Hoàn thành Di sản cổ - Hoàn thành - Vương Hà

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
11083936_1566731793610050_1248521746706634196_n.jpg
Tên truyện: Di sản cổ
Tác giả: Vương Hà
Tình trạng: Đang sáng tác
Tiến độ: Mỗi ngày một chương
Thể loại: Kỳ ảo, phiêu lưu
Giới thiệu truyện
Đây là chuyến hành trình của Gareth Lưu tới một thế giới xa lạ được thống trị bởi bảy vị Hiền nhân và sáu tộc quỷ. Thế giới đó gọi là Nevareth. Với danh tính mới cậu gia nhập vào một đoàn thám hiểm với những nhiệm vụ bí ẩn. Trong đoàn thám hiểm, cậu quen biết Elly và dần dần nảy sinh tình cảm với cô nhưng cậu hoàn toàn không biết danh tính thực sự của cô gái, cô ấy là một trong bảy vị Hiền nhân trà trộn vào đoàn thám hiểm với mục đích tìm kiếm di vật cổ.
Mục lục
Chương 1. Tỉnh lại
Chương 2. Trại thám hiểm
Chương 3. Rút thẻ
Chương 4. Thuộc địa Desert Scream
Chương 5. Hội Giấu Mặt
Chương 6. Kế hoạch
Chương 7. Nhà Cruise
Chương 8. Ma thuật băng giá
Chương 9. Hòa giải
Chương 10. Ván Astral
Chương 11. Quỷ Đói
Chương 12. Cuộc liên lạc
Chương 13. Gặp lại kẻ địch
Chương 14. Trà trộn
Chương 15. Thủ lĩnh cũ
Chương 16. Tìm lại
Chương 17. Thuộc địa Bloody Ice
Chương 18. Bại lộ
Chương 19. Đoàn tụ
Chương 20. Giam lỏng
Chương 21. Tấm chân tình
Chương 22. Món quà
Chương 23. Ma thuật và cảm xúc
Chương 24. Gặp lại Elly
Chương 25. Cô bạn nhỏ
Chương 26. Vượt tường
Chương 27. Tìm kiếm
Chương 28. Những cái chết
Chương 29. Cô lập
Chương 30. Ký kết
Chương 31. Đánh mất di vật
Chương 32. Trại cách ly
Chương 33. Ngài lang bạt
Chương 34. Truy đuổi
Chương 35. Mưu kế
Chương 36. Tình huống bất ngờ
Chương 37. Hối lỗi
Chương 38. Yêu nhầm thời điểm
Chương 39. Đuổi kịp
Chương 40. Pháp sư hắc ám
Chương 41. Đi tìm chìa khóa
Chương 42. Đoàn kết
Chương 43. Bất tử?
Chương 44. Nhập tiệc
Chương 45. Tiệc tàn
Chương 46. Có đường về nhà không?
Chương 47. Tỏ tình
Chương 48. Các vị Hiền nhân


Kết thúc.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Truyện này bạn cũng viết xong rồi à? @_@
 

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 1. Tỉnh lại
Xung quanh nó tối om. Nó vẫn đang ngủ sao. Có lẽ thế hoặc cũng chả phải thế. Bởi tâm trí nó đang thổn thức, những dòng kí ức tuôn chảy trong bộ não nhỏ của nó như các thước phim dài đằng đẵng bị xáo trộn tứ tung. Lúc thì nó trông thấy khu học xá, lúc lại trông thấy quảng trường St.James, và cuốn sách ghi những dòng chữ quái quỷ.

Nó bắt đầu nhớ lại. Giờ đang là kỳ nghỉ hè, nó tới thư viện Luân Đôn tìm tài liệu cho bài luận trước khi trở về Việt Nam. Ít phút sau nó rời thư viện, rời quảng trường St.James, băng xuống đường. Tiếng còi inh ỏi hòa trộn giữa vài chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo chiếc xe điên nào đó vang lên khiến tai nó đau nhức. Sau đó không gian quanh nó tĩnh lặng. Đấy là lúc nó bắt đầu giấc ngủ này.

Hai mắt nó mở bưng ra, miệng nó thở hổn hển như đang lên cơn trụy tim. Thân mình nó, từ cổ xuống chân đều đau nhức. Nó không thấy lạ, bị chiếc xe điên kia tông phải mà thấy đau nhức thôi là đã khá lắm rồi. Có điều khung cảnh quanh nó lại quá lạ lẫm. Đáng lẽ nó vẫn đang nằm bên lề đường hoặc tỉnh lại trong bệnh viện thành phố chứ không phải nằm giữa nơi hoang vu hẻo lánh này.

Bầu trời đêm không một vì sao gợi nó nhớ ra thứ gì đó. Nó đã quên mất vài chi tiết hoang đường nhưng lại rất quan trọng trong thước phim kém chất lượng kia. Trước khi mất đi nhận thức nó đã trông thấy một vệt trắng trên trời mà nó ngỡ là sao băng. Và trước đó nữa, khi còn trong thư viện Luân Đôn nó đã đọc được một dòng chữ: “Bạn trông thấy sao đổi ngôi trên bầu trời trước khi cuộc sống chấm dứt thì hãy mỉm cười. Ngôi sao sẽ dẫn dắt linh hồn bạn tới một thế giới khác. Giúp bạn tái sinh”

Chết, nó chưa từng nghĩ tới điều này cũng không dám nghĩ tới điều này. Nó chỉ mới mười bảy tuổi, làm sao nói chết là chết ngay được. Nó nhớ cha mẹ, nhớ cái dáng bơi của nó trên bãi biển trong xanh. Cứ cho là nó đã chết đi, chết ở bất kỳ nơi nào trên Việt Nam cũng được chứ không phải ngay giữa lòng Luân Đôn.

Thân hình cứng ngắc của nó đang cựa quậy, nó không muốn nhìn bầu trời u ám kia nữa. Nó lăn sang bên, nằm úp xuống đất khiến nước bắn tung tóe. Nó thấy mình đang nằm bên một cái hồ giữa sa mạc mênh mông. Bàn tay đẫm máu của nó đè lên đám cỏ chết khô tự lúc nào. Những cơn gió hiu hiu thổi qua mặt, rít qua kẽ tai như bài hát ru làm mắt nó nheo lại. Nó không thể ngủ thêm nữa, chắc chắn nó đã ngủ rất lâu, nó muốn biết nếu nó đã chết thì đây là thiên đàng hay địa ngục.

Hai bàn tay nặng như đeo chì bám lấy mặt đất, nó nâng mình lên, lồm cồm bò dậy rồi quỳ rạp xuống một cách mệt mỏi như thể vừa hoàn thành hai vòng chạy quanh sân vận động Wembley.

Đây đích thực là địa ngục chứ thiên đàng cái nỗi gì. Xung quanh không một bóng người chỉ thiếu tiếng quạ kêu nữa thôi. Nó nhìn xuống thân thể tàn tạ của mình rồi trợn mắt lên. Giờ nó không hẳn đã tỉnh táo hoàn toàn nhưng ít ra vẫn tỉnh hơn lúc nằm ườn giữa hồ. Nó nhớ rõ cái áo phông in hình nhóm nhạc The Beatles của mình còn giờ nó đang mặc thứ gì đây? Áo khoác màu xám kéo khóa cẩn thận, ống quần nâu xỉn màu đút ngay ngắn trong chiếc dày gia cao cổ. Còn nữa, một chiếc ba lô bị vùi dưới đất mà giờ nó mới trông thấy nhờ ngọn gió thổi đám cát bám bên trên.

Nó ngã tõm xuống hồ khi gắng sức kéo chiếc ba lô ra khỏi đống cát. Lúc này, nó lại trông thấy điều đáng sợ hơn. Khuôn mặt phản chiếu dưới nước đáng lẽ phải là nó chứ không phải thằng nhóc tóc nâu, tròng mắt xanh lơ với làn da trắng nhợt. Không tin vào những gì trước mắt, nó giơ tay lên ve vẩy mong rằng mặt hồ này chỉ là hình vẽ ba chiều mà nó thường thấy trên đường phố. Mặc kệ đống nước bám bẩn khắp người, nó vẫn đinh ninh là thế. Tiếc rằng, đây đích thực là một hồ nước bình thường, giống như tấm gương lớn giúp người ta nhận thấy bản thân là ai hay chết khiếp khi trông thấy bản thân khác xa niềm hy vọng.

Giờ nó mới thấy sợ, chuyện này không đơn giản là chết đi rồi linh hồn bị đày tới nơi khác. Tay chân nó bắt đầu bủn rủn và nó tự hỏi bản thân một lần nữa: Đây là đâu còn nó là ai?

Một ánh đèn rọi thẳng vào khuôn mặt đầy mồ hôi của nó từ phía xa. Nó đưa tay lên che mặt vì chói. Nhân lúc ấy nó trông thấy bóng người nhỏ thó bước từng nhịp đều đặn tới nơi này. Trong đầu nó có rất nhiều câu hỏi. Và muốn giải đáp hết trước tiên nó phải cố mà giữ mạng. Tất nhiên nó chẳng quen biết gì cái đứa đang tiến tới kia. Thời gian đâu mà quan tâm người đó tốt xấu ra sao, định làm gì nó. Trong đầu nó chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là chạy khỏi chỗ này, chạy khỏi ánh đèn sáng.

- Này, đợi đã.

Đứa kia cất tiếng khi nó bỏ chạy. Nghe giọng nói rất trong, có lẽ cũng chạc tuổi nó nhưng nó chẳng thèm quan tâm. Nó cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy. Ai mà tin được ban nãy nó còn chẳng đứng dậy nổi vậy mà giờ nó bỗng chốc nhanh nhẹn như vận động viên thi môn điền kinh sắp cán đích. Có thể sau khi thoát khỏi nơi này nó lại trở về quảng trường St.James, trở lại cuộc sống yên ổn vốn có.

Ánh đèn kia vẫn nhảy múa trước mặt nó. Người lạ vẫn đuổi theo nó. Bao nhiêu sức lực còn lại trong cơ thể nó đã dồn hết vào đôi chân, nó cảm tưởng như nó đang bay bổng trên mặt đất. Thế rồi nó cắm cổ xuống đống cát ngay tức thì, chân nó vừa vấp phải thứ gì mềm mềm lại có vẻ to lớn.

Thằng nhóc lạ mặt hét:

- Trời ơi, một con rắn khổng lồ. Không, nó còn khổng lồ hơn một con rắn khổng lồ mình thường trông thấy tại khu này. Cậu giết nó bằng cách nào vậy.

Thú thực nó không hiểu thằng nhóc kia nói gì. Giết, nó giết cái gì chứ. Đích thực nó vừa vấp phải một thứ kỳ lạ và đâm đầu xuống đất còn giờ nó đang sặc sụa bởi đống cát bám trong miệng. Lúc này nó lại cảm thấy sự mệt mỏi, có lẽ vì thằng nhóc kia quá ngây ngô nên ý định bỏ trốn đã vụt tắt khỏi tâm trí nó, lấy đi khả năng chống chọi phi thường của nó.

Chiếc đèn của thằng nhóc kia nằm lăn lóc dưới đất, rọi thẳng vào cái vật mềm mềm mà nó vấp phải ban nãy. Nó ngã lăn ra đất, miệng hét lên:

- Rắn. Một con rắn mất đầu.

Thằng nhóc kia nhặt chiếc đèn lên, dựng xuống đất và ấn một cái nút bên thân đèn khiến các bóng đèn phụ lần lượt phát sáng. Ánh sáng lan tỏa một vùng nhỏ đủ để nó trông rõ lớp thịt đỏ nâu vướng nhiều bụi cát của con rắn xấu số và cái thân dài thòng lòng cuộn lại. Chưa bao giờ nó trông thấy một thứ ghê tởm như vậy. Chân nó bắt đầu run rẩy đẩy thân mình nó lui về phía sau. Lưng nó chạm phải một vật cứng, tay nó đưa về phía sau toan tựa vào vật đó để gượng dậy thì nó sờ phải con mắt đang mở thao láo.

Giật mình khi trông thấy con mắt rắn, nó kêu lên:

- Chết tiệt.

Đầu con rắn ở ngay đây chứ không đâu xa. Cái miệng vẫn há ra để lộ hàm răng nanh đỏ lừ bởi các vệt máu khô. Chắc con rắn đã chết một cách tức tưởi khi mới chỉ kịp cắn con mồi một cái. Không những thế còn bị con mồi phản công dùng dao chặt lìa đầu. Thật ngớ ngẩn khi nó còn tâm trí để nghĩ mấy chuyện này, nó bám vào cái đầu khô mà đứng dậy. Giờ nó mới để ý thằng nhóc kia. Thứ đập vào mắt nó đầu tiên là mái tóc đỏ điểm vài vệt trắng trên mái. Dù đây là một nơi lạ lẫm nhưng ít ra cũng có tiệm làm đầu. Nó đoán vậy.

Nó khen ngợi thằng nhóc kia:

- Tóc đẹp đấy.

Thằng nhóc ngừng đào bới chiếc ba lô mà ngẩng mặt lên:

- Hơi kỳ một chút thôi. Khi sinh ra màu tóc của mình đã như vậy.

Nó còn nghĩ mình nghe nhầm. Cái thứ tóc này mà thằng nhóc nói là bẩm sinh sao. Mà thực ra cũng đâu có gì kỳ quoặc, cái thứ kỳ nhất ở đây chính là thân xác nó. Cứ như thể linh hồn nó bay đến nơi này và ẩn cư trong cơ thể mới.

- Này, - Nó ngập ngừng hỏi. - tìm thứ gì vậy.

Tim nó đập thình thịch khi tưởng tượng ra cảnh thằng nhóc ngây ngô kia rút vũ khí bí mật nào đó từ trong chiếc ba lô ra. Biết đâu được, từ khi tới nơi này nó đã trông thấy một chút, nhưng đối với nó lại là quá nhiều điều bí ẩn, quái dị.

- Chắc chắn mình đã gặp cậu ở đâu rồi. - Thằng nhóc rút một quyển sổ dày cộm trông như cuốn từ điển bách khoa ra, lật sang trang nào đó. - Biết ngay mà, cậu là một trong ba người mới gia nhập đoàn thám hiểm của mình. À không, ý mình là của đội trưởng Bein.

Lại thêm những điều lạ, đoàn thám hiểm gì, tại sao thằng nhóc kia lại chỉ vào tấm hình của đứa nào đó mà bảo đấy là nó.

Nó thầm nghĩ:

“Đúng rồi, là khuôn mặt mình trông thấy ở hồ nước.”

- Đó là lý do cậu ở đây vào giờ này phải không? - Thằng nhóc hỏi. - Cậu tên gì, lát nữa về trại đằng nào chúng ta cũng làm quen với nhau. Sớm hay muộn chẳng có gì khác biệt.

Nó bắt đầu hình dung ra sự việc. Nó chết đi, còn linh hồn nó hòa hợp với thân xác ai đó. Có nghĩa là, trong thế giới này, nó phải đóng vai cái đứa kia và quên đi bản thân. Thật ấu trĩ khi nghĩ rằng đây là giấc mơ, nó thấy mệt mỏi, nó thấy sợ hãi, nó thấy đau nhói, nó thấy chán nản thì sao có thể là một giấc mơ. Nó ngồi xổm xuống, đưa tay lên ôm mặt. Nó muốn khóc mà không khóc được, nó đang mất phương hướng, dạ dày nó sôi lên từng cơn.

- Gareth. - Nó thở ra một hơi nặng nhọc. - Gareth Lưu.

Thằng nhóc tóc đỏ nhăn mặt:

- Gareth gì cơ?

- Gareth, - Nó nghĩ một hồi - Gareth Luu.

- Ồ, Luu. - Thằng nhóc gật gù. - Gọi mình là Freed.

Nó đáp bằng cái giọng nặng trịch:

- Gọi là Gareth nếu cậu thích.

Freed giở chiếc đồng hồ điện tử đeo trên cổ tay ra:

- Muộn giờ tập trung rồi. - Thằng nhóc nói. - Bein rất dữ. Cho cậu một lời khuyên nhé, đừng có chọc tức anh ta. Đi thôi.

- Đợi đã. - Nó chỉ tay đến cái hồ nước. - Mình lấy ba lô.

Nó nhặt chiếc ba lô nằm giữa hồ rồi lững thững bước theo Freed nhưng không phải vì hứng thú với cái trại thằng nhóc nhắc đến. Đơn giản vì đây là nơi nào nó mù tịt, nó không biết đi về hướng Bắc sẽ tới đâu, đi về hướng Nam có gặp thêm con rắn nào to bằng hoặc to gấp đôi con rắn đứt đầu kia không. Hơn nữa, nó đang ở bộ dạng này, một thân thể mới, một danh tính mới. Nó cần có thời gian để tìm hiểu xem chuyện gì đã diễn ra với nó.

- Đây là đâu vậy, Freed.

- Huan. - Thằng nhóc lại lục lọi chiếc ba lô đeo trước ngực. - Còn chính xác là ở đâu thì phải coi bản đồ thế giới.

- Bản đồ thế giới - Nó bắt đầu liên tưởng đến môn Địa Lý và quả địa cầu xoay tròn trên khung gỗ. - Dùng bản đồ thế giới để xem vị trí của chúng ta?

Một tấm bản đồ da được Freed ném tới chỗ nó. Trông bề ngoài giống như trang giấy khổ to bị xé ra từ cuốn sách. Nó mở cuộn bản đồ ra liền trông thấy một chấm nhỏ phát sáng ngay chính giữa. Từ chấm nhỏ đó nó có thể trông thấy các dãy núi, các dòng sông được khắc họa đẹp đẽ. Nó đứng lại, chấm sáng liền ngừng di chuyển, nó bước đi cái chấm lại nhích từng chút một.

Nó hỏi một cách ngây ngô:

- Cái đó là mình đúng không.

Freed giải đáp:

- Khi cậu cầm bản đồ thì nó là cậu. Khi mình cầm bản đồ thì nó là mình.

Thế giới bí ẩn này bắt đầu cuốn hút nó. Chỉ một chiếc bản đồ đã tuyệt diệu như thế này thì không biết những thứ khác ra sao, điện thoại, máy nghe nhạc,… Nó muốn trông thấy hết mấy thứ đó.

- Ai tạo ra tấm bản đồ này vậy. - Nó bước đi song song với Freed chứ không cách xa như trước nữa. Khi trả lại tấm bản đồ vào túi Freed, nó thoáng trông thấy chấm sáng nhảy sang bên một đoạn. - Giá chắc mắc lắm.

- Trước khi bị anh Bein lôi tới đoàn thám hiểm mình từng tham gia nhóm “Thợ săn châu báu”. - Freed bắt đầu kể. - Đi từng ngóc ngách trên thế giới để vẽ lại bản đồ Nevareth vào cuộn da đó. Tất nhiên chỉ nơi nào mình đã đi qua thì nơi ấy mới hiện lên tấm bản đồ.

- Cậu tự vẽ. - Nó thốt lên. - Nhưng làm cách nào chiếc bản đồ lại kỳ diệu như vậy. Nhất là cái chấm sáng kia trông cứ như ma thuật ấy.

- Là ma dược. - Freed giải thích. - Công thức chế tạo thì, bí mật.

Kinh ngạc, nó chẳng kinh ngạc. Não bộ nó bắt đầu quen với mấy thứ muốn hiểu cũng không nổi này. Nó nghĩ mình nên làm tốt công việc nghe ngóng chứ đừng đi sâu vào vấn đề. Ma dược thì sao, ma thuật thì sao, chỉ là hai thuật ngữ nó thường trông thấy trong mấy bộ phim viễn tưởng thôi mà.

- À, phải rồi. - Nó sực nhớ ra. - Nevareth cậu vừa nhắc là tất cả những ngọn núi, những con sông, các hàng cây nằm trong chiếc bản đồ đó hả.

- Là nơi cậu đứng, là nơi mình đứng. - Freed gật gù. - Đúng vậy, là thế giới chúng ta đang sống hiện tại.

- Hiện tại? - Nó thắc mắc. - Vậy trước kia nơi đây là cái gì?

- Mình đoán chắc cậu chưa cầm cuốn “Lịch sử thế giới” trên tay lần nào. - Freed xoa cằm. - Thế giới đã trải qua rất nhiều thời đại. Trước khi mỗi thời đại kết thúc đều xảy ra Đại Hủy Diệt. Khi đó động đất, sóng thần xuất hiện tàn phá mọi thứ. Trận Đại Hủy Diệt ác liệt nhất diễn ra ở thời đại Quý Tộc, ngay trước thời đại chúng ta đang sống, các nhà sử học nhận định toàn bộ lục địa lớn, nhỏ trên thế giới đã bị chôn vùi dưới đáy đại dương Fracia. Tất cả đều biến mất chỉ còn lại ba lục địa mà giờ được gọi là: Huan, Pasture, Midreth và vài hòn đảo quân sự. Có thể một ngày nào đó trận Đại Hủy Diệt tiếp theo sẽ diễn ra, thời đại lại thay đổi, nhưng an tâm đi ngày đó còn lâu mới đến.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 2. Trại thám hiểm
Một lịch sử dày đặc với nhiều địa danh lạ lẫm lại nhắc nó rằng đây không phải thế giới nó đang sống. Điều duy nhất ám ảnh nó là thực sự nó đã chết chưa hay linh hồn nó chỉ bị tráo đổi. Phải chăng giờ nó là cậu trai này còn cậu trai kia lại là nó. Có vắt óc suy nghĩ nó cũng chẳng nghĩ được trường hợp nào ra hồn, nghĩ một cách khoa học mà không động đến mấy điều tâm linh.

- Khu trại của Bein Nóng Nảy. - Freed cúi rạp người xuống. - Ta trở về rồi đây.

Gareth trông thấy một căn nhà lụp xụp trông như nhà hoang. Nhiều cột điện gãy đôi bị chôn vùi phần nào trong cát nằm rải rác xung quanh căn nhà, những hộp rỗng méo mó đủ để nó chui vào lăn qua lăn lại theo chiều gió. Gọi đây là bãi phế thải cũng không ngoa.

Gareth nghi ngại:

- Cậu chắc bên trong có người ở chứ.

- AAAA….

Tiếng hét thất thanh phát ra từ trại làm màng nhĩ nó muốn rách làm đôi. Nó bịt cả hai lỗ tai của mình lại mà vẫn nghe dư âm vang vọng đâu đó.

- Cô ấy trả lời dùm mình rồi. - Freed kéo cái cửa sắt hen gỉ sang bên để lộ ra ánh nến sáng trưng. - Chẳng có gì to tát đâu. Chuyện thường ngày trong trại thôi.

Nó nhòm qua cánh cửa mở toang liền trông thấy một chiếc bàn gỗ để các cuộn da trông giống bản đồ thế giới của Freed, cái thì cuộn lại, cái thì đã trải sẵn. Dưới chân bàn có một cái rỏ đan thành nhiều mắt xích cao tới đầu gối đựng các vật dụng linh tinh, lạ hoắc nó chưa từng thấy bao giờ.

Bên trong không tàn tã như bên ngoài. Mấy giây trước nó còn nghĩ sẽ có hàng đống mạng nhện bám đầy góc nhà và một con nhện nhả tơ ngay bên cánh cửa. Trái lại, ngoài cái bàn gỗ kia ra tất cả đồ vật đều được bày trí gọn gàng. Ánh sáng trong trại phát ra từ các ngọn nến ghim chặt trên thanh sắt nhọn cắm trên tường. Ngọn lửa trên nến có màu sắc rất kỳ lạ, dường như được pha trộn bởi ánh đỏ, xanh dương lẫn vàng. Lạ hơn nữa gió từ ngoài cửa lùa vào trong rất mạnh mà lửa trên nến chỉ đung đưa chứ không tắt phụt. Nó phồng miệng thổi một hơi mạnh vào ngọn nến mà vẫn không thể tắt lửa.

- Cậu làm trò gì vậy? - Tiếng cô gái ban nãy hò hét phát ra. - Có ma dược được tẩm trên cây nến rồi, lửa không tắt được đâu.

Đó là một cô gái có mái tóc vàng óng với kiểu tóc buộc hai bên làm nó liên tưởng đến mấy nữ sinh trung học nhí nhảnh, trong sáng. Có điều cái dáng nghiêng hông tựa vào cánh cửa căn phòng bên cạnh với chiếc áo hở bụng lại chẳng trong sáng chút nào. Thêm đôi mắt dòm ngó của cô ấy tập trung vào nó nữa.

Nó nhếch mép lên cười vì nghĩ rằng cô ta đang bỡn cợt với mình:

- Lửa không tắt.

Cô gái đó giơ ngón tay vẽ một vòng tròn lên khoảng không trước mặt. Tia lửa đỏ hồng chạy theo ngón tay tạo thành vòng lửa mơ ảo xuất hiện vài giây rồi vụt tắt khi cô ta quay trở vào căn phòng kia.

Ảo thuật sao? Chiếc ba lô trên vai nó tuột xuống tay khi nó thả lỏng người. Đích thị là ảo thuật, mấy trò vớ vẩn này chỉ gạt được cái đứa mù tịt như nó thôi. Cả chiếc nến kia cũng là ảo thuật luôn, có thể tại Nevareth người ta đã phát minh ra thứ nến cao cấp này.

Vẫn là giọng cô gái đấy:

- Thôi cái trò ngu ngốc đó đi. Anh suýt đốt cháy mái tóc của em đó.

- Đừng có tạo lửa trong phòng ngủ. - Freed gào lên. - Hai người có thể kiếm mấy quả pháo rồi ra ngoài mở lễ hội được rồi đấy.

Cánh cửa phòng ngủ bật tung, cô gái kia ôm đầu chạy ra bên ngoài. Theo phía sau là một ngọn lửa vàng đặc nhảy tưng tưng như ma trơi. Theo sau nữa là một cậu trai có mái tóc ánh kim đuổi theo sát nút. Vẫn chưa hết, còn cả Freed nháo nhào lao tới. Chẳng khác gì một đàn kiến vỡ tổ. Vậy là trong khu trại này chỉ còn mình nó và bao điều kỳ lạ. Để chắc ăn nó dòm vào phòng ngủ, may thay ngoài bóng tối ra thì chẳng còn tiếng động nào cả. Vậy là nó được yên tĩnh một chút.

Nó nghĩ bụng:

“Chiếc ba lô.”

Gareth mở tung chiếc ba lô mong sao tìm được chút thông tin về cậu trai lạ lẫm. Ngoài đống quần áo dự phòng ra thì chỉ có cuốn sổ tay nhỏ phồng lên vì cây bút kẹp giữa trang giấy. Nó ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào tường mở trang giấy được đánh dấu kia ra. Rút cây bút khỏi cuốn sổ, nó đọc được dòng chữ:

“Gửi cho ai tìm được cuốn sổ này!

Tôi tới sa mạc sau khi nhận được tin điều động từ tòa tháp. Họ gửi tôi tới đoàn thám hiểm đặc biệt để thực thi nhiệm vụ bí mật. Tôi rất tò mò và hồi hộp. Suốt cả chặng đường tôi chỉ nghĩ về điều thú vị đó. Khi tôi chỉ còn cách trại vài dặm thì nguy hiểm ập đến. Con rắn khổng lồ đột ngột xuất hiện lấy đi cuộc sống của tôi. Trước khi ngã xuống tôi đã kịp tạo một mũi băng sắc nhọn cắt lìa đầu nó. Đáng tiếc, cuộc hành trình của tôi phải dừng lại ở đây.

Hãy đưa cuốn sổ cho đội trưởng nhóm thám hiểm khu vực này và giúp tôi gửi lời chào tạm biệt tới anh ta.”

Tâm trí nó lắng đọng một lúc. Vậy là người này đã chết sao? Nếu như vậy sự tồn tại của nó hiện giờ phải lí giải thế nào? Trong thế giới rộng lớn này ai có thể cho nó một câu trả lời đúng.

Trang giấy tự lật sang trang tiếp theo nhờ ngọn gió chạy lạc:

“Chiến tranh giữa Judin và Medinak đã tạm ngưng. Tôi có nên vui cùng những người may mắn sống sót hay khóc than bản thân đã mất đi gia đình? Nevareth rộng lớn chỉ còn một mình tôi.”

Bàn tay nó lật lại trang giấy trăn trối vương đầy máu khô ban nãy. Nó xé bỏ trang giấy đó ra khỏi cuốn sổ đặt vào ngọn lửa trên tường:

- Chào anh. Hãy để linh hồn trở về miền cực lạc. Thể xác và hoài bão ấp ủ của anh cứ giao lại cho tôi. Đó là điều bất đắc dĩ duy nhất và tốt nhất tôi có thể làm hiện giờ.

Lúc tờ giấy trăn trối cháy xém chỉ còn tàn tro rơi xuống cũng là lúc một người đàn ông có thân hình to lớn chui qua cánh cửa nhỏ để bước vào trong. Anh ta có gương mặt vuông vắn và ánh mắt nghiêm nghị. Trí óc trong đầu vụt sáng giúp nó ngầm đoán định anh ta chính là đội trưởng đoàn thám hiểm này.

- Người mới hả? - Anh ta khoanh tay lại. - Tôi nhớ còn hai đứa mới đến nữa. Còn lũ đáng chết chuyên gây họa kia nữa. Bọn nó đi đâu rồi.

Nó có thể miêu tả tính cách đội trưởng chỉ qua cái nhìn đầu tiên. Đáng sợ, nghiêm khắc, có vẻ ưa bạo lực, một mẫu người thường thấy trong quân ngũ. Linh tính báo cho nó biết đừng để anh ta phải hỏi lại lần thứ hai.

- Gareth Luu. - Nó đáp. - Em là người mới. Rất vui được gặp anh.

- À phải, - Nó bắt đầu lắp bắp khi bắt gặp ánh mắt dữ dằn của anh ta, cảm giác như thể đang đứng trong phòng Hiệu trưởng, đối diện với ông thầy già. - Freed, một người tóc ánh kim, một cô bé tóc vàng và một đốm lửa đã chạy đi đâu đó.

- Biết ngay mà, lũ nhốn nháo. - Anh ta lấy một chiếc máy trông giống bộ đàm ra, vặn cái nút tròn trên thân. Chiếc máy kêu tút tút vài hồi trong khi chờ tín hiệu. Tiếp đến một tiếng bíp chói tai vang lên, anh ta lập tức quát tháo. - Freed, lôi cổ thằng nhóc Aike và Arionell về ngay. Cứ chờ mà chịu phạt đi.

Anh ta tức giận ném thẳng chiếc máy xuống mặt bàn khiến mấy tấm bản đồ nằm lăn lóc trên đó nảy lên:

- Xem ra hai đứa mới vẫn chưa đến. Lát nữa ta sẽ cho bọn nó bắt bọ cạp cả đêm cùng với lũ vô kỷ luật kia.

Gareth nín thinh. Tốt nhất không nên dây vào người khó tính kia trừ phi nó muốn tìm hiểu cách bắt bọ cạp. Trại trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết. Chỉ còn tiếng bước chân trên sàn gỗ của đội trưởng. Anh ta đá cái bàn dịch ra xa làm mấy cuộn giấy da lăn ra tận ngoài cửa. Một chiếc bảng lớn được đội trưởng bê ra từ đống hỗn độn trong góc phòng, anh ta dựng nó ngay chính giữa trại. Trên tấm bảng có đính vài bức ảnh, có thể là cảnh quan nào đó tại Nevareth. Các dòng chữ nguệch ngoạc được viết nhanh kia xấu đến nỗi nó không tài nào đọc nổi.

Ngắm nghía cái bảng một hồi, đội trưởng gỡ một ngọn nến cháy gần hết ngay chỗ anh ta đứng. Lửa tắt ngóm khi anh ta đổ nước từ chiếc lọ ghi dòng chữ “Tẩy dược”. Đội trưởng cắm cây nến mới vào, ngay lập tức lửa từ đâu hiện ra bắt lấy đầu nến. Có thể làm trò ảo thuật như thế này sao? Nó cố gắng không để từ ma thuật xuất hiện trong đầu trừ phi chính nó cũng làm được như anh ta. Nhưng làm bằng cách nào? Nó có nên hỏi không? Anh ta sẽ nghi ngờ nó và nhốt nó vào tù để điều tra thì sao. Nó đã xem quá nhiều bộ phim nói về ma thuật, phù thủy sử dụng đũa phép, miệng lẩm bẩm vài câu thần chú. Còn người ở đây tạo ma thuật thế quái nào chứ.

- Phim vẫn chỉ là phim thôi. - Nó nghĩ bụng. - Sự thật luôn trái ngược.

Freed, Aike, Arionell, những tên tội đồ chen chúc qua cánh cửa rồi té nhào vào bên trong. Mặt đứa nào cũng đen thui, khói bốc lên nghi ngút chẳng khác mấy chiếc bánh khét lẹt bỏ quên trong lò vi sóng.

- Các người giỡn đủ chưa. - Bein quát. - Tẩy trắng cái mặt trước khi tôi điên lên.

Trước sức ảnh hưởng của Bein, ba đứa vội vã lấy luôn tay áo quệt vài đường tạm bợ lên mặt. Khuôn mặt lộ rõ vẻ ăn năn hối lối, chỉ không biết thật lòng hay giả bộ.

- Chào buổi tối. - Một tên cao kều, nước da ngăn đen, tóc cột kiểu đuôi ngựa giống mấy tên hiệp khách trong áp phích quảng cáo bước vào trại. - Chà, không gian hơi kỳ đó.

- Ồ, chắc anh là đội trưởng hả. - Cậu ta vỗ vai Bein, một hành động được cho là có hơi liều lĩnh. - Tôi là Kashu, mới được điều động vào đoàn của anh, To Con ạ.

Bein nắm chặt cổ tay Kashu, vặn về phía sau và ném cậu ta tới chỗ ba đứa sắp bị phạt:

- Phần thưởng cho câu To Con. - Bein liếc qua Freed. - Đó là kết cục của mấy đứa thích đặt biệt danh cho ta.

- Tại sao mọi người lại đứng chắn trước cửa thế. - Thêm một quý cô mái tóc vàng hoe, đuôi tóc tết thành từng lọn lớn vắt qua vai nhập bọn. - Bốn người dàn hàng ngay lối vào. Vui lắm sao?

Bein hống hách:

- Tới muộn còn la lối. Vui lắm sao?

Arionell kéo cô gái mới vào trại lại chỗ mình trước khi cô ấy há miệng ra cãi lại Bein:

- Suỵt!

Gareth phát choáng với các kiểu tóc lạ lẫm tại thế giới này. Theo như Freed nói, tất cả mấy bộ tóc đủ màu sắc đó đều do gen di truyền cả. Nếu nó bị bệnh tim có lẽ đã ngất lên ngất xuống hàng ngàn lần khi phải chứng kiến các điều dị thường tới dồn dập.

Bein rút một que gỗ vụt mạnh vào tấm bảng. Sau khi tất cả hướng tầm mắt về mình, anh ta nói:

- Thứ nhất, theo thông lệ tất cả mấy đứa, trừ thằng nhóc này, - Anh ta chỉ vào Gareth. - tối nay khỏi ngủ, bắt bọ chét đầy rỏ mới được nghỉ. Lý do tại sao chắc bọn bây tự biết?

Kashu và cô gái tóc tết hô lên:

- Tại sao?

Freed kiễng chân bịt miệng Kashu lại còn Aike và Arionell thì có trách nhiệm che miệng đồng thời khống chế tay chân cô gái kia. Một cô gái bướng bỉnh không chịu an phận.

- Cô tên gì? - Bein nở nụ cười đầy ác ý.

Cô gái tóc tết cậy bàn tay Arionell đang che miệng mình ra:

- Elly. - Cô ấy nói. - Elly O’Leary.

- Tôi vừa nghĩ ra kha khá việc vất vả đó. - Bein nói. - Chỉ dành riêng cho cô O’Leary.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 3. Rút thẻ
Elly vừa cãi lại Bein câu gì đó mà nó không hiểu tại sao nó không nghe thấy gì. Hai chân nó run lẩy bẩy khiến nó phải tựa vào tường mới đứng vững. Khung cảnh quanh nó mờ nhạt đi rõ rệt, các vệt sáng loang ra không gian và biến thành khoảng tối mờ mịt. Có phải đây đúng là giấc mơ? Nó không hề ấu trĩ, thực sự nó đang trở về quảng trường St.James. Nó trở về học xá hoàn thành bài luận và đáp máy bay từ Luân Đôn trở về Hà Nội ngay lập tức. Nó nhớ cha mẹ, nhớ thằng em nhõng nhẽo đòi quà. Nó nhớ các buổi nhậu nhẹt linh đình với chúng bạn quanh hàng quán vỉa hè giản dị mà ấm áp.

Thực sự nó đã trở về rồi, nó bước vào căn hộ ba tầng màu vôi sữa thân quen của gia đình nhưng cảm thấy rất lạ. Đáng lẽ người nhà đã chạy ào ra ngoài đón nó, tặng cho nó những cái ôm thắm thiết. Thường ngày mỗi cánh cửa trong nhà nó đều mở toang vậy mà hôm nay ngay cả cửa sổ cũng đóng chặt chứ đừng nói cửa chính. Nó tới bên bậu cửa sổ, ngước nhìn qua tấm kính trong veo. Nó thấy, thấy di ảnh của chính mình.

- Không. - Gareth bật dậy, cộc đầu vào một thứ gì đó. - Đau quá.

Nó đang nằm trên một trong số ba chiếc giường hai tầng của trại. Khoảng cách giữa tầng trên và tầng dưới có hơi ngắn chút xíu. Nó xoa đầu, rồi vò mái tóc nâu bằng cả hai tay. Nó phải thừa nhận một điều oái ăm rằng Nevareth mới là hiện thực còn thế giới mà đáng ra nó phải thuộc về lại là giấc mơ. Trong số hàng tỷ con người, tại sao lại là nó, tại sao lại đưa nó tới nơi này. Thà rằng nó chết ngay tại Luân Đôn cho rồi. Ngủ một giấc thật say không bao giờ tỉnh lại dễ dàng biết bao.

- Này, - Ai đó vừa nhảy xuống từ tầng giường thứ hai ngay trên đầu nó. - tỉnh rồi hả?

Căn phòng tối om khiến nó chẳng trông thấy gì cả. Chỉ nghe được tiếng bước chân, giọng nói của một cô gái. Là ai trong hai cô gái trong trại thì nó chịu. Ngày hôm qua nó nghe được bao nhiêu, trông được bao nhiêu nó đã quên gần hết, chỉ thấy mơ mơ màng màng trong đầu.

Đốm lửa sáng xuất hiện, mọc lên từ chiếc nến đặt trên bàn cạnh đầu giường ngủ. Là cô gái bướng bỉnh đấu chọi với đội trưởng Bein hôm qua, Elly ngồi bịch lên giường nó, lấy tay che cái miệng đang ngáp dở kia.

- Gareth, - Elly nói. - đúng chứ?

- Elly? - Nó nhăn trán. - Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Có cảm giác như mình đã ngủ rất lâu.

- Không đâu. - Elly tháo dây buộc tóc ra và tết lại mái tóc. - Mới tám tiếng kể từ lúc cậu ngã lăn ra đất. Giờ là bốn giờ sáng. Cậu đánh thức mình dậy bằng mấy tiếng động hỗn loạn. Hiểu chứ?

- Ôi! - Nó tựa vào thành giường liền cảm thấy vùng eo đau đớn. Sau lớp áo phông nó trông thấy miếng băng to tướng dán chặt lên da thịt. - Cái gì vậy?

Elly vỗ mạnh vào miếng băng khiến người nó nảy lên vì nhói. Cô ấy thì thầm:

- Tên Bein chết tiệt đó phạt mình chăm sóc cậu cả đêm thay vì đi nhặt bọ chét với bọn họ còn hắn ung dung lên trực thăng tới Midreth sau khi giao việc cho đoàn.

- Nhưng da thịt cậu cũng cứng cỏi đấy. - Elly tiếp tục. - Freed nói cậu chiến đấu với một con rắn đột biến nên mình mới biết mấy lỗ thủng trên sườn cậu là nanh rắn. Thông thường cậu phải chết cong queo sau khi bị nó cắn chứ làm sao sống và chịu đựng được một khoảng thời gian lâu tới vậy.

- Có thể do, - Nó nhún vai, mặt vẫn chưa ngừng nhăn vì đau. - may mắn nên mình còn sống thôi.

- Vậy giờ cậu ổn chứ. - Elly thắc mắc. - Mình còn phải truyền lại giọng điệu gớm ghiếc của tên Bein cho cậu nghe.

- Ổn. - Nó ngắt ngứ. - Có điều, đầu mình rất choáng. Hình như mình đã quên rất nhiều chuyện từ lúc sinh ra cho tới bây giờ.

- Cậu định nghĩa như vậy là ổn? - Elly thốt lên. - Không, không ổn chút nào. Mình phải tiêm cho cậu vài mũi nữa.

Gareth kéo Elly lại trước khi cô nàng định làm điều gì đó:

- Chỉ quên mất một cơ số chuyện thôi. - Nó đánh sang điều khác. - Cậu là bác sỹ hả?

- Đó là ước mơ hồi nhỏ. - Elly nói. - Mình chỉ biết mấy bài sơ cứu cơ bản thôi. Không thể tin được trong nhóm này chẳng có một bác sỹ thực thụ nào. Mình chẳng dám nghĩ tới chuyện ngày nào đó bị con sinh vật đột biến ngoài kia đâm thủng bụng rồi sẽ ra sao.

Nó nhăn mặt làm cô ấy phì cười:

- Ghê quá.

- Cậu đứng vững được chứ. - Elly thắc mắc. - Lát nữa đoàn sẽ di chuyển tới khu di tích.

Gareth bước xuống đất, bám vào cầu thang dựng cạnh giường mà đứng dậy. Nó thấy hơi ê ẩm một chút. Chắc nó sẽ chẳng thể chạy trong vòng vài ngày tới.

- Mình không muốn bị bỏ lại đâu. - Nó ra khỏi phòng ngủ. - Cảm giác đó thật đáng sợ.

- Phải, - Elly hạ giọng. - rất đáng sợ.

Cánh cửa sắt của trại kêu kèn kẹt một hồi. Ba thùng gỗ lớn được đẩy vào bên trong bằng sự gắng sức của các thành viên vị phạt. Trong khi bọn họ nằm ườn ra mà thở hổn hển thì nó tiến lại gần mấy thùng gỗ đang kêu lạch cạch.

Nó mở hờ nắp thùng ra và ngó vào bên trong. Một con bọ chét có cánh lao ra bấu cái mặt của nó trong khi nó vội đóng lại nắp thùng:

- Bọ chét?

- Nó cắn đau lắm đấy. - Freed nói. - Nổi mụn nhọt khắp mình mẩy luôn.

Nghe thằng nhóc dọa dẫm, Gareth không dám cử động. Mắt nó đảo qua đảo lại theo đường đi của con bọ chét đen sì. Con bọ này không có ý định bay đi, chắc nó rất thích thú khi trông thấy bộ dạng sợ sệt của Gareth.

Một tia lửa sượt qua mặt nó khiến con bọ chét cháy thành than. Nó nhìn theo vệt mờ dần tan biến vào khoảng không trên đường bay của ngọn lửa thì trông thấy cô nàng Elly đang nhún vai. Biểu hiện như thể con bọ chét đó chẳng có gì đáng sợ. Đối với họ là vậy còn đối với nó lại khác, đây là lần đầu tiên nó đặt chân đến sa mạc mà lại là sa mạc của thế giới khác, đây cũng là lần đầu tiên nó trông thấy tận mắt mấy con vật quái dị sống tại nơi khô cằn thiếu sức sống này. Còn nữa, họ có thứ gọi là ma thuật còn nó lại không, nó cũng chẳng biết bản thân có hay không vì đây đâu phải cơ thể của nó. Gareth rất muốn tìm một cái cớ nào đó để hỏi họ cách tạo ra ma thuật mà chưa được. Nó sợ họ sẽ nghi ngờ. Tại Nevareth, nó chỉ có một thân một mình, nếu còn bị ruồng bỏ chắc nó sẽ chẳng sống được.

- Mấy thùng bọ chét này tính sao. - Elly nói. - Tên đó phạt các cậu làm việc này chắc phải có lý do chứ. Hắn thích món bọ nướng hả?

Arionell ủ rũ làm hai cái sừng ve vẩy trên đầu cụp xuống:

- Anh Bein sẽ bắt chúng ta chuyển hết về thuộc địa.

- Mấy thùng bọ cũng bán được sao. - Kashu nói. - Một con bọ trị giá bao nhiêu vậy?

- Bán? - Freed lắc đầu. - Chuyển về có nghĩa là tặng cho họ.

Kashu cằn nhằn:

- Lại làm việc không công.

Aike phủi sạch quần áo, lấy tay chải chuốt bộ tóc ánh kim bóng nhẫy:

- Các thuộc địa cung cấp lương thực cho đoàn thám hiểm. Nếu họ cần bọ chét ta tặng cho họ cũng phải thôi.

Freed nhặt lại chiếc ba lô của cậu trong số vài ba cái ba lô chồng chất lên nhau cạnh chiếc bảng gỗ:

- Anh Bein nói việc chuyển mấy thùng bọ về thuộc địa giao cho người mới. Mình, Aike và Arionell sẽ tới khu di tích.

Cả Kashu và Elly gắt lên:

- Bọn mình cũng muốn tới khu di tích.

Aike vỗ vai Gareth:

- Các cậu định để anh bạn này đẩy một lúc bốn thùng bọ chét với thân hình thương tích hả.

- Vậy Kashu, - Elly nói. - cậu và Gareth làm chuyện đó đi.

Kashu nhặt chiếc ba lô của cậu ta lên:

- Tôi đâu gia nhập đoàn thám hiểm để làm công việc vớ vẩn đó.

Arionell thở dài:

- Bein rời khỏi là lại có rắc rối.

Elly chỉ tay vào cái bảng gỗ có dán bản đồ khu vực thám hiểm:

- Người mới phải được hướng dẫn tận tình chứ. Tên đội trưởng đó nghĩ cái gì vậy.

- Mã liên lạc của To Con là gì. - Kashu nói. - Tôi phải hỏi rõ anh ta.

- Cậu muốn cả lũ lại bị phạt hả. - Freed chống hông. - Thế này đi, bốn thùng bọ chét chỉ cần sức của hai người là đủ chuyển đến thuộc địa. - Freed chỉ tay vào ba thành viên mới. - Các cậu rút thẻ coi ai may mắn.

- Quyết định vậy đi. - Elly xoa hai bàn tay vào nhau. - Dù sao mình cũng đang khó chịu.

Thấy Kashu ném ba lô cho Aike còn Elly thì lui ra sau giống như chuẩn bị chiến đấu. Chỉ là rút thăm thôi, nó không hiểu họ nghiêm trọng thế để làm gì hay rút thăm tại thế giới này không đơn giản như nó nghĩ. Nó đang định rút lui thì Freed đã đẩy nó tới. Ba thành viên mới đối mặt với nhau.

Freed lọ mọ trong chiếc ba lô của Aike và rút ra một tấm thẻ vuông vức, bóng loáng. Cậu ta bước tới giữa trung tâm tam giác đối mặt và giơ tấm thẻ lên. Nó có thể trông thấy Elly và Kashu đang rất tập trung nhìn vào tấm thẻ. Còn nó thì lại nhìn hai người bọn họ vì không biết sẽ có chuyện gì diễn ra.

Khi Freed thả tay ra, tấm thẻ kia không rơi xuống mà xoay vòng vòng trên không. Lúc này ngay cả Freed cũng tập trung vào tấm thẻ ác liệt không kém Elly và Kashu. Nó lờ mờ đoán được cái trò rút thẻ này chơi ra sao. Có thể cả ba sẽ đâm sầm vào nhau và giằng co tấm thẻ đó.

Freed hô lớn:

- Sẵn sàng.

Chưa bao giờ nó từ chối một trò chơi nào từ thời trung học cho tới khi trở thành sinh viên, ngay cả môn bóng bầu dục. Còn cái trò rút thẻ này lại khác, nó không hiểu cách chơi cũng chẳng hiểu luật chơi. Thậm chí tâm trí nó còn đang bị phân tán khi cố nghĩ xem làm thế nào tấm thẻ kia bay lơ lửng được.

Một luồng khí đẩy nó bay ập vào tường. Có lẽ do Kashu làm vì tay cậu ta đang hướng vào nó và Elly. Nó trông thấy Elly cũng bị đẩy về phía sau một đoạn chứ không ngã lăn quay như nó.

- Phải cướp thẻ. - Nó nghĩ bụng. - Và ngăn các đối thủ khác lấy thẻ.

Gareth bò dậy, chạy tới chỗ tấm thẻ. Chẳng dễ dàng như nó nghĩ, một dây leo bằng băng trong suốt mọc lên dưới sàn bám chặt chân tay nó. Đầu dây leo cắm chặt lên trần chẳng khác gì cây đậu thần trong truyện cổ tích. Cả Kashu cũng bị khống chế bằng cách tương tự.

Elly đắc chí bước tới chỗ tấm thẻ xoay trên không. Cô nàng chuẩn bị tóm lấy thì tấm thẻ bay vút vào tay Kashu trước sự ngỡ ngàng của mọi người và cả nó.

- Sao cậu không dùng tạo luồng khí từ gió kéo nó về chỗ mình ngay từ đầu. - Arionell nói trong vẻ tiếc nuối. - Lửa của Kashu không làm tan được băng của cậu cũng có nghĩa luồng khí của cậu cũng khỏe hơn hẳn.

- Mình quên mất. - Elly quay lưng đi nơi khác khiến các mảng băng vỡ tan. - Thôi bỏ đi.

Kashu ném trả chiếc thẻ về phía Freed:

- Chà, tới khu di tích thôi.

Freed lấy chiếc sổ dày cộm đặt lên bàn:

- Hôm qua mình còn chưa ghi được mã liên lạc của cậu thì cậu đã bất tỉnh rồi, Gareth.

- Mã liên lạc? - Nó nuốt nước miếng. - Mình không có.

Freed thốt lên:

- Cậu không có máy liên lạc?

- À, - Gareth ngập ngừng. - Mình nghĩ đã đánh mất nó rồi.

- Trận chiến với con rắn đột biến hả. - Freed nói. - Hiểu rồi, vậy lát tới thuộc địa cậu hãy tìm Eillens mua lấy cái mới.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 4. Thuộc địa Desert Scream
Arionell đưa một chiếc chìa khóa cho Elly:

- Xe ở sau trại. Mấy tên lính canh rất hay làm trò, hãy vào thuộc địa từ cổng phía Nam và gặp Cito. Anh ta mắc chứng dị ứng với bọ chét.

Elly gật đầu nhưng lại đặt chiếc chìa khóa lên bàn. Cô ấy thẫn thờ ngồi nhìn từng người bước ra khỏi cánh cửa sắt.

- Này, - Gareth nói. - vẫn tiếc vụ rút thẻ sao?

- Đi thôi. - Elly ném chiếc chìa khóa cho Gareth. - Cậu lái đi.

Cầm chiếc chìa khóa trên tay mà nó có hơi run sợ. Nó đã từng lái chiếc Hyundai Getz mượn được từ thằng bạn sống trong khu học xá, một kiểu xe không được bắt mắt cho lắm nhưng được cái máy móc ổn định, ít hỏng vặt. Điều quan trọng ở đây là liệu cái xe mà Elly bảo nó lái có giống cái xe trong thế giới của nó không.

Trong khi nó mải suy nghĩ thì cô ấy đã đeo ba lô lên vai và kéo xềnh xệch cái ba lô của nó ra khỏi trại cứ như thế nó đã đồng ý lái xe.

- Đợi mình với.

Nó đẩy mấy thùng gỗ ra phía sau trại và hạnh phúc vô cùng khi trông thấy một chiếc xe bán tải cũ kỹ đỗ sừng sững trước mặt. May cho nó định nghĩa từ “xe” ở Nevareth không hề thay đổi.

- Đang nghĩ gì vui hả. - Elly lên tiếng. - Ngừng lại được không, Gareth?

- Cái gì? - Nó trố mắt lên. - Làm sao cậu biết mình đang vui.

Elly nhăn mặt:

- Vậy cậu nghĩ cái xe rung lên bần bật là do mình làm à.

Lúc này nó mới trông thấy cái xe bán tải ngừng chuyển động. Có thể vì quá vui nên ban nãy nó chẳng trông thấy điều này nhưng nó thực sự không hiểu Elly nói vậy nghĩa là sao.

- Khoan đã. - Nó ngẫm lại. - Mình vừa làm cái xe kia rung động?

Elly mở cửa xe ra:

- Chuyển mục tiêu sang mấy cái thùng gỗ ấy. Mình nghĩ cậu chẳng khiêng nổi chúng lên thùng xe với mấy vết cắn bên sườn đâu.

Theo lời Elly nó quay ra nhìn mấy cái thùng đựng bọ chét. Chẳng có gì xảy ra. Cái xe tải cũng đã ngừng rung lên. Nó cứ nhìn mấy thùng bọ chét mà tưởng tượng ra cái thùng đang bay lơ lửng trên không.

- Thôi đi. - Nó thở dài. - Bay thế quái nào được.

Cuối cùng, Gareth đành nghiến răng nâng mấy thùng bọ chét lên thùng xe cho bõ tức. Phải chi ở Nevareth họ tạo ma thuật bằng cách đọc mấy câu thần chú thì hay biết bao. Dù khả năng thuộc lòng không tốt nhưng nó vẫn sẽ gắng mà thuộc hết.

Gareth lên xe sau khi đã xong công việc khuân vác. Trông thấy Elly lưng tựa vào ghế một cách an nhàn nó chỉ muốn ném cô nàng ra thùng xe ngồi cùng mấy con bọ chét. Thế rồi các vật dụng trên xe thu hút sự chú ý của nó ngay lập tức. Có rất nhiều vật lạ cũng có rất nhiều vật quen thuộc mà nó có thể nhận ra như chiếc tai nghe treo lủng lẳng trên tay lái đang được nối với cái máy màu trắng trông giống chiếc máy Bein dùng gọi Freed đêm hôm qua. Giờ nó đã biết cái máy đó được gọi là máy liên lạc theo như lời nói ban nãy của Freed. Dãy nút số trên thân máy cũng giúp nó hiểu muốn liên lạc với ai cần mã liên lạc, kiểu pha trộn giữa bộ đàm và di động. Nó ước gì bọn họ trông thấy mấy cái điện thoại thông minh bán trong cửa hàng Covent Garden. Không hiểu nền khoa học tại Nevareth đang ở mức nào. Mà dù ở mức nào đi chăng nữa họ vẫn hơn về phần ma thuật.

Xe đã lăn bánh. Còn cô nàng Elly thì không có ý định mở miệng nên nó mới có thời gian suy ngẫm nhiều điều. Nó chôn cái mục tiêu tốt nghiệp Đại học Warwick với điểm số cao ngất ngưởng xuống đất và bắt đầu hoạch định ra các mục tiêu mới trong Nevareth. Mục tiêu đầu tiên và quan trọng nhất chính là tìm câu trả lời cho sự tồn tại của nó ở nơi này bởi nó vẫn đang rất hoang mang và lo lắng cho gia đình.

- Cứ lên xe rồi lái thôi à. - Elly ném tấm bản đồ da vào chỗ nó, nhanh tới mức ý định né tránh còn chưa kịp hình thành trong tâm trí nó. - Tới Desert Scream.

Nó tự nhủ sau khi trải tấm bản đồ ra:

“Con nhỏ đáng ghét.”

Một sa mạc hoang vu với các cọng cỏ khô héo, các bức tường đổ nát nằm rải rác trên đường đi. Nóng bức và mệt mỏi, nó chẳng muốn ở đây thêm một giây nào nữa. Có thể tìm thấy một khách sạn tiện nghi với điều hòa mát rượi và bể tắm nước khoáng ở nơi này không? Gareth bật cười với suy nghĩ điên rồ của mình.

Không khí buồn tẻ trong chiếc xe với một cô nàng chán ngắt ngồi bên cạnh làm nó càng thêm buồn ngủ mặc dù nó chỉ vừa mới ngủ dậy. Như thói quen nó đưa tay nhấn radio trên xe và ngồi chờ giai điệu Tequila cất lên, một bản nhạc Rock ‘N’ Roll sôi động với tiết tấu nhanh giết chết mọi khoảng thời gian u ám.

“Nevareth đang thay đổi. Tòa tháp gửi lời khuyên chân thành tới các bạn rằng đừng có nghe nhạc khi đi ra đường. Hãy đảm bảo đầu óc bạn luôn trong trạng thái tĩnh tâm nếu bạn còn muốn triệu hồi ma thuật”

- Cái quái gì thế? - Gareth tự hỏi chính nó. - Ai đang nói vậy?

- Ahyidereun làm việc trong tòa tháp. - Elly nói. - Cậu chẳng cần nhớ tên hắn đâu. Mình đã đọc sai cái tên này cả trăm lần trước khi có thể phát âm đúng.

- Cảm ơn vì lời khuyên. - Gareth nói. - Nhưng ý mình là cái gì đang thay đổi kia. Nơi này chưa đủ quái dị hay sao.

- Nevareth nghĩa là bao trùm tất cả. - Elly xoa cằm. - Xung đột diễn ra liên miên, bệnh dịch không rõ nguyên nhân, càng ngày càng có nhiều sinh vật đột biến. Nói cho dễ hiểu, con rắn đã nhai cậu chính là sự thay đổi, nó to hơn, khỏe hơn, dữ hơn.

- Càng ngày càng có nhiều? - Nó nhắc lại câu nói của Elly. - Còn nhiều thứ giống con rắn đó sao.

Các tiếng cộc cộc đập liên tiếp vào cửa xe bên chỗ Gareth khiến mồ hôi nó chảy ra như tắm. Nó không muốn liên tưởng tới cái thứ gì kinh tởm giống con rắn khổng lồ mất đầu nữa. Nó chẳng dám ngoảnh mặt ra cửa xe mà nhìn cho tới khi các tiếng cộc cộc được thay thế bằng mấy tiếng cào ghê răng. Một bàn tay với năm đầu vuốt sắc nhọn đâm xuyên qua cửa xe lấy hết đi sự bình tĩnh của nó.

- Cứ lái đi. - Elly hét lên rồi trườn tới chỗ Gareth. - Để mình xử nó cho.

- Yên tâm đi, mình không định tranh phần của cậu đây. - Nó nhấn chân ga làm cái xe bay đi vèo vèo. Mấy hòn đá nhỏ nằm chắn giữa đường lại thêm con gì tấn công xe khiến cái xe đung đưa dữ dội khiến đầu óc nó quay cuồng. Ngay cả Elly cũng không tha cho nó, cô ấy đang cấu véo khuôn mặt nó, giằng xé bộ tóc nó trong khi gắng ngoài người ra khỏi cửa xe.

- Một con chuột túi có cái tai thỏ và vuốt sắc. - Elly nhận định sau khi tiếng la đau đớn của sinh vật đột biến kia vang lên . - Tuyệt!

- Xong rồi thì đừng đè lên mình nữa. - Gareth nạt cô ấy. - Cậu đang chắn tầm nhìn của mình đó.

- Nguy hiểm. - Elly hét. - Dừng lại mau.

Dù chẳng biết Elly trông thấy cái gì nhưng nó vẫn chiều theo phản xạ tự nhiên mà nhấn chặt chân phanh. Chiếc xe lao thằng vào đống bao cát bừa bộn chắn trước cổng thuộc địa làm đống cát vụn văng khắp mặt kính, cánh cửa xe rách nát bung ra ngoài, lắc lư một hồi.

Gareth có thể trông thấy điểm sáng trên tấm bản đồ da nằm tại chữ Desert Scream to tướng. Hóa ra nó đã tới nơi dù chặng đường gặp nhiều khó khăn. Đáng lẽ nó nên vui vì điều này nhưng trông người đang tới bên chiếc xe làm nó lo toan nhiều hơn. Anh ta đội chiếc mũ vải xanh kín đầu, khuôn mặt cũng bị bít kín chỉ để lộ hai con mắt, chân đi ủng, tay cầm gương. Đích thị là lính canh thuộc địa.

Elly giờ mới chịu tha cho cái thân hình đáng thương của nó. Cô ấy nhảy khỏi xe, tự nhiên hít thở không khí bên ngoài cứ như chẳng có chuyện quái gì xảy ra vậy.

Nó tự nhủ sau khi xuống xe:

“Mong rằng anh ta không tới đòi kiểm tra bằng lái của mình.”

Lính canh ban nãy cầm thanh gươm mảnh dẻ lật bao vải rách một lỗ to tướng sau pha va chạm lên. Đợi cát chảy hết ra ngoài anh ta mới cất tiếng:

- Tin ta đi, các người gặp rắc rối to rồi.

Elly tới bên thùng xe, ngoắc tay gọi tên lính canh:

- Có chút quà cho anh đây.

Hắn vác thanh gươm lên vai:

- Ta không nhận hối lộ, cô gái à.

Gareth còn nghĩ tên này là người tốt, ấy vậy mà hắn vẫn tiến lại chỗ Elly sau khi nói ra một câu nghiêm túc. Hoặc cũng có thể hắn là một kẻ trông thấy con gái là sáng mắt lên.

- Á. - Hắn nhảy lui lại vài bước sau khi Elly mở hờ nắp thùng gỗ ra. - B…b…bọ…chét.

Elly đắc chí nhìn tên lính canh nôn đầy một bãi ra đất:

- Hạt ngô, thịt gà, cà rốt, hành tây, rau xanh. Món súp chào buổi sáng sao, Cito.

Gareth cũng thấy buồn nôn khi nghe Elly miêu tả lại đống hỗn độn tên lính canh vừa thải ra. Có lẽ nó sẽ ngừng ăn súp vài ba tháng tới nếu nó là anh ta.

Tên lính canh hét rồi lại tiếp tục nôn ọe:

- Mang thứ đó đi chỗ khác mau.

Elly nói:

- Vậy bọn ta vào trong thuộc địa không vấn đề gì chứ.

- Đi đâu cũng được. - Tên lính canh ú ớ. - Đừng để mấy con bọ chét đó bay trước mặt ta.

Elly nháy mắt với Gareth rồi trèo lên xe:

- Đây là cửa Nam.

- Phải rồi, - Gareth liếc tên lính canh, cố không nhìn xuống bãi nôn của anh ta. - đó là Cito.

Chiếc xe lăn bánh tới kho thuộc địa. Sau khi chất bốn thùng bọ chét lại kho, nó biết mình cần phải tới chỗ Eillens mà Freed dặn. Tiếc rằng cái bản đồ da không có hiện tên người bên trên.

- Tới Eillens. - Elly nói. - Cô ta đã dọn quầy hàng thập cẩm của mình tới một nguồn nước ngoài thuộc địa vì không chịu nổi cái nóng nơi đây.

- Thật sự cậu là thành viên mới sao?

Gareth nhảy lên xe và đi theo sự chỉ dẫn của Elly đến ốc đảo ẩn sau các dãy núi phủ cát cheo leo. Nó chỉ tay lên các hình vẽ kỳ lạ khắc trên vách đá:

- Cậu hiểu được chúng không, Elly.

- Có thể đó là dấu tích từ thời đại Quý Tộc hoặc trước nữa. - Elly nói. - Cậu trông thấy hai người đều mang đôi cánh khổng lồ chứ.

Gareth nhìn theo hướng chỉ của Elly thì trông thấy một người thân hình đỏ rực với đôi cánh đen tuyền và một người có thân hình trắng toát mang đôi cánh bạch kim:

- Trông họ giống nhau quá.

- Đúng vậy. - Elly gật đầu. - Màu đỏ là Quỷ, màu trắng là Thần. Trận chiến giữa hai người đó đã xảy ra cách đây hàng ngàn năm nhưng dư âm vẫn còn cho tới ngày hôm nay mặc dù Thần đã chiến thắng. Người dân đều cho rằng Nevareth đang biến đổi nhiều phần do sức mạnh của Quỷ.

Gareth quẹo xe vào một rặng cây râm mát:

- Cậu nói Thần đã thắng.

- Mình có nói Quỷ đã chết sao? - Elly xuống xe. - Ngược lại, người biến mất lại là Thần. Thần đã trút bỏ hết năng lượng trong người để phong ấn con Quỷ vào cõi hư vô.

- Vậy con Quỷ chưa chết. - Gareth thốt lên. - Có khi nào nó đang ở ngay đây và quan sát chúng ta không.

- Ý tưởng hay đấy. - Elly nói. - Mong rằng sau một thời gian dài biến mất con Quỷ đã phong độ hơn xưa.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 5: Hội Giấu Mặt
Hai người rời xe đi tới cửa tiệm của Eillens nằm giữa đám cỏ hoang dại mọc cao tới đầu gối. Không biết đó là sở thích của chủ tiệm hay vì thói lười biếng khó sửa. Gareth bước lên bậc thềm đưa tay gõ cánh cửa đóng chặt. Một luồng điện chạy từ bàn tay tới khắp thân thể nó làm nó giãy nảy lên.

- Cảm ơn. - Elly nói. - Vì mình cũng vừa định gõ cửa.

Nó nghiến răng:

- Không có gì.

Gareth trông thấy cái lỗ dẹt hình đôi mắt chạy quanh mặt cửa đến vài vòng mới có tiếng nói phát ra:

- Bắt đầu từ hôm nay ta chỉ gặp người quen thôi.

Elly chống tay ngang hông:

- Có chuyện gì khiến cô phải dùng cả dược Chống Trộm vào sáng sớm vậy, cô Eillens.

Giọng nói sau cánh cửa vang lên:

- Sao cô biết tên ta.

- Đoàn thám hiểm tại mỏ dầu bỏ hoang cần chút vật dụng. - Elly nói. - Cô không phiền chứ?

Eillens vẫn không chịu mở cửa:

- Chứng minh đi.

Elly bắt đầu kể:

- Tên đội trưởng Bein hách dịch, thằng nhóc tóc đỏ nhỏ con, anh chàng Aike nhí nhố và Arionell hậu đậu.

- Sao cậu biết mấy điều này. - Gareth thì thầm. - Cậu mới ở trại một đêm thôi mà.

- Lý do đơn giản lắm. - Elly hất mặt lên. - Vì ông Luu đây đã ngủ hàng tiếng trời trong khi bọn tôi bị Bein hành hạ.

Eillens thò đầu ra ngoài bên cánh cửa mở hờ:

- Ta cũng nghe phong phanh đâu đây rằng cái đoàn kỳ dị có vài ba thành viên mới.

Lần này Eillens không cản hai người nữa mà lôi hai người vào trong rồi đóng sầm cánh cửa lại một cách mạnh bạo. Nó nhìn đứa bé dáng vẻ nhút nhát núp sau Eillens mà hỏi:

- Con của chị hả?

Eillens trừng mắt làm cái thân hình khốn khổ của nó xoay vòng dưới đất:

- Làm thế quái nào cậu nghĩ một cô gái chưa có bạn nhảy như tôi lại có con hả.

- Xin lỗi. - Gareth thét lên trong cơn quay cuồng. - Chị dừng lại được chứ.

- Được thôi. - Eillens quay qua bên bắt tay Elly. - Vấn đề là tôi chưa biết tên hai người.

- Elly. Và cái tên cù lần kia, - Cô ấy chỉ thẳng vào Gareth đang ngất lên ngất xuống vì chóng mặt. - là Gareth. Cậu ta cần một cái máy liên lạc ngay bây giờ.

Eillens dắt thằng bé tới ngồi bên chiếc ghế ngay kệ cửa sổ kéo rèm kín mít với một đĩa bánh quy đầy ắp. Chị ta bỏ nó lại đấy, tới bên các ngăn gỗ xếp chồng lên nhau thành một bức tường đồ sộ lục lọi một hồi.

- Ăng ten tầm trung liên lạc trong lục địa hay ăng ten cao cấp bắt tín hiệu xuyên Nevareth đây. - Eillens nói. - Hai loại chênh nhau có vài ngàn Zen thôi, tôi nghĩ dùng loại cao cấp rất tốt cho nghề của cậu.

Gareth rùng mình một cái, nó đã không nghĩ đến điều thiết thực nhất đó là tiền. Nó chẳng có một xu trong túi cũng chẳng hiểu về tiền tệ nơi này thì sao biết được cái giá chị ta đưa ra liệu có đắt gấp đôi học phí tín chỉ cả năm nó phải đóng không.

- Này, Elly. - Nó tới chỗ cô nàng đang ăn ké bánh quy của thằng bé.

- Tất nhiên phải dùng loại ăng ten cao cấp rồi. - Elly thay nó đáp lại lời của Eillens. - Trừ phi cậu muốn băng qua đại dương để tới nhà của bạn bè tán phét trong kỳ nghỉ.

Gareth vò đầu bứt tai:

- Vấn đề là mình không có mang theo tiền.

Elly nhai miếng bánh quy rồm rộp trong khi đang nhìn nó làm nó tưởng như mình sắp bị cô nàng nhai ngấu nghiến:

- Làm con nợ của mình không dễ chịu đâu, Gareth.

- Cùng lắm mình sẽ chôm một cái vòng tay giá trị trong khu di tích giao cho cậu nếu mình không thể biến ra vàng khi kỳ hạn tới. - Gareth nhún vai.

- Mình thích vòng cổ. - Elly phủi vụn bánh quy bám trên tay. - Cố gắng đừng để tên Bein hống hách biết được.

Eillens ném chiếc máy liên lạc vỏ xanh lơ cho Gareth:

- Nếu hai người muốn rút lõi thì nên nhân cơ hội hiếm hoi trong mấy ngày lũ áo trùm tới Huan đi.

Gareth nhăn mặt:

- Áo trùm?

- Lũ áo trùm được gọi Hội Giấu Mặt nổi tiếng từng đột nhập thành công vào tòa tháp và trở ra như đi du lịch đó. Tòa tháp đưa tin bọn chúng đã rủ nhau sang Huan làm một thương vụ lớn vì vậy ta mới bôi dược lên cửa. - Eillens quay sang Gareth. - Xin lỗi nếu làm cậu đau.

- Từ khi nào tòa tháp để ý đến mấy đứa nhóc con đó. - Elly nghiêm nghị một cách thất thường.

- Khi bọn chúng chán mấy trò gây rối nhảm nhí và tập tành đi ăn cướp, mục tiêu hiện giờ là các đoàn thám hiểm. - Eillens nói. - Liệu trong mấy khu di tích có vật giá trị nào hơn kem chống nắng không?

Elly vội vã trả tiền cho Eillens và lôi Gareth ra khỏi cửa tiệm. Nó không hiểu sao cô ấy lại phản ứng dữ dội với Hội Giấu Mặt thế kia thay vì ở lại mặc cả cái máy liên lạc xấu òm.

- Khỏi về trại. - Elly đóng sầm cánh cửa xe lại. - Tới thẳng khu di tích đi.

- Cậu nghĩ Hội Giấu Mặt đã ra tay hả. - Nó vừa hỏi vừa nổ máy. - Nếu có vấn đề gì họ đã liên lạc với chúng ta nhờ giúp sức rồi.

Elly kéo khóa ba lô, lấy ra chiếc máy liên lạc đang kêu liên hồi của cô ấy:

- Đúng thế.

Sau tiếng rè rè ngắt quãng nó có thể nghe rõ âm thanh rên rỉ của Kashu, tiếng khóc của Arionell và tiếng tranh cãi giữa Freed với Aike.

Elly đập mạnh vào vai nó:

- Lái đi.

Tiếng của Kashu:

“Liên…liên lạc được rồi.”

“Elly,” Freed rống lên. “Kashu bị trúng tên. Bọn mình không thể di chuyển được vì máu ra quá nhiều.”

“Chặn máu lại rồi đưa về trại đi.” Aike chen vào. “Bọn áo trùm đã cướp được hộp cổ vật và Bein sẽ xé xác chúng ta nếu anh ta biết được. Nếu các cậu trông thấy bọn chúng trở ra ngoài thì chặn lại ngay.”

Gareth vừa lái vừa nhìn thật kỹ dấu nhân đỏ tại khu di tích trên tấm bản đồ:

- Bãi Cáo! Ai đó nói cho mình nghe đây chỉ là tên địa danh thôi đi.

“Nghĩa đen đấy.” Freed nói. “Đừng có nghe Aike, cứu sống Kashu là chuyện quan trọng nhất. Cứ chạy thẳng vào khu di tích nếu các cậu trông thấy bọn chúng trở ra.”

“Cậu nói cái quái gì vậy.” Aike nạt. “Bein đã nhấn mạnh hộp cổ vật rất quan trọng.”

- Đủ rồi. - Elly gào vào cái máy liên lạc trước khi tắt ngóm. - Tôi sẽ làm cả hai. Chặn lại sau đó chạy vào cứu cậu ta.

- Cậu chắc chắn chứ. - Gareth nói. - Mà cái quái gì đang bay tới vậy

Trong chớp mắt cánh cửa xe nứt ra do bị một mũi tên đen cắm vào. Gareth chao đảo một hồi rồi nhấn ga hết mức tiến thẳng tới Bãi Cáo:

- Mong rằng các cậu có mua bảo hiểm cho cái xe.

Khu di tích đang dần hiện lên trước mắt nó, có điều nơi này đông vui hơn nó tưởng. Đàn cáo sa mạc với cái miệng rớt dãi, lũ áo trùm với chiếc nỏ to lớn, và các mũi tên bay lạc như mưa. Lúc này nó không dám nhận định Hội Giấu Mặt nguy hiểm hay đàn cáo kia mới là kẻ nguy hiểm.

Gareth nhấn phanh làm chiếc xe khựng lại bất ngờ:

- Giờ cậu định làm gì?

- Đâm thẳng vào. - Elly nổi nóng cướp lái. - Cậu muốn chiêm ngưỡng hay muốn chiến đấu?

Lần thứ hai trong ngày Elly đè lên người nó. Nếu biết có chuyện này xảy ra thà nó để cô nàng cầm lái ngay từ lúc rời trại còn hơn. Khi được Elly điều khiển chiếc xe nguy hiểm hơn bao giờ hết. Nó có thể đếm được có ít nhất ba con cáo bị tông trúng còn lũ áo trùm kia né tránh rất linh hoạt.

Chiếc xe đỗ ngay trước cánh cổng đổ nát của khu di tích. Cửa xe bị Elly đạp tung ra, không hiểu vì sao nó lại xuống xe cùng cô ấy. Và nó chỉ hối hận khi bọn áo trùm chĩa nỏ về phía hai người. Lũ khôn lỏi đó đã tìm được một bồn cát cao để trú chân, nhường bãi cáo lại cho nó và Elly.

- Đừng sợ. - Elly nói nhỏ. - Khi sợ hãi tâm trí sẽ rối loạn. Một khi tâm thần bất ổn cậu không thể triệu hồi ma thuật

- Cẩn thận.

Gareth đẩy Elly ra khi mũi tên của một đứa trong Hội Giấu Mặt bay tới. Nó mường tượng mình đang chơi Parkour và lộn nhào một vòng tránh né làm mũi tên cắm xuyên đầu một con cáo đang giơ vuốt phía sau. Hiểu theo cách tốt thì bọn áo trùm vừa cứu nó còn hiểu theo cách xấu thì bọn chúng cố tình kích động đàn cáo kia. Hàng chục con cáo xù lông lên như bị điện giật nhảy bổ vào nó. Đáng lẽ nó nên lo sợ nhưng nhìn bọn áo trùm đắc chí bỏ đi nó chỉ thấy tức tối. Nó cảm thấy toàn thân nóng bừng lên. Ban đầu chỉ là cơn nóng trong lòng, chỉ trong vòng tích tắc cơn nóng giận hình thành lên một ngọn lửa đỏ rực đốt cháy vạt áo trùm của bọn chúng. Nó cam đoan chính nó vừa làm điều đó bởi Elly đang lo đối phó với lũ cáo xung quanh bằng băng ma thuật, tiếng băng nổ tanh tách của cô ấy vẫn đọng lại bên tai nó thì sao có thể nhầm lẫn được.

Bọn áo trùm luống cuống dập lửa của nó nhưng vô ích. Chúng đành cởi bỏ tấm áo ra và nhảy xuống cồn cát lớn. Chẳng cần ai bảo nó lập tức đuổi theo như bản năng. Tới khi chạy đến chỗ đống áo trùm cháy khét lẹt thì một cơn gió mạnh mẽ tạt thẳng vào mặt nó. Chiếc trực thăng sơn chữ “Hội Giấu Mặt” to tướng bay vụt lên không trung.

Gareth nhặt lấy đống áo trùm cháy hơn nửa lên khi nó trông thấy vài vật dụng kỳ lạ dắt bên trong: bật lửa, bao thuốc dở, mẩu giấy cháy xém với vài dòng chữ nguệch ngoạc. Còn thứ cần tìm là hộp cổ vật chắc chắn đang nằm trên chiếc trực thăng đáng ghét ban nãy.

- Gareth. - Elly vẫy gọi nó. - Mình không mong cậu lấy lại được hộp cổ vật vì vậy câu hỏi là cậu tìm được gì hữu ích chứ.

- Không chắc nữa. - Gareth đưa mẩu giấy cho Elly trong khi cả hai tăng hết tốc lực chạy vào khu di tích. - Một chiếc bật lửa, một bao thuốc, và cái này.

Elly cầm lấy tờ giấy nhưng cô ấy không xem mà la thất thanh:

- Máu lan khắp người cậu rồi kìa.

Gareth rùng mình đặt tay vào mạn sườn, nó sờ thấy đống nhớp nháp của máu chảy ra từ miệng vết thương. Có quá nhiều chuyện xảy ra khiến nó không để ý đến món quà con rắn mất đầu tặng cho mình.

Elly lại thốt lên:

- Không thấy đau sao.

Gareth càu nhàu:

- Nhờ cậu mà giờ mình thấy đau rồi.

Cả hai cứ chạy vào sâu bên trong cho tới khi trông thấy một căn phòng phát ra thứ ánh sáng trắng như chiếc đèn của Freed nó trông thấy trong lần đầu gặp cậu ta. Có vẻ Freed và Aike đã ngừng cãi cọ để tập trung vào vết thương trên bả vai của Kashu.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 6. Kế hoạch
Trông thấy Elly bước vào, Arionell mừng tới nỗi tiếp tục mít ướt:

- Mình đã khóc một trận bằng cả tháng trước rồi.

Aike tỏ vẻ trách móc:

- Giờ ngừng được chưa.

Elly cởi chiếc ba lô đeo trên vai, lấy một hộp thuốc đầy đủ các đồ nghề sơ cứu đặt bên cạnh Kashu. Trong khi mọi người quan sát cô ấy và bả vai Kashu thì Gareth nhìn vào hộp thuốc mà nuốt nước miếng ừng ực.

Nó thắc mắc:

- Hôm qua mình cũng bị mổ xẻ như vậy hả.

Elly liếc cái đống nhớp nháp màu đỏ dính đầy áo nó:

- Hôm qua, cộng thêm lát nữa.

- Trời đất quỷ thần ơi, cậu cũng thương tích nặng nề như vậy sao. - Freed thốt lên. - Đã có chuyện quái gì xảy ra ngoài đó vậy.

- Bãi Cáo. - Gareth nhún vai. - Nghĩa đen. - Xong nó lại liếc qua Elly. - Hoặc lý do tế nhị khác.

- Băng lại dùm mình. - Elly đặt tay Arionell vào vết thương vừa đắp thuốc của Kashu. Cô ấy cắm thẳng một mũi thuốc tê vào sườn Gareth làm nó rú lên inh ỏi. - Đến lượt cậu đấy.

Freed há hốc miệng:

- Mình nghĩ nên đề nghị Bein tuyển một bác sỹ đích thực.

Cả Aike và Arionell đều đồng thanh:

- Mình cho cậu một phiếu, Freed.

Gareth cắn răng kèn kẹt:

- Mình nữa.

- Các cậu tỉnh ngộ muộn quá. - Elly nói. - Tốt nhất là nên như vậy bởi mình không phải hầu tá mà là một nhà thám hiểm.

Cả bọn cười ồ lên. Sau khi Gareth bị trừng phạt xong thì nó được Freed dìu đi còn Aike thì cõng Kashu vẫn bất tỉnh trên lưng. Lần này Gareth không cần cầm lái nữa, nó được ưu tiên ngồi bên thùng xe cùng Kashu và hai cô gái. Dù chưa biết tay nghề Freed thế nào nhưng nó vẫn an tâm nhìn cậu ta lái hơn là để tay lái rơi vào tay Elly.

Giờ là lúc nó bình tâm nghĩ lại pha đốt áo trùm tuyệt diệu ban nãy. Cách thức tạo ma thuật đã ở trong tầm tay nó nhưng nó nhất thời chưa ngẫm ra. Ban đầu nó làm cái xe chuyển động, giờ thì nó tạo lửa ở khoảng cách xa hàng chục bước chân. Nó cố sắp xếp lại các điểm đáng ngờ và mấy câu gợi ý vô thức của Elly.

- Cảm xúc. - Nó nghĩ bụng. - Ma thuật đến theo cảm xúc.

Nếu điều nó đoán là đúng thì hoàn toàn có thể lý giải được mấy chuyện lạ ngẫu nhiên xảy ra. Và nó hiểu rằng tạo được ma thuật không hề dễ, nó phải điều khiển được cảm xúc của mình trong trường hợp nguy nan nhất. Nó chỉ biết được nhiêu đó, còn việc tạo ra lửa hay băng hay nước hay gió thì nó hoàn toàn không xác định. Giống như đứa trẻ đặt chân vào ngôi trường mới với nhiều điều bỡ ngỡ, nó cần thời gian để học tập và có thể nó cần tìm một giảng viên.

Chiếc xe xập xệ đưa cả đoàn về trại an toàn. Chẳng ai nói câu gì trên đường đi. Trông thấy vẻ mặt ỉu xìu của Freed nói liền hỏi:

- Mình rất tiếc khi chiếc xe tan nát thế này.

Freed tung hứng chiếc chìa khóa trên tay:

- Tòa tháp chu cấp hết cho các đoàn thám hiểm. Dù chúng ta có phá sập trại cũng chẳng phải đền một Zen nào.

Nghe cậu ta nhắc tới Zen, chắc là thứ tiền tệ nào đó của Nevareth thì nó mới nói thầm với Freed:

- Lương các cậu thế nào. Bao nhiêu Zen một tháng. Thực ra mình không muốn hỏi câu này đâu nhưng giờ mình đã thành con nợ của Elly. Ai mà biết cô ấy có đâm vài mũi tiêm nữa vào cái thân mình nếu mình không trả nợ kịp thời.

Freed gãi đầu gãi tai:

- Trả theo từng chuyến hành trình. Khu di tích ban nãy được coi là một chuyến.

Gareth bồi thêm:

- Một chuyến thất bại.

Elly ngoắc đầu gọi nó và Freed vào trại:

- Chưa đâu.

Chỉ mấy phút nói chuyện với Freed mà trong trại đã tỏa hương thức ăn nghi ngút làm nó thòm thèm. Ngẫm lại từ lúc chết khô ở quảng trường St.James tới giờ nó chưa có thứ gì bỏ bụng. Nó chạy theo mùi hương đến chỗ mấy cái nồi lớn đặt trên đống lửa và hỏi Arionell xem có mỹ vị gì bên trong.

Gareth đoán:

- Cháo thịt?

Arionell lắc đầu khiến hai cái sừng ngoe nguẩy:

- Súp thịt theo ý của Elly.

- Cái gì? - Gareth quay qua nhìn Elly. - Cậu đùa sao.

Arionell mở nắp nồi ra để Gareth thấy rõ hạt ngô, thịt, cà rốt, hành tây, rau xanh quay mòng mòng trong nồi nước sôi sùng sục. Không chịu nổi nữa, nó chạy khỏi trại nôn thốc nôn tháo. Chẳng cần ngoái lại đằng sau nó cũng biết Elly đắc chí như thế nào. Dạ dày Gareth lúc này trống rỗng hơn bao giờ hết. Nó trở vào trại, cố gắng không nhìn mấy bát súp mọi người đang ăn.

Aike rời khỏi phòng ngủ, ngồi xuống ghế chải chuốt lại đầu tóc:

- Kashu đã lấy lại nhận thức có điều trước mắt chẳng thể hoạt động được.

- Giờ chúng ta báo lại cho Bein. Khóc lóc van xin tùy ý để anh ta phạt nhẹ một chút hay là, - Freed nhìn Elly. - đuổi theo Hội Giấu Mặt, lấy lại hộp cổ vật theo ý Elly.

- Cậu biết bọn chúng ở đâu chứ, Elly - Aike nói. - Là Midreth đấy, đó cũng là nơi Bein đang ghé qua. Sẽ ra sao nếu chúng ta đụng độ đội trưởng khi vừa đặt chân lên lục địa. Hay nhỡ đâu Bein về bất ngờ và trong trại chẳng có ai cả.

Arionell nói:

- Ý cậu là vì tỷ lệ bị phạt rất cao nên cứ thú nhận trước để bị phạt nhẹ hả.

- Không phải thế sao. - Aike thở dài. - Cứ để Bein nghe chuyện rồi giải quyết ổn thỏa.

Elly tới chỗ Aike, ngồi ngay trước mặt cậu ta:

- Đây là nhiệm vụ của chúng ta. Mất hộp cổ vật là lỗi của chúng ta. Chúng ta phải cố gắng sửa lỗi trước khi đặt gánh nặng lên vai người khác.

- Cậu nói mình đang thoái thác trách nhiệm à. - Aike đứng dậy. - Đây là đoàn thám hiểm với đội trưởng là Bein. Công việc phải được làm theo trình tự, tất cả đều phải báo cáo lên trên chứ không phải tự quyết.

- Ngừng lại Aike, - Freed quát. - cậu đang mất bình tĩnh, hiểu chứ.

- Xin lỗi, - Aike ngồi bịch xuống. - đó là ý kiến của mình. Còn các cậu thì sao, nghe theo người mới hay tuân theo luật.

Gareth nhận thấy một sự phân biệt lớn lao từ Aike mặc dù không biết trong bụng cậu ta có chủ ý đó không. Nó gắng quên đi cái món súp ghê rợn để cho Elly một phiếu:

- Nếu liên lạc với Bein anh ta sẽ bắt cả nhóm đi nhặt bọ chét hay lôi chúng ta tới Midreth tìm hộp cổ vật? Sớm muộn gì cả đoàn cũng phải đặt chân tới nơi đó vậy tại sao chúng ta không đứng lên hành động. Biết đâu ta sẽ lấy lại hộp cổ vật trước khi Bein biết, nhiệm vụ hoàn thành, mọi chuyện lại trở về như cũ. Hoặc giả như bị Bein bắt được giữa đường ta cũng nêu được một lý do chính đáng chứ không chỉ ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội.

Trong trại tĩnh lặng một hồi lâu.

Chắc họ không định mắng nó té tát đâu. Nó nghĩ như vậy. Dù sao đi chăng nữa nói được một câu, nêu ra được một ý kiến đối với nó thực sự rất thoải mái.

- Thế này đi. - Freed tuyên bố. - Vì không có đội trưởng ở đây nên chúng ta sẽ nghe theo số đông. Ai muốn gọi cho Bein để tự thú thì ra sau Aike. Còn ai muốn sửa sai thì ra sau Elly.

Gareth vỗ vai Aike rồi tới sau Elly trong khi mọi người cứ chần chừ, đứng yên một chỗ. Nó thấy việc này đâu có khó nhằn như vậy trừ phi họ sợ mất lòng nhau. Dù gì nó và Elly cũng đều là thành viên mới, về phe nhau cũng dễ hiểu còn Freed và Arionell đã là một nhóm với Aike từ lâu, lâu tới cỡ nào thì nó chịu.

Nếu ở đây có một cái đồng hồ chắc chắn nó có thể nghe rõ từng tiếng kim kêu tích tắc, tích tắc. Nó còn nghĩ ngày đầu tiên ở Nevareth sẽ trôi qua một cách nhàm chán trong yên lặng thế này cho tới khi Freed lên tiếng.

- Aike, - Freed tới bên cậu ta. - Xin lỗi, mình cũng muốn sửa sai. - Cậu ta bắt tay Elly, đứng ngay cạnh nó.

- Arionell. - Aike nói với khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng. - Cậu thì sao?

- Mình muốn báo lại cho Bein. - Arionell ngẩng mặt lên. - Ngay tại Midreth, mặt đối mặt.

- Được rồi. - Aike không giữ nổi bình tĩnh nữa, cậu ta đi lại quanh trại. - Mình chiều ý các cậu. Có điều hãy lấy Kashu ra làm gương. - Aike nhìn thằng vào Elly. - Trước khi có thêm ai đó bị trúng tên.

- Tất cả sẽ an toàn. - Elly lên tiếng. - Mình đảm bảo.

- Vậy chúc các cậu lên đường may mắn. - Aike trở về phòng ngủ. - Vì mình chẳng có lý do nào tham gia vụ này cả.

- Đợi đã, Aike. - Freed chặn cánh cửa lại. - Cậu phải đi vì chúng ta là một đội.

- Không phải cậu có đội mới rồi sao. - Aike nổi cáu. - Phải có một người ở lại canh chừng trại phòng khi Bein về và chăm sóc Kashu và người đó là mình.

Cánh cửa phòng ngủ hé mở. Kashu từ trong đó bước ra thều thào:

- Mấy tên này ồn ào quá. Tôi có thể tự chăm sóc mình và ở lại trại đợi Bein. Còn các cậu hãy cố lấy lại hộp cổ vật đi.

Aike giãy nảy một hồi:

- Tất cả các cậu đều muốn cô lập mình sao.

Freed nói:

- Cậu không muốn lột tấm áo trùm của cái hội đó à.

- Tất nhiên là muốn. - Aike cứng miệng. - À, không. Ý mình là…

Kashu đẩy Aike ra và đóng cửa phòng ngủ lại. Aike càu nhàu một hồi rồi mới lên tiếng:

- Vậy ai chủ trương tới Midreth thì lo tiền sinh hoạt nhé.

Gareth biết thừa cậu ta rất muốn đi mà còn giả bộ như bị bắt ép. Nhưng cái vụ đùn đẩy tiền nong cho Elly thì nó cực kỳ đồng tình. Nó chẳng muốn trở thành con nợ ngập đầu của Elly ngay ngày đầu sống trong trại.

- Cậu thật không lỏi. - Elly thở phào nhẹ nhõm. - Sao cũng được nhưng trước khi khởi hành các cậu cần xem thứ này.

Elly đặt mẩu giấy cháy xém lên mặt bàn trước bao con mắt hiếu kỳ của cả nhóm:

- Gareth tìm được trong áo trùm của một tên nào đó. Các cậu có chút ấn tượng gì với dòng chữ này không.

- Rin Lacher. - Arionell thắc mắc. - Chữ “Rin Lacher” bị gạch xéo.

Freed hoài nghi:

- Có thể là thành viên của Hội Giấu Mặt không?

Arionell nói:

- Nếu là thành viên của chúng thì tại sao cái tên lại bị gạch.

- Có thể là danh sách kẻ thù của chúng. - Gareth nói. - Cái tên bị gạch nghĩa là người này đã chết.

- Theo những gì mình biết Hội Giấu Mặt là một nhóm thiếu niên hư hỏng chuyên đi phá phách chứ không phải lũ giết người. - Elly nhận định. - Có thể người này là một thành viên trong hội nhưng đã bị khai trừ vì hắn nấu món súp trong bữa sáng chẳng hạn.

Gareth lầm bầm:

- Hay đấy.

- Chúng ta không biết căn cứ của Hội Giấu Mặt và một mẩu giấy với cái tên lạ trên người bọn chúng là manh mối duy nhất. - Freed xoa cằm. - Biết tìm đâu ra người ra người này khắp Nevareth rộng lớn.

- Manh mối này có cũng như không. - Aike nói. - Đằng nào cũng phải tới Midreth một chuyến vào sáng sớm ngày mai.

- Sao không đi ngay bây giờ. - Gareth thắc mắc, nó đang nghĩ bụng trên đường khởi hành tới nơi khác họ sẽ cho nó ăn cái gì đó mà không phải món súp ghê rợn kia.

Arionell lầm lừ nhìn Gareth:

- Cậu có thể dịch chuyển tức thời không.

Gareth thản nhiên đáp lại:

- Không.

Arionell bắt đầu lải nhải bên tai Gareth:

- Vậy chắc là cậu có cách đưa cả nhóm vượt qua hai dãy núi để tới thành bang Medinak bằng cái xe nát như tươm trong một ngày.

Gareth lắc đầu:

- Tất nhiên là không.

- Tốt lắm. - Arionell lên mặt. - Từ giờ cho tới khi đến được bến cảng thành bang Medinak lịch trình sẽ do mình quyết định.

- Có điều này cậu chưa biết. - Aike vỗ vai Gareth. - Ngôi nhà ấm cúng của Arionell cách đây không xa. Gia tộc Cruise sẽ có cách vứt cả bọn tới Midreth một cách an toàn và nhanh gọn.

- Cruise? - Elly ngạc nhiên. - Cậu là một thành viên của dòng tộc pháp sư danh giá nhất Nevareth.

Freed xoa nắm tóc ánh kim trên đầu Aike:

- Còn đây là ngài Lewis. Dòng tộc pháp sư danh giá thứ nhì.

- Cậu nói cái quái gì vậy. - Aike cũng vò mái tóc đỏ phớt trắng của Freed. - Hai dòng tộc ngang hàng với nhau đó.

- Gì vậy? - Gareth huých Elly. - Danh gia vọng tộc à. Chúng ta có cần nịnh bợ họ không.

- Cậu nên để dành mấy câu nịnh bợ khi gặp các vị Hiền Nhân. - Arionell chu mỏ lên. - Dù dòng tộc có danh giá tới đâu cũng chẳng là gì so với những người nắm quyền lực tối cao trên tòa tháp cả.

- Ghê vậy sao? - Gareth đang liên tưởng tới mấy ông Tổng thống trong thế giới của nó. - Cậu có ảnh họ chứ, mình sẽ cố gắng ghi nhớ các khuôn mặt để dễ bề nịnh bợ.

Freed nói:

- Ngay cả một số người làm việc trong tòa tháp cũng phải thừa nhận gặp họ rất khó chứ đừng nghĩ tới chuyện chụp ảnh kỷ niệm.

Arionell thừa nhận:

- Ngay cả cha mẹ mình cũng chưa từng nhìn thấy họ.

Aike giơ tay hăng hái:

- Cả ông bà Lewis nữa.

Elly vuốt cằm:

- Biết đâu ta đã được gặp một trong số họ rồi mà không biết.

- Câu này đáng sợ quá. - Freed run lẩy bẩy. - Mong rằng đó không phải lúc mình đang chê bai mấy cây quyền trượng trên tay họ.

Aike chạy vào góc trại:

- Mình vừa bật máy ghi âm nè, Freed.

Freed bắt đầu mở một cuộc vờn nhau khắp trại và người tham gia chỉ có cậu ta và Aike:

- Chết tiệt, đứng lại coi.

Arionell nhảy cẫng lên:

- Dừng trò khỉ này đi. Đúng bảy giờ tối các dây leo quanh cánh cổng nhà Cruise sẽ mọc kín đấy. Dù mình và các cậu có la hét ầm ĩ cỡ nào thì tới sáng hôm sau mới được vào trong.

- Biết rồi. - Aike ném cho Freed cái máy cậu ta đang cầm. - Chỉ là máy liên lạc đời cũ thôi mà.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 7. Nhà Cruise
Cả nhóm đeo ba lô lên vai, chốt cửa trại cẩn thận và quay trở lại bầu bạn với cái xe cũ kỹ. Lần này là Aike cầm lái, tất nhiên nó rất an tâm khi được cậu ta chở đi. Miễn không phải Elly điều khiển chiếc xe thì đó là phước đức Thần ban cho rồi. Ngồi trên thùng xe nó tạo cho bộ não một trò chơi thú vui đó là đoán xem nếu nhóm thám hiểm mà sống ở thế giới của nó thì mỗi người trong số họ sẽ làm nghề gì. Aike, một thợ tạo mẫu tóc đỉnh cao với lời cam kết bộ tóc nào qua tay cậu ta cũng sẽ bóng mượt như gương và mềm mại như lông ngỗng. Freed, cảnh sát tuần tra ngốc ngếch với chiếc đèn rọi xuống đất. Ấn tượng lần đầu gặp mặt của nó và thằng nhóc tóc đỏ vẫn còn mạnh mẽ lắm. Kashu với làn da ngăm đen và bộ tóc như samurai Nhật Bản đó rất thích hợp làm nghề săn bắn. Khó nghĩ nhất là hai cô gái của đoàn. Arionell dễ mít ướt kia chắc chỉ thích hợp với nghề nội trợ, một bà mẹ gương mẫu ở nhà nấu cháo cho các con nhỏ. Còn Elly dữ dằn lại thêm khả năng lái xe thần tốc nên trở thành tay đua siêu hạng vượt mọi địa hình là tốt nhất.

Gareth không hiểu sao trong lúc nó mải mê suy nghĩ cứ có vài vệt sáng trông giống pháo hoa bắn thẳng lên trời. Nó quay sang bên mới ngộ ra hai cô gái kia đang thi nhau tạo ma thuật để giải trí. Bộ mấy người đó thấy nó rất tẻ nhạt hay sao mà ngồi cách xa nó vậy. Bên trong xe thì Aike và Freed vẫn đang huých nhau. Cứ như thể nó bị cô lập hoàn toàn vậy.

- Này, các cậu. - Gareth gọi hai cô gái. - Sắp tới nơi chưa vậy?

Arionell chỉ tay về phía dòng sông lấp lánh dưới ánh chiều:

- Nhà mình ở bên kia sông Sainteye, phía Nam thành bang Judin. Kiên nhẫn một chút đi bởi đường tới Midreth còn dài hơn thế này nhiều.

- À, Gareth này. - Elly gọi nó. - Có thể cho mình xem ngọn lửa của cậu một lần nữa được không.

Họng nó cứng lại sau màn đòi hỏi đặc biệt của Elly. Đương nhiên ngọn lửa đốt cháy áo trùm của bọn cướp là của nó chỉ có điều nó mới ngộ ra bản chất của vấn đề một chút xíu. Lý thuyết quan trọng nhưng thực hành thì lại khác, nó biết ma thuật tại Nevareth xuất hiện theo cảm xúc và nếu những gì nó nghĩ là đúng thì nó phải điều khiển được cảm xúc của mình. Giả như khi đang sợ hãi không thể tạo ra ma thuật thì nó phải áp đặt một thứ cảm xúc khác ngay lập tức nếu không muốn nằm trong bụng mấy con thú hoang dã.

- Ngọn lửa của cậu ấy có gì đặc biệt. - Arionell ngờ ngệch. - Đẹp hơn của mình sao. - Thế rồi cô ấy phóng ra tia lửa hồng bay vọt lên cao rồi rơi xuống như đàn đom đóm nhảy khỏi thùng xe.

- Lửa hồng biểu trưng cho sự trong sáng. - Elly nhìn Arionell. - Có điều ngọn lửa của Gareth còn trong sáng hơn cả lửa của cậu. - Khựng một lát cô ấy ngước lên trời. - Giống như đứa trẻ lần đầu tạo ma thuật, ngọn lửa của cậu ấy rất thuần khiết. Đó là ngọn lửa sinh ra từ mong muốn phòng vệ chứ không phải ý muốn giết người.

Gareth cố đánh sang chuyện khác:

- Vì vậy mình chỉ đốt được áo trùm của chúng chứ không đốt chúng cháy thành than hả.

- Khó hiểu quá. - Arionell xị mặt. - Điểm khác giữa Gareth và mình là gì vậy, Elly.

- Có thể nói thế này. - Elly hắng giọng như một giảng viên đích thực. - Khi gặp kẻ địch cậu chỉ tấn công hắn khi hắn có ý định tấn công cậu chứ không gây hấn trước vì vậy lửa của cậu trong sáng. Còn Gareth, ngay cả khi hắn muốn giết cậu thì cậu cũng sẽ chẳng làm gì tổn hại đến hắn, không tấn công mà ngăn hắn lại. Đó là ngọn lửa thuần khiết, ngọn lửa sinh ra không dùng để giết người.

Arionell cười lăn lộn:

- Vậy lửa của Gareth chỉ để ngắm thôi à.

- Và đốt áo trùm nữa. - Gareth làu bàu. - Tệ hại thật.

- Xét về khía cạnh chiến đấu thì nó vô dụng. - Elly nhún vai. - Nhưng xét về độ hiếm thì cậu nên tự hào.

Gareth đần mặt ra giây lát. Đúng là không dễ nuốt trôi mấy mớ lý thuyết về ma thuật trong Nevareth. Càng nghe Elly giảng giải nó càng thấy môn ma thuật này chẳng khác gì môn triết học. Nó cứ nghĩ lửa là lửa chứ đâu ngờ rằng ngọn lửa có nhiều ẩn ý như vậy.

- Cậu đang tủi thân hả. - Arionell tròn mắt. - Có thể sau này ngọn lửa của cậu cũng thay đổi đấy.

Gareth thốt lên:

- Thay đổi được sao.

- Con người thay đổi theo thời gian mà. - Elly nói với vẻ mặt suy tư. - Tâm tính thay đổi làm mục tiêu thay đổi khi đó hành động cũng sẽ khác đi.

Cô ấy muốn nói một ngày nào đó nó cũng sẽ giết người. Nó lúc lắc cái đầu một hồi để xua đi ý nghĩ đáng sợ này ra. Luật lệ ở Nevareth cho phép người ta chém giết bừa bãi thế này sao, nó chẳng muốn giết ai ngay cả khi nó có làm thế cũng chẳng bị bỏ tù chung thân.

Đột nhiên nước bắn tung tóe lên cả thùng xe làm nó giật nảy mình. Hóa ra chiếc xe đã chở cả bọn tới ngôi nhà của Arionell nằm bên kia con sông. Lá gan của nó bị thu nhỏ lại hết cỡ từ khi trông thấy bọn sinh vật biến dị trong sa mạc. Giờ ngay cả tiếng lá cây đung đưa theo gió hay tiếng nước chảy róc rách cũng khiến tim nó nhảy ra ngoài.

Chiếc xe bắt đầu rung bần bật khi đi qua thềm cỏ trải đá sỏi xen nhau. Gareth trông thấy hàng dây leo đồ sộ bọc quanh bức tường nhà Cruise. Và đáng ngạc nhiên hơn đống dây leo đó đang bò tới chiếc xe với tốc độ khó mà tránh né mặc dù Aike đã cố lui xe lại. Đống dây leo len lỏi qua bốn bánh xe, cuộn chặt lại rồi kéo xềnh xệch chiếc xe vào bên trong.

Freed thò đầu ra khỏi cửa xe:

- Arionell, cậu nói đám dây leo chỉ hoạt động vào bảy giờ tối kia mà.

Lời của Freed không đến được tai Arionell vì cô ấy vừa phải bám vào thành xe vừa phải hò hét inh ỏi.

Elly cũng đang hò hét, nhưng khác với Arionell, một chút sợ hãi cũng không xuất hiện trên khuôn mặt nhiều phần đang rạng rỡ kia. Cô ấy thích thú và phấn khích còn hơn được chơi mấy trò mạo hiểm trong công viên.

Gareth thấy Freed đang gắng tạo lửa đốt cháy đám dây leo. Lửa lan tới đâu, dây leo co lại tới đấy. Chỉ khổ nỗi một mình cậu ta chẳng khống chế nổi, đám dây leo bên trái co lại thì đám dây leo mạn phải lại lao tới, liên tục, liên tục. Cho đến khi chiếc xe sắp có một cuộc gặp gỡ với cái cổng đáng thương thì nó lại cảm thấy thân mình nóng phừng phực. Thứ đó lại sắp xuất hiện, nó biết ngọn lửa với cái tên “thuần khiết” mà Elly đặt cho lại sắp tuôn ra trước mắt nó.

Thân mình nó vẫn nóng phừng phực và chẳng có ngọn lửa nào xuất hiện trừ lửa của Freed. Nó nhìn chăm chăm vào ngọn dây leo nhảy múa trên cao đang trêu ngươi mọi người kia và đúng một tích tắc, ngọn dây bốc cháy ngùn ngụt. Lửa từ ngọn dây leo đó lan tỏa khắp nơi tạo thành một vũ điệu nhảy nhót theo ánh mắt của Gareth.

Hiện giờ nó còn thấy hưng phấn hơn cả Elly, thế rồi đám dây leo chẳng cần ai ra lệnh lập tức bay thẳng lên cao, nhấp nhô theo những đám mây trên trời sau khi ngọn lửa tắt phụt. Gareth giơ tay quờ nhẹ vào khoảng không vô định, nó thấy đám dây leo lại di chuyển theo nhịp tay của nó. Hiểu theo cách nào đấy, dường như nó đã biết cách điều khiển ma thuật tối tân của Nevareth.

Một tiếng “choang” vui tai vang lên, chiếc xe khựng lại hẳn. Chiếc cổng bị tông phải bắn thẳng lên cao, rơi tự do xuống thềm đá. Thanh âm vang dội khiến nó mất tập trung vào đám dây leo làm chúng rơi ầm xuống bờ tường. Những ngọn dây vẫn nhấp nhô bên ngoài mà không dám luồn vào trong.

- Ngưng rồi sao. - Elly nhảy xuống xe. - Chuỗi xúc cảm của cậu thú vị đấy, Gareth.

Khi đã hết chấn động nó mới có thời gian thắc mắc:

- Tại sao cậu không làm cái gì đó.

- Kết cục cuối cùng chẳng thay đổi dù mình có làm gì đi nữa. - Elly đáp. - Cái xe đâm vào cổng, chúng ta bước vào căn nhà của gia đình Cruise còn đám dây leo thì bị cấm trườn vào trong. Hơn nữa một mình cậu đã xử gọn rồi còn gì.

Gareth nhận ra Elly có sở trường làm người khác cứng họng. Nó tò mò không biết trước khi vào đoàn thám hiểm cô ấy làm nghề gì ( trong trường hợp nghề thám hiểm không phải nghề duy nhất tại Nevareth ).

Aike ném chìa khóa cho Freed:

- Cho cái xe này gia nhập bãi phế thải được chưa.

- Này, có tiếng gì đó. - Gareth đánh động cả bọn. - Ngay kia.

Nó chỉ tay vào đống cỏ cây hoa lá xanh mơn mởn nhô lên thành một đống. Đám lá cây xào xạc một hồi đẩy bật cánh cửa được gắn bởi hai sợi thép hai bên ra. Trông chẳng khác gì cổng treo để người ta vượt qua con rãnh nhỏ.

Cả bọn nhìn sang Arionell để được nghe một lời giải thích.

Aike thắc mắc:

- Lần cuối mình đến nhà cậu chơi là khi nào nhỉ.

Arionell bấy giờ mới chịu rời khỏi cái thùng xe, mặt vẫn tái nhợt:

- Chắc là sở thích mới của ông bà Cruise.

Tiếng cười ồ từ trong cánh “cửa treo” phát ra:

- Thấy mấy loại ma dược chống trộm mới của nhà ta thế nào, công chúa bé bỏng.

Arionell nổi quạu:

- Đừng có gọi con như thế.

Đứng bên cửa là ông Cruise, trông vẫn còn phong độ với mái tóc ngắn dựng thẳng lên như con nhím.

Bà Cruise cũng chạy ra ngay sau đó, bà vẫn đang mặc chiếc tạp dề với dao dĩa cầm trên tay:

- Con nhỏ này dám trốn việc, rủ rê bạn bè tới nhà quậy phá nữa hả.

- Làm nhiều quá dễ sinh bệnh lắm. - Ông Cruise nói. - Mấy đứa vào trong nghỉ ngơi đi, đống dây leo kia làm mấy đứa sợ lắm phải không.

- Trông rất phong cách. - Elly suýt xoa. - Cháu thích nó lắm, ông Cruise.

Ông Cruise phồng mũi, chạy ra ngoài lôi Elly vào trong căn nhà phủ cây cối kia:

- Ta đoán chắc con sẽ còn thích hơn nếu được gặp chủ nhân của mấy loại ma dược này. Tuy chỉ là dược thử nghiệm nhưng hiệu quả lắm.

- Vâng. - Gareth lẩm bẩm. - Rất hiệu quả.

Bà Cruise hoan hỉ xoa đầu Aike:

- Hôm nào dẫn ông bà Lewis tới chơi nhé. Ta rất nhớ họ.

Tiếp đến, bà Cruise hôn má nó và Freed:

- Hai đứa thật dễ mến, vào trong cho kịp bữa tối nào.

Bàn tay búp măng của bà đẩy cả hai đứa vào trong còn bà đứng lại chặn cửa Arionell:

- Con muốn gia đình Cruise xấu mặt với tòa tháp sao mà dám trốn việc tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ vui nhộn thế này.

- Từ vui nhộn không dành cho ngày hôm nay đâu, thưa mẹ. - Arionell giãy đành đạch. - Còn nữa, bọn con không trốn việc mà đang trên đường thực thi công việc. Nhóm con muốn sang lục địa Midreth ở phương Bắc trong một đêm vì vậy con mới trở về nhà mượn phương tiện di chuyển.

- Thật chứ. - Bà Cruise hỏi Arionell mà lại đánh mắt sang Freed và nó đứng ngay cạnh đấy. - Mấy đứa đang trong một chuyến thám hiểm.

Freed gật đầu lia lịa:

- Tới Midreth trong ngày mai là công việc đã hoàn thành chín phần rồi bác Cruise.

- Cháu nghĩ là chín phần rưỡi. - Gareth bồi thêm. - Nhưng thứ gì có thể đưa bọn con sang phương Bắc chỉ trong một ngày vậy. - Nó hỏi thế vì chắc chắn chẳng có chiếc phản lực nào đậu trong sân.

Bà Cruise túm một ngọn tóc của Arionell, lôi cô ấy vào bên trong rồi kéo cánh cửa lên:

- Ăn uống xong, ngủ một giấc cháu sẽ được trông thấy nó thôi.

Gareth nhún vai:

- Vậy tối nay cháu sẽ dành thời gian mơ về nó.

 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên