Chương 46. Có đường về nhà không?
- Vậy sao. - Rin nở nụ cười đáng sợ. - Coi như tôi mất đi một người để cãi cọ nhưng cậu thì tổn thất nhiều hơn tôi, cậu sẽ mất đi một tấm chân tình. Tôi muốn xem cái cảnh cậu hối hận quá đi mất.
Nghe Rin nói vậy, Gareth hết nhăn nhở. Có cảm giác những điều cô ta nói đều là thật, nó chỉ biết có chuyện gì đó xảy ra trong khoảng thời gian nó chết tạm thời, rồi hình ảnh khuôn mặt thất thần, tái nhợt của Elly hiện lên trong đầu nó, không hiểu sao nó quên bẵng mất cô ấy đã khóc, khóc rất lâu mới khiến đôi mắt đỏ hoe. Dù lời Rin nói là đúng hay sai nó cũng phải nghe chính miệng Elly kể về chuyện xảy ra ngày hôm ấy.
Theo sự chỉ dẫn của ngài Aldebaram, Bein đưa đoàn thám hiểm tới căn nhà hoang hay còn gọi là trạm cuối cách thuộc địa gần hai giờ đi bộ. Thật khó để nhớ đường tới căn nhà này khi mới đi có một lần cho dù đó có là người thông minh đi chăng nữa. Và ai trong đoàn cũng tự hỏi có người nào sống trong căn nhà này không hay nơi đây chỉ là chốn tập trung đơn thuần.
“Chào mừng tới trạm cuối.” - Tiếng của ngài Aldebaran phát ra từ máy liên lạc của Bein. - “Đừng động vào tường nhà nhé, có dược chống trộm đấy”
- Hình như. - Gareth nhìn căn nhà hoang. - Không có cửa ra vào.
- Phải. - Ngài Aldebaran đã xuất hiện sau lưng mọi người từ khi nào không hay. - Chỉ có thể vào nơi này bằng ma thuật dịch chuyển, và muốn sử dụng ma thuật thì phải nhớ nội thất bên trong.
- Chào buổi tối. - Freed giật bắn mình. - Xin lỗi, tôi vẫn bị ám ảnh bởi thứ ma thuật đáng sợ này.
- Ta đã nghe chuyện của đoàn. - Ngài Aldebaran mỉm cười, đôi mắt sau cặp kính híp lại. - Nhờ sự đoàn kết mà các cậu đánh gục được một tên pháp sư hắc ám. Các cậu nên tự hào vì điều đó bởi không phải nhóm nào cũng làm được thế đâu.
Aike thưa hỏi:
- Trước chúng tôi đã có nhiều đoàn làm việc với ngài rồi à.
- Tất nhiên. - Ngài Aldebaran phẩy vạt áo choàng. - Bọn ta liên tục đào thải những đoàn thám hiểm yếu kém.
Arionell tái mặt:
- Không biết khi nào đoàn chúng ta bị đối xử như thế.
Ngài Aldebaran dang rộng hai cánh tay ra để mọi người bám lấy:
- Vào trong đã rồi nói tiếp.
Các thành viên bâu quanh ngài như một tổ kiến. Trong chớp mắt, không khí lạnh lẽo biến mất, thay vào đó là hơi ấm tỏa ra từ chiếc lò sưởi bằng gạch. Đoàn thám hiểm đã được đưa tới trạm cuối. Ngoại trừ Bein và Gareth ra thì những người trong đoàn đều gục xuống, ôm bụng hệt như lần đầu Gareth bị tên pháp sư ép phải dịch chuyển cùng ông ta. Giờ thì nó quen với việc thay đổi không gian thất thường này tuy đây mới chỉ là lần thứ hai dịch chuyển đối với nó.
- Khá lắm, anh bạn trẻ. - Ngài Aldebaran vỗ vai Gareth. - Ban nãy nói tới đâu rồi nhỉ, khi nào đoàn các người bị đào thải à? Đó là chuyện của tương lai. Tốt hơn hết là không nên dòm ngó xem tương lai ra sao mà hãy chú tâm vào hiện tại đi.
Có tiếng cười già nua phát ra từ chiếc ghế tựa đặt trước lò sửa. Còn có một ông lão nữa trong căn nhà này mà Gareth không thể trông thấy vì thân ghế khá cao che lấy toàn bộ tấm lưng của ông già.
- Biết trước tương lai đẹp xấu ra sao, rồi thay đổi nó trong hiện tại vẫn thú vị hơn nhiều đấy, Aldebaran. - Ông lão nói.
- Ồ. - Ngài Aldebaran tới chỗ ông lão khi ông ấy đứng dậy sau câu nói của mình. - Giới thiệu với các ngươi, Hiền nhân Sirius.
- Á. - Freed ôm mặt. - Ngài…ngài ấy đây sao? Vị Hiền nhân vĩ đại nhất thế giới.
Ông lão đó quay mặt lại để mọi người được trông thấy khuôn mặt hiền từ điểm nhiều nếp nhăn. Hiền nhân Sirius có mái tóc màu vàng chanh cùng bộ râu dài tới mức phải tết lại thành lọn trước ngực, cái kiểu tết này Gareth cảm thấy rất quen thuộc, giống hệt cách Elly thường tết tóc của cô ấy.
Aike cũng hốt hoảng chẳng kém Freed:
- Quỷ thần ơi, con được gặp mặt hai vị Hiền nhân cùng một lúc.
- À, thực ra cậu sẽ được gặp ba người. - Ngài Aldebaran ngó lên chiếc cầu thang dẫn tới tầng hai. - Nhưng có vẻ như quý cô đó đã về tòa tháp rồi.
Arionell ôm ngực, giọng thống thiết:
- Ngài có thể nói đó là vị Hiền nhân nào không. Con muốn chuẩn bị tinh thần cho lần sau gặp mặt.
Miệng Aike lắp ba lắp bắp:
- Ba…ba vị Hiền nhân sẽ xuất hiện trong cuộc đời bé nhỏ của tôi sao.
Trông thấy cảnh tượng này, Rin phải thốt lên một câu, đủ nhỏ để vang tới tai Gareth và Bein:
- Thật mất mặt.
Gareth liền hỏi ngài Aldebaran:
- Vậy là chỉ có ba vị Hiền nhân chỉ huy đoàn thám hiểm đặc biệt thôi sao.
- Gareth. - Aike tóm cổ nó. - Tuy cậu là tên đến từ thế giới bên kia nhưng cậu cũng đừng tham lam quá như vậy. “Chỉ” là sao chứ.
Hiền nhân Sirius tới chỗ Gareth, đôi mắt đen ngòm của ông ấy như xoáy sâu vào mắt nó:
- Cậu bé này là hành khách của ngôi sao Taloft đó ư, Aldebaran.
Ngài Aldebaran mở chiếc hộp gỗ trên bàn, bên trong là quả cầu sắt mang tên chìa khóa Taloft:
- Đúng vậy, thưa ngài.
Khi chìa khóa được đưa tới gần chỗ Gareth, ánh sáng huyễn hoặc trên quả cầu phát ra đủ khiến nó mê mẩn. Cứ mỗi lần trông thấy quả cầu, mắt nó lại dán chặt vào thứ ánh sáng kia như thể đó là chất gây nghiện nặng.
- Đủ rồi. - Hiền nhân Sirius phát hiện ra điều mà Gareth đang cảm nhân nên ông đóng nắp chiếc hộp đựng quả cầu lại. - Cậu muốn trở về thế giới của mình chứ?
Câu hỏi của Hiền nhân Sirius đối với Gareth có ý nghĩa rất lớn, như thể đó là sự ban ơn của thượng đế:
- Đương nhiên rồi, thưa Hiền nhân Sirus. Ngài có thể giúp tôi trở về được phải không.
- Sao cơ? - Freed tiếp tục ngạc nhiên. - Cậu cũng muốn rời đoàn à.
Hiền nhân Sirius mỉm cười:
- Linh hồn thằng bé không thuộc về thế giới này, con trai ạ. Điều đó trái với các quy luật đã tồn tại từ khi vũ trụ sinh ra. Ngay cả khi nó không muốn về, nó cũng phải về.
Gareth dùng vẻ mặt tội lỗi nhìn mọi người:
- Mình rất tiếc. Được quen biết các cậu là điều tốt đẹp nhất mình từng có. Dù không nỡ nhưng mình vẫn phải trở về nơi được sinh ra, trở về với gia đình của mình, trở về với công việc đang bị bỏ lỡ.
Arionell tới nắm tay nó:
- Mọi người hiểu mà, Gareth.
Rin hỏi một câu đầy ẩn ý:
- Cậu thực sự không còn điều gì hối tiếc ở nơi này chứ.
Gareth nở một nụ cười ngụy trang cho lời nói dối. Nó biết rõ tình yêu là thứ suýt níu kéo được nó ở thế giới này, cũng may là Elly đã từ chối thẳng thừng nếu không nó không biết phải lựa chọn thế ra sao nữa:
- Có đấy. Giả dụ như bị mũi tên xuyên qua tim mà không chết. Khi trở về mình không thực hiện được điều kỳ diệu đó đâu.
Aike phồng miệng:
- Xem cái bản mặt hối tiếc của cậu ta kìa.
Ngài Aldebaran nói:
- Ô. Nhắc tới chuyện bất tử mới nhớ, mẫu máu của cậu do Bein gửi tới tiến sỹ Heil hoàn toàn bình thường. Xem ra cơ thể cậu không có chút biến đổi nào.
- Là linh hồn. - Hiền nhân Sirius nói. - Ở thế giới bên kia, thằng bé đã chết. Theo đúng quy luật linh hồn của nó phải được chuyển tới nơi cần đến nhưng khi ngôi sao Taloft xuất hiện cánh cửa giữa hai thế giới mở ra và linh hồn của nó bị lực hút từ ngôi sao chuyển tới chốn này. Tộc linh hồn không thể nhận linh hồn tới từ thế giới khác nên linh hồn của nó tìm lấy một xác chết để cư trú, khiến cái xác sống lại.
Gareth trăn trở:
- Vậy thưa ngài, cái xác mà tôi đang sử dụng. Anh ta thế nào?
Hiền nhân Sirius đi lại trong căn phòng khiến nó nhận ra câu chuyện này có vẻ rất dài:
- Khi cái xác đó sống lại tộc linh hồn cũng không thể nhận linh hồn của anh ta, họ coi rằng anh ta chưa hề chết vì thế lại có thêm một linh hồn lạc đường nữa bị ngôi sao Taloft hút lấy.
Giờ là lúc Gareth thất kinh hồn vía, nó bưng mặt, hỏi một câu mà nó đã biết câu trả lời:
- Ý của ngài là. Anh ta đã tới thế giới của tôi để tìm lấy một cái xác mà trú chân.
Hiền nhân Sirius mỉm cười khiến bộ râu dài của ông ấy rung rinh:
- Ta có thể chắc chắn một điều, cái xác mà linh hồn anh ta tìm thấy chính là của cậu. Linh hồn đi lạc có xu hướng tìm một cái xác còn ấm để trú ngụ bởi nó bị tộc linh hồn ruồng bỏ. Hơn nữa, thời gian ngôi sao Taloft biến mất chỉ trong chớp mắt nếu không nhập hồn kịp sẽ chẳng còn cơ hội nào khác cả. Điều này chứng tỏ cả hai cậu đều chết cùng một lúc.
- Trời ơi. - Gareth vò đầu bứt tai. - Vậy là tôi ở thế giới bên kia vẫn còn sống. Không thể tưởng tượng nổi anh ta có gây ra chuyện gì với cuộc sống của tôi không.
- Yên tâm đi. - Freed nhắc nhở. - Cậu ở thế giới này hòa nhập được thì anh ta ở thế giới bên kia cũng hòa nhập được thôi.
Aike mỉm cười:
- Cậu đừng coi thường trí thông minh và khả năng sinh tồn của người Nevareth nhé.
Arionell vuốt cằm:
- Có thể anh ta cũng như Gareth, đang cố tìm cách quay lại đây.
- Hiền nhân Sirius. - Mắt Gareth long lanh. - Hãy đưa tôi về nhà của mình.
Hiền nhân Sirius lấy chìa khóa Taloft trong hộp ra, đứng đủ xa để quả cầu không phản ứng với linh hồn Gareth:
- Hoa văn trên mặt cầu chính là quỹ đạo bay của ngôi sao Taloft. Ta cần thời gian nghiên cứu mới có thể xác định chính xác ngày giờ ngôi sao xuất hiện lần tới.
- Ồ. - Rin có vẻ vui mừng. - Vậy là có thể cậu phải ở lại đây một thời gian đấy, Gareth.
Gareth có hơi cụt hứng nhưng nó biết một phần nào trong tâm trí nó đang hạnh phúc. Giờ nó biết mình có thể về nhà thì nó an tâm rồi, không những thế nó còn được ở lại thế giới có Elly lâu hơn một chút:
- Tôi hiểu rồi, khi ngôi sao xuất hiện xin ngài hãy nhắc nhở. Tôi sẽ có mặt ngay lập tức.
Chỉnh sửa lần cuối: