê người về làm là đảm bảo ăn đứt! - Vương bực bội, chỉ muốn chạy đến kéo toạc cái vòng tay đó cho nó đứt hết đi.


- Chậc, cái đó... kiểu dáng chẳng ra gì, hè năm sau mình tới đó chắc chắn sẽ có nhiều mẫu mới hơn cho coi. - Vĩnh Long bĩu môi, cậu cho rằng, gu thẩm mỹ của Thiên Minh và hai người kia quả thật không ra gì!


- Ở nhà mẹ mình có vài cái vòng tay, thấy cũng đẹp... Để chiều về phải lẻn sang đó xem sao!" Hoàng Tuệ gật gù, rồi lại yên phận với quyển sách, mặc dù tai cố dỏng lên để nghe tiếp thông tin.


Ngoài ba người họ và Đăng Khoa, Bích Ngọc ra thì các bạn xung quanh cứ nhìn chiếc vòng màu đen trên cổ tay tiên nữ mà tấm tắc khen, ai cũng ước mình được như tiên nữ cả, nhưng nếu điều ước có thành sự thật thì liệu mọi người có hối hận không chứ?


- A còn chuyện này nữa nè! - Cẩm Tú đột nhiên kéo Thảo Nguyên đứng gần mình hơn một xíu.


******


Mặc dù cảm thấy rất ganh tỵ với cô bạn vì nhận được quà từ anh Thiên Minh nhưng trong lòng cô vẫn đang bay bổng vì một chuyện còn hay hơn nữa!

Hồi nãy, khoảng ba giờ chiều thì đột nhiên điện thoại của Cẩm Tú báo một tin nhắn đến, mà tin nhắn bình thường thì chẳng có gì phải nói. Nhưng đây là một tin nhắn hết sức đặc biệt vì khi nhìn vào tên của người nhắn tin thì suýt chút nữa Cẩm Tú đã rớt hai tròng mắt ra khỏi mắt! Vương nhắn tin cho cô làm gì thế kia?

- Ê qua tầng ba khu F không được cho ai biết nhanh lên,


Oa, thật là một chuyện kinh thiên động địa. Tính tò mò trỗi dậy một cách mạnh mẽ! Tin nhắn của cậu ta rõ kỳ cục, chẳng có một dấu câu ngắt quãng nào cho ra hồn! Cuối câu lại còn viết dấu phẩy nữa chứ! Quả thật khiến người ta buồn cười,


Qua đến khu F, Cẩm Tú lên tầng ba vắng vẻ đã thấy ngay Vương ngồi ở đằng kia, học viên xung quanh cũng chỉ lèo tèo vài người nên chẳng mấy ai để ý cả.


- Sao vậy, có chuyện gì?

- Ngồi xuống đi!


Má ơi, đúng thật là giọng của Vương kỳ quái rồi, cậu ta vừa mở miệng nói chuyện với cô kìa!


- Sao... sao? - Vì ngạc nhiên quá nên giọng của Cẩm Tú run run.

- Thì...


Nghe hết câu chuyện của Vương, khiến Cẩm Tú bật cười khành khạch!


******


- Có chuyện gì vậy? - Hải Du hỏi.

- Hồi trưa ở thư viện với Vương ý, cậu ta mở miệng xin lỗi bà thật hả?

- Ừ...


Được hỏi đến, nói lại đúng với sự thật nên Thảo Nguyên gật gật đầu cười mỉm, cô cũng chẳng nhớ là Vương có từng nói xin lỗi với cô hay chưa nữa? Hình như chi tiết này chưa được "cập nhật" thì phải!


- Oa... - Mặc dù hồi nãy đã nghe bàn tán về việc này rồi nhưng mấy bạn xung quanh đó đều trầm trồ khen ngợi, không hiểu nổi tiên nữ đã làm những gì mà tính xấu của mấy tên con trai lớp này đều dần dần được dẹp bỏ hết như vậy.


Vương kỳ quái đã bớt kỳ quái, hơn nữa lại còn biết mở miệng xin lỗi người ta, chuyện đó từ lớp sáu đến trước khi Thảo Nguyên đến dường như là chuyện không tưởng! Cậu ấm Vĩnh Long nữa, thường ngày những buổi sinh hoạt lớp thế này có bao giờ cậu ta đi đi lại lại đâu mà chỉ ngồi một chỗ nghiêng nghiêng ngả ngả với cái máy chơi game thôi. Hoàng Tuệ mọt sách, từ nãy đã "biết" ngẩng đầu lên và nói chuyện với một vài người quanh đó khi họ gắng bắt chuyện!


Còn thiếu gia Đăng Khoa, mặc dù cậu ta chưa có dấu hiệu gì cho thấy là sẽ bớt lạnh lùng đi nhưng mà những điều kể trên đều là nhưny điều chưa một ai sẽ nghĩ đến! Tiên nữ có phép màu thật rồi!

- Vậy bà đã tha lỗi cho Vương chưa? - Yến Vy quay sang hỏi Thảo Nguyên, mắt có chút hướng về phía nhân vật nam chính trong câu nói.


Thảo Nguyên không trả lời, đầu óc cố nhớ xem là cô đã tha lỗi chưa.

- Sao vậy? Chưa hả?


- Thảo Nguyên bà xem xét lại một chút đi mà. Trước khi bà đến đây ý ổng vừa dữ dằn vừa cộc cằn lại thô lỗ đáng ghét lắm lắm luôn, hơn thế nữa thái độ lúc nào cũng nghênh nghênh, cậy mạnh hiếp yếu không hà... - Nói đến đây thì Cẩm Tú tự dưng im bặt, hình như cảm nhận được có ánh mắt nổi lửa đang nhắm chăm chăm vào mình, mấy đứa bạn xung quanh thì nín thở lo sốt vó, dám nói xấu Vương kỳ quái ngay trước mặt Thảo Nguyên, quả thật là Cẩm Tú không muốn đi học trong cái học viện này nữa rồi! Cũng tự nhận thức được điều đó nên Cẩm Tú liền cười giả lả chữa cháy liền. - Đó, vậy mà từ ngày bà vào đây, là sáng hôm nay ý, tui thấy ổng khác hẳn, cũng bớt những tật xấu đó đi rất nhiều rồi, hơn nữa ổng còn dũng cảm nói xin lỗi bà như vậy cũng đã chứng tỏ rằng ổng rất chân thành hối lỗi rồi! Bà nên nghĩ vào thái độ thay đổi tích cực đó của Vương mà bỏ qua cho ổng chuyện vô ý lúc sáng đi hen. Nha?


Trình bày xong bài diễn thuyết, thấy thái độ của tiên nữ chuyển biến rõ rệt nên Cẩm Tú nhìn Vương với vẻ mặt đắc thắng, ha ha kỳ này mình đã lập công lớn rồi đây!


- Vậy à... - Tiên nữ dùng ánh mắt hiền lành nhìn Cẩm Tú, rồi quay về hướng Vương đang ngồi trong góc phòng kia, ánh mắt có chút dò xét.

Đột nhiên, Vương... xấu hổ rồi quay đi chỗ khác.


- Ồ... - Cả lớp tỏ ra rất phấn khích vì có dịp chứng kiến màn kịch có một không hai này từ trước đến nay, Vương kỳ quái lại có một ngày xấu hổ trước mặt con gái sao?


- Ha ha ha ha ha ha... hi hi hi hi hi.... hô hô hô hô hô... he he he he he... - Ngay lập tức sau đó là một tràng cười khủng khiếp. Chưa bao giờ mọi người lại được thông nhãn như bây giờ, tiên nữ đúng là số một!


Đăng Khoa nhíu mày lại, Thảo Nguyên bật cười, giống như nụ cười thật tươi như lúc nãy ở trước cầu thang dẫn lên căn phòng bí mật vậy, chỉ là với đối tượng khác mà thôi!

- Mấy người có muốn ra khỏi cái học viện này hết không hả? - Quá xấu hổ! Vương than thân trách phận vì sao lại đi nhờ vả cái con nhỏ Cẩm Tú nhiều chuyện đó chứ? Tại lúc nãy cậu thấy con bé này hiền, lại dễ bắt nạt nên mới nhờ vả không ngờ bây giờ nó lại cho cậu một vố bẻ mặt thế này! Đã vậy thì ông đuổi chúng bay đi hết!


- Bình tĩnh bình tĩnh Vương công tử, tại mấy đứa này thấy tiên nữ và Vương công tử đây sắp làm hoà lại với nhau nên mới vui mừng thế đó, chứ đâu có ai dám vô lễ với ông đâu. - Nhật chiền chiện sử dụng cái "mỏ" nhanh nhẹn của mình để xoa dịu bớt cơn giận của công tử kỳ quái đó, học chung với nhau từ hồi cấp hai nên cậu biết rõ bản chất của con người khùng khùng hâm hâm kia mà. Cậu ta mà tức điên lên thì ngoài tiên nữ ra còn ai dám đi học chứ!

Hỳ, tất nhiên là sau đó Vương kỳ quái nguôi giận hẳn, cậu lúc này muốn chứng thực xem Thảo Nguyên đã hết giận chưa.


Tất cả thành viên trong lớp đều tập trung nhìn qua tiên nữ...Thảo Nguyên không nói gì, chỉ gật gật, như chứng tỏ lời của Nhật chiền chiện nói lúc nãy là đúng ý mình, còn khuyến mãi thêm một nụ cười duyên nữa, ôi, tim sắp vỡ mất!


- Ha ha, vậy là xong rồi nhé, lớp chúng ta lại đoàn kết vui vẻ như xưa. - Yến Vy đại nhân cười ha hả, tự hào vì lớp mình.

Mọi người có vẻ tiếc nuối khi phải chuyển qua đề tài khác và ai cũng kịp nhận ra, cả Thảo Nguyên tiên nữ và Vương kỳ quái ngược tính ngược nết nhau như vậy nhưng có một điểm rất chi là giống nhau: Rất dễ bị lôi kéo! Chỉ cần có một vài tác nhân nhỏ nhỏ mà thích hợp là đâu vào đấy thôi hà.


Tiếp đó là màn ăn uống đập phá nhảy tưng bừng, văn nghệ văn gừng thật là sôi nổi. Nhưng chẳng biết vô tình hay cố ý mà Vương Kỳ quái lại đến ngồi ngay cái ghế bên cạnh Thảo Nguyên.

Mục lục.
<<<Chương 04.
>>>Chương 06.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

LenLen

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/11/14
Bài viết
24
Gạo
0,0
Chương 06:

Buổi tiệc vẫn cứ thế tiếp tục trong sự náo nhiệt. Nhân lúc mọi người bàn tán về những chuyện khác thì Thảo Nguyên đang định đến chỗ của Hoàng Tuệ để khoe với cậu ấy là hôm nay cô đã tìm được một quyển sách rất hay. Nhưng đột nhiên nhớ lại, bên cạnh mình cũng đang còn một người kỳ cục vì xấu hổ mà không nói gì từ nãy giờ nữa nên quyết định ngồi lại. Cậu ta nãy giờ cứ uống nước lọc liên tục, trong sách có nói, người có biểu hiện như vậy thì hoặc người ta đang cực kỳ căng thẳng hoặc người ta đang bối-rối!


- Không thấy no sao? - Thảo Nguyên phủi phủi lớp bụi bám chặt vào váy mình, oài, cô đành bắt chuyện trước một lần vậy!
- Hả? Ừm... cũng hơi no.

Ừm cũng hơi no? Vậy mà lại tiếp tục làm thêm một hớp nước đầy nữa à? Cậu ta có phải là người bình thường không vậy hay là cũng kỳ quái như mấy bạn thường kêu á?


Cô nhìn Vương uống nước lọc một hồi sợ bụng cậu ta sẽ cảm thấy khó chịu nên đưa một cái bánh ngọt qua trước mặt, miệng cười chúm chím:

- Ăn đi!
- Chậc, ăn gì ba cái đồ ngọt này chứ!


Ngay lập tức Vương từ chối ngay, cậu ta tay thì nhận chiếc bánh, lại giả vờ đặt xuống lại cái dĩa trước mặt. Ấy vậy mà khi liếc thấy Thảo Nguyên nhìn qua hướng khác một chút xíu thì chàng ta đã nhanh nhẹn bỏ tót cái bánh vào thẳng trong miệng, vừa nhai ngồm ngoàm vừa nhìn xung quanh, may mà ở ngồi quay lưng với mấy đứa trong lớp chứ mà ngồi đối diện thì sẽ bị cười cho không biết cất mặt ở đâu luôn cho coi.


- Qua chỗ Hoàng Tuệ một lát nha... - Nhẹ nhàng quay lại nói với Vương, nhìn cậu ta chắc cũng tạm ổn rồi, không đến nổi "thẹn thùng" như lúc nãy nữa. Với lại, Hoàng Tuệ dù sao cũng chẳng có nhiều người nói chuyện với cậu ấy lắm.


- Cứ tự nhiên. - Nói câu đó ra mà bức bối muốn chết mất, tên mọt sách chết tiệt!


Thảo Nguyên khá hài lòng về câu trả lời đó, mỉm cười rồi cầm lấy quyển sách đi xuống chỗ Hoàng Tuệ, cậu ta đang ngồi một góc ôm khư khư quyển sách hồi sáng Thảo Nguyên tặng, nhưng không hề đọc mà chỉ ngồi thắc mắc nhìn xung quanh thôi! Có thể là Hoàng Tuệ cũng giống cô chút ít, thấy lạ lẫm với không khí ở đây. Nhưng mà có vẻ lý do hơi khác nhau, bản thân cô vì điều kiện và môi trường sống nên không được tiếp xúc, còn Hoàng Tuệ thì có đầy đủ cơ hội để tiếp xúc nhưng lại không hề quan tâm.


- Đã đọc chưa? - Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hoàng Tuệ, Thảo Nguyên ung dung hỏi, việc này cũng là khá quen mắt đối với mấy bạn trong lớp rồi!

- Chưa, tui vẫn chưa đọc nó, quyển The Churchs vẫn chưa đọc xong. - Hoàng Tuệ khá bối rồi, xen lẫn chút xấu hổ gãi đầu gãi tai loạn xạ, may mà ngày nào cũng tắm gội sạch sẽ đầu tóc chứ nếu không thì sẽ làm một lớp bụi gàu trên vai áo rồi ha ha.


- Thử kết hợp đọc sách với nghe nhạc Baroque xem...
- Baroque? Mình không quen nghe nhạc khi đang đọc sách lắm, nó sẽ gây mất tập trung.
- Baroque giúp cho não bộ tiếp thu thông tin nhanh và nhiều hơn.
- Thật á?
- Ừm... đã áp dụng nó từ năm sáu tuổi cho đến bây giờ.
- Hả???

Nghe nói mà như sét đánh ngang tai, tiên nữ ngồi cạnh cậu đã biết suy nghĩ tìm hiểu những thứ như vậy từ năm 6 tuổi sao? Cậu bắt đầu ham đọc sách từ lớp năm, tức là hơn mười tuổi, vậy mà cậu vẫn không hề biết gì về những thứ mà Thảo Nguyên đề cập đến. Thế Thảo Nguyên mới 6 tuổi đã biết thì đã bắt đầu đọc sách vào năm mấy tuổi đây?


- Có biết về Savant Syndrome không...?


Đó là gì? Là tên một quyển sách về Khoa Học? Hay là chỉ là một từ tiếng Anh thông dụng? Ôi môn tiếng Anh là môn mà cậu khó thuộc nhất! Trước mặt cô gái này sao mà cậu thấy mình thật thấp kém, thật đáng xấu hổ!


- Đó là gì vậy? - Gặng mãi Tuệ mới có dũng khí để thốt lên câu đó, không biết cất mặt vào đâu.


- Chắc bạn không thích lĩnh vực đó. - Thảo Nguyên gật gù, cô không cố ý trêu Hoàng Tuệ, chỉ là muốn san sẻ chút ít thôi...

- Mình... sẽ thử tìm hiểu nó...

- Này, tiên nữ bà qua đây, lẹ lên, đến lúc cuối buổi tiệc rồi mà bà chẳng chịu tham gia gì cả! - Yến Vy cắt ngang cuộc nói chuyện của hai đứa mọt sách, một tay kéo Thảo Nguyên đứng dậy tay còn lại kéo luôn cả Hoàng Tuệ. - Cả cậu nữa, nhanh qua đây!


Đến chiếc bàn gỗ tròn to đặt ở giữa phòng, vừa đủ ba mươi lăm chỗ ngồi xoay vòng quanh, Yến Vy kéo Thảo Nguyên đến ngồi bên cạnh Hải Du, rồi tự mình ngồi xuống bên còn lại, kéo thêm Hoàng Tuệ xuống, tiếp đó là bạn bè trong lớp.


- Đó, nhiệm vụ của cậu bây giờ là phải trả lời những câu hỏi của mọi người đưa ra. Đây là luật để chào đón học sinh mới của lớp từ năm cấp hai đến. - Yến Vy quay sang, dõng dạc nói từng lời một, rồi quay lại đá lông nheo với đám bạn tinh quái. Ha ha, kỳ này chắc sẽ có nhiều tiền để ăn quà vặt lắm đây.

- Nếu... không?
- Thì tụi tớ sẽ cô lập cậu chứ sao. Tất cả mọi người đấy.

Mặc dù rất coi trọng tiên nữ nhưng mà ai cũng có rất nhiều thắc mắc muốn được giải đáp, bởi vậy nên đành bay về phe của Yến Vy đại nhân thôi.
Nghe từ cô lập mà Thảo Nguyên thoáng rùng mình, cô chấp nhận bằng cái gật đầu nhẹ nhàng.


- Ha ha, phải vậy chứ! - Cười thật tươi, quay qua quay về tỏ vẻ chiến thắng. - Rồi mọi người bắt đầu đi.
- Nhưng mà không được nói dối đâu đấy, bà mà nói dối là sẽ... ừm... sẽ bị mất danh dự! Biết chưa? - Cẩm Tú nghiêm giọng, vì chắc chắn mọi người ở đây đều nhắm vào chuyện riêng tư mà hỏi!


- ... - Không biết nói gì mà lại gật đầu ngay.

- Ok, hỏi đi, bắt đầu từ tui, kết thúc là Hải Du. Ha ha.
- Ok cho lớp trưởng đại nhân hỏi trước, tui chấp nhận là người hỏi cuối cùng luôn!
- Ừm... Bà từ đâu đến đây vậy? À, tức là quê bà ở đâu ấy?


Yến Vy thắc mắc tại sao một người con gái đẹp như này, nhìn có vẻ tri thức và hiểu biết rộng nữa mà lại không một ai phát hiện ra cho đến ngày hôm nay?

- Bãi đất hoang đường AA. - Câu trả lời không chút do dự làm mọi người vô cùng sửng sốt. Thảo Nguyên chỉ nhớ là đã được Thiên Minh cứu đi trong cái đêm đầy gió cuối xuân mà thôi, còn lại ký ức ở phía trước đó như một khoảng trống rỗng vậy.


- Bãi đất hoang? Nhà cậu ở đó?

- Phần của Vy xong rồi.


Không để tâm đến Yến Vy nữa, cô quay sang người kế tiếp. Là Hoàng Tuệ.

- Cậu... đọc sách vào năm bao nhiêu tuổi?
- Sáu tuổi...

- Oa! Bái phục bái phục!
- Ba mẹ bà muốn cho bà làm thiên tài hả? - Hoàng Minh gật gật gù gù, cô gái này còn hơn cả em trai mọt sách của cậu nữa, lúc cả hai mười tuổi, cậu ngày nào cũng chỉ muốn coi tivi, chơi game trong khi đó thì em trai cậu cứ suốt ngày ôm lấy quyển sách, tất cả những quyển sách của ba về chuyên môn Vật lý học nó đều cặm cụi nghiên cứu, cứ hai ngày hết một quyển ba ngày hết một quyển làm cậu muốn choáng. Cho đến năm nó 14 tuổi thì đã đọc hết những sách của ba. Sau đó lại chuyển qua thể loại Văn học. Những tưởng trên đời này chẳng còn thêm một sinh vật nào sống "ngu ngốc" như vậy nữa nhưng mà hôm nay mới có dịp chứng kiến! Tiên nữ giáng trần ha ha. Hay là người ngoài hành tinh?


- Lát nữa đến lượt Minh thì mình sẽ trả lời.


Thảo Nguyên mỉm cười nhẹ, cô biết mọi người sẽ thắc mắc nhiều điều về lắm.

- Bây giờ đến tui! - Quế Chi dành ngay sau khi liếc Hoàng Minh một cái cháy da, cô nàng vẫn có tức anh ách chuyện bẽ mặt lúc nãy, báo hại người ta nãy giờ không được ngồi thoải mái mà phải thẳng lưng và hóp bụng muốn xỉu!


- Ừ. - Thảo Nguyên hơi chúm chím làn môi hồng của mình lại, tỏ ý thuận.


- Làm cách nào mà cậu làm được những chuyện mà không ai làm được vậy? Ví dụ như Vương kỳ quái bỗng dưng trở nên hiền lành hơn, Hoàng Tuệ mọt sách ngưng dí mắt vào quyển sách hay cậu ấm Vĩnh Long chịu cất cái máy chơi game để nhìn cậu?


Ồ, đây là đa số những lời thắc mắc của tụi con gái, ai cũng muốn được biết bí kíp để chống ế cả, hi hi.

- Anh Thiên Minh bảo mình đẹp!


Ồ! Một tiếng ồ lớn cả căn phòng, như vỡ lẽ! Ừ thì ý do chỉ đơn giản như vậy thôi nhỉ?


- Tới lượt tui! - Hà My có vẻ bức xúc, phải làm cho rõ ràng chuyện này mới được. - Bà hãy nói thật đi... Có đi phẫu thuật thẩm mỹ không?
- Hả? Ha ha... hi hi... he he... - Tụi con trai thi nhau ôm bụng cười, tiên nữ là đồ giả sao? Thật đáng buồn cười quá. Con bé Hà My này rõ ràng đang ganh tỵ với tiên nữ xinh đẹp xuất chúng có mắt phượng đây mà.

- Phẫu thuật thẩm mỹ? À... có phải là làm cho con người ta trở nên như ý muốn không?
- Hả??? - Lần này thì tiếng hả to hơn hẳn. Cả lớp đều há hốc mồm nhìn sinh vật lạ trước mặt, thật sự ngây thơ như vậy sao?

Cái này Thảo Nguyên mới chỉ đọc được từ sách chứ chưa bao giờ thấy ngoài đời, định bụng lúc nào sẽ bảo Thiên Minh dẫn đến nơi đó để tham quan một chút.

- Ôi giời, là hàng thật hết đó hả? Ôi đôi mắt đầy mơ ước của tôi!!! - Hà My đập vào bàn rầm rầm, có vẻ bức bối vì bị tranh chức mắt đẹp nhất lớp. Suốt từ ngày đầu học chung với nhau từ hồi cấp hai, cô luôn được mặc định là người có đôi mắt to và sáng nhất lớp, nay tự dưng đùng một cái lại có thêm một tiên nữ từ trên trời à không, là từ bãi đất hoang đi tới và cướp mất vị trí đó vì có đôi mắt phượng quý hiếm. Hu hu, không chịu đâu không chịu đâu!

- Đến lượt Cẩm Tú mơ mộng, nói nghe xem bà muốn hỏi gì? - Yến Vy là người đầu tiên kết thúc tràng cười vì thái độ ngốc nghếch trẻ con của Hà My, để người khác hỏi tiếp vậy.


- Tui... tui... Bà có thể làm mai cho tui và anh Thiên Minh không?
Đó! Cẩm Tú! Chỉ cần nói vậy là được mà! Câu đó đơn giản chứ có gì khó khăn đâu, mày phải dũng cảm lên mới có cơ hội làm quen được với anh Minh chứ! Nào, nói đi!


- Ơ, sao không nói gì?
- Chờ tui xíu... Thôi để lát tui hỏi sau nha, tui không biết nên hỏi gì nữa.
- Ừ, được rồi, bây giờ đến lượt hot girl Bích Ngọc của chúng ta nào, bà muốn hỏi gì?


- Ha ha, tại sao ông trời đã tạo ra một Bích Ngọc hoàn mỹ như tui rồi còn tạo ra thêm một Thảo Nguyên như bà nữa làm gì? Đấy hỏi vậy đi hotgirl. - Huy Thắng, một cậu con trai miệng mồm nhanh nhảu ở trong nhóm của Hoàng Minh, cậu ta nhảy luôn vào họng của Bích Ngọc mà ngồi, mà lại là một câu hỏi quá lố lăng nữa nến khiến cho hot girl có vẻ tức giận, thật chẳng ra gì!


- Quá hay, đúng ngay kiểu lý lẽ của bà chứ còn gì nữa. - Hoàng Minh vỗ bàn kêu cái bộp, rồi gật gù có vẻ tán thành lắm với các chiến hữu bên cạnh.
Làm mọi người chỉ dám cười khúc khích chứ không thể cười to, dù gì cũng có người đã nói "vuốt mặt phải nể mũi", hotgirl nằm trong vùng bảo vệ của thiếu gia Đăng Khoa nên không dễ đụng chạm rồi.


- Bà... học giỏi bằng tui không? - Câu nói của Bích Ngọc đánh động đến một chủ đề nhạy cảm khác nhưng cũng khiến mọi người rất tò mò, ở cái lớp này toàn là học viên xuất sắc, đặc biệt là hot girl và thiếu gia, hai cái đầu này thật sự quá nhạy bén so với lứa bạn cùng tuổi.


- Không biết nữa, nhưng chắc chắc, mình sẽ trả lời được tất cả các câu hỏi do bạn đưa ra!


Câu trả lời mang giọng điệu chắc chắn đó làm cho hot girl thoáng rùng mình, nhưng câu trả lời đó không đúng với trọng tâm mà cô muốn hướng đến.


- Tui hỏi, bà có giỏi bằng tui không? - Bích Ngọc cũng siêng đọc sách lắm, nhưng không hẳn là dành hết thời gian như mấy con mọt sách ngu ngốc, thời gian của cô còn dùng để làm đẹp và cả bảo vệ cho Đăng Khoa nữa. Nhưng ở lĩnh vực luật pháp, cô chắc chắn là không ai qua nổi mình, vậy thì thử xem?

- Chỉ mới biết nhau chưa đầy một ngày mà?

Ờ ha, thế thì làm sao mà hỏi câu như thế được?

- Thôi được rồi được rồi, nhân danh là lớp trưởng đại nhân, tui có một ý kiến thế này: để có đáp án cho câu hỏi này của Bích Ngọc thì vào ngày mai, chúng ta sẽ làm một cuộc kiểm tra nhỏ, lúc đó sẽ biết ngay thôi mà, hi hi.

- Ừ được, được đấy!
- Ha ha, tui cũng muốn biết!
- Nhưng mà thể lệ thế nào cơ đại nhân?
...
Cả lớp nhao nhao cả lên, mọi người xem ra ai cũng hiếu kỳ, họ muốn xem xem cả hai người đó thì ai giỏi hơn ai!


- Trước tiên, hai cậu muốn về lĩnh vực nào?
- Cái nào... cũng được. - Thảo Nguyên nhìn Yến Vy, đôi mắt nâu đậm vẫn giữ nguyên trạng thái như bình thường vậy, chẳng có chút gì lay động hay sợ hãi.

- Luật!
- Luật? Như vậy có bất công với Thảo Nguyên lắm không?
- Không sao... luật... cũng biết chút chút...


Thảo Nguyên lên tiếng để can ngăn cuộc bàn luận sắp nổ ra của mọi người. Bây giờ nó chỉ muốn về nhà nhanh thôi, buồn ngủ lắm rồi.

- Biết chút chút? Bà...
- Được mà!


Yến Vy nhìn Thảo Nguyên, lần đầu tiên cô thấy cô nàng tiên nữ này trả lời một cách chắc chắn như vậy nên cô cũng buộc mình phải thuận theo.


- Được, quyết định như vậy đi, sáng mai mười giờ mọi người có thể chuẩn bị cho mình vài câu hỏi có liên quan đến luật pháp mang tính lý thuyết để hỏi hai bạn đây. Nha?
- Tất nhiên tất nhiên rồi.


Biết chút chút? Để xem sẽ mất mặt như thế nào! Đồ tự cao!

- Đến lượt Đăng Khoa nào!

Nãy giờ vẫn nhìn chăm chăm vào tiên nữ đằng kia, thực sự là không biết nên hỏi gì nữa, nói thế nào cho phải đây nhỉ, không lẽ... Cô ấy không nhớ cậu à? Hay cô ấy đã làm gì và ở đâu suốt gần bốn tháng khi không có sự bảo vệ của cậu chứ? Có biết là cậu hận gương mặt đó đến thế nào không? Ồ không, lố bịch và ngốc nghếch lắm!
...
- Ngoài đọc sách Nguyên thường làm gì?


Chà, đây cũng là một loại câu hỏi gây tò mò lắm à! Nhất là đối với mấy bạn trai, còn phải biết để "chiều chuộng" tiên nữ nữa chứ he he.

- Phần lớn là ngủ, còn lại là luyện viết chính tả.
- Hả? Luyện chữ viết á? Có phải học sinh cấp một hay mẫu giáo đâu chứ!
- À, biết rồi, bà thuộc cung Xử Nữ chắc là theo chủ nghĩa hoàn hảo nhỉ? Nhìn bà vậy chắc chữ đẹp lắm ha! - Nhật chiền chiện bon chen vào, ra vẻ như mình là người am hiểu.


- Đúng rồi. Đến bạn! - Đáp lại là cái gật đầu của tiên nữ, sau đó Thảo Nguyên lại di mắt qua người khác.


Hả? Nhật chiền chiện há hốc mồm, cậu nhớ ra là mình vừa bị hớ, tự dưng hỏi câu hỏi ngu ngốc đó để rồi bây giờ hết luôn quyền hỏi, tiên nữ đang nhìn người kế bên cậu. Còn Đăng Khoa thiếu gia thì còn tủi thân hơn khi bị lơ đi một cách phũ phàng như vậy nữa kìa!
....
- Thảo Nguyên có muốn thử chơi game không? - Ngoài cậu ấm Vĩnh Long ra thì còn có ai thốt lên được câu đó nữa chứ? Không những vậy mà cậu ta còn đá lông nheo một phát rồi đưa cái Ipad lên đung đưa trên không trung nữa.

- Rất thích...

Một cái gật đầu đầy tò mò, thật ra thì cô muốn khám phá coi thử cái máy to to lép lép đó có cái gì hay thôi, với lại cô cũng chưa từng chơi game bao giờ nữa chứ! Coi như là một công hai việc!


- Haha.
- Đến cậu...
...

- Nhà ở đâu? - Chưa kịp để cho Thảo Nguyên nói là đến lượt mình chưa mà Vương đã sấn tới hỏi trước rồi, như đề phòng bị hớ thì còn chen thêm nữa. - Nhà hiện tại ý.
- Biệt thự số 49 đường BB. - Cô đọc vanh vách địa chỉ của nhà dì Phương mà không hề có chút nào là nghi ngờ, cô còn không biết Vương muốn hỏi địa chỉ mà làm gì à?


- Ừ biết rồi. - Đáp lại là cái cười tít mắt.


Lại một phen nữa mọi người có dịp sửng sốt, không phải là vì câu trả lời của Thảo Nguyên mà là vì thái độ của bạn Vương kỳ quái, cậu ta... cười tít mắt ư? Quý hoá quá!


- Rãnh đến chơi...
Haha, mong vậy quá, thế là bữa nay cứ rãnh là qua nhà tiên nữ đóng đô luôn!

- E hèm, đến tớ hí hí.- Hải Du hắng giọng vài ba cái rồi sấn vào người Thảo Nguyên, chà nên nỏi gì đây nhỉ?


- Bà có dùng mỹ phẫm hay đi dưỡng da ở đâu không? Giới thiệu cho tui đi, tui muốn thay đổi chỗ làm đẹp. - Hải Du ôm lấy một cánh tay của Nguyên mà cười khì khì, bằng mọi cách phải điều tra ra chỗ đó mới được!

- Dì Phương của Du ý...
- Hả? Dì Phương của tui á? Mà khoan... Biệt thự 49? Oái? Không lẽ bà ở với dì Phương?
- Cậu chỉ được phép hỏi một câu, hỳ... - Nhẹ nhàng gỡ tay Hải Du ra như một sự từ chối phũ phàng, Hải Du ngốc! Đến nhà dì của mình mà cũng không nhớ ha ha.
- Ơ nhưng mà...
- Hải Du, vậy bữa nay chúng ta thường xuyên đến nhà dì của bà đi, tui muốn được tút lại vẻ xinh tươi trước ngày sinh nhật. - Nghe Cẩm Tú nói mà mắt mọi người trợn ngược...


- Sinh nhật bà còn... ừm... tới bốn tháng nữa mới tới mà.
- Cũng gần mà, kệ, chuẩn bị trước hi hi. Vậy đi hen?
- Cũng được hi hi.


Rồi mọi người bàn tán rôm rả, đột nhiên điện thoại của Hải Du réo vang cả phòng, cô nàng này có một cái điện thoại rất chi là hot, mà chẳng phải cái gì to tát cả chỉ là có cái loa không được bình thường thôi. Nó to như cái loa thùng vậy! Chậc, cũng là vì cái tính lẩm ca lẩm cẩm của cô nàng nên Thiên Minh mới phát minh ra cái điện thoại kỳ lạ đó cho em gái mình để nó có thể không bỏ quên chỗ này chỗ nọ. Hơn nữa, cái con nhóc này để nhạc chuông là cái bài hát Doreamon cổ điển nên muốn loạn.


- Alo anh hai?... Đang ở khu E phòng sinh hoạt riêng của lớp em ý... Tiệc chào mừng Thảo Nguyên... Yến Vy... Thì em nói là chào mừng đó... Chắc khoảng mười phút nữa... Em và bạn ấy sẽ ra ngay... Em biết rồi! - Tích! Nhấn luôn nút kết thúc cuộc gọi mà Hải Du thở hắt ra, anh hai quả thực là biết hành hạ người khác, cứ tra hỏi tùm lum tùm la.


- Anh hai tui đang chờ chúng ta ở ngoài cổng, ra thôi.

Hải Du quay sang mặt méo xệch nhìn Thảo Nguyên, đáng ra cô còn muốn kéo Thảo Nguyên đi chơi thêm xíu nữa nhưng mà phải dành thời gian cho việc lớn, ngày mai còn phải tranh tài với hot girl Bích Ngọc nên phải về nhà để tu luyện mới được! Không thể thua! Với lại, nhìn cái gật đầu đầy hào hứng của Thảo Nguyên làm cô cũng không nỡ đày đoạ thêm làm gì.


- Vậy chúng ta tàn tiệc ha. - Yến Vy đại nhân nhìn đồng hồ cũng đến giờ luyện tập, hôm nay có thêm thành viên mới là con heo Quế Chi nên phải chỉ lại từ đầu. Có vẻ bận rộn đây!

Ra đến cổng chính mà Hải Du thở hồng hộc, đi bộ từ trong khu E ra đến tận cổng mà không mỏi chân muốn ngất xỉu đi mới là lạ á, nhìn qua Thảo Nguyên mà suýt chút nữa giật thót tim! Mặt mày của Thảo Nguyên trắng bệch ra, môi tái lại nhợt nhạt, nhìn... thật giống ma!

- Bà... không sao đấy chứ? - Quan tâm, Hải Du lại gần vỗ vỗ nhẹ ở đằng sau lưng cho bạn, chắc là mệt lắm đây, nhìn người thiếu sức sống như vậy mà...

- Mệt... - Thảo Nguyên thở dốc, miệng chỉ thoi thóp thốt ra được một chữ, mà ngữ điệu cũng không rõ nữa chứ!

- Anh hai, lại đây nhanh đi. - Đằng xa đã thấy anh trai mình đứng dựa lưng vào xe và xem đồng hồ nên Hải Du kêu vội, nhìn Thảo Nguyên lúc này rất yếu!

Thấy tình trạng không ổn nên Thiên Minh chạy nhanh đến, lanh lẹ đỡ Thảo Nguyên giúp Hải Du rồi lấy tay vẫy chiếc xe hơi đằng kia, cả Thiên Minh cũng công nhận một điều là: nhìn mặt của Thảo Nguyên lúc này trông rất đáng sợ!
Đỡ nó vào xe mà hai anh em nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, có lẽ nên để dì Phương chăm sóc là tốt nhất.


- Nghe nói ngày mai Bích Ngọc và Thảo Nguyên thi cái gì đó hả? - Thiên Minh vừa nhìn vào màn hình điện thoại vừa hỏi, giọng đều đều.

Hải Du liếc nhẹ sang điện thoại của anh. Trời, cái tên Nhật Chiền Chiện chưa gì đã đăng trên trang điện tử của trường rồi, ngày mai kiểu gì cả trường cũng tháo nhau kéo ùn ùn qua cho mà xem!

- Vâng.
- Tại sao vậy?
- Bích Ngọc muốn biết ai giỏi hơn.
- Nhưng mà... luật? Đó không phải là lĩnh vực chuyên môn của Bích Ngọc sao?
- Thì đó!
- Thảo Nguyên không nói gì hả?
- Bạn ấy nói là có biết chút chút về luật. Bó tay!

Thiên Minh thở dài một lượt, anh thực sự không muốn đưa Thảo Nguyên đến những nơi đông người, ngày mai chắc chắn sẽ không thắng nổi "con nhà nòi" như Bích Ngọc, vậy thì Thảo Nguyên có bị chê cười không?

À, hay là ngày mai anh xin cho Thảo Nguyên nghỉ vì bệnh? Không được, như vậy thì mọi người sẽ đồn là hèn cho coi! Thôi mà không sao, dù gì mọi người ai cũng biết lợi thế nghiêng về phía Bích Ngọc, nên chắc thua cũng chẳng có gì!

Mục Lục.
<<<Chương 05.
>>>Chương 07.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

LenLen

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/11/14
Bài viết
24
Gạo
0,0
Chương 07:

Tối đó về nhà dì Phương, Hải Du đã xin Thiên Minh cùng ở lại, cô nói là để bầu bạn với Thảo Nguyên cho vui. Thế là cô cũng được chứng kiến được nhịp sống nhàm chán và nhạt nhẽo của cô bạn tiên nữ như thế nào! Quá chán đối với một đứa con gái vốn thích náo nhiệt như cô.


Sáu giờ chiều vừa đến nhà, chào dì Phương rồi lăn ra ngủ, ngủ cho đến chín giờ tối rồi mới dậy ăn cơm. Mà kể ra vậy cũng khá là bình thường không còn gì để nói rồi, nhưng cái mà Hải Du cảm thấy kỳ quặc nhất ở đây chính là: Thảo Nguyên chỉ ăn chỉ ăn một ít cơm trắng, khoảng chừng ba muỗng, vậy mà bù lại, cô ngồi uống sữa và ăn mít tố nữ một cách "điên cuồng", chỉ một loáng mà đã hết hai trái.


Hải Du thở không ra hơi, theo cô biết thì mít tố nữ là một trong những loại thực phẩm không tốt cho cơ thể nhất nếu ăn nhiều, bởi vì nó có thể gây nóng trong người, mà nóng trong người thì sao? Thì nổi mụn chứ sao! Mà nổi mụn thì sao? Nổi mụn thì quá ư là xấu da rồi! Vậy mà sao con nhỏ tham ăn kia lại chẳng có vết mụn nào trên người mà da con mềm mịn như bông khi suốt ngày ăn thứ đó? Hải Du còn được dì Phương cho biết khẩu phần ăn một ngày của Thảo Nguyên là năm trái mít và bốn hộp sữa tươi không đường. Mà không những chuyện ăn uống thôi đâu nha, đến cả chuyện xem ti vi thôi cũng đã khiến cho Hải Du hoa mắt! Tiên nữ đang vừa ăn vừa dán chặt mắt vào ti vi, trong vô số các kênh đang chiếu như phim tình cảm lãng mạn Hàn Quốc, hay là ca nhạc hay muốn chết lại không xem lại cứ giữ khư khư cái điều khiển để xem kênh Discovery, miệng còn lẩm bẩm gì đó một mình nữa...


- Cái đó có gì hay không? - Hải Du dò hỏi rồi ghé sát tai một chút để nghe ngóng xem cô bạn đang tự nói gì, ngay vài giây sau đó cô giật mình nhìn Thảo Nguyên. Bạn của cô đang nói tiếng gì vậy?

- The archeologists have made a number of important discoveries... his theories were discredited by scientists...

Hải Du hơi nghiêng đầu suy nghĩ... hình như là tiếng Anh! Mà... giọng của Thảo Nguyên lại đọc y chang như người nước ngoài vậy? Ngay cả cách phát âm nhỏ trong đó cũng làm cho Hải Du nổi da gà. Trên ti vi người ta nói những gì, ở đây, cô bạn kỳ quặc của cô lại nói theo không sai một ly...? Là sao?


Và cứ thế, Thảo Nguyên cứ tiếp tục coi ti vi rồi lẩm bẩm một mình, không hề để ý đến Hải Du cứ nhìn chằm chằm vào cô sự vẻ ngưỡng mộ lẫn tò mò cực độ.


Xem mãi đến hai giờ khuya mới xong, xong rồi thì đi ngủ, đến sáng mai sáu giờ đã tỉnh dậy rồi...


- Buổi ăn sáng vẫn là mít ướt? Kinh thật!

******

Chín giờ rưỡi sáng thứ Bảy, tại Học viện Quốc Gia.


Theo như lịch học cố định thì Học viện chỉ lên lớp những giờ học từ thứ Hai đến thứ Sáu thôi, còn lại thứ Bảy và Chủ Nhật học viên vẫn phải đến trường nhưng thay vào các tiết học thường ngày là các hoạt động ngoại khoá, học viên được tự do làm những điều mình cảm thấy hứng thú, kể cả tụ tập trong phòng bi da như Vương!


Học viên sẽ phải ở lại trường vào tối thứ Bảy để tham gia tiết sinh hoạt tập thể của lớp được tổ chức ngoài trời, tuỳ mỗi lớp lựa chọn hình thức sinh hoạt.


******

Như dự đoán, một số lượng lớn học viên đang tập trung ở cửa lớp 10A4 để chờ đợi trận "quyết đấu" giữa hai nhân vật nổi đình đám của Học viện: hot girl và tiên nữ. Mặc dù tất cả trong số họ đều chắc chắn là tiên nữ sẽ thua vì họ quá hiểu được thực lực của hot girl là thế nào nhưng mà cũng khá tò mò về trình độ của tiên nữ sau khi nghe câu nói có tính chất thách thức được tường thuật lại và đăng trên trang điện tử của trường ngày hôm qua!


- ... nhưng chắc chắc, mình sẽ trả lời được tất cả các câu hỏi do bạn đưa ra!


Ngữ khí quả thật không tệ, lại thêm cái giọng nói gây chết người đó nữa thì không ai có thể kìm nổi chân mình mà chạy đến đây xem. Có nhiều chàng trai hâm mộ đến mức phải mở miệng nói rằng:


- Hôm nay bạn ấy sẽ trả lời câu hỏi, phải đi để nghe được giọng ngoài đời mới được!

Các thành viên của lớp 10A4 trông có vẻ bận rộn thì họ đang tụm năm tụm ba để bàn luận về những câu hỏi. Đa số mọi người đều cầm điện thoại, trên màn hình hiển thị những trang của nhiều loại hình luật khác nhau. Yến Vy và Hải Du chọn Luật Kinh Tế, Cẩm Tú và Quế Chi chọn Luật Giao Thông, Hà My chọn Luật Gia Đình sau khi cả năm đứa tụm đầu lại để bàn bạc kỹ lưỡng. Riêng Hải Du sẽ chọn vài câu hỏi dễ dễ một chút, chắc là vì để cho Thảo Nguyên vớt vát được vài câu nếu nhanh tay. Oài, tối hôm qua cô nàng đã được dịp chứng kiến cảnh "ôn tập" của tiên nữ rồi! Không thua thì cũng phí nhỉ?


Cùng tâm trạng với Hải Du, thiếu gia Đăng Khoa cũng chọn đại hai điều luật ngắn ngắn nhằm cứu vớt Thảo Nguyên vì cậu đã được chứng kiến mức độ chăm chỉ kinh dị của Bích Ngọc như thế nào...

******


Tối qua Bích Ngọc và Đăng khoa vẫn như thường lệ học nhóm với nhau, nhưng mà mới học đến nửa thời gian thì Bích Ngọc đột nhiên ngưng bút lại.


- Khoa, hôm nay chúng ta học ngang đây thôi nha?
- Hả? - Đăng Khoa cũng thôi không tính toán suy ngẫm với những con số dài ngoằng nữa mà nhìn cô bạn trước mặt mình khó hiểu, thường ngày con bé này vẫn cứ cắm đầu cắm cổ học lỳ cho đến khi hết mười mấy trang bài tập mới thôi mà?


- Đây! - Bích Ngọc dẹp đống giấy nháp trên bàn qua một bên rồi đẩy một chồng sách dày nhưng khổ có vẻ nhỏ hơn so với quyển sách bình thường một xíu đến trước mặt cậu. - Ông khảo bài cho tui đi!


- Hết... đống này sao? - Không lẽ đây toàn là sách luật mà Bích Ngọc đã nghiền ngẫm từ năm lớp sáu? Đã thuộc hết rồi cơ à?


- Ừ, ông chỉ cần cầm rồi dở đại bất kỳ một trang nào đó trong sách, cứ mỗi quyển khảo khoảng từ mười đến hai mươi câu thôi!

Đăng Khoa gật đầu, nhưng trong lòng ngẫm nghĩ. Chưa bao giờ cậu thấy cô bạn thuở nhỏ của mình như thế này, kể cả trong lời nói hay ánh mắt vội vã đều hiện lên một ngọn lửa háo thắng mãnh liệt! Khác với bình thường, ánh mắt của cô khác hẳn. Cái kiểu... bất chấp hết tất cả mình phải thắng ấy!

Gạt đi mớ lộn xộn, Đăng Khoa tập trung làm y chang như Bích Ngọc bảo, cậu còn cố ý chọn những câu dài nhất để thử thách khó khăn hơn nữa, nhưng mà Bích Ngọc đọc vanh vách hết tất cả, không sai bất cứ một chỗ ngắt quãng nào đó!

******

Tại khu E của trường, Thảo Nguyên vừa trốn ở một góc trong phòng Vip của lớp để ngủ cho đã mắt. Tối qua cô ngủ hơi trễ, sáng nay lại phải dậy sớm nên có phần không tỉnh táo lắm.


Chín giờ bốn lăm phút...


Reng reng reng... Là chuông báo thức của điện thoại di động. Hôm nay mang đồng phục mới, có chút gò bó nhưng không sao, có chỗ để bỏ cái điện thoại di động xinh đẹp này là được rồi he he.


- Đến giờ rồi hả? - Cô hơi vươn vai một chút, ngủ rất ngon!


******


Đến hành lang dẫn đến lớp, Thảo Nguyên khá ngạc nhiên khi người trước lớp tự dưng đầy rẫy, đến nổi không còn đường cho thành viên của lớp đó đi vào nữa kìa!
- Ê tiên nữ kìa, tiên nữ đến rồi hả?
- Nhanh nhanh tránh ra để coi nào!
- Woa, đúng là đẹp như thần...
- Tránh ra tránh ra, đề nghị các bạn hãy nhường đường cho các phóng viên nhé!


Từ đằng xa khi vừa nhìn thấy Thảo Nguyên thì Nhật chiền chiện cùng đám bạn lâu la đã ba chân bốn cẳng cầm cái "micro" được làm bằng kẹo mút chạy nhanh đến, cả hành lang náo loạn thiên cung. Thảo Nguyên đứng ngây ra một chỗ sợ hãi, cô sợ nhiều người ập đến mình một cách thô bạo và dữ dằn như vậy, ánh mắt có chút hoang mang, hai chân bỗng dưng khựng lại mà không bước tiếp nữa...

- Chào Thảo Nguyên, bà không cần phải run như vậy đâu hen, tui chỉ là muốn hỏi vài điều thôi. - Nhật chiền chiện thấy bạn mình có vẻ tội nghiệp nên đẩy đẩy mấy đứa bạn xung quanh ra một chút ít. Làm gì mà bám người ta như đĩa hà! Còn dám bắt chước làm phóng viên như cậu nữa chứ!


Thấy Thảo Nguyên gật gật đầu như cố trấn tĩnh bản thân mà Nhật thấy có lỗi kinh khủng, cậu lấy tay kéo cô bạn của mình về lớp mặc dù chưa lấy được thông tin gì cả.

- Xin cho biết, bạn cảm thấy thế nào khi đối thủ nặng ký vậy?
- Bạn có am hiểu về luật pháp không? Hay chỉ biết qua?
- Bạn dự định bao nhiêu phần thắng?
- Nếu thua bạn sẽ làm gì? Có vì xấu hổ mà rời khỏi Học viện không? Oái! Sao mình hỏi câu vô duyên vậy ta?

Ba la ba la...


Hôm nay trong lớp đã sắp sẵn ra hai cái bàn để thẳng hàng nhau phía trên bục giảng. Còn hững thành viên còn lại trong lớp cũng ngồi phía bên dưới.


Yến Vy đại nhân đã chuẩn bị hết rồi, chia ra hai loại câu hỏi khó dễ rõ ràng để tuỳ cơ ứng biến...


Mười giờ, Thảo Nguyên ngồi trong vị trí của mình rồi mà vẫn thở phù phù vì đám đông bên ngoài, thật là khiếp!


- Bạn tập trung một chút đi, như vậy tui sẽ không thấy thú vị khi đối diện với một con ngốc không tự lượng sức mình như bạn đâu! - Bích Ngọc chỉnh lại tóc, ngồi ngay ngắn vào chỗ còn không quên nhìn sang và ném cho Thảo Nguyên một câu nghe khó chịu.


- ... - Im lặng, Thảo Nguyên nghĩ mình không cần thiết phải trả lời câu hỏi này...

- Nếu bạn sợ thua thì bây giờ có thể rút lui.

- ...


Bích Ngọc tức tối, rõ ràng là khinh thường cô mà! Khinh thường con nhỏ này hết cỡ!

- Được lắm, vậy để xem tui cho bạn thua nhục nhã như thế nào!

- Okay, bây giờ sẽ bắt đầu cuộc thi của tiên nữ và hot girl, mọi người trật tự để tui trình bày thể lệ thi nào!

Không khí ở đây đã bớt ồn ào nhộn nhịp đi một chút xíu. Rồi sau đó ngừng hẳn khi nhận thấy ánh mắt bực mình của Vương kỳ quái.

- Chúng ta có một trăm câu hỏi, tất cả đều là nội dung của các điều luật, bạn nào trả lời được nhiều nội dung của các điều luật được hỏi đến hơn thì là người thắng. Khi tui vừa đọc xong câu hỏi thì hai bạn có thể nhấn cái nút đỏ trên màn hình điện thoại của mình, chuông của ai reo lên trước thì sẽ có quyền trả lời trước. Nếu trả lời sai thì bạn đối thủ có một điểm. Và nếu bạn đối thủ trả lời được câu hỏi sai ấy thì sẽ được cộng tiếp thêm một điểm nữa, do vậy nên lưu ý các bạn phải từ từ nhìn nhận rõ câu hỏi rồi mới bấm chuông. Sau khi kết thúc, bạn nào được nhiều điểm hơn là thắng. Hai bạn đã rõ chưa?


- Rồi! - Bích Ngọc gật đầu đầy khí thế.

Còn tiên nữ bên cạnh thì dường như không nghe ai nói gì cả, chỉ nhìn chăm chăm vào cái điện thoại trước mặt mình thôi! Cái ứng dụng mới này rất là hay à nha, cô muốn tìm hiểu thêm về mấy thứ này quá à.

- Con điên, hãy tập trung vào cuộc thi đi.


Nghe thấy từ "điên" Thảo Nguyên mới bắt đầu ý thức được lời nói của Bích Ngọc. Điên...? Bạn gái bên cạnh vừa nói là cô điên sao? Được, để xem!


- Để nhanh hơn và đảm bảo lòng tự trọng, mình sẽ để Bích Ngọc dẫn trước 30 điểm...


- HẢ??? - Giữa không khí căng thẳng như lúc này mà Thảo Nguyên có thể thốt ra những lời như vậy thật khiến gây sốc, tất cả học viên có mặt và nghe được câu hỏi đó đều há hốc mồm kinh ngạc, tiên nữ vừa chấp hot girl sao? Những 30 điểm hả?


- Bạn đang khinh thường tui sao? - Bích Ngọc nhíu mày, cơn tức giận đang chực bùng nổ mãnh liệt.


Còn mọi người ngồi dưới kia thì đều nháo nhào nhau về câu tuyên bố đó.

- Bạn... khinh thường mình... trước...

Hoảng! Giọng nói đó thật sự khiến cho Bích Ngọc thấy hoảng hốt.
- Sẵn sàng...

Mục lục.
<<<Chương 06.
>>>Chương 08.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên