Chương 4: Chiến tranh lạnh
Minh Hà hết ra lại vào, hết ngẩn ngơ lại thẫn thờ vô hồn. Chồng cô được trai theo đuổi cũng bình thường, cái dị thường là anh giấu diếm cô chuyện ấy. Hai năm bên nhau, đây là lần đầu tiên.
"Em không khỏe chỗ nào?" Anh lo lắng, kéo cô ấn xuống ghế, áp tay lên trán đo nhiệt độ. Minh Hà không sốt, chỉ mấy dây thần kinh hình như đang đan len trong đầu.
"Hay... ốm nghén?"
"Anh ăn chay bao lâu rồi?" Minh Hà mắt vẫn vô hồn nhìn xa xăm. Nhớ tới lời bà nội năm nào: "Đàn bà ở vậy bao lâu cũng được, đàn ông khó lòng chịu ngồi không." Cô ngẩng đầu nhìn anh ai oán, khóe mắt sắp ngập nước.
"Vợ, anh làm gì sai sao?" Minh Du hơi hoảng loạn. Sống chung ngần ấy năm, anh từng thấy Minh Hà chọc người khác tức tới hộc máu, chứ chưa từng có ai làm cô nảy sinh chút buồn bực. Cô nếu phải khóc, chỉ có thể vì anh.
"Chồng này... Em đối xử với anh rất bất công?" Cô chấm nước mắt, gượng nói.
Anh gật đầu.
"Còn thường bắt anh ăn chay vài tháng... thậm chí nửa năm... Anh ghét lắm đúng không?" Cô nghèn nghẹn.
Anh gật đầu.
Minh Hà thở ra một hơi, dứt khoát đứng dậy, lấy hết can đảm, dõng dạc tuyên bố: "Vậy từ hôm nay, em chính thức trao trả tự do cho anh."
Minh Du há hốc, khóe môi giật giật, toàn thân như bị sóng thần vùi dập.
"Này là, em bỏ chồng sao?"
***
Chiến tranh lạnh bắt đầu từ chuyện vớ vẩn vô căn cứ. Nhưng chẳng ai buồn giải thích.
Cuộc sống bắt đầu hai màu đối lập.
Sáng, Minh Hà tự dậy ra ngoài ăn. Bỏ mặc anh nằm ở Sofa ngủ nướng. Quần áo cô chất thành núi trong nhà tắm. Quần áo anh thẳng tắp nằm ngay ngắn trong tủ.
Cô bình thường quần Jean áo thun đi làm. Anh lúc diện sơ mi trắng, lúc Âu phục sang trọng, đều đặn về nhà ba mẹ dự tiệc.
Vắng cô, anh sống một mình vô cùng tự tại.
Vắng anh, cô đi sớm về khuya vô cùng thoải mái.
Hội bà tám nôn nao chờ đợi tờ đơn ly hôn. Chàng hàng xóm thấp thỏm chờ dịp gửi thư tình.
***
Mùa mưa kéo dài, trời Sài Gòn thường lạnh bất chợt. Nhà sách chỗ Minh Hà làm vừa nhập loạt khăn len mềm mại, ấm áp. Cô ngắm được cái hợp với anh, vừa nhấc tay định lấy, chợt nhớ tim anh đâu còn ở chỗ cô.
Đêm nay về muộn, do Minh Hà nhận luôn ca của Thủy, vì con nhỏ bệnh. Bà mẹ đơn thân thật khổ, thầm tưởng tượng nếu cô và anh cũng có một em bé.
Nếu cô và anh có em bé, giữa họ ít ra còn có chút liên kết với nhau... Vợ chồng không con khác gì bạn bè.
"Ngẩn ngẩn, ngơ ngơ bị bắt cóc xem ai cứu kịp." Giọng nói quen thuộc, bên cạnh chiếc xe thể thao màu trắng. Mọi thứ hình như trở về xuất phát điểm.
"Tôi tin tưởng tuyệt đối cảnh sát nhân dân Việt Nam." Cô chậm rãi đáp, chân nhanh chống di chuyển tới trạm chờ xe Bus.
"Tin tưởng cả thế gian chỉ trừ chồng." Anh cười châm biếm, trông bóng cô xa dần.
Minh Hà mệt mỏi bước vào nhà, hai chân sưng phòng vì mấy tuần nay liên tục đi bộ. Cô bắt đầu hối hận khi trả xe cho anh. Luật ly thân chưa phân chia tài sản, tức là một nửa vẫn của mình. Cô đúng là giận quá mất khôn.
Minh Du khóa cổng cẩn thận. Vào nhà anh nhàn nhạt nhìn cô tự chăm sóc bản thân.
Máy giặt quá tải kêu ầm ầm, xoay qua trứng chiên cháy đen thui. Ngay đến ly cafe sữa vỡ hai cốc mới thành công. Sống trong sự bảo bọc quá lâu của anh, cô cảm thấy bản thân vô dụng, nước mắt tự dưng lăn dài.
"Đại gia đang rảnh rỗi, có ai thuê không?" Anh nằm nghiêng, đầu chưa từng rời khỏi hướng nhà bếp. Chỉ khi cô cố tình nhìn ra, anh mới giả vờ cầm điện thoại chơi game.
"Nhà hàng xóm đủ khả năng mời đại gia đấy." Cô hờn dỗi.
"Đại gia đây không thích." Anh lầm bầm, giọng ngày càng nhỏ: "Đại gia không phải ai muốn sai vặt cũng được. Vậy mà cho người dùng miễn phí thì người chẳng biết trân trọng..." Chưa dứt câu, anh lại thở dài.
"A... " Trong bếp có tiếng cô khe khẽ. Anh nhướng mày lắng nghe. Cô thuộc loại phụ nữ có gì cũng kiêng quyết ương bướng gánh thậm chí bị tai nạn, tay chân trầy trụa rướm máu vẫn thừa sức hung hăn đánh người. Thì việc kêu lên như vầy... Anh bật dậy, chạy vào xem.
Minh Hà đang gục bên sọt đựng đồ. Nhìn đống quần áo trên hai mươi ký, anh day trán. Bây giờ nên thương vợ ngốc, hay giận vợ hồ đồ. Tình huống dở khóc, dở cười khiến Minh Hà xấu hổ quên cả đau.
"Mới ăn tiệc, cần vận động cho tiêu hóa." Anh hờ hững nói đồng thời quét mắt quan sát xem cô bị thương chỗ nào.
Minh Hà tay ôm ngang hông vội giật về giữ giỏ đồ: "Khỏi đi! Tôi không muốn mắc nợ anh."
"Em nợ tôi cả đời, một câu liền muốn quỵt?" Anh ngồi xuống cạnh cô, hạ mi tỏ ý khó chịu.
"Nợ lúc nào?"
"Em không biết, nhưng trời biết, đất biết, thần tình yêu biết. Em có trốn cũng khó thoát."
"Anh bị thần kinh à?"
"Ừ! Từ lúc đọc bản thảo của em, anh đã bắt đầu điên... đảo."
Minh Du bước tới, ôm cô vào lòng. Dẫu có giận thế nào, dù có đi khắp thế giới này, hình bóng cô vẫn khắc sâu trong trí nhớ của anh. Đi tiệc gì chứ, là anh trốn vào phòng tranh ở nhà ba mẹ vẽ cô. Vẽ khuôn mặt khi cười, vẽ ánh mắt long lanh phản chiếu giọt sương buổi sớm, vẽ dáng dấp hung hăng như con mèo xù lông, giơ vuốt tự vệ... Vẽ rất nhiều, để nhận ra cô quan trọng thế nào.
"Anh..." Cô mím môi, trong lòng ngực ấm áp của anh, cô cảm giác được mùi hương thân thuộc. Nó khiến người ta càng xa càng nhớ.
"Em đừng phá mạch cảm xúc."
"Nhưng em muốn nói..."
"Vậy nói đi cưng."
"Anh cố tình trả thù em phải không?"
Minh Hà dùng hết sức đẩy Minh Du ngã dưới sàn. Lúc anh ngơ ngác, cô hầm hầm im lặng, tay xoa eo lẫn sau lưng. Chung qui cũng tại sọt đồ trên hai mươi ký gần bằng một nửa cân nặng của mình đã làm cô quỵ dưới sàn. Anh chưa hiểu đầu đuôi cứ ôm cô siết chặt. Bây giờ trừ tim, bất kỳ chỗ nào trên người cô điều truyền tới cảm giác đau đớn.
Kết quả, Minh Hà phải nằm không hai tuần, nguyên nhân khiêng nặng bị cụp xương sống. Cuộc sống cô từ lúc yêu anh hình như làm gì cũng gặp thất bại. Anh rốt cuộc là sao đào hoa hay sao chổi của đời cô...