Trò chơi tử thần - Tạm dừng - Ngọc Nữ Ngọc Nữ

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
2C
Lúc này đây, An Huy chỉ muốn ngồi dậy, bước tới khám phá xem có điều gì bí mật đang diễn ra đằng sau cánh cửa phía bên kia. Kể từ lúc anh bắt đầu xuất hiện ở đây, à không, chính xác là kể từ lúc anh phát hiện ra kẻ khả nghi trong căn phòng xảy ra vụ án mạng và đuổi theo hắn rồi vô tình gặp được gã, những cảm giác kì quái cứ lần lượt xuất hiện, đeo bám lấy anh dai dẳng. Rồi những câu chuyện liên quan đến những giấc mơ. Anh chợt nhớ ra, trong giấc mơ kì lạ của mình, anh đã từng thấy gã. Thấy gã cùng với những nụ cười quái đản. Thấy gã cùng với con vật có bộ lông xù xì đang nhảy nhót. Anh đã cố gắng nhớ lại thật kĩ và ráp nối lại những hình ảnh đó nhưng vô dụng. Những mảng kí ức chập chờn kia cứ mơ hồ ẩn hiện trong đầu anh đến khó chịu.

Gã quay trở lại. An Huy giật mình, rời xa khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, thận trọng nhìn gã thật kĩ. Khuôn mặt gã lúc này so với lúc mới gặp trông dễ chịu hơn nhiều. Không còn cái vẻ dữ dằn và hung tợn. Gã bước tới lại gần chỗ anh, kéo ghế ngồi. Lúc này anh thật sự hồi hộp không biết gã sẽ làm gì tiếp theo.

Gã rút túi áo khoác đưa cho anh một chiếc điện thoại. Đó là điện thoại của anh, có lẽ trước lúc ngất đi anh đã đánh rơi ở hiện trường:

“Của mi phải không?”

“Phải, cám ơn ông.”

An Huy mừng rỡ nhận lấy kiểm tra cẩn thận một lượt. Anh quay sang nói với gã:

“Xin lỗi, nhưng ông có thể cho tôi địa chỉ của nơi này được không? Tôi muốn gọi bạn tôi qua đón.”

“Không được. Không được để kẻ khác biết chỗ này.”

Gã gằn giọng, khuôn mặt trở nên dữ tợn.

“Xin lỗi nếu đã làm phiền ông. Nhưng tôi không thể ở đây. Tôi phải về nhà.”

An Huy gắng gượng ngồi dậy nhưng vết thương vẫn còn đau nhói. Gã trợn mắt, giận dữ quát anh:

“Ai cho phép mi ra khỏi đây.”

"Ông là ai ? Và rốt cuộc ông muốn gì?"

An Huy cũng nghiêm mặt nhìn gã, lớn tiếng.

"Mi phải ở lại đây. Ta có chuyện muốn cần với mi về vụ án."

Cuối cùng gã cũng dịu giọng lại và bình tĩnh hơn. Còn đối với anh, lúc này, lòng hiếu kì và ngạc nhiên lại càng tăng thêm gấp bội.

"Ông thật sự là thám tử?"

Gã không trả lời. Nhìn anh thách thức.

An Huy lặng người suy nghĩ. Quả thật, thám tử anh đã từng nghe nói, cũng đã từng gặp nhiều người. Nhưng cái gã quái đản như thế này thì đây thật sự là lần đầu tiên anh chạm trán.

“Nếu ông đã coi cảnh sát chúng tôi là vô dụng. Vậy còn muốn gì ở tôi?”

Anh hỏi lại gã, câu hỏi đầy ý mỉa mai. Quả thật, từ đầu cho tới giờ, anh đã thấy vô cùng khó chịu với cái thái độ ngạo mạn của tên thám tử đầy kiêu ngạo này.

“Hợp tác.”

Gã trả lời rành rọt, mặt vẫn tỉnh bơ.

“Tại sao chúng ta phải hợp tác?”

“Vì ngoài ta ra không ai bắt được tên sát nhân ấy đâu.”

“Nhảm nhí!”

An Huy giận dữ nhìn gã. Anh thấy thái độ của tên thám tử này ngông cuồng, ngạo mạn, trong lòng không tránh khỏi cảm giác bực bội.

Chỉ riêng gã, thái độ vẫn không hề thay đổi. Hai chữ “tự tin” như hằn khắc rõ nét ở trên khuôn mặt.

“Sau này, mi đừng có hối hận là được.”

Gã cười kiêu ngạo. Đứng dậy đi ra khỏi cửa. Còn An Huy, anh vẫn chưa hết cái cảm giác ngạc nhiên, sửng sốt.

Anh không biết được rằng, đằng sau cánh cửa kia, bên ngoài gian phòng anh đang nằm, lại có một cuộc trò chuyện tương đối bất ngờ.

Gã thám tử vừa ra khỏi phòng đã thấy lão bác sĩ béo lùn đứng sau cánh cửa. Mặt lão đỏ phừng phừng, kéo tay gã lôi đi đầy giận dữ:

“Mày điên à? Mày là thằng khốn nạn. Tao đã nói không được lằng nhằng với cảnh sát cơ mà. Đừng để tao giết nó.”

Gã đặt hai tay lên vai lão. Đôi mắt đầy thông cảm. Gã dịu giọng thuyết phục:

“Nhâm à? Bình tĩnh. Quên chuyện cũ đi. Mọi chuyện qua rồi.”

"Tao không quên được. Có chết tao cũng không quên. Tao căm thù lũ cảnh sát."

Người đàn ông béo quả quyết, gương mặt đầy xúc động. Như thể có một nỗi tổn thương nào đó trong quá khứ vừa được khơi lại. Gã vẫn không bỏ cuộc, cố gắng thuyết phục:

“Lần này tôi muốn bắt được kẻ sát nhân.”

Lão béo không nói gì, quay người bỏ đi.

Từ trước đến nay, lão chưa từng một lần từ chối yêu cầu của gã.

Có điều, yêu cầu lần này, đúng là thật sự làm khó lão rồi.

2B --- 3A
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ruby Đặng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/9/14
Bài viết
499
Gạo
1.500,0

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
------3A-------
Gã thám tử lại gần cái lồng nhỏ, trưng ra bộ mặt buồn như đưa đám. Gã kéo cái then, mở cửa chiếc lồng, lôi ra một con vật có bộ lông xù xì, ướt nhẹp. Gian phòng hôi hám, ngột ngạt. Gã đặt người bạn nhỏ của mình lên lòng bàn tay vuốt ve, âu yếm. Con chuột nhắt dụi dụi cái mõm nhớp nháp vào tay gã, xem chừng có vẻ như thấu hiểu chủ nhân của mình lắm:

“Tao không muốn Nhâm buồn. Mà tao càng không muốn thằng nhãi ranh đó trốn thoát lần nữa. ”

Lúc này, những tiếng kêu “chít chít” vang lên trong phút chốc. Gã có vẻ hài lòng, tự cho rằng, chú chuột nhỏ kia có thể thấu hiểu được những lời nói của gã. Trên nét mặt gã thoáng nở nụ cười.

“Chỉ có mày có thể hiểu tao.”

Lão béo đứng ngoài nhìn gã nhưng không lên tiếng.

Bởi lẽ, lão hiểu gã hơn bất cứ ai.

Sáu năm ròng ở bên cạnh gã, con người gã như thế nào, lão là người rõ nhất. Nhớ lại sáu năm trước, nếu không có gã, lão cũng chết từ lâu rồi.

Đối với lão, câu chuyện đó đúng là một cơn ác mộng thật dài.

**

An Huy nằm trong căn phòng mà thấp thỏm không yên.

Anh cũng không biết mình đã ở nơi đây bao lâu rồi. Một nơi mà ngày với đêm chẳng thể phân biệt nổi vì không có lấy một chút ánh sáng mặt trời, chỉ thấy được mọi thứ xung quanh dưới ánh đèn lờ mờ, hiu hắt.

Điều đáng sợ hơn nữa là anh không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài. Lúc này anh chợt nghĩ, nếu như gã có bước vào phòng, anh sẽ đấm vài cái thật đau vào mặt gã vì đã dám giỡn mặt với cảnh sát. Ở một nơi gã thừa biết là không hề có sóng, gã vẫn cố tình trả máy điện thoại lại cho anh giống như một kiểu trêu tức vậy.

Vết thương đã khá hơn lúc trước nhiều, An Huy cố gắng gượng dậy, xem xét căn phòng.

Gian phòng khá chật chội, dưới ánh sáng lờ mờ, anh để ý thấy có một chiếc tủ nhỏ đặt ở gần đầu giường. Tò mò, anh mở ra xem. Và không ngoài dự đoán của anh, đó đều là những tờ báo viết về những vụ án. “Gã sưu tầm những bài báo đó để điều tra ư?” – An Huy thầm nghĩ. Anh cầm lên vài tờ, thấy vài nét gạch bằng bút đỏ. Thấy không có gì quan trọng, anh cũng không để tâm nhiều, sắp xếp lại rồi cho chúng vào ngăn kéo. Nhưng bất chợt, anh nhớ ra một điều.

Anh Huy lục lại đống báo, ở những tờ cuối cùng nằm dưới đáy của chiếc tủ, anh giật mình, hoảng hốt, toàn thân cứng đờ.

Trong đầu anh bắt đầu hình dung lại những tình tiết về một vụ trọng án của 6 năm trước. Vụ án về một “Bác sĩ điên loạn.”

6 năm về trước, có một vụ án giết người hàng loạt nghiêm trọng đã diễn ra. Lúc đó, người ta nghi ngờ người đã gây ra tất cả những sự việc đó chính là một bác sĩ mắc bệnh tâm thần phân liệt. Ông ta vốn là bác sĩ giỏi, nhưng sự nghiệp sụp đổ ngay sau đó không lâu vì phát bệnh. Năm đó, gã bác sĩ từng bị bắt vào tù. Sau đó, có một tay thám tử lật lại vụ án, tìm ra chân tướng nên gã được thả. Nhưng cha của gã đã mất vì cú sốc quá lớn, vợ con gã cũng bỏ đi mất biệt.

An Huy nhìn trân trân vào bức ảnh trên tờ báo anh đang cầm trên tay, sững sờ đứng lặng. Gã đó, chẳng phải chính là cái gã đi cùng với tên thám tử kì dị hay sao? Chẳng phải chính gã đã băng bó vết thương cho anh hay sao? Anh cố gắng xâu chuỗi một loạt các sự kiện lại với nhau, cuối cùng cũng hiểu ra được một vấn đề. Năm đó, gã bác sĩ sau khi được trả tự do, phát hiện gia đình mình “nhà tan cửa nát” cũng đã mất tích. Người ta cho rằng, gã vì quá đau đớn mà tự kết liễu đời mình, chết mất xác. Sau đó, mọi việc cũng lắng xuống, chẳng ai còn nhớ gì đến gã với tay thám tử kì lạ kia. Đến giờ, An Huy mới hiểu tại sao, gã thám tử lại nói với anh không được để người lạ đến đây. Anh cũng tin rằng, tất cả những gì tay thám tử này có thể làm được chắc chắn nhiều hơn những gì anh đã từng nghĩ. Vụ án của lão “Bác sĩ điên loạn” vốn được coi là một vụ án đặc biệt, dư luận và cơ quan công an lúc đó đều quan tâm. Gã thám tử đó chỉ xuất hiện đúng vào ngày vụ án được đưa ra xét xử, trước báo chí và dư luận, gã đã đưa ra những lí luận sắc bén và những chứng cứ thuyết phục để lật lại vụ án. Câu chuyện này sau đó được tổ điều tra kể lại cho các thành viên đến sau, nhưng không ai biết được thân phận thật sự của gã thám tử kia. Gã đã biến mất ngay sau đó và không một ai có thể liên lạc được.
---2C----3B


 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tho_ngo

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/10/14
Bài viết
485
Gạo
1.800,0
Em kê dép đợi nhá! =)) Chap mới chị ơi.:D:D
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên