Không phải đâu em ạ, cả một fic dài có nội dung mà, để chị post thử một chap nhé, thật ra chị chưa viết xong vì khá bận, nhưng cũng được 9 part rồi. Post truyện ngắn thì không đúng, nên lăn tăn không biết post đâu, tại thấy nhà Gác có vài fan YunJae.
Ký ức
Part 1
Tại trại trẻ mồ côi Seoul
“Jung Yunho, 9 tuổi, bố mẹ đã qua đời trong một tai nạn giao thông, tạm ở đây với chúng ta vài ngày chờ chú thím từ nước ngoài trở về. Các em phải hòa đồng và yêu thương bạn ấy, xem nhau như người một nhà, có biết không?” Người quản lý sau một tràng giới thiệu người mới, đẩy một cậu nhóc có dáng hình mảnh khảnh, khuôn mặt đượm vẻ u buồn lên phía trước.
“Yunho, chào các bạn đi em!” Người quản lý vừa nói vừa vỗ vai cậu.
“Chào…” Yunho nói, mặt vẫn cúi gằm xuống đất.
“Được rồi. Kim Jaejoong, Yunho sẽ ngủ cùng giường với em trong thời gian này nhé.” Giao phó xong, người quản lý bước ra khỏi phòng.
Yunho từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng mặt lên, khiến bọn trẻ đang háo hức chào đón người mới cũng ít nhiều mất hứng. Jaejoong vẫn một mực quan sát nhất cử nhất động của cậu, sau đó khẽ thở dài bước đến bên cạnh Yunho, “Này cậu, mấy ngày qua chắc mệt mỏi rồi, đến giường tớ nghỉ ngơi trước đi.”
Yunho không trả lời, lầm lũi đi theo Jaejoong.
Bọn trẻ trong phòng bàn tán xôn xao, có đứa đồng cảm “Bố mẹ đột ngột qua đời như vậy, chắc là đau lòng lắm”, có đứa bĩu môi “Sống chín năm có bố mẹ, thế cũng may mắn hơn đám trẻ sinh ra đã mồ côi như chúng ta.” Qua một hồi huyên náo, căn phòng lại trở về yên tĩnh.
Ngày đầu tiên ở trại trẻ mồ côi an ổn trôi qua, ngoại trừ đám trẻ lúc nào cũng ồn ào, huyên náo bên tai, thức ăn cũng không đến nỗi tệ, giường không đủ rộng như khi ở nhà nhưng không phải là không nằm được, Yunho thầm đánh giá.
Thế nhưng đó là chuyện của ban ngày, đêm hôm đó lại không an ổn tí nào, Yunho đột nhiên sốt cao, liên tục nói mớ kêu bố gọi mẹ, Jaejoong hốt hoảng chạy đến báo với quản lý. Không lâu sau, quản lý quay lại với nhiệt kế trên tay. Yunho bị sốt đến 39 độ, sau khi cho cậu uống thuốc, quản lý quay sang nói với Jaejoong, “Để tôi chuyển cậu ấy sang phòng y tế, tôi sẽ trông chừng cậu ấy. Cậu cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi đi.”
Jaejoong lắc đầu, “Không, em sẽ chăm sóc cậu ấy.”
“Phải thức cả đêm canh chừng đấy, còn nữa, phải liên tục thay khăn cho cậu ấy, liên tục theo dõi để hạ thấp nhiệt độ cơ thể, cậu có làm được không?”
“Em làm được.” Jaejoong quả quyết gật đầu.
“Vậy tôi về phòng trước, cậu phải liên tục cặp nhiệt cho Yunho, nếu nhiệt độ có dấu hiệu tăng lên phải đến báo ngay với tôi.”
“Vâng.”
Người quản lý rời đi, Jaejoong bắt đầu chườm đá, thay khăn, cặp nhiệt, cứ như vậy mãi cho đến gần sáng nhiệt độ Yunho mới giảm đôi chút, cậu mừng thầm trong bụng, mệt mỏi quá thiếp đi lúc nào không hay.
Yunho tỉnh dậy, cảnh tượng đập vào mắt trước tiên chính là Jaejoong đang gục đầu ngủ bên giường, tay vẫn cầm chắc nhiệt kế. Trong khoảng cách gần như vậy, lúc này Yunho mới có dịp tinh tế quan sát Jaejoong, làn da trắng mịn, đôi mắt khép hờ, hai hàng lông mi cong vút, đôi môi đỏ hồng khi ngủ hơi bĩu ra trông rất đáng yêu. Yunho không khỏi than thầm, “Jaejoong, cậu đẹp quá, còn có… vất vả cho cậu rồi… Cảm ơn cậu.”
Bất giác, Yunho đưa tay gạt những sợi tóc lòa xòa trên trán Jaejoong khiến cậu giật mình tỉnh dậy. Jaejoong dụi dụi mắt, “A, cậu tỉnh rồi. Tạ ơn Chúa! Cậu làm tớ lo chết được ấy. Cậu thấy trong người thế nào? Đầu có đau không? Có đói không? Muốn ăn gì không để tớ đi lấy cho cậu.”
Yunho không khỏi mỉm cười trước vẻ khẩn trương nhưng vô cùng đáng yêu của Jaejoong, khẽ nắm bàn tay Jaejoong và siết chặt, “Tớ không sao, cậu không cần phải khẩn trương như vậy.”
Jaejoong hơi bất ngờ trước hành động của Yunho, có chút mất tự nhiên rút tay về, “Cậu còn nói không sao, hôm qua sốt cao đến vậy, 39 độ, không phải giỡn chơi đâu nha.”
“Nhưng bây giờ đã không sao rồi.”
“Ừ, để tớ đi gọi quản lý.” Jaejoong vừa nói vừa chạy đi.
_End part 1_