Mở mắt ra lại thấy hoa tử đằng - Cập nhật - Cin

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
Chị cứ tưởng như hình chứ. Màu như hình đẹp đấy chứ. Nhưng sao lại có nhiều màu khác nhau? Còn nhiều chiếc vòng như vậy chưa xuất hiện nữa sao em?
Cái đó... em chưa nói trước được. Chị đợi từ từ sẽ hiểu được lí do thôi à. Đơn giản dữ lắm. :v
 

Màu Nắng

Gà tích cực
Tham gia
4/11/14
Bài viết
86
Gạo
0,0

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
Bới lên cho chị mừng nè. Tặng quà như vừa nãy đã nói nhé. Em làm còn xấu lắm, có gì đừng chê nha. T^T
1 | 2
 

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
Bới lên cho chị mừng nè. Tặng quà như vừa nãy đã nói nhé. Em làm còn xấu lắm, có gì đừng chê nha. T^T
1 | 2
Ù uôi cưng thế??????? Trời ơi thương em hết sức luôn, hình siêu siêu đẹp mà còn kêu xấu. Cám ơn em yêu nhiều nhiều nha. :x:x:x *ôm hôn thắm thiết*
 

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
Chương 13: Sắc thái của sự khởi đầu (1)

“Tính tang”... Tiếng chuông cửa vang lên thánh thót, Hạ Băng nhanh nhẹn chạy ra mở cửa, trên môi nở nụ cười tươi rói:

“Chào chị Châu, chị có nhớ em không? Chỉ vài tuần không gặp mà em sắp quên mất gương mặt chị rồi.”

“Cái cô bé này, em đi khắp chân trời góc bể cũng không kiếm ra một tuyệt sắc giai nhân thứ hai giống chị đâu, ở đó mà quên à?”

Vừa nói Bảo Châu vừa làm điệu bộ cốc đầu Hạ Băng. Rồi cô kéo ghế ngồi xuống, trên bàn đã bày ra rất nhiều đồ ăn, món nào cũng rất hoành tráng. Hiểu Lam hai tay bưng hai món cuối cùng đặt lên bàn. Mặc dù trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng nét mặt lại rất vui vẻ, khuôn miệng không giấu được nụ cười.

“Đến rồi à! Cậu canh giờ cũng đúng thật. Thôi bắt đầu ăn luôn nào!”

“Cậu có biết mình phải phóng xe như bay trên xa lộ không hả? Mình lại phải đưa anh trai ra sân bay.”

“Anh cậu mới về mà? Có chuyện gì mà lại đi vội như vậy?”

“Cậu cũng biết ba mẹ mình đều ở Mỹ mà. Họ phái anh trai về để xem tình hình công ty con bên này có đúng như báo cáo không, tiện thể kiểm soát mình đấy. Thật là!”

Hiểu Lam gật gù. Thì ra tiểu thư cũng có nỗi khổ của tiểu thư. Đúng lúc đó, Nhật Khanh từ trên lầu đi xuống, ánh mắt hình như vừa thay đổi nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

“Chị Bảo Châu đến rồi à?”

Bảo Châu nghiêng đầu cười với Nhật Khanh thay cho lời chào. Cũng đã rất lâu rồi cô không gặp Nhật Khanh, lúc này chạm mặt cũng không biết phải nói gì. Cậu không giống như cô em gái Hạ Băng ruột để ngoài da kia, tâm tư của cậu đến Hiểu Lam còn không thấu, huống gì cô chỉ là một người xa lạ.

Nhật Khanh kéo ghế ngồi xuống cạnh Bảo Châu. Phía đối diện là Hiểu Lam và Hạ Băng. Không khí bỗng chốc trở nên vừa xa lạ vừa thân thương. Giống như hâm nóng một hòn nước đá, đến khi tan chảy thì trở thành dòng nước của sự dung hòa nóng lạnh.

“Được rồi, bắt đầu ăn thôi. Hôm nay là chị đặc biệt làm mấy món ngon này cho hai em đó, chúc mừng ngày đầu tiên ở trường mới.”

Sau câu nói của Hiểu Lam, Hạ Băng thích chí vỗ tay thật lớn, Nhật Khanh cũng mỉm cười phụ họa cho cô em. Chỉ có Bảo Châu ngồi ngơ ngác:

“Còn mình?”

“Cậu...” Hiểu Lam nghiêng đầu làm điệu bộ đang suy nghĩ, cuối cùng quay sang mỉm cười một cách không thể nham nhở hơn: “Cậu là người ăn ké thôi.”

Nói rồi cả ba chị em cười ầm lên. Chơi với Hiểu Lam bao nhiêu năm, hình như lúc nào cậu ấy cũng tự nhiên đối đãi với Bảo Châu như vậy. Đến một phút ganh tỵ hay nhún nhường vì thân thế đại tiểu thư của cô cũng không có.

Bảo mình ăn ké ư? Đúng là muốn bứt hết tóc cậu ra.

Không khí nhờ đó mà tự nhiên hơn hẳn. Sau đó Hạ Băng kể về những gì cô bé đã làm ở trường mới. Nhưng không biết từ lúc nào câu chuyện của cô bé đã bị dẹp sang một bên để bàn về thời trang, xã hội và thậm chí là nền chính trị thế giới. Nhưng dù vậy, đó vẫn là một bữa cơm thực sự ấm cúng và sôi động.

Tối đó, Bảo Châu ngủ lại nhà Hiểu Lam với lí do hết sức thường niên: “Mình không muốn một mình ở nhà, chỉ toàn người làm không thôi.” Nhưng thực ra cô đang tò mò niềm vui ánh lên trong mắt nhỏ bạn từ chiều đến giờ bắt nguồn từ đâu. Hiểu Lam vốn kín tiếng kiệm lời, nếu không ép cô nàng kể thì có đến kiếp sau Bảo Châu cũng không biết được.

“Lam, kể mình nghe với.”

“Kể gì chứ?” Hiểu Lam giả vờ nhắm mắt rồi với tay tắt chiếc đèn ngủ phía trên đầu.

Bảo Châu thấy vậy liền đưa tay bật nhanh lại chiếc đèn cô bạn đã tắt. Ánh sáng vàng dịu trải dài lên khuôn mặt hai cô gái, phớt nét hồng hồng lên đôi gò má của Hiểu Lam và chiếu rọi nụ cười tinh ranh của Bảo Châu.

“Còn chuyện gì nữa, hôm nay cậu thực tập thế nào? Có việc gì vui?”

“Nhìn thấy rõ như vậy hả?”

“Phải, bày rõ mồn một trên trán cậu đây này. Khai mau.”

Biết không thể chối cãi nữa, Hiểu Lam đành nói thật. Dù sao Bảo Châu cũng không phải không biết tâm tư của cô.

“Phó tổng biên tập chỗ mình... là anh Nhiên đấy!”

“Hạo Nhiên?”

“Ừ. Khi mình nhìn thấy anh ấy, mình cũng không tin được.”

“Nhưng sao ảnh lại làm ở đó? Có rất nhiều tờ báo nổi tiếng muốn mời ảnh mà?”

“Lúc đầu mình cũng thắc mắc như cậu. Nhưng nếu mình nói là… vì mình... Cậu có tin không?”

Hiểu Lam với tay tắt đèn lần nữa. Cô cảm thấy tất cả máu đều dồn lên mặt cả rồi. Mặt cô bây giờ chắc rất giống một trái đào, hình như còn ngửi thấy hương đào dịu ngọt đâu đây. Nhất định không thể để Bảo Châu thấy được.

“Tin!”

Bảo Châu cười khúc khích. Từ lâu cô đã biết anh chàng Hạo Nhiên kia không chỉ lo lắng cho Hiểu Lam như một cô em gái đơn thuần, tình cảm đằng sau đó, chỉ là do anh che giấu quá kĩ mà thôi. Nhưng ánh mắt anh nhìn Hiểu Lam, không thể giấu được ánh mắt Bảo Châu.

“Cậu ráng mà giữ cho kĩ đi. Anh chàng này được đó.”

“Giữ gì chứ? Anh ấy có phải của mình đâu. Buồn ngủ thì mau ngủ đi, còn ở đấy nói đùa.” Hiểu Lam phì cười, nhưng trong lòng cũng đã mong chờ một tương lai hạnh phúc nào đó. Niềm vui cứ thế dâng lên mũi, nghèn nghẹn.

“Thôi được rồi không chọc cậu nữa, nhưng có gì mới phải khai với mình đấy. Cố tình che giấu sự thật là chết với mình.”

“Biết rồi cô nương.”

Hiểu Lam co người lại trong chăn, đầu óc lại bắt đầu nghĩ ngợi. Những ngày này trôi qua thật êm ả, nếu như không có chuyện hôm nay. Ba vẫn gửi email đều đặn, còn hứng khởi kể chuyện được đi khắp nơi khiến Hiểu Lam cũng vui lây. Nhưng chuyện hôm nay gặp Hạo Nhiên, thật sự là một nốt cao chợt vút lên giữa một bản đàn xưa nay vốn rất êm đềm. Điều đó làm Hiểu Lam thích thú. Đối với Bảo Châu có thể là khá bình thường, nhưng đối với Hiểu Lam mà nói, sự mới mẻ đó đáng trông đợi lắm. Nó khiến cô nhạy cảm hơn. Như một con người đích thực.

Chương 12 << >> Chương 13 (2)
 

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
Chương 13: Sắc thái của sự khởi đầu (2)

Nhật Khanh chậm rãi bước vào lớp, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như tượng đá không rõ là vui hay buồn. Cậu đi thẳng về chỗ ngồi mà không quan tâm những ánh mắt xung quanh. Lớp còn khá vắng. Nhật Khanh đeo tai nghe lên rồi nhắm mắt lại như đang ngủ. Bỗng từ góc lớp phát ra tiếng nói. Tiếng nói đó so với gương mặt Nhật Khanh hiện giờ còn lạnh hơn.

“Ê, học sinh mới!”

Nhật Khanh vẫn nghiêng đầu nghe nhạc, mi mắt cũng không buồn chớp lấy một cái. Không gian này dường như chỉ có mình cậu thôi.

“Mày đúng là không được dạy dỗ tử tế ở trường cũ rồi nhỉ? Tao đang gọi mày đó thằng kia!”

Cùng với tiếng nói đang trở nên lớn dần và ngày càng giận dữ đó, một chiếc dép bay thẳng đến bàn Nhật Khanh, đập lên mặt bàn đánh “bụp” như âm thanh khẳng định chủ quyền của một con sư tử đang điên tiết. Đó là tiếng gầm của dã thú.

Nhật Khanh mở mắt ra một cách bất cần, nhìn thấy chiếc dép trên bàn chỉ thờ ơ ném lại xuống đất rồi đưa tay phủi bàn như đuổi một con ruồi. Tiếp đó lại thản nhiên đeo lại tai nghe và nhắm mắt.

Đúng là một con chuột không sợ chết.

Bỗng nhiên tóc Nhật Khanh bị giật ngược ra sau, sau đó tai nghe trên tai cũng bị ném mạnh xuống đất. Đập vào mắt cậu là một khuôn mặt hung tợn và cực kì tối tăm. Nhật Khanh thấy đầu đau buốt, tất cả tóc như sắp bị kéo hết ra, khiến mặt cậu đỏ au lên:

“Tụi bây muốn gì?”

Thật là một câu hỏi thông minh, đề cập thẳng vấn đề.

Xung quanh vang lên những tiếng xì xầm, nhưng không có ai dám nói to hay xen vào. Vì ai cũng biết, đây là địa bàn của Đại Hổ. Đây là cách nó vẫn hay gọi là “đào tạo” cho các học sinh mới.

“Muốn dạy dỗ mày một chút, được không?”

Đại Hổ buông tay ra rồi xoay người ngồi xuống chiếc ghế gần đấy. Đôi môi nhếch lên thành đường cong như hình bán nguyệt nhưng lại thiếu đi nét thanh tú hiền hòa:

“Tao muốn uống coca!”

“Sao phải báo cáo với tao? Tao không phải bảo mẫu của mày.” Nhật Khanh giương mắt lên, có thể là dũng cảm nhưng cũng có thể là do sự sợ hãi được che đậy quá kĩ.

Tiếng “ Ồ” lại vang lên không ngớt.

Lại có người dám chọc giận Đại Hổ? Màn kịch càng lúc càng thú vị.

Mặt đối mặt, mắt đấu mắt. Vô cùng gay cấn.

Bàn tay rắn như đá vung lên, trong không trung nặng như một chiếc chùy thô thiển, mang theo tiếng gió rít bên tai từ từ hạ xuống như một thước phim quay chậm. Bàn tay to lớn xù xì như tay gấu, không mang một chút dáng vẻ nào của vuốt hổ, đang xé gió giáng xuống.

“Bụp”. Một lon coca được đặt lên bàn. Lon coca đỏ tươi óng ánh dưới nắng mặt trời, hơi lạnh đông thành từng luồng khí nhỏ nhẹ nhàng tỏa lan, yếu ớt vùng mình trong nắng. Khắp nơi đều là khí lạnh.

“Có coca rồi, lúc nãy cậu muốn uống đúng không? Ngại quá, lúc mua nhìn không kĩ, lấy nhầm tên tôi mất rồi.”

Người vừa vào chắc đã chạy rất nhanh, trên trán còn chưa tan mồ hôi nhưng nụ cười lại khiến người ta lóa mắt. Không gian lớp học nãy giờ vẫn đóng băng nhưng sau nụ cười đó giống như đã tan chảy. Đại Hổ xoay xoay lon nước ngọt trên tay, đập vào mắt là cái tên mà người đó đã “lấy nhầm” : Huân.

Nhật Khanh ngước đầu lên nhìn, Đường Huân vẫn đứng nguyên chỗ cũ, và nở nụ cười cũ.

“Mày cũng biết điều đấy. Nhưng người tao đang dạy dỗ là nó. Còn mày, cứ chờ đi!”

“Vậy sao? Nhưng tôi lỡ mua rồi, hay cậu đổi ca cho tôi với cậu ấy đi. Nếu không lại uổng phí tiền của tôi.”

“Tao không thích!”

“Tùng, tùng, tùng”.

Tiếng trống vào học vang lên giòn giã. Đại Hổ đứng lên, ánh mắt vẫn lạnh tanh và nụ cười nhếch miệng rất ra vẻ. Khi đi qua còn vỗ mạnh lên vai Đường Huân rồi mới chậm chạp về chỗ ngồi. Đó là lời cảnh cáo. Và sát khí.

Đường Huân lúc này mới thả mình xuống ghế. Những ánh mắt tò mò xung quanh vẫn như tia lửa điện quét dọc quét ngang. Nhật Khanh cảm thấy nhục nhã về cả cậu và hành động của cậu bạn kia. Cậu ta đang giúp cậu? Sao cậu lại thấy như bị lôi xuống hố bùn cùng cậu ta chứ?

Dù nghĩ vậy nhưng Nhật Khanh vẫn quay người xuống, nói vội tiếng “Cám ơn” rồi máy móc quay lên, không đợi Đường Huân kịp phản ứng. Đường Huân thở dài. Cậu bạn này thật quá cứng đầu.

Cũng giống như chị vậy!

“Bài kiểm tra chất lượng của các em có rồi đây. Do cô chưa nhập điểm nên cô sẽ đọc nhé!”

Đây là thời khắc Nhật Khanh mong đợi, chỉ có học tập và điểm số mới là niềm vui thực sự của cậu.

“Vân Anh 8.”

“Hoàng Mi 7.5.”

“...”

“ Nhật Khanh 10.”

“ Woa, các cậu có nghe gì không? Là 10 điểm!”

Tiếp đó là những làn sóng hoan hô cuộn trào như ngày biển động. Đường Huân uể oải nằm ra bàn. Thật không thích cảm giác này chút nào. Chị à, tôi xin lỗi.

“Đường Huân 5.”

Lặng ngắt.

Không gian yên lặng đến mức tiếng gió thổi tờ giấy phất phơ cũng có thể nghe thấy mồn một. Hình như có cả tiếng tim đang vỡ. Tất cả nữ sinh như đột quỵ, đồng loạt phủ phục trên bàn. Đường Huân nhìn nhìn xung quanh rồi lại nằm dài, khịt khịt mũi.

“Cả lớp chú ý. Hôm nay lớp chúng ta làm một bài khảo sát nữa, sẽ về muộn một chút nhé!”

Lũ con gái lại bắt đầu nhao nhao lên, quên cả cơn đau tim lúc nãy, lớp học lại ồn ào như họp chợ.

Những giờ ra chơi sau đó, Đường Huân đều giúp Nhật Khanh đáp ứng mọi yêu cầu từ Đại Hổ và đàn em, khiến dư luận lại một phen sóng gió. Cứ như vậy đến tận cuối buổi học.

“Cùng về đi!” Đường Huân khoác balo lên vai, đứng chắn ngang trước mặt Nhật Khanh.

“Tôi không muốn!”

Nhật Khanh nói xong thì đi thẳng, không thèm nhìn đến phản ứng trên gương mặt Đường Huân.

Cậu cứ như vậy người khác sẽ hiểu lầm rằng tôi đang theo đuổi cậu đấy. Đường Huân thở dài.

Chương 13 (1) << >> Chương 14
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
Chương 1: Espeon

Ánh nắng bình minh len lỏi qua khung cửa sổ, từng tia từng tia như mang cái nồng nàn ấm áp của buổi sớm mùa hạ ướp lên bầu không khí lạnh lẽo trong ngôi nhà ấy. Nắng thành phố thật lạ. Nắng như say và nắng cũng là men say. Hệt như người đang ngồi lặng trên sofa.

Người đó thong thả nhấp một ngụm trà nhỏ, cái nóng dịu của trà như nhuộm lại nơi đầu môi cậu ta chút sắc hồng, rồi ửng đỏ. Ngón tay thon dài khe khẽ chạm vào miệng tách rồi ưu tư vẽ một vòng tròn. Trà trong tách sóng sánh lay động tạo thành từng vòng lớn nhỏ xô nhau, cuối cùng biến mất tại tâm chiếc tách.

Người đó lại cười. Một nụ cười thật nhẹ và khẽ.

Có lẽ đã quá lâu rồi nhỉ? Lâu đến nỗi cô gái trong kí ức đã quên mất mình là ai. Lâu đến nỗi chàng trai trong kí ức cũng quên mất bản thân từng bị tổn thương sâu nặng như thế nào. Tất cả còn lại bây giờ chỉ là những mảnh ghép chập chờn như sóng điện, khi chạy qua thì làm người ta tê tái, hoàn toàn mất ý thức vào thực tại. Sau khi rời khỏi thì biến mất không dấu vết, giống như chưa bao giờ xuất hiện, chỉ để lại trong bản thân người đó những nỗi đau rất dài.

Cậu ta khẽ nhắm đôi mắt lại. Hàng mi cong dài, đen nhánh rũ xuống che đi đôi mắt đầy mê hoặc. Cậu đang nhớ về ngày trước, những ngày tháng dù có cố quên nhưng vẫn nhớ, những ngày tháng dù cố nhớ nhưng vẫn có lúc quên đi.

Ngày ấy, trước khi nhắm mắt, cô nắm lấy bàn tay của cậu, giọng nói nhỏ đến mức như cô đang thì thầm: “Huân à, nếu như thật sự có kiếp sau, tôi nhất định sẽ tìm thấy cậu, trả cho cậu mối duyên tình này.”

Cô chỉ toàn nói dối cậu. Cô gạt cậu bằng một lời hứa hẹn xa vời. Cậu luôn là con nít trong mắt cô sao? Lần này cô lại lừa cậu phải không? Cậu cười khổ, cô quên cậu mất rồi, thực sự đã quên rồi. Cậu biết tính cô rất hay quên mà. Cậu không trách cô, nếu cô đã không thể tìm cậu, thì để cậu thực hiện lời hứa ấy giúp cô vậy. Cậu sẽ tìm cô.

Cậu tìm được cô rồi! Lần này, cô nhất định phải trả nợ cho cậu!

Tiếng điện thoại tinh tang trong trẻo vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ xa xăm của cậu. Lũ chim nghe động liền lập tức vỗ cánh, vút cái đã hòa lẫn vào tầng mây trong suốt ánh hồng. Cậu rút chiếc điện thoại đang nôn nóng rung lên từng hồi trong túi ra, ánh mắt phản chiếu nét cười tự đắc: Đến lúc rồi sao?

“Alo? Tôi là Đường Huân đây.”

“Alo, chúng tôi gọi đến từ câu lạc bộ Ảo thuật. Lần trước cậu có đến tham dự cuộc thi tuyển thành viên Ban điều hành của câu lạc bộ chúng tôi đúng chứ? Chúng tôi rất ấn tượng về cậu. Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, chúng tôi quyết định chọn cậu làm thành viên thứ năm trong Ban điều hành. Chúc mừng cậu!”

Cậu thanh niên đang tựa lưng vào khung cửa lại khẽ bật cười, ánh mắt lay động, linh hoạt như sóng nước.

“À cậu Huân, hai tuần sau chúng ta có buổi biểu diễn ra mắt các thành viên mới. Cậu chuẩn bị trước một số tiết mục đi. Còn nữa, cậu cũng phải dùng nghệ danh theo truyền thống của câu lạc bộ, khi biểu diễn cũng phải đeo mặt nạ của chúng ta. Cậu đã có chuẩn bị về những thứ ấy chưa? À ý tôi là tên gọi và màu sắc chủ đạo của mặt nạ. Cậu có...”

“Nghệ danh là Espeon, màu chủ đạo là màu tím!”

Viên kim cương trên tai phát ra sắc tím nhàn nhạt. Giống như niềm vui đang ánh lên trong đôi mắt Đường Huân vậy.

“À, ừ... Được rồi, tôi sẽ nhắn thời gian cụ thể cho cậu nhé!”

Ném chiếc điện thoại lên sofa, Đường Huân cảm thấy rất phấn chấn. Thế là bước đầu đã thành công tốt đẹp. Cô nói không sai, cảm giác khi thực hiện ước muốn quả thật không thể diễn tả thành lời. Cô là ước muốn của cậu, cũng là mục đích duy nhất khiến cậu lại lần nữa hiện diện trên thế gian này.

Anh trai cậu có tài cải tử hoàn sinh, nhưng hắn đã không cứu cô. Dù cho cậu có làm thế nào, hắn cũng không hề chấp nhận. Sau đó cậu lại một lần nữa thỉnh cầu hắn, nhưng không phải cho cô được sống, mà là để cậu được chết.

Chết cùng cô. Tái sinh cùng cô.

Lần này hắn không nói gì, chỉ khe khẽ thở dài. Hắn biết đứa em này đã chịu đựng đủ rồi!

Duyên nợ kiếp này của cậu và cô chưa dứt, nhất thiết phải được bắt đầu vào đúng thời khắc này của kiếp sau như một lời ca tiếp tục. Do cậu không thể chết như người thường, nên hắn họa chăng cũng chỉ là thuận nước đưa thuyền, mang cậu đến với cuộc sống phía trước đã an bài.

Luật trời đã định là như thế.

Mười bảy năm sau đó, câu chuyện giữa hai người mới thực sự bắt đầu...

Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
Hôm nay rảnh rỗi nên quyết tâm sửa lại truyện chút :3. Mọi người đọc lại giùm em coi có bớt Tàu chưa ạ? Em cố gắng lắm rồi đó, tại anh nam chính có phép nên cũng khó viết nó thuần Việt :((. Nếu còn thì mọi người chỉ ra giúp em nha. Tạm thời sẽ không ra chương mới, dành thời gian sửa lại từ đầu đến cuối luôn. T.T
Tag: ngocnungocnu Dieplam ngochoa_248 aishiteru.99 Màu Nắng Mạn Châu Sa Hoa Red_Riding_Hood Kaguya nhp_uyen
 
Bên trên