Tớ đợi bạn yêu người khác - Cập nhật - Crown

Ryan Nguyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/14
Bài viết
683
Gạo
60,0
Tớ đợi bạn yêu người khác
1372401497_1013799_547382131970240_128381468_n.jpg
Tác giả: Crown
Tình trạng: Update
Giới hạn độ tuổi: Không có
Tóm tắt:

Truyện giống như những trang nhật ký của cô gái trong quãng thời gian chờ đợi mối tình đầu của mình. Hoặc là chờ cậu ấy quay trở lại, hoặc là chờ cậu ấy yêu người khác.
Mục lục:

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ryan Nguyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/14
Bài viết
683
Gạo
60,0
09 - 08 – 2011

Tối. Thi thoảng bước ra đường. Có gió lạnh. Thu sắp đến rồi đấy. Tớ lại sắp vào mùa nhớ bạn rồi. Không có mùa thu thì tốt biết bao.

Cũng khoảng thời gian này, một năm trước, khi mà đất trời còn dùng dằng nửa muốn ở hạ, nửa muốn sang thu, thì bạn đã dứt khoát rời khỏi tớ. Đến ông trời trên cao tít kia còn dùng dằng và do dự thế, sao mà một người nhỏ bé như lại có thể kiên quyết và dứt khoát đến vậy? Không sợ tớ đau lòng sao?

Ngày bạn đi, có biết tớ buồn lắm không hả? Bạn chẳng đi đâu xa, chỉ là đến Hà Nội phồn hoa thôi, thêm nữa tớ vẫn có thể liên lạc với bạn mà bởi vì bây giờ đã là thế kỉ 21 rồi . Nhưng sao tớ vẫn buồn đến vậy? Chắc tại tớ sợ rằng, thị trấn nhỏ bé và tẻ nhạt này, không giữ nổi lòng bạn. Nơi thủ đô náo nhiệt kia, hẳn sẽ chiếm hết trái tim bạn thôi.

Rồi thì điều đó xảy ra thật. Thế nên chiều hôm đó, tớ buồn, rồi khóc thật nhiều, cũng không thừa thãi nhỉ?

Vậy là chúng mình yêu nhau vào mùa hạ rực rỡ, rồi chia tay vào một ngày thu ảm đạm. Có phải mối tình nào cũng thế, bắt đầu thì đẹp đẽ rực rỡ đến chói lòa, kết thúc thì lại buồn thảm đến nghẹn lòng thế này.

Bạn không biết đâu, sau khi chúng mình chia tay, tớ đã dặn lòng nhất định phải quên bạn đi. Chẳng qua chỉ là chuyện tình nhỏ nhặt thời đi học thôi mà, có gì mà sâu sắc, có gì mà đáng nhớ. Nhưng rồi tớ nhận ra, tất cả chỉ là tớ áp đặt như thế, tất cả chỉ tớ lừa mình dối người. Tớ chẳng thể nào ngừng nhớ về bạn. Nơi chốn này, đều lưu lại hình bóng bạn. Và trong tâm trí tớ, hình bóng ấy lại càng rõ ràng, như được trạm khắc. Nhưng rồi tớ lại cố chấp cho rằng, thôi thì mới chia tay mà, nhớ một chút cũng không sao, rồi thời gian sẽ xóa tan tất cả thôi. Đời này tớ đâu thể yêu mãi mình bạn.

Tớ lại sai rồi…

Tưởng là thoáng qua, nhưng lại không hề mờ nhạt.
 

Ryan Nguyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/14
Bài viết
683
Gạo
60,0
15 – 08 – 2011

Đêm mơ màng, trong đầu tớ hiện lên một giấc mơ, thuộc về quá khứ. Nói là giấc mơ, nhưng nó đã từng xảy ra, đã từng là hiện thực mà tớ cố trốn chạy.

- Mình chia tay nhé. Tớ sợ rằng trái tim tớ, không còn đủ sức để mang theo một trái tim khác nữa.

Giật mình tỉnh giấc, cổ họng khô nóng, hốc mắt cay cay. Lời nói này, dù là trong mơ thôi, cũng khiến tớ đau nhói.

Đây là lời mà bạn đã nói với tớ sau hai ngày kể từ khi bạn rời mảnh đất này. Mới hai ngày thôi đấy, nghĩa là có 48 tiếng thôi, vậy mà trái tim bạn đã mệt mỏi đến thế sao? Là do nó vốn đã yếu, hay do trái tim kẻ ở xa này quá nặng? Chắc tại tớ nặng quá rồi. Nhưng làm sao để nhẹ bớt đi đây, khi trong tớ tràn ngập tình yêu dành cho bạn?

Bây giờ tớ vẫn nhớ rằng, ngay khi nghe bạn nói lời chia tay ấy, ở đâu bên kia của điện thoại, tớ đã im lặng mà gật đầu, ừ một tiếng ngắn gọn. Tớ đồng ý, theo cách nhẹ nhàng nhất. Không hỏi tại sao, càng không níu kéo. Tớ viện một cái cớ rất hoàn hảo và hợp lý cho hành động có vẻ cao cả ấy, đó là câu triết lý quen thuộc của giới trẻ: “Tình cảm đã hết, người đã muốn đi, níu giữ cũng chẳng được gì, có chăng chỉ là sự thương hại chẳng ra gì.”

Thế đấy, nhưng mà sự thực chẳng phải thế. Rốt cuộc chỉ vì cái gọi là lòng tự trọng trong tớ, vì tớ đã quá quan trọng vị trí bản thân trong mắt bạn, nên mới để bạn đi dễ dàng đến thế. Tớ đã nghĩ rằng, chẳng sao đâu, rồi bạn sẽ quay lại, bạn chẳng thiếu tớ được đâu. Trời ạ! Chẳng hiểu lúc đó não tớ được cấu tạo như thế nào nữa. Gì nhở, đó chính là ví dụ điển hình của cụm từ “ảo tưởng sức mạnh” đấy.

Và cái sự ảo tưởng ấy…

Buồn cười lắm.

Đau lắm.
 

Ryan Nguyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/14
Bài viết
683
Gạo
60,0
22 – 08 – 2011

Mưa rơi thật nhiều. Mọi ngõ ngách trong thị trấn nhỏ này đều buồn và ướt nhẹp. Tùy ý bật một bài hát buồn, tớ ngồi dưới mái hiên ngắm trời mưa. Tớ thích mưa nhiều lắm, bây giờ cũng vẫn thích. Nhưng là đôi khi chẳng dám đối diện với mưa. Vì trong mưa chứa nhiều nỗi buồn quá, cả những giọt nước mắt mà tớ giấu vội.

Tớ trốn dưới mưa để khóc.

Tớ trốn trong tối để buồn.

Tớ trốn vào trong nụ cười của chính mình, để đau.

Và tớ trốn vào trong sự thờ ơ, để nhớ bạn.

Tớ yếu đuối chứ chẳng mạnh mẽ đâu. Nhưng chẳng ai nhận ra điều đó, họ đều nói, tớ vô tâm vô tư, chẳng lo nghĩ gì, mạnh mẽ và kiên cường. Tại sao không ai thấy tớ đang cảm thấy rất tồi tệ vậy? Tại sao chẳng ai nhìn thấy nỗi buồn trong mắt tớ? Chẳng phải vì họ không đủ thông minh và tinh tế, chỉ là họ không đủ quan tâm mà thôi. Thế nên tớ lại tiếp tục thu mình vào cái vỏ bọc kiên cường, để ở riêng trong đó mà yếu đuối.

À, nhưng có một lần, tớ đã bước ra cái vỏ bọc giả tạo ấy, để mạnh mẽ thực sự.

Bạn có còn nhớ không? Đó là sau khi chúng mình chia tay, sau khi sự ảo tưởng của tớ bị đập nát bằng những giây phút đợi chờ mà bạn vẫn chẳng quay lại, tớ thôi yếu đuối, thôi tự ti. Tớ gom tất cả sự mạnh mẽ và lòng dũng cảm của mình lại, chỉ để một lần níu tay bạn lại, giữ bước chân bạn đừng đi. Cho dù kết quả chẳng thay đổi gì, cho dù bạn vẫn cứ đi, tớ vẫn phải làm vậy. Bởi vì tớ sợ hối hận. Rất sợ sau này phải hối hận vì ngày hôm ấy đã không làm gì cho mối tình này.

Tớ nhớ bạn từng rất tự tin mà nói rằng:

- Là tớ không muốn có quá nhiều điều hối hận, chứ không phải tớ sợ hối hận. Tại sao phải sợ chứ? Hối hận, chẳng qua nó chỉ là một minh chứng không mấy đáng yêu cho sự trưởng thành của chúng ta thôi mà. Không có hối hận, nghĩa là chúng ta chưa bao giờ tiến lên, chưa bao giờ trưởng thành. Như thế càng tồi tệ hơn.

Tớ nhớ bạn đã nói thế, và từ đó tớ cũng không còn sợ phải hối hận nhiều như trước nữa. Nhưng mà tớ không muốn, để cho cuộc tình này tồn tại chút hối hận và tiếc nuối nào. Tớ không muốn, đánh mất dù chỉ là một cơ hội mong manh để cứu vớt kết cục của đoạn tình cảm này.

Bởi vì bạn đặc biệt. Bởi vì tình cảm tớ dành cho bạn quá đặc biệt.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ryan Nguyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/14
Bài viết
683
Gạo
60,0
26 – 09 – 2011

Đông thật rồi đấy. Gió lạnh lắm. Tớ cũng lạnh. Bạn có lạnh không? Nếu lúc này bạn ở cạnh tớ, nắm tay tớ thật chặt, thì chắc không còn lạnh nữa đâu. Đùa thôi, chứ vẫn lạnh lắm, chỉ ấm ở trong lòng này thôi.

Năm nay trường mình, à trường tớ lại tổ chức thi kéo co đấy. Còn nhớ năm ngoái, tớ với bạn đều không có hứng thú với trò kéo co này, thế là lững thững đi xuống sân thể dục, xem qua vài phút, rồi lại lục đục kéo nhau lên lớp. Chính thế nên chúng nó còn mắng mình là không có tinh thần tập thể đấy. Lúc đó, tớ vừa đi cùng bạn lên lớp, vừa quay lại làm mặt quỷ với chúng nó cơ. Sao mà tớ thấy tớ đáng yêu thế nhỉ?

Sau đó lên lớp, tớ với bạn đứng ngoài lan can hóng gió đông và nói chuyện gì đó thì tớ chẳng còn nhớ rõ nữa. Nhưng mà tớ vẫn nhớ, bạn bắt tớ nhắm mắt lại, rồi làm theo mấy kiểu lãng mạn như phim Hàn Quốc. Bạn tặng tớ một chiếc dây chuyền, đeo nó vào cổ tớ, rồi mới cho tớ mở mắt ra. Chiếc dây chuyền màu đen, màu mà bạn rất thích, với một dòng chữ màu trắng nhỏ nhỏ “I love you”.

- Sao lại tặng? Hôm nay, xem nào,… chẳng phải ngày gì nhở?

- Thấy đẹp thì tặng, thích thì tặng chứ cần gì ngày nào.

Tớ cũng thích chiếc dây chuyền đó lắm. Vì nó đẹp. Và vì là của bạn tặng.

Tiếc là bây giờ nó không còn cạnh tớ. Tớ đã trả lại bạn những món quà nhỏ và cả chiếc dây chuyền đó vào một lúc giận dỗi trẻ con. Bây giờ chẳng biết, bạn có còn giữ hay đã vứt đi và quên mất rồi, như quên đi tình cảm giữa chúng mình. Tớ muốn nhận lại những món quà ấy, lúc này đây, liệu có được không bạn?

Chắc là không rồi, trừ phi, thời gian chịu quay trở lại cho tớ ngược bước về quá khứ tràn đầy hạnh phúc đó.

Tớ muốn quay lại nơi đó lắm, thật đấy, Hùng ạ!
 

Ryan Nguyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/14
Bài viết
683
Gạo
60,0
24 – 12 – 2011

Hôm nay là Giáng sinh đấy.

Hẳn là nơi thủ đô bạn đang sống, Giáng sinh vui lắm, náo nhiệt lắm. Chứ chẳng như ở đây, Giáng sinh cũng chẳng khác ngày thường là bao, chỉ mỗi là ở mấy cửa hàng bán đồ lưu niệm có ông già nô-en, có thiệp giáng sinh và một vài món đồ nhỏ nữa cho ngày Giáng sinh. Tớ trông thấy một vài cặp đôi mua quà tặng nhau ngày này, nhưng cũng chỉ thế thôi, không có lễ hội hay trò chơi thú vị nào cho đêm nay cả. Thật buồn chán nhỉ? Chắc là thế rồi, thế nên bạn mới không chịu về đây chứ, thế nên bạn mới chỉ muốn ở lại Hà Nội tận hưởng Giáng sinh đầy vui vẻ chứ.

Tớ thì tớ chẳng hứng thú gì với mấy cái ngày như Giáng sinh này, Hallowen này, hay cả Valentine nữa. Đã là như thế, cho đến khi bạn xuất hiện, và làm cuộc sống tớ thay đổi rất nhiều.

Giáng sinh năm ngoái, tớ và bạn vẫn còn đi bên cạnh nhau, thỉnh thoảng than lên vài tiếng “lạnh quá”. Trên chiếc xe đạp cà tàng, bạn chở tớ đi khắp thị trấn nhỏ, tớ ngồi đằng sau muốn mượn cớ trời lạnh mà ôm bạn thật chặt, song lại ngại chả dám làm gì. Rồi tớ nổi hứng muốn ăn kem, bạn mua hai que, vốn dĩ là mỗi đứa một que, nhưng mà bạn đang đạp xe mà, ăn sao được. Tớ cầm hai que kem, ngồi đằng sau khúc khích cười, ấy thế mà chả ăn hết que nào, chỉ mải chọc bạn thôi. Đến khi đứng gần ở nhà tớ rồi, bạn còn cốc vào đầu tớ mỗi cái rõ đau rồi mới chịu đạp xe đi cơ.

- Con trai mà nhỏ nhen. – Tớ chui trong chăn ấm, lục đục gửi tin nhắn cho bạn.

- Con gái mà tham ăn dữ, thảo nào béo thế, đạp xe lai cô mà chân tôi sắp gãy rồi đấy.

- Kệ tớ chứ.

Mặc dù đã đổi điện thoại, tin nhắn cũ cũng chẳng thể lưu được nữa, nhưng vẫn có những đoạn, tớ nhớ kỹ như thể được khảm vào tim. Nhớ để biết, đã từng có người con trai đáng yêu như vậy bên cạnh tớ, để làm cho từng ngày của tớ cũng trở nên đáng yêu hơn.

Nhưng mà Giáng sinh năm nay, còn ai đâu. Bạn đi rồi, tớ ngồi nhà, làm bạn với chiếc máy tính và những bộ phim Hàn quốc sến sẩm. Tự huyễn hoặc với bản thân mình rằng, ngoài đường có gì hay đâu, mình thích ngồi nhà chơi điện tử hơn. Thật ra, là vì ngoài đường không còn ai đó đợi để đi chơi nữa rồi.

Đúng là một ngày Giáng sinh đáng chán.
 

Ryan Nguyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/14
Bài viết
683
Gạo
60,0
22 – 01 - 2012

Thời gian trôi nhanh thật, thoáng cái đã hết năm 2011. Tết đến rồi, cơ mà chẳng còn thích như những năm trước nữa. Mệt lắm. Tớ lớn rồi, phải giúp mẹ dọn nhà, rồi làm cơm, bận ơi là bận. Nhà có ba mẹ con, đúng là vất thật. Mà thêm nữa là, tớ đang nghĩ, liệu có được nhận nhiều lì xì không nữa, lớn rồi mà, ai lì xì nữa. Đúng là buồn mà.

Nhưng mà tớ cũng mong đến Tết lắm. Vì được nghỉ, không phải học, đỡ đau đầu biết bao nhiêu. Hơn nữa, dù Hà Nội tốt đẹp thế nào, Tết đến, bạn cũng về đây thôi. Dù chưa chắc tớ có thể gặp bạn, nhưng cảm giác bạn đang ở trên mảnh đất nhỏ này cùng tớ thật dễ chịu.

Hôm nay là đêm 30, cho nên 11 giờ rồi mà thị trấn vẫn chưa yên. Nhà nhà vẫn còn bật đèn sáng trưng, và những đứa trẻ vẫn còn ríu rít ngoài đường. Tớ với đứa em vừa đi mua ít pháo, tên nó là gì thì tớ cũng chẳng nhớ nữa, chỉ biết là pháo đấy không nổ to, chỉ nổ thành những đốm sáng như những bông hoa rực rỡ mà thôi.

Ngày trước, bạn ra nhà tớ chơi Tết, mấy đứa cũng đi mua pháo về đốt. Cơ mà chắc tại mua phải loại đểu, nên đốt mấy cái đầu toàn khói mù mịt, chứ chả thấy đẹp đẽ đâu hết. Mấy đứa vừa hít khói vừa cười sặc sụa, nghĩ lại giờ thấy mình hơi điên, còn đứng đó mà hưởng khói nữa chứ.

Nói mới nhớ, hồi đó không chỉ có tớ với bạn, mà còn có cả An và Uyên nữa. Cả trong đêm Giáng sinh năm trước, cũng có hai đứa nó nhỉ. Hai đứa nó giờ yêu nhau thật rồi đấy, nhìn mà gato ghê luôn. Chả bù cho hồi trước, thằng An nó vẫn gato với tụi mình, bây giờ thì ngược lại rồi.

Mà chả biết bao giờ, bốn đứa mình mới lại được tụ tập chơi bời thế nhỉ? Nhớ ghê cơ ý. Giờ mới biết, hóa ra những khoảnh khắc tươi đẹp trong quá khứ được lưu giữ lại, không phải lúc nào cũng tốt. Có những lúc, nó giống như một bông hoa hồng nhiều gai, muốn chạm vào, mà chạm vào lại đau.

Đau nhói.
 

Ryan Nguyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/14
Bài viết
683
Gạo
60,0
27 – 01 – 2012

Mùng 5 Tết, cả lớp rủ nhau đi chơi cô giáo chủ nhiệm. Tất nhiên là tớ cũng đi, ở nhà mãi làm gì, chán mù. Và tớ đã gặp bạn trong buổi đi chơi đó, thật tuyệt đấy. Bạn chẳng thể hiểu nổi là tớ đã nhớ bạn nhiều thế nào đâu. Đây là lần thứ hai bạn về sau hơn một năm rời bỏ nơi này.

Tớ còn nhớ lần đầu tiên, bạn về nhưng tớ chẳng biết gì. Cũng phải thôi, vì tớ có còn là gì với bạn nữa. Hôm đó tớ đến trường, bị cận mà không đeo kính, nhìn thấy xa xa có bóng dáng ai đó quen thuộc lắm. Tớ chợt nghĩ là bạn, xong lại tự nói rằng, không phải đâu, là tớ nhìn nhầm thôi. Nhưng tớ vẫn vội vã chạy lên lớp, vẫn hy vọng rằng, tớ không nhìn nhầm. Và rồi, tớ không nhìn nhầm thật. Tớ không biết phải nói cảm giác của tớ lúc đó thế nào nữa. Rất lộn xộn. Tớ đã rất cố gắng để cư xử một cách bình thường, thật bình thường. Tớ đã rất cố gắng để không làm gì đó đáng xấu hổ. Nhưng mà bây giờ, tớ lại đang hối hận, vì cách cư xử rất bình thường khi ấy.

Tớ đã làm gì nhỉ? Tớ bước vào lớp, thấy bạn đang ngồi ngay bàn đầu tiên cạnh cửa chính, tớ chỉ khẽ liếc mắt, rất nhanh, rồi bước qua cười đùa với đám con gái dưới kia. Tớ giả vờ bạn chẳng có ảnh hưởng gì cả, tớ giả vờ rằng dù bạn có đang ở đây thì tớ cũng chẳng cảm thấy thế nào, tớ vẫn như bình thường. Chỉ là giả vờ thôi, chứ tớ vẫn luôn dõi theo bạn, rồi tớ thấy bạn ra ngoài.

Lúc đó, tớ chợt cảm thấy, hình như bạn ngồi đó, tách khỏi đám con trai nghịch ngợm kia, là để đợi tớ. Hình như thế. Và rồi tớ hối hận, ngay sau buổi chiều hôm đó, tớ đã rất hối hận. Mà không, là ngay sau khi vào lớp, bạn bị thầy giáo không cho ngồi trong lớp. Nhìn theo bóng bạn rời khỏi, tớ đã hối hận, vì không nói lời nào khi bạn còn ở lại. Tớ đã muốn chạy theo bạn ngay lập tức, chỉ đề chào bạn một câu, và chỉ đề nhìn bạn rõ hơn một chút. Nhưng tớ đã không làm thế, tớ không dám, tớ không đủ can đảm.

Khi đó, tớ cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì cố lờ đi người mà mình yêu thương khi mà họ đang ở ngay trước mắt mình. Tớ đã tự hứa rằng, sẽ không bao giờ để điều đó lặp lại, nhưng mà ngày hôm nay, tớ lại một lần nữa thất bại.

Suốt cả buổi đi chơi, tớ chỉ dám nhìn bạn từ xa, âm thầm lặng lẽ. Cố gắng lắm cũng chỉ nói được câu chào gượng gạo. Tại sao không thể cười vô tư nói chuyện với bạn, như những người bạn bình thường? Thế đấy, khi đứng trước vấn đề của chính mình, tớ cũng chỉ nhát gan thế thôi. Mạnh mẽ và lý trí gì đâu chứ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên