Túp lều lý tưởng của hai kẻ thất bại - Cập nhật - Tình Phi

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Chương 7:
Sâu trong đáy mắt nâu thăm thẳm của anh là cả bầu trời chân thành kiêng định.
=> kiên
Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cổng màu trắng vừa được Minh Du sơn phết hôm qua, cảm giác về nhà khiến phiền não phần nào giảm bớt.
=> sơn quét, sơn lại...
Ngoài xã hội, có thể cô thất bại, nhưng trong gia đình cô hoàn mỹ thành công.
sửa lại câu này đi tỷ.
"Thằng Vỹ muốn ăn bám vợ chồng ta vài ngày."
=> vợ chồng mình.
"Bé Hà, anh ở nhờ vài ngày, bảo đảm không gây phiền phức cho gia đình nhỏ của em."
=>... đâu.
miếng thịt suýt tý nghẹn ở cổ
Viết lại. miếng thịt thiếu chút mắc nghẹn ở cổ?
Thanh Vỹ nhìn cảnh vợ chồng người ta âu yếm,
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 8: Về quê nội 1

Việc Thanh Vỹ ở nhờ chẳng ảnh hưởng tới sinh hoạt của hai vợ chồng. Sáng hắn đi làm, tối đi Bar, hầu như thời gian biểu kín mít. Chỉ hơi bất tiện ở chỗ, nếu kéo dài lại trở thành đề tài buôn dưa lê của hàng xóm.

"Chồng này, nội em gọi điện bảo hai mươi lăm phải về thăm đấy." Minh Hà đung đưa chân trên xích đu, cảm nhận chút mới mẻ của gió xuân.

"Ừm, ngoại anh cũng muốn hai đứa mình về Huế." Đôi mắt đang dán chặt vào việc chăm sóc gốc mai của Minh Du nhẹ nhướng lên, đoạn cúi xuống thâm trầm: "Nhưng thôi... Vẫn nên ưu tiên cho bà nội em trước."

Minh Hà giấu tiếng thở dài để cảm nhận sự khó xử của anh. Nhưng biết sao hơn khi cô chỉ còn bà nội là người thân duy nhất. Nếu không vì công việc của chồng, mấy lần bà bệnh cô đã dứt khoát dọn về sống ở quê.

"Cám ơn anh!" Tiếng Minh Hà thỏ thẻ, đầy xúc động.

"Ngốc." Minh Du ngẩng đầu, nụ cười tỏa sáng tựa hồ ánh mặt trời cũng sắp bị che khuất. Hai má Minh Hà bỗng nóng bừng, cưới nhau ngần ấy năm cô vẫn bị anh hấp dẫn.

"Sáng sớm đã có hai cục đường, sến chảy nước." Thanh Vỹ dụi dụi mắt, ngáp mấy cái rồi ngồi chống cằm ở bậc thềm, gật gà gật gù như con nghiện.

"Mai bọn tao về quê, mày liệu mà cẩn thận. Đi sớm về khuya lỡ xảy ra chuyện có trời mới cứu kịp." Nhìn bộ dáng bơ phờ của thằng bạn Minh Du nghiêm mặt.

"Tao buồn... Mà hai đứa tụi bây về quê?" Thanh Vỹ vừa nói hai mắt liền sáng như sao, bộ dáng buồn ngủ theo mây theo gió bay tận phương nào.

"Tao đi nữa." Hắn hào hứng đứng dậy, nhiệt tình lao vào trong mặc kệ ai đó nổi giận đùng đùng.

"Em phản đối. Anh ta sẽ gây chuyện cho xem." Minh Hà phồng má, tỏ thái độ kịch liệt.

"Anh đồng ý. Nó nhẹ cũng dụ dỗ gái nhà lành, còn nặng thì... trời mới biết hậu quả." Minh Du lắc đầu cảm thán: "Nhưng, giờ trốn đi cũng đâu có được, chịu thôi."

"Chồng..." Minh Hà nghiến răng, tay siết chặt thành xích đu. Kỳ thực với bản tính của Thanh Vỹ, cho hay không cậu ta cũng tìm cách bám theo.

"Hay em đánh nó nhập viện đi. Dù sao đánh người chắc chỉ bị phạt hành chính."

"..."

"Hai con người nhẫn tâm kia." Thanh Vỹ thu dọn xong vali đồ, mặt mày đang hớn hở bỗng méo xệch.

Đột nhiên Minh Hà cảm giác bản thân vừa làm chuyện trái lương tâm, nhà văn vốn nhạy cảm, cô đành bất lực, xua tay: "Hazz... Anh muốn thì cứ đi, nhưng phải kìm chế đừng liên lụy tới vợ chồng em."

Thanh Vỹ cười cười, gật đầu lia lịa.

***

Từ trung tâm thành phố về quê Minh Hà khoảng hai giờ chạy xe máy. Cô ngồi sau yên, vòng tay siết nhẹ eo chồng, nhìn cảnh xuân rộn ràng lòng bỗng xốn xang.

Cách đây hai mươi sáu năm, Minh Hà bị bỏ rơi trước cổng đình của xóm Chùa. Cô may mắn được người phụ nữ không chồng bế về nuôi. Dù số phận đối với Minh Hà nghiệt ngã nhưng cô chưa từng oán trách cha mẹ ruột nhẫn tâm, ngược lại thầm cảm ơn vì ít ra họ còn để cô nhìn thấy ánh mặt trời.

Nghĩ lại cô với bà nội hình như sớm định sẵn duyên phận. Bình thường bốn năm giờ sáng, bà đã dậy đâu. Hôm ấy trời xui đất khiến thế nào, mấy gã vô công rồi nghề quậy phá suốt đêm. Bà nội thuở đó dẫn đầu đội dân phòng, sau một hồi "phổ cập đạo đức" cho mấy ông ma men, bà tận tình tiễn từng người về nhà.

Đầu ngọn dừa, trăng khuya đong đưa, toàn thân mệt rã rời, bà ngáp mấy cái chỉ mong được sớm nghỉ ngơi. Xóm Chùa nổi danh với những câu chuyện ma quái: Như cô gái tóc dài ru con trên cây mù u, hay đoàn chiến sĩ lẳng lặng dạo quanh ruộng mía... Bà nội thuộc dạng phụ nữ gan lì nhất xóm nhưng đã là con người thì phải có nhược điểm.

Ngang mái đình nhỏ, nhìn bụi tre già bị gió đưa xào xạc, bất giác lạnh sống lưng, bà bấm bụng định chạy thật nhanh. Song vừa nhón gót, phía sau lưng vang lên tiếng khóc oa... oa... Những câu chuyện ma lưu truyền ở xóm Chùa như thước phim chiếu chậm hiện lên. Bà càng muốn chạy, càng cảm thấy chân bị chôn xuống đất. Mà khổ nỗi tiếng con nít khóc mỗi lúc một to, bà nội cuối cùng quỳ xuống lạy lia lịa. Mấy giờ đồng hồ vật lộn với sợ hãi, hừng đông lên bà mới vỡ lẽ, đứa bé kia là con người bằng xương bằng thịt. Phải nói lần đầu gặp gỡ đã buồn cười, nên về sau hai bà cháu sống bên nhau vô cùng vui vẻ.

Bà bắt Minh Hà gọi bằng nội, quyết tâm ở vậy để dành trọn tình yêu thương cho cô. Đối với Minh Hà, người vừa là bà, vừa là ân nhân cứu mạng. Nếu có ngày phải lựa chọn, cô chắc chắn sẽ hy sinh tất cả cho hạnh phúc của bà.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 9: Về quê nội 2

Xe vừa dừng trước ngõ, Minh Hà không kìm được xúc động bước xuống mở cổng. Cánh cổng làm bằng tre, cảm giác thân thuộc từ mấy ngón tay truyền vào tim thật ấm áp.

"Nội ơi, con về rồi!" Niềm hạnh phúc vỡ òa thành tiếng gọi. Gió xuân mơn man mái tóc đen mượt của Minh Hà.

Phía sau chồng cô chầm chậm dắt xe vào. Nhìn cô như đứa trẻ mới được đón về từ trường mẫu giáo, anh khẽ cười.

"Vegasasu, ta thách đấu với ngươi!"

Trong lúc Minh Du loay hoay khiêng vali đồ định bước vào nhà, một thằng nhóc đột nhiên nhảy ra cản đường. Anh hơi kinh ngạc, đứng lặng mấy giây.

"Mau thả tự do cho chị của ta." Thằng nhóc hất hàm, ngón tay bé xíu chỉ vào Minh Du.

Anh im lặng nhíu mày, đoạn lắc lắc đầu bước qua.

"Hội chứng Yugi à?" Thanh Vỹ tới sau chứng kiến toàn bộ sự việc, không nhịn được phụt cười.

"Ngươi là tay sai của Vegasasu, ta thách đấu với ngươi." Thằng nhóc bậm môi, hai mắt mở to đầy nhiệt huyết.

"Anh không còn con nít để chơi mấy trò nhập vai vớ vẩn đó." Thanh Vỹ cúi người xoa xoa đầu nó.

Thằng nhóc hung hăn đạp vào chân Thanh Vỹ. Hắn nhăn mày, tay đang xoa đầu đứa trẻ chuyển thành cái cốc đầu thô bạo. Thằng nhóc hét mấy tiếng, liền ngồi xuống khóc.

"Dám chơi dám chịu, khóc kể cái gì." Thanh Vỹ khoanh tay, khó chịu nhìn cục thịt mũm mĩm lăn lộn ăn vạ.

"Anh ỉ lớn bắt nạt nhỏ."

"Ai bảo mày không tự lượng sức đi chọc vào ông."

"Òa... Chị Hà..."

Thằng nhóc bù lu bù loa, mặt mũi tèm lem vì đất cát. Thanh Vỹ xua xua tay lùi về sau mấy bước: "Nín đi, muốn gì anh đây đền cho."

"Muốn anh xin lỗi."

"Cái..." Khóe môi Thanh Vỹ giật giật: "Xin lỗi hả, còn lâu nhá!"

"Cô giáo dạy làm sai phải biết nhận lỗi, anh là người xấu, người xấu." Thằng nhóc đứng dậy, hùng hổ chống nạnh.

Thanh Vỹ thật muốn xách nó ném ra đường, thật chẳng biết con cái nhà ai mà hung dữ quá chừng: "Anh đây tiếng xấu đồn xa rồi nhóc. Giờ biết điều né qua một bên." Hắn vừa nói vừa vung tay. Thằng nhóc ôm đầu chạy, ra đến cổng nó còn xoay lại lè lưỡi trợn mắt thách thức.

Trong cuộc đời Thanh Vỹ, đây là lần đầu tiên bị một tên nhãi ranh trêu tức. Hắn muốn tìm nhà nó mắng vốn, rồi lên tận trường học hỏi xem người ai dạy đạo đức cho nó. Nhưng vừa xoay lưng, hắn liền chạm phải đôi mắt trong như suối. Trước ánh nhìn dịu dàng, bao nhiêu tức giận trong lòng gã đều bị cuốn trôi.

"Cô là chị nó?" Giọng Thanh Vỹ có chút ngượng, hắn cảm giác cô nàng đã chứng kiến toàn bộ cuộc cãi nhau.

Cô gái nhìn anh một lúc, khẽ lắc đầu rồi lẳng lặng bỏ đi. Nắng vàng nhẹ nhàng điểm lên mái tóc màu nâu một chút óng ánh, Thanh Vỹ ngơ ngẩn dõi theo bóng người nhỏ nhắn rất lâu.

***

Miệt Củ Chi nổi danh món bê thui. Bà nội nhiệt tình mua một cái đùi, bắt Thanh Vỹ với Minh Du thưởng thức. Hai anh chàng Sài thành liếc nhau dò xét, đoạn ngậm ngùi cúi đầu gặm ngon lành. Món này có tiếng quả không sai, thịt tan trong miệng, nuốt rất lâu rồi vẫn vương hương vị ở đầu lưỡi. Chỉ là ăn hết một lần hơi khó tiêu hóa. Vả lại Thanh Vỹ phải tìm cô gái hồi trưa, hắn muốn phong độ mình đỉnh nhất.

"Khoảng 3 - 4 giờ hai đứa bây theo tao đi thăm mộ ông bà cố." Bà nội dùng cơm xong, ra ngồi trên bộ ván, giọng trầm trầm. Vợ chồng Minh Hà dừng đũa ngẩng đầu.

"Ý kiến gì? Tuổi trẻ chẳng lẽ muốn ăn rồi ngủ. Cái thuở bằng tụi bây, tao đây đã cầm súng giết giặc kìa, đâu có được thong thả ngồi chơi xơi nước." Bà nội lại bắt đầu kể quá khứ anh hùng của dòng họ. Chuyện từ thời vua Bảo Đại thoái vị tới lúc thực dân Pháp, đế quốc Mỹ xâm lược. Biên giới Tây Nam bạn bè xung trận, bà tiễn người đi lại chẳng thấy ai về. Minh Hà gục mặt khẽ thở dài, xót xa trước những bi thương hằn sâu trong lòng bà nội.

"Dạ, con đi chuẩn bị đồ để lát nữa viếng mộ." Minh Du đứng dậy, anh biết lúc này nên tránh mặt để Minh Hà thoải mái bộc lộ cảm xúc trẻ con.

"Nội..." Chồng vừa đi, cô liền lao qua ôm chầm bà, gương mặt tròn tròn vùi vào lòng ngực mềm mại.

"Cô có còn con nít đâu mà làm nũng." Bà cốc nhẹ đầu Minh Hà, mấy nếp nhăn nơi trán cũng giãn ra.

"Con dù lớn vẫn là cháu thơ của nội." Minh Hà trong lòng người cười híp mắt.

"Chồng cô chăm cô vất vả lắm nhỉ?" Bà nội vuốt vuốt tóc Minh Hà, tròng mắt ánh tia trêu chọc.

"Con có phải con nít đâu mà chăm nom." Minh Hà ngẩng đầu, phồng má phản bác.

"Cô nhìn mình xem, hai mươi sáu tuổi người ta đẻ mấy đứa rồi đấy."

"Nội à, ba mươi lăm mới gọi là hiếm muộn. Vợ chồng chưa có sự nghiệp ổn định, có con cái sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Huống hồ tuổi trẻ bây giờ ai muốn ràng buộc trách nhiệm sớm đâu."

"Tôi sao đấu lý thắng người học cao hiểu rộng." Bà nội làm ra vẻ giận dỗi.

Minh Hà cười cười, xoa xoa hai má bà: "Thương nội nhất trên đời."

"Cô chỉ giỏi nịnh." Bà nheo mắt, hiền hòa gỡ tay Minh Hà ra: "Gần đây còn sử dụng bạo lực với thằng Du không?"

Câu hỏi của bà khiến Minh Hà giật mình, vội vàng xua tay lia lịa.

"Sai lầm của tao là hồi xưa đã dạy võ cho bây, suýt tý bây ở giá như tao rồi. Thời đại này, đàn ông tốt như thằng đấy hiếm gặp, bây không giữ mất đừng tìm."

"Ai nói người ta không giữ, giá mà phá sắc ảnh được thì hay." Minh Hà cúi đầu lí nhí, tay vân vê vạt áo tới sắp nhàu nát.

Bên ngoài, gió quê mát lạnh áp vào khuôn mặt cao ngạo của Minh Du. Anh định bước vào nhưng sợ phá vỡ khung cảnh êm đềm trước mắt. Giờ anh mới hiểu động lực nào làm Minh Hà luôn mạnh mẽ và tràn đầy nhiệt huyết. Lòng anh thầm cảm số phận đã đem cô đến bên mình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
:-*@Ivy_Nguyen Trích Tiên Hai người rãnh rãnh soi dùm mình nha.
Sao lần nào bà tag tên tui cũng không được vậy? :confused::confused::confused:
Là tui thấy bài mới mà tự mò vào đó. Hôm nay bận rùi, để tí Tiên đi học về check trước, tối hoặc sáng mai tui check lần hai nha!
P/s: Cứ like trước đã.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên