Chương 5: Những ngày tháng mới, tôi tìm chị!
“Tôi thích vẻ đẹp đó của chị, tốt nhất là không ai thích, chỉ cần mình tôi thôi!” Đường Huân đứng dựa lưng vào cửa xe buýt, tay cầm một tấm hình nhỏ đã cũ, nhưng người trong hình lại sống động chân thật như mới chụp ngày hôm qua.
Đó là một cô gái tóc dài ngang vai, mái tóc đen mềm giản dị buộc lỏng sau lưng, êm đềm rũ xuống như một lời hát ngọt ngào. Cô gái đó có đôi mắt to tròn nhưng ánh nhìn lại phảng phất nét buồn thương dìu dịu, vừa như niềm vui dịu ngọt khi cảm nhận người thương trong tay, lại như nỗi đau dằn vặt khi vòng tay trống rỗng. Quả thật làm người khác không khỏi nao lòng. Nhìn dáng người con gái an nhiên tự tại nhưng lại cô độc nhỏ bé trước hoàng hôn, Đường Huân bỗng cảm thấy trong lòng có cái gì đó vừa nhói lên, không khỏi nhíu nhẹ hai hàng lông mày rậm.
Bóng hình đó, con người đó đã thay đổi bao nhiêu rồi? Chị bây giờ có còn là cô gái Hiểu Lam năm xưa luôn chất chứa tâm sự trong tim, để rồi ướp buồn ướp thương lên đôi mắt mệt nhoài ấy? Chị không biết sao? Chị là cô gái rất xinh đẹp. Mỗi lần chị dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, tôi đều không khỏi buộc bản thân cáu gắt với chị. Vì tôi thực sự rất vô dụng. Tôi không thể khống chế nổi tâm trí của mình, tôi sợ hãi chút tình cảm yếu mềm đó sẽ khiến tôi phát điên và ôm lấy chị. Cách che giấu cảm xúc ấu trĩ như vậy, chị có cảm thấy buồn cười không?
Đường Huân bỏ lại tấm hình vào túi áo rồi đưa tay lên kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai. Bất giác cậu bật cười ngớ ngẩn.
Chị còn nhớ không nhỉ? Có một cô gái đã nói với tôi rằng: “Nhan sắc không phải là vũ khí giết người nhưng nó lại là nguyên nhân để người khác phải cầm vũ khí đi giết người đấy. Cậu như vậy sẽ hại chết tôi!”
Đó là lần tôi theo đến nơi làm thêm của chị. Chị đã vừa đội nón cho tôi, lại còn kéo thật thấp, vừa lo lắng nhìn những khách nữ trong quán. Chị sợ họ sẽ làm hại chị chỉ vì sự ganh tỵ sao? Đồ ngốc. Tôi sẽ bảo vệ chị mà.
“Chú tài xế ơi, trạm phía trước chú ghé lại giùm cháu nhé.”
Cả xe buýt đang ồn ào náo loạn bỗng chốc im bặt sau tiếng nói đó, mọi ánh mắt nhất loạt hướng về phía cô gái nhỏ nhắn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Hạ Băng à, không cần lớn tiếng như vậy.” Giọng Nhật Khanh khe khẽ vang lên bên cạnh làm hai má Hạ Băng chợt nóng bừng. Nhưng rõ ràng là rất ồn ào mà, không lớn tiếng như vậy làm sao chú tài xế ngồi tít đằng xa kia nghe được chứ. Thật là kì cục.
Nhìn em gái hậm hực trề môi, Nhật Khanh bật cười: “Thu xếp hành lí của em gọn lại nào, chúng ta phải xuống rồi.”
Chú tài xế tốt bụng dừng lại ngay phía dưới một tán cây to, Hạ Băng tung tăng búng chân nhảy xuống xe, tâm trạng vui vẻ như chưa từng có chuyện xấu hổ vừa rồi. Đúng là một cô bé đáng yêu.
Đường Huân vừa nhìn bóng hai anh em phía trước, người anh thì kéo theo bao nhiêu là vali túi xách, còn cô em lại hồn nhiên bay nhảy hát ca như vậy, thật là một cảnh tượng khiến người khác không khỏi bật cười. Đi phía sau anh em họ vào trong một con hẻm, cậu chợt thấy lòng bồi hồi lạ. Phía trước là nơi cậu đang mải mê kiếm tìm sao? Là nơi mà mùi hương của gió như cũng mang hơi thở quen thuộc kia sao?
Nơi đó, thật sự sẽ có chị chứ?
Trong tim Đường Huân dâng lên một loạt xúc cảm hỗn độn, như một thứ kem trộn đủ màu nhiều sắc, vừa muốn ngắm cho thuê thỏa lại muốn một lần nuốt trọn để giữ mãi thanh sắc ảo diệu trong lòng, cực kì mâu thuẫn. Chị đã gần đến thế. Có lẽ, đã gần đến thế. Nhưng sao chân cậu không tài nào nhấc nổi. Đứng trước bóng hình chị, cậu lại trở về là đứa trẻ khi xưa, đến ngay cả bước chân cũng cần có người dìu dắt hay sao? Sao người cậu lại run rẩy như vậy? Vì mộng ước bao nhiêu năm đằng đẵng ngóng đợi sắp trở thành hiện thực hay do sự lo sợ ấu trĩ từ tiềm thức, sợ một lần nữa lại đánh mất người con gái khi xưa?
Chị thật sự rất giống món kem trộn đó.
Thật sự rất giống!
Nhật Khanh và Hạ Băng đã vào nhà. Đó là một căn nhà nhỏ xinh xắn. Phía trước cổng là giàn cây leo đang độ xanh tốt, màu xanh như ngọc ánh lên mượt mà dưới ánh nắng mặt trời. Những bông hoa nhỏ trắng trắng hồng hồng xen lẫn trong màu lá, vừa tôn được sắc xanh lại vừa tự làm sáng bản thân. Khung cảnh óng ánh êm đềm đẹp tựa bức tranh thủy mặc, giống như bê cả câu chuyện cổ tích ấu thơ vào trong tranh, để rồi lại tỉ mỉ thần kì giấu tranh vào trong cảnh. Quả thật cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đường Huân xoay người bước ra khỏi con hẻm. Chừng ấy thôi đã đủ khiến cậu hài lòng. Bao nhiêu cố gắng quả không để uổng phí.
Chị cứ việc ở yên trong căn nhà đó. Đợi tôi!
Ánh kim cương ngời sáng chói mắt. Ánh kim cương sắc tím tỏa lan.
Cả bầu trời ngập nắng như cũng nhuộm thành màu tím.
Chương 4 << >> Chương 6