Trò chơi tử thần - Tạm dừng - Ngọc Nữ Ngọc Nữ

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
---3B---

“Két!” Cánh cửa khẽ mở ra. Anh Huy giật mình hốt hoảng, trên tay vẫn ôm khư khư đống báo còn chưa kịp cất. Gã thám tử khoác chiếc áo măng tô dài quá đầu gối đang chậm rãi tiến vào. Gã ngó đầu nhìn anh thờ ơ, trên tay cầm theo một cái gạt tàn thuốc lá. Trong lòng An Huy cảm thấy hồi hộp. Anh tò mò không biết gã thám tử kì quái này rốt cuộc đang tính làm gì tiếp theo.

“Sao? Đã biết ta là ai chưa?”

Gã lạnh lùng vứt cái gạt tàn xuống mặt bàn, rút từ túi áo ra bao thuốc rồi châm lửa hút. Căn phòng vốn đã chật chội nay lại sực mùi khói thuốc khiến cho bầu không khí càng trở nên ngột ngạt. Anh ho sặc sụa nói với gã:

"Ông không cảm thấy mùi khói này khó chịu sao? Làm ơn tắt đi được không?"

Gã nghe lời, dụi tắt điếu thuốc, trên môi vẫn nở nụ cười ngạo mạn.

Không khí trong phòng cũng dịu bớt hơn một chút. An Huy huơ tay phẩy nốt cho đám khói còn lại bay đi hết rồi mới ôn tồn nói với gã:

"Vậy ông muốn tôi hợp tác như thế nào?"

"Nghĩ lại rồi ư?"

Gã trả lời đầy mỉa mai. An Huy cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng, hạ giọng:

"Tôi đồng ý hợp tác với ông. Có điều, ông phải chắc chắn với tôi sẽ bắt được hung thủ thật sự."

"Chuyện đó không cần đến mi phải nhắc."

Mặt gã trở nên nghiêm túc. Trong ánh mắt của gã, An Huy cảm thấy một sự quyết tâm đến đáng nể.

"Vậy tôi phải làm gì?"

"Lúc nào cần, ta sẽ nói."

An Huy không nói gì thêm nữa. Gã cũng im lặng trầm ngâm. Anh nhét lại đống báo trên tay vào ngăn kéo tủ nơi đầu giường, nơi mà anh vừa lấy chúng. Gã thản nhiên như biết trước được mọi việc, không nhìn, không hỏi.

Anh ngập ngừng hỏi lại gã:

“Cho tôi biết ông là ai được không?”

“Biết để làm gì?”

“Tôi không thể hợp tác với một kẻ mà bản thân tôi không biết hắn là ai.”

“Tùy mi thôi. Mi có thể từ chối.”

Gã nhúng tay vào cốc nước, vẽ lên mặt bàn những hình khối kì lạ. An Huy tò mò nhìn theo những lại không thể lí giải nổi gã đang vẽ cái gì. Gã dửng dưng trả lời những câu hỏi của anh, còn anh lại càng ngày càng bị mê hoặc bởi những hình vẽ kì lạ kia. Dường như hai bên hỏi đáp nhưng ánh mắt lại cùng nhìn về một phía.

“Ông vẽ gì vậy?”

“Chìa khóa.”

“Chìa khóa?”

“Chìa khóa để vén màn những bí mật.”

Anh ngạc nhiên, nhìn trân trân vào những hình vẽ, cố gắng luận ra nhưng không được. Gã dừng lại, thoáng nở nụ cười nhè nhẹ.

“Có thể nói cho tôi biết được không? Tại sao ông cứ cố làm ra vẻ bí ẩn vậy?”

“Là tự mi cho rằng thế. Ta không có gì để nói.”

Gã đứng dậy. Đi về phía cửa. An Huy vội vã đi theo gã.

“Này ông, rốt cuộc ông đang muốn bày trò gì vây? Ông đang đùa cợt với tôi?”

“Ngày mai, ta sẽ để mi về nhà.”

An Huy sững người dừng lại. Gã vừa nói, gã sẽ để anh về nhà? Rốt cuộc những chuỗi ngày kì quái vừa qua cũng chuẩn bị kết thúc. Nhưng anh lại không hề cảm thấy dễ chịu. Khoảng thời gian vừa qua, đối với anh cứ như một giấc mơ. Hư hư. Thực thực. Anh đã bị gã đánh gục tâm lí, không thể thoát ra. Những điều bí ẩn. Những bí mật. Chúng cứ lởn vởn lôi kéo thần trí anh lại không rời.

“Ông để tôi về nhà? Vậy còn chuyện hợp tác.”

“Mi sẽ giúp ta thu thập tin tức.”

Trong đầu anh “à” lên một tiếng. Cảm giác giống như vừa mở thêm được một cánh cửa bí ẩn. Anh thấy vui và thoải mái hơn nhiều.

"Còn chuyện này nữa, kẻ hôm trước đột nhập vào căn phòng hiện trường, hắn chính là hung thủ phải không?"

Anh hỏi gã. Ánh mắt đầy chờ đợi.

"Hắn có nói gì với người không?"

"Không. Tôi thấy hắn tìm kiếm gì đó nơi hiện trường nên nghi ngờ, định theo dõi hắn nhưng cuối cùng lại thành ra như vậy."

"Mi đúng là vô dụng mà."

Gã phá lên cười khà khà rồi quay người, bỏ đi.

---3A --- 3C---​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
---3C---​


Một buổi sáng thật đẹp!

Đã mấy hôm rồi, An Huy không được nhìn thấy tia nắng mặt trời. Ở bên trong căn phòng tối tăm và đầy mùi ẩm mốc của gã thám tử, anh từng thèm thuồng cái cảm giác như thế này hơn bao giờ hết. Khoan khoái và dễ chịu. Anh từng tự hỏi: “Gã làm thế quái nào mà chịu đựng được cuộc sống trong một căn nhà như thế?” Không có lấy một chút ánh sáng thiên nhiên, bốn phía đều vây quanh bởi bốn bức tường ngột ngạt. Khác hẳn với bây giờ. Ánh nắng mặt trời len lỏi vào những tán lá xanh, dịu dàng vây lấy anh quấn quýt. Anh thầm cảm thấy mình may mắn vì cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái khu nhà mà anh nghĩ sẽ không bao giờ có lần thứ hai quay trở lại ấy nữa. Phải, giờ cho dù có cho anh bất cứ cái gì để bảo anh đổi lấy sự tự do, anh cũng sẽ không bao giờ chấp nhận. Đúng là chỉ có kẻ sống trong cảnh tối tăm mới thấy hết giá trị của ánh sáng diệu kì.

Bước chân vào sở cảnh sát, trong lòng anh cảm thấy vô cùng hồi hộp. Anh đã mất tích ba bốn hôm nay. Cũng không có lấy một lí do rõ ràng. Không biết, đội trưởng sẽ xử lí với anh ra sao? Anh rụt rè không muốn bước vào, cố gắng tìm ra một cái cớ hợp lí để giải thích cho mình. Chợt anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cắt ngang những dòng chảy suy nghĩ.

“An Huy!”

Anh giật mình quay lại. Là trung úy Chi Bảo. Người bạn thân nhất của anh ở sở cảnh sát:

‘’Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Có biết tôi đã tìm cậu khắp nơi không hả?’’

Chi Bảo huých tay vào lưng An Huy, khuôn mặt anh vừa lộ vẻ giận dữ, nóng nảy lại thêm vài phần lo lắng:

‘’Tôi có gặp một số chuyện ngoài ý muốn. Nhưng giờ thì không sao rồi.’’

An Huy nhăn nhó xoa bụng. Vết thương của anh còn chưa lành hẳn, khi nãy lại bị Gia Bảo vô tình chạm vào nên đau nhói. Bảo nhìn anh sốt ruột:

“Sao vậy? Nói tôi nghe. Cậu đang bị thương à?”

“Không sao.”

An Huy cố gắng nén đau, điềm tĩnh trả lời.

“Đừng giấu tôi, cậu nói tôi biết đi. Mấy ngày qua cậu gặp chuyện gì?”

“Nói sau đi Bảo. Sếp có nói gì về tôi không?”

An Huy tìm cách lảng tránh vấn đề. Anh không muốn giấu Gia Bảo. Chỉ có điều, trong tình cảnh hiện tại, anh không biết phải giải thích cho anh ta như thế nào. Với tính cách nóng nảy bộp chộp của Bảo, dám cá là anh ta sẽ nổi điên lên đòi đi tìm gã thám tử.

“Ừ, không thấy cậu nên hơi bực bội chút thôi. Cậu chuẩn bị nhận kiểm điểm đi.”

Gia Bảo cười khì. Khoác vai anh đi vào bên trong khu nhà.

Họ không hề biết được rằng, có một người đàn ông bí ẩn đang ở phía đằng sau thận trọng quan sát từng cử chỉ của hai người.

Hôm nay quả là một ngày rắc rối đối với An Huy.

Phải khó khăn lắm, anh mới thuyết phục được sếp miễn kỉ luật cho mấy ngày nghỉ vô cớ mà không xin phép của mình. Nghĩ lại, đúng là thật đau đầu. Cơ quan khiển trách, bạn bè hỏi thăm. Vừa phải che giấu sự việc đã xảy ra trong ba ngày qua, vừa phải tìm ra một cái lí do để giảm tối thiểu trách nhiệm. Anh thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Có điều, vì vụ án, anh chấp nhận theo đuổi đến cùng.

Anh tìm lại hồ sơ của vụ án “Tên sát nhân có đôi bàn tay phù thủy” nghiên cứu lại kĩ càng một lượt, rồi hỏi han vài đồng nghiệp về tiến triển của vụ án trong ba ngày anh không có mặt ở cơ quan. Sau đó, anh bí mật ghi chép lại tất cả mọi việc liên quan đến vụ án vào sổ tay cá nhân đem theo bên mình. Chẳng mấy chốc đã hết giờ làm.

Gia Bảo đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bước đến chỗ anh hồ hởi:

“Nhiệt tình để lấy lòng sếp à? Đi về đi, hết giờ làm rồi.”

An Huy lúc đó mới giật mình phát hiện ra mình say sưa làm việc quên cả thời gian.

“Đi uống bia thôi, hôm nay anh Tài mời đấy!”

“Vậy à?”

“Ừ. Mấy hôm cậu nghỉ nên chưa biết rồi. Ổng mới lên chức.”

An Huy chợt nghĩ ra điều gì. Anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi cùng mọi người.

Đức Tài vốn là bậc đàn anh của An Huy. Anh ta vốn là một điều tra viên rất có năng lực. Song lại không gặp nhiều may mắn trong công việc. Anh từng có công trong rất nhiều vụ án lớn, nhưng cuối cùng lại vì một lần vô tình bắn chết hung thủ trong một vụ trọng án mà bị khiển trách, phải khó khăn lắm mới có cơ hội thăng cấp như hôm nay. Cho nên, đối với bản thân anh ta, đây quả là một sự kiện đáng để ăn mừng.

Mọi người trò chuyện rôm rả. Vì chủ yếu những người ở đây đều là đàn em đi sau, Đức Tài kể lại cho mọi người nhiều vụ án mà anh đã từng tham gia trước đây. An Huy cũng nhân cơ hội đó mà dò hỏi tin tức:

“Anh Tài, anh có nhớ vụ án “Bác sĩ điên khùng” không?”

Đức Tài chợt trầm ngâm hồi lâu mới trả lời tiếp:

“Sao cậu lại hỏi về vụ án đó?”

“À, em nghe thường nghe mọi người kể mà cảm thấy vụ án đó rất li kì. Anh có thể kể thêm được không?”

Đức Tài gật gù ngẫm nghĩ, kể lại văn tắt tình tiết bằng giọng đầy tiếc nuối:

“Đó là một sai lầm đáng tiếc của sở cảnh sát chúng ta”.

--- 3B --- 4A ---​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tho_ngo

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/10/14
Bài viết
485
Gạo
1.800,0
Mấy chương này đọc được dài dài này... Không ngắn như mấy chương trước.:x
 

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
---4A---​
Mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt hiếu kì về phía Đức Tài, chăm chú lắng nghe anh ta kể chuyện. Người đàn ông đã gần bốn mươi với mái tóc lòa xòa che hết gần nửa khuôn mặtt, chốc chốc lại nhấm nháp ngụm bia, kể lại câu chuyện bằng giọng đầy bồi hồi và tiếc nuối:

“Ngày ấy, tổ điều tra do anh Sang đảm nhiệm. Trong vòng bốn mươi ngày đó, thành phố đã liên tiếp xảy ra bốn vụ án mạng nghiêm trọng mà nạn nhân không nhắm vào một đối tượng cụ thể. Tên sát nhân ra tay vô cùng tàn nhẫn và điên cuồng. Sau khi hắn giết người, hắn thường cố tình hành hạ nạn nhân bằng đủ mọi cách thức như xẻo thịt thành từng miếng nhỏ, moi nội tạng và rút gân. Hồi đó, câu chuyện về tên sát nhân điên lọan đó thực sự trở thành cơn ác mộng đối với nhiều người dân. Cả đội điều tra lúc đó đã làm việc ngày đêm không biết mệt mỏi chỉ quyết tìm cho ra kẻ thủ ác đã gây ra tất cả những sự việc này. ”

“Chuyện đó em đã được nghe mọi người kể rồi, sau đó chúng ta đã bắt nhầm một bác sĩ phải không anh?”

Chi Bảo sôi nổi chen vào.

Đức Tài cúi mặt, giọng bỗng trở nên trầm buồn:

“Cũng vì chuyện đó mà đội trưởng Sang nộp đơn xin thôi việc. Thật đáng tiếc, đó là một cảnh sát thật sự có năng lực và nhiệt huyết.”

“Anh Sang mà anh kể có phải là thiếu tá Minh Sang?”

An Huy lúc này mới khẽ lên tiếng.

“Cậu cũng biết anh ta sao? Anh ta nghỉ trước khi cậu vào làm cơ mà?”

“Hôm nay em có xem lại hồ sơ của vụ án này.”

Anh thành thật trả lời.

Những người còn lại đều bắt đầu chuyển ánh mắt tò mò về phía anh, nhất là Gia Bảo. Đức Tài như hiểu được điều gì, lúc này quay sang nói với anh:

“Dù gì cũng không phải việc gì hay ho lắm, ta chuyển đề tài khác đi.”

Buổi tiệc hôm ấy đến tối muộn mới kết thúc. Đức Tài tiễn mọi người ra về rồi ra hiệu cho An Huy ở lại đợi anh. Đến khi tất cả ra về hết, anh mới hỏi Huy:

“Tại sao cậu lại hỏi tôi về vụ án đó?”

“Anh Tài, có một số việc em cần làm rõ nhưng tạm thời chưa thể nói ra được.”

An Huy ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt tràn đầy hi vọng:

“Xin anh hãy giúp em, đến một lúc nào đó, anh sẽ hiểu mọi chuyện.”

Đức Tài nhìn An Huy lộ rõ vẻ suy tư, cuối cùng anh điềm tĩnh trả lời:

“Vậy được. Tôi sẽ kể cho cậu nghe tất cả những gì mà tôi biết. ”

3C---4B​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phượng Holy

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/12/14
Bài viết
158
Gạo
0,0
Nhìn thấy chữ trinh thám là đã bị kích thích rồi, ý tưởng vô cùng drama. tuyệt cú!
 

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
1A


hung thủ cố tình lật tung lên để tìm kiếm thứ gì đó[/QUOTE]
Bỏ từ Bị đi chị. ;3
3B
“Ngày mai, ta sẽ để ngươi về nhà.”
Tại sao đang xưng Mi với Ta rồi chuyên sang Ngươi vậy chị?:v
Thiếu dấu cách.
Hắn có nói gì với người không?
Giờ sao lại thành Người rồi chị?:3
4A



Gây cấn quá chị, em hơi bị tò mò vụ án năm xưa, ẩn tình ông thám tử chanh chờ,... Cơ mà sao chương ngắn vậy? Cho thêm nhiều tâm trạng nhân vật thì em nghĩ hiệu ứng sẽ cao hơn. Cuối cùng có chương mới hú em...:3
 

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
1A


hung thủ cố tình lật tung lên để tìm kiếm thứ gì đó
Bỏ từ Bị đi chị. ;3
3B

Tại sao đang xưng Mi với Ta rồi chuyên sang Ngươi vậy chị?:v

Thiếu dấu cách.

Giờ sao lại thành Người rồi chị?:3
4A





Gây cấn quá chị, em hơi bị tò mò vụ án năm xưa, ẩn tình ông thám tử chanh chờ,... Cơ mà sao chương ngắn vậy? Cho thêm nhiều tâm trạng nhân vật thì em nghĩ hiệu ứng sẽ cao hơn. Cuối cùng có chương mới hú em...:3
Cám ơn bé Lam. :)
 

Ruby Đặng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/9/14
Bài viết
499
Gạo
1.500,0
Cơ mà chị muốn hoàn cái kia đã rồi viết tiếp. Hức! (:|
Cái nào ạ? Mà nếu chị thích thì cứ hoàn cái kia trước, mình thích cái gì thì làm tốt hơn mà. ^^
Em cũng muôn đào nhiều hố nhưng sợ không có thời gian nên thôi. :-s
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên