Vì đó là định mệnh - Cập nhật - Sâu vàng

Sâu vàng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/5/15
Bài viết
30
Gạo
0,0
Vì đó là định mệnh

Chương 11:

Năm giờ rưỡi, cô kết thúc ca trực, đứng dậy rời khỏi phòng. Nhưng cô không về ra thẳng cổng mà ghé qua khu A. Linh hiện đang đứng trước căn phòng cuối dãy lầu ba. Cô gõ cửa, nín thở chờ đợi. Một giọng nói trầm ấm vang lên:

- Mời vào.

Cô đẩy cửa bước vào. Người đó chăm chú nhìn những dòng chữ trên máy tính, căn bản là không chú ý đến người đi vào.

- Chào anh!

Khó khăn lắm cô mới cất lên tiếng nói. Minh Thiên rời mắt, quay đầu hướng về người đang đứng. Cô nói nhanh:

- Tôi đến đây là vì cái này.

Cô đặt một cái túi lên bàn của anh.

- Xin lỗi anh. Chuyện lần đó cho tôi xin lỗi. Tôi không hề cố ý. Kiểu áo đó tôi tìm không thấy nên đã quyết định mua cái này. Mong anh nhận cho.

Minh Thiên nhướn mày.

- Không cần. - Anh lạnh lùng.

- Người làm lỗi là tôi. Tôi phải có trách nhiệm.

- Sao không đợi thêm sáu năm nữa mới đưa cho tôi đi. Cô có biết chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi không? Có trách nhiệm là vậy à? - Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt không có tí thiện cảm nào.

- Tôi xin lỗi. Thật ra...

- Xin lỗi xin lỗi? Ngoài câu đó ra cô không còn câu trả lời khác cho tôi à? Tôi có nhiều lỗi cho người khác xin lắm hả? - Giọng anh dường như có phần kích động.

Cô im lặng, cúi đầu. Anh đứng dậy, bước đến trước mặt cô. Giọng anh khàn khàn.

- Nếu nói về lỗi thì cô sẽ không xin hết được đâu. Cô có rất nhiều lỗi, rất nhiều!

Cô ngước mắt nhìn anh, khó hiểu. Anh nói vậy là sao? Chỉ như vậy mà được xem là nhiều lỗi à? Anh bước gần hơn nữa. Từ góc độ này cô có thể cảm nhận được mùi nước hoa trên người anh, kể cả cái mùi nam tính của đàn ông nữa. Linh lùi lại vài bước, nói nhanh:

- Dẫu sao cũng mong anh nhận cho. Cảm ơn. Tôi xin phép!

Cô nhanh chân rời khỏi chỗ đó. Minh Thiên nhắm mắt, hai tay nắm chặt lại. Mãi một lúc lâu anh mới buông ra. Anh liếc nhìn đồng hồ trên tay. Trễ rồi. Anh thu dọn và ra khỏi phòng, không quên mang theo cái túi.

-------------

Phương và Linh vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện. Bên cạnh còn có một người. Đó là Vũ Phong - bạn học cũ của cô. Vũ Phong thân thiện và vui tính lắm. Tính tình anh rất tốt, lại rất hòa nhã với mọi người. Anh là tiến sĩ - bác sĩ tâm lí, cũng có tiếng tăm trong nghề. Nhiều năm gần đây, có rất nhiều bạn trẻ đã xem anh là thần tượng, bởi cách nói chuyện rất có duyên và hài hước, lại thêm vẻ ngoài điển trai thì quả thật rất thu hút người khác giới. Về nước đến giờ, cô cũng chưa ghé qua gặp anh, vậy mà hôm nay anh lại tìm đến. Cả ba nói chuyện râm rả.

- Sao ông biết nhà tôi mà đến vậy? - Linh hỏi.

- Tôi đâu có thần thánh vậy chứ. Chỉ là đến thăm một người quen thôi. Trùng hợp lại gặp bà ấy chứ. - Phong nhún vai.

Mải mê nói chuyện thì chuông điện thoại reo lên, phát ra từ trong áo của Phong.

- A lô.

- ...

- Tôi đã đến rồi.

- ...

- Ừ. Tôi biết rồi.

Phong cúp máy, kết thúc cuộc trò chuyện với đầu dây bên kia. Mắt anh đảo quanh, như đang tìm kiếm gì đó.

- Anh đang tìm ai hả?

Giọng nói nhẹ tựa cơn gió được cất lên từ Phương Phương. Phong quay sang, mỉm cười:

- Ừ.

- Tìm bạn gái hả? Cô ấy cũng ở chung cư này sao? Ái cha! Có mà giấu nha!

Phương Linh nháy mắt trêu chọc anh. Vũ Phong cười nhẹ.

- Ông khiến tôi tò mò lắm đấy. Thật sự rất muốn biết mặt mũi cô ấy thế nào mà được ông ghé mắt đó!

- Phải công nhận là trí tưởng tượng của bà khéo thật!

Phong trả lời, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.

- Có thể giới thiệu cho tôi biết được không?

- Người đó bà cũng biết.

- Vậy sao?

Linh ngạc nhiên, Phong gật đầu cho câu trả lời. Phương Phương nãy giờ im lặng, không lên tiếng, dường như cô không muốn xen vào cuộc trò chuyện này, nhưng từng lời cô đều rất chú tâm. Linh mở cửa, định nhấc chân vào thì bị một tiếng gọi khiến cô giật mình.

- Minh Thiên!

Minh Thiên? Linh quay sang, không hết nổi kinh ngạc. Người đàn ông ấy với chiếc áo thun xanh, quần jeans đang đứng trước mặt cô đích thị là anh. Thoát khỏi áo sơ mi hằng ngày, anh trông nam tính và cuốn hút hơn với bộ đồ đang mặc. Không những thế, anh còn đứng ở trong căn hộ đối diện. Nhưng xem anh chẳng có tí gì ngạc nhiên.

- Đến rồi à? Vào đi. - Anh vui vẻ nói với Phong.

- Anh Thiên? Anh sống đối diện nhà chị em sao? - Phương Phương lên tiếng hỏi.

- Ừ. Anh sống ở đây được ba năm rồi.

Linh đứng sững người. Không ngờ, cô và anh sống chung chung cư. Lại còn đối diện nhà nhau nữa chứ. Thế nào sẽ có chạm mặt. Mới cách đây nửa tiếng, cô đã gặp anh, cuộc gặp mặt không mấy gì vui thì giờ gặp lại. Phải làm sao đây chứ?

- Trùng hợp quá! Không ngờ anh lại ở đây. Vậy là gia đình em đỡ lo rồi. Từ nay chị Linh có gì không biết nhờ anh giúp đỡ chị ấy nha. - Phương Phương lên tiếng.

- Phương Phương, em yên tâm đi. Minh Thiên là bác sĩ của chị em, nhất định sẽ để mắt tới rồi.

Vũ Phong cố tình nhấn mạnh hai chữ "để mắt". Linh trừng mắt nhìn Vũ Phong rồi quay sang nói với em gái:

- Chị vào làm bữa tối. Em nói chuyện với mọi người đi nhé.

- Chị à, hay mình mời anh Thiên và anh Phong ăn tối chung nha? - Phương đề nghị.

- Cũng hay đó. Hôm nay bạn bè cũ gặp lại, xem như bà mời tôi một bữa đi. Với lại có anh bác sĩ ở đây nè, bà cũng nên cảm ơn người ta một tiếng chứ.

Phương Linh mở to mắt nhìn Vũ Phong. Chưa kịp phản ứng lại thì ai kia đã mở miệng:

- Không cần đâu.

- Anh đừng ngại. Chị em nên mời anh một bữa để cám ơn anh vì đã giúp mắt chị hồi phục chứ. Chỉ là bữa cơm thôi, anh đừng từ chối. Vả lại chị em cũng mua nhiều thức ăn lắm. - Phương Phương vui vẻ nói.

- Nói rất phải. Quyết định vậy đi. - Phong hào hứng.

Nói đến nước này rồi, Linh cũng không thể từ chối.


Vũ Phong hí hửng ngồi xuống sofa. Minh Thiên tựa lưng vào cửa sổ, ánh mắt hướng về Phong.

- Đừng có nhìn tôi như vậy. Tôi chỉ có ý tốt thôi mà.

Phong nói với vẻ ngây thơ vô tội.

- Một bữa cơm thôi. Anh cũng chưa ăn tối, tôi cũng chưa. Chẳng lẽ anh dắt tôi ra ngoài ăn sao chứ ?

Thiên không nói gì, lẳng lặng bước đến, ngồi xuống ghế sofa.

- Sao? Nói gì với cô ấy chưa? - Phong chồm người, chăm chú nhìn anh.

- Ý cậu là sao? Tôi không hiểu.

- Anh nên nhớ, tôi là bác sĩ tâm lí. Không khó để nhận ra anh đang nói dối đâu.

- Tùy cậu, muốn nghĩ sao thì nghĩ.

- Tôi không tin là anh có thể đứng yên mà không làm gì cả. Nói thế nào nhỉ? Hai người đã có duyên rồi, tránh không được. Nếu không thì tại sao chia xa sáu năm mà vẫn gặp nhau chứ? Đã vậy còn chung nơi ở nữa.

- Có duyên hay không, tôi không quan tâm.

- Hành động của anh thật khó hiểu. Người ta ở ngay trước mặt mình mà vẫn cứ trơ ra. Tỏ ra lạnh lùng chi vậy?

- Tôi không hề tỏ ra lạnh lùng. Thời gian qua tôi vẫn sống vậy đó thôi.

Phong im lặng nhìn người đối diện. Sao anh có thể thản nhiên buông mấy câu như thế? Người anh mong chờ nhất đã trở về, tại sao lại làm vậy? Ít ai biết rằng, trong suốt quãng thời gian ấy - khi Linh và Thiên quen nhau, chuyện này duy chỉ có rất ít người biết nếu không nói là không ai biết. Chỉ Tuấn và Phong biết thôi. Ngày nghe tin Linh đi Mỹ, họ chia tay, Phong vô cùng thắc mắc. Tại sao ông anh họ của mình lại dễ dàng để cô ấy đi như vậy? Suốt ngần ấy nắm, Thiên vẫn sống như thế, vẫn sinh hoạt thường ngày, hoàn toàn không có dấu hiệu của một kẻ thất tình. Anh vẫn tiếp xúc bình thường với mọi người. Sáu năm, có rất nhiều người đã từng gán ghép anh với vài cô bạn nữ. Nhưng anh tỏ ra không quan tâm và không tham gia vào. Cư xử hòa nhã, lịch thiệp với họ. Nhưng dường như vẫn có một khoảng cách vô hình nào đó mà họ không bao giờ với tới được.

- Anh chắc chắn sẽ không chịu được lâu đâu.

Phong đứng dậy nói một câu với Minh Thiên và ngoảnh mặt bước ra cửa.



Phương Phương nhanh chân chạy ra mở cửa khi nghe có tiếng chuông. Vừa thấy Vũ Phong, cô liền nói:

- Chờ thêm chút nha, chị em chưa dọn thức ăn lên.

- Không sao.

Vũ Phong bước vào, theo sau là Minh Thiên.

- Bà cũng biết nấu ăn à? - Vũ Phong hỏi ngay khi ngồi vào bàn ăn.

- Ông nghĩ tôi là ai mà không biết nấu chứ?

- Ừm... xem ra... sau chừng ấy năm ra nước ngoài... bà đã thay đổi rất nhiều. - Phong làm ra vẻ suy tư. - Giống con gái hơn.

Câu nói của anh khiến Linh bật cười. Cô lắc đầu, đánh vào vai Vũ Phong.

- Bộ trước đây tôi giống con trai lắm à?

- Đó... đó... mới khen một chút đã khác rồi. Con gái gì mà nói tới là dùng vũ lực hà. Bà phải học hỏi Phương Phương rồi. Con bé dễ thương hơn bà nhiều.

Vũ Phong quay sang mỉm cười với Phương Phương. Cô bé được khen, bất giác đỏ mặt.

- Đừng có giở trò tán tỉnh trước mặt tôi. - Linh nhắc nhở.

- Đâu có. Tôi đâu có giở trò gì đâu. Tôi nói sự thật đấy chứ. Phương Phương, em thấy anh nói đúng không? Em rõ ràng dễ thương hơn chị em mà.

Vũ Phong nháy mắt tinh nghịch với Phương Phương. Minh Thiên nãy giờ im lặng cũng nở nụ cười. Đây là nụ cười đầu tiên kể từ lúc anh vào nhà cô.

Thức ăn đã được dọn lên, bốc mùi thơm nghi ngút.

- Không ngờ tài nghệ của bà lại giỏi đến vậy đó. - Phong đưa ra nhận xét.

- Vậy là anh không biết rồi. Chị em lúc hai mươi tuổi đã học nấu ăn. Món chị làm rất ngon. Em nhớ có lần, chị hì hục học làm một món trong vòng một tuần đó anh Phong. Chị bảo món ấy làm cho người...

- Phương Phương! Em tính để anh Phong và anh Thiên không ăn sao? - Linh cắt ngang lời em gái.

- Ấy chết. Em xin lỗi. Ta ăn thôi.

Thiên khẽ liếc mắt sang Linh. Cô đang cắm cúi ăn. Anh gắp một miếng thức ăn, cho vào miệng. Quả thật rất ngon.

- Thiên! Anh thấy sao? - Phong hỏi.

- Cũng được.

Anh buông hai hai chữ "cũng được" mà lòng cô chợt thắt lại.

- Anh nói cũng được tức là sao? Ngon hay không ngon? - Cô quay sang nhìn anh.

- Vậy còn chưa rõ nữa sao? - Minh Thiên hỏi ngược lại.

- Xin lỗi. Tôi không thích lưng chừng.

- Vậy chứ cô thích sao?

- Anh không thể trả lời người khác bằng một cách đàng hoàng hả? - Cô hơi tức giận.

- Tôi đang rất đàng hoàng trả lời cô mà. - Minh Thiên kiên quyết.

- Anh chị à! Nếu có tư thù cá nhân thì đợi sau khi ăn xong mới giải quyết được không? Có thể nào nghĩ đến hai chúng tôi bụng đang đói meo không?

Vũ Phong hỏi phá tan bầu không khí chiến tranh. Linh cảm thấy mình hơi bất lịch sự, vội vã xin lỗi anh bạn. Bữa ăn trôi qua một cách nhanh chóng trong sự mong đợi của Linh. Cô rất mong nó kết thúc sớm, càng nhanh càng tốt.

- Phương à. Để chị đưa em về. - Linh nói khi theo chân em gái ra cửa.

- Không cần đâu chị. Em về được mà. - Phương xua tay lắc đầu.

- Đề tôi đưa con bé về cho. Bà không cần phải lo. - Phong chen vào.

- Vậy thì đưa nó về cẩn thận đó. Không được để mất một sợi tóc nào.

- Yên tâm. Nếu mất tôi cũng sẽ tìm mang về cho bà, đặt nó vào tận tay bà luôn. - Phong đùa cợt.

Bóng của hai người ấy đã khuất. Lúc này đây, chỉ còn lại mình cô và anh.

- Xin phép.

Anh nói rồi bước ra khỏi cửa. Linh bước đến bàn ăn, im lặng. Anh nói cũng được, tức là sao? Là ngon hay là dở? Nhìn dĩa sườn chiên sốt mận mà lòng cô quặn đau. Nó là món ăn mà anh thích nhất, cô đã tìm hiểu rất kĩ mới biết anh thích ăn gì. Cô đã mua sách học nấu, rồi nấu cho cả nhà ăn. Mọi người đều khen ngợi. Cô đã rất mong chờ anh ăn thử. Vậy mà chưa kịp đưa cho anh thì anh lại bên cạnh người khác.

Linh lặng lẽ ngồi xuống ghế. Cô thở dài.

- Đáng lẽ không nên chọn chung cư này sống.
 

Sâu vàng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/5/15
Bài viết
30
Gạo
0,0
Vì đó là định mệnh

Chương 12:


Sáng thứ hai đầu tuần, Linh dậy thật sớm, chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng được ủi thẳng, tóc cột cao, chuẩn bị tươm tất mọi việc để đi làm. Vừa bước ra khỏi cửa, tình cờ cô thấy anh. Cô gật đầu chào, dù sao cũng là hàng xóm của nhau. Anh liếc mắt qua cô rồi rảo bước đi. Cô theo sau. Đương nhiên cả hai sẽ vào chung thang máy. Minh Thiên định ấn nút thì có tiếng gọi:

- Chờ đã Minh Thiên!

Cụ già hôm trước reo lên, vội vã bước vào thang máy.

- Ông xuống tầng hai, phiền con nha.

Minh Thiên gật đầu, ấn nút. Cánh cửa thang máy đóng lại. Trong thang máy, cô và anh, mỗi người đứng hai bên, không ai nói với ai bất kì lời nào. Chỉ có tội mỗi ông cụ, đứng giữa hai người này, hít chung bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng đến mức khó thở. Ông đánh tiếng:

- Cô cậu chuẩn bị đi làm à?

- Dạ.

Cả hai đồng thanh, rồi im lặng. Sự im ắng tiếp tục kéo dài. Ông cụ thân thiện nói với cô gái:

- Căn hộ cô ở có chỗ nào không tốt à?

- Dạ không.

- Vậy sao hai ngày trước cô lại đề nghị đổi căn hộ?

Nghe đến đây, ai kia khẽ quay đầu sang nhìn cô.

- Hàng xóm không tốt à?

- Dạ... không phải. - Cô ấp úng.

- Làm tôi cứ tưởng có gì bất tiện khiến cô đề nghị đổi căn hộ chứ. Cô Linh, hàng xóm xung quanh tôi tin ai cũng tốt bụng hết, có gì cần cô cứ nhờ vả. Với lại điện nước tiện nghi nữa, lại an ninh, tôi nghĩ cô không nên đổi.

Phương Linh mỉm cười. Đến lúc này đành phải chấp nhận thôi. Chỉ cần sống tốt là được, không cần để ý đến việc sống cùng anh ấy.

- Thiên, có việc gì thì con nhớ giúp đỡ Linh nha. Hai đứa là hàng xóm, lại đối diện nhà nhau đó.

- Cô ấy không phải là con nít lên ba nên ông không cần phải lo. Vả lại... - Anh quay sang hai người. - Chắc cô ấy cũng chẳng có gì nhờ vả con đâu.

Ngữ điệu rất âm u, càng làm cho không khí thêm căng thẳng. Ông cụ thôi nói nữa, tập trung nhìn về phía trước. Thang máy cuối cùng cũng dừng lại ở tầng hai. Ông nhanh chóng bước ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm.

- Hai cái đứa này thật là! Trẻ con quá!


Đã trải qua một tháng làm việc tại bệnh viện, Linh chẳng còn cảm thấy bỡ ngỡ nữa. Ở đây, ngoài thân thiết với Nam Thành, cô còn chơi thân với John. Anh chàng bác sĩ người Mỹ tốt bụng, luôn giúp đỡ cô trong công việc. John chỉ kém cô hai tuổi, nhưng kinh nghiệm lại rất dày dặn. Dù thế, anh vẫn hơi trẻ con, có đôi lúc chọc Linh đến phát điên. Những lúc rãnh rỗi thì cô hay rủ John đi chơi, dẫn anh đi ăn những món ăn ở Việt Nam. Nào là bánh tráng trộn, bò bía, bùn bò,... những món đó, cô đều cho anh ăn thử. Sống hai năm tại Việt Nam nhưng John hiếm khi đi ra ngoài, giờ đây nhờ có Linh anh đã hiểu biết thêm rất nhiều.

- Chiều nay Linh có bận gì không? - John chặn trước mặt cô.

- Cái cậu này! Hết hồn à! - Sau khi đã định thần lại, cô mới trả lời. - Chi vậy?

- Mời Linh đi ăn tối.

- Thôi đi. Có chuyện gì nhờ vả thì nói.

- Thật mà. Tôi muốn mời Linh ăn mà.

- Cậu thật ra... - Linh hơi nheo mày. - Cậu vừa gọi tôi cái gì?

- Linh. - John thản nhiên nói.

- Tôi lớn tuổi hơn cậu đó.

- Thì sao? - John bước đến gần cô, hơi cúi đầu. - Ở Mỹ có người lớn hơn mười tuổi vẫn xưng bằng tên đó thôi.

- Nhưng lúc trước cậu vẫn gọi tôi là...

- Giờ tôi thích gọi như vậy. - John ngắt lời cô. - Gọi vậy cũng thấy thân hơn.

- Tôi với cậu như vậy chưa gọi là thân à?

- Muốn thân thêm một chút. - Anh chàng cúi đầu thêm chút nữa.

- E hèm! Vẫn đang trong giờ làm việc, không phải giờ để cô cậu tình tứ đâu!

Giọng nói ấy vang lên khiến cả hai giật mình. Linh vội đẩy John ra, quay mặt về phía phát ra giọng nói. Trưởng khoa, một cô y tá, và điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là có Tuấn và Thiên. Minh Thiên hai tay cho vào áo blouse, ánh mắt lạnh lùng hướng về cô và người bên cạnh.

- Dù có chuyện gì muốn làm thì cũng nên lựa chọn chỗ riêng tư chứ. Đây là nơi công cộng mà.

Trưởng khoa lên tiếng trêu chọc.

- Trưởng khoa! Không phải như bác nghĩ đâu! - Linh vội xua tay phản bác.

- Mr.Hoang! Thật ra giữa chúng tôi rất là trong sáng! Ông đừng nghĩ xấu chúng tôi. - John nở một nụ cười thật tươi, rồi quàng tay qua vai Linh trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

- John!

Phương Linh kêu lên rồi thụi một cú vào bụng anh chàng. Anh chàng cười sặc sụa, tay ôm bụng.

- Trưởng khoa, con xin phép!

Linh quay bước đi.

- Miss Linh! Chờ đã! Giỡn thôi mà.

John chạy theo. Tuấn nãy giờ đứng im xem kịch, khóe miệng cong lên nhìn sang người bên cạnh. Hình như người này không có biểu hiện gì gọi là khác lạ cả. Anh tấn công:

- Hai người bọn họ dễ thương thật. Em có thấy vậy không Thiên?

- Chuyện này không liên quan đến em. - Quay sang trưởng khoa, Thiên nói. - Con xin phép đi trước.

Tuấn nhếch mép cười.

- Anh đây không tin cậu không quan tâm.

----------------------

Cô lê từng bước chân mệt mỏi về nhà. Hôm nay có ca trực khiến cô phải đầu tắp mặt tối, chạy tới chạy lui. Phải công nhận là tai nạn giao thông ngày nào cũng có. Bệnh nhân tới mỗi ngày, gãy tay gãy chân, chảy máu. Chưa kể là có mấy ông bụng nhậu, vào bệnh viện mà còn la lối. Thật khiến người khác nhức đầu.

- Chị Linh!

Phương Linh quay người, nhìn thấy bóng dáng Phương Phương đứng bên kia đường vẫy tay. Bên cạnh còn có một em bé gái. Rồi cả hai sang đường tiến về phía Linh.

- Phương Phương? Sao giờ này em lại ở đây? Còn bé gái này?

- Em đến thăm chị. Giới thiệu với chị, đây là bé Dâu.

- Con chào cô! - Bé gái lễ phép chào hỏi.

- Chào con! Dễ thương quá!

Linh đưa tay nựng đôi gò má mũm mĩm của bé Dâu.

- Cháu của anh Thiên đó chị.

- Ừ. - Linh từ bình thường chuyển sang ngạc nhiên tột độ. - Em nói gì? Cháu của Minh Thiên?

- Dạ! Anh ấy nhờ em trông giúp cháu. Anh Thiên đi gửi xe rồi.

Bóng của anh dần xuất hiện. Linh ngẩng đầu, chạm ngay ánh nhìn của anh.

- Cảm ơn em nha Phương Phương! - Anh mỉm cười.

- Không có gì đâu anh. - Phương Phương nhìn đồng hồ. - Thôi, tám giờ rồi. Em về đây. Mẹ có làm bánh, gửi qua cho chị một ít nè.

Phương Phương đưa túi cho Linh.

- Em về sao? Ở lại chơi thêm chút đi. - Linh tỏ vẻ tiếc nuối.

- Dạ thôi. Em xin phép. Chào anh.

Phương quay đi rồi lên taxi. Nhìn bóng xe khuất dần, Linh mới quay về thực tại. Thực tại hiện giờ đó là ở cùng hai cậu cháu Minh Thiên. Cô không sao mở miệng nổi. Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cô, ánh mắt to tròn nhìn cô.

- Cô ơi, nhà cô gần đây chứ ạ?

- Ừ. - Linh mỉm cười, trẻ con có thể là phép lạ hóa giải cái rối rắm giữa hai người lớn.

- Gần nhà cậu con chứ?

- Cũng gần.

- Vậy về chung với cậu con đi. Con nghe mẹ nói, trời tối thế này không nên đi một mình đâu ạ. Lát nữa mẹ đến đón con, con sẽ nhờ mẹ nói với cậu cho. Cậu giỏi võ lắm, lại là bác sĩ nữa, không hẹp hòi đến nỗi không cho cô về cùng đâu. - Bé Dâu lắc lắc tay cô.

- Cái con bé này! Làm như cậu con hẹp hòi lắm vậy!

Ngọc Hân - mẹ bé Dâu lên tiếng từ phía sau. Hân bước đến chỗ ba người họ, ánh mắt trìu mến nhìn rồi lại nhìn sang Linh.

- Chào em. Vẫn còn nhớ chị chứ?

- Dạ nhớ.

- Lâu quá không gặp em rồi nhỉ?

Linh cười nhạt. Lần đầu gặp Hân cũng là lần gặp mẹ anh. Cô vui tính và dễ thương lắm. Linh có ấn tượng rất tốt về cô gái này.

- Chồng chị đến rồi, chị về đây. Tạm biệt em! Bữa nào gặp sau nha!

- Con chào cô con về! - Bé Dâu khoanh tay lễ phép chào Linh.

- Bé Dâu ngoan lắm! Nhưng mai mốt phải đổi cách gọi đi nha. - Ngọc Hân vuốt tóc con mình.

- Dạ? - Bé Dâu tròn mắt nhìn mẹ.

- Đi thôi.

Ngọc Hân giục con. Khi bước qua Minh Thiên, cô nháy mắt với anh.

- Đưa người ta về. Đừng có mà bỏ người ta đứng đây.

Linh không hiểu rõ câu nói của Ngọc Hân cho lắm. Cái gì mà đổi cách xưng hô? Con bé nói sai gì à? Rời bỏ những suy nghĩ trong đầu, cô khẽ liếc nhìn người đàn ông trước mặt. Cảm thấy hơi mất tự nhiên, cô lên tiếng:

- Không cần anh đưa tôi về đâu.

- Tôi cũng không có ý định đưa cô về.

Anh lạnh lùng nói rồi bước lên phía trước. Hơi có chút hụt hẫng trong lòng, nhưng cô cũng chẳng thể nói được gì. Anh đi trước, cô theo sau. Trong lúc về, có đôi lần anh hơi liếc nhìn về phía sau để biết chắc rằng cô vẫn đang đi theo sau anh. Anh đi chậm, để cô theo kịp. Quãng đường rất ngắn nhưng dường như rất dài đối với anh, và cả cô. Giữa những xúc cảm không nói nên lời, không biết là vui hay buồn của hai con người ấy thì cách đó không xa, phía bên kia đường có người đang dõi theo bước chân họ. Người đó tựa lưng vào cửa xe, ánh mắt thoáng buồn nhìn về phía cô gái. Định mệnh có lẽ không như ý muốn của anh. Sau mọi chuyện thì cô cũng trở về, cũng gặp lại anh ta. Sao anh luôn chậm một bước? Quãng thời gian đó chưa là đủ với cô và cả anh sao?
 

Sâu vàng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/5/15
Bài viết
30
Gạo
0,0
Vì đó là định mệnh

Chương 13:

Linh đang ngồi trong hàng ghế chờ ở sân bay. Hôm nay, cô đón một người bạn ở nước ngoài. Anh là người Việt, nhưng lúc mười tuổi gia đình đã di cư sang nước ngoài và sống ở đó đến tận bây giờ.

- Hey! - Linh kêu lên, vẫy vẫy tay.

- Linh!

Chàng trai trong bộ vest lịch lãm tiến lại gần cô. Anh với dáng người cao to, khuôn mặt điển trai thoắt hiện dưới cặp kính đen làm tăng thêm độ quyến rũ, thu hút ánh nhìn từ mọi người xung quanh.

- Do you remember me? - Chàng trai bỏ cặp kính, bắt đầu câu chuyện bằng một câu hỏi.

- Sory.

- What?

Chàng trai ngạc nhiên thốt lên. Linh bật cười, đánh nhẹ vào vai anh:

- Sao mà quên được chứ.

Chàng trai mỉm cười, dang tay ôm lấy cô.

- Philip! Sau một thời gian không gặp thì anh cũng chẳng thay đổi gì cả. Vẫn thích gây sự chú ý cho người khác.

Philip nhẹ nhàng buông cô ra.

- Em đợi lâu chứ?

- Không lâu. Chỉ mới có 30 phút thôi.

- I'm so sorry.

- Đi kiếm chỗ nào nói chuyện đi. Ở đây không tiện cho lắm.

- Let's go!

Philip hí hửng bước lên phía trước. Sau khi sang Mỹ, hai năm sau cô đã kết bạn với rất nhiều người, quen thêm rất nhiều bạn, trong đó có Philip. Anh lớn hơn cô bốn tuổi, đối xử với cô rất tốt. Những lúc cô buồn hay vui, anh đều bên cạnh, quan tâm chăm sóc cô, xem cô như em gái. Anh cũng hay trách cô khi cô làm việc gì đó ngu ngốc, hay ôm lấy bờ vai bé nhỏ của cô khi cô có chuyện. Hay đưa ra những lời chỉ dẫn cho cô, hay giúp đỡ cô khi cô khó khăn. Có thể nói, suốt quãng thời gian dài ấy, anh là chỗ dựa vững chắc nhất cho cô.

- Lần này anh về chơi hay là về luôn? - Cô hỏi, khuấy nhẹ li nước cam.

- Để xem đã. - Philip ngả người ra sau.

- Vậy bây giờ anh định làm gì?

- Anh sẽ đến hiệp hội trình diện và báo cáo trước. Sau đó là làm việc ngắn hạn tại đây.

- Ngắn hạn? - Cô ngạc nhiên.

- Có một người bạn mở phòng khám, nhưng vài ngày nữa anh ta phải sang Mĩ dự một hội thảo. Mà còn rất nhiều bệnh nhân chờ anh ta và cả đống công việc nữa. Thế là anh nhận lời giúp.

- Vậy thôi à?

- Em đúng là hiểu rõ anh nhất. - Philip nháy mắt với cô. - Anh đang có một đề tài cần nghiên cứu lại may mắn có dịp về Việt Nam nên...

- Anh sẽ nghiên cứu ở đây luôn chứ gì? Tiện cả đôi đường.

- That's right! Em tiến bộ rồi đó, đoán được suy nghĩ của anh cơ đấy.

Linh cười nhạt.

- Dạo này sao rồi? - Philip nhìn cô.

- Ổn.

- Vậy sao?

- Ừ. - Cô khẳng định.

- Đừng quên rằng, anh là bác sĩ và em là bệnh nhân của anh. Làm sao anh không biết bệnh nhân của mình nói dối chứ.

- Chỉ là lúc trước thôi. Bây giờ em không có bệnh gì hết, cũng không là bệnh nhân của anh.

- Gặp lại rồi à? - Philip hạ giọng.

- Đã nói là sẽ không nhắc tới chuyện này mà.

- Né tránh không là cách để giải quyết đâu. - Philip hạ giọng.

- Philip! - Cô khẽ gọi tên anh. - Làm ơn đừng hỏi về chuyện này được không? Anh đã hứa với em là sẽ không nhắc tới mà.

- Đừng tưởng anh không biết mục đích về nước của em.

- ...

- Phải có một cuộc đối thoại thì mới giải quyết hết được. - Anh nắm lấy tay cô. - Bây giờ anh ở Việt Nam, có gì thì đến tìm anh. Đừng có giấu trong lòng.

Linh khẽ khàng gật đầu. Phải, cô đang trốn tránh, không muốn đối diện với nó. Đã có rất nhiều lần cô muốn gặp anh, muốn có một câu trả lời rõ ràng, nhưng lại không đủ can đảm. Có lẽ cô đã trở nên yếu đuối, sợ sệt rất nhiều.

- Về thôi anh.

Linh đứng dậy, cố gắng mỉm cười cho anh an lòng. Philip gật đầu. Cả hai đang sánh bước bên nhau thì bất chợt gặp Mỹ Ngọc. Chị ấy với nụ cười hiền hậu đang cười nói vui vẻ cùng Minh Thiên. Mỹ Ngọc ngẩng đầu, thoáng ngạc nhiên rồi cũng đứng dậy, tiến về phía Linh, chìa đôi tay thon dài ra trước mặt cô.

- Lâu quá không gặp em.

- Dạ. - Linh bối rối bắt tay.

- Em vẫn khỏe chứ?

- Dạ khỏe. Cảm ơn chị đã quan tâm. - Phương Linh rút tay mình ra.

Philip nãy giờ đứng yên bất chợt cũng lên tiếng:

- Linh! Em không định giới thiệu với anh về hai người bạn này sao?

- Đây là chị Mỹ Ngọc, còn đây là bạn... - Cô chợt ngừng lại. - Là bác sĩ Minh Thiên.

Philip niềm nở bắt tay Minh Thiên.

- Thì ra là anh.

- Hai chúng ta từng quen nhau sao? - Thiên hỏi.

- Không, tôi không hề quen biết anh. - Philip nhún vai.

Minh Thiên nhíu mày nhìn người đàn ông đứng trước mặt. Anh ta nói vậy có mâu thuẫn quá không?

- Còn anh đây? - Mỹ Ngọc hỏi.

- Tôi là Philip, là bạn trai của Phương Linh.

Linh kinh ngạc mở mắt nhìn Philip. Anh chàng choàng tay qua vai cô.

- Đừng ngại! Sớm muộn gì cũng có người biết quan hệ của chúng ta mà.

- Lúc nãy tôi thấy hai người thân mật nắm lấy tay nhau, cứ tưởng là người yêu, không ngờ là thật. Phương Linh, em làm chị bất ngờ quá. Sau thời gian không gặp, em lại xuất hiện và dẫn một anh chàng người yêu điển trai đến gặp chị đấy. Em khéo chọn thật! - Quay sang Minh Thiên. - Họ đẹp đôi quá anh nhỉ ?

Minh Thiên mỉm cười. Nụ cười này có thể gọi là gì? Anh tin sao?

- Thôi. Chúng tôi xin phép đi trước.

Philip chào rồi nắm tay cô kéo ra khỏi chỗ đó.

Trên tầng một của quán, Minh Thiên tựa lưng bên cửa sổ, chăm chú nhìn hai người họ. Cái nhìn của anh có thể giết chết một con côn trùng nào vô tình bay qua. Lạnh lùng, sắc bén. Mỹ Ngọc tiến lại gần.

- Họ đẹp đôi quá anh nhỉ? Bạn trai Phương Linh...

- Anh ta không phải bạn trai cô ấy.

Anh cắt ngang câu nói của cô. Nói rồi anh bước đi.



Ra ngoài, anh vẫn nắm tay cô, dẫn cô đi đến một nơi. Con đường cô đang đứng rất ít người qua lại, gió từ đâu ùa đến, thổi vào hai con người ấy. Philip dựa người vào ban công.

- Được rồi, anh thả tay em ra đi. - Tiếng nói của cô rất nhỏ.

- Nếu nói là quên, tại sao em lại có thái độ như vậy? - Philip buông tay cô ra, đứng đối diện với cô.

- Thái độ gì chứ?

- Thái độ hụt hẫng khi biết anh ta tin mối quan hệ của chúng ta. Em đang mong chờ anh ta sẽ ghen, sẽ tức giận khi biết em có bạn trai. Nhưng sự thật thì lại hoàn toàn khác.

- Không có. - Cô quay mặt đi.

Philip thôi nói nữa, hướng mặt ra phía dòng sông đang êm đềm trôi chảy. Linh nhắm mắt, quay người dựa vào thành ban công.

- Bỏ đi. Nếu không muốn thì đừng nói đến nữa. Anh vẫn nói như thế, nếu có gì thì tìm anh hoặc đối diện với nó, đừng có mà giấu trong lòng không chia sẻ với bất kì ai. Đừng cố tỏ ra như thể em mạnh mẽ lắm, vì càng như vậy em càng thêm đau mà thôi.

Linh hít một hơi thật sâu, thật sâu để dẹp bỏ tất cả nỗi muộn phiền vừa nãy.


Khang khó hiểu nhìn hai cô em gái trước mặt mình. Mặt người nào cũng buồn bã, hình như có tâm sự gì đó.

- Hôm nay hai đứa thất tình hả?

- Đâu có. - Cả hai cô em gái đều lên tiếng.

- Rõ ràng quá rồi còn gì.

Khang nói. Linh cầm lon bia, rót vào li.

- Anh thôi đi. Đừng có mà suy diễn lung tung nữa. Mệt anh quá.

Linh nhấp một ít. Phương Phương im lặng nãy giờ, cũng nâng li nhấp giống chị. Khang nhìn thấy cảnh này, vừa tức vừa buồn cười.

- Cười gì chứ? - Linh hỏi.

- Chắc là thất tình rồi.

- Không hơi đâu mà nói với anh.

Linh thôi nói nữa, với tay lấy lon bia. Nhưng đó đã bị Phương Phương lấy mất rồi. Lần này cô uống cạn, không rót ra li nữa.

- Đừng uống nữa. Uống nữa em sẽ say thật đó. - Linh đưa tay ngăn không cho Phương uống.

- Không say đâu mà. Chị đã uống hai lon rồi, có say đâu, em chỉ mới uống thôi mà.

- Phương Phương! Đừng uống nữa.

Khang lên tiếng. Anh thật sự không hiểu nổi, hai cô em của anh có chuyện gì mà hôm nay lại muốn mời anh đi uống. Anh muốn hỏi, nhưng biết rằng có hỏi cũng như không.

- Dượng!

Tiếng con nít kêu lên. Là bé Lâm, con trai chị vợ anh. Thằng nhóc kháu khỉnh chạy lại chỗ Khang. Theo sau là có Trâm - vợ anh.

- Bà xã!

Anh Khang đứng bật dậy. Nhìn thấy vợ là anh hào hứng hẳn. Vợ anh bước đến. Khang kéo cô vào lòng.

- Em về khi nào thế? Sao không nói anh ra đón?

- Vừa nãy thôi. - Cô nhẹ nhàng trả lời, rúc sâu vào lòng chồng.

- Sao sớm vậy? Sao không để mai hãy về.

- Để anh ở nhà em thật không an tâm chút nào.

- Bà xã! Em sợ anh... - Anh cúi thấp dần.

- E hèm! - Linh hắng giọng. - Chúng tôi ở đây, không có vô hình đâu.

Khang vội buông vợ mình ra, quay sang trừng mắt nhìn Linh.

- Sao thích phá đám thế?

Khang bực dọc trách Linh. Phương Phương cười, nhéo cái má mũm mĩm của đứa cháu. Linh quay sang nói với bé Lâm:

- Dì dượng con khiến người khác ganh tị đấy!

- Chị à, chuyện này bình thường thôi. Chị thử về nhà sống một ngày đi, bảo đảm không nghĩ rằng họ đã kết hôn hai năm đâu.

Phương bật cười thành tiếng, vỗ vai chị mình. Linh tặc lưỡi, nhìn sang chị dâu. Trâm đánh nhẹ vào vai chồng, rồi quay sang nói với Linh.

- Sao mà uống bia thế?

- Hai đứa nó hôm nay thất tình hết rồi. - Khang chen vào.

- Chị đừng nghe ổng nói bậy. Chỉ là muốn uống thôi. Chẳng lí do nào hết.

Trâm nói với chồng:

- Anh đưa Linh và Phương về đi. Trễ rồi đó.

- Vậy còn em?

- Em sẽ bắt taxi về trước.

- Vậy sao được chứ?

- Thôi thôi khỏi ai đưa về hết. Tụi em tự về được. - Linh cắt ngang.

- Linh, để ảnh đưa em về đi. Trễ như vậy không được đâu. - Trâm không yên tâm.

- Chị hai à! Chị yên tâm đi. Tụi em bắt taxi rồi về thẳng nhà. Không ghé đâu hết. Về tới là gọi điện cho chị liền. Còn anh hai thì đưa chị và bé Lâm về đi. Hai người đã mệt cả ngày rồi còn gì. Vả lại, thế nào ổng cũng không chịu để vợ về một mình đâu.

Linh nháy mắt với Trâm. Trâm cũng bó tay, đành phải thuận theo ý của Linh.

- Phương Phương, em cũng qua nhà Linh luôn sao? - Trâm hỏi Phương.

- Dạ. Chị nói với ba mẹ giúp em nha? - Cô gật đầu.

- Ừ. Hai đứa về cẩn thận.

Khi thấy Linh và Phương lên taxi, Trâm mới yên lòng. Cô hiểu, họ đang có chuyện gì đấy nên mới muộn phiền như vậy. Đang suy nghĩ thì bất ngờ có cánh tay quàng qua vai cô. Một giọng nói thì thầm vào tai cô:

- Em tính đứng đây không vào xe luôn hả?

- Hai em ấy có chuyện gì thì phải. Chẳng tự nhiên đâu mà lại uống bia. - Trâm trầm ngâm.

- Anh biết. - Giọng anh khàn đặc.

- Nếu có dịp nào đó, em phải hỏi Linh mới được.

- Em quan tâm con bé quá.

- Dẫu sao cũng là phụ nữ mà.

- Vậy em không quan tâm ông xã em sao? Trời lạnh thế này mà bắt anh đứng ngoài đây cùng em?

- Ai mượn anh chứ.

Trâm đẩy nhẹ chồng mình ra nhưng cô lại bị bao trọn bởi cái ôm của anh. Anh vuốt tóc cô.

- Anh nhớ em!

- Ồ. Em được tỏ tình cơ đấy. Lâu rồi không được nghe anh nói.

- Vậy sao?

- Ừ. Cũng không thể trách anh được. Công việc nhiều quá mà. - Cô quay mặt.

- Xin lỗi. - Anh quay mặt cô về phía mình, nhìn thẳng vào mắt cô. - Anh phải làm sao em mới hết giận?

Anh nâng mặt cô lên. Khi môi sắp kề môi thì có người đã đánh động, phá đi phút giây hạnh phúc của hai vợ chồng.

- Dượng à!

Trâm vội đẩy anh ra, bước đến nắm lấy tay cháu mình.

- Lên xe! Dì dượng đưa con về nhà mẹ.

Khang thở dài. Không biết hôm nay là ngày gì với anh nữa.



Phương Linh lặng im nhìn cô em gái tự chuốc say bản thân. Đến li thứ ba, Phương Linh chịu không nổi nên đã ngăn lại. Li rượu trắng đang nằm lơ lửng giữa tầng không.

- Chị à, bỏ tay ra đi. Để em uống.

- Không được. Lúc nãy là bia, giờ đến rượu hả?

- Để em uống đi mà. Em muốn say. Chị đừng cản em nữa.

Phương định giựt lại li rượu thì Linh đã nhanh tay hơn, cầm lấy và uống trọn. Phương lặng lẽ nhìn chị, ánh mắt thoáng buồn. Trầm ngâm một lúc, cô lên tiếng, giọng nói có phần chua xót:

- Tại sao lại như vậy? Bản thảo này, em đã làm rất tốt. Em thức ba ngày ba đêm để làm nó, chạy ngược chạy xuôi tìm tài liệu, thức trắng đêm để chỉnh sửa cho thật hoàn chỉnh. Ấy vậy mà nó lại không được chấp nhận.

Cô thở dài, tiếp tục:

- Những kế hoạch của mấy năm trước và hiện tại, em đều cố gắng báo cáo cho gọn nhất có thể. Chị biết không, khi em trình lên cho trưởng phòng, chị ta đã ngang nhiên xé nó, còn phê bình em trước mọi người nữa. Chị ta nói bản thảo em không đạt, còn nhiều lỗi, rất nhiều lí do viện ra. Em nghĩ mãi vẫn không hiểu, mình sai ở đâu nữa.

Cô đột nhiên buông li rượu trên tay, quay sang chị mình:

- Chị từng thích ai chưa?

Linh im lặng, không trả lời.

- Hôm nay em còn chia tay với bạn trai. Đáng ghét! Anh ta bắt em chờ nửa tiếng đồng hồ, không một cuộc gọi nào hết. Em như con ngốc đứng chờ anh ta vậy. Chị biết không, khi em thấy anh ấy, anh ấy đang đi cùng một cô gái khác. Hai người còn ôm nhau nữa.

Linh lặng lẽ nhìn Phương. Cảm giác này, đương nhiên cô có thể hiểu.

- Em đã hỏi anh ấy, anh ấy còn thân mật hôn cô ta và nói với em rằng đó là bạn gái. Sở khanh!

Cô ấm ức nói rồi uống cạn li rượu vừa rót. Linh vỗ vai cô em gái:

- Được rồi được rồi. Nhiêu đây đủ rồi. Mình về thôi.

Phương đứng dậy, bước chân cô loạng choạng, chân nam đá chân chiêu. Có lẽ cô say rồi. Đoạn đường từ quán rượu về chung cư không dài nhưng đối với Linh lại dài biết bao nhiêu. Cả thân hình của Phương đều dồn hết vào người cô, sức cô là con gái, dìu một người say, khó quá! Vất vả lắm mới có thể về nhà được. Trong lúc cô loay hoay mở cửa thì Phương Phương trượt dài xuống đất.

- Em làm gì mà uống say vậy, Phương Phương?

Vũ Phong ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt lo lắng nhìn cô.

- Sao ông lại ở đây vào giờ này vậy?

Phương Linh ngồi cạnh em gái, lấy tay cô choàng qua vai mình.

- Để tôi.

Vũ Phong nói, rồi nhẹ nhàng rút tay Phương ra, choàng qua vai mình, anh nhấc bổng cô lên và bế vào nhà.
 

Sâu vàng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/5/15
Bài viết
30
Gạo
0,0
Vì đó là định mệnh

Chương 14:

Phong cẩn thận đặt Phương xuống giường. Anh quay sang Linh, nói:

- Bà đi làm li nước chanh đi.

- Ừ.

Cô nhanh chóng đi làm. Phong lặng lẽ ngồi xuống bên giường. Phương cựa mình, rồi dần dần mở mắt.

- Anh Phong? Là anh à?

- Em say quá nên không còn nhận ra anh nữa à?

- Sao anh lại ở đây?

- Sao lại uống nhiều quá vậy?

Phương đưa tay day day trán. Cơn đau đầu ập đến. Đây là lần đầu cô uống rượu, uống được như vậy đã xem là kì tích rồi. Cô ngồi dậy, dựa vào thành giường, ánh mắt chú tâm nhìn anh.

- Trả lời câu hỏi của anh đi.

- ...

- Phương Phương!

- Vũ Phong, anh đẹp trai thật đó!

Phong lắc đầu. Chắc chắn là cô say thật rồi. Chẳng khi nào cô nói những lời như vậy với anh cả.

- Phương Phương, uống cái này đi.

Linh tiến lại gần giường, đặt li nước chanh trên bàn. Cô sờ nhẹ lên trán Phương.

- Gì vậy chị?

- Nước chanh.

- Em không uống đâu.

- Nó giải rượu đó.

- Em không uống.

Cô kiên quyết không uống rồi nằm xuống, kéo chăn che kín cả mặt. Mặc cho chị mình có lay gọi cỡ nào cô cũng nhất quyết không bỏ chăn ra.

- Phương Phương! Uống đi!

Phong kéo tấm chăn ra khỏi người cô. Cô nhăn mặt nhìn anh.

- Uống đi. Uống rồi ngủ.

Anh nói như ra lệnh.

- Không uống.

- Đừng cãi lời anh.

Một cuộc đấu mắt diễn ra. Ánh mắt gay gắt từ Phong nhìn vào mắt cô. Anh đang giận? Linh đứng im lặng nhìn họ. Rốt cuộc nên lí giải sao về tình hình này đây?

Cuối cùng Phương đành với tay lấy li nước. Sau đó, cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Linh đóng cửa nhà rồi bước bên cạnh anh bạn.

- Bà về đi, không cần tiễn đâu. Phương Phương uống say đó. - Phong nhắc nhở.

- Ông có ý gì vậy? - Linh dò hỏi.

- Chẳng có ý gì cả.

- Nếu không thì tại sao lại quan tâm con bé? Chưa bao giờ tôi lại thấy ông tức giận cả. Cũng chưa bao giờ thấy ông nhìn ai bằng ánh mắt như vậy.

- Vậy à?

- Không thừa nhận thì thôi.

- Sao hôm nay hai người rủ nhau đi uống rượu vậy?

- Tâm trạng không tốt.

- Phải không đó?

- Hôm nay con bé có chuyện ở công ti. Bị người ta khiển trách, phá hoại công sức. Kèm theo là chia tay với bạn trai.

Vũ Phong vẫn bước đều. Linh tiếp tục:

- Nó thất tình ấy mà. Vài ngày sau sẽ hết thôi.

- Sao bà biết?

- Tôi bảo đảm là con bé vẫn chưa thực sự thích một người nào. Nhìn cái cách mà nó thể hiện đi, cách nói, ánh mắt, biểu hiện. Tôi nhận thấy đó chỉ là cảm nắng thôi, một chút ngộ nhận nào đó.

- Bà rành dữ! - Phong bật cười.

- Nếu thực sự thích một ai, thì khi nói đến người đó, bản thân sẽ tự nhiên thấy rất vui, làm một điều nhỏ nhặt vì họ cũng chẳng phàn nàn, ngược lại còn thấy hứng thú. Khi...

- Khi gặp thì sẽ hớn hở, mặt tươi như hoa. Giống như khi bà gặp Minh Thiên.

Phong cắt ngang lời cô. Bước chân cô chậm dần rồi dừng hẳn. Cô ngước mắt nhìn Vũ Phong.

- Luôn thấy nhớ, lúc nào cũng muốn gặp, cố gắng làm điều gì đó thật đặc biệt.

- Ông nói gì vậy?

Linh quay mặt đi, bước lên phía trước. Vũ Phong vẫn đi sát bên cô.

- Định lẩn tránh đến khi nào?

- Tôi không hiểu.

- Bà còn yêu Minh Thiên chứ?

- Đừng nói nhảm nữa.

- Chẳng lẽ tôi còn không hiểu bà nữa sao?

Phong đứng trước mặt cô. Những lọn tóc anh bay bay trong gió. Ánh đèn hắt vào người anh, hiện lên trên nền tường bóng người đàn ông cao lớn, nhưng lạc lõng đến lạ kì. Bên cạnh cũng là bóng người con gái nhỏ bé, yếu đuối cần một bờ vai che chở.

- Đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu được, tai sao năm đó bà lại ra nước ngoài. Điều không hiểu hơn là hai người chia tay. Có chuyện gì vậy?

- Chuyện này, ông không cần biết. - Cô lạnh lùng nói.

- Đừng bảo với tôi là bà đam mê cái chương trình du học ấy nha? Vì điều đó mà chia tay?

Linh cười, một nụ cười chế giễu.

- Ông nghĩ là vậy sao? Ông nghĩ vì lí do đó mà chúng tôi chia tay? Ông nghĩ là vì việc học mà tôi rời xa người tôi yêu?

Vũ Phong ngẩn người. Anh đoán sai sao? Thật sự không phải như anh nghĩ?

- Ông về đi.

Linh quay đi nhưng bỗng nhiên cô khựng lại. Bóng người bên kia đường... Dáng đứng ấy, phong thái ấy... Rất quen! Gương mặt ấy, cô chẳng bao giờ quên được. Anh đứng đó, dựa người vào xe, hướng ánh mắt về phía cô.

- Minh Huy?

Cô bất giác khẽ gọi tên người đàn ông. Cái tên ấy, đã rất lâu rồi cô không nhắc đến. Rất lâu rồi, kí ức cô đã chẳng tồn tại hai chữ đó.

Phương Linh nhanh chóng bước về nhà, bỏ mặc bạn với cả đống thắc mắc trong đầu.

Người đàn ông tăng ga, lái chiếc xe mô tô lao vi vút trên mặt đường. Trong đêm tĩnh mịch, tiếng xe chạy vang rõ mồm một trên khắp mọi nẻo đường. Ai không biết sẽ nói người lái xe muốn tìm đường chết. Chạy nhanh như thế chắc là muốn sớm vào nghĩa địa, hoặc trốn chạy một cuộc rượt đuổi kinh hoàng nào đó. Nhưng, chỉ mình cô biết. Anh đang buồn, rất buồn, muốn đem nỗi buồn gởi vào tiếng xe. Muốn cảm giác tốc độ ấy vơi đi nỗi niềm trong lòng anh.

Người đàn ông dừng xe bên một bờ sông. Anh đứng yên nhìn những gợn sóng nhỏ. Lúc buồn, chỉ cần thấy cô cười, mọi muộn phiền trong anh đều tan biến. Nhưng, một biến cố nào đó, anh đã chẳng được thấy nụ cười ấm áp của cô nữa.


Dáng vẻ phong độ lẫn vẻ ngoài lịch lãm, kèm theo chiếc áo vest sang trọng càng làm tăng sự chú ý của biết bao người. Người đàn ông ấy bỏ mặc những ánh nhìn ngưỡng mộ từ người khác, bước thẳng vào phòng làm việc. Một cô gái bước vào. Chiếc váy xanh nho nhã tôn lên dáng người thanh cao, lịch thiệp của cô. Mái tóc dài được uốn xoăn quyến rũ, gương mặt khả ái với nụ cười trên môi có thể làm điêu đứng biết bao người đàn ông. Nhưng anh thì lại khác, anh chẳng ngó đến cô, quay mặt hướng ra cửa sổ. Cô đóng cửa phòng, đặt trên bàn anh một tách cà phê.

- Tổng giám đốc, hôm nay anh đến công ti sớm vậy?

- Em về khi nào? Chẳng phải nói tuần sau mới về sao?

Cô mỉm cười, bước đến, vòng tay ôm anh từ phía sau.

- Em về cách đây hai ngày rồi, tại anh đi công tác nên không biết đó. Bất ngờ chứ?

- Rất bất ngờ. - Anh nói, có vẻ không hứng thú mấy.

Cô xoay người anh lại, ánh mắt chăm chú nhìn anh. Cô nhón người, chỉnh sửa lại chiếc cà vạt cho anh.

- Sau này em là thư kí của anh.

- Minh Ngọc đâu? - Anh nhíu mày.

- Anh chẳng cần để tâm. Anh chỉ biết, bây giờ vợ anh là thư kí cho anh, đơn giản vậy thôi.

- Vợ chưa cưới.

- Không lâu nữa em sẽ là vợ của anh.

- Tuyết Hà, em đang giám sát anh đấy hả?

Anh gỡ tay cô ra, nhưng cô lại quàng chặt vào cổ anh. Cô hôn lên má anh rồi thì thầm vào tai anh:

- Đâu có. Em chỉ là muốn bên cạnh anh thôi mà.

- Sau này đừng tùy tiện đổi người nữa.

Anh ngồi xuống ghế, uống tách cà phê thơm lừng. Anh thừa biết lí do cô về đây. Muốn giám sát nhất cử nhất động của anh? Không có chuyện đó xảy ra đâu.


Nhà ăn hiện giờ tấp nập người. Nhân viên công ti nhanh chóng rời bỏ công việc, xuống đây "nạp năng lượng". Phương kéo tay chị đến một góc bàn. Hai chị em cô có tính cách giống nhau, thích chọn những địa điểm yên tĩnh, ít ai chú ý nhất.

- Phương à, được không vậy? - Linh hỏi nhỏ.

- Có gì mà không được chứ. Chị cứ ăn trưa với em đí. Lát nữa về bệnh viện sau cũng được mà.

Phương đặt hai khây cơm xuống bàn. Linh nhìn quanh nhà ăn, rộng rãi, thoáng mát. Ngay cả một khu nhà ăn mà phong cách trang trí cũng rất đẹp, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Quả là công ti lớn có khác.

- Nhìn vậy cũng đủ hiểu tầm cỡ công ti này rồi.

- Cộng tác với trong lẫn ngoài nước luôn mà. - Phương mỉm cười.

Cả hai đang dùng cơm thì nghe từ xa tiếng nhốn nháo.

- Sếp kìa! - Cô A nói.

- Đẹp trai dễ sợ. - Cô B tấm tắc khen ngợi.

- Phải chi sếp để mắt đến tôi một lần. Dù chỉ là một lần thôi cũng được. - Cô C ao ước.

Nghe những lời bàn tán ấy, Phương Linh cũng có đôi chút hiếu kì. Thật ra sếp của họ là người như thế nào mà lại được người ta để ý đến vậy.

- Phương Phương! Sếp em được nhiều người để ý quá nhỉ?

- Nghe nói anh ta là người trẻ tuổi tài cao, mới hai mươi mấy đã gia nhập công ti ở nước ngoài. Giờ về đây điều hành công ti này. Nghe đâu anh ta rất được mấy sếp lớn trọng dụng. Có tiếng tăm trong nghề lắm, nhất là về những dự án lớn.

- Em đã gặp qua sếp chưa? - Linh hỏi.

- Chưa. Nhân viên văn phòng nhỏ bé như em làm sao mà có thể gặp được. Hầu như anh ta chỉ ở trong phòng thôi. Có việc gì thì gọi điện hoặc nhờ người khác làm.

- Ồ!

- Chị! Chiều nay chị có bận gì không? Mình đi xem phim hay đi ăn gì đi. - Phương vui vẻ đề nghị.

- Vui rồi sao? Mấy tuần trước chị đề nghị mà em có chịu đâu.

- Những hạng người như vậy, em cũng chẳng để tâm chi cho cực. Anh ta chia tay em là thiệt thòi cho anh ta. Anh ta chắc chắn sẽ chẳng tìm được cô gái nào tốt như em đâu.

Linh bật cười. Cô em của cô đúng là đáo để thật!

- Hai người đang ăn trưa à?

Phương đang ăn bỗng nhiên dừng lại, vội đứng dậy.

- Sếp!

- Em cứ tự nhiên đi. Còn cô gái này là...

- Là chị em. - Phương đáp.

- Trùng hợp thật! Không ngờ cô nhân viên này lại là em gái em.

Linh quay sang, ngẩn người. Cô không hề nghĩ người đứng trước mặt cô lại là anh. Anh cười tươi, chìa tay trước mặt cô:

- Chào em! Lâu quá không gặp!

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người. Chẳng ai lại nghĩ vị giám đốc của họ lại hành động như vậy. Anh chẳng bao giờ bắt chuyện với nhân viên. Thế mà lần này, anh lại đích thân gặp họ, quan trọng là đang chìa tay trước mặt một cô gái lạ. Phương Linh lạnh lùng nói:

- Chào anh!

Cô để tay anh lơ lửng giữa tầng không. Một sự ngạc nhiên đến lạ kì. Chưa từng có bất kì ai làm vậy cả. Anh mỉm cười, rút tay lại. Cô vẫn vậy, vẫn cư xử như thế.

- Em khỏe chứ?

- Khỏe. Cảm ơn đã quan tâm. - Cô quay lại nói với Phương. - Chị về đây.

Cô nói rồi nhanh chóng bước đi. Phương Phương khó xử nhìn anh.

- Em cứ ăn trưa tiếp đi.

Anh nói rồi quay người. Bước được vài bước, đột nhiên anh xoay người lại.

- Tên em là gì? Làm ở bộ phận nào?

- Dạ Phương, ở phòng Kinh doanh.

Anh gật đầu rồi bước đi tiếp . Phương ngồi xuống ghế, rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu cô. Họ quen nhau?

Anh thổi nhẹ li cà phê, thưởng thức hương vị đậm đà của nó. Nụ cười dần hiện lên trên khóe môi. Thật không ngờ điều này lại xảy ra. Những tưởng sẽ tìm cách nào đó để gặp cô. Không ngờ cô lại ở ngay trước mặt anh. Cà phê đắng nhưng uống vào lại chẳng cảm thấy đắng. Nó rất ngọt!
 

Sâu vàng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/5/15
Bài viết
30
Gạo
0,0
Vì đó là định mệnh

Chương 15:

Bác sĩ tuy có cực nhưng khi nhìn thấy những nụ cười của bệnh nhân, khi thấy những ánh mắt sáng rỡ của họ thì nỗi vất vả đều tan biến. Giờ ăn trưa là thời khắc thoải mái và vui vẻ nhất. Hầu như mọi người đều mong chờ lúc ngồi vào bàn ăn để khỏa lấp cái bụng trống rỗng của mình.

- Đừng có nhìn anh như vậy.

Philip nhắc nhở Linh khi thấy cô nhìn chằm chằm vào mình. Cô chống cằm.

- Em nghĩ thế nào cũng không ra anh và John là anh em đó. Hai người đâu có giống nhau.

- Người giống ba, người giống mẹ. Có gì phải thắc mắc đâu.

- Nhưng sao chưa bao giờ nghe anh nhắc đến việc anh có em trai vậy?

- Không cần thiết.

Philip hờ hững nói. Ba tiếng ngắn gọn thôi đã giải quyết hết mọi thắc mắc của cô. Có lẽ hai người không hợp nhau, khi gặp nhau chỉ chào hỏi vài câu đơn giản. Sao anh em máu mủ ruột rà lại có thể lạnh lùng vậy chứ? Nhớ những lần cãi nhau với Khang, Linh và anh chưa bao giờ giận nhau quá một ngày. Còn Philip và John, có lẽ chuyện gì đó đã khiến họ như thế.

- Linh!

Tuấn hớn hở chào hỏi. Linh đứng dậy:

- Chào anh! Sao anh lại đến đây?

- Khu nhà ăn bên đó đông quá. Bạn anh lại muốn tìm nơi yên tĩnh, cũng may, ở đây ít người nên bọn anh qua đây. Tụi anh ngồi ở đây được chứ? Có phiền em và... - Tuấn liếc mắt sang Philip.

- Tụi em không phiền đâu. Anh cứ tự nhiên.

- Cảm ơn em.

Tuấn hào hứng ngồi xuống, bỗng nhiên anh reo lên, vẫy vẫy tay:

- Sơn! Thiên! Ở đây.

Linh đang cầm chai nước uống bỗng dưng bị sặc. Cô phải vỗ vỗ ngực để trấn tĩnh lại mình. Sao cả ngay lúc ăn cũng không tránh được? Hai người họ ngồi xuống bên Tuấn. Bác sĩ Sơn đương nhiên niềm nở chào hỏi. Chỉ có anh - Minh Thiên vẫn nguyên vẹn cái bản mặt khó ưa lạnh lùng ấy, không một câu chào hỏi, không một nụ cười, anh dửng dưng ngồi xuống bàn. Điều đáng ngạc nhiên là có sự xuất hiện của Trúc. Làm việc hơn một tháng tại bệnh viện, cô được biết là cô bạn này có làm việc tại đây. Trúc làm ở bộ phận xét nghiệm. Linh có đôi lần trò chuyện với Trúc. Trúc thay đổi rất nhiều. Cô chẳng còn dáng vẻ ngạo mạn như lúc học Đại học, chẳng còn hay vênh mặt bêu xấu người khác. Ngược lại, cô thân thiện hơn. Quả thật, thời gian sáu năm có thể làm thay đổi rất nhiều người. Từ ghét thành bạn. Linh chẳng còn cảm thấy ghét cô bạn này nữa. Đang thưởng thức bữa ăn thì có vài nữ y tá đi ngang qua, họ nói nhỏ vào tai nhau gì đó. Đại loại như là khen nét điển trai của anh chàng ngồi đối diện Linh - Philip hay nói về chàng bác sĩ tốt bụng khoa Mắt - Minh Thiên. Linh chẳng mấy mây để tâm đến, chê hay khen vốn là chuyện của mỗi người.

- Đẹp thì có ích gì chứ? Bên trong mục nát thì cũng bỏ đi thôi.

Linh ngạc nhiên quay sang nhìn Trúc. Cô ấy bị sao vậy?

- Đẹp và tốt thì được xem là hiếm. Còn đẹp mà xấu thì tràn lan đại hải. Đúng là cuộc đời mà!

Trúc vẫn thản nhiên nói. Cô không hề biết rằng có nhiều ánh mắt hướng về mình.

- Linh! Cô có đồng ý với tôi không? - Trúc quay sang Linh.

Linh chỉ mỉm cười, không trả lời.

- Họ thì lúc nào cũng tỏ ra ga lăng, ân cần với phụ nữ. Nhưng chín trên mười người thì đó là giả tạo. Chẳng có đàn ông tốt mà đẹp cả.

- Sao cô dám khẳng định như vậy?- Philip nãy giờ im lặng cũng lên tiếng.

- Tại sao tôi không dám khẳng định như vậy? Chẳng phải đàn ông mấy người đều như thế sao? Được cái vẻ ngoài bắt mắt thì lại giở những trò tầm thường gây chú ý tới phụ nữ. Ngoài miệng thì nói là hết lòng nhưng bên trong thì... - Trúc tặc lưỡi. - Ngược lại.

- Sao cô dám khẳng định là đàn ông đẹp thì không tốt? - Philip ngả người ra sau.

- ...

- Tôi cũng thuộc top đẹp đó. Tâm hồn tôi cũng tốt lắm, không có bị mục nát đâu.

- Bạn trai của cô có vẻ hơi tự tin đó Linh à! Nhưng mà anh đẹp hay tốt thì cũng chỉ mỗi bạn gái anh hiểu thôi. Khi yêu con người ta hay mù quáng mà.

Lúc này cô chỉ biết im lặng cười trừ.

- Anh chàng này là bạn trai em hả? - Tuấn hoài nghi hỏi.

- Dạ...

- Phải. Tôi là bạn trai cô ấy. Cô ấy rất tự hào vì mình có một người bạn trai như tôi. Có rất nhiều người muốn mà không được nên họ thường dùng lời nói để đâm xuyên người khác.

Philip cười, một nụ cười quyến rũ làm mê hồn người. Trúc liếc xéo anh. Anh thản nhiên nhìn trực diện vào cô. Linh cảm thấy một dòng điện đang phập phồng trong đôi mắt của họ. Dường như, ít phút nữa sẽ xảy ra trận đại chiến. Cô phải lên tiếng cắt ngang:

- Philip! Không phải anh có việc sao? Nhanh lên. Em tiễn anh.

Philip ừ nhẹ một tiếng, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

- Xin phép mọi người!

Cô chào rồi nhanh chóng đi theo. Sơn trầm ngâm nhìn theo bóng dáng cô.

- Cô ấy có bạn trai rồi sao?

Sơn ngẩn ngơ hỏi. Tuấn lắc đầu rồi quay sang cậu em đồng nghiệp. Mà cậu ta cũng chẳng có vẻ gì giận dữ cả, ngồi thưởng thức món canh ngon lành.

Cổng bệnh viện...

- Cô ta chắc chắn bị bồ đá hay bị lừa tình rồi. - Philip nêu ra nhận xét.

- Anh đừng giận mà. Trúc không có ý đó đâu.

- Cô ta như con rắn độc vậy. Nói lời nào cũng như muốn hạ độc người khác. Sao mà bảo thủ quá vậy?

- Được rồi. Được rồi. Về đi. Bye anh!

Tiệm bánh 288...

Linh nhâm nhi thưởng thức miếng bánh ngọt trong miệng. Khá lâu rồi cô chưa nếm lại hương vị này. Tiệm bánh vang lên tiếng nhạc bài Take me to your heart. Lời nhạc nhẹ nhàng khiến người tâm trạng con người thoải mái, tươi tỉnh hẳn.

Take me to your heart

Take me to your soul

Give me your hand and hold me

Show me what love is - be my giuding star

It's easy take me to your heart

Hãy đưa anh đến với trái tim của em. Hãy đưa anh đến với tâm hồn của em. Câu nói đơn giản thế thôi nhưng có biết bao người mong bạn trai mình sẽ nói vậy. Đưa tay và nắm lấy. Hành động ngắn gọn nhưng hết sức tình cảm. Linh từng ao ước anh sẽ nói vậy với cô. Từng ao ước được nắm lấy tay anh, cùng anh đi hết đoạn đường này. Từng ao ước cùng anh ngồi nghe những bản nhạc lãng mạn. Từng ao ước cùng anh uống chung một li capuchino. Từng ao ước cùng anh ngắm những vì sao sáng trên trời,

cùng anh ngắm hoàng hôn. Cô ao ước nhiều lắm, rất nhiều. Đó là lúc cô hai mươi. Còn bây giờ, cô chẳng thể ao ước được nữa. Nó xa vời, cô chẳng thể với tới được...

- Làm gì ngồi thẫn thờ vậy bà chị?

- Tú hả?

- Tôi chứ ai nữa? - Tú vui vẻ nói.

- Sao hôm nay rãnh mà đến đây vậy? Chẳng phải lúc nãy cô gọi nói có việc sao? - Linh cười tươi như hoa nhìn bạn mình.

- Ừ. Nhưng có chuyện, đến đây giải tỏa. Được không?

Tú ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cô gọi một li nước ép và một chiếc bánh sôcôla nhỏ.

- Bạn bè tốt ghê! Về nước lâu rồi mà cũng không gọi nữa. - Tú trách móc.

- Thôi mà! Tôi không liên lạc được. Đừng có trách chứ. Bà là bạn tôi mười mấy năm rồi, chẳng lẽ còn không hiểu tính tôi sao?

- Bỏ qua cho bà lần này.

- Đi công tác thuận lợi chứ? Việc chữa bệnh cho bệnh nhân ở đó sao rồi?

- Ổn. Chuyến đi của tôi sẽ rất ổn nếu không có những chuyện bất ổn. - Tú bóp nát tờ khăn giấy trong tay. - Nghĩ lại mà thấy tức!

- Chuyện gì vậy? - Linh lo lắng.

- Bỏ qua đi. Đừng nhắc đến. Nghĩ tới là muốn sôi máu họng hà.

Linh thắc mắc nhìn Tú. Ai mà có đủ bản lãnh làm cô ta giận dữ vậy? Linh bâng quơ với những câu hỏi thì cô chợt thấy bóng dáng của anh. Anh đẩy cửa bước vào tiệm bánh.

- Ở đây! Nam Thành!

Bị tiếng gọi của bạn làm giật mình, Tú ngẩng mặt nhìn người đó. Nam Thành tiến lại gần, vui vẻ niềm nở chào Linh và ánh mắt chuyển sang Tú.

- Nam Thành, để em giới thiệu với anh. Đây là Tú, bạn em.

- Chào em. - Nam Thành chìa tay trước mặt Tú, nở nụ cười ôn hòa.

- Chào anh. - Tú lạnh lùng nói, không thèm ngẩng mặt nhìn anh.

- Tú à! Sao bà lại... - Linh cảm thấy khó xử.

- Không sao.

Thành lắc đầu, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười ban nãy, anh rút tay lại. Thành ngồi xuống, gọi li cà phê đá. Linh khẽ liếc mắt sang nhìn bạn, hình như cô ấy có vẻ khó chịu, không mấy vui vẻ cho lắm.

- Chiều mai anh gửi cho em tập thông tin, đính kèm là bài diễn thuyết của giáo sư. Em xem rồi mốt thảo luận với cả khoa. - Thành cười nói với Linh.

- Dạ. Phiền anh rồi.

- Không sao. Cũng may hội thảo lần này có thảo luận về cách điều trị, làm sao cho phương pháp cải tiến hơn. Anh mới nhân tiện quay rồi về đưa cho em. Khoa em cũng có người đi mà. Họ không quay lại sao?

- Dạ có. Nhưng mà phải để các đàn anh xem trước. Còn em lại muốn xem và nghiên cứu kĩ hơn, nên mới nhờ anh. Cảm ơn anh nhiều lắm. Thật là phiền cho anh quá! - Linh ái ngại.

- Tốt dữ!

Tú nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng. Mắt cô tập trung vào xấp giấy trên tay nhưng thái độ lẫn nét mặt điều biểu biện một cách mỉa mai. Linh hỏi nhỏ:

- Bà bị sao vậy?

- Không có gì. - Tú trả lời, nhưng ai cũng biết là ngược lại.

- Có vẻ em không thích tôi thì phải. - Nam Thành ngả người ra sau ghế.

- Đâu dám chứ. Một tiền bối tốt luôn được cô bạn nhà tôi kính trọng hết mực thì sao tôi có thể không thích được. - Tú gượng cười.

- Tiền bối tốt? - Nam Thành ngạc nhiên.

- Phải. Cô bạn tôi luôn ca ngợi vị tiền bối tốt như anh. Chỉ có điều... - Sắc mặt cô bỗng chốc đanh lại. - Tôi lại không nghĩ anh xứng với tên gọi tiền bối tốt đó.

Nam Thành chau mày. Linh lo lắng nhìn Tú lẫn Thành. Cô bạn nhà cô hiếm khi nói năng có ác ý lắm.Vậy mà hôm nay sao lại như thế này chứ?

- Vậy chứ em nghĩ tôi xứng với tên gọi nào?

- Đồ giả tạo, đồ tồi... Rất nhiều tên gọi ấy chứ. Chúng rất xứng với anh.

- Em hình như có ác cảm với tôi nhỉ?

Tú cười nửa miệng. Nam Thành kề sát mặt nhìn trực diện vào mắt Tú. Hình như anh đang suy nghĩ gì đó. Đôi môi anh khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười cực quyến rũ. Và Phương Linh chưa bao giờ thấy anh cười như vậy cả.

- Ta gặp nhau chưa? Em trông rất quen. Sao linh tính tôi mắc bảo là đã gặp em ở đâu rồi nhỉ? Ừm... Đà Lạt. Cô gái đó chính là em.

Thành khẳng định chắc nịch. Linh há hốc mồm nhìn nét mặt tươi như hoa của Thành và vẻ mặt dần biến sắc xấu đi của Tú.

- Anh có thể giải thích được không, tiền bối? - Linh tròn mắt nhìn anh.

- Có nhớ anh từng kể cho em nghe về người con gái anh đã gặp ở Đà Lạt chứ?

Thành nháy mắt với Linh. Các nơ ron bỗng nhiên hoạt động mạnh mẽ, lôi ra từng mảnh kí ức của cô. Dần dần, chúng được ghép lại với nhau. Và đến lúc này Linh cũng đã dần nhận ra rằng Tú chính là người mà anh đang nói đến - rất kiên nhẫn, đeo bám không tha chỉ vì một cuốn sách. Linh kinh ngạc nhìn cô bạn của mình. Tú liếc xéo Thành một cái rồi nói bằng giọng chua chát:

- Bà nghĩ tôi là người vậy hả?

- À... thì...

- Hay thiệt! Giờ bà lại đi tin kẻ xấu xa khiến con bạn của bà tốn tiền tốn sức đây hả?

- Tốn tiền tốn sức? - Thành phì cười. - Nặng đến vậy à?

- Phải. Rất rất nặng. Tại anh hết. - Tú quay sang Linh. - Tiền bối của bà tốt quá! Tốt đến nỗi muốn khóc luôn đó.

Nam Thành quay đi, miệng bật ra tiếng cười khe khẽ. Tú trừng mắt nhìn anh. Cảm thấy hơi thất lễ, Thành vội quay về với vẻ nghiêm túc ban đầu. Linh ngồi im nhìn hai người. Giờ cô mới hiểu ra mọi chuyện. Họ đã gây thù chuốc oán với nhau trước rồi. Và chắc hẳn là do cô bạn Tú trẻ con giận dỗi nên mới dẫn đến cớ sự này. Cô tin, Thành là người rất ân cần với nữ giới tuyệt nhiên đã không làm chuyện gì khiến người khác tức giận. Nhưng cũng không thể đổ lỗi hết cho Tú. Linh khẽ mỉm cười, nuốt một ngụm nước cam nhỏ. Và, không để Linh khó xử, Nam Thành cũng rời đi ngay sau đó. Linh vui vẻ choàng tay qua vai Tú, thì thầm:

- Đừng giận mà. Chuyện gì thì kể nghe cái coi.

- Bực quá mà! Có bạn cũng như không.

- Thôi mà! Tôi tin bà mà.

- Cái tên đó, nhất định tôi sẽ trả thù hắn.

- Bà ghét ảnh lắm sao?

- Không chỉ ghét mà còn hận nữa.

- Ghét của nào trời trao của đó. Bà cẩn thận nha.

Tú lắc đầu không tin. Ai chứ tên đó, chẳng bao giờ cô xáp lại. Linh quay mặt hướng ra cửa sổ, nơi có những tia nắng ấm áp rọi vào. Một ngày của cô có nhiều chuyện xảy ra quá. Hai con người xa lạ cứ ngỡ không liên quan đến nhau. Để rồi bất chợt một ngày, họ gặp nhau, vui có, buồn có, yêu có, ghét có... tất cả mọi cảm xúc. Nhưng Linh tin, đây chắc chắn là duyên số.
 

Sâu vàng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/5/15
Bài viết
30
Gạo
0,0
Vì đó là định mệnh

Chương 16:

Tú lặng lẽ thả bộ dọc con đường. Cô cố gắng nghiệm lại những gì xảy ra ở Đà Lạt hai tuần trước.

Hiệu sách XXX...

Cô chăm chú nhìn vào bìa sách trên kệ. Bìa đó, dòng chữ đó, màu sắc đó, như hiện về trong tâm trí cô. Cô đã tìm nó lâu lắm rồi. Cô đã vất vả chạy dọc chạy xuôi khắp thành phố, quận này sang quận khác để tìm. Đây là cuốn sách của một vị giáo sư nổi tiếng thế giới. Ông đã dành ra hơn ba mươi năm nghiên cứu về các bệnh liên quan đến tim mạch. Ông là thần tượng trong mắt cô. Và cô luôn ao ước sở hữu trong tay công trình nghiên cứu của ông. Tú say mê ngắm nó, rồi cũng quyết định đứng dậy, tiến về phía kệ. Giơ tay, chạm vào sách, cô thích thú, cười tủm tỉm. Có lẽ giờ đây cô là người hạnh phúc nhất. Tú nhón chân, định lấy quyển sách nhưng nó lại bay lên trời, vụt khỏi tay cô. Một người đàn ông cao to đã lấy nó ngay trước mặt cô. Cô quay sang mắt trân trân nhìn người đó. Giơ tay định giật lại quyển sách, người đó lại giơ quyển sách cao hơn, hỏi bằng giọng trầm ấm:

- Cô định làm gì vậy?

- Lấy quyển sách. Tôi lấy nó trước mà.

- Cô bảo sao? - Người đó ngạc nhiên.

- Tôi lấy quyển sách. Tôi thấy nó trước anh, vả lại tôi cũng chạm vào rồi.

Tú nhón chân với tới quyển sách, người đó lại giơ cao hơn. Anh nghĩ mình có chiều cao nên thử thách cô đây mà.

- Xin lỗi cô. Nhưng nó vốn đã định là của tôi rồi. Có gì cô gặp cô gái kia đi.

Người đó chỉ tay về phía cô gái đằng xa. Cô gái đó bước đến, mỉm cười với Tú, rồi quay sang với người đàn ông.

- Tôi xin lỗi. Đây là sự nhầm lẫn của tôi. Giờ anh có thể lấy nó.

- Nhưng mà em lấy trước mà. - Tú thốt lên.

- Xin lỗi em. Quyển sách này đã được anh đây đặt trước và trả tiền rồi.

- Vô lí quá. Chị à! Đã trả tiền rồi sao lại để ở trên kệ chứ?

- Đó là nhầm lẫn của chị. Anh đây đã gọi điện và đặt mua nó hai tuần trước đây, cũng đã chuyển khoản. Chị không biết nên đã để nó trên kệ sách. Thật tình là xin lỗi em!

Chị gái cúi đầu xin lỗi cô. Tú không bỏ cuộc:

- Chị ơi! Trả tiền rồi cũng hoàn trả lại được đúng không?

Chị gái lắc đầu. Tú nhìn sang người đàn ông đó với ánh mắt rất đáng thương:

- Anh là đàn ông thì nhường cho phụ nữ đi. Bức quá tôi trả tiền quyển sách lại cho anh. Anh nhường quyển sách cho tôi đi. Xin anh đó.

- Thật tình là xin lỗi cô. Tôi rất muốn có quyển sách này. Xin lỗi!

Người đó lắc đầu.

- Anh đẹp trai à. Tôi cũng cần nó vậy. Tôi đã tìm nó lâu lắm rồi đó. Xin anh mà!

Người đó vẫn lắc đầu và quay bước đi. Tú vội chạy theo, mong manh chút hi vọng.

- Xin anh đó. Tôi sẽ trả gấp đôi được chứ?

- Tôi nhắc lại lần cuối, tôi sẽ giữ nó. Mong cô đừng nói gì nữa. Tôi sẽ không thay đổi đâu.

- Anh quá đáng lắm anh biết không? Tôi đã bỏ qua lòng tự trọng mà năn nỉ anh, anh cũng không thể nào suy nghĩ lại là sao?

Cô níu lấy tay áo anh lúc anh định quay đi. Nhưng người đó vẫn đi, bỏ lại cô trơ trụi đứng đó. Tú ấm ức tức điên người. Tay cô nắm lại thành quyền ngăn không cho nhào ra đánh anh ta hay làm việc gì đó điên rồ. Cô đánh thật mạnh vào yên xe kế bên người. Rầm. Loạt dãy xe đổ xuống đất trước sự kinh hãi của cô và của mọi người. Chiếc xe cô vừa trút giận có cái chống yếu, nay được cô tặng thêm cú đấm nên nó ngã xuống, kéo theo những chiếc xe đạp khác. Và trong số đó, có chiếc đựng một món đồ thủy tinh trên rổ xe. Và dĩ nhiên, nó vỡ tan tành dưới sự va chạm mạnh. Thế là cô vừa phải xin lỗi mọi người, vừa phải bỏ tiền ra đền cho chủ của món đồ.



Kết thúc ca trực ở bệnh viện, Trúc thong thả lái xe về nhà. Chạy giữa chừng, xe bị chết máy. Dù cô có cố gắng nổ máy, khởi động lại thì nó vẩn không có ý định hồi phục. Bất đắc dĩ, cô đành phải dẫn bộ về nhà. Đang mệt mỏi vì phải chèo lái cái xe này, thì từ đâu một chiếc xe BWM chạy tới. Cửa xe mở ra, một giọng nói vang lên:

- Xe cô bị sao vậy?

Vì trời tối nên cô cũng chẳng thể thấy mặt người nói. Cô thầm cảm ơn vì đã có người quan tâm tới mình. Trúc mỉm cười:

- Nó bị chết máy.

- Cô định dẫn bộ luôn à?

- Vâng.

- Vậy thì từ từ dẫn đi nha. Trời dần về đêm rồi, sao mọc nhiều lắm, cô cứ dẫn bộ rồi ngắm sao. Tạm biệt cô!

Người đó nói rồi nổ máy. Trúc còn có thể hình dung rõ nét cười trên mặt anh. Nhìn bóng xe đi mất mà cô đứng thừ người ra, mặt không còn giọt máu. Cái này, cái này là kiểu gì vậy chứ? Tưởng tốt đẹp gì mà quan tâm, không ngờ, xấu xa đến vậy. Trúc nhìn chằm chằm vào bản số xe, cô ghi nhớ rõ từng con số, từng con số...

Trong khi đó...

Cô bước chầm chậm trên dãy hành lang dài. Đến thang máy, cô ấn nút. Cánh cửa thang máy mở ra.

- Cô định đứng đây hoài hả ?

Cô giật thốt mình nhìn sang người bên cạnh. Anh lắc đầu rồi ấn nút thang máy.

- Anh vào đây khi nào vậy ?

- Mười phút trước. - Minh Thiên đáp.

- Mười phút? Ý anh tức là tôi ở trong thang máy mười phút rồi sao? Anh vào cùng tôi hả?

- Ừ.

- Sao nãy giờ anh không ấn nút?

- Cô đứng chặn ở nút bấm sao mà tôi ấn được?

- Sao anh không kêu?

- Tôi không thích làm phiền người khác khi họ đang chiêm ngưỡng cái gì đó.

- Chiêm ngưỡng?

- Cô đang ngắm nghía cái nút ấn mà. Lại nhìn say mê đến vậy. Người khác vào mà cũng không để ý đến. Tôi sao có thể phá hoại giây phút nghệ thuật của người khác chứ.

Cô thôi đôi co với anh nữa. Nói với anh lúc nào cô cũng cứng họng. Tốt nhất là im lặng. Cô không để ý đến người bên cạnh, tập trung vào cánh cửa trước mặt. Cửa mà mở nhất định cô sẽ đi ra ngoài ngay lập tức. Đột nhiên, thang máy bỗng dừng lại.

- Mới đến tầng năm mà.

Cô bước về phía nút ấn. Thang máy bỗng chạy ngược xuống. Cả người cô như có lực hút kéo xuống. Linh mất thăng bằng ngã ra sau. Đầu cô đập vào thành thang máy. Trên màn hình hiển thị số hai, thang máy dừng lại.

- Ui da! Đau quá!

Cô nhăn nhó ôm đầu. Cú va chạm quá mạnh khiến cô tưởng như mình sẽ ngất đi. Thiên ngồi sụp xuống, xoa đầu cô.

- Có sao không?

- Đau quá!

Tay anh sờ sau gáy cô.

- Anh có thể nhẹ tay chút không? Đau đó! Anh có phải bác sĩ không vậy? Nhẹ nhàng chút không được hả?

Cô gắt lên. Như vậy thì chắc là rất đau. Anh nhìn cô. Cô mặt mày nhăn nhó, rất khó coi, như vừa bị một ai la vậy. Anh phì cười. Cô trừng mắt nhìn anh:

- Người khác bị vậy mà anh còn có tâm trạng để cười hả? Có biết đau lắm không?

- Đầu cô chẳng phải cứng lắm sao?

- Minh Thiên, anh...

- Ngồi yên đi. Để tôi xem.

Anh nhẹ nhàng đỡ lấy lưng cô, tay còn lại xoay đầu cô. Tay anh sờ nhẹ vào chỗ bị đau, rồi di chuyển sang chỗ khác để kiểm chắc rằng không bị thương ở đâu nữa.

- Không sao rồi. Chút sẽ hết đau thôi.

- Sao mà xui quá vậy?

Cô kêu lên, mắt ngân ngấn nước mắt. Quả thật rất đau. Đầu cô tưởng như có ai cầm búa đập một cái thật mạnh vào vậy.

- Có cần tôi đưa cô đi khám không? Xem đầu cô có bị móp chỗ nào để còn trị nữa.

- Không cần.

Cô quay mặt đi, đưa tay quẹt giọt nước mắt. Dù có đau nhưng cô cũng không muốn anh thấy cô khóc. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thở dài.

- Thang máy có vấn đề rồi. Chắc một lúc lâu ta mới ra ngoài được.

- Mấy giờ rồi? - Cô quay sang hỏi anh.

- Điện thoại cô đâu, lấy ra xem đi. - Anh hờ hững nói, ý muốn từ chối trả lời.

Cô thật sự rất muốn hỏi anh rằng anh có phải là đàn ông không. Sao lại đối xử với phái nữ như vậy? Cảm thấy có ánh nhìn, anh quay sang.

- Cô nhìn bác sĩ điều trị của cô bằng ánh mắt vậy à?

Cô im bặt, ấm ức lấy điện thoại ra. Có hai cuộc gọi nhỡ. Là của Nam Thành. Linh thắc mắc, sao tự dưng Thành lại gọi cho cô. Nhạc chuông vang lên.

- Nam Thành!

Hai tiếng Nam Thành khiến Minh Thiên hơi nhạc nhiên. Sao anh ta lại gọi cho cô ấy? Anh tuy không biểu lộ ra nhưng trong lòng đang bùng cháy một ngọn lửa. Anh dỏng tay nghe cuộc trò chuyện của cô.

- Dạ? Bây giờ anh đến sao? Nhưng 8 giờ rồi mà. Có được không?

Giờ này còn tìm cô ấy làm gì chứ? Hàng lông mày của anh nhíu lại.

- Em e rằng không tiện lắm. Em hiện giờ đang bị kẹt trong thang máy. Có sự cố xảy ra rồi.

- ...

- Anh đừng lo. Em không sao. Đã gọi cứu hộ rồi.

- ...

- Dạ không cần đâu ạ. Anh đừng đến.

- ...

- OK. Tạm biệt anh.

Linh cúp máy, dựa người vào thành thang máy. Hai tay cô đan vào nhau. Cô rất sợ khi phải mắc kẹt trong thang máy. Lỡ không ra được thì sao? Một nỗi lo dấy lên trong lòng, cô quay sang nhìn người bên cạnh. Anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

- Minh Thiên, họ khi nào đến vậy? - Giọng cô hơi nhỏ.

- Không biết. Có lẽ đã đến rồi. Chắc là đang tìm cách khắc phục sự cố.

Anh nói đơn giản vậy chẳng khiến cho cô cảm thấy đỡ hơn chút nào.

- Sợ à? Chẳng phải gan cô lớn lắm sao?

Linh im lặng. Anh bật dậy, thử ấn nút. Nhưng chẳng nhằm nhò gì. Anh ngoái đầu nhìn cô gái trẻ. Cô co người lại, trông bộ dạng rất sợ. Anh rất muốn bước đến ôm lấy cô, vỗ về cô. Nhưng nghĩ lại những gì cô đã làm với anh, anh không cho phép bản thân làm vậy. Anh chính là muốn nhìn thấy bộ dạng này của cô.

- Cố lên! Cố lên!

Cửa thang máy dần mở ra. Ánh sáng rọi vào. Người cứu hộ đã đến. Một người lên tiếng hỏi thăm:

- Hai người không sao chứ?

- Không sao!

Minh Thiên trả lời. Linh vội đứng dậy, nhưng có vẻ vì quá sợ nên chân cô còn run, đứng không vứng, phải dựa vào thành.

- Bạn gái anh không sao chứ?

Anh cứu hộ hỏi Minh Thiên.

- Cô ấy... không sao. Anh đừng lo.

- Bạn gái anh có vẻ không ổn. Anh nên đưa cô ấy về nghỉ đi.

Minh Thiên mỉm cười với anh cứu hộ. Ra khỏi thang máy, chuông điện thoại cô vang lên.

- Nam Thành. Em vào nhà rồi. Anh đừng lo.

Hai người trao đổi thêm vài câu rồi cúp máy. Minh Thiên đứng nhìn cô, ánh mắt anh khó chịu khiến cô cảm thấy không mấy tự nhiên.

- Chuyện gì vậy? - Cô hỏi.

Anh không trả lời, lạnh lùng bước đi. Cô đứng thừ ra đó. Cô làm gì sai sao?

Linh từng nhích từng bước về nhà. Cổ chân cô hơi đau. Cô dừng bước, xoa xoa cổ chân rồi cởi bỏ đôi giày cao gót. Bước chân trần của cô thoăn thoắt đi. Tuy vẫn còn đau nhưng ít ra đã đỡ hơn rất nhiều. Minh Thiên ngoái đầu ra sau. Bóng cô dần dần xuất hiện, vẻ mặt mệt mỏi hẳn ra.

- Sao anh...

Rầm. Tiếng đóng cửa khô khốc vang lên từ căn hộ của Minh Thiên. Anh đứng tựa lưng vào cửa, thở hắt. Phải, anh ghen. Anh ghen khi thấy cô trả lời điện thoại của người đàn ông khác. Nghe giọng có vẻ rất là thân thiết. Anh hậm hực ngồi xuống ghế sofa. Bao nhiêu cảm xúc anh đều trút lên cái gối tội nghiệp.

- Chân trần? Bị thương à?

Anh bỗng nhiên vò đầu bức tóc.

- Mày quan tâm chi chứ. Cô ấy đã có người lo rồi.

Anh uống cạn li nước lọc, dẹp bỏ những suy nghĩ trong đầu, lặng lẽ bước về phía tủ y tế, lấy trong đó ra một dải băng.

- Chân bị vậy mà còn đi lung tung à? - Anh mở cửa, lên giọng hỏi cô.

- Tôi... tôi đi mua băng dán.

- Chụp lấy!

Anh lạnh lùng buông hai tiếng rồi thảy cho cô dải băng.
 

hyoyoung97

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/14
Bài viết
753
Gạo
2.500,0
Em chưa nhận xét gì về nội dung truyện ạ. Nhưng chị biết không, tên truyện và văn án sẽ là bộ mặt của truyện, là thứ quyết định xem độc giả có muốn đọc tiếp không hay là hờ hững cho qua. Em nói có thể khiến chị phật lòng, nhưng em thấy tên + văn án truyện của chị thực sự quá bình thường, không có gì nổi bật. Bây giờ trên mạng nhan nhản những truyện có nội dung kiểu như thế này, bởi thế, muốn truyện hút người đọc, việc tạo ấn tượng ban đầu là vô cùng quan trọng. Em thành thật xin lỗi nếu bình luận của em khiến chị không hài lòng. Nhưng em có cảm giác tốt với tác phẩm này của chị, vì thế em nhất định phải đăng bình luận này. :3
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên