Chương 4: Lần đầu tới Việt Nam
Ivy nằm im và trùm kín chăn kín cả đầu, khiến cho cô giống như đang ngủ say. Nhưng dưới tấm chăn mỏng là một đôi mắt mở to.
Anh ta đã trở về. Ivy cứ lẩm nhẩm không ngừng câu nói đó. Đã bao lâu rồi cô không gặp anh ta? Ký ức về lần đầu gặp gỡ dường như vẫn còn nguyên nơi đây.
Đó là lần đầu cô tới Việt Nam, lần đầu cô gặp anh rồi quen anh.
------
Mở mắt ra thấy trước mắt toàn một màu trắng. Giơ tay lên dụi mắt thì đập vào mắt là màu xanh của áo bệnh nhân.
Bệnh viện sao?
Đúng rồi, ngay khi nhận được kết quả chuẩn đoán cô đã ngất lịm đi. Ivy thầm nghĩ, từ bây giờ cuộc đời cô sẽ gắn liền với bệnh viện sao? Cô sẽ ở đây đợi cho đến khi chết, giống như mẹ, như cô út, như bà trẻ, như cụ tổ? Tất cả bọn họ đều không sống được đến năm hai mươi tuổi. Cô cũng sẽ giống như họ sao? Cô đã mười chín tuổi rồi. Vậy là còn lại chỉ một năm nữa thôi sao? Tại sao lại là cô chứ? Mấy người chị họ chẳng phải đều bình thường sao?
Từ năm mười hai tuổi Ivy đã luôn kiểm tra sức khỏe cẩn thận và các bác sỹ luôn nói khả năng cô không mắc bệnh là rất cao. Vậy tại sao, tại sao chứ, tại sao đến bây giờ họ lại chuẩn đoán cô mắc căn bệnh di truyền khốn khiếp của dòng họ? Bàn tay Ivy bỗng nắm thành nắm đấm, điên cuồng đấm vào ngực. Steven đang ngủ gục đầu xuống giường vội choàng tỉnh giữa chặt tay cô lại.
“Ivy, đừng như thế mà!”
Steven vừa giữ chặt tay Ivy vừa ôm chặt cô vào lòng và nức nở thì thầm.
“Sẽ không sao cả đâu, sẽ ổn thôi!”
Nước mắt cứ thế chảy, Ivy muốn khóc rống lên mà cơ thể như vô lực không thể gào lên được, thậm chí mở miệng để nói cũng cảm thấy như không còn sức. Cuối cùng người gào khóc lại là Steven.
Cô gái trong vòng tay anh là cô em họ, là người lớn lên cùng anh bao nhiêu năm nay, người anh thương yêu và quan tâm nhất. Nếu được anh muốn người mắc căn bệnh di truyền chết tiệt này là anh chứ không phải Ivy. Anh không muốn nhìn người mình yêu thương chết dần từng ngày…
-----
Khẽ gỡ mình ra khỏi cánh tay của Steven. Nhìn Steven đang ngủ gục bên mép giường, Ivy nghĩ, đàn ông mà cũng có thể khóc nháo đến mệt rồi lăn ra ngủ, thế gian chắc chỉ có mình anh thôi Steven.
Ivy thay bộ đồ bệnh nhân ra, mở cửa không thấy bóng dáng vệ sỹ đâu. Đúng như cô nghĩ, có Steven bên cạnh, vệ sỹ của cô sẽ không xuất hiện. Cô quay trở lại phòng, kéo Steven lên giường, tìm trong đống thuốc phát đến cho cô có một lọ Sendusen (thuốc an thần, gây ngủ) và tiêm cho Steven. Sau đó đắp chăn kín cổ cho anh, xếp lại mấy chiếc gối trên đầu, thế nên nếu không nhìn kỹ sẽ không biết được người nằm trên giường là ai. Cô bần thần nhìn người nằm trên giường một lát rồi bỏ đi.
Xin lỗi nhé Steven. Em biết em sai, nhưng em không muốn ngày nào cũng nhìn thấy đôi mắt đau khổ tiếc thương của anh. Em chẳng còn nhiều thời gian nữa, em chỉ muốn được yên tĩnh một mình. Đến một nơi xa lạ mà ở đó không ai nhìn em bằng ánh mắt thương hại, không ai biết em là một kẻ sắp chết.
----------
Ivy đến ngân hàng rút một khoản tiền lớn, sau đó dùng tiền mặt để đặt vé máy bay, trả tiền cho luật sư. Đến khi Ivy yên vị trên máy bay, lúc đó người nhà Humphry mới biết, cô ba nhà họ đã biến mất, không dấu vết.
Lần đầu tiên Ivy đến Việt Nam, năm đó cô mười chín tuổi. Nhìn vào cửa xuất nhập cảnh, Ivy chợt nhớ những câu chuyện về mẹ. Nghe nói mẹ cô có nửa dòng máu châu Á. Nghe nói bố của cô là người Việt Nam. Nghe nói cô rất giống bố vì thế trên người cô chẳng tìm được nét nào của người châu Âu cả, chẳng ai nghĩ cô là con lai. Chẳng phải mọi người đều hỏi cô có phải người Trung Quốc sao? Châu Âu ấy mà, họ cứ nhìn một người tóc đen, mắt đen là hỏi:
Bạn tới từ Trung Quốc à? Nếu nhận được một cái lắc đầu, câu tiếp theo sẽ là:
Vậy là Nhật Bản sao?
Steven và cả Ivy đã nhiều lần cười to mà đáp lại:
Trung Quốc và Nhật Bản có gái xinh thế này sao? Cô có nửa dòng máu Việt Nam, cô tự hào vì điều đó, bởi cô là kết tình tình yêu của bố và mẹ. Mẹ yêu bố, yêu cả dòng máu Việt Nam chảy trong người bố, cô cũng vậy. Cô yêu bố, yêu mẹ, và yêu cả dòng máu chảy trong người mình.
Nghe nói mẹ đã yêu bố ngay cái nhìn đầu tiên. Nghe nói mẹ đã theo bố về đến tận nhà. Nghe nói đó là một miền quê nghèo vô cùng lạc hậu. Nghe nói cả gia đình bố phản đối một người ngoại quốc đến một câu tiếng Việt cũng không nói được như mẹ cô. Nghe nói bà nội muốn bán con lợn bà đã nuôi hơn chín tháng, nhưng không ai chịu mua vì gia đình bà có một đứa con trai đi theo người ngoại quốc. Nghe nói em trai bố gặp trục trặc với hồ sơ lý lịch xin việc vì có ông anh trai yêu người ngoại quốc. Nghe nói bố chấp nhận bị gia đình bỏ rơi vì yêu mẹ.
Tại sao tất cả lại là nghe nói? Vì Ivy sinh ra được hai tháng thì mẹ cô mất bởi căn bệnh di truyền của dòng họ. Bố cô quá đau đớn nên đã đi theo mẹ. Ivy hai tháng tuổi đã chẳng còn cả cha lẫn mẹ. Cô lớn lên cùng Steven dưới bàn tay chăm sóc của bố mẹ Steven. Ivy chưa bao giờ oán trách số phận, cho đến khi cô nhận được chẩn đoán mình mắc căn bệnh di truyền này.
-----
Thành phố mà Ivy tới có tên là Sài Gòn. Bố mẹ cô đã gặp nhau ở Đà Lạt nên Ivy muốn tới đó. Tiếc rằng không có chuyến bay thẳng, chỉ còn cách tới Sài Gòn rồi đi ô tô. Thôi vậy, tạm thời ở lại thành phố này một đêm. Sau khi va phải mấy người đang len vào lấy hành lý, Ivy cảm thán:
Sân bay này thật nhỏ.
Đứng chờ ở cửa số bốn, Ivy ngắm đường một hồi rồi mới sực nhớ là mình chưa báo cho khách sạn thời gian máy bay hạ cánh, nên cô đành đưa tay ra vẫy một chiếc taxi màu vàng gần đó. Anh chàng lái taxi trông rất điển trai, anh ta nhanh nhẹn xuống, định vác hành lý cho cô nhưng thấy cô đứng một mình, trên lưng chỉ có một balo nhỏ ngoài ra không có bất cứ hành lý gì khác. Anh lái taxi cười cười rồi mở cửa cho Ivy. Trên xe anh ta hỏi.
“Em đi đâu?”
Tiếng Việt Ivy nghe hiểu được nhưng rất ít khi mở miệng nói. Vì cha là người Việt nên môn ngoại ngữ tự chọn từ khi còn học tiểu học của cô luôn là Tiếng Việt, có điều rất hiếm khi có cơ hội sử dụng nên nhất thời không biết đáp lại thế nào. Cô nàng lục tìm trong ba lô, rồi đưa cho anh lái taxi một tấm danh thiếp.
“Khách sạn King & Qeen à?”
Anh chàng lái taxi reo lên ngạc nhiên rồi quay sang nhìn Ivy một cái như đánh giá. Sắc mặt Ivy không đổi, trong lòng cô nghĩ:
Có gì mà ngạc nhiên? Chỉ là một khách sạn nhỏ thôi mà?
Điều khiến anh lái taxi ngạc nhiên là vì Kinh & Qeen là khách sạn không lớn, nhưng nổi tiếng nhất thành phố vì mức độ xa xỉ và chi phí đắt đỏ. Thường chỉ những người nước ngoài cực giàu mới tới đó. Cô gái này mặc áo phông quần jean, nhìn không quá hai mươi, ngoài ánh mắt có vẻ lạnh lùng cao ngạo thì chẳng nhìn thấy được là giàu ở đâu. Có điều trông mặt mũi cũng khá, có lẽ là gái bao chăng? Anh ta đánh bạo hỏi.
“Em đi thăm ai à?”
Không thấy trả lời, quay sang thấy cô nàng nhắm mắt dưỡng thần từ khi nào. Anh lái taxi cảm thấy hơi bực vì bị lờ đi. Thầm nghĩ, từ bao giờ mà hắn lại phải sống bằng cách nhìn mặt người khác vậy? Chỉ cách đây không lâu hắn còn là người hô ra gió, thét ra lửa cơ mà. Cuộc đời thật là…
Xe dừng lại trước cửa bảo vệ. Trước đây đã có lần gặp đối tác ở khách sạn này nên anh taxi biết khách sạn Kinh & Queen có một chặng bảo vệ vòng ngoài. Không phải ai cũng có thể tiến vào bên trong khách sạn. Bảo vệ tiến lên nhã nhặn hỏi:
“Các vị là…”
Anh taxi hướng ánh mắt về phía Ivy. Ivy mở mắt ra, trông có vẻ uể oải. Cô nàng quay đầu về phía bảo vệ nói:
“Ivy Humphry!”
Anh bảo vệ kiểm tra lại sổ ghi chép một cái rồi vội thẳng người làm tư thế chào rất cung kính.
“Hoan nghênh, hoan nghênh!”
Xe taxi đi theo hướng chỉ của anh bảo vệ. Có điều một lúc lâu sau đó anh chàng này mới nhíu mày nghi hoặc nghĩ: Tại sao quý cô Humphry lại đi taxi đến? Không phải khách sạn có xe chuyên dụng và đội ngũ tiếp đón sao, và tại sao quý cô này lại biết tiếng Việt? Rõ ràng cô ta hiểu được những gì anh ta nói. Anh chàng bảo vệ cảm thấy lo lắng, vội gọi điện thoại tới bàn tiếp tân trong sảnh chính của khách sạn.
Trong khi đó xe taxi đã dừng lại ở bên ngoài sảnh chính, anh taxi chỉ tay vào công tơ mét ô tô rồi hướng Ivy cười. Hừ, cô kiệm lời, thì tôi cũng kiệm lời.
Cô nàng đưa tay ra túi sau quần bò, bất chợt nhíu mày, thò cả hai tay ra sau để kiểm tra. Sau đó mở tung ba lô ra tìm kiếm một hồi. Động tác tay chân có vẻ nhanh nhẹn nhưng khuôn mặt vẫn thản nhiên như không.
“Mất ví hả?”
Cô nàng không dừng động tác, khẽ “ừ” một tiếng. Anh taxi thấy nhức đầu rồi đấy. Gần bốn mươi km đấy chứ ít gì, giờ mà nói không có tiền trả thì biết làm thế nào?
“Mất những gì?”
“Passport, money!” (Tiền, hộ chiếu!)
“Hả? Mất cả passport sao? Mất ở đâu vậy, sân bay à?”
Ivy định nói chắc vậy, nhưng không biết mở miệng nói như thế nào đành lại “ừ” một tiếng. Anh chàng lái taxi có vẻ hết kiên nhẫn.
“Vậy cô có quen ai trong kia không? Kêu ra thanh toán tiền cho tôi. Vợ tôi, con tôi đang đợi ở nhà!”
Tay cô nàng khựng lại. Cuối cùng kéo lại khóa balô, cô nàng nhìn vào trong sảnh chính một cái rồi quay lại nhìn khuôn mặt thoáng hiện nên nét khó chịu của anh taxi.
“I don’t know anyone inside!” (Tôi không quen ai trong kia!)
Anh taxi giật mình, sao lại nói tiếng Anh? À đúng rồi, cô ta nhắc tới passport, rồi cô ta nói với bảo vệ tên của cô ta là Ivy gì gì đó, cô ta là người ngoại quốc?
“Cô là người ngoại quốc?”
“Yes, I am.” (Vâng, đúng vậy.)
“Em đùa tôi à? Người ngoại quốc mà hiểu được tiếng Việt? Giọng phát âm tiếng Anh cũng không chuẩn. Mà em nhìn lại em đi, em có điểm gì giống người nước ngoài không? Mà có ai mất đồ lại chưng ra cái mặt thản nhiên như em không? Nói dối cũng phải nói cho hợp lý chứ!”
Anh taxi bực thật rồi. Tiền xe nguy cơ bị mất nên anh ta chẳng kiêng nể gì phun ra một tràng.
“Thôi anh đây không có thời gian đùa với em, bây giờ tính thế nào? Định quỵt tiền xe à?”
Ivy hơi nhíu mày lại, mặc dù nghe không hiểu hết nhưng cảm nhận rõ sự khó chịu trong giọng nói của người lái xe. Cô nàng ngẫm nghĩ một chút rồi cúi đầu tháo chiếc đồng hồ đeo tay ra đeo vào cổ con chó nhỏ (một vật trang trí trong ô tô) lúc lắc đầu trước mặt.
“I don’t have money now, but the watch is so enough for you!” (Bây giờ tôi không có tiền, nhưng cái đồng hồ này quá đủ cho anh!)
Nói rồi cô nàng mở cửa bước xuống xe. Anh taxi giật lấy cái đồng hồ định xuống xe nói lý với cô nàng này. Rõ ràng là lừa đảo mà. Tính giỡn với anh mày sao? Cái đồng hồ đáng giá bao nhiêu chứ, tiền xe cũng không phải ít đâu, lại còn thái độ như thế. Nhưng vừa nhìn gần chiếc đồng hồ anh ta chợt khựng lại.
Chiếc đồng hồ này không thấy tên tuổi nhà sản xuất, nhưng nhìn vô cùng tinh xảo. Hàng đá lấp lánh bao bên ngoài mặt đồng hồ, nhìn thoáng qua tưởng là đá rẻ tiền do không được vệ sinh cẩn thận, nhưng anh taxi há miệng lắp bắp:
Đây… đây… đây rõ ràng là kim cương.
Anh taxi có chút không tin vào mắt mình, nhưng cuộc sống trước đây cho anh kinh nghiệm phong phú khi nhìn nhận đồ trang sức. Chiếc đồng hồ này kiểu lười, dùng lực bẻ ngược sẽ bung dây đeo ra, còn bẻ thuận lại thì sẽ ăn khớp ôm gọn cổ tay lại. Dây đeo rõ ràng là bạch kim, trang trí bên ngoài là mười hai viên kim cương nhỏ. Không nhãn mác chắc vì nó được sản xuất thủ công theo đơn đặt của khách hàng.
Anh taxi nuốt nước bọt nhìn cái đồng hồ rồi lại nhìn cô nhóc quần bò áo phông giờ đã đi theo nhân viên lễ tân vào tít trong sảnh chính. Cha mẹ ơi, rốt cuộc cô nàng này là ai?
Chương 3

Chương 5