Nhân tiện mình xin kể một câu chuyện có liên quan đến vấn đề này như sau:
Cách đây không lâu, trong buổi giao lưu với các tác giả Văn học tuổi 20, mình đã đặt một câu hỏi dành cho các tác giả trẻ. Câu hỏi của mình là:
"Hiện tại, các bạn trẻ của chúng ta rất say mê một thể loại truyện mà người ta hay gọi là ngôn tình Trung Quốc. Vậy xin hỏi các bạn, các bạn có biết thể loại này không? Các bạn có đọc không? Các bạn nghĩ sao về hiện tượng này? Và với tư cách là một người viết trẻ, bạn sẽ làm gì để thu hút người đọc, giành lại "thị phần" ngay trong thị trường trong nước?"
Cả 3 tác giả trẻ khi đó, người thì trả lời không biết thể loại này, người thì trả lời có thấy bán ngoài nhà sách nhưng không đọc còn người thì im lặng không phát biểu ý kiến.
Sau đó, có một chị phụ huynh dẫn theo con gái mới 14 tuổi đến tham dự xin được phát biểu ý kiến.
Mình không nhớ rõ nguyên văn phát biểu của chị, nhưng nội dung ý chị nói là trong các tác phẩm của ta thường hay lên lớp, giáo điều. Những thông điệp hay bài học cũng thường cứng nhắc khiến người đọc thấy mệt mỏi. Trong khi đó, truyện ngôn tình Trung Quốc có cách truyền tải nhẹ nhàng, tâm lý và rất dễ đi vào lòng người. Sau khi đọc xong mỗi tác phẩm, các bạn trẻ vẫn muốn tiếp tục "sống tiếp" với nhân vật của mình. Điều đó cho thấy, ngôn tình Trung Quốc rất sinh động, gần gũi và dễ tiếp nhận hơn so với những suy nghĩ giáo điều, mang tính bài vở, sáo rỗng và cứng nhắc vẫn thường bắt gặp trong các sách, truyện của ta.
Mình là người vỗ tay lớn nhất ngay sau khi chị ấy phát biểu xong vì chị ấy có suy nghĩ rất giống mình.
Ngày hôm sau, trên FB một tác giả trẻ tham gia "Văn học tuổi 20" mà mình "follow", bạn ấy đã dẫn link bài báo đưa tin về buổi giao lưu đó và đặt một câu hỏi rất nhiều trăn trở: "Làm sao để thu hút đây?"
Điều đó để thấy rằng, hiện nay các tác giả của ta chưa làm được điều mà các tác giả ngôn tình Trung Quốc đã làm được.
Với ngôn tình, mình cũng phải thừa nhận rằng, có rất nhiều tác phẩm "rác" (theo đánh giá của mình) nhưng bên cạnh đó vẫn có rất nhiều tác phẩm hay, rất đáng đọc. Vấn đề nằm ở chỗ, ta lựa chọn tác phẩm nào để đọc.
Cũng giống như hoạt động karaoke, vũ trường chẳng hạn. Hiện nay, theo quy định của pháp luật về kinh doanh và ngành nghề kinh doanh thì kinh doanh karaoke, vũ trường là những ngành nghề hạn chế kinh doanh, tức là muốn kinh doanh phải xin rất nhiều ý kiến và giấy phép khác nhau, chưa kể khi đi vào hoạt động còn phải chịu nhiều khâu hậu kiểm.
Thực ra, bản chất của karaoke, vũ trường không hề xấu hay phức tạp như chúng ta vẫn nghĩ. Đó là những loại hình giải trí giúp con người thư giãn sau những giây phút làm việc căng thẳng. Tuy nhiên, do cách vận hành và do chính con người tác động đã khiến karaoke, vũ trường đầy rẫy những cạm bẫy và ẩn chứa nhiều nguy cơ mất an ninh, chính trị xã hội.
Cũng như vậy, bản thân các tác phẩm ngôn tình Trung Quốc theo mình là không có gì xấu cả nếu chúng ta biết nhận ra thế giới thực - ảo giữa đời và truyện, biết chọn lọc thông tin và áp dụng như thế nào vào cuộc sống.