Ma nữ ở Học viện Quốc gia - Cập nhật - Thảo Nguyên

LenLen

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/11/14
Bài viết
24
Gạo
0,0
Chương 08:

- Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu nha... ừm... Câu thứ nhất: Hãy nêu Phần chung ở Chương I của Bộ Luật... - Yến Vy cố ý đọc chậm từng chữ để Thảo Nguyên có kịp thời gian để suy nghĩ hay nhớ lại. Trong khi đó tay của Bích Ngọc tự nhiên lại run lên từng đợt, ngón trỏ đã đặt ngay vào cái ô tròn tròn màu đỏ trên màn hình điện thoại, chỉ chờ Yến Vy đọc hết câu hỏi mà thôi!

- ... Hình sự!


Ngay lập tức sau đó, cả hai cái chuông gần như reo vang lên cùng một lần nhưng khi nghe kỹ thì mọi người mới bàng hoàng nhận thấy, tiếng chuông "tít tít" của tiên nữ reo sớm hơn tiếng "tang tang" của hot girl.


- Thảo Nguyên, bà trả lời đi. - Yến Vy tỏ vẻ phấn khích.


- Bộ luật hình sự của nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam được Quốc hội thông qua ngày 21 tháng 12 năm 1999 có hiệu lực từ ngày 01 tháng 7 năm 2000. Bộ luật hình sự này thay thế Bộ luật hình sự được Quốc hội thông qua ngày 27 tháng 6 năm 1985 và các luật sửa đổi, bổ sung một số điều của Bộ luật hình sự được Quốc hội thông qua ngày 28 tháng 12 năm 1989, ngày 12 tháng 8 năm 1991, ngày 22 tháng 12 năm 1992 và ngày 10 tháng 5 năm 1997. (Nghị quyết số 32/1999/QH10 về việc thi hành Bộ luật hình sự)

Đọc vanh vách nhưng chậm rãi không sai một chữ, sắc thái vẫn không hề dao động, từng con số, từng khoảng mốc thời gian hay số liệu tất cả đều đúng!

Mọi học viên chứng kiến ở đây đều nổi da gà cả lên, xem ra là họ đã quá xem nhẹ tiên nữ rồi!


Yến Vy thì cười toe toét, thế là có thể vứt luôn mấy câu hỏi dễ đó đi một góc rồi, tiên nữ giỏi vậy mà, bây giờ hỏi câu khó luôn đi, như vậy cuộc vui mới thú vị!


- Hoàn toàn chính xác, Thảo Nguyên được một điểm đầu tiên. Tiếp theo, câu thứ hai, Bích Ngọc sẵn sàng rồi chứ?

Bích Ngọc không nói mà chỉ gật đầu, cô cần phải lấy lại phong độ mới được! Tập trung nào, tập trung đi! Mày không thể thua một con nhỏ tự kiêu như vậy được!


- Nêu trách nhiệm của Bộ Luật Hình Sự.

Tít tít... Lại là Thảo Nguyên trước, tiếng chuông đó vang lên khi trong đầu của Bích Ngọc còn chưa kịp định hình câu hỏi là gì.


- Bộ luật hình sự có nhiệm vụ bảo vệ chế độ xã hội chủ nghĩa, quyền làm chủ của nhân dân, bảo vệ quyền bình đẳng giữa đồng bào các dân tộc, bảo vệ lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của công dân, tổ chức, bảo vệ trật tự pháp luật xã hội chủ nghĩa, chống mọi hành vi phạm tội; đồng thời giáo dục mọi người ý thức tuân theo pháp luật, đấu tranh phòng ngừa và chống tội phạm.
Để thực hiện nhiệm vụ đó, Bộ luật quy định tội phạm và hình phạt đối với người phạm tội.

- Thảo Nguyên được thêm một điểm nữa. Câu tiếp.

Tít tít...

- Thảo Nguyên được thêm điểm, tiếp theo.


Tít tít... Thảo Nguyên được cộng điểm... tiếp theo... tít tít... Thảo Nguyên được cộng điểm... tiếp theo... tít tít... cộng điểm... tiếp theo... tít tít...


Trong đầu của Bích Ngọc lúc này cứ quay vòng vòng, cô luôn luôn nhấn chuông ngay sau khi lời của Yến Vy dứt nhưng mà vẫn ở sau Thảo Nguyên? Con nhỏ đó... đã trả lời không biết bao nhiêu câu rồi... Làm sao đây? Nhỡ thua thì sao? Sẽ xấu hổ và mất mặt lắm!


- Chúng ta còn ba câu hỏi cuối cùng nữa, câu 98 sẽ là một câu dễ liên quan đến Luật Doanh Nghiệp. Tỷ số bây giờ đã là 97-0 nghiêng hoàn toàn về Thảo Nguyên, Bích Ngọc cố lên! Chúng ta đến với câu tiếp nào!


- Hãy nêu sơ lược về Luật Kinh doanh!

Tít tít...

- Năm 2005 của Việt Nam quy định về việc thành lập, tổ chức quản lý và hoạt động của các loại hình doanh nghiệp gồm công ty trách nhiệm hữu hạn, công ty cổ phần, công ty hợp danh và doanh nghiệp tư nhân. Luật doanh nghiệp 2005 còn quy định về nhóm công ty.


- Thảo Nguyên ghi được điểm tiếp theo.


Câu 99... tít tít... Câu 100... tít tít...

- Cuộc thi của chúng ta đã kết thúc, điểm số cuối cùng của hai bạn là Thảo Nguyên với chiến thắng hoàn toàn 100 điểm.

Mọi người đứng xem nãy giờ mà suýt rơi cả quai hàm, không ai có thê nói nên lời... cái... cái quái gì thế này? Người thắng lại là tiên nữ mà lại thắng hoàn toàn sao? Ôi trời ơi thật là không thể tin nổi vào mắt mình mà!


- Bạn ấy chỉ biết chút chút thôi hả?


- Sau vụ này là chắc là hot girl của chúng ta chẳng dám nhìn mặt người nào được luôn.


- Thảo Nguyên trông vậy mà... chậc, sao dạo này gái đẹp hứng thú với pháp luật vậy ta?

Bỏ ngoài tai những lời bàn tán, Thảo Nguyên toan đứng dậy đi ra khỏi lớp nhưng vừa mới đứng dậy thì đã bị Bích Ngọc kéo giật lại.


- Bạn... bảo là chỉ biết một chút về luật thôi mà? Sao lại trả lời được hết? Hay là sở trường của bạn chính là luật nên bạn mới nói vậy để đánh lừa chúng tôi?


Câu nói của Bích Ngọc làm cho mọi người ở đây đột nhiên bàn tán lên, một vài người cũng đồng quan điểm với Bích Ngọc và bắt đầu chỉ trích tiên nữ.


- Đối với mình, như vậy chỉ là một chút mà.


Không hề để ý đến thái độ điên tiết của Bích Ngọc và mọi người xung quanh như thế nào, Thảo Nguyên vẫn cứ dửng dưng nói như không.

- Một chút? Vậy bạn đây hãy nói xem, nhiều của bạn nghĩa là gì? Hả?


Bị thua một vố nặng như vậy thật sự làm cho hot girl sốc đến tê liệt. Một trăm câu hỏi mà cô không trả lời được câu nào trong khi một đứa chỉ biết "chút chút" lại trả lời được hết sao?


- Mình không chuyên về luật, lĩnh vực chuyên môn của mình là Khoa học Tự Nhiên.


Nghe vậy khá nhiều người phải rùng mình sợ hãi, không phải chuyên môn mà đã vậy rồi thì chuyên môn là sao nữa đây?

Bích Ngọc sững người không nói thêm gì nữa, cô nín thinh và bước nhanh về chỗ ngồi của mình. Bây giờ mà cãi cùn thêm thì chỉ có nước một mình cô mất mặt, vậy thì cứ để yên như vậy đi, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi cô sẽ tìm ra cách để trả đũa.


- Woa, tiên nữ của tui thật đúng là kinh khủng quá! Quà của cậu đây bé yêu! - Yến Vy vứt hết giấy tờ trên tay rồi chộp nhanh cái kẹo mút bên cạnh mà chạy tót lên chỗ Thảo Nguyên đứng! Đáng đời con nhỏ hot girl chảnh choẹ, lúc nãy vì chỉ có mỗi Yến Vy đứng gần nên nghe rõ ràng những câu khó chịu của Bích Ngọc, đúng là khinh thường Thảo Nguyên quá sức! Đáng ghét!


- Haha, tiện đây thông báo luôn cho mọi người, câu trả lời của Như Ngọc hỏi Thảo Nguyên hôm qua đã có đáp án. Người học giỏi hơn là Thảo Nguyên! Nha?

- Ôi hâm mộ thật! Tiên nữ toàn diện!


- Đúng là chủ nghĩa hoàn hảo của Xử Nữ mà.


Cả đám nhao nhao rồi bu bám lên chỗ Thảo Nguyên đòi làm quen này nọ nhưng may mà có nhiều chị em phụ nữ thuộc thành viên của lớp vùng lên đứng chắn cho bạn khỏi đám con trai mộng du kia! Tình đoàn kết bảo vệ đồng đội thật đáng được khen ngợi mà!


Đăng Khoa vẫn chưa hoàn hồn, liệu cô gái "tiên nữ" đó có viết sai chính tả hay không?


- Ôi mẹ ơi! - Đột nhiên bật dậy, không biết nghe loáng thoáng cái gì trong khi ngủ mà Vương kỳ quái đã tỉnh hẳn luôn, từ đầu khi trợn trừng đám lâu la ồn ào đó xong thì cậu vô tư nằm úp mặt xuống bàn ngủ, cậu cũng biết chắc đáp án sẽ là Bích Ngọc thắng nên cũng chẳng cần xem thái độ kênh kiệu của con nhỏ đó làm gì. Nhưng không ngờ, nghe được mấy câu phấn khích quá độ của tụi trong lớp, lại tận mắt nhìn thấy con số trên bảng cùng với lời kể của Vĩnh Long nên há miệng suýt nữa rơi cả quai hàm ra ngoài, tiên nữ của cậu giỏi thế sao? - Tiếc thật! Không được em vẻ mặt của bạn hot girl khi bị thua. Tiên nữ của tui muôn năm!


- HẢ???

Vì câu nói sau cùng nói hơi lố nên mọi người xung quanh đều nghe hết thảy, những đứa trong lớp thì cũng hơi bất đắc dĩ quen với mấy hiện tượng lạ này từ ngày hôm qua rồi chứ mấy tên ở ngoài lớp thì đứng ngây ra tại chỗ. Khiếp quá!

- Suỵt! Mọi người! Ngày hôm nay của tuần sau cũng là sinh nhật của bạn Thảo Nguyên đây. Chúng tớ sẽ tổ chức sinh nhật vào buổi tối tại phòng VIP của lớp 10A4 bên khu E, nếu bạn nào thấy hứng thú thì sang tham gia nha. - Yến Vy nói thật to, cả điều này cũng làm cho Thảo Nguyên ngạc nhiên không ngớt! Sinh nhật sao? Thật lạ lẫm quá!


- Tất nhiên rồi, chà, tiên nữ đúng là quá tuyệt, hoàn hảo của Xử Nữ cộng với nét đẹp trời ban của Thiên Bình. Kết hợp quá đỉnh!

- Đúng vậy đúng vậy!

Vậy đó, kẻ tung người hứng làm cho không khí náo động cả một vùng học viện. Nhưng chẳng ai để ý một góc phòng học, Hoàng Tuệ đang cắm đầu vào cái laptop, miệng lẩm bẩm...

- Savant Syndrome... Hội chứng... Bác học...?

Suốt cả ngày hôm đó ai cũng thấy lạ, Hoàng Tuệ đột nhiên không hứng thú với sách vở nữa hay sao mà cứ cắm đầu vào cái laptop thế kia? Không những thế trên laptop toàn là chữ, chi chít chữ! Bây giờ đã chuyển sang thể loại đọc sách trực tuyến rồi hay sao vậy trời?


******


Sau buổi ăn nhẹ ở lầu hai khu F thì cả đám chán nản không biết nên chơi gì. Suy nghĩ một hồi lại quyết định kéo nhau sang khu E, tập trung tại khu vực bể bơi. Chà, chiều nay trời tắt nắng sớm nên học viên vào đây cũng khá đông. Thảo Nguyên nhìn quanh nhìn quất, toàn là hở hang cứ lượn lờ xung quanh. Còn tụi con trai thì chỉ mang mỗi cái quần... nhỏ!


- Sao... sao... sao ghê vậy?

- Con nhỏ này! Hồi trước chắc là bà bị tự kỷ nặng hay là bị cô lập trường kỳ hay sao mà bây giờ cứ như là trên Sao Hoả rơi xuống vậy hả? - Yến Vy tay chống nạnh ngang hông, đứng nhìn Thảo Nguyên trừng trừng như muốn dạy dỗ con bé. Kiểu này phải tu luyện thêm mới được!

Nghe Yến Vy nói mà cơn cơn rùng mình lại thoáng qua, Thảo Nguyên hơi mất bình tĩnh. Cô đã cố gắng hết mức vượt qua mặc để hoà đồng với mọi người rồi mà, nhưng sao lại trông như dư thừa thế? Đúng vậy! Vì tự kỷ nặng nên mới không muốn tiếp xúc với ai và vì không muốn tiếp xúc với ai nên mới bị coi là tự cô lập bản thân bởi thế giới bên ngoài! Nhiều năm qua tất cả mọi chuyện xảy ra cô đã quên hết, quên hết tất cả đến nổi còn không nhớ được những người đã bỏ rơi mình là ai nữa, trong đầu chỉ toàn là chữ nghĩa, não bộ đã lưu hết tất cả những con chữ được đánh máy rồi in bài bản ra của một quyển sách. Chỉ chờ người ta chạm đến và cô sẽ được tuôn trào ra thôi!


Ví dụ như hồi sáng khi dành trả lời hết một trăm câu hỏi của Yến Vy đưa ra thì đột nhiên cô lại thấy như trút được một chút xíu gánh nặng. Nó như là lối thoát để cô giải phóng như những dòng chữ đó tuôn ra.


******

Mãi suy nghĩ mông lung mà Thảo Nguyên không biết rằng mình đang bị năm cô gái kia kéo đi vào phòng thay đồ, trước khi đẩy cô vào phòng riêng thì Yến Vy còn kịp dúi vào tay Thảo Nguyên một bộ bikini hai mảnh màu hồng dạ quang kèm một câu hăm doạ nữa: - Nếu không mang vào thì bọn này sẽ giận bà!


Biết là đánh trúng điểm yếu của tiên nữ nên mấy cô bạn kia cười hí hửng đi về phòng thay đồ của mình.

Thảo Nguyên cẩm bộ đồ nhỏ xíu trên tay mà thở dài ngao ngán! Mặc thì mặc, dù sao cái thân hình này cũng không quan trọng! Đối với Thảo Nguyên thì thứ quan trọng nhất vẫn là bộ não trung tâm, nó có thể dừng hoạt động bất cứ lúc nào khi người kia muốn quay về... Nhưng mà... sau khi mặc vào mới biết, cái bộ quần áo này có chút... mát lạnh quá đáng!


Năm phút sau, bốn cô nàng kia đã đi ra rồi, vì quá quen với cảnh ăn vận này của nhau nên thấy rất là bình thường. Tất cả đều nhìn nhau chờ đợi, không biết tiên nữ sẽ đẹp như thế nào khi bước ra đây nữa!


- Chà, da bà ấy trắng vậy chắc là đẹp dữ lắm ha! - Hà My gật gù, tay mân mê vài sợi tóc nâu xoăn của mình rủ trước mặt, có vẻ rất hiếu kỳ.

- Nhưng mà mấy bà thấy bụng tui bữa nay bự hơn thật hả? - Quế Chi vẫn đang còn trong tình trạng tự ti về thân thể, hơn nữa ngoài đó còn có nhóm của chẳng cha Hoàng Minh, gì thì gì, chắc chắn tụi nó cũng bày trò chọc quê cho mà thôi!

- Chậc, đẹp mà. Nhưng mà tui cũng công nhận bữa nay eo bà hơi... bự thiệt hi hi. - Cẩm Tú tay cầm cánh hoa bẻ bẻ nhẹ nhàng, mắt chớp chớp và phán một câu không thể phũ phàng hơn, làm Quế Chi nghe xong cũng ủ rủ hẳn. Chà, thật tội nghiệp bé con, ai bảo cái tội ăn đêm cho lắm làm chi! Ngày nào gọi điện thoại đến cũng bảo là đang ăn đang ăn suốt. Vậy mà bây giờ cứ động đến là càm ràm càm ràm.


- Ha ha, không sao, bà chỉ cần tham gia nhóm nhảy của tui vài bữa nữa sẽ lấy lại vóc dáng liền mà.

- Thật nha?
- Tất nhiên hi hi.

- Này, hai người lo kêu cổ cái con nhỏ trong đó ra cho tui, lâu quá trời! - Hà My cắt dứt cuộc bình luận, cô sắp nóng phát khùng lên rồi đây!


- Ờ ha. Này, Thảo Nguyên! Bà xong chưa?

- ... - Thảo Nguyên đang bận suy nghĩ về một việc khác, cô mang thế này có được không nhỉ?

- Sao không trả lời hả? Xong chưa vậy? - Yến Vy đập mạnh tay vào cửa, hối thúc bạn mình. Phải để cho mọi người thấy, ngay cả dáng dấp thì tiên nữ cũng vượt trội hơn so với hot girl làm mưa làm bão mấy bữa nay!
- Xong... xong rồi!

Thảo Nguyên định đi ra, nhưng suy nghĩ một hồi rồi lại quyết định hỏi ý kiến Thiên Minh, lại sợ bạn mình chờ lâu nên đã bảo mấy bạn đi trước. - Các cậu ra trước đi nhé...
- Tại sao vậy? Nhanh ra đây xem nào!

- Ừ đúng rồi đó, ra đây ra đây!
- Tiên nữ, bà không cần phải ngại, nếu tên nào dám chọc ghẹo bà thì để tui ra tay cho nha. - Hải Du sốt ruột, chắc là do mới mẻ nên chưa quen đấy mà. Không sao, một thời gian nữa sẽ quen ngay thôi hi hi.


- Không phải đâu, các bạn cứ ra trước đi...
- Để bà chạy trốn hả?
- Mình hứa sẽ không chạy mà, mười phút sau mình sẽ ra... thật đấy!

Câu khẳng định khá chắc chắn của Thảo Nguyên làm mấy người kia nhìn nhau phân vân, có nên không nhỉ?


- Lát mình sẽ ra ngay mà...


- Thôi được rồi, bà nhớ nhé! Phải ra đó đấy không là bọn tui giận luôn á!
- Ừm, mình biết rồi...


Chờ cho bọn bạn đi hết thì Thảo Nguyên mới từ tốn dọn dẹp váy áo đồng phục của mình vào hộc tủ. Sau đó lấy dây chìa khoá đeo vào cổ chân?!?

******


Ngoài bể bơi, bây giờ đã có thêm nhiều học sinh đến chơi nữa. Người xuống nước thả mình trên cái phao để chờ từng lượt sóng trôi nổi. Người thì ngồi trên mấy cái ghế trên bờ, nằm ườn ra hoặc là tụm lại một nhóm thích thú bình luận về người này hay người nọ, không khí trông rất nhộn nhịp.


Nhưng bỗng dưng, sự xuất hiện của năm cô gái xinh đẹp làm mọi người đồng loạt chú ý đến. Màu dạ quang mùa này rất hot, rất đắt và cũng rất hợp với các cô gái đó. Lớp trưởng Yến Vy không lạc đi đâu được với cái màu dạ quang xanh lá, Cẩm Tú màu đỏ, Hà My sau khi dành giật cái bộ màu hồng của Thảo Nguyên mà không thành xong thì cũng chịu mặc bộ màu cam, Hải Du thì vẫn trung thành với màu tím còn Quế Chi thì màu vàng chanh, vì da của Quế Chi rất trắng nên mặc vào đẹp tuyệt!


- Chà, chúng ta dáng dấp ngời ngời thế này thì thằng nào chả phải chết!
- Ha ha, lại chỗ đằng kia ngồi một lát đi rồi chờ Thảo Nguyên ra rồi xuống tắm. Đằng nào cũng chưa có sóng mà.
- Ừ ừ.

Yến Vy nhìn xung quanh khu vực của mình xem có ai cho ngồi ké được không nhưng mà hình như hết chỗ thì phải!


- A, tụi con trai lớp mình kìa, nhanh đến đó đi!
- Ừ ừ nhanh nhanh.

Tử đằng xa đã thấy nhóm Hoàng Minh rồi, nhưng mà không ngờ lại có thêm rất nhiều người nữa. Có hot girl Bích Ngọc ngồi lọt thỏm giữa bọn con trai và điều đặc biệt là cũng đang mang bộ bikini màu hồng dạ quang.


Bích Ngọc cười thầm, cũng may mà không có đứa nào trùng màu hồng của cô cả nên cô có thể ăn ngon ngủ yên tự tin là mình vẫn đẹp nhất rồi. Mà cũng đúng thôi, màu hồng là màu hiếm nhất, rất khó đặt mua nên tụi nó không mua được cũng phải, he he.


- Ủa? Tiên nữ không đi với các cậu hả? - Hoàng Minh thắc mắc, vì nghe được tin là hôm nay tiên nữ sẽ mặt bikini ra hồ bơi nên mọi người cố ý ra đây để được ngắm tiên nữ sexy trong bộ bikini hai mảnh mà.


Thì ra, hồ bơi hôm nay đông đến như thế!


Đăng Khoa cũng ngồi im vậy, có chút chờ đợi trong khi cậu cảm thấy là Bích Ngọc càng ngày càng ngồi sát đến cậu hơn...?

- Đụng hàng rồi!
- Thôi ngồi xuống đây đi các người đẹp, ngồi xuống đây nào...

Quyết định ngồi chung luôn, ai cũng thấy chướng mắt khi cái con nhỏ hot girl cứ bám riết lấy Đăng Khoa như vậy. Con gái con đứa gì mà trơ trẽn!


Đang bận lườm huýt nhau nên chẳng ai để ý ở cửa nối từ phòng thay đồ nữ ra đây đang bắt đầu nhốn nháo lên. Còn có nhiều tiếng la hét thảm thiết nữa...

- Chuyện gì vậy?
- Ôi trời ơi... Tiên nữ tiên nữ!
- Ôi... máu mũi của tao...
- Đưa cậu ta lên phòng y tế nhanh...

Bây giờ mọi người mới kịp nhận ra sự xuất hiện của Thảo Nguyên trong bộ dạng thiếu vải. Chưa hết, với cái áo đang mặc trên người nữa thì càng làm cho tụi con trai điêu đứng.


- Ôi trời, bà ấy lấy đâu ra áo trắng của anh hai tui thế? - Hải Du ôm mặt, kiểu này sẽ bị hiểu lầm chết luôn!

- Áo của anh trai bà??? - Cả đám đồng thanh hét thẳng lại vào mặt Hải Du, rồi lại nhìn sang phía tiên nữ đang lơ ngơ lóng ngóng ở ngoài kia mà không biết làm gì.

- Thảo Nguyên, ở đây! - Ngay cả Yến Vy luôn tự tin vào cơ thể toả sáng của mình mà bây giờ cũng chẳng dám đến đó kéo Thảo Nguyên nữa. Bởi vì khi đứng với Thảo Nguyên thì chắc chắn tất cả khuyết điểm của Yến Vy bị phô ra hết! Ở đâu ra cái thân thể ngọc ngà đó chứ!


Còn Bích Ngọc tội nghiệp hơn nữa... Mặc dù Thảo Nguyên đã lấy cái áo sơ mi trắng của Thiên Minh mặc choàng vào người rồi nhưng vẫn không thể che được cái màu hồng dạ quang sáng bưng bên trong. Hơn nữa, cái áo sơ mi chỉ che được vừa quá mông thôi nên để lộ ra cả một đôi chân trần tuyệt hảo, trắng muốt và nuột nà khiến nhiều người thèm khát đến tê dại! Cúc áo cũng chỉ cài vài ba nút thôi, đủ để cho người đối diện thấy được xương quai xanh cùng một mảng da đầy quyến rũ. Kiểu này thì Bích Ngọc mang đồ giống có mà thêm xấu hổ hơn thôi!


Đăng Khoa nhìn, cười nhẹ chua chát như tự chế nhạo bản thân rồi thôi. Cậu bỏ đi và Bích Ngọc cũng lẽo đẽo theo sau. Hải Du nhìn theo với ánh mắt tràn đầy ái ngại.


Tách tách tách... Mấy thằng con trai xung quanh đều chộp điện thoại ra nhanh như chớp, kể cả Hoàng Minh và Vĩnh Long đang ngồi ở vị trí hơi khó chụp nhưng vẫn cố nhấn điện thoại liên miên.

Như tìm được bạn rồi nên tiên nữ mỉm cười thật tươi. Sao lại có nụ cười đẹp đến vậy?


Khi càng đến gần thì mới thấy được, đằng sau tấm áo mỏng manh đó là cái eo thon gọn trắng muốt cũng với lỗ rốn sâu thu hút mọi ánh nhìn. Phải nói, tất cả những thứ tạo nên cơ thể của tiên nữ đều là tuyệt đỉnh.


- Thảo Nguyên, bà ngồi xuống đây. - Hải Du đập đập cái ghế cạnh mình và Yến Vy cho Thảo Nguyên ngồi. Tiên nữ cũng lơ ngơ ngồi xuống như cái máy. Có gì mà ai cũng nhìn mình hết vậy?


- Thảo Nguyên, bà nói xem, bà lấy cái áo này ở đâu? - Cẩm Tú hùng dũng mở lời trước. Nhìn cái vẻ đẹp đó toát lên khỏi cái áo sơ mi trắng mà Cẩm Tú không cầm lòng nổi. Bây giờ nó mới biết được cảm giác của Bích Ngọc là thế nào khi mà Đăng Khoa ngang nhiên chú ý đến Thảo Nguyên, anh Thiên Minh cũng vậy cả mà!
- Áo của Thiên Minh...? - Thảo Nguyên thờ ơ trả lời, có gì quan trọng đâu chứ.
- Tại sao bà lại mang nó?
- Lúc nãy anh ấy đến mang cho mình... Anh ấy nói phải mang vào...
- Anh Thiên Minh... mang cho bà?
- Ừ. - Gật đầu rất chắc chắn.

******


Lúc nãy, khi đang ở bên phòng thay đồ thì Thảo Nguyên đã gọi cho Hoàng Minh. Sau khi nghe nói là Thảo Nguyên bị ép mang đồ bơi nên Thiên Minh đã chạy nhanh qua chỗ đó liền, mặc kệ là phòng thay đồ nam hay nữ cứ vào cái đã. Anh chắc chắn rằng Thảo Nguyên sẽ vô cùng, vô cùng khiến người khác sửng sốt.


Đúng thật vậy, khi vừa nhìn thấy Thảo Nguyên trong bộ đồ màu hồng dạ quang thì Thiên Minh không sao ngưng há miệng được...


Không được, không thể nào như vậy mà ra ngoài đó được. Nhưng tuyệt nhiên Thiên Minh cũng biết rõ là mình không thể nào ngăn cấm được cô gái hơi cứng đầu này nên chẳng cần suy nghĩ gì thêm mà lấy trong ba lô ra cái áo sơ mi dự trữ khoác thêm vào cho Thảo Nguyên liền... là thế đấy!

******


Nhìn xung quanh, bỗng dưng chẳng thấy người con trai đó nữa, làm cho Thảo Nguyên có chút hụt hẫng... Nhìn ra đằng xa thì thấy cậu ấy đi cùng một đứa con gái... Mọi người đều khen là cô đẹp mà... chẳng lẽ Đăng Khoa lại không muốn nhìn thấy cô sao? Ánh sáng xanh trong đôi mắt nâu đậm ánh lên một tia nhìn đầy khó hiểu... và thật thần kỳ, Hoàng Tuệ là người duy nhất bắt kịp được ánh mắt ấy!


Sau khi làm một trận náo động ở hồ bơi vì cái kiểu sexy quyến rũ của mình thì Thảo Nguyên lại lững thững đi về phía cửa bí mật của khu B. Giờ này đọc sách thì tốt biết mấy.

Cạch... cửa không khoá? Có Đăng Khoa ở đây sao? Cô rón rén mở cửa từng chút...

Không gây ra nhiều động tĩnh, cứ thế mà tiến vào bên trong, căn phòng chật hẹp đó vảng vất hơi thở đều đều của Đăng Khoa, cậu ấy đang ngủ, tay vẫn nắm chặt một tấm ảnh cũ cùng với một cái váy trắng muốt mỏng tang... trong đó có lưu lại kỷ niệm của người con gái mà cậu đã cùng lớn lên.

Đến gần thêm một xíu nữa, ngồi nhẹ nhàng xuống mép giường. Trong bộ não được sắp đặt sẵn của Thảo Nguyên thì người trong ảnh này... rõ ràng là quá giống cô!


Nhưng là ai? Là ai mà lại làm cho đầu cô đột nhiên đau thế này?

Trong vô thức, như có một sức mạnh vô hình nào đó, cô đã đưa ngón trỏ của mình lên rồi khẽ khàng chạm vào tóc, vào mặt, vầng trán, chân mày, đôi mắt, sống mũi, bờ môi của Đăng Khoa... tất cả đều khiến cho ruột gan cô đảo lộn đau thắt!

******


- Nguyên đi đâu?
- Không biết... - Đáp lại câu hỏi lo lắng đó là thái độ thờ ơ quá cỡ của người đối diện.
- Sao lại không biết?
- Tránh ra...
- Nguyên... sao vậy???
- Tránh ra...
- Không được đâu, Nguyên đừng đi... - Chàng trai đó cầm chặt lấy tay của cô gái, chặt đến nỗi... như chỉ cần nới lỏng ra một chút thì cô gái trước mặt đó sẽ tan ngay vào không khí vậy.

- Tại sao? - Cô gái se mắt lại, như muốn phô bày ra hết tất cả những gì xấu xa của mình ra cho người kia thấy. Để cậu ấy có thể dễ quên được cô hơn... - Khoa vẫn còn ảo tưởng hả? Khoa cũng biết tôi chỉ là con gái của một người lao công trong trường này thôi mà, bởi vậy nên tôi mới tìm mọi cách để tiếp cận với Khoa, nói đúng hơn là muốn gia tài của Khoa. Nhưng mà bây giờ tôi đã tìm được một người khác giàu có hơn, giỏi hơn rồi nên không cần Khoa nữa. Với lại qua một thời gian tiếp xúc với Khoa, tôi thấy Khoa quá tẻ nhạt, chẳng có gì thú vị cả... Tôi đi đây...


Bàn tay nhỏ bé đó giằng mạnh tay của cậu ra, cái bóng trắng mờ ảo trong buổi tối chập chờn hoà thật nhanh vào màn đêm...

- Đồ xấu xa! Nếu Nguyên đi như vậy thì tôi phải làm sao đây???


******


Một giọt nước mắt chảy ra. Khoa vẫn sống rất tốt mà... Chỉ mới ba tháng thôi mà Khoa đã quên được tôi rồi kìa!

Thấy nhồn nhột nơi tay, Đăng Khoa trở mình tỉnh dậy. Bỗng chốc lại đờ người ra vì thấy người trước mặt, nỗi uất hận lại dấy lên mạnh mẽ trong lòng cậu khi nhớ về người con gái trong quá khứ! Không phải, Thảo Nguyên, cô gái mà cậu biết trước đó không phải là người hiện tại đang trước mặt cậu đâu. Vì cô ấy không đẹp một cách kỳ lạ thế này. Nét đẹp của cô ấy là nét đẹp trong sáng và đơn thuần thôi! Và... Thảo Nguyên của cậu không tuỳ tiện mang áo người con trai khác vào người như vậy!


Nhưng mà... tại sao lại nhìn cậu bằng ánh mắt đó?

- Trước đây, Khoa với tôi... có quen nhau không? - Không ngần ngại, Thảo Nguyên đưa bàn tay của mình lên áp vào má của Đăng Khoa, câu hỏi mang giọng điệu da diết vấn vương như đang cố xoáy sâu vào tâm can của cậu vậy...
Trước đây? Có quen nhau?


Lồng ngực của Đăng Khoa nhói lên khi nghe cách xưng hô như vậy...


- Không. Tôi chưa hề gặp Thảo Nguyên bao giờ. - Trả lời dứt khoát và lẩn tránh bàn tay nhỏ bé ấy, Đăng Khoa bây giờ chỉ biết làm vậy thôi...


- Khoa không vui khi tôi ở đây với Khoa sao? Khoa không nhận ra tôi à? Có biết nhìn thấy Khoa như vậy khiến tôi đau lòng lắm hay không?


Đau lòng sao? Nếu đúng vậy thì Đăng Khoa mới là người đau lòng hơn mà!

- Tôi không biết.

- Không biết gì? Khoa không nhận ra tôi sao? Thât sự không nhận ra sao? Ngay cả chính căn phòng này vẫn là của tôi cơ mà!

- Không phải, căn phòng này là của người khác, nó là của người con gái mà tôi yêu, chứ không phải là một người xa lạ như Thảo Nguyên.

- Rút cuộc vẫn là Khoa đã quên tôi, chỉ mới ba tháng thôi mà, Khoa không mắc phải Savant Syndrome như tôi mà vẫn nhanh quên đến như vậy à?


Ầm! Một tảng đá nặng đè mạnh lên ngực Đăng Khoa... Sao cô gái này lại biết là ba tháng? Sao cô gái này lại tự nhận mình là chủ căn phòng này?


Cậu cố gắng nhìn kỹ hơn nữa, dưới ánh đèn tối tăm của căn phòng này, cậu cũng nhìn thấy được, Thảo Nguyên trước mặt cậu không phải là cô gái có gương mặt đẹp kỳ dị như cậu gặp ở lớp... ở đây, cô gái này là đẹp một cách nhợt nhạt, trên gương mặt không tồn tại bất kỳ một sự sống gì... Nó giống hoàn toàn với cô gái mà cậu đang muốn tìm kiếm!


- Là... là Nguyên?

Mục Lục.
<<<Chương 07.
>>>Chương 09.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

LenLen

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/11/14
Bài viết
24
Gạo
0,0
Chương 09:

Không gian xung quanh đột nhiên lại yên tĩnh lạ kỳ, khiến cho từng chút hơi thở của cả hai đều trở nên nặng nhọc. Mấp máy môi mãi một lúc Đăng Khoa mới thốt lên được một câu.

- Tôi muốn kiểm chứng...


Đột ngột, chưa để cho Đăng Khoa trả lời thì Thảo Nguyên đã nhướn người tới và ôm chầm lấy cậu, mi mắt cụp xuống rồi dần dần khép chặt lại. Cô đang cố gắng để cho Đăng Khoa cảm nhận được một thứ gì đó... cho đến mãi một lúc sau cậu như chết sững, tim đập liên tục như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Suốt ba tháng vừa qua cậu đã mong nhớ cái ôm này biết bao nhiêu, câu suốt ngày không thể ăn không thể ngủ được kể từ khi người con gái đó tuyệt tình tránh xa cậu mà ra đi. Tiền cũng được, địa vị cũng được, cô ấy muốn gì thì cậu có thể cho cô ấy tất, chỉ cần là cô ấy không rời ra cậu là được rồi...


Như khi bắt đầu, Thảo Nguyên đột ngột buông thõng tay ra, ánh mắt rất kiên định:

- Tôi... Khoa rõ ràng vẫn biết tôi là ai!
- Vậy tôi hỏi Nguyên, Nguyên có cảm giác căn phòng này quen thuộc không? - Đăng Khoa dần dần mất đi lý trí, trong đầu cậu bây giờ chỉ toàn đưa ra một suy luận giống nhau: Thảo Nguyên này chính xác là Thảo Nguyên của cậu! Ngày sinh nhật giống nhau, tên hoàn toàn giống, dáng dấp người rất giống chỉ là người sau có vẻ lạnh nhạt hơn người trước thôi... Nhưng còn nhiều điều cần phải biết rõ ràng thêm chút xíu nữa...
- Tất nhiên!
- Tất nhiên? - Câu khẳng định đó càng làm cho tim cậu đập nhanh liên hồi!
- Tôi vẫn rất thường đến đây mà!

- Không đúng! Tôi đã sống ở đây suốt ba tháng qua và tôi không hề thấy Nguyên!

- Vấn đề chỉ là tôi không muốn để cho Khoa biết mà thôi.


Thảo Nguyên quay đầu đi chỗ khác, có quá nhiều điều khiến cô phải suy nghĩ, khiến cô phải lo sợ. Vì người con gái y hệt cô xuất hiện trước mặt Đăng Khoa, liệu Đăng Khoa có lầm tưởng mà đem lòng yêu cô gái không-phải-cô đó không chứ?


- Vậy ngoài cái trí nhớ siêu phàm ra thì Nguyên giỏi gì nữa không?
- Những thứ còn lại... tôi đều rất dở...


Thảo Nguyên trước đó của cậu cũng rất dở tất cả những việc khác. Đặc biệt, cô ấy viết chữ xấu cực kỳ và sai chính tả trầm trọng!


Reng reng reng...

Chưa kịp thốt ra những từ tiếp theo thì điện thoại của Đăng Khoa đã réo rắt bên cạnh, trên màn hình hiện chữ Yến Vy!


- Alo... Hả? - Ánh mắt của Đăng Khoa nhìn lên Thảo Nguyên, có vẻ hơi bất ngờ... - Được rồi, đến ngay!
- ... Chuyện gì vậy?
- Hải Du và Cẩm Tú đánh nhau với Bích Ngọc...
- Đánh nhau...
- Nhanh đi! Đến đó sẽ hiểu!

- Không, Khoa cứ đi trước, lát tôi theo sau.


Hơi chần chừ một lát, rồi Đăng Khoa cũng gật đầu chấp thuận. - Ừ!


Nói rồi Đăng Khoa chạy nhanh đi, không quên dặn Thảo Nguyên khoá cửa cẩn thận. Cô gái này chắc chắn là Thảo Nguyên của cậu! Là cô gái kỳ lạ, mắc phải một Hội Chứng mà có nhiều người mơ ước mình cũng bị mắc phải. Đôi lúc đầu óc không bình thường, cứ ngu ngơ chẳng thể nào nhớ được gì với gì cả. Ngoài kiến thức lý thuyết thì Thảo Nguyên này hoàn toàn không có khả năng giao tiếp với xã hội! Vậy nên, suốt từ thời gian đó đến trước đây ba tháng, Đăng Khoa luôn là người bảo vệ cho cô.


Đến lớp, khi mới vừa bước vào cửa thì Đăng Khoa đã giật mình suýt ngất đi ngay tại chỗ, ai kia... ai đang đứng ở kia vậy? Thảo Nguyên sao? Cô ấy rõ ràng là vẫn còn đang ở trên kia mà? Không thể được, cô gái đó không thể nào chạy nhanh hơn cậu được?!? Hơn nữa, điều kỳ lạ ở đây chính là cô ấy không nhìn cậu với ánh mắt tình cảm như lúc nãy mà chỉ nhìn với ánh mắt bình thản vô hồn như thường ngày gặp cậu mà thôi!


Và lại một lần nữa, Hoàng Tuệ là người duy nhất đã bắt kịp được tia sáng màu xanh lóe lên trong mắt của Thảo Nguyên!


- Có chuyện gì vậy Yến Vy? - Đăng Khoa bình tĩnh trở lại rồi đi nhanh vào lớp, cả ba cô gái ở trước mặt vẫn hằm hằm nhìn nhau đầu tóc bù xù, mặt mũi có chút thương tích!

******


Trở lại cách đây hai mươi phút, lúc đó chắc là Đăng Khoa vẫn đang ngẩn tò te nhìn cô gái trước mặt mình.


Thường ngày thì nhóm năm bà tám vẫn ngồi tám chuyện với nhau nào là bàn về buổi sinh hoạt buổi tối nên tổ chức những hoạt động gì hay là một vấn đề nào đó đang nổi trên trang điện tử của trường. Nhưng hôm nay Cẩm Tú ngồi suy nghĩ mơ mộng gì đó một lúc rồi kéo Hải Du ra ngoài hành lang lớp để nói chuyện. Quế Chi với Hà My chán không biết tám gì nên mới lấy tạp chí thời trang ra ngồi đọc để giết thời gian. Chỉ còn mỗi Yến Vy và Thảo Nguyên ngồi vậy nên mới kéo Nhật chiền chiện và nhóm tụi con trai Hoàng Minh đến ngồi bàn bạc về buổi sinh hoạt tối của lớp, tiện thể bàn luôn vụ sinh nhật tuần sau cho tiên nữ. Chỉ mới nghe đến vụ sinh nhật của Thảo Nguyên mà ai cũng hào hứng hẳn ra. Nhất là tụi con trai, đứa nào đứa nấy mắt sáng rực.


- Ê bà thích quà gì nhất?

- Quà...
- Hay là váy đi, tui thấy bà mang váy trắng là đẹp tuyệt!
- Váy...

- Ừ ừ, là váy đó.

- Ừ... mình thích váy.
- Vậy tán thành như vậy luôn đi, sáng thứ Bảy tuần sau tụi mình cúp cua, ra Quận nhất mua quà cho tiên nữ.
- Ha ha, được đấy được đấy!

Cuộc bàn luận đang sôi nổi và càng lúc càng được nhiều người ủng hộ nữa thì đột nhiên Bích Ngọc từ ngoài hành lang chạy vào, ngay sau đó là Hải Du, Hải Du chồm tới và chụp lấy đầu tóc của Bích Ngọc mà day thật mạnh! Không lầm thì đối với hot girl, mái tóc dài đen nhánh đó là điều mà cô tự hào nhất về bản thân của mình đấy. Kiểu này là đánh nhau to thật rồi!


- Chết mày nè con ranh! Mày dám nói bạn tao như thế à? - Hải Du đay nghiến, dám nói những lời vô văn hoá như vậy mà còn muốn học ở cái trường này sao?

Đúng như mọi người phán đoán, hot girl quay lại và cũng nhanh tay chộp lấy đầu tóc của Hải Du, hai mắt trợn trừng lên một cách đáng sợ!

- Cả này cũng đồng loại với con nhỏ bạn mày thôi! Suốt ngày chỉ biết bu bám đám con trai. Hết thằng này rồi đến thằng nọ!


Nghe vậy, Cẩm Tú cũng sôi máu lên, xông vào túm áo của Bích Ngọc mà kéo ra. Dám ăn hiếp bạn bè của nó hả? Con cáo già đội lốt hot girl này!

- Mày dám nói bạn tao nè! Thả ra nhanh, buông Hải Du ra!

- Tao không thả đó mày làm gì tao? Mày còn không chịu nhận tụi bay là một lũ lẳng lơ à?

- Má, thiệt tình, con chó này...


Cứ thế náo loạn vậy mà cả đám vẫn đứng im vì quá bất ngờ! Chuyện này trước đây cả học viện chưa từng xảy ra chứ đừng nói là lớp, 10A4 vốn dĩ là một lớp nổi tiếng về tình đoàn kết!


- Nhanh lên, cản tụi nó lại!

Bị lời nói dữ dội của Yến Vy nhắc nhở nên cả đám con trai mới hoàn hồn mà kéo ba đứa ra. Cả Quế Chi cũng xông xáo vào giúp đỡ. Toàn lớp náo loạn thiên cung, Thảo Nguyên chỉ đứng đó đờ đẫn nhìn quanh nhìn quất... những thứ này... không có trong não của cô!


Cuộc đấu đá nguyên do thì cũng chỉ là vì lời qua tiếng lại. Lúc nãy, khi Cẩm Tú kéo Hải Du ra ngoài hành lang để nhờ vả...


- Này, bà thấy anh Thiên Minh nhà bà có thích Thảo Nguyên không?
- Quá luôn í chứ! Anh hai tui lo cho bả từng li từng tí, cả cốc sữa thôi mà Thảo Nguyên cũng ngồi yên một chỗ chờ anh hai đi pha cho nữa là. - Hải Du nhớ lại chiều hôm qua sau khi đưa Thảo nguyên và cô đến nhà dì Phương thì anh hai cô đã hấp tấp đỡ Thảo Nguyên vào trong phòng rồi đi giặt khăn nước mát lau mặt, lau hai bàn tay cho nữa. Đấy! Vậy mà nói không thích thì sao mới là thích nữa đây?

- Thật vậy hả? Híc... thế là tui hết hy vọng rồi còn đâu hu hu...
- Đừng có ủ rủ vậy chứ. Nói cho bà nghe chuyện này... mặc dù rất thương anh hai nhưng mà Thảo Nguyên nhà tui đã là hoa có chủ rồi! Bà không cần phải lo đâu. - Hải Du cứ vô tư nói mà không hề để ý thấy Bích Ngọc đang đi đến gần mà vô tình nghe được cậu nói khá là nhạy cảm đó! Con ranh đó là hoa đã có chủ sao?


- Hả? - Cẩm Tú há mồm ra chảy cả nước bọt. - Là ai thế?
- Là Đăng Khoa đó, hề hề, hai người họ quá ư là hợp với nhau ý chứ.


Cái gì mà Đăng Khoa? Ý con nhỏ đó nói Đăng Khoa chính là bạn trai của Thảo Nguyên sao? Nghe đến đây thì không chịu nổi nữa, Bích Ngọc nhảy xổ tới, phồng mang trợn má lên mà hỏi:


- Bà nói cái gì? Sao con nhỏ đó lại liên quan đến Đăng Khoa chứ?
- Nghe được rồi hả?
- Bà vừa nói gì? Con nhỏ đó với Đăng Khoa là thế nào?
- Là trong một mối quan hệ mà cậu không bao giờ chen vào giữa được ý!

Hải Du nói với vẻ mặt đắc thắng. Nhưng không, ngay từ đầu cái vị trí ở cạnh Đăng Khoa là Thảo Nguyên chứ đâu phải là Bích Ngọc đâu!


- Mày điên à? Con ranh này!
- Tao sao?
- Tao đây không thèm nói chuyện với mấy đứa con gái như bọn mày nên tốt nhất là cẩn thận cái miệng thối của mình vào! Nếu không thì tao sẽ không tha cho cái mạng của bọn mày đâu!


Để lại lời đe doạ và ánh mắt cay độc, Bích Ngọc đi nhanh vào lớp định bụng sẽ gặp Đăng Khoa nhưng mới vừa bước chân vào lớp thì sự việc trên đã xảy ra...

- Tụi tui mà không kịp can ngăn lại và kêu ông đến thì mấy đứa này cũng đã quyết sống chết với nhau rồi đấy! - Yến Vy tức giận lắm, bạn bè trong lớp mà thế này thì làm sao mà được chứ!
- Này, rõ ràng là con nhỏ đó muốn gây sự với Hải Du trước mà! - Quế Chi đứng ra. - Đừng có thấy Hải Du đánh trước mà kết tội cho bà ấy.
- Im miệng đi, rõ ràng là tui không làm gì cả tự nhiên Hải Du và Cẩm Tú đánh trước, tui chỉ tự vệ chính đáng thôi! - Bích Ngọc bật khóc tức tưởi, từ nhỏ đến giờ cô luôn giữ mình ở trong một khuôn khổ nhất định, không bao giờ đi quá giới hạn nhưng mà hôm nay, cô đã bị sỉ nhục một cách trắng trợn. Một buổi sáng đã khiến cô không thể nào chịu nổi rồi mà còn thêm chiều nay cố gắng lấy lại bình tĩnh cũng không yên thân!


- Bích Ngọc, nín đi nào, nín đi. - Đăng Khoa lấy tay vuốt vuốt lưng và lau nước mắt cho Bích Ngọc, không cần ai nói gì cả, cậu nhất định sẽ bảo vệ cho Bích Ngọc.


Thảo Nguyên đưng tần ngần ở đó, khuôn mặt vẫn đang ngu ngơ. Cô không thể nào hiểu nổi mọi việc ở đây là như thế nào cả.


- Vĩnh Long, ông dắt Thảo Nguyên qua khu F chờ tụi tui. - Hải Du nhắc khéo Vĩnh Long, cố gắng nói to lên một chút để cho "người ta" nghe được, đâu ra cái kiểu như vậy chứ.


- Ừ.

Gì chứ chuyện này thì... đúng ý của chàng luôn!


Thảo Nguyên đi ra khỏi lớp cùng với Vĩnh Long, nhưng đột nhiên cô lại muốn quay lại đó, cô phải hỏi cho rõ ràng xem mọi chuyện là thế nào. Vậy là cô đi nhanh đến trước mặt Bích Ngọc đang khóc thút thít ở giữa lớp, không hề ngại ngùng, cô hỏi luôn.


- Bị thương ít hơn mà sao lại khóc? - Câu nói rõ ràng có chút đá xoáy, không thèm để ý đến ánh mắt của bất cứ người nào cả, chỉ có người con trai đứng chéo chéo phía đối diện thôi.


- Đừng có nói chuyện với con nhỏ đó, lý lẽ của nó trơ trẽn lắm! - Cẩm Tú lên giọng, rồi sau đó lỡ miệng làm tới luôn. - Tại nó sợ bà cướp mất Đăng Khoa đấy. Mà tui thấy bà hợp với Đăng Khoa hơn hẳn con nhỏ đó mà!


- Đang nói gì thế? - Vương kỳ quái đang ngồi xem kịch hay tự dưng nghe con nhỏ Cẩm Tú nói xằng nói bậy thì nổi khùng lên.


- Mọi người cũng thấy rất rõ mà, hai người đó chắc chắn là có tình ý với nhau. - Hải Du con bồi thêm, chỉ có dụng ý nhằm đùa Bích Ngọc thôi, vậy mà không ngờ lại động chạm đến cả Vương nữa.


- Bà thôi đi! - Vương kỳ quái chưa kịp lên tiếng thì Đăng Khoa đã trừng mắt lên nói rồi, cậu... không có tình ý gì với cô gái đó cả!


Mà cũng chẳng có lý gì mà cậu lại có tình ý với một con người xa lạ đang đứng trước mặt cậu bây giờ cả.


- Sao?
- Tui và Thảo Nguyên không có gì cả... - Nói xong còn nhìn qua Bích Ngọc, tay lau lau nước mắt. - Bà nín đi...
- Ông nói cho đàng hoàng đi, ông có thích Thảo Nguyên không? À không, Bích Ngọc với Thảo Nguyên ông chọn đi, chọn rồi thì xác định rõ ràng mối quan hệ luôn. Nhưng mà tui nhắc, đừng có nói tầm bậy mà hối hận sau này...


Lời của Hải Du đay nghiến như muốn nhắc nhở, mọi người ai cũng thắc mắc xen lẫn ngạc nhiên trong từng câu nói phát ra từ miệng của Hải Du. Mối quan hệ giữa họ là gì?


Nhưng mà đột nhiên những lời nói đó làm cho Đăng Khoa chợt hiểu ra một điều, nó ngay lập tức cấu xé tim gan của cậu... Hải Du ghét Bích Ngọc, hơn nữa Hải Du còn là người biết hết tất cả mọi chuyện của cậu với Thảo Nguyên... có khi nào, cô cũng đã nhận thấy sự giống nhau giữa hai người bọn họ nên mới cố tình sắp đặt cho cô gái có cái tên Thảo Nguyên này giả làm Thảo Nguyên của cậu sao? Quá đáng! Đúng thật là rất quá đáng mà! Sao Hải Du lại có thể đối xử với cậu như vậy được chứ? Cả cái cô nàng tiên nữ học sinh mới đó nữa, cô ta rõ ràng không phải là Thảo Nguyên của cậu vậy thì sao lại nhẫn tâm lừa gạt cậu như vậy chứ? Ghét Bích Ngọc đến như vậy sao? Nếu đã lỡ ghét rồi thì Bích Ngọc vì cậu mà bị ghét thêm một chút nữa cũng được, phải không?


- Đúng rồi đấy, ông chọn đi. - Bích Ngọc khóc toáng lên, cứ như bị khùng!

- Cậu nói nhanh!

Cả lớp hồi hộp, ai cũng nhìn Đăng Khoa chờ đợi. Họ nóng lòng muốn biết được Đăng Khoa chọn ai. Nhưng trên hết họ bắt đầu suy nghĩ về mọi chuyện...

Thảo Nguyên? Cô gái xinh đẹp này từ đâu đến? Bỗng dưng xuất hiện và làm xáo trộn cuộc sống của cái lớp này. Suốt bốn năm cấp hai cho đến bây giờ thì mặc dù Hải Du và Bích Ngọc thỉnh thoảng ghét nhau ra mặt nhưng vẫn không đến nỗi đánh nhau như thế này. Thế thì cái quái gì khiến Hải Du kích động đến vậy chứ? Thảo Nguyên là chị dâu tương lai? Không không không, chẳng có đứa em gái nào lại mang vợ của anh trai mình đi ghép đôi với một tên con trai khác được! Thế thì là tại sao?


- Thảo Nguyên! Ông hãy tự mình nói ra hai chữ đó xem nào! - Hải Du gầm lên, mang theo một nỗi tức giận tột độ, làm gì có cái chuyện mới ba tháng mà đã quên nhau chứ? Đăng Khoa vốn dĩ vẫn rất nặng tình mà!


- Chọn... làm gì? Mình... thích người này... - Trước ánh mắt đổ dồn của mọi người, Thảo Nguyên đưa ngón trỏ lên, chỉ đích danh vào mặt của... Vương kỳ quái...


Đồng loạt ánh mắt đều hướng về chàng trai đang tròn hai mắt như mắt ếch lên để nhìn, còn lấy tay chỉ chỉ lại vào mình để chắc chắn nữa chứ!

- Tui???
- Vương...? - Đăng Khoa hỏi, không tin được vào những nghe thấy. Cậu không cam tâm, cậu vẫn chưa chọn mà... ai cho Thảo Nguyên cái quyền được chỉ chỏ đó chứ? Cậu không cho phép cô ta mang gương mặt của Thảo Nguyên đi khắp nơi như vậy! Không được!


- Ừ... là Vương...

Mục lục.
<<<Chương 08.
>>>Chương 10.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

LenLen

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/11/14
Bài viết
24
Gạo
0,0
Chương 10:

Thế là cả buổi hôm đó không ai trong trường là không nghe được câu nói đó, mặc dù không phải một lời tỏ tình nhưng mà đó là một lời khẳng định chắc chắn việc Vương kỳ quái trong lòng tiên nữ vẫn nặng ký hơn thiếu gia Đăng Khoa, đồng thời cũng phủ nhận luôn mối quan hệ giữa hai người thiếu gia và tiên nữ. Đau lòng nhỉ, Hải Du? Giúp đỡ đến vậy rồi mà hai người đó vẫn chẳng nhận ra nhau!

Giờ sinh hoạt lớp, Thảo Nguyên ngồi gần Hoàng Tuệ sau một hồi ngồi nói chuyện với Vương kỳ quái và giờ thì cậu ta đã say giấc nồng trong một cái phòng nào đó bên khu E rồi. Hoàng Tuệ sau khi hoàn thành xong công việc nghiên cứu trên laptop thì đã giải thoát cho con mắt của mình, mong là đôi mắt cận đó sẽ không bị lên độ nữa.


- Mấy hôm nay bạn nghiên cứu về Savant Syndrome sao? - Thảo Nguyên nhẹ nhàng hỏi, cô nàng như hoàn toàn đọc được tất cả suy nghĩ trong đầu của Hoàng Tuệ lúc này.
- Ừ. - Hoàng Tuệ gật đầu, hơi ngạc nhiên về câu mà Thảo Nguyên hỏi.
- Hỳ, Tuệ nghĩ mình bị mắc phải cái đó sao?
- Thảo Nguyên không bị tự kỷ mà?
- Ừ... mình có bị tử kỷ đâu... - Thảo Nguyên cười mỉm, cứ tưởng là Hoàng Tuệ sẽ biết cơ đấy.


- Thảo Nguyên! Bà bước nhanh ra đây cho tui! - Yến Vy từ đằng xa của lớp hét toáng lên làm mọi người giật mình, mấy đứa đang tám chuyện rôm rả cũng ngưng bặt lại sau giọng thét kinh khủng khiếp của đại nhân.

Thảo Nguyên đang nồi nói chuyện với Hoàng Tuệ cũng giật thót mình. Yến Vy sao tự dưng lại trở nên dữ dằn như vậy nhỉ? Cô đã làm gì sai sao?


- Đại nhân có gì thì từ từ nói nha, tiên nữ nhà tui yếu ớt lắm hà. - Hải Du cười khì khì, vốn dĩ nó đã biết mọi chuyện xảy ra thế này rồi mà. Nhưng mà phải làm cho Đăng Khoa sáng mắt ra mà hối hận, cho hối hận đến chết luôn!


- Bà còn ngồi thừ người ra đó làm gì? Đi nhanh lên đây! - Giọng của Yến Vy lúc này y như con bò rống thảm thiết, thật là tức quá đi mà! Làm gì có chuyện cô bị thầy Bí thư khiển trách ngay trong phòng Đoàn vậy chứ? Hơn nữa, cô còn bị bọn ban cán sự ở lớp khác cười cho một trận đó!


Đăng Khoa vì nghe giọng của Yến Vy ghê quá nên mới ngẩng đầu lên nhìn và xem xét sự việc cho rõ ràng. Nhìn sang góc mà Thảo Nguyên đang ngồi thì thấy cô đang đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, con ngươi đảo vòng vòng sợ sệt...


******


- Nguyên làm cái quái gì thế hả? - Đăng Khoa đột nhiên nhìn cây dao lam trên tay của Thảo Nguyên đang bắt đầu có máu thì lo lắng đến nỗi hét toáng lên, điều đó làm cô gái trước mặt cậu hơi giật mình run sợ, mồ hôi trên trán bắt đầu lấm tấm và con ngươi thì đảo vòng quanh...

******


- Yến Vy đại nhân có gì từ từ nói. - Hoàng Minh lên tiếng can ngăn, coi bộ đại nhân đang rất bức xúc đây mà!
- Đúng đấy, nhìn tiên nữ bắt đầu run rồi kìa!
- Này, mấy người cầm cái này lên xem đi rồi nói chuyện với tui! - Thế là Yến Vy tức quá liệng lung tung mấy tờ báo cáo mà đã giao cho tiên nữ chịu trách nhiệm viết ra cho mọi người đọc.


Chưa đầy ba mươi giây sau, cả lớp ôm bụng cười rần rần, cười nghiêng cười ngả, cười kinh khủng khiếp, cười như chưa bao giờ được cười...


- Haha, Yến Vy đại nhân, cái gì mà tùm lum vậy hả?
- Đại nhân không biết chính tả hay sao vậy?


Từa lưa hột dưa... Càng nói càng thấy điên!


- Mấy người đi mà hỏi Thảo Nguyên tiên nữ kìa, là do bả viết đấy!
- Cái giề???


Mấy chục con mắt trố lên, mặt nào mặt nấy đơ ra như tượng, trình độ chính tả của tiên nữ quả thật...


- Trình độ chính tả của tiên nữa còn giỏi hơn cả em họ tui đang học lớp một nữa đấy, ha ha. - Hoàng Minh vừa cười vừa la lớn, đã vậy còn đọc lên cho mọi người ví dụ nữa chứ - "Cộng hoà xả hội chũ nghỉa Việc Nam độc lập tự gio hạnh phúc ... Bãn báo cáo tuần cũa lớp 10A4 tuần vừa pua." Ôi trời ơi tiên nữ còn không phân biệt được dấu hỏi để đâu dấu ngã để đâu nữa chứ... Ha ha buồn cười chết mất thôi... - Hoàng Minh chỉ đọc chừng đó thôi mà đã không chịu nổi rồi chứ huống gì mà tiếp tục nữa thì chắc nước mắt chảy dài vì cười luôn quá.


Cứ tưởng Thảo Nguyên sẽ xấu hổ vì việc này chứ, ai ngờ mặt cô vẫn tỉnh bơ nhìn quanh nhìn quất như vậy. Có sao đâu chứ! Mình đã rất cố gắng rồi mà!


******


Tối đến lớp 10A4 đang ngồi quanh lớp học của mình bên khu A. Đứa nào đứa nấy cũng ngán ngẩm vì không được ra ngoài trời sinh hoạt như những lớp khác mà phải ở đây thở dài thườn thượt, cô chủ nhiệm cũng chẳng buồn tới... lý do thì ai cũng biết, vì cái bản báo cáo - theo thấy Bí thư khiển trách - quá ư là... khinh thường thầy cô!

- Này...


Bàn hiện tại là của Hoàng Minh, cậu đang ngồi nghe bản DJ nào đó mới ra cùng với hội bạn, trông có vẻ rất say sưa nhưng đột nhiên bị tiếng kêu nhẹ bẫng tựa lông hồng của tiên nữ lọt vào tai nên tắt ngay và luôn, cả đám ai cũng cười khì khì vì điệu bộ đáng yêu lúc này của tiên nữ lừng lẫy.


- Tại mình mà mấy bạn mới không được ra ngoài sinh hoạt hả....

- Ôi trời, không sao không sao. Lâu lâu ở trong lớp chơi như vậy cũng vui mà, bà đừng có lo ba cái chuyện vặt vãnh đó!
- Đúng đấy, bọn mình là bạn cùng lớp mà, sao lại giận nhau vì mấy chuyện đó được chứ he he.

Thảo Nguyên cười thật tươi, mọi người ở đây ai cũng tốt chỉ trừ cô nàng hot girl và anh chàng thiếu gia kia ra thôi à. Bởi vậy không cần phải quan tâm đến hai người đó. Nhưng mà vẫn còn một người cần phải xin lỗi đây...

- Yến Vy... xin lỗi mà... - Cô làm bộ mặt biểu cảm nhất có thể, Cẩm Tú đã dạy cô như vậy đấy. Rầu rĩ buồn bả khiến người đối diện cũng phải nguôi lòng hỏi sao Yến Vy lại giận được cái khuôn mặt đẹp mê hồn như vậy được chứ!

- Ừ thì... tui chỉ nói vậy thôi. - Nuốt đại mà thốt ra những từ đó, nhưng ngồi suy nghĩ mãi vẫn không chịu nổi mà phải đập bàn cái rầm cho đỡ "thắc mắc". - Mà nói thật, từng tuổi này rồi, sống mười sáu năm ở trên đời này rồi mà tui chưa từng thấy ai sai lỗi chính tả một cách trầm trọng như bà luôn đó, muốn xỉu không hà!


- Ha ha, thì làm gì có ai hoàn hảo hoàn toàn cơ chứ, vui thật đã phát hiện ra một khuyết điểm không thể nào cứu chữa của tiên nữ rồi! - Con bé Cẩm Tú cầm tờ giấy báo cáo trên tay từ nãy giờ, đọc lui đọc tới vẫn cứ cười không ngớt, sao trên đời này lại có người viết báo cáo "hay" vậy không biết!


- Nhiều chuyện! - Vương kỳ quái nãy giờ vẫn ngồi đó mà thấy con bé Cẩm Tú cứ cười rần rần đau cả mắt!
- Bênh vực dữ hen! - Một cái nguýt dài nhắm thẳng mặt Vương kỳ quái mà tiến đến, đồ con trai nhiều chuyện.
- Thường thôi.


Nhìn cái bản mặt đang vênh lên của Vương mà Thảo Nguyên cũng mắc cười. Cậu ta càng ngày đúng là càng đáng yêu hơn.


Đăng Khoa nghe Vương nói vậy nên cố tình ngẩng đầu lên một chút để xem. Kia rồi, Thảo Nguyên đang cười mỉm với Vương còn cậu ta thì nằm dài ra bàn bối rối, cảnh tượng thật đáng xem mà!

Cậu cảm thấy khó chịu quay đi đằng khác, vô tình nhìn sang màn hình laptop và một chồng sách của Hoàng Tuệ đang ngồi bên cạnh. Đang nghiên cứu gì mà kỹ vậy không biết!

Xem nào... Toàn là sách liên quan đến lĩnh vực Y học, cậu ta có hứng thú với loại này từ bao giờ?

Các căn bệnh lạ hiếm gặp nhất thế giới... Không lẽ cậu bạn mọt sách này mắc phải chứng bệnh lạ gì sao? A, có một trang sách được đánh dấu lại nè.


Sa... Savant Syndrome? Hoàng Tuệ... cậu ta sao lại tìm hiểu về loại hội chứng này? Y hệt, trên màn hình laptop cũng là tìm hiểu về Savant Syndrome!


- Ông... biết về nó sao? - Nhìn vẻ mặt đột nhiên có chút hoảng hốt của Đăng Khoa khi nhìn vào trang được đánh dấu thì Hoành Tuệ đã rất thắc mắc rồi. Cậu ta thì biết gì về nó và quen ai thuộc người mắc phải hội chứng đó hay sao? Nhưng mà theo cậu biết thì những người mắc phải có tỉ lệ rất thấp trên thế giới chỉ khoảng một phần tỉ tỉ tỉ thôi. Bất giác cậu nhìn lại phía Thảo Nguyên... Không lẽ...


- Ông cũng nghĩ giống tui sao?

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Đăng Khoa là biết ngay, cứ nhìn Hoàng Tuệ rồi chốc chốc lại nhìn qua Thảo Nguyên vậy mà.

- Hả? Nghĩ gì cơ?
- Hội Chứng này... không lẽ Thảo Nguyên mắc phải?

Đăng Khoa cố hết sức để không dãn nở hai đồng tử của mình ra. Cả Hoàng Tuệ cũng biết được chuyện này à?

- Tui... không biết!


Sau cái lắc đầu từ chối thẳng thừng kia thì Hoàng Tuệ cũng không muốn hỏi thêm gì nữa. Trước nay, trong cái lớp này ngoài cậu ra thì Đăng Khoa là người kín miệng nhất. Chậc, ai bảo là cậu không để tâm đến người khác nào?

Bên kia Thảo Nguyên vẫn đang được Vương kỳ quái kiên nhẫn chỉ cho các lỗi chính tả. Hỏi gì nhớ đó, chữ này dấu ngã dấu hỏi gì hay là chữ "t" hay chữ "c" cũng biết hết nói rất rành mạch nhưng không hiểu sao cứ đặt tay vào viết là lại sai y như cũ, thậm chí còn ghê hơn vậy nữa chứ, lạ thật!

- Này, chữ cậu xấu như mèo cào chó cắn vậy mà cũng bày đặt chỉ cho người ta nữa ha, thầy không khôn hèn gì trò không giỏi cũng phải. - Cẩm Tú nghía qua cuốn tập đang để trước mặt Thảo Nguyên mà cười khì khì, ha, từ nay có Thảo Nguyên làm lá chắn rồi thì nhân cơ hội này phải dạy dỗ tên Vương kỳ quái mới được, thời gian qua cô đã chịu đựng áp bức bóc lột của tên đó biết bao nhiêu chứ! Hức thật là tội nghiệp cho tấm thân ngọc ngà này mà, tên Vương hãy chờ đấy, quyết không trả thù không thèm yêu anh Thiên Minh nữa luôn!


Trời! Nhưng mà coi bộ tên Vương này lạ dữ à nha, thường ngày nếu Cẩm Tú nói vậy thì không bay vài sợi tóc thì cũng u một cục trên đầu, đằng này... Cậu ta chỉ trầm ngâm nhìn vào tập của mình để xem xét, rồi sau đó đưa ra một câu kết luận khiến ai cũng phải hoảng!


- Cũng phải, về nhà tui sẽ luyện chữ đẹp hơn...


Mẹ ơi! Vương kỳ quái bị tiên nữ nắm thóp luôn rồi hả trời?

- Hỳ...

Thảo Nguyên cười thật nhẹ còn Cẩm Tú với mấy người kia im luôn. Bất giác Thảo Nguyên quay đầu sang bên kia nhìn Đăng Khoa... Hình như câu này đã từng nghe qua từ con người đó rồi thì phải...


- Trong này không sách này viết người mắc phải hội chứng đó có ánh sáng xanh trong mắt! - Hoàng Tuệ nghĩ thầm.


Đăng Khoa đang cúi đầu xuống cặm cụi tramh thủ giải mấy bài tập Lý nâng cao, chẳng thèm để ý đến mấy lời sáo rỗng đó... Gì chứ? Sẽ luyện chữ đẹp hơn à? Mắc cười quá! Ngoài Đăng Khoa cậu ra thì chẳng có ai xứng đáng để nói câu đó chứ! Thật là bực mình!


- Đăng Khoa à, giúp tui giải bài này đi. - Ngẩng mặt lên, thì ra Bích Ngọc đang đứng ngay mép bàn của Hoàng Tuệ và Đăng Khoa, trên tay ôm cuốn tập màu hồng chờ đợi... Làm sao đây? Cậu chẳng có đầu óc nào để giải bài tập cả. Bài tập Lý trước mặt còn chưa làm ra chứ huống gì làm cho Bích Ngọc.


- Này, ông giỏi Hóa phải không? - Đăng Khoa vỗ vỗ vai Minh Tiến ở trước mặt, cậu bạn chuyên về môn Hóa, chờ cậu ta quay lại thì nói ngay. - Giúp Như Ngọc làm bài đi.


Giúp hot girl thì thằng nào chả muốn, mặc dù hôm nay hot girl hơi mất hình tượng thật.


- Sao ông không giúp tui?
- Tui hơi mệt...
- Ông không khỏe chỗ nào? Có cần qua khu E nghỉ không vậy?
- Lát tui qua, tui muốn nghỉ một mình.
- Tui biết rồi.

******


Một năm về trước...

- Sao vậy...?
- Tôi bệnh rồi.
- Bệnh hả? Là gì ta? - Cô gái nói rồi lật lật cuốn sổ tay luôn mang theo bên mình ra để dò tìm gì đấy.
- Nói sao nhỉ? Là không được khỏe đó.
- À... là không khỏe...
- Ừ, không khỏe, hỳ.
- Không khỏe là bệnh... - Cô gái sau khi nghe giải thích rồi gật đầu ra chiều đã hiểu, Đăng Khoa biết tỏng ngay là cô nàng đó chẳng hiểu gì nhưng mà thôi kệ, đỡ phải lo lắng cho cậu nhiều. Lát sau thì cô gái ấy lăn ra nằm ngủ ngon lành, đầu còn gối lên tay cậu nữa. He he, vậy mà cũng hay ha, nếu lỡ sau này cậu mà có bị bệnh truyền nhiễm gì thì cô gái ngốc nghếch này sẽ vẫn không biết gì mà ở bên cạnh cậu. Như vậy là quá tốt rồi còn gì...

Mục lục.
<<<Chương 09.
 
Bên trên