Vì đó là định mệnh
Chương 2:
Phương Linh vào trường đại học trong tâm trạng thật thoải mái, cuối cùng cô cũng trở lại lớp học sau hơn một tuần lễ nằm ở nhà vì trặc chân. Ngành cô đang học là y, cô muốn sau khi ra trường có thể dùng kiến thức, hiểu biết của mình để giúp đỡ bệnh nhân. Linh mong mình có thể vào làm việc bệnh viện Happiness - một bệnh viện nổi tiếng ở thành phố cũng như trong nước. Được thành lập từ một bác sĩ người Mỹ gốc Việt, đến nay bệnh viện có đầy đủ thiết bị hiện đại, có người nước ngoài làm việc, hợp tác điều trị cùng người trong nước. Bác sĩ nhận vào đây phải có thành tích thật tốt, dày dạn kinh nghiệm, phải chuyên nghiệp. Có thể nói rằng, đây là con đường mơ ước của bao sinh viên trẻ ngành y.
- Linh!
Một cô gái có dáng người nhỏ nhắn chạy tới. Cô nở nụ cười rất tươi:
- Khỏe rồi sao?
- Ừ.
- Lần này xem như là bà đã nhận một bài học. Đi đường mắt nhắm mắt mở, bó tay bà luôn. - Tú châm chọc.
- Thôi, đừng nhắc nữa, tôi đang rầu rĩ lắm đây nè. Một tuần qua nằm ở nhà lại bị ông anh hai cằn nhằn, khổ lắm đó.
- Vào lớp đi.
Phương Linh nhanh chóng về lớp.Vừa bước vào thì đụng ngay phải Vy. Vy trông rất tội, quần áo thì ướt đẫm mồ hôi, tóc tai rối bù. Trên tay cầm một cây chổi.
- Vẫn chưa hết sao? - Linh hỏi, ánh mắt cảm thông.
- Ừ, còn hai ngày nữa, mà cứ như là cực hình nặng nề tăng gấp đôi vậy.
Vy nói rồi bỏ đi. Linh nhìn vào trong bắt gặp cái vẻ đắc thắng của Trúc. Đúng là quá đáng mà, trực nhật thôi có cần phải làm vậy không? Tất cả cũng vì cái trò chơi quái đản đó. Lớp cô là đào tạo bác sĩ tương lai, cần những người có tâm thế mà đa phần lại có những kẻ không hề có tâm chút nào, đặc biệt là bọn Trúc. Linh ngồi xuống ghế, không để ý đến cái gì nữa. Cô thở dài sao trên đời lại có nhiều người ngốc nghếch thế chứ. Trường cô vừa xuất hiện một anh chàng, không biết là có đẹp trai không mà lúc nào cũng nhiều gái bao vây. Hội con gái lập ra trò chơi xem ai theo đuổi được anh chàng kia, nếu sau một tháng không rủ anh ta hẹn hò được, mà không, đi uống nước hoặc nói vài câu thôi không được thì sẽ trực nhật lớp một tháng liền, tất cả các phòng mà lớp đó học thì sẽ trực. Đã có nhiều lớp tham gia trò này và hàng tá người trực. Nhưng chỉ duy có lớp cô là chuyện trực nhật lại khổ đến vậy. Cô lắc đầu, Phương Linh này không rảnh rỗi đi làm mấy cái chuyện đó bởi cô vốn không thuộc dạng mê trai.
Tan học, cô rảo bước về, liếc qua giảng đường, cô thấy cái bóng dáng bé nhỏ của Vy đang lau dọn. Bên cạnh là Trúc, cái giọng the thé ấy ai mà ưa nổi, hèn gì đến giờ vẫn ế. Lắc đầu rồi thở dài, cô cầu mong hai ngày nữa trôi qua thật nhanh để Vy bớt cực. Đang định quay đi thì Linh nghe thấy tiếng "xoảng". Cô quay đầu, nhìn thấy chậu hoa trên bàn bị rớt, mảnh vỡ của bình vương vãi khắp nơi.
- Trúc, cậu... - Vy nghiến răng nhìn Trúc.
- Vy à, cậu sao vậy, sao lại làm bể bình chứ?
- Cậu quá đáng lắm. - Vy nói, giọng ấm ức.
- Quá đáng? Ai quá đáng chứ?
- Cậu... ác lắm!
- Sao, tôi ác ư? Chỉ những người ngu ngốc như cậu mới thấy vậy thôi.
- Thanh Trúc, cô quá đáng lắm rồi.
Phương Linh nói to, bước vào lớp, lúc này cô tuyệt đối không cho phép Trúc thể hiện thái độ ngang ngược, chèn ép người khác như vậy nữa.
- Linh, chuyện nay không liên quan đến cô. Đừng có xen vào. - Trúc lên tiếng cảnh cáo.
- Phải đúng là không liên quan đến tôi, nhưng tôi buộc phải quan tâm. Cô không có tư cách bắt người khác làm vậy.
- Ha ha ha. Mắc cười quá. Cô ta chấp nhận tham gia, tôi không có ép. Giờ thua đương nhiên chịu phạt rồi.
- Cũng không cần cô phải làm quá như vậy đâu
- Tại cô ta thôi, bộ tôi bắt cô ấy tham gia chắc. Thích người ta, nhưng mà nên nhớ, mình chỉ là cóc ghẻ đừng có mơ tưởng đến hoàng tử.
- Cô dừng lại ngay cái trò chơi ngu xuẩn này đi và đừng có xúc phạm cô ấy. - Linh hét lên.
- Linh, cậu đừng xen vào, chuyện của Vy, là Vy thua, Vy chịu phạt.
Vy níu lấy tay áo của Linh.
- Cậu để cô ta sỉ nhục như vậy sao? Cô ta là ai mà có tư cách phán xét cậu chứ? Là ai mà dám phê phán, chê ngoại hình của cậu chứ?
Linh nói, mắt nhìn thẳng về Trúc, cô chúa ghét những chuyện bất công, đặc biệt là chê bai người khác đẹp hay xấu. Ai cũng có một nét đẹp riêng, không ai giống ai cả.
- Linh à, cô mạnh miệng quá ha. Nếu cô đồng ý tham gia thì có lẽ tôi sẽ miễn hình phạt cho Vy. Trừ phi, cô không muốn giúp bạn hay là cô không có khả năng đó. Đối với một đứa con gái nhút nhát chẳng có kinh nghiệm về tình trường thì cơ hội mỏng manh lắm.
Nhút nhát? Cô ta bảo nhút nhát sao? Phương Linh này không hề nhút nhát chút nào cả.
- Được, tôi tham gia, với điều kiện là cô sẽ phải tha cho Vy và nếu tôi thành công cô phải dẹp ngay trò chơi này.
- Anh Phong điên mới chọn người như cô.
- Cứ chờ đi. Tôi không tin Phương Linh này lại thua.
Nói rồi Linh chạy đi, bỏ ngoài tai tiếng gọi của cô bạn Vy. Linh chạy vào thẳng khoa Tự nhiên, thấy hai cậu sinh viên đang đi đến, cô chặn đường:
- Xin lỗi nhưng cho tôi hỏi anh Phong hiện đang ở đâu vậy?
- Ở đó.
Linh nhìn theo hướng tay chỉ, thấp thoáng một bóng người nam. Cô chạy về phía đó. Anh ta đang di chuyển về phía thư viện. Cô không chần chừ, bước tới trước mặt anh.
- Linh! Phương Linh! Dừng lại đi. - Tiếng của Vy kêu từ đằng xa.
Bỏ ngoài tai tiếng gọi của Vy, Linh thẳng thừng tiến về phía trước. Cô đột ngột chặn trước mặt làm cho anh đang đi bỗng dừng lại. Không chút chần chừ, lo sợ, e thẹn hay ngượng ngụng nào cả, cô nói to:
- Anh Phong, em thích anh. Em biết là hơi đường đột nhưng mà em muốn hẹn hò với anh.
Cô nói, ánh mắt đầy vẻ kiên quyết. Cô biết rõ là không có đường lùi rồi. Chàng trai đối diện cao một mét tám, rất điển trai với đôi mắt đen và sâu, sống mũi cao, dáng người rất chuẩn đang hướng ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
- Anh Phong, anh đồng ý hẹn hò nha với em nha? - Cô lập lại câu hỏi, cũng không chút ngại ngùng.