CHƯƠNG 1
Cẩm y vệ
“Tiểu Điệp Nhi, chờ ta đến đón muội nhé!” Cậu nhóc khoảng mười một, mười hai tuổi nghiêm nghị hứa hẹn.
“Muội đợi huynh về!” Cô bé tám tuổi cười tươi như hoa đồng ý.
Điệp Tử Thiền bừng tỉnh. Nàng lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, nhìn khung cảnh quanh mình, ánh mắt thất thần và bi thương. Căn phòng nàng đang ở bày trí vô cùng giản đơn, một chiếc bàn nhỏ với hai cái ghế, một tủ trang điểm cũ kĩ có vẻ ít sử dụng đặt chiếc gương đồng cùng vài hộp phấn son nhưng chưa bao giờ dùng đến. Nàng nói thầm một mình, giọng nói dễ nghe như chim hót nhưng đau buồn và tuyệt vọng:
“Mười năm rồi! Đã mười năm, huynh bây giờ còn sống hay đã chết? Tiểu Phán ca ca, huynh có biết Tiểu Điệp Nhi đã không còn như xưa hay không?”
Tử Thiền bước xuống giường tiến đến chiếc bàn trang điểm, nàng ngồi xuống nhìn chính mình trong gương. Hình ảnh trong đó là một đại mỹ nhân mày thanh môi tú, yêu mị bức người, nàng mặc sa y màu trắng, mái tóc xõa dài chấm lưng đen tuyền như dòng suối, trên vai trái của nàng có khắc một hình tử điệp đang bay, trong hết sức đẹp mắt và yêu mị, nữ tử ấy mang vẻ đẹp của một tiên nữ thanh khiết cũng mang theo sự mị hoặc của yêu ma. Gương mặt tuyệt sắc lạnh lùng và vô cảm, trong sâu đáy mắt là sự tuyệt vọng với nhân gian. Nàng khẽ cười lạnh lẽo, đứng lên khoác bộ tử y quen thuộc. Bộ trang phục ấy chỉ là một chiếc áo trong ngang ngực, thắt đai lưng màu tím viền vàng và họa tiết bướm ẩn màu đen, áo ngoài là chiếc áo khoác dài, tay áo rộng, viền áo vẫn là hình bướm như cũ. Trông nàng như hình xăm trên vai trái, một con bướm tím xinh đẹp và yêu mị, nhưng sự thanh thuần của cô gái mười tám vẫn không thể xóa bỏ hết.
Cánh cửa phòng mở ra, một nam tử dũng mãnh và nghiêm nghị bình thản nhìn nàng, hắn cúi đầu hành lễ. Nàng lạnh nhạt nhìn kẻ vừa tiến vào, giọng nói không chút tình cảm mở lời:
“Có chuyện gì?”
Người đứng ngoài cửa mặt không biểu cảm, tay ném một vật về phía nàng. Tử Thiền bình tĩnh chộp lấy, đó là một tấm lệnh bài ghi ba chữ: “CẨM Y VỆ” và mẫu giấy trắng nhỏ. Nàng mở tấm giấy, trong đó là viết: “Phủ Thượng Thư. Giờ Tý ba khắc. Tử.” Điệp Tử Thiền vẫn luôn bình thản, nàng gật đầu xem như đã rõ. Người kia cúi người thi lễ rồi biến mất như chưa từng xuất hiện. Nàng nắm chặt lệnh bài, đáy mắt hiện sát ý và phức tạp. Cách giờ Tý còn năm canh giờ nữa, nàng ngồi lau lại thanh kiếm của mình, kiểm tra lại mọi thứ và phi tiêu. Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng cũng đã gần đến giờ, nàng bước ra khỏi phòng. Lối đi nhỏ hẹp và tối tăm như cuộc sống của chính nàng, gương mặt tuyệt sắc hiện rõ sự lạnh lẽo và vô tình. Đây là cuộc sống của nàng, một Cẩm y vệ, một sát thủ của triều đình.
Trong màn đêm tăm tối, ánh trăng chiếu ra những tia sáng yếu ớt phảng phất một bóng dáng lướt nhanh trên những mái nhà cao trong kinh thành, trông như một con bướm lớn đang bay trên bầu trời. Bóng đen dừng lại trong sân nhà phủ Thượng Thư, đó vừa đúng giờ Tý ba khắc, không sai một li, một đám thị vệ vội quay xung quanh kẻ đột nhập. Ánh trăng rọi vào khuôn mặt bóng đen, là Điệp Tử Thiền, nàng cười nhạt lạnh lẽo nhìn một lượt những kẻ chán sống. Lễ bộ Thượng Thư Tạ Hiền vội vàng đi ra, giọng hùng hồn:
“To gan, đêm khuya dám đột nhập phủ quan! Ngu dân có mưu đồ gì?”
Nàng cười nhếch mép, không trả lời. Tay áo tử y vung lên, một đạo ám khí bay ra đâm thẳng vào cổ họng bọn thị vệ, chúng ngã rạp xuống không kịp chớp mắt hiểu ra chuyện gì đã rời khỏi thế gian. Mấy kẻ còn sống vẻ mặt sợ hãi tột độ, lùi lại phía sau. Tạ Hiền và mấy vị phu nhân lúc nãy còn vẻ mặt hùng hồn giờ trắng bệch không còn một giọt máu. Lễ bộ Thượng Thư tay run rẩy chỉ về phía Tử Thiền, giọng sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ vẻ hung hăng:
“Ngươi là ai? Kẻ nào sai ngươi tới đây, ta là đại quan nhị phẩm của triều đình, ngươi dám động vào ta thì triều đình sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Điệp Tử Thiền không nói một lời. Nàng phi thân, rút thanh kiếm mỏng trong người ra, lưỡi kiếm dưới phản chiếu của vầng trăng lóe tia sáng, nàng xoay một vòng, tà áo tím phất phới bay lên khiến nàng như một con bướm xinh đẹp giữa trời đêm, động tác uyển chuyển và tao nhã như đang múa, vẻ đẹp đó không sao tả xiết. Tuy nhiên, đẹp đẽ là thế nhưng nó lại cướp đi tính mạng con người, nàng lướt nhanh qua đám thị vệ còn lại, từng kẻ một không hay biết gì mà hồn lìa khỏi xác, máu tươi chảy ra ướt cả một mảng sân. Trong Thượng Thư phủ bây giờ chỉ còn lại vị chủ nhân và mấy phu nhân vì run sợ mà ngồi bịch xuống đất, đám nha hoàn và nô tài đều chạy trốn hết, nhưng họ không hay biết, ngoài kia có kẻ đang chờ cướp đi sinh mạng họ. Tạ Hiền sợ hãi tột cùng, run rẩy lết trên mặt đất, giọng van xin:
“Đừng giết ta! Đừng giết ta! Ngươi cần gì ta cho ngươi? Xin đừng giết ta!”
Nàng lạnh lùng đem mấy vị phu nhân kia giết sạch chỉ chừa mỗi Tạ Hiền. Kề kiếm lên cổ hắn, trên lưỡi kiếm còn những vệt máu đang chảy vì mới giết người, nơi nơi đều là máu tanh nhưng nàng ngay cả một giọt cũng không dính phải, giọng nói lạnh nhạt và vô cảm vang lên:
“Thứ ta cần là mạng của ngươi!”
Nói xong, nàng kéo lưỡi kiếm nhẹ nhàng, Tạ Hiền mở to mắt nhìn nàng đầy sợ hãi và hận thù. Hắn dùng sức lực cuối cùng thì thào hỏi nàng:
“Ngươi là ai? Tại sao?”
Nàng không chút thay đổi sắc mặt, quay người rời đi, bỏ lại một câu:
“Cẩm y vệ, Tử Điệp!”
Lễ bộ Thượng Thư Tạ Hiền kinh hãi và khiếp sợ, hắn tắt thở mà mắt vẫn không nhắm lại. Thượng Thư phủ trong một đêm toàn gia chết sạch, lửa cháy ngút trời, hoàn toàn biến mất khỏi kinh thành sau một đêm. Triều đình hoàn toàn xem như không liên quan, hung thủ mãi mãi không ai biết, mà những việc như vậy xảy ra không chỉ một lần.
Vương triều này tên gọi là Trường Lạc, đã tồn tại hơn bốn trăm năm, xưa nay quyền lực của hoàng đế là tuyệt đối vì mỗi vị vua khi đăng cơ đều có một đội ngũ Cẩm y vệ bí mật bảo hộ. Cẩm y vệ là những người được đào tạo từ nhỏ, mười đứa trẻ chỉ có một đứa sống sót trở thành cao thủ trong đội; họ vô tình, máu lạnh, tàn nhẫn và trung thành, mỗi người trong số họ đều là đệ nhất cao thủ dù là văn hay võ, có thể một địch mười, khi nhận lệnh hành sự sẽ không hỏi nguyên nhân, làm việc gọn gàng không dấu vết, hành tung bí ẩn; ngoại trừ hoàng đế thì không ai có thể ra lệnh cho họ. Sự tồn tại của đội quân này là một bí mật công khai trong vương quốc, không ai dám nhắc đến dù biết rõ, nhờ có Cẩm y vệ mà các quân vương có thể yên tâm trị vì không lo nội phản hay ngoại xâm, họ là công cụ giết người cũng là uy quyền của đế vị.
“Họ còn tồn tại thì Trường Lạc quốc vĩnh viễn tồn tại, quốc thái dân an.” Đây là lời nói của một vị hoàng đế trước đây đã nói về Cẩm y vệ.
Hiện tại, hoàng đế là tuy có tâm nhưng vô lực vì thế lực các vương gia ngày càng lớn, nhất là Bắc Bình Vương Nghiêm Thâm. Nếu không phải e ngại Cẩm y vệ thì từ lâu vị quân vương kia đã chết. Vương triều này đang trong thời kỳ suy tàn và mục nát dù bề ngoài vẫn hào nhoáng và hoa lệ. Thống lĩnh Cẩm y vệ tại nhiệm không ai biết tên của ông ta, mọi người đều gọi là Tôn gia; tính cách ngoan độc, tàn nhẫn và độc đoán; mỗi Cẩm y vệ đều do đích thân ông ấy đào tạo ra; đối với ông ta mỗi người trong số Cẩm y vệ đều là kính nể nhưng hận thấu xương. Đội Cẩm y vệ thật ra chỉ hơn trăm người, chia làm bốn nhóm do tứ đại Cẩm y vệ thống lĩnh là Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ. Điệp Tử Thiền là trường hợp đặc biệt, nàng là nữ Cẩm y vệ duy nhất trong lịch sử, tám tuổi gia nhập, mười ba tuổi bắt đầu thi hành nhiệm vụ, trong vòng năm năm trở thành một trong năm người giỏi nhất, không thuộc sự quản lý của bất kỳ ai trong bốn nhóm trên mà một mình hành động, vị trí ngang hàng với bốn vị kia. Thiên hạ ai cũng biết ngoài tứ đại cao thủ theo tiền lệ, Cẩm y vệ triều này còn có một người nữa xuất quỷ nhập thần không ai biết mặt, vì ngoài thống lĩnh và tứ đại Cẩm y vệ cùng vài người có nhiệm vụ quanh nàng thì những kẻ từng thấy dung nhan của nàng đều là người chết, thiên hạ gọi nàng là Tử Điệp - con bướm tử thần, cũng vì nàng luôn mặc tử y thêu hình bướm. Đó là Điệp Tử Thiền.
Tử Thiền quay về căn cứ của Cẩm đội. Đó là một mật điện dưới lòng đất, quanh năm chỉ có ánh lửa mà không có ánh sáng mặt trời, cũng như cuộc sống của mỗi Cẩm y vệ vậy: Chỉ có thể ở trong bóng tối mà sống, dù chết cũng không ai biết mà chìm trong màn đêm vĩnh viễn. Trong chính điện, một lão nhân oai vệ, tuổi trạc lục tuần nhưng thần thái minh mẫn và khỏe mạnh, ánh mắt như chim ưng sắc bén và đáng sợ, ông ấy nhìn Tử Thiền bước vào phòng, ánh mắt thâm trầm khó đoán. Hai bên điện là bốn người nam tử trẻ tuổi, họ nhỏ nhất tầm hai mươi mốt, lớn nhất cũng chỉ hai mươi sáu tuổi nhưng nét mặt đều một vẻ lạnh lùng và vô cảm, khi thấy nàng bước vào thì ánh mắt hiện tia dịu dàng hiếm thấy. Điệp Tử Thiền mỉm cười nhẹ nhàng với bốn người kia, khi nhìn vào lão nhân gia, nàng quỳ xuống, giọng điệu nghiêm túc và lạnh nhạt:
“Tôn gia, nhiệm vụ hoàn thành, Tử Điệp đợi giao phó!”
Tôn gia gật đầu, khuôn mặt tuy hiện nếp nhăn nhưng không hề mất vẻ uy nghi vốn có. Ông cất tiếng âm vang và lạnh lẽo:
“Tốt, Tử Điệp quả không hổ danh là nữ Cẩm y vệ duy nhất trong lịch sử, không thua nam tử chút nào. Năm người lui xuống hết đi, ta muốn nghỉ ngơi. Tử Điệp tạm thời có thể tự do hành động, khi nào cần ta sẽ cho người liên hệ.”
Nói xong, Tôn gia phất tay áo ý bảo lui ra. Năm người họ cùng quỳ xuống hành lễ rồi lui ra. Trên đường quay về, vẻ mặt lạnh nhạt không còn tồn tại trên mặt họ nữa. Huyền y nam tử gương mặt trẻ nhất, nét mặt cười tươi như hoa, đôi mắt phượng nheo lại, làn da trắng không thua nữ tử khiến người ta ghen tị, đó là Huyền Vũ, anh ta cất lời, giọng trong veo:
“Tử Thiền, lần này muội được nghỉ hay là hai chúng ta đi du ngoạn phía Nam đi. Ta nhớ muội lắm đó, thời gian này bị bắt lên phía Bắc lạnh cóng đó dẹp loạn, khổ không nói hết, hu hu, muội có nhớ ta không?”
Huyền Vũ vừa nói vừa kéo tay Tử Thiền, nàng lấy tay đẩy anh ta ra, vẻ mặt chán ghét lên tiếng:
“Huynh phiền quá! Sao không chết phức ngoài đó luôn đi, về đây làm gì!”
“Ta vì nhớ muội mới cố gắng từ nơi hỗn loạn đó về, sao muội nhẫn tâm với ta quá! Ông trời, thiên lý ở đâu, nhìn xuống xem nè, hu hu!”
Huyền Vũ ngả vào vai nam tử bạch y bên cạnh kêu khóc, anh ta cũng đẩy Huyền Vũ ra, khuôn mặt lạnh nhạt. Người này tuấn tú, nho nhã nhìn sơ qua là thư sinh trói gà không chặt nhưng thiết phiến trong tay và động tác vô cùng linh hoạt cho thấy thân thủ cực tốt, đó là Bạch Hổ, hai mươi ba tuổi. Anh ta cất giọng trầm ấm, từ tốn nhưng ý cười trên mặt lại không hề giảm:
“Đệ phiền quá! Tránh ra đi!”
Huyền Vũ giả bộ khóc lóc inh ỏi khiến cái nơi vốn tịch mịch này trở nên náo động và đầy sức sống hẳn ra, mọi người đều cười rộ lên. Chu Tước mặc áo màu xanh lục, khuôn mặt gầy, đôi mắt một mí nhưng vẫn tỏ ra vẻ thu hút riêng, là vẻ lãng tử điển hình, năm nay hai mươi bốn tuổi. Chu Tước gõ đầu Huyền Vũ, ý cười trong mắt ngày thường lạnh lẽo rất sâu, giọng cợt nhả lên tiếng:
“Đệ lần nào cũng bám lấy Tiểu Thiền như vậy, không chán à! Con sâu phiền phức!”
Thanh Long mặc lam y, nét mặt cương nghị và nam tính không đổi chẳng qua trong mắt là dịu dàng và vui vẻ nhìn mọi việc, đây là người lớn tuổi nhất, hai mươi sáu. Anh ta nắm vai Huyền Vũ định xông vào Tử Thiền lần nữa lại, giọng nghiêm nghị nhưng không khắt khe mà thoáng nghe ra sự vui vẻ:
“Thôi được rồi! Mấy người chúng ta đi uống rượu tẩy trần cho Huyền Vũ và Tiểu Thiền đi, ra đó cãi tiếp.”
Thanh Long nói xong thì kéo Huyền Vũ ra cửa mật điện. Tử Thiền, Bạch Hổ và Chu Tước cười lớn cùng bước theo sau. Cuộc sống đầy máu tanh và chết chóc khiến họ trở nên lạnh tình, chỉ khi năm người gặp nhau thì sự sống mới hồi sinh trong họ. Năm con người tưởng chừng như phải đấu tranh với nhau nhưng thật ra lại thân thiết không khác gì ruột thịt, nơi u tối này mỗi người đều là tia sáng cho những người còn lại.