Re:
Viết truyện kinh dị.
Độc giả thứ 7 cũng về sinh viên này.Đúng đấy. Mình đọc dở đến Ánh sáng thành phố thì cũng buông xuống luôn. (Buông lap nhé, mình không có mua sách).
Chắc vì đề thi đẫm máu tuyến nhân vật là học sinh, sinh viên nên dễ hiểu. Mấy bộ sau nó phức tạp sao ấy. Nhất là Sông ngầm.![]()
Ý bạn là Đề thi đẫm máu, Sông ngầm, Ánh sáng thành phố, Độc giả thứ 7 chăng? Nếu là nó thì đúng là của văn học trinh thám, kinh dị Trung quốc đó. Còn Oan hồn đòi mẹ của Vô Thường thì mình không rõ lắm, mình nghĩ là Việt Nam mà không biết đúng không.Những truyện trên đều là truyện Trung Quốc hả các bạn?
Mình xin chen ngang vô bình luận một chút hihi.
Mình bị thu hút bởi ý kiến của bạn BichHuyetTranTinh về vấn đề lo ngại tâm lí cho người đọc và bản thân tác giả khi viết về các vấn đề kinh dị. Mình hòan tòan không phản bác gì cả. Mình chỉ nghĩ rằng nếu có khả năng, chứ không dừng lại như những người tập tành viết, khi các bạn đã cân nhắc đến việc viết những câu chuyện có dấu ấn hơn, thì các bạn đừng quan ngại về những giới hạn đó. Mình nghĩ khi người viết dám vượt qua những giới hạn, về kiến thức, trí tưởng tượng, cảm xúc, các quan niệm và cả nỗi sợ của họ thì họ mới có thể tạo ra những câu chuyện ấn tượng được. Mình nghĩ việc lo sợ cho tâm sinh lí của bản thân và cho người đọc là một điều vốn dĩ không nằm trong quyền hạn của người viết chúng ta. Và thậm chí điều đó còn có vẻ là đánh giá thấp khả năng phân biệt của con người vậy. Mọi người đều biết ngòai kia có những điều tồi tệ, và thậm chí là cả những điều tồi tệ hơn khả năng nhận biết của chúng ta nữa. Bản thân mình cũng hay viết về những nhân vật không được đạo đức cho lắm. Mình thừa nhận rằng đôi khi mình viết xong một điều gì đó và bỗng nhiên mình cảm thấy gai hết cả người. Mình phải bước ra khỏi ghế và đi vòng vòng trong phòng để giải tỏa bớt. Đôi khi mình cũng lo ngại rằng mình đang trở nên tồi tệ giống các nhân vật của mình. Nhưng cuối cùng thì, sau khi mình bước ra khỏi phòng và gặp gỡ gia đình và bạn bè mình, mình biết rằng mình không bao giờ có thể trở thành những người đó. Mình tạo ra các nhân vật, mình có thể rất yêu họ, nhưng họ không thể kiểm sóat mình được. Trong đầu mình đầy các ý nghĩ đen tối, nhưng mình sẽ chẳng bao giờ biến chúng thành hiện thực. Mình có thể suy nghĩ, nhưng để thực hiện, mình còn phải có “gan” và “tim” để làm chuyện đó. Và mình biết, mình không phải là những người như thế. Người viết và người đọc đều như thế. Chỉ cần bạn lựa chọn những điều phù hợp với mình thì chẳng có gì có thể ám ảnh được bạn cả. Tóm lại, mình không phản bác gì nhé. Mình chỉ muốn nói thêm với những bạn trưởng thành thôi, chứ còn về các bạn trẻ tuổi đang tập viết thì mình hòan tòan đồng ý với bạn BichHuyetTranTinh.
P/s: lại gặp bạn ở đây. Cứ như tui chỉ nhảy xổ vào các topic của bồ vậy.
BichHuyetTranTinh : Hì hì, đấy chỉ là ý kiến từ việc đọc của mình thôi chứ mình đâu có viết được truyện nào nên hồn đâuNói dễ làm khó mà. Vậy nên mình vẫn cực ủng hộ và mong đợi tác phẩm kinh dị hoàn của bạn hay bất cứ tác giả người Việt nào. Ngọc sáng cần thời gian mài giũa, mình tin là sau nhiều cố gắng bạn sẽ đạt được điều mình muốn
Nếu có khó khăn gì, mình rất vui được chia sẻ với bạn.
Nghe truyện kinh dị của chú Nguyễn Ngọc Ngạn cũng đủ rùng mình. Khi nghe ban đêm, ngồi 1 mình, nhập tâm thì ....hãi