Hoàn thành Di sản cổ - Hoàn thành - Vương Hà

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 28. Những cái chết
Đáng lí ra nó chẳng việc gì phải vác xác tới chỗ Rin nếu không vì đôi mắt tràn đầy ý muốn đùn đẩy công việc của Elly. Chắc hẳn cô ấy không muốn gây nên cuộc tranh cãi ngớ ngẩn nào nữa. Vậy là nhiệm vụ đã phân chia xong, Elly kéo Irina đi tìm Dawn quanh vườn trà còn nó, lãnh vụ nặng nhọc nhất, khuyên bảo nữ tặc khét tiếng ngả mũ đầu hàng mà gia nhập đoàn thám hiểm. Coi như đây là việc tốt cuối cùng nó làm cho đoàn đi bởi khi nó trở về nhà rồi đoàn sẽ thiếu đi một người, Rin thế vào chỗ của nó là hoàn hảo.

Gareth cố tình tới chỗ Rin bằng cách vòng quanh vườn trà chứ không đi đường thẳng mặc dù mấy lá trà này có bị nó dẫm phải cũng chẳng gây thiệt hại lớn lao gì. Tất nhiên rồi, con đường đến với án tử lúc nào cũng phải đi thật chậm, biết là sẽ bị kết án nhưng níu kéo vài phút giây cũng đâu làm tăng thêm tội.

Vẫn cái dáng ngông ngênh chẳng coi ai ra gì đấy, Rin chống tay ngang hông, đảo mắt xuống trạm huấn luyện rồi lại đảo mắt qua chỗ Gareth:

- Tuyết rơi, gió gào thét liên hồi. Đó là điều đặc biệt của trạm này khiến tôi thích thú. Nhưng giờ thì hết rồi.

- Cô ghét Bein, ghét lây cả trạm huấn luyện sao. - Gareth bình tĩnh tham gia cuộc trò chuyện. - Mong rằng tôi chưa có tên trong danh sách ghét bỏ của cô.

- Cậu đặt một chân vào danh sách chán ghét của tôi rồi đó. - Giọng nói của Rin rõ là đang ám chỉ độ thân thiết của nó với Elly. - Muốn nhấc chân ra hay đặt nốt chân kia vào thì tùy cậu.

- Có thể coi đây là một lời đe dọa không. - Thấy Rin mỉm cười, nó lại tiếp tục. - Lời đe dọa có tác dụng rồi đấy, tôi chịu thua, đành nhấc chân ra vậy, cô không phiền chứ.

- Tùy cậu mà. - Rin nhún vai. - Nhưng cậu không sợ mất điểm với cô ta à.

Nó hướng cái nhìn bâng quơ ra chỗ Elly và Irina, trông bộ dạng đó chắc là lại đang giảng giải cho cô bé vài bài học khó nhằn:

- Cô ấy còn chẳng cho tôi một thang điểm hợp lý thì lấy đâu ra cơ hội kiếm điểm chứ. Còn Bein, điểm số của anh ta là bao nhiêu trên thang 100 vậy.

- Zê rô. - Rin bĩu môi. - Đó là còn nói giảm nói tránh đấy.

- Tính cả việc Bein đứng ra bảo lãnh đem cô vào trạm xá thì điểm số vẫn vậy à. - Gareth nhắc nhở trong trường hợp Rin quên điều này.

Rin lặng người một lát, cô ta khoanh tay trước ngực, dòm sang vườn trà:

- Coi như vụ đó anh ta kiếm được điểm đi. Còn việc bắt tôi ký tên vào hồ sơ giúp anh ta giữ nguyên điểm số ban đầu. Zê rô.

- Nếu tôi là cô. - Gareth nói. - Tôi sẽ đồng ý trở thành người trong đoàn để gây áp lực lên Bein từng ngày, từng giờ, để anh ta tức chết vì quyết định chưa cân nhắc kỹ của mình.

- Thú thực, giây phút nhìn thấy tập hồ sơ trên tay cậu, - Rin nói. - tôi cũng nghĩ tới việc này, thế rồi cảnh tượng anh ta hạnh phúc bên gia đình lại làm tôi phát điên. Cứ tưởng tượng việc nghe thấy giọng nói của vợ con anh ta qua máy liên lạc tôi chỉ muốn xé toạc tập hồ sơ đó.

Ngăn không để Rin chuyển qua trạng thái tức giận, Gareth liền đánh sang câu chuyện về Hội Giấu Mặt

- Coi nào, quên tập hồ sơ đó đi. Giờ cô định làm gì sau khi tìm được Dawn, sau mọi chuyện xảy ra với anh em của mình.

- Tôi không biết. - Rin lắc đầu. - Có điều, chắc chắn tôi sẽ rời Midreth. Tìm một vùng đất thương gia, trở thành thương nhân như cha mẹ tôi cũng nên.

- Cô có nhiều tài lẻ đến vậy cơ à. - Gareth ngỡ ngàng thực sự chứ không vờ tiếp chuyện một cách miễn cưỡng. - Bắn tên, lãnh đạo kèm thêm buôn bán. Để tôi đoán nhé, nếu một ngày nào đó Bein không còn làm nghề thám hiểm này nữa chắc cô sẽ tự lập một đội riêng để phiêu lưu khắp thế giới. Như Hội Giấu Mặt đó.

- Cậu đoán trúng ý đồ của tôi rồi. - Rin nói. - Phải, tôi lập ra Hội Giấu Mặt vì lý do điên khùng đó đấy.

Khi Rin chẳng buồn tiếp chuyện nữa mà chuyển sang ngắm nghía trạm huấn luyện nó lại nghe thấy tiếng vang trên trời, lần này rõ hơn lần trước, chẳng biết do nó tập trung hơn hay cái thứ tạo ra tiếng động đó đang tiến gần chỗ nó hơn. Dù vì lý do gì nó cũng chẳng để tâm mấy, nó đang thấy kế hoạch B này đang đứng bên bờ vực thất bại nặng nề. Trong vô vàn lý do khiến Rin ghét cay ghét đắng Bein nó chẳng tìm được lý do nào để bào chữa cho anh ta cả. Chỉ xét đến việc Rin bỏ cả ước mơ phiêu lưu khắp thế giới vì không muốn mang danh đồng nghiệp với Bein là đủ để nó bỏ cuộc.

- Cô ta thật vô dụng. - Rin chỉ tay tới chỗ Elly. - Thay vì đứng đây tán phét tôi thấy chúng ta nên giúp Irina tìm Dawn trước khi đêm xuống.

Gareth đút hay tay lạnh cóng vào túi quần, rời khỏi vườn trà cùng Rin. Không có ý xúc phạm nhưng nó cũng chẳng hiểu sao từ nãy tới giờ Elly vẫn chưa tìm được một thằng nhóc. Dấu chân của Elly và Irina kéo dài từ vườn trà cho tới con đường bám tuyết trắng quanh co với hàng thông quen thuộc. Thêm dấu chân của Rin bước xéo lên trên nữa, hình như cô ta cố tình làm vậy, tiếp đến là các bước chân của Gareth chen vào làm thành một mớ hỗn độn các cỡ giày lún dưới đất.

Tiến ra con đường, tên của Dawn vọng lại từ miệng Irina rõ hơn, ngay cả tiếng động rần rần trên bầu trời cũng rõ hơn. Gareth nhìn lên cao, ngoài tuyết rơi và các đám mây đen chạy dài thì chẳng thấy thứ gì khác. Người nó run bần bật, nó bắt đầu nhớ không khí nóng bỏng của lục địa Huan, nhớ cái trại thám hiểm với món súp kinh dị.

Mắt Gareth cứ dán xuống đất, thú vui mới của nó hiện giờ là nhìn các dấu chân mình và mọi người để lại rồi đôi giầy lông thú màu nâu của Rin chắn ngay tầm mắt nó. Ngẩng đầu lên, nó thấy cô ta đã dừng bước, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ thứ gì đó mà nó chẳng biết.

Rin đưa ra một câu hỏi lạ lẫm:

- Nghe thấy không?

- Ý cô là “Dawn” hả. - Gareth nhìn hai người Elly và Irina rạo bước đằng xa. - Họ vẫn gọi từ nãy tới giờ đó thôi.

- Không. - Rin chỉ tay lên trời. - Có thứ gì đó rất lạ. Tôi nghe được âm thanh này từ khi chui ra khỏi bức tường thuộc địa.

Gareth há hốc miệng, hóa ra không chỉ có thính giác của nó hoạt động mà Rin cũng nghe thấy âm thanh mơ hồ, nhưng lúc này càng ngày càng rõ rệt:

- Cô nghĩ thứ gì tạo ra tiếng động này.

Rin không trả lời nó mà tiến lên phía trước như thể định đi hết con đường dài để nghe cho rõ. Các bước chân của cô ta bắt đầu linh hoạt làm nó cũng phải hối hả chạy theo. Chẳng mấy chốc Rin và nó đã bắt kịp Elly và còn hơn thế nữa, tiếng động kia ngày càng hiện hữu bên tai mọi người.

- Có thứ gì trên đầu chúng ta đúng không. - Giọng nói của Elly như đang nói đùa. - Chắc không phải sấm chớp vào lúc tuyết rơi chứ, thời tiết biến đổi à.

- Suỵt. - Rin ra hiệu cho mọi người yên lặng tạo nên thứ không khí đáng sợ xung quanh làm cô bé Irina phải nép mình vào người Elly. - Nó đang đến.

- Không định phá vỡ khoảnh khắc này nhưng, - Gareth nuốt nước bọt. - cái tiếng đó cũng xuất hiện, tiếng của bọn…

Ý của Gareth là tiếng khè khè của lũ Quỷ Đói làm nó phát khiếp suốt thời gian qua. Chỉ nghe thấy thôi nó cũng tưởng tượng ra đủ thứ, ví như cách bọn chúng nhai đầu của nó rôm rốp. Nhưng nó không hé thêm nửa lời nào nữa khi cái thứ tạo ra tiếng động mà ngay cả Rin cũng phải thom thóp lo lắng đã xuất hiện, bay trên bầu trời, át đi tiếng của lũ quỷ.

Các tán lá thông run lên bần bật hất văng mớ tuyết bám trên mình xuống đất. Các cơn gió nổi lên như thể có hàng trăm chiếc quạt công suất lớn đang thổi về phía mọi người.

- Đi thôi. - Cả Rin và Elly đều lên tiếng.

Theo phản xạ, nó cũng chạy tới một bụi thông nhỏ núp cùng mọi người mà chẳng hỏi lý do tại sao. Cách chỗ nó vài chục mét, một chiếc trực thăng đen ngòm xuất hiện. Làm sao nó có thể quên được kiểu dáng quen thuộc này, nó đã để mất hộp cổ vật vào tay bọn áo trùm chỉ vì chúng có trực thăng riêng, nó vẫn nhớ như in cảm giác tức tối khi nhìn bọn chúng rời khỏi tầm tay mà bản thân chẳng làm gì được.

Gương mặt của Elly nói cho Gareth biết, cô ấy cũng nhận ra đây là sản phẩm của ai. Còn Rin thì miễn bàn, dám cá cô ta đã ngồi trên chiếc trực thăng đó cả ngàn lần trước khi bị lật đổ bởi thế không có câu hỏi “thứ này là của ai” được đặt ra.

Elly nhìn chằm chằm vào Rin cứ như đây là tác phẩm của cô ta:

- Các người định làm gì hả?

- Cô nhảy lên đó mà hỏi bọn họ. - Rin cáu gắt. - Tôi thề là nếu có cái nỏ ở đây tôi sẽ bắn rụng cánh quạt của chiếc trực thăng đó rồi lôi từng tên ra điều tra.

- Elly. - Gareth gắng giữ bình tĩnh. - Mình biết chúng đang giở trò gì rồi.

Ngay bên dưới chiếc trực thăng là một đàn Quỷ Đói vùng vẫy ác liệt, bọn chúng giơ các cánh tay lủng lẳng, gầy dơ xương lên cao gắng bắt lấy con mồi trong vô vọng. Gareth không thể đếm nổi có cả thảy bao nhiêu con trong số đó, cứ như thể bọn áo trùm đã lùng sục từng ngõ ngách, bụi rậm trong rừng sâu để kéo lũ quỷ tới nơi này.

- Trực thăng đi về hướng thuộc địa. - Elly lo lắng trông ra phía sau. - Bọn chúng định tàn sát mọi người vì lý do gì chứ.

- Có thể vì tôi. - Rin nắm chặt thân cây thông đến mức máu nhỏ ra thành giọt. - Kiran trả đũa tôi vì kéo lũ Quỷ Đói phá sạch căn cứ.

- Dawn!

Tiếng của Irina vọng lại về phía nó đang đứng. Đáng lí ra cô bé phải ở đây cũng mọi người, đáng lí giọng nói của cô bé phải vang lên bên tai nó. Chẳng ai biết Irina đã chạy khỏi nhóm từ khi nào vì ai cũng mải lo lắng về chiếc trực thăng và đàn quỷ.

- Không. - Elly la lên. - Chạy mau, Irina.

Một đằng đánh động cô bé bỏ trốn, một đằng Elly chạy tới chỗ Irina và thằng bé tóc vàng như trái bắp với gương mặt trắng bệch. Nhìn vết cắn còn rỉ máu trên vai thằng nhóc cũng đủ biết đó là vết cắn của quỷ, giờ Dawn không còn là chính mình nữa mà là một trong số chúng, là một con Quỷ Đói. Ai cũng biết ngoại trừ Irina, cô bé còn quá nhỏ để nhận ra điều này.

Dawn đã tiếp cận được Irina. Hàm răng nhỏ của thằng nhóc nhe ra, cắn chặt cánh tay cô bé trong khi Irina la khóc, vùng vẫy.

- Irina…

Giọng Gareth khàn đặc lại, một ngọn lửa nhảy từ tâm trí của nó tới chỗ Dawn đốt cháy cái đầu với mái tóc vàng của thằng bé. Lúc này Dawn mới chịu buông Irina ra, để cô bé ngã vào vòng tay Elly. Ngọn lửa rất nhanh đã thiêu rụi con Quỷ Đói mang hình dạng của Dawn nhưng nó biết đã quá muộn để phép màu xuất hiện. Sau khi trông thấy Rin khụy xuống, Elly run rẩy băng lại vết thương cho Irina thì hình ảnh và giọng nói của ngài sĩ quan văng vẳng bên tai nó rằng lũ quỷ đã tiến hóa, không có loại dược nào giải được nọc độc của chúng. Vết cắn của quỷ cũng là dấu chấm hết cho cuộc đời.

- Đáng chết. - Gareth căm phẫn nhìn chiếc trực thăng dần tiến về chỗ nó, cả đàn quỷ phía Tây rồi đàn quỷ phía Đông. Lũ áo trùm không chỉ dùng một chiếc trực thăng dẫn quỷ vào thuộc địa mà dùng hai chiếc, ba chiếc, vô số chiếc đủ để bao vây thuộc địa, biến nơi đó thành nghĩa địa tang thương.

- Quá đủ rồi. - Rin gượng dậy, chạy về phía đàn quỷ. - Tôi phải sửa chữa sai lầm của mình, tôi không nên tha chết cho bọn họ, không nên đưa Irina rời khỏi thuộc địa.

- Dừng lại. - Gareth giữ chặt Rin, không để cô ta tiến thêm một bước nào nữa. - Cô định phá hủy chiếc trực thăng hay đốt sạch lũ quỷ? Cô định làm gì khi trong tay không có lấy một thứ vũ khí còn tâm trạng thì rối ren. Cô muốn sửa chữa sai lầm à, quay về thuộc địa cùng mọi người hợp sức chống lại bọn chúng mới là điều đúng đắn.

Chẳng cho Rin mở miệng đồng ý, nó kéo cô ta tới chỗ Elly. Vết thương của Irina ra máu rất nhiều khiến cô bé ngất đi. Elly chỉ biết lắc đầu nhìn nó trong sự hốt hoảng.

Đám đông Quỷ Đói bị tiếng động của trực thăng dẫn dụ tiến đến càng lúc càng gần. Trong khi tấn công một số con lác đác xung quanh như Dawn bằng lửa nó còn phải thôi thúc Elly báo động cho thuộc địa.

- Máy liên lạc. Mau lên, gọi cho Freed, hoặc gọi cho Bein, gọi cho ai cũng được.

Gareth bế Irina lên để Elly lục túi áo bằng bàn tay đỏ lừ, vết máu của Irina bám lên bề mặt chiếc máy liên lạc trắng của cô ấy.

- Vừa chạy vừa liên lạc. - Câu này Gareth nói với Elly nhưng nó lại nhìn Rin. Đợi tới khi Rin gật đầu, chạy về thuộc địa cùng mọi người nó mới an tâm rời khỏi tầm ngắm của lũ quỷ.

Tín hiệu liên lạc phát ra từ máy của Elly, cô ấy không đợi ai đó lên tiếng mà hét lớn:

- Đàn quỷ đang xông vào thuộc địa. Báo động cho ngài sĩ quan.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hà Thái

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/3/15
Bài viết
406
Gạo
0,0
Chương 18. Bại lộ
- Rin? - Bein đánh mắt sang cô nữ tặc trên lưng Gareth. Anh ta ném đẩy hộp cổ vật cho Elly làm cô ấy phát cáu. - Đưa cô ấy cho tôi.

Gareth đặt Rin xuống để Bein đưa vào trong thuộc địa. Thật may cái vai của nó vẫn lành lặn.

- Cô ấy là bạn của tôi. - Bein nhìn gương mặt đa nghi của Miles. - Chắc chắn không có liên quan gì tới Hội Giấu Mặt. Tôi lấy cương vị đội trưởng đoàn thám hiểm ra bảo đảm.

- Ồ, cứu người là việc cấp thiết mà. - Miles thở dài. - Anh đã nói vậy tôi cũng không làm khó. Khi nào bạn anh tỉnh lại, phiền anh nhắc cô ấy giao thẻ dân ra nếu không phải thành viên đoàn thám hiểm.

Bein không trả lời mà bồng Rin vào trong thuộc địa. Có thể mối quan hệ của họ đúng như nó nghĩ, thân thiết tới mức Bein dám lừa cả lính canh thuộc địa, hay tại anh ta không biết Rin từng là thủ lĩnh của Hội Giấu Mặt.

Elly kéo Miles lại, hỏi nhỏ anh ta:

- Giả dụ cô ta mà thuộc đám Hội Giấu Mặt thì Bein sẽ đi đời phải không.

- Cô nói vậy là sao. - Miles rùng mình. - Không chỉ anh ta đi đời mà tôi cũng đi đời luôn. Nhưng đã là người quen của Bein thì làm sao lại là thành viên của đám thanh niên hư hỏng kia được.

- Tôi đùa thôi. - Elly cười nhạt. - Văn phòng sĩ quan Henkoff đi hướng nào thế.

- Phía Bắc thuộc địa. - Miles đứng nhích sang bên nhường đường. - Cho tôi gửi lời chào tới ngài sĩ quan.

- Đi thôi, Gareth. - Elly thì thầm với nó. - Cậu thấy con nhỏ tiêm mình một mũi đó có đáng ngờ không.

- Rin từng là thủ lĩnh của Hội Giấu Mặt. - Gareth nói thật chậm, tránh để Elly ngạc nhiên. - Từng là thôi.

- Sao cơ. - Elly thốt lên. - Vậy tên Bein kia chết chắc rồi. Chúng ta có nên hại hắn không.

- Đừng giỡn nữa. - Gareth nhìn từng nhóm lính canh bước đều đều trong thuộc địa. - Nơi này có vẻ an ninh hơn Desert Scream.

- Như anh ta nói ban nãy đó. - Elly giải thích. - Đây là thuộc địa được thành lập đầu tiên. Luật lệ và an ninh rất được đề cao. Vì vậy mình mới nói tung tích của Rin mà bị bại lộ mặc dù cô ta đã rời khỏi Hội Giấu Mặt đi chăng nữa thì Bein chết chắc.

- Nhưng mà. - Elly chắn đường nó, nhìn thẳng vào mắt nó. - Nhiều lúc mình cảm thấy cậu có điều gì rất lạ.

- Lạ thế nào. - Gareth ngập ngừng. - Cậu đang cố dọa mình đấy hả.

- Cậu hỏi những câu ai cũng biết. - Elly mỉm cười. - Như thể cậu từ thế giới khác đến ấy.

- Vậy, - Gareth nắm chặt tay để khỏi run. - vậy sao?

- Thế cậu có phải người từ thế giới khác tới không. - Elly hỏi. - Giống truyền thuyết về ngôi sao Taloft.

Tim nó ngừng đập chừng nửa tích tắc. Trong đầu nó nhớ lại một ký ức khi nghe Elly nhắc tới các vì sao. Nó lấy tay ôm đầu trong đau đớn. Sao đổi ngôi, trước khi gặp tai nạn ngoài quảng trường St.James nó đã đọc được vài dòng chữ về sao đổi ngôi, giờ nó nhớ thêm một điều nữa, trước khi nhắm mắt chìm vào cõi mê nó cũng đã nhìn thấy vệt sáng của ngôi sao đó trên bầu trời.

Gareth nắm chặt vai Elly:

- Truyền thuyết đó thế nào.

- Gareth. - Elly nhìn nó. - Giờ tới lượt cậu làm mình sợ đấy. - Cô ấy đẩy tay nó ra. - Thôi, không đùa nữa. Tới văn phòng sĩ quan Henkoff đi, chắc mọi người đang chờ đấy.

- Không. - Gareth giữ Elly lại. - Xin cậu, kể cho mình nghe truyền thuyết đó.

Elly quan sát nó một hồi lâu, miệng cô ấy mấp máy:

- Hãy vui lên nếu bạn trông thấy ngôi sao Taloft trên bầu trời. Ngôi sao sẽ dẫn dắt linh hồn bạn tới một thế giới khác.

Gareth nói theo Elly câu cuối cùng:

- Giúp bạn tái sinh.

- Không thể tin nổi. - Chân nó như muốn nhũn ra. Nó ngồi phịch xuống đất, chẳng muốn đứng dậy nữa. - Không thể…

Elly lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có của cô ấy. Ngồi cạnh Gareth, đối mặt nó, cô ấy hỏi một cách nghiêm túc:

- Trả lời mình đi. Cậu là ai, Gareth.

- Cậu tin rằng có người ở thế giới khác thực sao. - Gareth ôm mặt. - Nếu mình nói mình không phải người của thế giới này…

- Có gì khó tin đâu. - Elly phì cười. - Cậu có biết trên bầu trời đêm có bao nhiêu vì sao không. Mỗi vì sao lại là một thế giới. Chỉ không biết cậu đến từ vì sao nào.

- Nhưng, - Gareth lúng túng. - cậu nói đó chỉ là truyền thuyết mà.

- Vì rất nhiều người chưa từng chứng kiến điều đó. - Elly nói. - Nếu như cậu không lừa dối mình thì cậu là bằng chứng cứng rắn chứng minh ma thuật của ngôi sao Taloft là thật.

- Mình không nói dối. - Giọng nó bắt đầu khỏe hơn. - Mình đã chết ở thế giới của mình, khi đó trên trời có một vệt sáng, có thể đó là sao Taloft. Sau đó, mình tỉnh dậy tại sa mạc, trong hình dáng của người đang ngồi trước mặt cậu. Mình biết nghe rất khó tin nhưng thật sự là vậy, mình…

- Suỵt. - Elly đặt tay lên miệng nó. - Cậu không cần giải thích mà chỉ cần chứng minh thôi.

- Nhưng mình không biết phải chứng minh thế nào cả. - Gareth nói trong bộ dạng dở khóc dở cười. Nó chẳng còn để ý mấy đoàn lính canh đi đi lại lại nữa, nó cũng chẳng cảm nhận được cái lạnh từ những bông tuyết tan dần trên da thịt. Thế giới quan của nó thu hẹp lại, chỉ còn nó và Elly.

- Hộp cổ vật này, - Elly đặt chiếc hộp trước mặt nó. - chỉ có tác dụng với linh hồn được ngôi sao Taloft dẫn dắt.

- Bây giờ, mình cũng muốn hỏi cậu một câu. - Gareth nói từng chữ một như đánh vần, nó không nhìn hộp cổ vật mà nhìn cô ấy. - Cậu là ai, Elly. Mình có linh cảm cậu biết rất rõ nhiều điều khó hiểu.

- Chà, - Elly thở mạnh. - bị lộ rồi. Khi cậu chứng minh được linh hồn mình thuộc về ngôi sao Taloft cậu mới đủ tư cách, - Elly mỉm cười. - để biết mình là ai.

Giọng điệu này của Elly tự nhiên khiến nó cảm thấy xa lạ. Cứ như thể nó chưa từng quen cô gái này, hay là vì cô ấy đã trở về với danh tính thực sự, cô ấy đang nói chuyện với nó bằng bộ dạng thực sự, là ai đó chứ không phải Elly O’Leary, cô gái trao cho nó nụ hôn dưới gốc cây thông. Nó mới ở đây có vài ngày ngắn ngủi mà mọi chuyện cứ dồn dập đổ tới. Mỗi ngày trôi qua đối với nó dài đằng đẵng, có lúc nó thấy hình như một ngày không phải hai mươi tư tiếng thì đúng hơn. Nó bắt đầu sợ thế giới này, nó muốn trở về mà liệu còn đường về nữa không. Nó không biết bên trong hộp cổ vật có gì, nó phải thử một lần nữa, nếu có thể chứng minh nó thuộc về thế giới khác biết đâu Elly sẽ chỉ cho nó cách trở về.

Tay nó run liên hồi, nó thấy đôi mắt Elly không hề chớp lấy một lần. Các nhóm lính canh cũng ở rất xa, nơi này chẳng còn bóng người nào nữa. Nó lấy hết can đảm, đặt tay lên hộp. Đúng thế, chiếc hộp đang lắc dữ dội, tay nó như dính chặt vào mặt hộp màu ghi, khóa an toàn bên ngoài chiếc hộp đã chấn động một hồi trong khu rừng, khi lần chấn động này xuất hiện một lúc cái khóa đã vỡ tung ra.

Khi nắp hộp suýt bật lên thì Elly lấy tay chặn lại, tay kia cô ấy giúp nó gỡ ra khỏi mặt hộp:

- Đây không phải nơi mở hộp. Mấy tên lính canh sẽ phát giác ngay bởi ánh sáng dữ dội của nó.

- Đủ rồi phải không. - Gareth vẫn không dám nhìn Elly. - Mình đã chứng minh được rồi phải không.

- Này, quay mặt ra đây. - Elly giữ chắc hai bên má nó. - Mình biết cậu đang lạc lối. Tin mình đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Gareth nhìn vào đôi mắt nâu của cô ấy một lần nữa, hình như cô ấy lại là Elly ở bên cạnh nó mấy ngày nay chứ không phải cô gái xa lạ ban nãy:

- Vậy thứ này là gì, tại sao nó lại phản ứng với mình. Còn cậu,…

- Sao vẫn chưa về phòng sĩ quan. - Bein gào lớn làm nhóm lính canh phải quay ra nhìn. - Đừng nghĩ cứ ngồi lỳ ngoài này là thoát tội.

- Nói một câu nữa thôi. - Elly nạt lại. - Anh đang vi phạm quyền của thành viên đấy, bọn tôi còn phải giải quyết chuyện riêng tư.

- Hình như tôi vừa nghĩ ra hình phạt mới dành riêng cho hai cô cậu rồi. - Bein dọa dẫm. - Không cần biết các người nói bao nhiêu câu, khi tôi mở cửa phòng sĩ quan ra, bước vào trong đó, và quay mặt lại, và tốt nhất tôi được trông thấy hai cô cậu ngay phía sau.

- Được rồi. - Elly ôm chặt nó, vỗ nhẹ lưng nó. - Tạm thời quên chuyện này đi đã, cả cậu và mình đều mang danh tính bí mật vì vậy hãy giữ nó cho riêng hai ta. Đồng ý không.

- Đồng ý. - Cổ họng nó nghẹn lại, nó cố giữ bản thân không mất phương hướng. - Mình tin cậu.

- Tức thật anh ta sắp vào văn phòng. - Elly nhìn cái dáng khệnh khạng của Bein. - Thêm một câu nữa thôi, cậu còn nhớ người nói chuyện qua máy liên lạc của mình chứ.

- Có. - Gareth gật đầu. - Người đã ngắt liên lạc khi biết mình không phải cậu.

- Cậu sẽ được gặp người đó ngay thôi. - Elly nói. - Ngay sau khi hộp cổ vật được Bein mang đi. Khi đó mọi khúc mắc trong đầu cậu sẽ được giải đáp.

- Được, mình sẽ đợi. - Gareth kéo Elly dậy. - Giờ thì đuổi theo anh ta thôi.

Elly tức tối lao tới cửa văn phòng sĩ quan:

- Thằng cha đáng chết.

Tia hy vọng mới nảy lên khắp tâm trí nó. Vậy là nó có thể tìm được đường về sau những ngày lạc lối ở Nevareth, vấn đề duy nhất nó phải đối mặt bây giờ là thời gian. Nó không cần biết Elly thực sự là ai, cũng không cần biết hộp cổ vật có gì bên trong, nó chỉ muốn được gặp người mà Elly nhắc tới, để nó được hỏi nhiều điều.

Với tất cả những nỗ nực cuối cùng, nó và Elly đâm sầm vào cái lưng cứng đanh của Bein. Khuôn mặt anh ta có vẻ hơi thất vọng khi thấy cả hai đều tới kịp. Nhưng cái dáng anh ta vẫn hứng khởi như thường:

- Tìm đồng bọn và chuẩn bị tới chỗ phạt.

Elly đẩy hộp cổ vật cho Bein, cùng Gareth tiến vào dãy hành lang dài trong văn phòng sĩ quan. Có một cánh cửa mở toang gần cuối hành lang. Nghe thấy tiếng cười rộn rã quen thuộc của Freed, Aike và tiếng nói oang oang của Arionell khiến nó thấy nhẹ nhõm nhiều phần.

Tôi dùng điện thoại nên khó lấy được trích dẫn chính xác nhưng bạn có cụm từ "bằng chứng cứng rắn", không ai nói như vậy cả. Người ta thường nói "bằng chứng vững chắc" hay gì đó... Nghe "bằng chứng cứng rắn" giống dịch word by word từ tiếng Anh sang quá.
 

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Tôi dùng điện thoại nên khó lấy được trích dẫn chính xác nhưng bạn có cụm từ "bằng chứng cứng rắn", không ai nói như vậy cả. Người ta thường nói "bằng chứng vững chắc" hay gì đó... Nghe "bằng chứng cứng rắn" giống dịch word by word từ tiếng Anh sang quá.
Mình thấy nó như nhau mà. :v
 

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 29. Cô lập
Chẳng biết ai bị cô ấy gào thẳng vào mặt như thế, theo như suy nghĩ của Gareth thì người đó là Bein, đâu có nhiều cơ hội phù hợp thế này để nạt nộ anh ta và đó là điều mà Elly muốn.

Thân mình nhỏ nhắn của Irina nảy lên liên hồi theo từng bước chạy của Gareth, con bé mở đôi mắt yếu đuối ra nhìn nó, giọng nói nhỏ nhẹ đầy vẻ ngây thơ:

- Anh đang đưa em về nhà hả?

- Phải. - Gareth nói. - Chúng ta sắp về nhà rồi. Đừng sợ, Irina.

- Dawn đâu? - Irina ngó nghiêng. - Em không thấy cậu ấy.

- Thằng bé về nhà rồi. - Giọng Elly nghẹn lại. - Thằng bé đang ở nhà, nhà của nó.

- Ngủ đi, Irina. - Rin nói. - Khi nào tới nơi mọi người sẽ đánh thức em dậy.

Cô bé Irina mỉm cười, dụi đầu vào vòng tay Gareth mà say sưa ngủ. Gareth tin là Irina đang ngủ, nó tin chắc như vậy. Chẳng có vết cắn nào trên tay cô bé cả, nó cứ tự lừa bản thân trong khi máu của Irina bám đầy vào người nó.

Thân nhiệt con bé đang giảm sút. Thứ duy nhất giữ Irina lại thế giới này là nhịp đập thoi thóp của trái tim. Gareth thầm mong cô bé gắng gượng lên, Irina không thể chết trên tay nó được, nó không muốn chuyện đó xảy ra.

Tiếng cánh quạt trực thăng đập vùn vụt hòa lẫn với tiếng kêu gào của Quỷ Đói càng lúc càng gần. Chân Gareth đã mỏi nhừ, một phần ý chí thôi thúc nó khụy xuống, phần kia ý chí dồn ép nó phải tiếp tục chạy. Nó nguyền rủa lũ áo trùm ngồi trên trực thăng kia, ắt hẳn bọn chúng rất đắc chí khi trông thấy đàn quỷ chuẩn bị bao vây thuộc địa từ bốn phía qua cửa kính.

- Họ kia rồi. - Elly sốt sắng. - Freed, Aike, Arionell, các lính canh và…

- Bein. - Rin đáp cụt ngủn. - Mau lên.

Cổng Tây thuộc địa đang dần khép lại. Gareth đoán chắc nếu không vì chờ bọn nó thì toán lính canh đã đóng chặt cửa từ lâu. Đoàn thám hiểm trông thấy thành viên liền vẫy tay ra hiệu rồi lùi vào trong. Lúc này nó mới có gan ngoái lại phía sau, nó thấy một khung cảnh khủng khiếp gấp ngàn lần suy nghĩ trong đầu. Đám quỷ ẩn trong xác khô của người chết kia đông bằng dân số của một tiểu bang, già trẻ có, trai gái đủ cả. Cứ mỗi lần gió nổi lên thì mùi thối rữa lại xông thẳng vào mũi nó làm nó phát tởm.

- Bọn quỷ không đi nữa. - Gareth lẩm bẩm. - Bọn chúng dừng lại rồi.

- Cậu nói cái gì? - Elly lên tiếng. - Mình không nghe rõ.

- Bọn khốn đó dừng lại rồi. - Rin ngước mắt lên trên. - Có khả năng là…

Gareth đủ khôn để hiểu bọn khốn mà Rin chửi rủa kia là lũ áo trùm chứ không phải đám quỷ. Nó cũng nghĩ như vậy, Hội Giấu Mặt còn khốn nạn hơn lũ quỷ không có nhận thức kia. Lý do khiến Quỷ Đói ngừng lại, nháo nhác với lên bầu trời u ám kia là vì trực thăng của lũ áo trùm khựng lại trên không. Bọn chúng không dám tiến đến gần thuộc địa. Điều này nó có thể hiểu được, nếu một trong số mấy chiếc trực thăng tiến lại gần thêm một mét thôi sẽ bị lính canh xử gọn ngay.

- Có khả năng gì hả. - Elly tức giận. - Giờ này mà cô còn muốn thử tim người khác sao.

- Tôi nghĩ mình đoán đúng rồi. - Rin vẫn ngước lên bầu trời. - Tự xem đi.

Gareth thôi không dán mắt vào cánh cổng thuộc địa đang từ từ khép lại. Cũng bởi chỉ còn vài phút ngắn ngủi nữa thôi nó sẽ được bước qua đó mà chẳng cần màn đòi thẻ dân. Nó chuyển tầm nhìn lên bầu trời, cùng Rin và Elly. Cánh cửa các trực thăng bắt đầu mở ra. Trên chiếc trực thăng gần chỗ nó nhất, tên Ray mập mạp thò đầu ra ngoài, tay cầm nỏ ngắm tới thuộc địa. Những chiếc trực thăng còn lại cũng có một tên thực hiện hành động tương tự. Nó không biết bọn chúng định bắn cái gì vì chắc chắn lũ áo trùm không điên tới mức xử từng lính canh từ độ cao hàng chục mét.

Các mũi tên lần lượt rời nỏ, lao nhanh như thoắt về phía tường thép. Bức tường rất cứng, chẳng có mũi tên nào cắm được vào lớp thép dày cả. Có điều bọc nước cột ngay đầu mũi tên vỡ tan ra khi gặp mặt tường lại có hiệu ứng đáng kể. Cứ một chút nước chảy trên bề mặt, bức tường lại “kêu” inh ỏi. Các đợt tên tiếp theo lại bay tới như mưa, chẳng mấy chốc tiếng động phát ra từ tường thép đã lấn át cả tiếng trực thăng lẫn tiếng kêu của quỷ.

- Tẩy dược. - Rin vừa nói vừa tránh các mũi tên bay lệch. - Tiếng động lớn thế này thì lũ quỷ sẽ tự mò tới đây mà chẳng cần mấy cánh quạt dẫn đường đáng chết kia.

Cánh cổng thuộc địa đã khép lại chỉ còn đủ chỗ cho một người lọt qua. Freed nhảy bổ ra ngoài, xử đẹp mấy mũi tên từ trên lao xuống mở đường cho Gareth và mọi người.

- Tăng tốc lên nào, mọi người. - Freed hò hét. - Đêm nay sẽ vui lắm đây.

- Có thể. - Elly nhanh chóng chui qua khe cửa đầu tiên. - Chuẩn bị gặp ác mộng nếu cậu ngủ được đi.

Thấy Rin có vẻ ngại ngần, Freed chuyển sang bộ dạng thắc mắc:

- Làm ơn vào bên trong rồi muốn nghĩ gì thì nghĩ.

- Đừng chần chừ nữa. - Gareth nâng Irina vào bên trong. - Giờ cô muốn đi thì quá muộn rồi.

Rin nghiến răng, nhắm mắt bước chân vào thuộc địa. Freed cũng nhảy vào vừa đúng lúc cánh cổng khép chặt. Qua khe hở đóng lại trước mắt nó chỉ kịp trông thấy lũ quỷ ập vào tường. Thế là thuộc địa trở thành nhà chứa ngăn cách người dân với tiếng gào thét của quỷ và tiếng báo hiệu không dứt của bức tường. Ồn ào tới mức nó chẳng nghe thấy Bein đang bàn bạc chuyện gì với lính canh thuộc địa. Đáng sợ hơn là nó cũng chẳng nghe thấy nhịp tim của Irina. Mặt nó tái mét, hai chân nó nhũn ra, nó quỳ gối xuống đất áp tai vào lồng ngực cô bé.

- Đến giờ dậy rồi, Irina. - Tiếng còi báo hiệu át đi giọng nói của nó, chỉ có nó biết là bản thân đang nói chứ tai nó chẳng nghe thấy mình nói gì. - Về tới nhà rồi, đừng ngủ nữa.

Hệ thống báo hiệu đứt quãng dần, rồi tắt ngóm. Tiếng bàn tán xôn xao từ các nhóm lính canh ập vào tai nó, tiếng la hét của Quỷ Đói bên kia bức tường cào xé ruột gan nó. Gareth chỉ muốn nghe thấy tiếng nhịp tim đập dù là thoi thóp của Irina nhưng mong muốn ấy không thành hiện thực. Cô bé đã đi rồi, cô bé ngưng thở ngay trên tay nó từ lúc nào không hay. Có phải trong lúc mấy chiếc trực thăng khựng lại trên cao hay khi các mũi tên lao vùn vụt vào tường thép?

Lính canh Miles cúi xuống hỏi chuyện Gareth:

- Này, anh bạn. Cô bé đó bị thương rồi, đưa về trạm xá mau lên.

- Bị thương à? - Gareth đặt Irina xuống đất, nổi nóng với anh ta. - Nó chết rồi, nó chết từ khi nào mà tôi còn chẳng biết. Vậy mà tôi còn hứa sẽ đưa nó về nhà.

Bein lại chỗ Irina, nâng cánh tay bị cắn một mảng lớn của cô bé lên xem xét. Miệng vết thương vẫn còn rỉ máu, không hề khô lại, từ nơi đó còn phát ra thứ mùi đặc trưng của Quỷ Đói:

- Nó đang chuyển hóa.

- Con bé bị cắn rồi. - Miles hô hào các lính canh xung quanh. - Đem tới trại cách ly.

- Sao cơ? - Gareth chết điếng tại chỗ. - Không được…

Elly liền giữ nó lại trước khi nó nhảy bổ vào đám lính canh đang đưa Irina đi nơi nào đó mà họ gọi là trại cách ly:

- Gareth, nó không chết trên tay cậu, nó đã chết từ khi bị Dawn cắn phải rồi.

Mắt Gareth dán chặt vào tấm lưng lạnh lẽo của đám lính canh đi tới trại cách ly:

- Họ định làm gì nó. Ít ra cũng phải đưa nó về nhà chứ.

- Im đi. - Bein gằn giọng. - Giờ nó là quỷ, không phải đồng loại của chúng ta nữa.

- Anh đừng nói nữa có được không. - Elly lên tiếng. - Để cậu ấy bình tĩnh lại đã.

Gareth bắt gặp bản mặt lạnh tanh của Bein nó liền chẳng muốn phản kháng. Nó chỉ lặng lẽ bước tới cánh cổng thép vừa đóng chặt kia, tựa lưng vào đó lắng nghe tiếng gào của quỷ giống như Rin. Một phần nào đó trong tâm thức nó rất muốn nhổ sạch đầu của đám Quỷ Đói để trả thù cho Irina. Còn phần kia nó lại không muốn làm điều đó, mỗi con quỷ ngoài kia đã từng giống Irina, đã từng là người, đã từng có cảm xúc, có linh hồn. Chẳng ai muốn thành quỷ cả dù với bất kỳ lý do nào đi chăng nữa.

Mũi chân của Bein đang hướng về chỗ Rin nhưng anh ta lại chùn bước. Từ nãy tới giờ Rin chẳng thèm nhìn anh ta lấy một lần. Vì thế anh ta tạm rời đi cùng đoàn thám hiểm. Nhắc tới đoàn thì chỉ có Freed, Aike, Arionell cố gắng kìm hãm sự tò mò mà đi theo Bein, còn nó, Elly lại chần chừ trước bức tường dày.

- Tôi rút lại mấy lời nói đêm hôm đó. - Gareth bắt chuyện với Rin. - Quỷ sống cùng người thì sao chứ, quỷ cũng từng là một trong số chúng ta, có khi nào họ vẫn còn một chút phần người bên trong không.

- Trùng hợp quá. - Rin khoanh tay lại. - Tôi cũng vừa mới thay đổi suy nghĩ đây, quỷ không thể cùng tồn tại với chúng ta được, dù trước kia chúng có là người tốt hay người cực kỳ tốt đi chăng nữa. Chỉ có giết sạch lũ quỷ mới giúp những người chúng ta quan tâm được an toàn. Chỉ có làm như vậy ngày mai mới không có thêm cô bé Irina nào nữa.

Bàn tay Gareth chạm vào cánh cửa, các ngón tay của nó chạy chậm rãi trên bề mặt thép lạnh tanh:

- Mỗi người ngoài đó đều từng có một gia đình, từng có ước mơ, từng có một tương lai tươi sáng. Biết đâu vẫn còn một con đường dẫn họ trở về, giết sạch bọn họ có phải quá tàn ác không.

- Không. - Elly tới trước mặt nó. - Đừng suy nghĩ sai lệch, nhìn mình này. - Cô ấy giữ chặt khuôn mặt Gareth để nó không tìm cách quay sang chỗ khác mà lẩn tránh. - Thuốc giải độc quỷ đã vô dụng, ranh giới giữa người và quỷ rất mong manh. Thứ duy nhất chứng minh họ là người hay họ là quỷ chính là linh hồn. Chúng ta khác họ vì chúng ta có linh hồn, cậu hiểu chứ.

- Có thể linh hồn của Irina vẫn còn trong cơ thể cô bé. - Gareth nói. - Giờ chúng ta tới trại cách ly đợi cô bé tỉnh lại được không.

- Quên chuyện đó đi. - Giọng Rin lạnh tanh. - Irina chết khi nọc độc của quỷ ngấm sâu vào cơ thể nên linh hồn của con bé đã bị tiêu hủy rồi. Khi tỉnh dậy, nó chỉ là một con quỷ không hơn không kém. Cậu lú lẫn tới mức không thể hiểu nổi điều đơn giản này hả.

- Đúng vậy, cậu ấy đang mất bình tĩnh mà. - Elly chữa sai cho Gareth. - Trong trạng thái này cậu ta hay nói linh tinh lắm.

Cuộc trò chuyện chỉ được cứu vãn hoàn toàn khi Freed từ đâu chạy tới:

- Này, mọi người. Vào phòng sĩ quan thôi, Bein và đoàn của chúng ta đang chờ. Nghe nói sáng mai cứu viện từ tòa tháp sẽ tới giải vây cho thuộc địa.

Elly vỗ nhẹ vào vai Gareth sau khi thì thầm với nó một câu:

- Nhớ lấy. Đây chính là Nevareth. Dù cậu gắng sức đấu tranh vì một mớ lý do ngớ ngẩn nào đi chăng nữa cũng hãy nhớ lấy một điều, cậu không thuộc về thế giới này.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 30. Ký kết
Gareth gật đầu cho qua:

- Phải. Tạm dừng ở đây đi, mình mệt rồi.

Freed nhảy bổ vào người Gareth, khoác vai nó mà không biết lúc này nó đang đuối tới mức nào:

- Aike vừa đặt biệt danh mới cho cậu là “anh chàng bí hiểm”, lần nào cũng có chuyện bất ngờ xảy ra xung quanh cậu. Lúc trước là phiêu dạt trong rừng cùng đám quỷ vì đi lạc còn lần này lại là chuyện gì nữa đây, làm thế nào cậu lại xuất hiện ở ngoài đó vậy.

- Xin lỗi vì đã không kịp kể lại đầu đuôi câu chuyện qua máy liên lạc. - Elly xen ngang. - Cũng vì mình chẳng ưa gì tên Bein đó nhưng lần liên lạc gần nhất lại là gọi cho hắn nên đành chọn luôn mã đó để gọi vì lúc ấy khẩn cấp quá.

Freed cười ngặt ngẽo, ở đây chỉ có cậu ta là vui vẻ nhất:

- Thành viên mới ai cũng không ưa gì Bein nhưng một thời gian sau mọi người sẽ thấy điểm tốt của anh ấy thôi.

- Một ngàn năm sau mình cũng không thể. - Elly bỏ đi. - Vào văn phòng sĩ quan thôi, mình chán ngấy cái tiếng la hét rợn người này rồi.

- Quên mất. - Freed thôi không khoác vai Gareth nữa mà xông xáo tới chỗ Rin. - Ban nãy chưa kịp làm quen, cô là ai, tên gì vậy. Còn tôi, cứ gọi tôi là Freed đi.

- Tôi chẳng quan tâm. - Rin cũng bỏ đi theo hướng ngược lại với Elly. - Mong các người sớm đuổi cổ lũ quỷ kia đi để tôi còn rời khỏi đây.

Freed đưa ánh mắt khó hiểu tới chỗ Gareth nhưng chỉ nhận được cái nhún vai của nó. Cậu ta lại xông xáo tới chắn ngang đường đi của Rin:

- Khoan đã. Bein có nhờ tôi đưa tất cả mọi người, kể cả cô gái tóc ngắn mà tôi nghĩ là cô đó, vào văn phòng sĩ quan.

Gareth lặng thinh, trông chờ một trận lôi đình từ Rin. Có khi Bein nghĩ nó và Elly đã hoàn thành trót lọt nhiệm vụ và giờ Rin là một thành viên trong nhóm cũng nên. Anh ta định gọi Rin tới văn phòng sĩ quan để giới thiệu thành viên mới cho đoàn chăng. Thật nghịch lý.

- Về nói với đội trưởng của cậu là tôi phát tởm mỗi khi trông thấy cái bộ dạng kệch cỡm của anh ta. - Rin tỏ vẻ nhạo báng. - Và thay vì nhờ vả ai đó tới bắt chuyện với tôi thì sao anh ta không tự vác xác đến.

Freed hỏi Gareth bằng một giọng sợ sệt:

- Mình nói gì sai à?

- Chắc rồi. - Cuối cùng Gareth cũng nở được nụ cười hiếm hoi trong ngày. - Không phải cậu muốn biết mình vừa trải qua chuyện gì sao. Mình sẵn sàng kể rồi đây.

- À phải, mình cũng có chuyện cần kể. - Freed nói. - Đoán xem ai vừa trở lại nhóm nào.

Trông vẻ mặt hớn hở của Freed, nó mới nhớ ra mình quên béng cậu ta, anh chàng da ngăm đen bị bỏ lại Huan vì vết thương tại bả vai:

- Kashu?

- Chính xác. - Freed reo hò. - Đoàn chúng ta lại đông đủ rồi…

Khi cái tên Kashu vừa thoát ra khỏi miệng Gareth thì Rin quay phắt người lại. Bộ dạng sửng sốt của cô ta làm nó thấy bất an vô cùng. Rin lớn tiếng cắt ngang lời Freed:

- Kashu. Hắn là thành viên trong đoàn của các người à?

Freed ngờ ngệch:

- Tôi còn tưởng cô rời đi rồi kia. Phải, cậu ta là thành viên trong đoàn của Bein.

- Cô quen Kashu à, Rin. - Gareth hỏi dò. - Tôi lại nghĩ cô chỉ có quan hệ với mấy tên áo…

Gareth nuốt lại mấy câu nói về Hội Giấu Mặt để không làm rối câu chuyện. Ngoài nó, Elly và Bein ra tốt nhất là mọi người không nên biết danh tính thực của Rin.

- Cậu nói đúng. - Rin phá tan cái bí mật mà nó cố giấu, cứ như thể hiện giờ cô ta chẳng biết sợ là gì nữa. - Tôi chỉ kết thân với lũ áo trùm thôi và mong sao điều tôi đang tưởng tượng ra không phải sự thật.

- Ý cô là… - Gareth ngập ngừng. - Kashu là anh em của cô hả.

Freed gãi đầu, gắng tìm một chỗ đứng nhỏ bé trong cuộc trò chuyện khó hiểu đang diễn ra:

- Này, hai người đang nói về cái gì vậy?

- Không liên quan tới cậu. - Rin quát thẳng vào khuôn mặt tội nghiệp của Freed. - Nếu muốn giúp đỡ thì cho tôi xem ảnh của Kashu đi, mong là hắn không phải Kashu mà tôi quen biết.

- Khoan đã. - Gareth càng nghĩ càng không thấu. - Cứ cho Kashu từng giống như cô nhưng giờ anh ta cũng rời Hội rồi, điều gì khiến cô lo lắng như vậy.

- Có chuyện này cậu cần phải biết. - Rin kéo nó ra nơi khác, để mặc Freed ở lại. - Kashu chính là tên cầm đầu nhóm đảo chính loại trừ tôi ra khỏi Hội. Có nghĩa là hiện giờ kẻ lãnh đạo Hội Giấu Mặt là hắn. Cậu thử nghĩ xem, Hội vừa tấn công thuộc địa mà hắn lại đang ẩn nấp trong nơi này với thân phận thành viên đoàn thám hiểm thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Mặt mũi Gareth tím tái lại. Thân thể mệt nhọc của nó như vừa được tiếp thêm vô vàn sức lực nhờ trường hợp đáng sợ Rin nói ra.

- Kashu đang ở đâu, Freed.

- Giờ mới nhớ đến mình hả. - Freed giận dỗi. - Từ nãy tới giờ mình nói cậu hiểu được bao nhiêu thế, tất cả đều tập trung đông đủ tại văn phòng sĩ quan.

- Tôi không vào đó đâu. - Rin trợn mắt. - Cậu chỉ cần tìm một tấm ảnh hay tập hồ sơ của đoàn đưa cho tôi là được rồi, bất cứ thứ gì có mặt hắn để tôi nhận dạng.

- Hồ sơ à. - Mắt Gareth sáng trưng. - Quay lại trạm xá, mau lên.

Freed gào thét trong khi Gareth cùng Rin chạy như bay tới trạm xá:

- Hai người nhất quyết không về sao.

- Cậu về trước đi. - Gareth gào to đáp lại. - Mình cần kiểm chứng điều này, mất vài phút thôi.

Bỏ lại Freed phía sau, nó cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy nhưng vẫn không nhanh bằng Rin. Có thể thấy vẻ mặt cô ta tràn đầy lo âu, vẻ mặt đó nói cho nó biết sự việc lần này nghiêm trọng tới mức nào.

Từ trong trạm xá cách chỗ Gareth vài chục bước chân, Naain ngước ra ngoài:

- Tìm thấy hai người rồi.

Gareth chẳng buồn đáp lại cô y tá này mà xông thẳng vào trạm xá, mặc mấy câu chỉ trích của cô ta vẳng lại phía sau lưng. Quẹo phải, nó sải chân dài hết mức bước liền bốn bậc thang một lần chạy.

Vượt qua dãy hành lang hãy còn sáng trưng đèn, Gareth đâm sầm vào cánh cửa phòng bệnh trạm xá quen thuộc mà nó bị nhốt ở đó suốt nửa tháng trời. Đâm sầm theo nghĩa đen, cánh cửa đã bị khóa chặt từ đời nào rồi, có lẽ là lúc Naain phát hiện bệnh nhân đã bỏ trốn bằng cửa sổ nên cô ta khóa liền cửa chính cho bõ tức.

- Để tôi. - Rin đẩy nó ra. Dí mũi giày của cô ấy xuống mặt sàn, hai mắt dán chặt vào chốt cửa. - Vĩnh biệt.

Rin dùng hết sức bình sinh đá thật mạnh vào chốt cửa khiến cánh cửa xuất hiện một vệt lõm ngay đó. Tiếng sắt vụn kêu cheng một cái, có thể cái chốt cửa đáng thương kia đã bị văng tuốt tận nơi nào đó trong phòng bệnh rồi.

- Đừng nhìn tôi với vẻ mặt bất ngờ như vậy. - Rin đạp cửa một lần nữa làm cánh cửa mở bung, đập vào tường. - Cậu biết tôi là ai mà.

- Thực ra tôi định nói cú đá đó rất tuyệt vời. - Gareth khen ngợi. - Nếu có cô trong đoàn thám hiểm thì tốt biết bao.

- Quên chuyện đó đi. - Rin bắt đầu lục tung đống chăn gối trên từng chiếc giường một. - Cậu làm gì có ích hộ tôi được không.

- Đúng là cô chẳng quan tâm gì tới tập hồ sơ đó. - Gareth tới giường bệnh cũ của nó, lấy một bọc giấy màu vàng than nằm dưới mấy cuốn sách Elly đem đến. - Dám cá cô còn chẳng nhớ nó có hình dạng thế nào.

- Lần này cậu nói đúng rồi đấy. - Rin tới chỗ Gareth. - Mở ra đi.

Đáng lẽ người làm việc này phải là Rin mới đúng. Xé miệng tập hồ sơ ra mà nó thấy lạ lẫm vô cùng. Gareth rút hết đống giấy tờ nằm trong đó ra. Cầm bịch giấy mỏng trên tay, nó xem xét từng trang một. Trang đầu là thông tin của đoàn với bộ mặt của Bein, bảo sao Rin quay phắt đi nơi khác luôn. Trang thứ hai là thông tin các thành viên trong đoàn và hình ảnh từng người, tên tuổi và các đặc điểm đều được ghi bằng bút lông, vì thế nên thông tin của nó hoàn toàn trống rỗng ngoài cái tên Gareth Luu, đảm bảo là Bein đã cho mọi người tự điền hết trong lúc nó ngất đi vì độc rắn.

- Kashu là cậu ta. - Gareth chỉ tay vào người có nước da ngăm đen. - Có phải thủ lĩnh hiện giờ của Hội Giấu Mặt không.

Rin cầm lấy tờ giấy đó, khuôn mặt chẳng hề biến sắc, chẳng tỏ ra bất ngờ hay hụt hẫng:

- Quỷ thần ơi!

- Vậy là không phải hả. - Gareth lấy lại tờ giấy. - Thế thì tốt rồi, đêm nay chúng ta có thể ngủ ngon trong khi chờ…

Khắp nơi vang lên một tiếng còi chói tai làm giọng nói của Gareth vẳng đi nơi khác.

- Ý tôi là, - Rin nhìn qua cửa sổ. - hết ngủ ngon rồi.

- Vẻ mặt của cô chẳng ăn nhập với tình hình hiện giờ chút nào. - Gareth nói. - Thế chuyện gì sắp xảy ra tiếp đây.

- Nghe tiếng đó chứ. - Rin bắt đầu bất an. - Tên khốn đó bắt đầu giở trò rồi.

- Đó là còi báo hiệu khi tẩy dược tràn vào tường thép đúng không. - Gareth nhận định. - Tôi tưởng lính canh đã tắt hệ thống báo hiệu đi rồi.

- Cậu nghe kỹ đi. - Rin nói. - Đó là còi triệu tập lính canh đấy.

Gareth chạy liền tới bên cửa sổ, nó mở bung cánh cửa ra mặc gió tràn vào để theo dõi những gì xảy ra bên dưới. Các toán lính canh cầm giáo trông có vẻ rất hung hăng. Nhìn theo đường đi của họ hình như là di chuyển tới cổng Tây. Ở vị trí này nó chẳng thể nhìn ra tận cổng Tây được, tim nó đập rộn ràng, hai chân chỉ muốn nhảy khỏi cửa sổ để nhào ra xem ngoài đó đang xảy ra chuyện gì.

- Tôi cần phải đi. - Gareth đóng sầm cửa sổ lại. - Cô không muốn đụng độ với Bein thì cứ ở lại đây.

Rin đứng lặng một chỗ, tay cầm một trong số những tờ giấy của hồ sơ mà Gareth đặt xuống giường khi tìm thấy thông tin của đoàn, một trong số những tờ giấy mà nó chưa xem hết. Đôi chân định bước ra ngoài của nó chùn lại, nó tò mò không hiểu Rin đang đọc cái gì.

Trong từng đợt còi báo hiệu kêu liên miên, Rin nói:

- Anh ta đúng là biết cách để người khác phát điên lên.

Gareth nhặt lấy tờ giấy mà Rin vừa buông thõng xuống đất, đó là tờ giấy có ghi đầy đủ thông tin của Rin, từ tên tuổi tới các đặc điểm về hình thể. Đương nhiên không phải cô ta ghi, nếu vậy chỉ có thể là một người. Gareth tin rằng người đó là Bein, anh ta nhớ rất rõ những điều về Rin. Niềm tin của nó càng chắc chắn hơn khi mặt sau tờ giấy có vài dòng chữ ghi lại nỗi lòng của Bein.

“Anh đã rất hối hận khi ngày hôm đó không trở về Huan cùng em. Anh còn hối hận hơn khi quyết định bước tiếp để xóa nhòa nỗi đau trong lòng mình. Và tiếp tục hối hận khi gặp lại em tại Midreth. Vì anh không thể vô trách nhiệm với gia đình hiện tại của mình nên anh chấp nhận sống với sự hối hận từ giờ cho đến hết đời. Nhưng anh cần em hiểu, anh luôn luôn yêu em, luôn luôn và mãi mãi”

- Rin. - Gareth đưa tờ giấy này cho cô ta. - Cô có thể gia nhập đoàn thám hiểm và sống với giấc mơ của đời mình mà.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 31. Đánh mất di vật
Đèn trên máy liên lạc của Gareth bỗng nhấp nháy liên tục. Nó tạm gác vấn đề này lại và trở về với hiện thực, cũng là để giúp Rin có thời gian suy nghĩ.

Gareth nhặt lấy máy liên lạc, chấp nhận tín hiệu sau khi thoáng trông thấy mã số của Elly mà nó từng nhẩm đi nhẩm lại hàng đêm.

“Trước tiên đừng có sốc nhé.” - Giọng của Elly có vẻ nghiêm trọng. - “Cửa thuộc địa bị mở rồi, lũ quỷ đang tràn vào trong”

- Kashu. - Gareth hét vào máy. - Hắn là nội gián, hắn là thủ lĩnh của Hội Giấu Mặt.

“Cậu nói sao.” - Freed chen ngang. - “Rốt cuộc có chuyện quái gì đang xảy ra vậy.”

Rin cướp lấy máy liên lạc của Gareth, ngắt toàn bộ tín hiệu rồi ném trả lại nó:

- Mặt đối mặt mới giải quyết được vấn đề này.

Gareth cất máy vào túi quần, nó toan hỏi chuyện hồ sơ mặc dù biết hỏi lúc này không hợp thời điểm cho lắm thì thấy tên của Rin vừa được ký vào tờ giấy mang thông tin cô ta, nét mực còn chưa khô lại.

- Đi thôi. - Câu nói này của Gareth hơi bị thừa vì Rin vừa mới vụt qua cánh cửa. Nó cầm tập hồ sơ trên tay, nhanh chân đuổi theo cô ấy. - Đúng là ánh sáng hiếm hoi trong chuỗi ngày đen tối.

Trạm xá lúc này đông nghịt người. Dường như người dân trong thuộc địa đều được sơ tán đến đây. Rin và nó chen qua họ, tìm đường về với đoàn.

Bên ngoài trạm xá trừ mấy người dân lác đác chạy tới ra thì chẳng còn một lính canh nào cả. Họ đã tập trung hết tại hai cổng thuộc địa chiến đấu với lũ Quỷ Đói thừa nước tràn vào trong. Các đốm lửa bừng sáng khắp hai góc trời hòa cùng tiếng kêu la, gào thét. Đêm nay là một đêm hội đẫm máu.

Băng qua cổng Tây, Gareth ngửi thấy cái mùi cháy khét của lũ quỷ bị đốt ra tro, cũng chẳng khá hơn mùi thối rữa của chúng bao nhiêu. Từng nhóm lính một thay phiên cầm cự với lũ quỷ qua lỗ hổng lớn bị đục khoét trên cánh cổng.

- Hắn lợi dụng còi báo hiệu trên cổng tắt ngấm nên làm trò đó. - Gareth căm phẫn. - Hắn điên rồi.

- Cậu có biết hắn muốn giở trò gì không. - Rin nói. - Chắc chắn không chỉ là trả thù vụ tôi dẫn Quỷ Đói phá tan căn cứ vì đám quỷ mà tràn hết vào trong thì hắn cũng chết ngay.

- Có liên quan tới vụ hắn dẫn Hội cướp hộp cổ vật không. - Gareth bắt đầu phán đoán. - Quỷ thần ơi, chắc chắn là vì hộp cổ vật rồi. Nghĩ mà xem, hắn có biết cô ở trong thuộc địa đâu mà cần mẫn dẫn cả tá quỷ tới đây.

- Cậu nói có lý. - Rin tái mặt. - Thế cái hộp gì đó đựng châu báu hay sao mà hắn lại muốn có nó đến thế.

- Tôi không biết. - Gareth nói. - Chuyện này càng ngày càng rắc rối. Phải mau chóng kể tất cả cho Bein.

Chẳng ai hỏi ai câu gì nữa. Đích đến đã được xác định là văn phòng sĩ quan. Đèn đóm bên trong văn phòng sáng trưng hoàn toàn đối lập với bóng tối đáng sợ bên hai cánh cổng đầy rẫy Quỷ Đói. Gareth dẫn Rin tới căn phòng nó đem trả ván Astral nằm gần cuối dãy hành lang dài. Đúng như nó đoán, cả đoàn, trừ Kashu đang có mặt trong đó.

- Chào buổi tối. - Rin chẳng còn ngập ngừng trước Bein nữa mà ngang nhiên xông thẳng vào bên trong, tới chỗ Bein. - Màn giới thiệu để sau đi, tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh ta.

- Sao có thể bỏ qua màn giới thiệu được. - Aike cau có. - Cô có biết người dân phải tới trạm xá để trốn lũ quỷ không và cô là ai, đang làm gì ở đây vậy.

- Là cô ta. - Freed nhấp nhổm. - Anh Bein nói mời cả cô ấy vào văn phòng nhưng cô ấy xin phép đi với Gareth làm việc riêng.

- Nghe có vẻ bí mật nhỉ. - Elly đứng tựa vào bàn. - Thế cô có chuyện gì cần gặp riêng anh ta vậy.

Arionell thì chẳng tỏ vẻ xa cách với Rin mặc dù hai người chưa gặp nhau bao giờ:

- Nếu được anh Bein mời vào thì cậu cứ tự nhiên đi.

- Ồ, tôi có ngắt ngang cuộc trò chuyện nào không. - Sĩ quan Henkoff với tấm áo choàng đỏ phất phơ bước vào phòng. - Tất cả người dân đều đã có mặt trong trạm xá và chẳng thiếu một ai cũng không thừa kẻ lạ mặt nào. Vậy thì cánh cổng kia do ai phá.

Bein nhìn tập hồ sơ trên tay Gareth rồi lại nhìn Rin. Anh ta đang tự hiểu mọi vấn đề mà chẳng cần ai giải thích:

- Chào mừng em gia nhập đoàn của tôi, Rin.

Aike suýt nữa thì ngã ngửa ra đất, cậu ta ôm miệng:

- Ai đó thuật lại câu đội trưởng vừa nói được không. Mình chẳng nghe rõ.

Arionell nhảy tưng tưng tại chỗ:

- Anh ấy nói đoàn chúng ta lại có thêm thành viên mới rồi.

Freed gắng đứng vững:

- Còn hơn cả thành viên mới nữa. Phải nói là đoàn chúng ta có thêm một cô gái.

Elly lấy tập hồ sơ trên tay Gareth, nhìn chữ ký của Rin cô ấy cằn nhằn cho mình nó nghe:

- Có thêm một nữ tặc thì đúng hơn. Không thể tin nổi cậu đối xử với mình thế này.

- Mình chẳng làm gì hết. - Gareth nháy mắt với Elly. - Đôi khi chuyện gì phải xảy ra vẫn cứ xảy ra cho dù chúng ta cố gắng can thiệp vào hay buông xuôi.

Sĩ quan Henkoff ho lớn, giọng đầy vẻ tự ái:

- Chia vui mới đoàn của cậu nhé, Bein.

- Xin lỗi ngài sĩ quan. - Bein giờ mới để ý tới ông ta. - Ban nãy ngài nói tới đâu rồi.

Sĩ quan Henkoff lầm lừ:

- Không có người lạ mặt trong nhóm dân hay các đoàn lính canh.

- Vì hắn ở trong đoàn thám hiểm. - Rin nói. - Chắc ông biết đoàn đang thiếu ai phải không.

Sĩ quan Henkoff đưa mắt một vòng:

- Cô nghi ngờ Kashu hả. Cậu ta vừa đi làm việc cho Bein nên không có mặt ở đây vì thế đó là lý do vắng mặt đấy.

- Làm việc cho tôi. - Giọng của Bein đủ để mọi người hiểu ngài sĩ quan đã bị đánh lừa. - Tôi nhờ cậu ta làm gì vậy.

- Lấy di vật cổ. - Sĩ quan Henkoff nói. - Để sáng mai chuyển tới tòa tháp khi quân cứu viện tới.

- Hỏng rồi. - Gareth nhìn Rin. - Suy đoán của chúng ta chẳng nhầm vào đâu được.

Bein đập tay xuống bàn:

- Mọi người nghe cả rồi đấy. Chuyến thám hiểm chưa kết thúc đâu.

- Nhưng làm sao cậu biết Kashu là nội gián, rồi là thủ lĩnh của Hội Giấu Mặt hả Gareth. - Freed nhìn nó. - Hay cậu nghe được từ đâu.

- Chuyện này để sau hãy bàn. - Bein nhìn ngài sĩ quan đầy vẻ lo ngại, trong tình huống này mà anh ta vẫn lo cho thân thế của Rin. - Chia nhau ra đi tìm thằng nhóc đó.

- Chặn lại. - Ngài sĩ quan bỗng dưng to tiếng, ông ấy đang nói chuyện với ai đó qua máy liên lạc. - Không được để cậu ta đem di vật rời khỏi đây.

Bein sốt sắng hỏi chuyện ngài sĩ quan:

- Có chuyện gì xảy ra vậy.

- Khỏi cần tìm nội gián đâu. - Sĩ quan Henkoff nói. - Trực thăng của Hội Giấu Mặt đang áp sát thuộc địa. Lính canh không thể tấn công vì sợ lũ quỷ nhân cơ hội tràn vào trong.

- Chết tiệt. - Bein rời khỏi căn phòng. - Không có chuyện đi dễ thế đâu.

- Chắc hẳn Kashu đã có kế hoạch trước. - Rin cũng chạy theo Bein, theo ngay sau đó là nhóm của Freed - Đi thôi.

Elly phát hoảng:

- Cô ta thay đổi thái độ với Bein nhanh thật.

- Bởi họ yêu nhau. - Gareth theo đoàn chạy ra khỏi văn phòng sĩ quan. - Dù có chuyện gì xảy ra họ cũng sẽ tha thứ được cho nhau thôi.

- Thế còn cậu. - Elly nhăn nhó. - Trải qua bao mối tình rồi.

- Chưa từng. - Gareth mỉm cười. - Còn cậu.

- Tha cho mình đi. - Elly hất mặt lên. - Vướng vào mấy vụ tình cảm sẽ khiến cuộc đời rắc rối như hàng ngàn sợi chỉ đan xen vào nhau. Đến già cũng chẳng gỡ ra được.

- Thế thì cắt đống chỉ đó đi. - Gareth thuận miệng nói ra. - Rồi cố gắng đừng để chỉ mắc vào nhau nữa.

Elly cười phá lên:

- Ý cậu là đá luôn bạn nhảy để chờ người khác tới à.

Gareth lại hỏi:

- Thế cậu có muốn ngồi gỡ chỉ không.

Elly lắc đầu:

- Vậy cứ cắt đi.

Không chỉ chữ ký của Rin khiến cái ngày điên dồ mà nó phải trải qua có chút gì đẹp đẽ mà còn có Elly. Nó bắt đầu thích cách mà cô ấy nói chuyện, cả cái hành tung bí ẩn mà nó chưa có dịp hỏi rõ nữa. Nhưng nó nghĩ nên dừng lại đây thôi, chẳng sớm thì muộn nó cũng phải nói lời tạm biệt. Sẽ thật ích kỷ nếu chẳng may nó khiến Elly có tình cảm với mình vì nó biết chắc nó muốn về nhà hơn là ở lại thế giới này.

Vừa đặt chân ra khỏi cửa văn phòng tai của Gareth lại bị tra tấn bởi tiếng cánh quạt trực thăng quay vùn vụt. Cái thang dây vắt vẻo trên không đang được cuốn lại qua cánh cửa trực thăng báo hiệu cho nó biết tên Kashu đã rời khỏi thuộc địa một cách an toàn.

Gareth để lửa giận bao bọc lấy tâm trí, nó muốn tấn công chiếc trực thăng bằng ma thuật nhưng vô ích. Lửa vừa bắt tới trực thăng thì lớp băng từ đâu xuất hiện bảo vệ khối sắt đáng ghét đó. Giờ nó đã hiểu tại sao Bein và mọi người chỉ có thể đứng một chỗ nhìn trực thăng rời đi.

- Cứ để bọn chúng mang hộp cổ vật đi như vậy sao? - Gareth giận sôi lên. - Phải có cách nào đó chứ.

Bein cất máy liên lạc đi, dường như anh ta vừa có cuộc trò chuyện dài:

- Tôi đã liên lạc với quân tiếp viện từ tòa tháp và thủ lĩnh các thành bang. Họ sẽ không để ai rời khỏi Midreth trong thời gian ba ngày tới. Chúng ta vẫn còn cơ hội.

Rin đá tung lớp tuyết dưới đất:

- Dược Chống Trộm được bôi trên trực thăng cùng loại với lớp dược bảo vệ tường thép. Anh hiểu điều đó có nghĩa là gì không, Bein.

Bein dùng vẻ mặt đáng sợ nhìn các thành viên trong đoàn:

- Hội Giấu Mặt có người chống lưng. Vì loại ma dược này không bán đầy ngoài chợ và đám thanh niên hư hỏng, lêu lổng ngày đêm trong Hội không thể tự kiếm ra được.

- Phải. - Rin trừng mắt. - Đám thanh niên hư hỏng.

Bein chữa lại câu ban nãy của anh ta:

- Một số chúng thôi.

- Nếu thế Hội Giấu Mặt không dễ ăn rồi. - Freed nói. - Trong ba ngày chúng ta có thể bắt được chúng không.

- Giành lại di vật cổ là điều quan trọng. - Bein nói. - Việc bắt chúng nằm ngoài khả năng của đoàn.

- Thế anh định giành lại di vật, - Elly ngưng giọng một lúc. - thực ra tôi thích gọi là hộp cổ vật hơn. Anh định giành lại như thế nào nếu không gô cổ được bọn chúng.

- Vấn đề là cô làm ơn nghe tôi nói xong đi. - Bein nạt nộ. - Sáng ngày mai sẽ có lãnh đạo cấp cao từ tòa tháp tới làm việc cùng đoàn.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 32. Trại cách ly
- Vậy nhiệm vụ của họ là bắt lũ cướp vặt kia và nhiệm vụ của chúng ta là đem hộp cổ vật về. - Elly cười. - Nghe khả quan quá nhỉ, sao anh không nhờ lãnh đạo cấp cao nào đó làm luôn cả hai đi.

- Elly. - Gareth tới bên cô ấy trước khi Elly không giữ được bình tĩnh nữa. Cứ có chuyện liên quan tới hộp cổ vật là cô ấy lại thay đổi tính cách. Giống như lần tới Bãi Cáo, xem cái cách Elly lái xe là đủ hiểu. - Đừng làm Bein tức nữa.

Elly nói khẽ mà nó vẫn nghe loáng thoáng cơn bực tức chưa nguôi trong giọng cô ấy:

- Sao cậu có thể bĩnh tĩnh như thế. Đáng lẽ cậu phải sốt sắng lên chứ, vì đó là…

Gareth lấy tay che miệng cô ấy lại:

- Mình biết. Vì thế mình mới nói ngay cả mình còn giữ bình tĩnh được thì cậu cũng phải làm như vậy. Chúng ta vẫn còn cơ hội mà. Cậu còn nhớ lần trước chỉ có hai chúng ta cũng lấy lại được hộp cổ vật không. Lần này cả đoàn đều góp sức, cậu phải tin mọi người chứ.

Aike nhảy vào khiến Gareth giật bắn mình:

- Thôi cái trò nói chuyện bí mật đi nhé. Có gì kể cho bọn này nghe với nào.

Freed cũng lù lù xuất hiện:

- Phải đấy. Giờ không phải ma cũ bắt nạt ma mới nữa mà là ma mới cô lập ma cũ rồi.

Arionell tham gia vào cuộc trò chuyện nhưng lại nói về vấn đề khác:

- Bein và cậu ấy đã từng quen nhau rồi hả. Họ cũng tìm chỗ khác nói chuyện riêng, bỏ mặc chúng ta kìa.

- Họ là tình nhân đấy. - Elly nhân cơ hội chuyển vấn đề sang hướng khác. - Thấy thú vị chưa.

Arionell thốt lên:

- Không thể nào. Anh Bein đã có vợ con rồi, làm sao lại đi quen một cô gái khác.

- Thế này gọi là ngoại tình chăng. - Freed suy ngẫm. - Tiếc thật, Bein luôn là tấm gương đẹp cho đoàn học hỏi.

- Hay là cậu bịa chuyện hả. - Aike quay sang nghi ngờ Elly. - Có bằng chứng không.

- Bức ảnh thân mật đã cháy xém. - Elly đẩy Gareth lên để nhóm tra hỏi. - Nhưng vẫn còn nhân chứng đã xem qua bức ảnh đó cùng mình.

Aike đặt tay lên vai Gareth, mấy ngón tay của cậu ta bấu chặt da thịt của nó:

- Khai thật đi Gareth. Rốt cuộc tấm gương nghiêm túc của đoàn có bị vấy bẩn không.

- Họ là tình nhân. - Gareth cười trông rất khó coi. - Nhưng là trước khi Bein lập gia đình, giờ họ chỉ là bạn.

- Này. - Elly đá vào chân nó. - Cậu dám bóp méo sự thật hả.

Gareth ôm lấy cái chân khốn khổ:

- Đó là sự thật, các cậu tin mình hay tin cô gái ghét cay ghét đắng Bein.

Aike vỗ lưng nó:

- Tất nhiên là tin cậu và tin tấm gương của đoàn rồi.

Arionell thở dài:

- Mình biết Bein không bao giờ ngoại tình mà.

Freed giương vẻ mặt thất vọng về chỗ Elly:

- Cậu xấu tính lắm đó.

- Mấy người… - Elly dồn sự bực tức lại rồi chuyển hết vào người Gareth. - Cậu chết với tôi.

Gareth nhanh chân chuồn khỏi tầm với của Elly. Còn cô ấy thì chẳng có vẻ gì sẽ bỏ cuộc cả. Elly cứ theo sát nó, nhất quyết không dừng lại. Gareth biết vậy, nó tìm một chốn mà tiếng của lũ quỷ vang tới nhỏ nhất rồi nằm lăn ra đó đón chờ hình phạt.

- Chịu thua rồi hả. - Elly khựng lại, nằm phịch xuống đất, cách chỗ nó một khoảng không xa. - Ngày hôm nay thật dài.

- Và đáng sợ. - Gareth nói.

- Và mệt mỏi. - Tay Elly múa may trên mặt tuyết. - Sao cậu còn chưa nói?

- Nói cái gì. - Gareth thắc mắc.

- Lời từ biệt ấy. - Elly nắm chặt một nhúm tuyết trong tay ném về chỗ nó. Đống tuyết rớt xuống mặt nó như mưa. - Vì có thể ngày mai hộp cổ vật sẽ được đem về. Cậu đừng coi thường mấy người được gọi là lãnh đạo cấp cao của Nevareth.

Gareth lắc lắc cái đầu để tuyết trên mặt nó rơi xuống:

- Mình không biết nữa. Có đôi lúc cái ý nghĩ không thể về được lại xuất hiện trong đầu làm mình lo lắng.

Elly ngồi dậy kéo theo mái tóc óng ả còn đượm vài bông tuyết nhỏ:

- Chắc là cái ý nghĩ nếu không thể về được thì phải làm gì ở thế giới này cũng đã từng xuất hiện trong đầu cậu phải không.

Gareth thở mạnh, nó nhìn làn khói trắng vừa toát ra khỏi miệng cho tới khi chúng tan biến vào khoảng không rộng lớn:

- Coi nào. Mình sẽ tìm một căn nhà gỗ, dành thời gian nằm ngả trên chiếc ghế tựa trước lò sưởi đọc các cuốn sách nói về nơi này vào mỗi cuối tuần. Bởi mình đâu có vàng mà đi ngao du khắp nơi.

Hai bàn tay Elly tự ôm lấy cánh tay đối diện của cô ấy:

- Ý tưởng tuyệt vời giữa khoảnh khắc lạnh cóng này đấy. Vậy các ngày trong tuần cậu sẽ làm gì.

Gareth vươn vai ngồi dậy:

- Thì cố tìm một cô gái đồng ý nhảy với mình. Khi thời điểm đến mình sẽ nói “tôi yêu em” và tận hưởng cảm giác chờ cô ấy nhận lời.

Elly cười khúc khích:

- Và sau đó nữa.

- Đợi cô ấy nhận lời đã. - Gareth nói. - Sau đó mình mới nghĩ tiếp được.

- Dù sao thì mình cũng mong cậu có thể về nhà. - Elly thành thật. - Khi cậu hiểu về thế giới này cậu sẽ thấy nó đáng sợ nhường nào.

- Thế giới nào mà chẳng có điều đáng sợ. - Gareth nói. - Nơi này hay nhà của mình cũng vậy thôi.

- Nơi cậu sinh ra trông như thế nào. - Elly hỏi. - Có khác nhiều so với Nevareth không.

- Cũng có cây, có núi, có sông. - Gareth mường tưởng. - Chỉ không có quỷ và ma thuật thôi.

- Vậy cuộc sống chắc hẳn sẽ rất khó khăn. - Elly ngạc nhiên. - Nhưng cũng có phần thoải mái vì chẳng có quỷ ngoài đường, phải không.

- Có thể. - Gareth cười. - Sống trong một thế giới không tồn tại ma quỷ thì dù chẳng tạo được ma thuật cũng thấy hạnh phúc.

Thấy Elly lại ngả lưng xuống, nhìn cái vẻ mệt mỏi của cô ấy nó liền tạo ra một ngọn lửa bao quanh hai người thành một vòng tròn lớn. Bên trong vòng lửa nó cảm nhận được sự ấm áp lạ thường. Chắc Elly cũng vậy, môi cô ấy mấp máy hai từ “cảm ơn” rồi gối đầu lên tay chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài vòng lửa, phía xa xa Bein và Rin vẫn ngồi trò chuyện với nhau tuy nó chẳng nghe được họ nói gì. Còn Freed và Aike thì vẫn còn sung sức tới nỗi tấn công Arionell bằng mấy ngọn lửa ma trơi.

Đêm nay Gareth không muốn ngủ, nó định giữ vòng lửa này cháy tới tận sáng sớm. Hy vọng khi Elly thức giấc cũng là lúc sự tức giận nó kiềm chế sau cái chết của Irina tan biến. Có lẽ bây giờ con quỷ trong cơ thể cô bé đã sống dậy, gào thét như đám ngoài tường thép.

Không khí lạnh chợt ồ ạt thổi qua mang tai Gareth làm xáo trộn mái tóc vốn đã chẳng gọn gàng bao nhiêu của nó. Trời đã sáng rồi, nó ngủ thiếp đi lúc nào không hay, chẳng cần phỏng đoán cũng biết vòng lửa mà nó cố tình tạo ra đêm hôm qua để giữ ấm cho Elly đã hoàn toàn tan biến. Thay vào đó chiếc áo khoác vương mùi hương của cô ấy lại đang đắp trên mình nó.

Gareth ngáp dài vài hơi, mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy giữa khoảng đất trống trong thuộc địa. Ngoại trừ cái vòng tròn lõm xuống khi lửa cháy hết để tuyết thế chỗ thì xung quanh nó chẳng có một bóng người. Nó gấp đôi chiếc áo khoác của Elly lại, vắt qua cánh tay rồi nâng người dậy để coi đã bỏ lỡ chuyện gì đó khi đang mơ mơ màng màng.

Không còn tiếng quỷ la thét nữa. Gareth liền mò mẫm ra phía cửa Tây thì trông thấy các nhóm lính canh hai người một chất đống xác cháy đen của đám quỷ lên xe chở đi nơi khác. Có thể là vứt ra bãi rác hoặc đem chôn nếu như họ tốt bụng. Không biết lính canh thực hiện công việc này từ khi nào bởi nó thấy ngoài cổng Tây vẫn còn vô số cái xác chồng chất lên nhau, tại đó phát ra làn khói đen u ám dị thường chẳng ai muốn tới gần.

Chẳng hiểu sao chân của Gareth lại đi theo cái xe lớn chở xác quỷ. Nó phải đưa tay lên bịt mũi vì cái mùi hôi thối hòa lẫn với mùi cháy khét kia quá kinh tởm. Chiếc xe đi rất chậm rãi nên nó chẳng phải hối thúc đôi chân. Vòng qua sau trạm xá vẫn còn đông nghẹt người, rồi tiến tới con đường mòn dẫn tới hàng thông lớn. Bỗng nhiên nó nhớ tới Irina và cái ổ bọ tuyết. Giờ thì nó biết tại sao trong vô thức nó lại đi theo chiếc xe chở xác quỷ này rồi, nó muốn gặp Irina cho dù cô bé đã không còn là chính mình nữa. Điều gì đó mách bảo nó cứ đi theo chiếc xe này sẽ tới nơi gặp mặt đầy đủ lũ Quỷ Đói, đã chết.

Con đường mòn dẫn tới một bãi đất trống đủ rộng lớn và hẻo lánh để lập nên nghĩa địa cho quỷ. Cái bảng sắt treo trên chiếc cột đung đưa theo gió có ghi dòng chữ “Trại cách ly” làm nó cứ dán mắt vào mà nhìn. Vậy là nó đúng, họ gọi nghĩa địa là trại cách ly,

Chiếc xe đi quá cái bảng sắt một chút thì dừng lại. Hai lính canh trong xe nhảy xuống, Gareth nhận ra một trong số họ chính là Miles. Trông thấy nó anh ta lật tấm kính che mặt lên:

- Cậu tới muộn nhất đoàn đấy. Bạn bè của cậu đã tới trại từ sáng sớm rồi, vào đó tìm đi.

Gareth hỏi với giọng ngờ vực:

- Đoàn của Bein? Hay đoàn nào khác mới tới thuộc địa vậy, Miles. Tôi chẳng nghe ai nói chúng tôi cần tới trại cách ly cả.

- Ồ. - Miles cùng nâng xác đám quỷ với lính canh kia để Gareth phải vừa chạy theo vừa bắt chuyện. - Ngoài đoàn của cậu ra thì còn ai tới được đây trong mấy ngày khó khăn này nữa.

Cố tránh xa cái xác trong phạm vi có thể, nó chỉ tay vào trại:

- Anh có trông thấy đoàn của tôi ở đâu trong khu rộng lớn đầy rẫy quỷ cháy đen kia không.

Miles đá mắt ra khu đất có chứa vài ba túp lều trại được dựng lên từ lớp vải rách nát, hoan ố:

- Bên đó là nơi nhốt những người đang trong quá trình chuyển hóa. Khi họ đã biến thành quỷ chúng ta chỉ việc đốt trụi thôi. Và nhiệm vụ đó là của các cậu.

Có nhầm lẫn gì ở đây chăng? Gareth chẳng tin vào tai nó nữa mà chạy lại chỗ mấy túp lều để kiểm chứng. Tại sao nó và mọi người phải làm cái việc nhẫn tâm thế này. Nhìn đồng loại chuyển hóa trong đau khổ và đốt trụi họ chỉ bằng cái nháy mắt. Làm sao nó có thể thực hiện chuyện này khi dư âm con người nơi họ vẫn còn in đậm trong đầu nó. Tất nhiên rồi, sau khi chuyển hóa hoàn tất chắc chắn họ vẫn cười nói được như nó mà. Việc này thật độc ác, quá đỗi độc ác.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 33. Ngài lang bạt
Có một hàng rào gỗ ngăn cách chỗ đoàn thám hiểm với các túp lều. Gareth trông thấy Freed và Aike đang cầm ngọn đuốc lớn chỉ đợi châm lửa thôi. Arionell thì không hào hứng chuyện này cho lắm, cô ấy chỉ tựa vào hàng rào, dùng ánh mắt san sẻ nhìn các con người cào cấu, giằng co bên trong các túp lều như gắn chặt xuống mặt đất.

Tới tận nơi nó mới biết mấy túp lều này chẳng khác gì nhà tù giam lỏng con người. Tiếng kêu cứu, tiếng khóc than của họ vang đến tai nó nghe thật thảm thiết. Và bên một túp lều khuất sau gốc cây thông nó trông thấy Rin đang ngồi tại đó.

- Irina. - Gareth nghĩ bụng liền nhảy qua hàng rào làm Freed suýt đánh rơi bó đuốc xuống đất. - Chắc chắn là con bé.

Aike thở dài:

- Hết cô nàng tóc ngắn lại thêm cậu ta nữa. Các thành viên mới đợt này thật nổi trội.

Khi bước qua hàng rào, Gareth không còn vội vã nữa, nó đi thật chậm tới trước túp lều mà Rin đang ngồi thất thần kia.

Rin nắm chặt đùi của cô ấy:

- Đêm qua họ băng lại vết thương cho con bé để nó có thể nói lời từ biệt với gia đình trước khi bị đưa tới đây.

Gareth nghiến răng, giờ trong thâm tâm nó lại muốn Irina đã nhắm mắt trong thanh thản từ đêm qua rồi:

- Nó sao rồi?

Rin nhìn túp lều với vô vàn tiếng kêu của người đang sống đã bị quỷ cắn kia:

- Ban nãy nó vẫn còn nói được vài câu. Tôi nghĩ…

Gareth chẳng thể làm gì hơn là ngồi đó cùng Rin:

- Tất cả chúng ta đều có lỗi vì đã đưa Irina ra ngoài. Cô không phải tự trách bản thân đâu.

Rin lắc đầu:

- Cậu biết rõ tất cả mọi chuyện đều do tôi mà. Từ đầu tôi chịu ký vào tập hồ sơ thì làm gì có chuyện Irina phải dẫn tôi trốn khỏi thuộc địa. Nếu tôi chịu mở tập hồ sơ ra xem thì đã phát hiện được Kashu là tên nội gián trong đoàn.

Gareth trấn an cô ấy:

- Dù không gặp chúng ta thì lúc đó Irina cũng chạy ra ngoài. Tệ hơn nữa là có thể chúng ta không cứu được cô bé sớm như vậy, có thể cô bé còn chẳng kịp nói lời từ biệt và đang là một trong số những cái xác chất đầy xe của Miles.

Rin quay mặt đi nơi khác, dụi mắt lén lút để Gareth không trông thấy:

- Cảm ơn cậu.

Một ngọn lửa thổi bùng lên ở túp lều sau lưng nó và Rin. Gareth thấy Freed và Aike đang đốt trụi túp lều không còn ai gào thét hay cử động từ bên trong nữa.

- Các cậu làm gì vậy?

Aike giơ ngọn đuốc lên:

- Chứ cậu nghĩ cả bọn tới đây để làm gì?

Freed ném luôn ngọn đuốc vào túp lều đang cháy, để đống lửa đốt trụi nó đi:

- Mình biết chẳng ai thấy thoải mái khi phải làm chuyện này vì thế đây mới gọi là hình phạt. Bein vẫn chưa quên việc chúng ta phải chịu phạt đâu. Và nó đây.

Gareth vò đầu:

- Đúng là ý tưởng của anh ta rồi. Không thể tin được.

Arionell bước qua hàng rào, tới chỗ túp lều đang cháy:

- Bein nói để họ chết sớm còn hơn phải chuyển hóa thành quỷ nhưng mình vẫn không dám làm.

Aike ngó nghiêng khắp nơi:

- Chắc Elly cũng hãi quá nên chuồn êm rồi.

Freed nghiêng đầu như đang suy nghĩ:

- Elly? Cô ấy cùng Bein tới gặp lãnh đạo cấp cao của tòa tháp vừa mới tới đây sáng nay.

Aike thốt lên:

- Mình còn nghĩ Bein chẳng ưa gì Elly vậy mà lại cho cô ấy cái vinh dự này.

Freed phủi tay:

- Cậu nghĩ là vinh dự à, là mạo hiểm thì có. Giả như Elly mà làm điều gì sai trái với lãnh đạo cấp cao kia thì đảm bảo cô ấy sẽ bị tống ra đảo Port Lux tới hết đời.

Arionell tái mặt:

- Là hòn đảo giam giữ tù nhân của thế giới phải không.

Freed gật gù:

- Điều này giúp chúng ta thấy rõ Bein đã liệt Elly vào danh sách tối tăm của anh ấy rồi.

Aike tỏ vẻ thương cảm:

- Ai bảo ngay lần đầu gặp gỡ cô ta đã chọc tức Bein.

Cây đuốc trên tay Aike bị cướp lấy khi cậu ta còn đang mải tán phét. Người vừa thực hiện hành động đó là Rin. Cô ấy cầm đuốc tự châm lửa túp lều mà Irina đã chết trong đó rồi lặng lẽ đứng nhìn.

Người nữa không quan tâm đến câu chuyện tẻ nhạt của Aike là Gareth. Tâm trí của nó đang dừng lại tại câu nói của Arionell khi cô ấy vừa bước qua hàng rào. Trong nhiệm vụ ác độc này của Bein cũng có điều hợp lý, nó nên nghe theo anh ta thay vì câu giờ nhìn mọi người biến thành quỷ. Nó nghĩ nếu nó phải đứng trong túp lều kia nó cũng mong ai đó hỏa thiêu mình càng nhanh càng tốt. Trở thành quỷ còn tồi tệ hơn cả cái chết vậy thì chết là lựa chọn hoàn hảo.

- Để tôi. - Gareth lấy ngọn đuốc trên tay Rin, tới túp lều duy nhất chưa được đốt cháy. Nó đứng chờ cho tới khi tiếng kêu cuối cùng ngưng bặt rồi tự tay châm lửa. Thầm mong bọn họ sẽ tìm được sự yên bình trong ngọn lửa nóng bức kia.

Cả nhóm cùng đợi các túp lều cháy rụi rồi mới cùng nhau bước qua hàng rào. Chẳng có tiếng nói nào được cất lên cho tới khi tất cả ra khỏi trại cách ly. Nơi này chỉ còn những chiếc xe chở hàng tá xác quỷ cháy đen đi ra đi vào.

Freed phủi đám tro tàn dính vào quần áo:

- Tới văn phòng gặp lãnh đạo cấp cao nào đó thì phải chỉnh tề một chút.

Gareth thắc mắc:

- Người đó là ai?

Rin lên tiếng:

- Là một Hiền Nhân.

Cả Aike lẫn Freed đều thốt lên, ắt hẳn bọn họ chẳng biết người đó là ai nên mới sốc trước câu nói của Rin như vậy:

- Không thể nào.

- Có đấy. - Rin nói. - Đêm qua tôi đã hỏi Bein rồi.

- Nhắc tới đêm qua. - Gareth lại thắc mắc. - Xem ra cô và Bein đã làm lành với nhau rồi.

- Bọn tôi chỉ bàn công việc thôi. - Rin lảng tránh ánh mắt của Gareth. - Những thứ khác cứ giữ nguyên ở mức hiện tại là tốt nhất.

Arionell gào vào tai Gareth:

- Sau cậu không bất ngờ giống bọn mình.

Gareth vội bịt tai lại trước khi đầu nó ong ong vì giọng nói của Arionell:

- Mình bỏ lỡ chuyện gì sao?

Freed như thể không giữ được bình tĩnh nữa:

- Là Hiền Nhân. Chúng ta sắp được gặp một Hiền Nhân. Quỷ thần ơi, cậu không thấy tim đập rộn ràng à.

Thật sự Gareth chẳng hiểu sao họ lại cư xử như vậy. Đơn giản vì nó chẳng biết Hiền Nhân là ai, lãnh đạo cấp cao sao, cao như thế nào. Nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người rất sốc bởi vậy nên nó đành bắt chước cho khỏi rắc rối. Nó đã có đủ rắc rối rồi từ hộp cổ vật cho tới lần bị Elly phát giác rồi.

- Tất nhiên là mình bất ngờ rồi. - Gareth làm mặt ngạc nhiên. - Vậy đi gặp Hiền Nhân đó thôi.

Rin huých nó bằng khủy tay cô ấy:

- Bộ mặt giả tạo của cậu khiến tôi phát ớn.

Gareth vẫn vờ vịt:

- Tôi bất ngờ thật mà, cô không tin hả.

Rin chẳng thèm đấu khẩu với Gareth mà lẳng lặng tiến lên trước trong khi Freed cứ bước đi như đứa say rượu. Cứ như cậu ta sắp được gặp siêu sao nào đó không bằng.

Aike giơ ngón tay lên tính toán:

- Nevareth có tổng cộng bảy vị Hiền Nhân. Chỉ có những người thực sự may mắn mới được trông thấy mặt một trong số họ và cực kỳ may mắn mới được trông thấy mặt hai trong số họ. Hôm nay chúng ta là những kẻ may mắn.

Gareth thấy mấy vị Hiền Nhân này tuy là lãnh đạo cấp cao mà chẳng gần gũi với mọi người gì cả. Nó chẳng thấy thú vị gì khi gặp mấy người kiêu căng như thế. Nó thử ngẫm xem liệu quyền lực của họ có như các vị Tổng Thống trong thế giới của nó không. Nếu vậy chắc lát nữa nó cần phải giữ mồm, giữ miệng thật kín.

Tới trước cửa văn phòng sĩ quan, mấy đứa trong nhóm ngoại trừ nó và Rin đều tái mặt và run sợ chứ chẳng tỏ vẻ hào hứng như ban nãy nữa. Càng nghĩ nó càng thấy quái lạ và tò mò muốn biết Hiền Nhân là ai mà có sức ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy. Phải chăng là những người rất tài giỏi, ma thuật rất cao siêu hay có khả năng đặc biệt gì đó nên cả thế giới chỉ có bảy người nhận được danh hiệu này.

Vẫn là căn phòng mà đoàn thám hiểm hay tụ họp. Gareth không nhớ đây là lần bao nhiêu nó bước vào đây nhưng lần nào nó cũng cảm thấy rất hồi hộp. Cứ như bước vào cuộc hội nghị lớn và nó là một đại biểu mang đầy trọng trách. Có phải bên trong có một vị Hiền Nhân nên nó cảm thấy đèn trong phòng sáng hơn mọi khi không, còn có mùi hương mê mẩn, tươi mát hòa quyện trong không khí nữa, từng chiếc ghế cũng được kê rất gọn gàng khó mà biết đêm qua vừa có vụ lộn xộn xảy ra.

Dãy bàn dài đặt nhiều lọ hoa tươi trước mắt nó có Bein ngồi khoanh tay rất nghiêm nghị, và Elly với mái tóc được cột ra sau gọn gàng đang đứng bên bậu cửa sổ. Và phải chăng người đàn ông có mái tóc bạc, lưng đeo áo trùm nâu, mặc bộ quần áo có kiểu dáng bụi bặm kia là Hiền Nhân. Nếu đúng là ông ấy thì khác xa những gì nó tưởng tượng quá, là người có sức ảnh hưởng với tỷ người thì phải mặc những bộ đồ bóng bảy, xa hoa làm người ta cảm thấy xa lạ mới đúng. Đằng này càng nhìn ông ấy nó càng thấy thật gần gũi, như một ông thầy giáo già đang đợi các học trò lên lớp vậy.

Bein vẫy tay mời gọi cả nhóm đang chôn chân trước cửa kia vào ghế ngồi. Trông bộ dạng anh ta rất căng thẳng, điều đó càng chứng minh vị kia chính là Hiền Nhân được nhắc tới trong cuộc trò chuyện của nhóm.

Nhìn ra phía sau, Gareth suýt ngã ngửa khi thấy Freed bóng bẩy bất ngờ, trông cậu ta chẳng khác gì Aike. Còn Aike thì khỏi nói, mái tóc bạc nếp nào vào nếp ấy. Ngay cả hai cái sừng trên đầu Arionell cũng bị cô nàng vuốt cho cụp xuống ngang vai chứ không để nó vểnh lên nữa. Họa chăng chỉ có Rin và nó chẳng thay đổi gì.

Trong khi từng người một trong nhóm chọn cho mình chiếc ghế để ngồi thì Gareth tới chỗ Elly đem trả chiếc áo khoác cho cô ấy:

- Xin lỗi, mình nghĩ đã làm bẩn áo của cậu rồi. Vì trại cách ly…

- Không sao đâu. - Elly rời mắt khỏi cánh cửa sổ mà Gareth chẳng biết cô ấy ngắm cái gì ngoài đó. Khung cảnh bên ngoài đã bị hàng thông chắn ngang tầm mắt rồi. - Tìm một chỗ ngồi thôi, Gareth.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 34. Truy đuổi
Gareth cùng Elly ngồi cùng hàng ghế với nhóm, đối diện Bein và người đàn ông vẫn đứng quay lưng vào tường từ nãy tới giờ. Nó cảm thấy có không khí lạ lẫm trong phòng. Có điều gì rất lạ mà nó không thể diễn tả được, nhất là khi chỉ có Elly vào căn phòng này trước tiên.

Người đàn ông kia quay mặt lại, đằng sau cặp kính là đôi mắt nheo lại, ông ấy đang nở nụ cười tươi rói, rất dễ gây thiện cảm với lần gặp gỡ đầu tiên:

- Đây là đoàn thám hiểm đặc biệt của tòa tháp sao.

Sự thiện cảm giữa Gareth và ông ta giảm dần khi nó nhận ra cái giọng nói quen thuộc đó. Giọng nói này nó đã nghe thấy một lần, ở đâu đó. Rồi nó quay qua chỗ Elly và phát hiện ra, chính xác là cái đêm nó và cô ấy trú chân tại căn nhà của Rin, người đàn ông này đã hỏi chuyện Elly qua máy liên lạc. Và Elly có nói, ông ta với hộp cổ vật, chìa khóa đưa nó về nhà có liên quan với nhau.

Chẳng ai dám trả lời câu hỏi thân thiện của vị Hiền Nhân nên Bein phải lên tiếng:

- Lần đầu gặp ngài nên bọn họ có chút bỡ ngỡ. Mong ngài bỏ qua cho.

Ông ấy cười sảng khoái:

- Ta cũng là người như các cô các cậu chứ có phải quỷ đâu. Cứ tự nhiên lên, tự nhiên lên nào.

Arionell nói với giọng thỏ thẻ:

- Cha mẹ con nói, các vị Hiền Nhân rất nghiêm khắc. Lỡ miệng một chút thôi sẽ bị đày ra đảo Port Lux ngay.

Ông ấy lấy tay xoa nhẹ gọng kính:

- Ta là Aldebaran. Nhìn thấy ta, nghe thấy giọng nói của ta thì không phải sợ hãi làm gì bởi ta không giống những vị Hiền Nhân khác, những người rất khó gần.

Freed há hốc miệng:

- Ngài là vị Hiền Nhân lang bạt…

Bein đưa tay lên miệng anh ta, ra hiệu cho Freed rằng không nên nói câu đó nhưng đã quá muộn. Nhưng vị Hiền Nhân chẳng nạt nộ cậu ta mà còn cười phá lên:

- Ta đã nói cứ tự nhiên mà. Nói cho các người nghe, kẻ nào càng ra vẻ lễ nghi ta càng ghét kẻ đó.

Elly lên tiếng:

- Các cậu nghe ông ấy nói rồi đấy. Cứ tự nhiên phải không, ngài Aldebaran.

Gareth nghĩ mặt Bein phải biến sắc khi Elly cư xử như vậy nhưng lạ thay lần này anh ta chẳng nhăn trán lấy một lần. Trái ngược với lần ra hiệu cho Freed yên lặng.

Ngài Aldebaran mỉm cười:

- Đúng thế, cô gái à.

Bein bắt đầu làm công việc của một đội trưởng. Anh ta đứng dậy, chờ mọi người tập trung lên đây rồi cao giọng:

- Mọi người đều biết đoàn chúng ta trở nên đặc biệt vì lịch trình được chính một vị Hiền Nhân sắp đặt.

- Là ông ấy? - Sau câu hỏi nó thấy ngài Aldebaran mỉm cười với mình.

Bein gật đầu:

- Phải. Từ giờ ngài Aldebaran sẽ là lãnh đạo của đoàn.

Arionell lo lắng:

- Vậy còn anh?

Ngài Aldebaran lên tiếng:

- Bình tĩnh nào cô gái. Như cậu tóc đỏ vừa nói, ta có biệt danh là Hiền Nhân lang bạt, chẳng đời nào ta xuất hiện liên tục trước mặt các người đâu. Ta chỉ lãnh đạo lịch trình qua máy liên lạc, thư từ. Còn nhiệm vụ của Bein vẫn rất quan trọng, đó là chỉ dẫn các người hoàn thành chuyến thám hiểm.

Bein tiếp tục:

- Đó là chuyện thứ nhất tôi muốn thông báo. Còn chuyện thứ hai là về di vật cổ, như mọi người đã biết nhờ sự giúp đỡ của ngài Aldebaran mà mọi đường rời khỏi lục địa Midreth đã bị phong tỏa trong ba ngày. Chúng ta phải tranh thủ khoảng thời gian đó để giành lại di vật cổ nếu không chuyến thám hiểm sẽ thất bại, đoàn sẽ tan rã.

Gareth giật mình, nó phải hỏi lại cho chắc:

- Tan rã? Ý anh là mỗi người một phương hả.

Freed thảng thốt:

- Chuyến thám hiểm này nghiêm trọng tới mức đó sao.

Bein nhìn ngài Aldebaran, rồi lại nhìn mọi người:

- Đây là chuyến đầu tiên của đoàn đặc biệt. Nếu chúng ta không hoàn thành thì tòa tháp sẽ tìm đoàn khác có năng lực hơn.

Elly bắt đầu dọa nạt mọi người:

- Hiểu đơn giản là, từ chuyến này trở đi, nếu thành công thì tiếp tục nhận nhiệm vụ nếu thất bại thì đoàn tan rã.

Arionell run lẩy bẩy:

- Không thể tin được. Hóa ra đoàn đặc biệt bị đối xử thế này.

Bein vỗ tay vài tiếng ngăn mọi người tiếp tục bàn tán:

- Như vậy đoàn mới có động lực, phải không?

Aike rời khỏi ghế với đôi chân run lẩy bẩy, hóa ra từ nãy tới giờ cậu ta sợ tới mức không dám mở miệng:

- Vậy…vậy chúng ta phải lên đường đi tìm di vật cổ ngay thôi.

Ngài Aldebaran bước tới chỗ Aike, ấn cậu ta ngồi xuống:

- Truy tìm kẻ cướp là chuyện của binh lính từ tòa tháp. Còn nhiệm vụ của các cậu là giành lại di vật cổ khi tung tích kẻ cướp bị phát giác.

Gareth bắt đầu thấy mông lung:

- Thưa ngài, binh lính đã bắt giữ được Hội Giấu Mặt thì sao còn cần chúng ta phải đích thân lấy hộp cổ vật về.

Ngài Aldebaran lý giải:

- Ta ra lệnh cho binh lính áp giải người của Hội Giấu Mặt vì những tội lỗi chúng phạm phải trong thời gian qua chứ không ra lệnh cho họ tìm di vật cổ. Cậu hiểu hai từ bí mật chứ.

Miệng Gareth vẫn liến thoắng:

- Nhưng đều là người của mình cả tại sao cần giữ bí mật chứ.

Ngài Aldebaran lúc lắc cái đầu:

- Chuyện này một hai câu không thể nói được. Cứ lấy lại di vật cổ rồi tới trạm cuối của cuộc hành trình các người sẽ hiểu toàn bộ nguyên do.

Giờ Rin mới phát biểu được một câu:

- Chốt lại là, chúng ta ngồi đây đợi đám lính của tòa tháp tìm thấy dấu vết của Hội Giấu Mặt rồi tới cướp chiến lợi phẩm đúng không.

Elly giúp Rin hoàn thành câu nói:

- Trong bí mật nữa.

Freed gật gà gật gù nhưng chẳng biết cậu ta có thực sự hiểu không:

- Được rồi. Cướp công trong bí mật.

Gareth nằm bò ra bàn cố gắng nghĩ xem tại sao mọi chuyện cứ phải rắc rối thế này. Cứ như thể thông tin của hộp cổ vật chỉ có đoàn thám hiểm này là biết nếu không tính đến kẻ đứng sau lưng Hội Giấu Mặt. Có cảm giác nó đang tham gia một chuyến phiêu lưu vì mục đích chính trị hoặc làm việc cho một cá nhân đầu to mặt lớn nào đấy.

- Những gì cần nói ta đã nói cả rồi. Chúc mọi người có một chuyến thám hiểm thành công. - Ngài Aldebaran vừa nói xong liền tan biến vào khoảng không như trò ảo thuật.

Biến mất không một vết tích. Gareth đã từng thấy tiến sỹ Heil làm như vậy tại ngôi nhà của ông bà Cruise. Ngoài nó ra thì chẳng có ai ngạc nhiên cả, phải chăng đây là điều rất đỗi bình thường.

- Elly. - Gareth ghé miệng vào tai cô ấy. - Ông ta làm cách nào vậy?

Elly đẩy nó sang ghế bên cạnh, cách xa mọi người một chút:

- Đó là ma thuật cao cấp, dịch chuyển tới bất kỳ nơi nào mình muốn trong nháy mắt. Ma thuật này đòi hỏi sự tập trung cao độ và thực hiện xong sẽ mất rất nhiều sức. Mình khuyên cậu nên di chuyển bằng chân là tốt hơn hết.

Sự tò mò của Gareth lại dâng lên cao hơn:

- Làm sao thực hiện ma thuật này. Có liên quan đến cảm xúc không.

Elly ngước mắt lên trần nhà:

- Chỉ cần dùng đầu óc thôi. Cậu phải tưởng tượng nơi mình muốn đến một cách chân thực nhất, chính xác đến từng viên đá, từng cái cây, như thể cảnh vật đó đang hiện lên trước mắt cậu thì ma thuật mới được thực thi.

Gareth nở nụ cười nhụt chí:

- Giả như mình muốn dịch chuyển đến căn phòng này nhưng chỉ cần tưởng tượng thiếu một cái ghế thì không được à.

Elly đập vào vai nó:

- Đúng vậy, thế nên cậu từ bỏ ý định học cái trò nhức đầu này đi.

Gareth lại nằm ườn ra bàn, mắt nó dán chặt vào cái đồng hồ quả lắc treo trên tường. Có lẽ lần này nó không phải mừng hụt nữa, đoàn sẽ tìm được hộp cổ vật và ngài Aldebaran sẽ giúp đỡ nó bằng trí tuệ của ông ấy. Nó sẽ được về nhà, tiếp tục đi học, sống những chuỗi ngày bình yên.

Lạ quá. Khi nghĩ đến chuyện trở về nó không còn hào hứng và thèm muốn như những ngày đầu tới Nevareth nữa. Phải chăng tâm hồn nó bắt đầu gắn bó với thế giới này. Gareth chợt liên tưởng rằng sau khi về nhà nó lại trở thành thằng sinh viên suốt ngày chúi đầu vào bài vở để kiếm cái bằng Đại học, rồi sau đó nó phải cầm tấm bằng mà đi tìm việc làm, rồi sau đó nữa nó sẽ làm việc cật lực để kiếm tiền lập gia đình, sống với con cháu tới hết đời. Tự nhiên nó thấy cuộc sống cũ thật nhàm chán. Nhưng Nevareth thì khác, trong bộ dạng “anh chàng tình cờ” ít ra nó còn có mục đích để sống, đó là hoàn thành các chuyến thám hiểm, chiến đấu với lũ quỷ trên thế giới lại có sẵn một công việc ổn định mặc dù nó chưa kiếm được nửa đồng vàng nào, hơn thế nữa nó còn có thời gian bày tỏ tấm lòng với cô gái mà nó thích. Dường như, Nevareth đang thu hút nó.

“Hướng Bắc thuộc địa. Ngay cửa vào quặng khai thác than.”

Tiếng nói phát ra từ máy liên lạc của Bein lập tức làm Gareth khỏe khoắn lên nhiều lần. Không chỉ riêng nó, mà các thành viên đều lấy lại khí thế. Mọi người đứng dậy, đợi lệnh từ Bein trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Bein hỏi câu có phần thừa thãi:

- Nghe rõ rồi chứ?

Freed nhảy cẫng lên:

- Giành lại kho báu thôi.

Arionell làu bàu:

- Cậu nghĩ mình vẫn là “thợ săn kho báu” ngày xưa hả.

Aike vuốt lại mái tóc:

- Các cậu đi trước, mình yểm trợ phía sau.

Rin dủng dẳng bước ra ngoài:

- Đồ nhát chết.

Môi Aike chưa kịp mấp máy thì Bein đã chặn họng cậu ta lại:

- Đừng có cãi cọ giờ này.

Aike tỏ rõ thái độ của người chịu sự bất công:

- Anh đang bênh vực cô ta à.

Bein giận dữ lôi cổ Aike và Gareth vẫn còn đang lảng vảng phía sau ra khỏi cánh cửa:

- Nhanh chân lên. Các cậu tưởng mình đang đi du lịch hay sao.

Gareth biết trong bụng Aike vẫn còn một mớ ngôn từ chưa càu nhàu xong nhưng có Bein đi đằng sau cậu ta chẳng dám ho he câu gì. Có vẻ như đội trưởng cố tình chạy phía sau để đảm bảo không có tên nào đi lạc đường hoặc bỏ trốn, hoặc là để có cơ hội ngắm nhìn thân hình mỏng manh của Rin, nó phỏng đoán thế.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 35: Mưu kế
Ban đầu Gareth nghĩ Bein mời Rin gia nhập đoàn là để chuộc lỗi với cô ấy nhưng giờ nó mới phát hiện ra thể lực của cô ta thật đáng nể, rất xứng với cái danh nữ tặc của Hội Giấu Mặt. Cô ta đang dẫn đầu đoàn, Freed trông có vẻ hăng hái nhất mà vẫn không thể vượt mặt Rin. Chẳng biết ngày xưa Rin theo Bein tới trạm huấn luyện có học lỏm được mánh thể lực nào không.

Thấy cả đoàn cứ chạy miết, Gareth liền ngoái lại sau hỏi chuyện Bein:

- Nơi đó gần thuộc địa hả?

- Không đâu. - Bein mỉm cười nham hiểm. - Thứ nhất sẽ chẳng mượn được xe, thứ hai xác chết của lũ quỷ vẫn còn nằm la liệt trên đường có xe cũng khó đi qua được, thứ ba tôi muốn các cô cậu chạy bằng chân.

Arionell gào thét:

- Lần nào anh cũng hành hạ mọi người.

Freed hớt ha hớt hải, cố lao đầu về trước mà chạy:

- Anh không sợ binh lính của tòa tháp sẽ nẫng tay trên của chúng ta à.

- Nếu ngài Aldebaran để họ làm vậy thì họ đã không báo cho chúng ta nơi Hội Giấu Mặt ẩn nấp rồi. - Bein nói. - Có thể nhiệm vụ của họ chỉ là tìm kiếm, còn lại đoàn chúng ta phải lo hết.

Tới cổng Bắc thuộc địa, Gareth bắt đầu uể oải vì phải thở liên hồi khi hai chân cứ thoăn thoắt không ngừng, mà cứ hít vào một cái là cái mùi kinh tởm của xác quỷ lại ập vào họng nó làm nó muốn ói. Nó biết thể lực của mình yếu hơn mọi người rất nhiều vì nó chỉ là đứa ăn gian, vào đoàn thám hiểm nhờ thân xác người khác chứ không được luyện tập bài bản. Cũng may cho nó, thân thể này vừa đủ khỏe để nó không ngất xỉu vì phải chạy đường dài suốt.

Được khoảng mười phút, Gareth đã tụt xuống đường chạy cùng Arionell, thực ra cô ấy còn chạy nhỉnh hơn nó một chút. Lòng tự trọng của nó bùng lên, gân cốt nổi khắp mặt mũi, nó bắt hai chân phải hoạt động hết mức. Bàn chân nó giờ đã nóng ran kéo theo thân nhiệt tăng đột biến, giờ nó có thể cởi trần mà chạy cũng chẳng thấy lạnh.

Gareth thấy ganh tị với Bein, anh ta chạy mà chẳng có lấy giọt mồ hôi nào đổ trên mặt. Rồi nó lại nhìn Rin, dường như vị trí dẫn đầu của cô ta sắp bị Elly cạnh tranh mất. Miệng Gareth há hốc ra khi trông thấy Elly đang chạy bằng cách nào, cô ấy tạo lớp băng mỏng dưới đế giày và các vệt băng trơn trượt trên đường bước đi, và cô ấy chẳng cần dùng sức cũng có thể di chuyển được. Bảo sao từ lúc chạy tới giờ không thấy Elly lên tiếng khi mà trí óc cô ấy đang hoạt động hết công suất thế kia.

Rin cũng đã phát hiện ra trò này:

- Thế là ăn gian đấy.

Thay vì đấu khẩu lại, Elly chạy vọt lên đầu chọc tức Rin.

Sự phát hiện của Rin bắt đầu lấn át tinh thần cả đoàn. Đầu tiên là Freed, tự nhiên bị rớt xuống hạng ba:

- Mình đang nghĩ tới việc bị đám bạn giành mất đồ chơi khi còn nhỏ mà không tài nào được ma thuật băng giá.

Rin chế giễu:

- Tôi nhớ tới việc bị người ta bỏ rơi mà còn chẳng tạo được nữa kìa.

Bein cao giọng:

- Muốn giữ sức thì đừng trò chuyện nữa.

Gareth thì tự nhủ trong bụng rằng nó nghĩ tới việc không bao giờ trở về nhà được mà còn chẳng ăn thua gì. Thế rồi, tâm trí nó đảo qua cách Elly sử dụng ma thuật băng giá. Cô ấy đã trải qua nỗi đau gì mà lúc nào nghĩ đến cũng có thể triệu hồi băng lạnh vậy? Chưa bao giờ nó hỏi Elly về vấn đề này.

Toán binh lính mặc trang phục bạc trắng xuất hiện trước đường chạy của đoàn chừng mười mét. Trông họ có vẻ nghiêm trang, lạnh lẽo hơn lính canh Gareth thấy ở lục địa Huan hay lục địa Midreth. Có thể ví họ giống như quân đội hoàng gia trong các vương quốc giàu có.

Bein bắt đầu tăng tốc, anh ta chạy vượt qua tất cả mọi người dễ như ăn bánh. Cái thân hình to lớn đó đang bắt đầu màn chào hỏi với binh lính tòa tháp. Khi Gareth chạy tới chỗ anh ta thì cuộc trò chuyện đã chấm dứt, binh lính nhường đường cho cả đoàn bước lên trước.

Trước căn nhà gỗ xập xệ là xác ba chiếc trực thăng của Hội Giấu Mặt. Đống sắt vụn ấy có vẻ như bị rơi từ trên không xuống do binh lính tòa tháp tấn công hoặc tên phi công say rượu để mất tay lái khiến cả lũ tiếp đất trong đau đớn.

- Có quá dễ dàng không. - Gareth lẩm bẩm, nó không dám tin Hội Giấu Mặt có thể bị bắt nhanh gọn sau một đêm trình diễn ấn tượng trong thuộc địa.

- Cậu cũng thấy có gì không ổn à. - Giọng thì thầm của Elly vang bên tai nó. - Ngay từ khi rời khỏi thuộc địa mình đã nghĩ về vấn đề này rồi.

- Mình tưởng cậu im lặng vì mải điều khiển ma thuật. - Gareth ngạc nhiên. - Khả năng của cậu rất ấn tượng đấy.

Elly cười cho qua:

- Cảm ơn vì lời khen.

Bein đứng trước căn nhà gỗ được cho là nơi Hội Giấu Mặt ẩn nấp:

- Tôi cho các người một phút để tự bước ra trước khi bọn tôi vào trong đó.

Binh lính tòa tháp sau câu nói của Bein đồng loạt rút kiếm, hạ thấp trọng tâm, giương cao lá chắn. Động tác của họ rất thành thục, đồng đều tạo cho người ta cảm giác an toàn. Vậy mà ngài Aldebaran kia lại muốn đoàn thám hiểm lợi dụng họ để lấy di vật cổ.

Miệng Aike đếm ngược từng giây làm nó sốt sắng vô cùng. Ai mà biết Hội Giấu Mặt lại định giở trò gì. Quá hồi hộp nên nó thuận miệng đếm cùng Aike lúc nào không hay.

Một phút đã trôi qua, không có động tĩnh gì. Bein hất tay ra sau để mọi người lùi lại nhưng có một người không nghe anh ta. Rin, cô ấy theo sát Bein, cùng anh ta bước từng bước một vào căn nhà gỗ.

- Đi thôi. - Freed nói. - Đến tận đây rồi mà còn sợ gì nữa.

Thế là cả đoàn đều bước lên cùng Bein, anh ta biết mình chẳng cản được các thành viên bướng bỉnh nên đành gật đầu.

Tim Gareth đập mạnh như dàn âm thanh chơi nhạc đỉnh cao. Phía trước có Bein, phía sau có binh lính tòa tháp được trang bị đầy đủ vũ khí mà nó còn hãi hùng. Nó phải công nhận một điều, đối mặt với con người có trí óc quỷ quyệt vẫn đáng sợ hơn bị lũ quỷ bao vây.

Âm thanh kẽo kẹt đáng sợ của cánh cửa mục nát vang lên. Cánh cửa được kéo ra rất chậm chạp. Tất cả mọi người đều dừng chân xem kẻ bên trong định giở trò gì. Sau cánh cửa ấy, từng tên khoác áo trùm lần lượt bước ra, tay đặt sau gáy như những chú hổ con được thuần hóa kỹ càng.

Binh lính cất vũ khí, khống chế từng tên một, lột áo trùm của chúng để lộ những khuôn mặt non nớt, những đôi mắt thâm quầng như một đám nghiện. Rõ Hội Giấu Mặt là bọn thanh niên hư hỏng mà mọi người hay bàn tán đến rồi. Gareth chỉ thấy bộ dạng của Rin sao mà khác xa chúng vậy.

Bein kéo Rin ra một nơi khác. Nó nghĩ anh ta muốn xác thực xem đó có phải lũ áo trùm mà cô ấy quen biết không. Rin gật đầu nhưng vẻ mặt thì không giấu được nỗi bất an. Phải rồi, Gareth phát hiện ra trong đám này không có thằng Kiran cũng chẳng thấy thằng Kashu đâu cả. Hóa ra mấy đứa nghiện kia chỉ là con tốt thí mạng cho trò lừa bịp thứ hai của lũ đầu đảng.

- Rin. - Giọng nói quen thuộc của cái thằng bắt gặp Gareth ẩn sau gốc cây thông vào cái đêm nó cái trang thành thằng Ray. - Đúng như mọi người nói, mày là kẻ phản bội, mày bán đứng anh em, đồ cặn bã.

Miệng hắn bị đút giẻ vào ngay sau mấy câu chửi thề được phát ra. Mắt hắn trợn ngược lên, tay chân vùng vẫy như muốn ăn tươi nuốt sống Rin ngay tại đây.

- Hắn quen cô à. - Freed hỏi Rin. - Hay cô quen hắn.

Arionell ấn đầu Freed xuống:

- Hai câu này như nhau mà.

Rin bước tới chỗ tên vừa nạt nộ cô ấy, tự tay tháo miếng giẻ trong miệng hắn ra. Chẳng ai biết cô ấy định làm gì cho tới khi một tiếng chát vang lên. Hắn lãnh trọn cái tát đau điếng mà Rin đặc biệt tặng cho. Kèm theo đó là câu trách móc:

- Thật ngu ngốc. Các người chọn đi theo Kashu trong khi hắn chỉ coi các người là vật thế thân.

Thằng Ray bị bắt bên cạnh lên tiếng:

- Ít ra Kashu không nguyện đứng dưới trướng tòa tháp đáng chết đó như mày.

Rin mỉm cười cay đắng:

- Phải. Giờ tôi làm việc cho tòa tháp. Vì sao ư? Vì các người, những người tôi từng coi như anh em đã phản bội tôi chỉ bằng mấy lời đả kích của ai đó.

Rin bóp miệng tên chửi rủa cô ấy ban nãy, đút lại cái giẻ vào miệng hắn rồi trở về với đoàn:

- Mục xương tại Port Lux nhé.

Bein có vẻ rất thích thú với hành động mạnh mẽ này của Rin:

- Tôi nghĩ em sẽ moi móc thông tin của mấy tên bỏ trốn.

Rin bình thản nhận xét:

- Tôi hiểu bọn họ, khi đã trung thành với ai họ sẽ không hé răng nửa lời. Và vì hiểu tất cả bọn họ nên tôi cũng đánh cược rằng mình sẽ tìm được Kashu.

Elly nhắc nhở:

- Cô đang đánh cược trước sự tan rã của đoàn đấy.

Freed ngắt ngứ:

- Xin lỗi. Có một số việc bọn này chẳng hiểu gì cả. Cô có thể giải thích không, Rin.

Rin đáp lạnh tanh:

- Không.

Arionell đưa tay lên chặn ngực:

- Hình như mình hiểu mọi chuyện vừa diễn ra.

- Dễ hiểu thôi mà. - Aike lấy vai Freed làm điểm tựa để cậu ta đặt tay lên. - Rin từng là người của đám kia, còn giờ là người của chúng ta. - Chợt Aike thốt lên. - Mình đang nói cái quái gì vậy. Không lẽ…không lẽ Rin từng là người của…

Freed xoa lưng Aike để cậu ta bình tĩnh lại:

- Hiểu rồi. Khỏi giải thích nếu như cậu không chịu được cơn sốc.

Nhìn hàng binh lính đến từ tòa tháp lôi lũ áo trùm rời đi, Bein nói:

- Họ nghĩ nhiệm vụ của mình đã hoàn thành nên sẽ rời đi ngay. Chúng ta không có cách giải thích cho họ hiểu vẫn còn người của Hội lang thang tại Midreth vì thế có tìm được di vật cổ không đều phụ thuộc vào bản thân thôi.

Arionell nói:

- Vậy là còn hai ngày ít ỏi để tìm những kẻ giữ hộp cổ vật.

Elly mỉm cười:

- E là chỉ còn duy nhất ngày hôm nay thôi.

 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên