Mở mắt ra lại thấy hoa tử đằng - Cập nhật - Cin

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
Chương 8: Cùng nhau bắt đầu

“Hạ Băng, sao giờ này vẫn còn ngủ hả? Hôm nay là ngày đầu tiên đó, em sắp trễ rồi kìa!” Hiểu Lam vừa mở cửa phòng thì đập vào mắt là dáng ngủ lười biếng của cô em gái. Là anh em sinh đôi, sao lại có sự khác biệt như trời với đất như vậy? Thật đúng là làm người khác nghi ngờ.

Nhìn Nhật Khanh của chúng ta xem, hôm nay em thật sự rất giống một hoàng tử. Người con trai có nụ cười dịu dàng đến mức những bông hoa trên bàn, dưới nắng sớm cũng ánh lên đỏ ửng như đôi gò má của người thiếu nữ lặng ngắm người thương. Đến hoa cũng ngại ngùng như vậy. Chỉ cần Hạ Băng có được một nửa phong tư này thôi cũng đã khiến bao chàng say mê rồi. Ôi thật là!

Vừa nhắc đến Hạ Băng, cô đã vừa một tay đeo vớ, một tay cài nút áo, nhảy từng bước lộp cộp xuống cầu thang, trông thảm hại vô cùng. Hiểu Lam lắc đầu ngao ngán, đặt dĩa mì xào trước mặt Hạ Băng, ánh mắt còn không quên lướt một tia sắt lạnh qua đầu cô em:

“Tập trung mà ăn đi, Nhật Khanh đợi em rất lâu rồi đấy. Còn nữa, sửa soạn cho đàng hoàng mới được bước ra khỏi nhà.”

Nhật Khanh nãy giờ im lặng đọc báo tức thì ngẩng đầu lên, như vừa phát hiện ra cô em gái đang ngồi trước mặt, nụ cười trở nên trìu mến hẳn. Cậu thuận tay rót một ly nước đầy, còn ân cần đẩy về phía Hạ Băng:

“Từ từ thôi, uống chút nước đi đã.”

Hạ Băng le lưỡi cười với anh. Đúng là người anh này luôn yêu thương cô hết mực mà. Tuy vậy, trong lòng vẫn không ngừng dâng lên cảm xúc ngọt ngào. Hiểu Lam nhìn điệu bộ của Hạ Băng, tự thấy bản thân đã hi vọng quá nhiều, tâm trạng bỗng chốc có chút tự giễu. Phải rồi, cứ để cô bé hồn nhiên như vậy đi. Ngày tháng không phải còn rất dài sao?

Ngoài trời nắng đã dày lên thành từng mảng. Một mảng phủ mình lên giàn hoa trước cổng, nhẹ nhàng như dòng mật ong đặc quánh, từ từ lấp lánh. Một mảng trườn dài trên các bậc thềm đá cũ, óng ánh rêu xanh. Nắng hôm nay nhiều màu đến thế. Lòng người liệu có chất chứa tâm tư?

Hiểu Lam buông nhẹ tấm rèm cửa sổ. Nhật Khanh và Hạ Băng cũng đã đeo balo lên vai, chuẩn bị cho ngày đầu tiên đến trường. Mày cũng nên có chút tâm trạng phấn khởi như tụi nhỏ đi chứ Hiểu Lam, không phải hôm nay cũng là ngày đầu tiên mày đi thực tập sao? Nhưng lúc này có tâm trạng gì mới đúng đây? Bàn tay rụt rè đã từng bước chạm vào hiện thực, nhưng cái rụt rè vốn dĩ của nó vẫn âm thầm dấy lên nỗi bất an. Sự thật của quá khứ rồi sẽ được phơi bày theo cái cách nó đáng được phơi bày hay không? Hay bản thân lại một lần chìm trong cái bóng quẩn quanh, dù có bước tiếp hay quay đầu cũng chỉ là thứ màn đen đặc quánh bao trùm cơ thể, từ từ, từ từ nuốt chửng?

Ba, mẹ, con sẽ làm được đúng chứ?

Hiểu Lam đóng chặt cánh cổng, tiếng sắt va vào nhau vang lên thanh thanh, như tiếng chuông ngân nga vang vọng giữa vòm trời dày đặc sương mù. Hạ Băng và Nhật Khanh đã lên xe bus, nhìn theo dáng bọn trẻ mà trong mắt Hiểu Lam cũng dâng lên một niềm tin mãnh liệt. Mày phải làm được Hiểu Lam à!

Xốc lại chiếc balo nhỏ, Hiểu Lam cảm thấy bàn chân như có lò xo, cứ muốn nhún nhẩy không ngừng. Tâm trạng này mới thoải mái làm sao. Cảm thấy bản thân và ánh nắng chói chang kia như lần đầu hòa vào nhau. Nắng đượm lòng người, người tràn sắc nắng. Nếu thế giới này đã không dừng lại, thì bắt buộc phải chạy theo thôi. Hiểu Lam mỉm cười, bản thân cũng có lúc nở nụ cười ngây ngốc như vậy. Thật giống như làn sương sớm hư vô mờ ảo, tưởng chừng sẽ mãi mãi thoái lùi khi mặt trời ló dạng, nhưng thực chất đã hóa thành những giọt nước lung linh đủ màu nghiêng mình trên lá. Cô là một Hiểu Lam như thế. Luôn luôn như thế!

Chương 7 << >> Chương 9
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
Chương 9: Nhập học

“Woa, anh hai. Nhìn kìa, không ngờ trường ở thành phố lại lớn đến như vậy? Anh hai à, mình không đi nhầm chứ?”

Hạ Băng cùng Nhật Khanh bước đến trước cổng trường, cô nheo nheo mắt nhìn, để ngắm được tầng trên cùng của ngôi trường này thật là mỏi cổ. Nắng, nắng quá! Cao, cao quá! Khung cảnh này thực làm người ta choáng ngợp mà. Nhật Khanh nhìn điệu bộ ngây ngốc của cô em, không khỏi phải mở miệng dặn dò:

“Em muốn dán bảng hiệu “người nhà quê” lên mặt hay sao vậy cô ngốc? Tỏ ra bình thường một chút nào. Bây giờ đây chính là trường học của chúng ta, em nghe rõ chưa?”

Hạ Băng gật đầu lia lịa nhưng sực nhớ đến lời anh, đành chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng. Không được hành động quá khích nữa.

Hai anh em sánh vai nhau đi vào, những tưởng sẽ cùng học chung một lớp. Nhưng thật không ngờ, họ lại bị tách ra thành hai lớp, cạnh nhau. Hạ Băng nhìn bảng tên mà nổi đóa, nếu như đang ở trường cũ, chắc chắn cô sẽ đứng ngay đấy mà gào lên chửi mắng. Nhưng mà hoàn cảnh bây giờ có chút không ổn, đành gác việc trút giận lại vậy. Hạ Băng gật gù nhìn anh trai, người con trai vạn đời cũng chỉ có một nét mặt. Không biết anh trai có khi nào tức giận không nhỉ? Cô thật là tò mò không biết, khi tức giận vẻ mặt anh ấy sẽ như thế nào? Đúng là hiếm như sao băng vậy. Mặc dù cũng có những lúc anh mắng cô vì tiêu xài tiền của chị, nhưng lúc đó không thể nói là anh đang giận được, chỉ là, có một chút muộn phiền.

“Được rồi, em vào lớp đi. Ra về anh đợi em ở cổng nhé.”

“Dạ được. Anh hai, anh hai là giỏi nhất đó. Cố lên!”

Cái cô Hạ Băng ngốc nghếch này. Em mới là người phải cố gắng đấy. Còn ở đó khoa chân múa tay như vậy.

“Anh biết rồi. Em phải ngoan đấy.”

Chưa kịp nghe anh nói hết câu, Hạ Băng đã làm mặt hề rồi chạy ù vào lớp. Đôi chân đó lúc nào cũng dư thừa năng lượng như vậy nhỉ? Thật làm người khác dù không vui cũng phải bật cười thành tiếng.

Nhật Khanh bước từng bước chậm rãi trên dãy hành lang dài, có cảm giác thật xa lạ và đơn độc biết bao. Nơi này nhiều ánh sáng nhưng sao quá lạnh lẽo, đến nỗi tiếng bước chân cũng không một nhịp trùng. Đến lớp rồi, mọi người có vẻ vô cùng hào hứng. Kẻ cười, người nói tạo thành một thứ âm thanh hỗn độn. Nhật Khanh cảm thấy khó chịu, cậu chưa bao giờ thích loại âm thanh này. Nhật Khanh lặng lẽ tiến về phía cuối lớp, nhưng ghế cuối cùng đã có người ngồi rồi. Hôm nay có vẻ không may mắn. Đành vậy, Nhật Khanh ngồi xuống chiếc ghế ngay phía bên trên, sau đó âm thầm lấy tai nghe đeo vào. Không gian này quá ồn ào rồi.

Người ngồi bên dưới đang gục mặt xuống bàn, đầu gối lên hai tay, mi mắt khép hờ đôi lúc khẽ rung như hồ xuân gợn sóng. Người đó thả mình trong giấc mộng khép kín, đến ánh kim cương nơi vành tai cũng lười biếng tỏa sáng, chỉ ánh lên nhợt nhạt một màu tím mỏng manh như ảo ảnh.

Hình như xung quanh có tiếng xì xào bàn tán. Mới đầu nhẹ như cơn gió thổi lá thu xào xạc, sau đó lớn dần thành tiếng gió rít qua khe núi, cuối cùng bùng phát dữ dội như một trận bão tố phong ba. Chuyện gì thế này?

Nhật Khanh đưa tay lên tháo tai nghe, đôi mắt mệt mỏi từ từ mở lớn. Đầu cậu bất giác giật ngược về phía sau vì hoảng hốt. Mọi người trong lớp đứng thành từng cụm, hết đưa tay chỉ trỏ lại luôn miệng xuýt xoa:

“Woa cậu nhìn kìa, là học sinh mới đó. Thật là đẹp trai quá đi à.”

“Cậu ngồi phía dưới trông phong độ hơn hẳn đấy, tuy chỉ nhìn được nửa mặt nhưng mình cá với các cậu, cậu ta đích thị là một mỹ nam.”

“Thôi đi mụ, rõ ràng cậu ngồi trên thư sinh thanh tú, sao có thể thua kém cậu ngồi dưới được. Cả hai cùng là tuyệt thế mĩ nam đấy!”

“Này cậu đừng lớn tiếng như vậy chứ. Dù gì người ta cũng là học sinh mới, lỡ bị cậu dọa chạy mất thì bọn mình biết phải làm thế nào?”

Tiếng cười cười nói nói lúc này có lẽ giống như tiếng réo rắc của những chiếc xe đang điên cuồng lao đi ngoài kia, vừa làm người nghe đinh tai nhức óc, lại vừa khiến người nói thỏa mãn hài lòng. Thành phố vẫn luôn ồn ào như thế?

Tiếng guốc giày giáo viên gõ lên nên nền gạch từng tiếng “lộp cộp”. Đó chắc là âm thanh dễ nghe nhất từ nãy đến giờ. Nhật Khanh lập tức thư giãn đôi mày đang nhíu chặt, bờ vai cũng buông lỏng tạo thành một tiếng thở dài. Giáo viên bước vào lớp cùng nụ cười tươi rói như ánh nắng ngoài trời vậy. Cô ngồi xuống và bắt đầu khúc dạo của bài nhạc thường trực trong các buổi giao lưu. Nhật Khanh không để tâm lắm, nhưng có vẻ không chỉ có một mình cậu, cả lớp cũng không mấy ai hào hứng. Thậm chí, cậu bạn phía sau lưng từ nãy giờ vẫn ngủ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cho đến khi giáo viên ấy chép lên bảng một bài toán khá dài, Nhật Khanh mới từ từ ngẩn mặt lên, chăm chú nhìn vào bảng. Nhưng cậu không biết khi đó, cũng có một cặp mắt đang rất chăm chú nhìn vào cậu.

“Chúng ta thử sức với bài toán này xem sao nhé. Khá nhẹ nhàng thôi. Số... 27 nào.”

Sau trò chơi xổ số đầy kịch tính của cô giáo, cả lớp nhao nhao như ong vỡ tổ. Người bí ẩn mang số thứ tự 27 là đề tài được mang ra bàn tán và tìm kiếm, từng ánh mắt như tia lửa điện nóng đến tan chảy da thịt quét đi điên cuồng. Khung cảnh này có chút giống như không khí trong các buổi lễ tế thần, dùng tính mạng một người để hiến tế cho thần linh, đổi lại một mùa màng bội thu thắng lợi. Thật sự có chút tàn nhẫn.

Con người mang số hiệu 27 kia dường như vẫn chìm trong cõi mộng, đôi môi ửng hồng còn khẽ nở nụ cười dịu dàng như hoa anh đào trong gió, khiến thoáng chốc không gian phòng học như cũng tràn ngập sắc hương anh đào.

“Số 27 là ai nào? Các em vẫn chưa xem danh sách sao?”

Tiếng cô giáo mang theo một chút gắt gỏng, tuy đã cố gắng làm dịu nhưng chất giọng đó rõ ràng là đang mất kiên nhẫn. Cuối cùng không thấy ai lên tiếng, cô đành lật sổ giáo viên, ngón tay thon dài di chuyển chầm chậm, không gian phút chốc lặng ngắt đến nỗi tưởng chừng có thể nghe thấy âm thanh khi ngón tay cọ xát trên mặt giấy.

“Số 27. Đường Huân!”

Cả lớp “Ồ” lên xem chừng kinh ngạc lắm. Cái tên này thật lạ, chưa từng nghe bao giờ. Đa số học sinh trong lớp này đã học cùng nhau năm trước nên việc phát hiện cái tên lạ lẫm này cũng mang lại cảm giác thật lạ lẫm. Là học sinh mới?

Chương 8 << >> Chương 10
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
Chương 10: Chim nhỏ nép mình, đợi trời mưa bay

Đường Huân bị tiếng ồn ào náo loạn xung quanh đánh thức. Đôi mi dài vẫn còn luyến tiếc không muốn mở ra, cứ nheo nheo như cánh bướm khẽ động, phảng phất hương xuân. Lúc cậu đã hoàn toàn tỉnh táo thì quang cảnh xung quanh thật đáng sợ. Sao lại có nhiều mắt thế này? Vả lại đôi mắt nào cũng đang trợn ngược lên. Là nhìn cậu sao? Thật đáng sợ.

Sau một khắc đóng băng, âm thanh chợt vút lên dữ dội. Âm thanh bộc phát như dòng dung nham từ núi lửa, vô cùng nóng bỏng, hủy diệt khôn cùng:

“Đấy cậu thấy chưa, mình đã nói cậu ta rất đẹp trai mà. Ôi mắt của tôi sắp không thấy đường nữa rồi.”

“Woa đúng là “chân nhân bất lộ tướng” đó, mình thực sự đang tự trách bản thân vì sao lúc nãy lại xem thường cậu ấy đấy.”

“Ôi ôi điện thoại của mình, có nên chụp ngay một phô đăng lên facebook không nhỉ?”

Đường Huân thấy tai mình ù đi. Nắng hôm nay gắt lắm sao? Mọi người có chỗ nào không khỏe à? Sao ai ai cũng có những biểu hiện kì lạ như vậy. Nhưng mà có một chút cảm giác quen thuộc, hình như cậu đã quên một điều gì đó.

“Tôi nói này Huân, cậu không thể đùa giỡn với các cô gái như những bạn trai khác được đâu. Họ sẽ bị tổn thương đấy.”

“Tại sao tôi lại phải nghiêm túc với các cô gái đó? Tôi có gì khác bọn con trai kia?”

“Cậu có. Đó là nhan sắc.”

Một đoạn kí ức chập chờn xẹt qua tâm trí như tiếng sét. Đường Huân chợt hiểu ra, không ngờ chỉ ngủ một giấc mà đầu óc đã trở nên mụ mị, đến bản thân là người như thế nào cũng không thể nắm rõ được nữa.

“Được rồi. Cả lớp yên lặng để bạn lên bảng làm bài nào.”

Thứ âm thanh lúc nãy thật kì lạ. Có lúc ồn ào như tiếng chày gõ bên tai, có lúc lại lặng mất như tiếng lá rơi chạm đất, thật giống một cái đĩa hát cũ kĩ, làm người khác chỉ muốn bỏ đi. Trước ánh mắt mong chờ lấp lánh của các bạn gái, Đường Huân mỉm cười, tư thế đứng lên vô cùng kiên định, có cảm giác ánh nắng như lùi về phía sau cậu ấy, nhẹ nhàng phát vầng hào quang:

“Thưa cô, em không biết làm!”

“Tích tắc”, “tích tắc”. Tiếng kim đồng hồ như có âm vang, phút chốc cùng với nhịp tim làm nên điệu cộng hưởng, vang vọng vô cùng. Thế nhưng người con trai đó lại hoàn toàn thản nhiên, đôi môi chưa tắt nét cười, ánh mắt vừa hiền hòa vừa tinh nghịch, sau khi nhìn hết một lượt lớp mới từ tốn ngồi xuống. Xung quanh đều biến thành tượng cả rồi sao?

“Cậu có nghe tiếng tim mình vỡ không? Mình đau lòng quá, ôi mỹ nam của mình, bài toán đó không phải đơn giản lắm sao?”

“Cậu nhìn cậu kìa, mỹ nam thì liên quan gì đến việc không giải toán được chứ. Dù cậu ấy học hành thế nào, mình vẫn thấy cậu ấy rất có khí chất.”

Tiếng xì xào bàn tán lại vang lên không ngớt. Đâu đó có một ánh nhìn rắn như viên đạn bọc thép, nhưng bên trong lại chứa đựng sự giễu cợt khinh thường, ánh mắt ấy phóng thẳng vào người Đường Huân, có cảm giác da thịt cũng trở nên rát buốt.

“Vậy em ngồi phía trên giải giúp bạn nhé!” Sau mấy giây ngơ ngác, cô giáo chợt nhớ đến vai trò của mình. Lúc này là mùa xuân sao? Cô lắc đầu trấn tĩnh.

Mọi ánh mắt bây giờ lại tập trung về phía Nhật Khanh, người nãy giờ trước làn sóng dư luận ồn ã vẫn có thể ngồi an nhàn như một vị cư sĩ. Nhật Khanh không nói gì, lặng lẽ rời chỗ ngồi tiến về phía bảng. “Cộp” tiếng phấn được đặt xuống chắc chắn, Nhật Khanh trở về chỗ ngồi chỉ trong vòng tích tắc. Bài toán đã được giải hoàn thiện. Lại một tràn “Ồ” lớn kinh ngạc. Thú vui của học sinh thành phố thật có chút khiếm nhã, Nhật Khanh tưởng tượng mình giống như một con thú hiếm sau khi biểu diễn trò xiếc thì được ném cho một túi thức ăn.

Tôi sẽ không cảm kích sự tán thưởng đó của các người đâu.

Đường Huân tay chống cằm, nhìn điệu bộ của cậu bạn kia thật tức cười, khiến đôi môi không kiềm được khẽ nhếch lên. Sắp có chuyện để làm rồi.

“Điều tra hai thằng đó cho tao.”

Trong một góc lớp, nơi xuất phát ánh nhìn thiêu đốt Đường Huân lúc nãy, bây giờ mới phát ra tiếng nói, tiếng nói trầm thấp như nghẹn đặc trong thanh quản, mang theo một chút gầm gừ của loài thú hoang. Đường Huân khẽ liếc mắt nhìn sang, con người ngồi đó thật biết tỏ độ nguy hiểm của bản thân, đến cách ngồi cũng khác biệt như vậy.

Ngày mai có lẽ trời sẽ mưa.

Chương 9 << >> Chương 11
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kaguya

Gà con
Tham gia
14/12/14
Bài viết
61
Gạo
0,0
Chương 2: Bước ra từ những tháng ngày xưa cũ (1)

♫Là vì tôi, cô đơn giữa đường phố thân thuộc. Là vì tôi, hôm nay cô đơn giữa đời trôi...♫

“Um...” Bảo Châu uể oải xoay người nhưng ngay lập tức lại vùi mặt xuống chiếc gối trắng tinh, hít một hơi thật sâu hương thơm dìu dịu từ chiếc gối, định bụng tiếp tục giấc mơ ban nãy, nhưng thấy người bên cạnh không có phản ứng gì, đành phải lần nữa mang thái độ uể oải bày lên mặt, rồi cất giọng đều đều như tụng kinh:

“Hiểu Lam, nghe điện thoại!” nói xong còn tiện thể ngáp một cái thật dài rồi lại an nhàn vùi mặt vào gối.

Người bên cạnh nghe thấy tên mình, biết là không phải đang mơ, liền với tay lần mò tìm điện thoại. Tuy động tác có chút chậm chạp và mất phương hướng, cũng đánh rơi không ít đồ đạc trên bàn xuống đất nhưng cuối cùng Hiểu Lam cũng đã tìm được. Co người vào trong chiếc chăn ấm áp, cô áp điện thoại lên tai, cố xốc lại tinh thần cho tỉnh táo, nếu không đầu dây bên kia sợ là sẽ bị dọa đến chết.

“Chị Lam, là em đây!”

Tiếng thét chói tai vang lên, như một chiếc dùi to tướng đấm thẳng vào màng nhĩ, làm Hiểu Lam bỗng chốc tỉnh như sáo. Thì ra người bị dọa không phải là “đầu dây bên kia” mà chính là Hiểu Lam. Không phải chứ, còn chưa tỉnh ngủ hẳn, thanh âm rõ to như thế có thể giết người đấy. Hiểu Lam đưa điện thoại ra xa một chút, tiện thể liếc mắt qua màn hình, nét mặt biến đổi vô cùng kì dị, cuối cùng đành ngậm ngùi đưa lại điện thoại lên tai, hạ giọng xuống mức thấp nhất có thể, cố gắng tạo một thanh âm thật dịu dàng:

“Là Hạ Băng đó hả? Sao mới sáng ra lại gọi chị rồi? Không phải em muốn nói là... đang ngồi xe buýt lên đây, kêu chị chuẩn bị dẫn em đi mua sắm đó chứ?”

“Đúng là em đang ở trên xe buýt.” Hạ Băng cười khúc khích: “Lần này có cả anh hai nữa.”

Chiếc điện thoại lập tức trượt khỏi tay, rơi xuống giường đánh “bụp”. Tiêu rồi, lần này tiêu rồi! Một mình cô nàng đã “ngốn” gần cả tháng tiền lời, thêm một anh chàng thì mình biết phải làm sao đây? Hiểu Lam đảo mắt một vòng, cảm thấy đóng vai chị cả thực sự có chút cảm giác thành tựu, nhưng cái cảm giác đó không thể đem mài ra mà ăn được, bất quá cũng chỉ để tự động viên tinh thần khi thể chất đã hoàn toàn mất ý thức mà thôi.

Bảo Châu tò mò mở mắt nhưng khi nhìn thấy sắc mặt cắt không còn giọt máu của nhỏ bạn thân, cô lập tức hiểu chuyện, ánh mắt vừa bi vừa hài, khe khẽ thì thầm: “Hay để mình giúp cậu?”

Hiểu Lam xua xua tay, nhanh chóng cầm lại điện thoại, nở nụ cười ngô nghê bản năng:

“Cái đó... Băng à, tháng này tiền lời ngân hàng không có nhiều, hình như lại giảm nữa rồi, kinh tế toàn cầu có vẻ đang khó khăn lắm thì phải. Hay mình đừng vào trung tâm nữa, chị dẫn em đi chợ nhé, có rất nhiều, rất nhiều...”

“Trung tâm? Chợ? Chị đang nói gì vậy? À em hiểu rồi. Không phải không phải. Em không phải là ý đó. Em muốn nói là, em với anh hai đang trên đường đến chỗ chị. Tụi em mang cả hành lí nữa, đến ở với chị luôn. Khoảng 30 phút nữa là tới rồi.”

“HẢ?”

Đến ở luôn? 30 phút? Người Hiểu Lam như có dòng điện chạy qua. Bắt đầu từ lỗ tai truyền vào não bộ, rồi từ não bộ phát đi tứ chi, khiến thân người cô ngay lập tức co cứng lại, bật dậy như một cái lò xo, tiếng thét cũng vì thế mà vốn đã rất khó nghe, bây giờ trở thành thứ âm thanh kì lạ nhất, vô cùng vô cùng khó nghe.

Bảo Châu bên cạnh bị dọa hết lần này đến lần khác, cuối cùng đành phải tung chăn ra, chậm rãi ngồi dậy, trong lời nói đã mang vài phần trách cứ:

“Lại có chuyện gì sao? Nó đòi hỏi gì nữa à?”

Hiểu Lam đưa ánh mắt lờ đờ nhìn cô bạn, chợt nhận ra nãy giờ mình đã ngồi thừ ra mà quên mất đầu dây bên kia vẫn đang chờ đợi. Thật đáng trách mà. Cô vội vàng cầm lại điện thoại lần nữa, lần này tâm trạng đã ổn định. Phải thể hiện tinh thần thép của mình chứ Hiểu Lam. Nở nụ cười tự tin để trấn áp cõi lòng đang run rẩy từng cơn, Hiểu Lam dõng dạc nói vào điện thoại:

“Chị đây. Xin lỗi em nãy giờ chị...” nhưng chưa nói xong thì cô phát hiện đầu dây bên kia có những âm thanh kì lạ, có lẽ Hạ Băng đang không nghe cô nói gì. Cô nghe thấy tiếng người lao xao lao xao, những âm thanh ồn ào hỗn tạp của một bến đỗ. Rồi bỗng một tiếng “bụp” rất lớn vang lên. Đầu dây bên kia tắt máy. Hiểu Lam ra sức “alo” vào điện thoại nhưng đáp lại chỉ lại một khoảng dài im lặng. Không có ai trả lời. Cô nhanh chóng bấm máy gọi lại, nhưng cũng không nhận được hồi âm. Điện thoại đã tắt nguồn.

Con bé này làm sao vậy chứ? Sao tự nhiên điện thoại lại như thế? Hay là hết pin? Cũng có thể lắm, con bé luôn không cẩn thận mà. Nhưng sao mình lại lo như vậy chứ?

Nghĩ ngợi một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy bất an. Cô là người khi gặp chuyện gì sẽ suy nghĩ đến vấn đề tiêu cực đầu tiên. Giống như khi nhìn thấy một bài viết của đàn anh được đăng huy hoàng trên báo, mọi người đều hỏi: “Cậu nhận được bao nhiêu thế?”, “Tờ báo ấy lớn vậy mà, thời của cậu tới rồi đấy, dự định sau này như thế nào?” hay những câu đại loại như vậy. Nhưng cô chỉ có một thắc mắc: anh ta đã phải trải qua những gì? Nếu lỡ không may gặp nạn trên đường tác nghiệp thì thế nào?

Ôi trời, một con người có thể nói là thụ động và đầy tiêu cực như thế, thậm chí còn rất đề cao cảm giác an toàn như cô, sao lại chọn cái nghề phóng viên này chứ? Nhiều lần cô cũng tự thấy đáng cười bản thân, nhưng cô không hề có tham vọng muốn làm một phóng viên nổi tiếng. Cô chỉ cần, tìm được thứ mình cần tìm mà thôi.

Vì thế đối với trường hợp lần này của Hạ Băng, Hiểu Lam đương nhiên sẽ tự vẽ ra trong đầu vô vàn những viễn cảnh đáng sợ, nếu đem sắp xếp chúng lại, không chừng có thể viết thành kịch bản của một bộ phim kinh dị. Nghĩ đến đó, Hiểu Lam không khỏi rùng mình, lập tức phóng như bay xuống giường, chui vào nhà vệ sinh tự sửa soạn bản thân. Cứu người cũng cần phải tươm tất một chút có đúng không?

Chương 1 (2) << >> Chương 2 (2)
Giọng văn nàng hơi bị cuốn hút ta :3, bị thích Hiểu Lam rồi nè. Ta cũng thích lời bài hát Khi người lớn cô đơn nữa.:">
 

Kaguya

Gà con
Tham gia
14/12/14
Bài viết
61
Gạo
0,0
Òa òa sao mỗi chương của nàng có tí tẹo thế này? Lướt một phát một là xong luôn T.T. Tối nay thế nào cũng đọc xong cái đống này cho xem. Nhưng hoa tử đằng đẹp thật ha, lung linh lung linh đã quá trời luôn. 8->
Mà sao lại là "Mở mắt ra lại thấy hoa tử đằng" vậy nàng? :-?
 

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
Giọng văn nàng hơi bị cuốn hút ta :3, bị thích Hiểu Lam rồi nè. Ta cũng thích lời bài hát Khi người lớn cô đơn nữa.:">
:)) Nàng là người đầu tiên thích Hiểu Lam á, ai cũng kêu nhân vật này không có gì nổi bật.
Òa òa sao mỗi chương của nàng có tí tẹo thế này? Lướt một phát một là xong luôn T.T. Tối nay thế nào cũng đọc xong cái đống này cho xem. Nhưng hoa tử đằng đẹp thật ha, lung linh lung linh đã quá trời luôn. 8->
Mà sao lại là "Mở mắt ra lại thấy hoa tử đằng" vậy nàng? :-?
Chương ngắn đọc cho đỡ mỏi mắt mà :3. Còn về cái tựa thì ta chưa bật mí hết được, nhưng hoa tử đằng là tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu á, nàng tự cảm nhận đi. :v
 

Kaguya

Gà con
Tham gia
14/12/14
Bài viết
61
Gạo
0,0
:)) Nàng là người đầu tiên thích Hiểu Lam á, ai cũng kêu nhân vật này không có gì nổi bật.

Chương ngắn đọc cho đỡ mỏi mắt mà :3. Còn về cái tựa thì ta chưa bật mí hết được, nhưng hoa tử đằng là tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu á, nàng tự cảm nhận đi. :v
Vì ta là người không có gì nổi bật nên cũng thích những người không có gì nổi bật. :tho1:
 
Bên trên