Mẹ kể cho Nắng Mai nghe: Câu chuyện về sự sống - Tạm dừng - Hà Thái

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Hà Thái

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/3/15
Bài viết
406
Gạo
0,0
2.


Một hôm, Hạt Tiêu thơ thẩn chuyện phiếm với một chú Răng Cưa[1]. Răng Cưa là một loài bọ ba thùy chỉ to bằng bàn tay trẻ con, sống rất nhiều ở vùng biển này. Chú Răng Cưa vừa gạt nước mắt vừa nói:

- Thật khổ thân họ hàng nhà tôi làm sao! Lúc nào cũng bị Quái Tôm săn đuổi. Anh hàng xóm của tôi đấy, hai đứa vừa mới nói chuyện với nhau tối qua thôi, mà hôm nay đã bị Quái Tôm bắt mất rồi. Đến chính tôi mà không gặp may thì cũng đã mất mạng.

Chú ta vừa nói vừa khóc, không sao ngừng được. Hạt Tiêu rất bối rối, không biết an ủi chú ta kiểu gì, chỉ biết bơi vòng quanh, vòng quanh chỗ chú ta đứng. Răng Cưa khóc một lúc, rồi ngoảnh ra một con bọ ba thùy khác đang cặm cũi xẻ những cái rãnh nông để kiếm mồi gần đó, bảo:

- Tôi chỉ ước to lớn được như bác kia. Có như thế tôi không sợ bị Quái Tôm tấn công nữa.

Con bọ ba thùy mà Răng Cưa nói đến thuộc một loài khác với chú ta. Bác ta rất to lớn, lại đã luống tuổi. Tính chiều dài chắc phải dài hơn nửa Quái Tôm. Thấy Răng Cưa nói vậy, bác ta quay sang, phều phào:

- Ấy thế thôi mà có lần nó bực tức ở đâu về vẫn tợp cho tôi một nhát đấy. Hôm ấy tôi vừa mới lột xác xong, vỏ còn mềm, nó cắn cho một phát đau thấu thịt. Giờ vẫn còn vết sẹo trên lưng đây này. Chứ chẳng mấy cô ốc, cậu sò kia, chẳng bao giờ phải sợ.

Một con ốc đang vẩn vơ cạnh đám bọt biển nghe thấy thế liền giật bắn mình. Cô ta hé mắt trông sang, run rẩy:

- Ấy chết. Bác đừng nói thế. Dù em có vỏ cứng thật, nhưng mỗi lẫn nghe thấy tên nó, em vẫn rét run cầm cập đấy. Sao có kẻ nào lại hung dữ và đáng sợ thế cơ chứ!

Hạt Tiêu lúc ấy mới bảo:

- Ô, hóa ra ở đây ai cũng sợ Quái Tôm hết cả. Tôi tuy nhỏ bé nhưng có khi lại là người ít sợ hắn nhất. Có lẽ lúc nào, tôi phải tính cách dạy cho hắn một bài học.

Tất cả những con vật ở đó đều nhìn Hạt Tiêu bằng con mắt ngạc nhiên. Răng Cưa, lúc này đã hết khóc, cười lớn:

- Cậu làm thế nào mà dạy cho hắn một bài học được cơ chứ? Không phải mỗi lần gặp hắn cậu cũng đều chạy quắn đít lên sao? Đúng là bốc phét! Ha ha…

Con nào cũng cười. Chỉ có Hạt Tiêu vẫn nghiêm nghị:

- Tôi nói thật đấy. Con vật nào cũng có điểm yếu. Quái Tôm dù rất mạnh, nhưng thể nào cũng có lúc hắn yếu đuối. Lúc ấy, tôi sẽ ra tay.

Nghĩ như vậy, Hạt Tiêu về bàn với những họ hàng cá Hạt Tiêu của mình, chờ thời cơ thuận tiện sẽ dạy cho Quái Tôm một bài học.

***

Một ngày, thời cơ cũng đến. Số là, ở vùng biển này không chỉ có một con quái vật. Có đến vài gã Quái Tôm liền. Tất cả đều tham lam và hung dữ, vì thế chúng đánh nhau liên tục để tranh giành thức ăn và địa phận.

Khi cuộc thư hùng kết thúc, luôn có một con thắng, và một con thua. Khi con Quái Tôm chiến thắng vênh vang khoe mẽ trước bàn dân thiên hạ thì con Quái Tôm thua trận thất thểu ra về với tấm áo giáp bị rách, cơ thể bị thương và chảy máu.

Lúc đó, những con cá Hạt Tiêu bảo nhau vào cuộc. Một đàn cá rùng rùng cả trăm con tiến đến phía con Quái Tôm bị thương. Nhỏ bé, khéo léo và nhanh nhẹn, những chú cá lách qua khe vỡ của tấm áo giáp, chui vào trong thi nhau cắn xé con quái vật. Bên trong tấm áo giáp của Quái Tôm chỉ là một cơ thể mềm yếu, nên không có cách nào chống đỡ lại đàn cá Hạt Tiêu. Hắn kêu la đau đớn rồi đập những cái thùy loạn xạ cuống cuống bỏ chạy.

Những con vật ở đó đều hò reo hoan hô cá Hạt Tiêu như những anh hùng. Đến ngay cả con Quái Tôm chiến thắng trong cuộc đấu tay đôi với đồng loại của mình khi nãy cũng cảm thấy kinh hãi trước cảnh tượng ấy. Hắn cũng nhìn đàn cá Hạt Tiêu với một vẻ kiêng dè và vội vàng lảng đi nơi khác.


[1] Tên khoa học là Olenoides serratus, là một trong những loài bọ ba thùy phổ biến.
 

Hà Thái

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/3/15
Bài viết
406
Gạo
0,0
3.

Mẹ kết thúc câu chuyện. Nắng Mai thỏ thẻ hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, có thật là cá là tổ tiên của chúng ta không?

- Đúng vậy con ạ. – Mẹ gật đầu. – Không chỉ có loài người, cá Hạt Tiêu còn là tổ tiên của tất cả những loài có xương sống khác, như các loài cá, ếch nhái, thằn lằn, hay thú có vú như chó, mèo, gấu, khỉ…

- Lạ nhỉ mẹ nhỉ. – Cô bé gãi gãi mũi, có vẻ phân vân lắm. – Trông mình với cá chả giống gì nhau.

Mẹ cô bé phì cười.

- Đúng thế. Đó là điều kì diệu của tiến hóa.

Rồi mẹ hỏi.

- Con có biết tại sao cá Hạt Tiêu nhỏ bé như vậy mà lại thắng Quái Tôm không?

Cô bé nhăn trán ra vẻ suy nghĩ một lúc, rồi nói:

- Vì cá Hạt Tiêu nhanh nhẹn và khéo léo hơn.

- Đúng rồi. – Mẹ âu yếm nhìn bé, nói. – Sở dĩ thế bởi vì cá có xương sống. Thay vì có vỏ cứng bên ngoài như Quái Tôm, Hạt Tiêu lại cứng từ bên trong. Chúng ta cũng thế, mạnh mẽ từ bên trong luôn tốt hơn chỉ mạnh mẽ ở bên ngoài. Nếu chỉ có vỏ ngoài mạnh mẽ con sẽ dễ bị tổn thương, và khi đó, có khi cái vỏ ngoài thậm chí còn làm con vướng víu và nặng nề hơn.
 

Hà Thái

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/3/15
Bài viết
406
Gạo
0,0
Là một fan cuồng nhiệt của Thế giới động vật, mơ ước tích đủ tiền mua mấy cuốn sách khủng về các loại động thực vật, mình rất rất rất mong chờ truyện này của bạn. Hi vọng sẽ sớm hoàn để mình có thể đọc một thể, sợ đọc truyện update lắm. :-bd
Mừng hố mới của bạn! :D
Mình đã update thêm phần mới. Có thời gian thì bạn vào đọc nhé.
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Đặt một chân ở đây để hóng... kiến thức.

Hồi xưa nhà mình nghèo, mẹ bận rộn lao động kiếm tiền lắm nên chẳng bao giờ được mẹ chăm chút cho như thế này cả. Thành thư khi đọc cũng hơi tủi thân. :(
 

Hà Thái

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/3/15
Bài viết
406
Gạo
0,0
Đặt một chân ở đây để hóng... kiến thức.

Hồi xưa nhà mình nghèo, mẹ bận rộn lao động kiếm tiền lắm nên chẳng bao giờ được mẹ chăm chút cho như thế này cả. Thành thư khi đọc cũng hơi tủi thân. :(
Cám ơn bạn đã ủng hộ. Truyện này mình sẽ viết với tốc độ hơi rùa bò đấy. :D (Dù sao, mình cũng còn nhiều thời gian, phải lâu lắc nữa con mình mới biết đọc.)
 

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0
Thật ra mình có vào đọc truyện của bạn lúc trước rồi, :) mình thấy nó rất phù hợp cho truyện giờ ngủ của trẻ. Nhưng khổ nỗi thể loại của mình và của bạn nó đối lập với nhau quá vì mình viết theo chủ đề... nói chung là nó khá điên đầu vì sử dụng thuyết âm mưu. Nhưng mà thôi, mình vào đọc rồi cũng phải để lại lời nào đấy mới được.:P.

Truyện này dễ cho mình bình luận hơn truyện kia nên nói truyện này trước nhé :). Đoạn trích là màu tím, đoạn gạch chân là bạn luu ý xem xét xem có nên bỏ không, in nghiêng là có vấn đề. Mình sẽ chỉnh một chút bằng màu xanh.
Truyện rất thơ mộng, ít nhất đó là ý tưởng của bạn, nó rất phù hợp để kể cho trẻ. Nhưng mà thế này, nó ngắn quá, miêu tả còn khá chung chung, nội dung lại thiếu một chút kịch tính nữa, một chút thôi, vì thật sự là cùng motif đó bạn có thể cho thêm một chút nữa là được.

Từ xưa, rất xưa, khi trên Trái Đất vẫn chưa có gì sống được cả, khắp nơi vẫn chỉ toàn khí độc, thì một hành tinh tên là Thê-a đã đâm sầm vào Trái Đất. Hai hành tinh vỡ tung rồi lại hòa vào nhau thành thế giới của chúng ta. Đại dương hình thành, và sự sống bắt đầu nhen nhóm. Một mảnh nhỏ của Thê-a trở thành Mặt Trăng, quay xung quanh chúng ta, và cho chúng ta những đêm trăng dát bạc huyền ảo.
Theo mình thì một câu chuyện cho trẻ đúng là phải đơn giản và phải dễ hiểu. Nhưng bạn đừng gọt bớt dữ kiện nhiều thế, vì nó có thể tạo ra cả 1 câu chuyện dài rất hấp dẫn nữa. Đầu tiên chỗ dấu phẩy, mình nghĩ có cũng được không cũng được, nhưng mình nghiên về không. Vì truyện có hướng 'người hát rong trong cuốn sách ảnh' vì vậy theo mình không nên cứng nhắc về nhịp điệu quá. Người đọc có quyền ngắt có quyền không sẽ tạo ra sự hấp dẫn trong lời đọc.
Tiếp theo là hàng loạt chỗ in nghiêng kia. 'Khắp nơi...' mình nghĩ nên đảo ngữ 1 chút vì truyện cho bé nên ít trúc trắc vì dấu phẩy có lẽ sẽ tốt hơn.
... xưa, trên Trái Đất khắp nơi chỉ toàn là khí độc nên vẫn chưa có gì sống được cả...
Nhưng mà vấn đề tiếp theo thì đúng là lớn, không phải về mặt nhịp điệu mà nguy hiểm về mặt logic. Nếu bạn đã gọi Trái Đất trước khi bị đâm là Trái Đất, sau khi nó bị đâm nó đã hợp thành một thể với cái khác thì tên là gì? Và thế giới hiện tại của chúng ta được gọi Trái Đất thì Thê-a đã đâm chưa? Trẻ con rất ghê, ở chỗ nó có thể đặt ra hàng tá câu hỏi, và nó có thể thỏa mãn với bất kì suy nghĩ nào trong đầu, sau đó nó có xu hướng đi kể lại cho bạn bè nghe, cấp độ nguy hiểm còn gia tăng theo cái hàm số gì đó mình không hình dung nỗi. Thế nên viết cho trẻ con nó khó ở chỗ không gò ép mà vẫn định hướng tốt, cực kì khó. Tương tự, có thể hỏi: Trái Đất bị vỡ tung rồi có còn là Trái Đất không? Trái Đất vỡ tung chúng ta sẽ sống ở đâu? (Có chết không?) Sao thế giới của chúng ta cũng được gọi là Trái Đất? Đại dương ở đâu mà có? Sự sống sao lại từ đại dương ra? Nó ra từ chỗ nào... Mình thấy ở ngay chỗ này bạn đã có thể sáng tác một câu chuyện rồi, thậm chí cứ tự nhiên nhân hóa Trái Đất lên cũng được. Vấn đề là chúng ta phải xác định rõ rằng có một Trái Đất cũ và một Trái Đất mới sau khi đâm, và đồng thời tạo ra Mặt Trăng luôn cho nó có một chuỗi thời gian liên hoàn và đúng trật tự. Bạn nên nói thêm sự tạo thành đại dương và điểm sơ qua vì sao có sự sống nữa. Thật lòng mình nghĩ những câu chuyện giờ đi ngủ có giáo dục mà dễ thương, mơ mộng có ý nghĩa hơn một câu chuyện chỉ có 1 trong 2 yếu tố đó.

Trôi nổi khắp đại dương là những con sứa mềm mại, trong suốt. Đẹp đẽ đấy, nhưng ngu ngơ và tẻ nhạt.
Thật sự mà nói chúng không ngu ngơ và tẻ nhạt đâu. Và chúng có thể tạo ra một câu chuyện khác.

Hai bên sườn hắn là những chiếc thùy như những mái chèo, xếp nếp lại với nhau tạo thành một đôi cánh rộng giúp hắn bơi trong nước.
Thùy có thể là một từ lạ và các em sẽ bắt mình ngừng lại câu chuyện để giải thích, xếp nếp lại có nguy cơ khiến các em không thể hình dung rõ về hình dạng của nó. Và đôi cánh, cẩn thận các bé sẽ lầm tưởng miễn có cánh thì muốn bơi muốn bay gì cũng được. Bạn thữ tìm những hình tượng nào dễ thấy hơn để thay thế thử xem.

Cả vùng biển, ai cũng sợ Quái Tôm. Nhưng Hạt Tiêu lại không sợ lắm, dù chú chẳng có áo giáp cứng để bảo vệ như hắn, hay vòi, hay thùy hay vũ khí đáng sợ nào khác.
Mình nghĩ nên viết tiếp câu sau luôn, hoặc một câu có ý tương tự như câu sau. Vì các bé thường không đủ kiên nhẫn và có thể sẽ quên mất câu trên sau một đoạn kể chuyện.
Khác với mọi người, Hạt Tiêu có xương sống. Cái dải xương sống vừa cứng cáp vừa mềm dẻo đấy thật tiện lợi biết bao. Nó giúp Hạt Tiêu dễ dàng luồn vào những khe hở rất nhỏ rồi lại chui ra mà chẳng hề hấn gì. Bởi vì thế, Hạt Tiêu chẳng bao giờ sợ những con Quái Tôm to lớn kềnh càng nhưng vụng về kia.


Những con vật khác, con thì cố vùi mình thật sâu xuống bùn, con thì cuộn tròn lại hoặc tìm cách trốn vào ngóc ngách nào đó.
Đọc đoạn này có cảm giác dính dính và hơi cụt. Bạn có thể giải quyết từ con phía trước hoặc viết lại cái trạng ngữ kia để không bị cụt và những từ con sau đó nghe không chán nữa. Và theo mình bạn nên ghép luôn câu bên dưới lên trên này luôn.
Sợ hãi nhất phải nói đến những con vật vừa mới lột xác chưa lâu, lớp vỏ còn chưa cứng lại.

Sở dĩ chú có thể như vậy bởi vì chú ta có một sự lanh lẹ và khéo léo hiếm thấy.

Nếu bạn đã ghép chỗ xương sống lên trên như mình đã nói thì câu này cần diễn đạt khác đi một chút cho hợp ngữ cảnh.

Nhìn chung về truyện 1 này có một số lỗi hay gặp là bạn viết hay chia rời những nội dung liên quan ra, làm cho câu chuyện đáng lẽ phải chặt chẽ hơn thì nó hơi rời rạc một chút. Mình có cảm giác bạn kể theo trí nhớ, bạn chợt nhớ đến kiến thức ấy thì nó được nói đến ngay, hoặc phong cách của bạn là đầu nói quả kết nói nhân. Phong cách đầu quả đuôi nhân này theo mình thì nó hơi khó cho trẻ, trừ phi bạn nói thẳng vào trong truyện như thể đúng thật sự có một người hát rong: "Hạt Tiêu không sợ đâu, có ai biết vì sao không? Thế thì để tôi (mẹ) giải thích nhé, vào một ngày giữa vùng biển của chúng ta có một câu chuyện như thế này..."
Mình hi vọng bạn có thể mở rộng ra hơn nữa không chỉ có thế giới động vật :D mà biết đâu là thực vật, địa chất, bla bla luôn thì hay ho quá!

Truyện số 2.
Con bọ ba thùy mà Răng Cưa nói đến thuộc một loài khác với chú ta.
Nhập nhằn ở đây. Cùng gọi là bọ ba thùy nhưng lại loài khác, 'mẹ ơi loài là gì?'.

...em vẫn rét run cầm cập đấy.

Mình nghĩ là nên đảo lại 'rung cầm cập như phải rét' nghe nó xuôi hơn.

Số là, ở vùng biển này không chỉ có một con quái vật. Có đến vài gã Quái Tôm liền. Tất cả đều tham lam và hung dữ, vì thế chúng đánh nhau liên tục để tranh giành thức ăn và địa phận.
Bạn ghép vài câu này lại thành một câu chung sẽ giúp nó liền lạc hơn. Chữ địa phận cũng là từ khá là mới mẻ với các bé, nếu bạn tận dụng để làm giàu vốn cho các bé thì tốt, nhưng mình nghĩ dù sao đây cũng là truyện về khoa học thiếu nhi hơn là văn học ngữ văn thiếu nhi.
Số là, ở vùng biển này có đến vài gã Quái Tôm đều tham lam và hung dữ như nhau cả. Chúng còn đánh nhau liên tục để trhanh giành thức ăn và chỗ ở.

Khi cuộc thư hùng kết thúc, luôn có một con thắng, và một con thua.
Hơi trút trắt một chút vì dấu phẩy, và nghe nó cũng khá khá là bạo lực, mình không biết như thế có là bạo lực với các bé hay không thôi. Mình là người viết truyện bạo lực nên không biết mức nào phù hợp cho các bé.

Lúc đó, những con cá Hạt Tiêu bảo nhau vào cuộc. Một đàn cá rùng rùng cả trăm con tiến đến phía con Quái Tôm bị thương. Nhỏ bé, khéo léo và nhanh nhẹn, những chú cá lách qua khe vỡ của tấm áo giáp, chui vào trong thi nhau cắn xé con quái vật.

Câu này hơi thô mộc và hơi nhảy nhịp, mình chỉnh lại chút nhé.
Lúc Quái Tôm đã bị thương thì những con cá Hạt Tiêu bảo nhau vào cuộc, tất cả cùng nhau xông lên, hàng đàn cá rùng rùng cả trăm con tiến đến. Và tài tình làm sao, những cơ thể nhỏ bé, khéo léo và nhanh nhẹn của Hạt Tiêu lách qua khe vỡ của tấm áo giáp, chui vào trong thi nhau cắn xé.

Chỗ mình nói thiếu kịch tính là ở đây, mình tưởng các bé sẽ bẫy 2 3 con quái đánh nhau, nhưng cuối cùng chỉ là cá bé chờ cơ hội thôi. Bằng sự lý sự của trẻ em, mình có thể hơi lo là các bé sẽ nghĩ về chuyện đục nước béo cò, mượn gió bẻ măng.

Nếu chỉ có vỏ ngoài mạnh mẽ con sẽ dễ bị tổn thương, và khi đó, có khi cái vỏ ngoài thậm chí còn làm con vướng víu và nặng nề hơn.
Mình nghĩ nên kết thúc bằng một cảnh sẽ tốt hơn là một câu thoại, khi mà có thể chương sau sẽ không nối tiếp chương trước. Vì thể loại kết thúc bằng thoại rất dễ gây kịch tính, gây tò mò và gây ra nhiều trạng thái hơi hụt hẫng cho một truyện thiếu nhi.

Và sau đó mình hơi bất ngờ một tẹo! :))
Sao lại có cả cuộc đối thoại mẹ và bé ở đây vậy nè, mình tưởng đâu truyện hoàn toàn như 'cuốn sách ảnh và người hát rong'. Thế mà cuối cùng lại như một cuốn 'nhật kí: sách ảnh và người hát rong' rồi. Dù sao mình cũng thích ý định muốn viết cho trẻ nhỏ của bạn, chỉ khuyên một điều là bạn mềm mỏng hơn nữa trong câu văn, hơi hơi thôi nhé, đừng quá mềm mỏng lại như mấy cái 'bé ơi ngủ đi...' "thấy gớm" trên tivi kia. Mình rất ớn lạnh với sự xa vời thực tế, những õng ợt, nhí nhóe kiểu như búp bê gỗ sơn như vậy. Nhưng một chút vừa đủ thì được. :) Hi vọng bạn thấy vui với bình luận này.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hà Thái

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/3/15
Bài viết
406
Gạo
0,0
Từ xưa, rất xưa, khi trên Trái Đất vẫn chưa có gì sống được cả, khắp nơi vẫn chỉ toàn khí độc, thì một hành tinh tên là Thê-a đã đâm sầm vào Trái Đất. Hai hành tinh vỡ tung rồi lại hòa vào nhau thành thế giới của chúng ta. Đại dương hình thành, và sự sống bắt đầu nhen nhóm. Một mảnh nhỏ của Thê-a trở thành Mặt Trăng, quay xung quanh chúng ta, và cho chúng ta những đêm trăng dát bạc huyền ảo.
Theo mình thì một câu chuyện cho trẻ đúng là phải đơn giản và phải dễ hiểu. Nhưng bạn đừng gọt bớt dữ kiện nhiều thế, vì nó có thể tạo ra cả 1 câu chuyện dài rất hấp dẫn nữa. Đầu tiên chỗ dấu phẩy, mình nghĩ có cũng được không cũng được, nhưng mình nghiên về không. Vì truyện có hướng 'người hát rong trong cuốn sách ảnh' vì vậy theo mình không nên cứng nhắc về nhịp điệu quá. Người đọc có quyền ngắt có quyền không sẽ tạo ra sự hấp dẫn trong lời đọc.
Tiếp theo là hàng loạt chỗ in nghiêng kia. 'Khắp nơi...' mình nghĩ nên đảo ngữ 1 chút vì truyện cho bé nên ít trúc trắc vì dấu phẩy có lẽ sẽ tốt hơn.
... xưa, trên Trái Đất khắp nơi chỉ toàn là khí độc nên vẫn chưa có gì sống được cả...
Nhưng mà vấn đề tiếp theo thì đúng là lớn, không phải về mặt nhịp điệu mà nguy hiểm về mặt logic. Nếu bạn đã gọi Trái Đất trước khi bị đâm là Trái Đất, sau khi nó bị đâm nó đã hợp thành một thể với cái khác thì tên là gì? Và thế giới hiện tại của chúng ta được gọi Trái Đất thì Thê-a đã đâm chưa? Trẻ con rất ghê, ở chỗ nó có thể đặt ra hàng tá câu hỏi, và nó có thể thỏa mãn với bất kì suy nghĩ nào trong đầu, sau đó nó có xu hướng đi kể lại cho bạn bè nghe, cấp độ nguy hiểm còn gia tăng theo cái hàm số gì đó mình không hình dung nỗi. Thế nên viết cho trẻ con nó khó ở chỗ không gò ép mà vẫn định hướng tốt, cực kì khó. Tương tự, có thể hỏi: Trái Đất bị vỡ tung rồi có còn là Trái Đất không? Trái Đất vỡ tung chúng ta sẽ sống ở đâu? (Có chết không?) Sao thế giới của chúng ta cũng được gọi là Trái Đất? Đại dương ở đâu mà có? Sự sống sao lại từ đại dương ra? Nó ra từ chỗ nào... Mình thấy ở ngay chỗ này bạn đã có thể sáng tác một câu chuyện rồi, thậm chí cứ tự nhiên nhân hóa Trái Đất lên cũng được. Vấn đề là chúng ta phải xác định rõ rằng có một Trái Đất cũ và một Trái Đất mới sau khi đâm, và đồng thời tạo ra Mặt Trăng luôn cho nó có một chuỗi thời gian liên hoàn và đúng trật tự. Bạn nên nói thêm sự tạo thành đại dương và điểm sơ qua vì sao có sự sống nữa. Thật lòng mình nghĩ những câu chuyện giờ đi ngủ có giáo dục mà dễ thương, mơ mộng có ý nghĩa hơn một câu chuyện chỉ có 1 trong 2 yếu tố đó.
Hì hì. Cảm ơn bạn nhiều vì một comment đầy tâm huyết. :D Đọc được còm này mừng rớt nước mắt. :D
1. Về đoạn đầu: đúng là mình viết cũng hơi vội vàng, nên cũng ý được ý mất. Vì mình không thực sự định nói kĩ phần đó, mà tập trung vào phần các sinh vật trong đường dây tiến hóa. Hôm nay, mình còn đang cân nhắc đưa đoạn đó lên phần lời tựa của chương. Tức là mỗi chương, mình định có một đoạn giới thiệu để vào đề. Mình vẫn đang cân nhắc việc đó.
Còn phần Trái Đất cũ, Trái Đất mới, thì đúng là có vấn đề thật. Lúc viết mình cũng hơi hơi cảm thấy nó, nhưng chưa kịp nghĩ gì nhiều. Giờ bạn nhắc. :D Chắc chắn phần này mình sẽ phải sửa lại.
Trôi nổi khắp đại dương là những con sứa mềm mại, trong suốt. Đẹp đẽ đấy, nhưng ngu ngơ và tẻ nhạt.
Thật sự mà nói chúng không ngu ngơ và tẻ nhạt đâu. Và chúng có thể tạo ra một câu chuyện khác.

Hai bên sườn hắn là những chiếc thùy như những mái chèo, xếp nếp lại với nhau tạo thành một đôi cánh rộng giúp hắn bơi trong nước.
Thùy có thể là một từ lạ và các em sẽ bắt mình ngừng lại câu chuyện để giải thích, xếp nếp lại có nguy cơ khiến các em không thể hình dung rõ về hình dạng của nó. Và đôi cánh, cẩn thận các bé sẽ lầm tưởng miễn có cánh thì muốn bơi muốn bay gì cũng được. Bạn thữ tìm những hình tượng nào dễ thấy hơn để thay thế thử xem.

Cả vùng biển, ai cũng sợ Quái Tôm. Nhưng Hạt Tiêu lại không sợ lắm, dù chú chẳng có áo giáp cứng để bảo vệ như hắn, hay vòi, hay thùy hay vũ khí đáng sợ nào khác.
Mình nghĩ nên viết tiếp câu sau luôn, hoặc một câu có ý tương tự như câu sau. Vì các bé thường không đủ kiên nhẫn và có thể sẽ quên mất câu trên sau một đoạn kể chuyện.
Khác với mọi người, Hạt Tiêu có xương sống. Cái dải xương sống vừa cứng cáp vừa mềm dẻo đấy thật tiện lợi biết bao. Nó giúp Hạt Tiêu dễ dàng luồn vào những khe hở rất nhỏ rồi lại chui ra mà chẳng hề hấn gì. Bởi vì thế, Hạt Tiêu chẳng bao giờ sợ những con Quái Tôm to lớn kềnh càng nhưng vụng về kia.


Những con vật khác, con thì cố vùi mình thật sâu xuống bùn, con thì cuộn tròn lại hoặc tìm cách trốn vào ngóc ngách nào đó.
Đọc đoạn này có cảm giác dính dính và hơi cụt. Bạn có thể giải quyết từ con phía trước hoặc viết lại cái trạng ngữ kia để không bị cụt và những từ con sau đó nghe không chán nữa. Và theo mình bạn nên ghép luôn câu bên dưới lên trên này luôn.
Sợ hãi nhất phải nói đến những con vật vừa mới lột xác chưa lâu, lớp vỏ còn chưa cứng lại.

Sở dĩ chú có thể như vậy bởi vì chú ta có một sự lanh lẹ và khéo léo hiếm thấy.

Nếu bạn đã ghép chỗ xương sống lên trên như mình đã nói thì câu này cần diễn đạt khác đi một chút cho hợp ngữ cảnh.

Nhìn chung về truyện 1 này có một số lỗi hay gặp là bạn viết hay chia rời những nội dung liên quan ra, làm cho câu chuyện đáng lẽ phải chặt chẽ hơn thì nó hơi rời rạc một chút. Mình có cảm giác bạn kể theo trí nhớ, bạn chợt nhớ đến kiến thức ấy thì nó được nói đến ngay, hoặc phong cách của bạn là đầu nói quả kết nói nhân. Phong cách đầu quả đuôi nhân này theo mình thì nó hơi khó cho trẻ, trừ phi bạn nói thẳng vào trong truyện như thể đúng thật sự có một người hát rong: "Hạt Tiêu không sợ đâu, có ai biết vì sao không? Thế thì để tôi (mẹ) giải thích nhé, vào một ngày giữa vùng biển của chúng ta có một câu chuyện như thế này..."
Mình hi vọng bạn có thể mở rộng ra hơn nữa không chỉ có thế giới động vật :D mà biết đâu là thực vật, địa chất, bla bla luôn thì hay ho quá!

2. Cách hành văn, chắc phải một thời gian sau nữa mình mới sửa được. Bây giờ bạn góp ý vậy, biết vậy, sẽ nhớ, nhưng cũng chưa biết sửa thế nào. Phải đợi một thời gian nữa cho đầu óc hết u mê đã, thì sửa chắc nghe nó mới hiệu quả hơn. :D
Nhưng về chuyện một số từ ngữ có thể gây khó hiểu cho trẻ thì mình nghĩ đó không hẳn là vấn đề. Điều đó sẽ làm phong phú thêm vốn từ ngữ của trẻ. Nếu trẻ đọc, không hiểu thì sẽ hỏi người lớn, và bé sẽ có thêm một từ mới. :D
Kể cả "loài là gì?" cũng vậy. :D
Lúc đó, những con cá Hạt Tiêu bảo nhau vào cuộc. Một đàn cá rùng rùng cả trăm con tiến đến phía con Quái Tôm bị thương. Nhỏ bé, khéo léo và nhanh nhẹn, những chú cá lách qua khe vỡ của tấm áo giáp, chui vào trong thi nhau cắn xé con quái vật.
Câu này hơi thô mộc và hơi nhảy nhịp, mình chỉnh lại chút nhé.
Lúc Quái Tôm đã bị thương thì những con cá Hạt Tiêu bảo nhau vào cuộc, tất cả cùng nhau xông lên, hàng đàn cá rùng rùng cả trăm con tiến đến. Và tài tình làm sao, những cơ thể nhỏ bé, khéo léo và nhanh nhẹn của Hạt Tiêu lách qua khe vỡ của tấm áo giáp, chui vào trong thi nhau cắn xé.

Chỗ mình nói thiếu kịch tính là ở đây, mình tưởng các bé sẽ bẫy 2 3 con quái đánh nhau, nhưng cuối cùng chỉ là cá bé chờ cơ hội thôi. Bằng sự lý sự của trẻ em, mình có thể hơi lo là các bé sẽ nghĩ về chuyện đục nước béo cò, mượn gió bẻ măng.

Nếu chỉ có vỏ ngoài mạnh mẽ con sẽ dễ bị tổn thương, và khi đó, có khi cái vỏ ngoài thậm chí còn làm con vướng víu và nặng nề hơn.
Mình nghĩ nên kết thúc bằng một cảnh sẽ tốt hơn là một câu thoại, khi mà có thể chương sau sẽ không nối tiếp chương trước. Vì thể loại kết thúc bằng thoại rất dễ gây kịch tính, gây tò mò và gây ra nhiều trạng thái hơi hụt hẫng cho một truyện thiếu nhi.

Và sau đó mình hơi bất ngờ một tẹo! :))
Sao lại có cả cuộc đối thoại mẹ và bé ở đây vậy nè, mình tưởng đâu truyện hoàn toàn như 'cuốn sách ảnh và người hát rong'. Thế mà cuối cùng lại như một cuốn 'nhật kí: sách ảnh và người hát rong' rồi. Dù sao mình cũng thích ý định muốn viết cho trẻ nhỏ của bạn, chỉ khuyên một điều là bạn mềm mỏng hơn nữa trong câu văn, hơi hơi thôi nhé, đừng quá mềm mỏng lại như mấy cái 'bé ơi ngủ đi...' "thấy gớm" trên tivi kia. Mình rất ớn lạnh với sự xa vời thực tế, những õng ợt, nhí nhóe kiểu như búp bê gỗ sơn như vậy. Nhưng một chút vừa đủ thì được. :) Hi vọng bạn thấy vui với bình luận này.
3. Vụ bạo lực thì mình nghĩ không sao đâu. Các truyện cho trẻ con cũng đều có các trận chiến đấu hoành tráng mà. Hơn nữa, suy nghĩ của trẻ con rất trong sáng, mình nhớ hồi nhỏ mình đọc rất nhiều truyện, nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ tiêu cực như các bậc người lớn bây giờ phân tích ra cả. :D
4. Vụ thiếu kịch tính thì đúng thật. Mình cũng thấy vậy, nhưng cơ bản là đứng trên quan điểm sự thực mà nói, cá không có cách nào đánh thắng được trừ khi con quái vật kia vỡ vỏ. Có thể một ngày khác, mình sẽ nghĩ ra một câu chuyện kịch tính hơn mà vẫn không làm sai sự thật. :D
5. Vụ đối thoại mẹ và bé mình cũng đang cân nhắc. Lúc đầu mình định cho cuối mỗi chương sẽ có cuộc nói chuyện giữa mẹ và bé để đúc rút ra một điều gì đấy. Nhưng đến chương thứ hai thì... khó quá. Nghĩ không ra. Đang định trưng cầu dân ý là có nên bỏ không. :D

P/S: Truyện này ban đầu mình làm theo dạng truyện tranh khoa học, dựa trên một bộ phim tài liệu. Nội dung chủ yếu là khoa học, câu cú cực kì lủng củng. Đối tượng đọc là mấy đứa em con cô con chú học cấp hai ở nhà. Chúng nó rất thích, vì chúng chỉ quan tâm đến kiến thức. :D
Sau này, mình quyết định viết lại theo cách có tính văn chương hơn, và chuyển hướng đối tượng là dành cho con, để sau này con đọc. Câu cú cũng chưa được mượt lắm, chắc là vì chưa thoát ra được khỏi truyện tài liệu kia. :D
Bối cảnh là kể chuyện cho bé đi ngủ nhưng thực ra mình hướng đến các em nhỏ lớn hơn một chút, đã biết đọc, và suy ngẫm sau khi đọc xong. Thế nên giờ mình cũng đang hơi bối rối, không biết để bối cảnh thế có hợp lắm không.
 

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0
Mình hi vọng văn học thiếu nhí có thể phát triển :), dù mình biết là mình chỉ có thể hi vọng mà thôi vì mình không viết được cho nó trong sáng. Cố lên bạn nhé! À mà thật ra truyện của bạn là loại mọi người đều đọc được, thế nên việc hướng vào 1 lứa tuổi thì sẽ khá là khó cho tác giả đấy. Mình thì thấy nó hợp với các bé dưới lớp 7, còn các bé trên lơp 7 thì nó khác nhiều lắm, và nó chông gai hơn nhiều nữa. Dù sao, tác giả cũng phải cố lên nhé :D!
 

Hà Thái

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/3/15
Bài viết
406
Gạo
0,0
Mình hi vọng văn học thiếu nhí có thể phát triển :), dù mình biết là mình chỉ có thể hi vọng mà thôi vì mình không viết được cho nó trong sáng. Cố lên bạn nhé! À mà thật ra truyện của bạn là loại mọi người đều đọc được, thế nên việc hướng vào 1 lứa tuổi thì sẽ khá là khó cho tác giả đấy. Mình thì thấy nó hợp với các bé dưới lớp 7, còn các bé trên lơp 7 thì nó khác nhiều lắm, và nó chông gai hơn nhiều nữa. Dù sao, tác giả cũng phải cố lên nhé :D!
Hi hi, cám ơn bạn đã động viên và quan tâm.
Mình đang chỉnh sửa lại phần mở đầu cho thích hợp với lứa tuổi lớn hơn một chút. Sẽ phải chỉnh sửa nhiều nữa. :D
Mình hi vọng sẽ có một ngày mình viết được thể loại "đau đầu" giống như của bạn. :D
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên