Bí mật của tổng giám đốc - Tạm dừng - Ivy_Nguyen

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Genny

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/1/15
Bài viết
118
Gạo
0,0

Genny

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/1/15
Bài viết
118
Gạo
0,0
Chương 11 đâu ạ? Chương 11 đâu ạ? Chương 11 đâu ạ?
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Lại để truyện này nằm xó rồi à nàng. Ta đọc chương mới mà chưa có gì tiến triển cả. Lại đào thêm hố, hoàn truyện mới... Nàng thật nhiều tay đó. Nhanh làm sáng tỏ cái bà Ivy này đi!
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Lại để truyện này nằm xó rồi à nàng. Ta đọc chương mới mà chưa có gì tiến triển cả. Lại đào thêm hố, hoàn truyện mới... Nàng thật nhiều tay đó. Nhanh làm sáng tỏ cái bà Ivy này đi!
Hình như truyện này tui còn 2 chương ngâm giấm om dưa. Để tui tìm rồi beta, nhưng chắc phải tuần sau, tuần này cố cày 1 chương TLA là tui thấy giỏi lắm rồi. ^^
 

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Mấy tháng nữa bà mới cho ra lò chương mới vậy. Cứ lâu lâu thụt một cái làm người ta giật nẩy mình rồi im bặt. Mà tui thấy bà Ivy này có vẻ giống bản gốc quá xá! Toàn chơi trò nhỏ giọt thông tin rồi cắt hứng người ta cái rụp. Quá phũ!
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Mấy tháng nữa bà mới cho ra lò chương mới vậy. Cứ lâu lâu thụt một cái làm người ta giật nẩy mình rồi im bặt. Mà tui thấy bà Ivy này có vẻ giống bản gốc quá xá! Toàn chơi trò nhỏ giọt thông tin rồi cắt hứng người ta cái rụp. Quá phũ!
Hichic, vì hai chương tiếp theo sau đó tui tịt, nên tui chưa muốn up luôn ấy mà. Giờ lại chết với cái Tuyên Phi. -.-
 

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Ghê. Ivy cơ đấy
OTE="Ivy_Nguyen, post: 141694, member: 4266"]Chương 2: Tổng giám đốc

Trần Tuấn tới phòng nhân sự báo danh. Chú hai đã cho thư ký chờ sẵn ở đó, sau khi báo danh thì cô ta đưa hắn tới phòng kế hoạch để nhận việc.

Nhìn cái miệng cười không khép lại được của các chị em phòng kế hoạch khi thấy hắn xuất hiện, Trần Tuấn khẽ mỉm cười thỏa mãn thói hư vinh. Hắn luôn thấm nhuần tư tưởng: đẹp bao giờ cũng là ưu thế.

Sau khi chào hỏi hết một lượt xong thì Trần Tuấn được phân cho một bàn làm việc. Vừa mới thu dọn xong và ngẩng đầu lên thì Trần Tuấn nhìn thấy từ chú hai đang đứng cạnh cô nàng hồi nãy đi ra từ phòng của Trưởng phòng kế hoạch. Hai người đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ. Chú hai nhìn thấy hắn thì khẽ vẫy tay, cũng không vẻ muốn gọi tới giới thiệu nên Trần Tuấn chỉ cười đáp và vẫn ngồi im ở bàn làm việc. Có điều trong lòng hắn quả quyết khi về phải hỏi chú hai xem đấy là ai.

Cô nàng kia vẫn giữ điệu bộ hết sức tự nhiên như lúc đầu gặp, biểu tình trên mặt hết chun mũi lại cong môi hay nhăn mặt, nhìn giống như cô con gái nhỏ đang làm nũng bố. Trần Tuấn chợt giật mình lo lắng nghĩ: liệu có phải là con rơi của chú hai không?

Nhưng chưa kịp hỏi chú hai thì Trần Tuấn đã có cơ hội được giới thiệu trực tiếp với cô nàng kia. Buổi chiều hôm đó có cuộc họp của ban lãnh đạo. Chú hai gọi hắn đến để giới thiệu với mọi người. Chú hai chưa lập gia đình nên việc đưa Trần Tuấn tới công ty giống như thỏa thuận ngầm rằng: Trần Tuấn là người kế nghiệp của chú. Thế nên việc chính thức ra mắt ban lãnh đạo là rất cần thiết.

Vừa đẩy cửa bước vào, Trần Tuấn tí nữa tưởng nhầm phòng vì thấy con bé ban sáng đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Tay cô ta cầm Ipad, mà cách chuyển động của tay có vẻ như đang chơi đua xe. Steven ngồi bên cạnh, mắt dán vào đống tài liệu dưới bàn. Chú hai thì vừa cười vừa lắc đầu nhìn cô ta, ánh mắt chứa đầy vẻ yêu chiều. Trần Tuấn càng cảm thán nghĩ: không lẽ đúng là mình có một đứa em họ sao?

Trần Tuấn cũng rất nhanh chóng nhận ra ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của những thành viên khác trong ban lãnh đạo khi nhìn về phía cô gái kia.

Giờ họp đến, mọi người ổn định chỗ ngồi. Chú hai là người lên tiếng trước, nói qua mục đích của cuộc họp chủ yếu là để giới thiệu thành viên mới để ban lãnh đạo biết mặt.

Trần Tuấn nghe xong thì cau mày, chả lẽ vì một đứa thực tập cỏn con như mình mà cần tổ chức một buổi họp mặt ban lãnh đạo sao? Đúng là việc giới thiệu cậu là cần thiết nhưng có thể chờ tới cuộc họp thường niên mà, chả nhẽ hắn lại là người quan trọng thế sao? Ngay lúc đó tiếng của chú hai vang lên:

“Hôm nay có hai thành viên mọi người chưa biết mặt. Thành viên đầu tiên là tổng giám đốc công ty chúng ta. Cô Ivy Humphry!”

Cái… cái… cái gì?

Tổng giám đốc? Là cô nàng này sao? Từ sáng đến giờ hắn đã mấy lần trợn mắt, lòi tai vì cô ta rồi?

Trần Tuấn vừa mở to mắt vừa cố gắng tập trung xem mình có nhìn nhầm hay nghe nhầm không.

Chú hai vừa nói vừa hướng tay về cô nàng kia. Trong cái nhìn sửng sốt của mọi người, cô ta chỉ đưa tay quá đầu hua hua hai cái như chào, mắt vẫn cắm vào màn hình Ipad. Steven ở bên cạnh, có vẻ không nhịn được nữa, đưa tay đẩy vai cô ta một cái thì nhận được một cái trừng mắt của cô nàng.

Một chú khoảng năm mươi, béo híp mắt ngồi bên cạnh Trần Tuấn lắp bắp nói: “Đùa à?”. Tiếng xì xào vang lên khắp phòng. Nhưng chú hai có vẻ quen với thái độ của cô nàng tên Ivy kia nên phớt lờ những tiếng xì xào mà tiếp tục giới thiệu Trần Tuấn. Vượt quá sự mong đợi của Trần Tuấn, khi cậu ta giới thiệu về bản thân, cô nàng Ivy có liếc mắt nhìn cậu ta một cái. Sau đó là Trưởng phòng tổ chức đứng lên giải thích một chút về tình hình công ty và giám đốc kế hoạch giải thích các kế hoạch công ty đang tiến hành.

Hai người cần phải nghe là Trần Tuấn và cái vị tổng giám đốc kia đều không lọt tai được từ nào. Sở dĩ Trần Tuấn cho rằng cô nàng Ivy kia cũng không vào đầu được câu nào vì cô ta vẫn không rời mắt khỏi màn hình Ipad và còn ngáp ba cái. Còn Trần Tuấn không lọt tai vì còn chưa hết bàng hoàng vì thân phận của cô nàng kia. Trong lòng hắn vô cùng hoang mang, chả lẽ đúng là con rơi của chú hai nên chú mới đưa cô ta lên làm tổng giám đốc? Không thể nào, không thể nào, gia đình hắn chỉ có tiếng nói trong công ty này thôi chứ không có khả năng kiểm soát được cả công ty. Bản thân chú hai muốn ngồi vào vị trí đó còn khó huống hồ một đứa con gái cà lơ phất phơ như thế kia.

Kết thúc buổi họp, đoàn người kéo nhau ra ngoài. Ivy vẫn chơi game, Steven ngồi bên nhìn thái độ bất cần đời của cô ta mà không thể nào phát bực được. Chú hai cười bảo Trần Tuấn về phòng làm việc tiếp đi rồi tiến về phía cô nàng. Thấy bóng chú hai, cuối cùng cô nàng cũng đặt Ipad xuống cười cười. Là người sau cùng đi ra khỏi phòng họp, Trần Tuấn không kìm lại được mà liếc mắt ba người kia. Cảm giác có cái gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nhận ra được đó là cái gì.

Tối đó chú hai về rất trễ, Trần Tuấn chẳng hỏi được gì. Sáng ngày hôm sau, từ cổng bảo vệ đến bàn làm việc của hắn, đâu đâu cũng là buôn chuyện về cô nàng tổng giám đốc. Hừ, lần đầu tiên Trần Tuấn nhận ra quyền thế đè bẹp nhan sắc. Tưởng rằng mỹ nam như hắn xuất hiện ở công ty ngày hôm qua thì “hàng buôn” hôm nay phải là hắn chứ? Giữa đường thình lình xuất hiện một cô nàng tổng giám đốc thế là hắn bị ném ngay vào một góc. Trần Tuấn tính tình rất được, mỗi tội là rất ham hư vinh, thế nên hắn khá hậm hực chuyện cô tổng giám đốc kia là nguyên nhân khiến chẳng ai để ý đến hắn.

Bữa trưa, đang cầm khay cơm thì có tiếng gọi, Trần Tuấn đưa mắt nhìn thì nhận ra là chú hai. Mang khay cơm về phía đó thì thấy ngoài chú hai còn có thêm Steven và Ivy.

“Chú hai! Chào Tổng giám đốc và phó tổng!”

Steven khẽ gật đầu. Ivy ngẩng lên nhìn Trần Tuấn cười một cái. Trần Tuấn vội vàng trưng ra nụ cười mỹ nam nhưng ai đó sau khi cười xong quay lại cúi đầu nhìn bát canh rau cải nấu ngao. Trên đời này có thứ đáng nhìn hơn khuôn mặt hắn sao? Câu trả lời lại là có, và đáp án lại là bát canh rau cải nấu ngao. Hai mươi năm cuộc đời hắn chưa đã thấy có giống nữ nào thoát được sức quyến rũ của hắn. Tự tôn của hắn bị tổn thương. Hắn có chút bực bội ngồi vào chỗ.

“Hôm qua gặp qua rồi, để giới thiệu lại nhé: đây là Trần Tuấn, còn đây là Ivy. Ivy là…”

“Thanh Phong!”

Ivy khẽ gắt một tiếng khiến chú hai lập tức im lặng, đã thế còn quay lại nhìn cô ta với vẻ mặt có chút hối lỗi. Trần Tuấn càng sinh nghi bèn quyết định hỏi thẳng:

“Chú hai đừng nói đây con gái chú đấy nhé!”

“Phụt!”

“Phụt!”

“Khục… khục… khục…”

Chú hai không uống nước nên sặc nước bọt ho khù khụ. Trên mặt chú toàn nước, dính cả rau cải xanh và ít thịt ngao. Hiển nhiên là do cô nàng Ivy kia phun vào. Mặt Trần Tuấn cũng chẳng khá hơn, vàng choe choét. Vì sao à? Vì Steven ngồi đối diện cậu ăn canh bí ngô chứ không ăn canh rau cải nấu ngao.

Ivy bò lăn ra bàn cười ngất, Steven tử tế hơn chút, ngoài cười còn biết lấy giấy ăn đưa cho hai chú cháu. Chú hai lầu bầu:

“Thằng nhóc này nói bậy thì phun vào mặt nó chứ sao lại phun cả vào mặt tớ?”

“Vì cậu là chú nó chứ sao?”

Giờ thì Trần Tuấn nhận ra điểm kỳ lạ rồi, ông chú già của hắn xưng hô tớ - cậu với cô nàng Ivy kia. Một dấu hỏi to đùng treo trên mặt hắn khiến hắn dừng cả động tác lau mặt.

“Họ là bạn!”

Steven nhìn cái mặt ngây ra của hắn thương tình giải thích một câu.

Ông chú già của mềnh cũng xì tin quá đi cơ, với cái đứa trẻ như cháu mình mà cũng xưng tớ - cậu được thì đúng là quá thể. Ăn cơm Tây nhiều hơn cơm ta nên Tây tiến quá rồi. Kể ra nói già cũng hơi oan, chú ba tư tuổi, chưa đến mức bị gọi là ông già, nhưng mà ít ra thì cũng phải xưng anh - em, chứ cái kiểu tớ - cậu buồn nôn chết đi được.

Ivy vừa mới ngưng cười được thì lại nhìn cái mặt ngây ra của Trần Tuấn, thế là cô ta lại phì cười nói:

“Thằng nhóc này dễ thương ghê!”

Mặt Trần Tuấn đen lại khi nghe hai chữ “thằng nhóc”. Hắn ho khẽ một cái rồi nhìn chú hai.

“Bạn chú thì cháu cũng không gọi là cô hay dì đâu!”

Sau đó quay về phía Ivy nói tiếp:

“Tôi nói vậy được không tổng giám đốc?”

Ánh mắt của tổng giám đốc sáng lên, gật đầu lia lịa.

“Gọi Ivy được rồi, tổng giám đốc nghe xa cách quá!”

Chú hai định nói gì thì bắt gặp cái trừng mắt của Ivy nên đành ngậm miệng. Cô nàng còn bồi thêm một câu.

“Trần Tuấn, cậu mà gọi tôi là cô hay dì thì tôi cạo đầu thằng nhãi này!”

Vừa nói cô ta vừa chỉ chỉ vào chú Hai.

Mặt Trần Tuấn lại đen thêm một tầng nữa, đến chú hai cũng bị gọi là “thằng nhãi” sao? Chú hai cười méo xèo xẹo.

“Bao nhiêu tuổi rồi còn gọi tớ là thằng nhãi hả?”

Thấy chẳng ai lên tiếng bênh vực mình, chú hai lại càng cằn nhằn.

“Cậu cũng xem lại mình đi, ở công ty mà ăn mặc thoải mái như ở nhà thế?”

Câu hỏi này cũng khiến Trần Tuấn quan tâm. Hai hôm đi làm rồi, hôm nào cũng thấy cô nàng mặc váy đầm màu trắng rất thoải mái, chân hôm nay còn đi tông mới chết chứ. Mặc thế này mà khoác áo vest đen vào thì miễn cưỡng chấp nhận được nhưng áo khoác đen phối với dép tông thì chả ăn nhập gì. Thế nên hôm qua đi sandal còn thấy cô ta khoác áo vest, hôm nay thì chỉ một thân váy cotton màu trắng dài phủi đến đầu gối. Cảm giác như đồ mặc ở nhà, tháo đôi tông ra là nhảy lên giường được. Tùy tiện, thoải mái nhưng không hề xấu, rất phù hợp với dáng người cô ta, chỉ có điều không phù hợp để đi làm thôi. Có điều cô nàng Ivy này không cho đó là đúng, mắt cô ta híp lại, miệng cong lên trả lời chú hai bằng một câu hỏi:

“Công ty là của tớ! Ở chỗ của mình mà không ăn mặc theo ý mình được sao?”

Steven khẽ nhăn mặt nói:

“Nhưng dù sao cũng phải làm gương cho các nhân viên khác!”

“Nếu nâng cao được năng suất công việc nên gấp đôi, nhân viên có mặc bikini với quần bơi em cũng chả có ý kiến!”

Trần Tuấn giật mình vì câu trả lời của Ivy. Tuổi trẻ có khác, phát ngôn thật bá đạo. Mắt Trần Tuấn sáng ra, thật có cảm giác là thành viên thất lạc lâu năm hôm nay mới tìm được tổ chức. Thấy biểu hiện sinh động trên khuôn mặt Trần Tuấn, Ivy nheo mắt cười hỏi:

“Sao trông phấn chấn thế? Mai định mặc quần bơi đi làm à?”

Lần này thì đến lượt Trần Tuấn ho sặc. Hai người đàn ông kia còn đưa mắt nhìn có vẻ rất thông cảm. Đợi ho dứt, chú hai khuyên nhủ:

“Nói chuyện cùng tổng giám đốc chống chỉ định ăn uống, thậm chí cả nuốt nước bọt, bằng không sẽ có ngày sặc mà chết!”

Chương 1 %%- %%- %%- %%- %%- Chương 3[/QUOTE]
Ghe
 

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Trời. Đọc văn án cứ tưởng hoàn.
Chương 4: Lần đầu tới Việt Nam

Ivy nằm im và trùm kín chăn kín cả đầu, khiến cho cô giống như đang ngủ say. Nhưng dưới tấm chăn mỏng là một đôi mắt mở to. Anh ta đã trở về. Ivy cứ lẩm nhẩm không ngừng câu nói đó. Đã bao lâu rồi cô không gặp anh ta? Ký ức về lần đầu gặp gỡ dường như vẫn còn nguyên nơi đây.

Đó là lần đầu cô tới Việt Nam, lần đầu cô gặp anh rồi quen anh.

------

Mở mắt ra thấy trước mắt toàn một màu trắng. Giơ tay lên dụi mắt thì đập vào mắt là màu xanh của áo bệnh nhân.

Bệnh viện sao?

Đúng rồi, ngay khi nhận được kết quả chuẩn đoán cô đã ngất lịm đi. Ivy thầm nghĩ, từ bây giờ cuộc đời cô sẽ gắn liền với bệnh viện sao? Cô sẽ ở đây đợi cho đến khi chết, giống như mẹ, như cô út, như bà trẻ, như cụ tổ? Tất cả bọn họ đều không sống được đến năm hai mươi tuổi. Cô cũng sẽ giống như họ sao? Cô đã mười chín tuổi rồi. Vậy là còn lại chỉ một năm nữa thôi sao? Tại sao lại là cô chứ? Mấy người chị họ chẳng phải đều bình thường sao?

Từ năm mười hai tuổi Ivy đã luôn kiểm tra sức khỏe cẩn thận và các bác sỹ luôn nói khả năng cô không mắc bệnh là rất cao. Vậy tại sao, tại sao chứ, tại sao đến bây giờ họ lại chuẩn đoán cô mắc căn bệnh di truyền khốn khiếp của dòng họ? Bàn tay Ivy bỗng nắm thành nắm đấm, điên cuồng đấm vào ngực. Steven đang ngủ gục đầu xuống giường vội choàng tỉnh giữa chặt tay cô lại.

“Ivy, đừng như thế mà!”

Steven vừa giữ chặt tay Ivy vừa ôm chặt cô vào lòng và nức nở thì thầm.

“Sẽ không sao cả đâu, sẽ ổn thôi!”

Nước mắt cứ thế chảy, Ivy muốn khóc rống lên mà cơ thể như vô lực không thể gào lên được, thậm chí mở miệng để nói cũng cảm thấy như không còn sức. Cuối cùng người gào khóc lại là Steven.

Cô gái trong vòng tay anh là cô em họ, là người lớn lên cùng anh bao nhiêu năm nay, người anh thương yêu và quan tâm nhất. Nếu được anh muốn người mắc căn bệnh di truyền chết tiệt này là anh chứ không phải Ivy. Anh không muốn nhìn người mình yêu thương chết dần từng ngày…

-----

Khẽ gỡ mình ra khỏi cánh tay của Steven. Nhìn Steven đang ngủ gục bên mép giường, Ivy nghĩ, đàn ông mà cũng có thể khóc nháo đến mệt rồi lăn ra ngủ, thế gian chắc chỉ có mình anh thôi Steven.

Ivy thay bộ đồ bệnh nhân ra, mở cửa không thấy bóng dáng vệ sỹ đâu. Đúng như cô nghĩ, có Steven bên cạnh, vệ sỹ của cô sẽ không xuất hiện. Cô quay trở lại phòng, kéo Steven lên giường, tìm trong đống thuốc phát đến cho cô có một lọ Sendusen (thuốc an thần, gây ngủ) và tiêm cho Steven. Sau đó đắp chăn kín cổ cho anh, xếp lại mấy chiếc gối trên đầu, thế nên nếu không nhìn kỹ sẽ không biết được người nằm trên giường là ai. Cô bần thần nhìn người nằm trên giường một lát rồi bỏ đi.

Xin lỗi nhé Steven. Em biết em sai, nhưng em không muốn ngày nào cũng nhìn thấy đôi mắt đau khổ tiếc thương của anh. Em chẳng còn nhiều thời gian nữa, em chỉ muốn được yên tĩnh một mình. Đến một nơi xa lạ mà ở đó không ai nhìn em bằng ánh mắt thương hại, không ai biết em là một kẻ sắp chết.

----------

Ivy đến ngân hàng rút một khoản tiền lớn, sau đó dùng tiền mặt để đặt vé máy bay, trả tiền cho luật sư. Đến khi Ivy yên vị trên máy bay, lúc đó người nhà Humphry mới biết, cô ba nhà họ đã biến mất, không dấu vết.

Lần đầu tiên Ivy đến Việt Nam, năm đó cô mười chín tuổi. Nhìn vào cửa xuất nhập cảnh, Ivy chợt nhớ những câu chuyện về mẹ. Nghe nói mẹ cô có nửa dòng máu châu Á. Nghe nói bố của cô là người Việt Nam. Nghe nói cô rất giống bố vì thế trên người cô chẳng tìm được nét nào của người châu Âu cả, chẳng ai nghĩ cô là con lai. Chẳng phải mọi người đều hỏi cô có phải người Trung Quốc sao? Châu Âu ấy mà, họ cứ nhìn một người tóc đen, mắt đen là hỏi: Bạn tới từ Trung Quốc à? Nếu nhận được một cái lắc đầu, câu tiếp theo sẽ là: Vậy là Nhật Bản sao?

Steven và cả Ivy đã nhiều lần cười to mà đáp lại: Trung Quốc và Nhật Bản có gái xinh thế này sao? Cô có nửa dòng máu Việt Nam, cô tự hào vì điều đó, bởi cô là kết tình tình yêu của bố và mẹ. Mẹ yêu bố, yêu cả dòng máu Việt Nam chảy trong người bố, cô cũng vậy. Cô yêu bố, yêu mẹ, và yêu cả dòng máu chảy trong người mình.

Nghe nói mẹ đã yêu bố ngay cái nhìn đầu tiên. Nghe nói mẹ đã theo bố về đến tận nhà. Nghe nói đó là một miền quê nghèo vô cùng lạc hậu. Nghe nói cả gia đình bố phản đối một người ngoại quốc đến một câu tiếng Việt cũng không nói được như mẹ cô. Nghe nói bà nội muốn bán con lợn bà đã nuôi hơn chín tháng, nhưng không ai chịu mua vì gia đình bà có một đứa con trai đi theo người ngoại quốc. Nghe nói em trai bố gặp trục trặc với hồ sơ lý lịch xin việc vì có ông anh trai yêu người ngoại quốc. Nghe nói bố chấp nhận bị gia đình bỏ rơi vì yêu mẹ.

Tại sao tất cả lại là nghe nói? Vì Ivy sinh ra được hai tháng thì mẹ cô mất bởi căn bệnh di truyền của dòng họ. Bố cô quá đau đớn nên đã đi theo mẹ. Ivy hai tháng tuổi đã chẳng còn cả cha lẫn mẹ. Cô lớn lên cùng Steven dưới bàn tay chăm sóc của bố mẹ Steven. Ivy chưa bao giờ oán trách số phận, cho đến khi cô nhận được chẩn đoán mình mắc căn bệnh di truyền này.

-----

Thành phố mà Ivy tới có tên là Sài Gòn. Bố mẹ cô đã gặp nhau ở Đà Lạt nên Ivy muốn tới đó. Tiếc rằng không có chuyến bay thẳng, chỉ còn cách tới Sài Gòn rồi đi ô tô. Thôi vậy, tạm thời ở lại thành phố này một đêm. Sau khi va phải mấy người đang len vào lấy hành lý, Ivy cảm thán: Sân bay này thật nhỏ.

Đứng chờ ở cửa số bốn, Ivy ngắm đường một hồi rồi mới sực nhớ là mình chưa báo cho khách sạn thời gian máy bay hạ cánh, nên cô đành đưa tay ra vẫy một chiếc taxi màu vàng gần đó. Anh chàng lái taxi trông rất điển trai, anh ta nhanh nhẹn xuống, định vác hành lý cho cô nhưng thấy cô đứng một mình, trên lưng chỉ có một balo nhỏ ngoài ra không có bất cứ hành lý gì khác. Anh lái taxi cười cười rồi mở cửa cho Ivy. Trên xe anh ta hỏi.

“Em đi đâu?”

Tiếng Việt Ivy nghe hiểu được nhưng rất ít khi mở miệng nói. Vì cha là người Việt nên môn ngoại ngữ tự chọn từ khi còn học tiểu học của cô luôn là Tiếng Việt, có điều rất hiếm khi có cơ hội sử dụng nên nhất thời không biết đáp lại thế nào. Cô nàng lục tìm trong ba lô, rồi đưa cho anh lái taxi một tấm danh thiếp.

“Khách sạn King & Qeen à?”

Anh chàng lái taxi reo lên ngạc nhiên rồi quay sang nhìn Ivy một cái như đánh giá. Sắc mặt Ivy không đổi, trong lòng cô nghĩ: Có gì mà ngạc nhiên? Chỉ là một khách sạn nhỏ thôi mà?

Điều khiến anh lái taxi ngạc nhiên là vì Kinh & Qeen là khách sạn không lớn, nhưng nổi tiếng nhất thành phố vì mức độ xa xỉ và chi phí đắt đỏ. Thường chỉ những người nước ngoài cực giàu mới tới đó. Cô gái này mặc áo phông quần jean, nhìn không quá hai mươi, ngoài ánh mắt có vẻ lạnh lùng cao ngạo thì chẳng nhìn thấy được là giàu ở đâu. Có điều trông mặt mũi cũng khá, có lẽ là gái bao chăng? Anh ta đánh bạo hỏi.

“Em đi thăm ai à?”

Không thấy trả lời, quay sang thấy cô nàng nhắm mắt dưỡng thần từ khi nào. Anh lái taxi cảm thấy hơi bực vì bị lờ đi. Thầm nghĩ, từ bao giờ mà hắn lại phải sống bằng cách nhìn mặt người khác vậy? Chỉ cách đây không lâu hắn còn là người hô ra gió, thét ra lửa cơ mà. Cuộc đời thật là…

Xe dừng lại trước cửa bảo vệ. Trước đây đã có lần gặp đối tác ở khách sạn này nên anh taxi biết khách sạn Kinh & Queen có một chặng bảo vệ vòng ngoài. Không phải ai cũng có thể tiến vào bên trong khách sạn. Bảo vệ tiến lên nhã nhặn hỏi:

“Các vị là…”

Anh taxi hướng ánh mắt về phía Ivy. Ivy mở mắt ra, trông có vẻ uể oải. Cô nàng quay đầu về phía bảo vệ nói:

“Ivy Humphry!”

Anh bảo vệ kiểm tra lại sổ ghi chép một cái rồi vội thẳng người làm tư thế chào rất cung kính.

“Hoan nghênh, hoan nghênh!”

Xe taxi đi theo hướng chỉ của anh bảo vệ. Có điều một lúc lâu sau đó anh chàng này mới nhíu mày nghi hoặc nghĩ: Tại sao quý cô Humphry lại đi taxi đến? Không phải khách sạn có xe chuyên dụng và đội ngũ tiếp đón sao, và tại sao quý cô này lại biết tiếng Việt? Rõ ràng cô ta hiểu được những gì anh ta nói. Anh chàng bảo vệ cảm thấy lo lắng, vội gọi điện thoại tới bàn tiếp tân trong sảnh chính của khách sạn.

Trong khi đó xe taxi đã dừng lại ở bên ngoài sảnh chính, anh taxi chỉ tay vào công tơ mét ô tô rồi hướng Ivy cười. Hừ, cô kiệm lời, thì tôi cũng kiệm lời.

Cô nàng đưa tay ra túi sau quần bò, bất chợt nhíu mày, thò cả hai tay ra sau để kiểm tra. Sau đó mở tung ba lô ra tìm kiếm một hồi. Động tác tay chân có vẻ nhanh nhẹn nhưng khuôn mặt vẫn thản nhiên như không.

“Mất ví hả?”

Cô nàng không dừng động tác, khẽ “ừ” một tiếng. Anh taxi thấy nhức đầu rồi đấy. Gần bốn mươi km đấy chứ ít gì, giờ mà nói không có tiền trả thì biết làm thế nào?

“Mất những gì?”

“Passport, money!” (Tiền, hộ chiếu!)

“Hả? Mất cả passport sao? Mất ở đâu vậy, sân bay à?”

Ivy định nói chắc vậy, nhưng không biết mở miệng nói như thế nào đành lại “ừ” một tiếng. Anh chàng lái taxi có vẻ hết kiên nhẫn.

“Vậy cô có quen ai trong kia không? Kêu ra thanh toán tiền cho tôi. Vợ tôi, con tôi đang đợi ở nhà!”

Tay cô nàng khựng lại. Cuối cùng kéo lại khóa balô, cô nàng nhìn vào trong sảnh chính một cái rồi quay lại nhìn khuôn mặt thoáng hiện nên nét khó chịu của anh taxi.

“I don’t know anyone inside!” (Tôi không quen ai trong kia!)

Anh taxi giật mình, sao lại nói tiếng Anh? À đúng rồi, cô ta nhắc tới passport, rồi cô ta nói với bảo vệ tên của cô ta là Ivy gì gì đó, cô ta là người ngoại quốc?

“Cô là người ngoại quốc?”

“Yes, I am.” (Vâng, đúng vậy.)

“Em đùa tôi à? Người ngoại quốc mà hiểu được tiếng Việt? Giọng phát âm tiếng Anh cũng không chuẩn. Mà em nhìn lại em đi, em có điểm gì giống người nước ngoài không? Mà có ai mất đồ lại chưng ra cái mặt thản nhiên như em không? Nói dối cũng phải nói cho hợp lý chứ!”

Anh taxi bực thật rồi. Tiền xe nguy cơ bị mất nên anh ta chẳng kiêng nể gì phun ra một tràng.

“Thôi anh đây không có thời gian đùa với em, bây giờ tính thế nào? Định quỵt tiền xe à?”

Ivy hơi nhíu mày lại, mặc dù nghe không hiểu hết nhưng cảm nhận rõ sự khó chịu trong giọng nói của người lái xe. Cô nàng ngẫm nghĩ một chút rồi cúi đầu tháo chiếc đồng hồ đeo tay ra đeo vào cổ con chó nhỏ (một vật trang trí trong ô tô) lúc lắc đầu trước mặt.

“I don’t have money now, but the watch is so enough for you!” (Bây giờ tôi không có tiền, nhưng cái đồng hồ này quá đủ cho anh!)

Nói rồi cô nàng mở cửa bước xuống xe. Anh taxi giật lấy cái đồng hồ định xuống xe nói lý với cô nàng này. Rõ ràng là lừa đảo mà. Tính giỡn với anh mày sao? Cái đồng hồ đáng giá bao nhiêu chứ, tiền xe cũng không phải ít đâu, lại còn thái độ như thế. Nhưng vừa nhìn gần chiếc đồng hồ anh ta chợt khựng lại.

Chiếc đồng hồ này không thấy tên tuổi nhà sản xuất, nhưng nhìn vô cùng tinh xảo. Hàng đá lấp lánh bao bên ngoài mặt đồng hồ, nhìn thoáng qua tưởng là đá rẻ tiền do không được vệ sinh cẩn thận, nhưng anh taxi há miệng lắp bắp: Đây… đây… đây rõ ràng là kim cương.

Anh taxi có chút không tin vào mắt mình, nhưng cuộc sống trước đây cho anh kinh nghiệm phong phú khi nhìn nhận đồ trang sức. Chiếc đồng hồ này kiểu lười, dùng lực bẻ ngược sẽ bung dây đeo ra, còn bẻ thuận lại thì sẽ ăn khớp ôm gọn cổ tay lại. Dây đeo rõ ràng là bạch kim, trang trí bên ngoài là mười hai viên kim cương nhỏ. Không nhãn mác chắc vì nó được sản xuất thủ công theo đơn đặt của khách hàng.

Anh taxi nuốt nước bọt nhìn cái đồng hồ rồi lại nhìn cô nhóc quần bò áo phông giờ đã đi theo nhân viên lễ tân vào tít trong sảnh chính. Cha mẹ ơi, rốt cuộc cô nàng này là ai?

Chương 3 %%- %%- %%- %%- %%- Chương 5
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Em sửa lại comt trên đi, nó bị hỏng chỗ trích dẫn rồi, nhìn như đăng chương mới á, chỉnh đi không phủi bụi ý kiến đấy.
Trời. Đọc văn án cứ tưởng hoàn.
Cám ơn em đã rớ tới cái truyện này. Nhưng chị định dừng nó một thời gian, hoàn mấy bộ kia rồi viết tiếp. Hì.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên