Điệp Tử Thiền - Cập nhật - Nhất Niệm Tam Sinh

Nhất Niệm Tam Sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
173
Gạo
1.500,0
Mọi người cho mình xin góp ý nha!
 

Nhất Niệm Tam Sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
173
Gạo
1.500,0
CHƯƠNG 6


Gian nhà trúc


Lục Vũ Phán ngồi cùng với An Dật Trần, hai nam nhân này một như ánh trăng không vướng trần tục, một như mặt trời rực rỡ chiếu sáng khiến người ta nhìn thấy đều trách ông trời thiên vị. Bên đống lửa, Tử Thiền ngồi trong góc cũng bước ra, chọn nơi cách xa hai người họ mà ngồi xuống. Dật Trần lên tiếng phá tan không khí cô quạnh trong động.


“Vũ Phán huynh không biết đến nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì?”


Bạch y nam tử ôn hòa trả lời:


“Tại hạ là đến thăm bằng hữu. Người đó sống trong Trúc Nha sơn này!”


An Dật Trần gật đầu xem như đã rõ. Tử Thiền vẫn luôn im lặng lên tiếng:


“Nơi này còn có người sống?”


Lục Vũ Phán cười, ôn tồn giải thích:


“Bằng hữu của ta vốn không phải ở tại nơi này nhưng mấy năm trước đã dọn vào sâu trong rừng ở để tìm kỳ thảo gì đó. Lần này đến đây cũng là có người nhờ vã thôi!”


An Dật Trần nghe thế vội cười, bảo:


“Hai bọn ta cũng là đến tìm thảo dược. Nếu bằng hữu của Vũ Phán huynh cũng cùng chung mục đích biết đâu giúp được bọn ta. Không bằng đi chung đường?”


Tử Thiền ngạc nhiên nhìn An Dật Trần, nàng không nghĩ sẽ đi cùng người khác nhưng nàng cũng không cách nào phản đối. Tuy nàng cảm thấy người này rất thân thuộc nhưng lý trí nói rằng nàng không thể không đề phòng, một An Dật Trần đã đủ phiền phức, giờ thêm bạch y nam nhân này chỉ lo khó mà giải quyết hậu hoạn về sau.


“Được vậy còn gì bằng! Vậy chúng ta sau này là bằng hữu!”


An Dật Trần cười không đáp. Tử Thiền vẫn im lặng không ý kiến, lòng mọi người đều rõ, hai từ “bằng hữu” kia chỉ là hư ảo mà thôi.


Trong hang động u tối đó, ba người vốn không quen biết hội ngộ cùng nhau, không hay biết cuộc đời mình đã chuyển sang một lối rẽ khác, mà đối phương sẽ không chỉ là khách qua đường.


Đêm đó, Điệp Tử Thiền, An Dật Trần và Lục Vũ Phán trở thành người đồng hành trong chuyến đi Trúc Nha sơn này. Hôm sau, ba người lên đường tiến sâu hơn vào trong rừng, Tử Thiền vẫn im lặng không nói như cũ, chỉ có hai nam nhân trò chuyện với nhau. An Dật Trần tươi cười nói:


“Vũ Phán huynh năm nay bao nhiêu tuổi, tiểu đệ hai mươi mốt.”


Bạch y nam tử cười nhẹ, trả lời:


“Ta lớn hơn Dật Trần hai tuổi, năm nay ta hai mươi ba.”


Tử Thiền hơi dừng bước, quay đầu nhìn Lục Vũ Phán. Tâm nàng cả kinh, hai mươi ba, cùng tuổi với Tiểu Phán ca, nghi hoặc trong lòng càng lớn hơn. Khi phát hiện Lục Vũ Phán nhìn mình thì nàng vội quay đi, trong lòng là tư vị khó nói nên lời, có hạnh phúc cũng có hoang mang và lo sợ; nàng của hôm nay không còn là cô bé mười năm trước vô ưu, vô phiền mà là một nữ tử tay đầy máu tanh, tuy nàng luôn mong gặp lại người đó nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó không muốn đối diện vì nàng sợ, sợ người đó đã quên, sợ người ấy không chấp nhận được con người nàng bây giờ, sợ cuộc sống của nàng sẽ liên lụy người,…Sau tấm màn che, nàng phân vân không muốn tìm ra chân tướng nhưng cũng muốn biết liệu bạch y nam tử kia và con người trong hồi ức có chăng là một người?


Hai nam nhân tiếp tục trò chuyện không nhận ra tâm tình người con gái bên cạnh dần thay đổi. An Dật Trần sau một hồi nói chuyện thì quay qua hỏi Tử Thiền:


“Tiểu Điệp, nàng nói có đúng không?”


Tử Thiền mở to đôi mắt nhìn An Dật Trần, giật mình hỏi:


“Đúng cái gì?”


“Ta nói người khí chất bất phàm như Vũ Phán huynh chỉ cô gái tuyệt vời nhất mới phù hợp mà thôi, nàng thấy đúng không?”


Tử Thiền yên lặng nhìn Lục Vũ Phán, trong lòng có chút nhói đau. Nàng gật đầu, không ý kiến gì mà bước đi trước, Tử Thiền hiểu rõ, nếu còn tiếp tục không chắc nàng có thể điều chỉnh tâm trạng của mình. Họ cứ đi mà không phát hiện một hoàng y nữ tử đang đứng trên một cành tre cách đó không xa dõi theo họ. Nàng ấy một thân y phục màu vàng rằn ri đen vô cùng gợi cảm, chiếc áo khoác ngoài lộ ra cả bờ vai xinh đẹp, trên chiếc cổ mảnh khảnh khắc một hình xăm kì dị, giống một nhành cây lại như một con rắn đang động đậy, kiểu áo giống như Tử Thiền, nhưng nữ tử này lại toát ra sát khí và sự lạnh giá từ tận tâm can chứ không chỉ là lạnh nhạt đơn thuần như nàng ấy. Đôi mắt màu xám tro phảng phất như một mĩ tử thần đứng giữa thề gian, đầy chết chóc và mê hoặc, nữ tử ấy như thú thấy mồi nhìn chằm chằm vào mấy người Tử Thiền, giọng nói the thé ẩn ý cười bật ra từ đôi môi mỏng tím xanh, tuy dễ nghe nhưng lại khiến người ta lạnh người:


“Cuối cùng cũng tìm thấy!”


Tiếng trúc xạc xào như đang thổi một khúc nhạc bi ai đầy lưu luyến, đời vẫn cứ trôi nhưng không ai biết chuyện gì sẽ đến. Vĩnh viễn họ không biết tất cả đang dần thay đổi theo con đường không ai ngờ đến.


Rạng sáng ngày thứ tư, nhóm người Tử Thiền cuối cùng cũng tìm ra ngôi nhà của bằng hữu Lục Vũ Phán, một căn nhà trúc đơn sơ nhưng khiến người ta dễ chịu và gần gũi. Gian nhà nằm kề bên vách đá cao, được rừng trúc che chắn, lại có thác nước hỗ trợ nên khá kín đáo, muốn tìm được không dễ dàng chút nào. Khi ba người vừa đặt chân vào sân nhà, An Dật Trần cảm thán:


“Bằng hữu của Vũ Phán huynh thật biết chọn nơi ẩn cư, chốn này quả thật yên tĩnh và cách xa thế tục.”


Chân An Dật Trần chạm vào sợi dây mảnh dưới đất, bốn phía lập tức bay ra vô số mũi tên trúc. Thấn sắc ba người sao thoáng ngạc nhiên vội trấn tĩnh. Tử Thiền rút nhuyễn kiếm cản cách mũi tên, động tác linh hoạt và dứt khoát, tà áo tím bay lên, mũi tên chạm vào vạt áo đều bị bật ra xa, nàng xoay tròn trên không vô cùng tao nhã và xinh đẹp. An Dật Trần rút thanh sáo bạch ngọc trong tay áo chống đỡ, động tác trong chậm rãi nhưng thật ra rất chuẩn xác; nét cười chưa từng mất đi trên khuôn mặt thư sinh nho nhã kia. Phía Lục Vũ Phán tay không tránh ám tiễn, hành động cực nhanh không kịp nhìn rõ, tốc độ hoàn toàn không thua kém bao nhiêu so với Huyền Vũ của cẩm y vệ. Gương mặt lãnh tuấn âm thầm đánh giá tình hình xung quanh. Khi loạt ám tiễn bị đẩy lùi, Tử Thiền đáp xuống đất, giọng chất vấn Vũ Phán:


“Bằng hữu của huynh rốt cuộc là thần thành phương nào? Mấy cơ quan thế này cũng tạo ra được! Không gian rộng vậy cũng cài được Vạn Tiễn Trùng Kích, đúng là muốn đoạt mạng người mà!”


Lục Vũ Phán chỉ cười không đáp. Huynh ta ngắt một lá trúc trên cây, phóng vào tảng đá lớn đặt ngay miệng giếng, chiếc lá cắm sâu vào đá, một tiếng đứt dây vang lên. An Dật Trần và Tử Thiền đều kinh ngạc nhìn bạch y nam tử, trong lòng đều cùng suy nghĩ: nội lực tuyệt vời. Một tiểu cô nương áo màu sen khoảng mười ba, mười bốn tuổi từ trong nhà bước ra; khuôn mặt thanh tú, ngây thơ, đôi mắt to tròn đáng yêu; nàng cung kính lên tiếng:


“Chư vị, công tử nhà tiểu nữ mời vào ạ!”


Lục Vũ Phán hơi nhếch môi, chậm rãi đi vào, vô cùng ung dung. Hai người còn lại thấy vậy cũng đi theo, lòng đầy nghi hoặc. Bước vào nhà trúc, Tử Thiền và Lục Vũ Phán vô cùng ngạc nhiên khi thấy một huyền y nam tử ngồi trên xe lăn quay lưng về phía họ. Nam nhân áo trắng nhìn bóng lưng người ngồi trên xe lăn, đôi mắt hiện tia đau xót, gọi:


“Thiên Khánh!”


Huyền y nam tử từ từ quay lại. Tử Thiền mang theo kinh ngạc nhìn người trước mặt, khuôn mặt đó không tuyệt đẹp như Lục Vũ Phán, không tuấn tú nho nhã như An Dật Trần, không ngạo mạn như Huyền Vũ, không khí phách như Thanh Long, không trầm tư như Bạch Hổ, không bất cần như Chu Tước nhưng lại khiến người đối diện an tâm đến lạ lùng. Dung mạo cũng xem như tuấn dật nhưng nước da xanh xao do bệnh tật khiến con người trông gầy yếu và mỏng manh, đôi môi hơi tím, đôi chân được lớp áo che đậy không che được khiếm khuyết của bản thân, trừ đôi mắt hữu thần sáng ngời thì còn lại chỉ là một người bệnh chờ ngày trình diện diêm quân. Tử Thiền bao năm đi khắp nơi, gặp không ít người nhưng đây là lần đầu tiên nàng chua xót cho một người ngay từ cái nhìn đầu tiên. Huyền y nam tử mỉm cười, giọng nói hơi thô ráp nhưng rất dịu dàng và dễ nghe:


“Trường Phong, huynh đến đấy à!”


Lục Vũ Phán gật đầu. Tiểu cô nương khi nãy bước tới đứng kế bên Thiên Khánh, cung kính cúi đầu. Huyền y nam tử hơi ngước nhìn về phía Tử Thiền và An Dật Trần, bạch y nam tử liền mở lời:


“Họ là bằng hữu ta quen trên đường đến đây. Cô nương này tên Yến Phi Điệp, huynh ấy gọi An Dật Trần.”


Hai người gật đầu chào Thiên Khánh. Nam nhân đẩy chiếc xe lăn bằng tay tiến về phía hai người, tiểu cô nương vẫn đi kề bên không rời một bước. Thiên Khánh mỉm cười với Tử Thiền và Dật Trần, lên tiếng:


“Tiểu Linh, đi pha trà tiếp khách đi,chuẩn bị vài món ăn nữa!”


Tiểu cô nương gọi Tiểu Linh vội rời đi, ánh mắt trước khi ra của vẫn ngoảnh vào nhìn giống như lo sợ huyền y nam tử sẽ biến mất, Thiên Khánh mỉm cười, ánh mắt muốn bảo nàng an tâm. Thấy vậy, Tiểu Linh mới chịu quay đi. Khi nàng ấy khuất dạng, nam tử áo đen vội nhìn về phía An Dật Trần đầy nghi vấn:


“Thánh Y Công Tử, An Dật Trần?”


Lam y nam tử hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh, không chút do dự trả lời:


“Thiên Khánh huynh quả nhiên thông hiểu chuyện giang hồ. An Dật Trần xưa nay không hiện danh tính vẫn bị huynh biết được.”


Tử Thiền nhìn lam y nam tử bên cạnh, không khỏi ngạc nhiên. Thánh Y Công Tử, vị thần y được mệnh danh là không bệnh gì không chữa được nhưng cũng nổi danh lãnh huyết, thấy chết không cứu, thiên hạ đồn rằng vị y thánh này ngao du tứ phương không ai biết hành tung hay danh tính thật của người, chỉ biết Thánh Y Công Tử thích mặc áo màu lam mà thôi. Nàng vĩnh viễn không ngờ được, vị thần y nổi tiếng tuyệt tình đó lại cùng người nam nhân vẫn hay đeo bám, cười nói cùng nàng là một người. Thế gian này đúng là thứ gì cũng có, một cẩm y vệ tay đầy máu lại song hành cùng một thần y quái dị.


Huyền y nam nhân ánh mắt sáng hữu thần đối lập với dáng vẻ ốm yếu bên ngoài hiện ý cười.


“Huynh quá khen! Chẳng qua ta có một cái tật là gặp sẽ không quên, ba năm trước ở sa mạc Lạc Du từng có cơ hội gặp gỡ một lần, tuy chỉ lướt qua nhưng Lãng mỗ vẫn còn nhớ khuôn mặt huynh.”


“Huynh họ Lãng?” Tử Thiền hỏi.


Thiên Khánh mỉm cười, đáp.


“Tại hạ họ Lãng, tên Tuấn Ngọc, tự Thiên Khánh.”


Tử Thiền kinh ngạc thốt lên:


“Ngọc Diện Lang Quân Lãng Tuấn Ngọc?”


Huyền y nam tử che đi bi thương trong mắt gật đầu, gương mặt tuấn tú mang theo sự tự giễu khó giấu. Tử Thiền kinh ngạc, hai năm trước con người mà thiên hạ đều nghĩ đã chết trong trận chiến với thiên hạ thần đao Vô Phong lại đang sống trước mặt nàng. Bây giờ thì nàng đã hiểu nguyên nhân tại sao Vạn Tiễn Trùng Kích trận có thể được bày bố ở nơi này, trong thiên hạ ngoại trừ Ngọc Diện Lang Quân chuyên bày trí cơ quan và mật đạo thì không ai làm được. Nàng nhìn ba nam tử đứng trước mặt, trừ Lục Vũ Phán là chưa rõ thân phận thì hai người còn lại đều là những người dang tiếng bậc nhất trong giang hồ, chuyên môn của họ gần như không ai bì kịp, là kì tài trăm năm có một; mà nàng, không biết cơ duyên thế nào lại có dịp tương ngộ cả hai người. Nàng nhìn bạch y nam nhân đứng phía kia, thân phận người ấy nàng tin cũng không nhỏ hơn hai người còn lại, đứng giữa ngôi nhà trúc này, nàng cảm thấy ông trời như đang trêu đùa mình vậy. Thân phận của nàng cùng họ không chung đường đi nhưng cứ cố tình kéo nàng vào, con đường phía trước bỗng nhiên mịt mờ. Tương ngộ này là đúng hay sai?
 

Nhất Niệm Tam Sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
173
Gạo
1.500,0
CHƯƠNG 7


Khởi đầu

Thế sự vô thường, giây phút khi huyền y nam tử ngồi trên xe lăn kia nói cho nàng biết bản thân chính là Lãng Tuấn Ngọc thì Tử Thiền càng thấu rõ điều này. Con người yếu ớt kia chính là lang quân như ý trong lòng bao nữ nhân, là người mà hai năm trước từng lấy đi nước mắt bao thiếu nữ khi hay tin người đã chết, là một trong số ít nam tử khiến nàng tuy chưa từng gặp mặt nhưng vẫn tiếc nuối cho phận số của y. Nam tử đó vẫn sống nhưng nàng cảm thấy so với chết thì cuộc sống như thế càng đau khổ hơn. Nàng lúc này không nói được điều gì, cũng không biết nên nói gì, mọi thứ đều quá dư thừa.

Lúc đó, tiểu cô nương gọi Tiểu Linh bước vào mời mọi người dùng bữa, hóa giải sự bế tắc trong phòng. Ánh mắt Lãng Tuấn Ngọc luôn trầm lặng và u uất nhưng khi nhìn thấy tiểu cô nương lại hiện rõ tia dịu dàng và nhu hòa, chỉ là nó thoáng qua rất mau, rất mau. Bữa ăn yên ắng đến lạ, chỉ có tiếng chạm bát đũa và giọng nói trong trẻo của Tiểu Linh mỗi khi giúp Thiên Khánh lấy gì đó, trừ tiểu cô nương ngây ngô ra thì bốn người còn lại đều mang tâm trạng riêng dùng hết bữa ăn này. Tối đến, trong gian nhà trúc chỉ có ba gian phòng, một gian dành riêng cho Lãng Tuấn Ngọc, một gian cho Tiểu Linh và một gian phòng khách. An Dật Trần đứng trước tình huống không có đủ phòng vội đề nghị:

“Tối nay để Tử Thiền ở tại phòng đi. Ta và Lục Phán huynh tìm đại một chỗ ngủ là được, bọn ta là nam nhi không cần phòng ốc làm gì!”

Lục Vũ Phán gật đầu. Tử Thiền lạnh nhạt, không đồng tình:

“Người trong giang hồ nào phân nam nữ, ta không phải nữ tử yếu ớt cần kẻ khác bảo hộ. Muốn ở thì cả ba cùng ở, không thì thôi!”

Hai nam nhân nhìn nàng, quen biết không lâu nhưng họ đều hiểu nàng không giống các cô nương thông thường mềm yếu, mảnh mai mà là một nữ nhân mạnh mẽ và quyết đoán; có điều dù giang hồ không trọng qui tắc lễ nghĩa vẫn không thể nào hai nam nhân cùng ngụ một phòng với một cô nương. Lãng Tuấn Ngọc nhìn tình cảnh đó vội cười một tiếng, thu hút sự chú ý của ba người còn lại. Huyền y nam tử nhẹ nhàng nói:

“Nếu Phi Điệp cô nương khăng khăng như vậy, chi bằng chịu chật một chút ở chung với Tiểu Linh, gian phòng kia nhường cho Trường Phong và Dật Trần là được rồi!”

“Công tử!” Tiểu Linh không muốn lên tiếng. Thiên Khánh nhìn nàng, vươn tay vuốt đầu nàng, tiểu cô nương vội thu lại vẻ khó chịu trên mặt, ngoan ngoãn yên lặng. Ba người còn lại thầm đánh giá Lãng Tuấn Ngọc dạy người nhà thật khéo.

Việc thu xếp phòng cứ vậy mà giải quyết xong. Nhưng tất cả chỉ là bắt đầu.

Trong phòng của An Dật Trần và Lục Vũ Phán. Hai nam nhân ngồi đối diện nhau uống trà, đeo đuổi theo suy nghĩ của riêng mình. An Dật Trần nhàn nhã mở lời:

“Vũ Phán huynh quen biết Lãng huynh thế nào?”

“Không có gì đáng nói cũng chỉ là tình cờ quen biết rồi thân nhau; Thiên Khánh trước kia không trầm lặng như bây giờ, ngày xưa tuy cậu ấy luôn làm vẻ lạnh nhạt nhưng thật ra rất quan tâm người khác, luôn sẵn sàng giúp đỡ bằng hữu. Bây giờ, mất đi đôi chân khiến con người cậu ấy thay đổi rất nhiều.”


Lục Vũ Phán tâm sự, đôi mắt hiện tia buồn bã. An Dật Trần im lặng, huynh ta thấy mình không hiểu rõ nội tình tốt nhất không nên nhiều lời. Bạch y nam tử ngẩng đầu nhìn Dật Trần, hỏi:


“Còn huynh cùng Phi Điệp cô nương thì sao? Nàng ấy có thân phận thế nào?”


Lúc sáng khi nhìn Tử Thiền thi triển võ nghệ tránh ám tiễn thì trong lòng Vũ Phán vẫn luôn thắc mắc, một cô nương trẻ tuổi lại lạnh lùng như băng, võ nghệ cao cường thuộc hàng nhất đẳng, mỗi chiêu đều lấy mạng đối phương, chiêu thức tuyệt đẹp nhưng lại mang sát khí quá lớn, thân phận của nàng tuyệt không phải nhỏ, không thể là kẻ vô danh tiểu tốt được. An Dật Trần mỉm cười, uống cạn chén trà, đôi mắt hiện chút suy tư.


“Ta cũng không rõ, ta biết nàng ấy trước huynh cũng chỉ vài ngày. Tuy nhiên, ta tin Tiểu Điệp không phải kẻ xấu, nàng ấy rất lương thiện chỉ là luôn che giấu tình cảm của mình mà thôi.”


Tới lúc này, An Dật Trần càng khẳng định tử y nữ tử đó mang theo một bí mật cực lớn, cũng tin rằng nàng đã trải qua vô vàn khó khăn và đau khổ mới có bộ dạng lãnh đạm như hôm nay. Lòng càng quyết râm bảo vệ nàng, nhất là khi trong người nàng còn mang theo chất độc kì lạ kia. Một nỗi lo lắng bao trùm tâm trí thanh y nam tử, một đời sống không vướng bận, hôm nay cuối cùng Thánh Y Công Tử cũng vì một nữ nhân mà bận tâm.

Về phía Lục Vũ Phán, giây phút đầu tiên khi thấy Tử Thiền trong lòng huynh ấy có một cảm giác thân quen nhưng nàng so với người trong kí ức khác nhau quá xa; tiểu cô nương trong hồi ức luôn vô tư tươi cười, không ưu không sầu, đôi mắt ấy xinh đẹp và tinh khiết vô ngần khiến người ta yêu thích; còn tử y nữ tử này lại lạnh nhạt và vô tình, luôn ưu thương và cách biệt với mọi người. Bao năm tìm kiếm nhưng tới lúc này Lục Vũ Phán lại không chắc liệu đây có phải người đó, nếu thật là phải thì mười năm qua đã xảy ra chuyện gì khiến một cô nương trong sáng trở nên thế kia. Hoang mang vây quanh tâm trí bạch y nam nhân tựa tiên nhân này.

Trong gian phòng của Tiểu Linh và Tử Thiền, Tiểu Linh đang lải nhải, than thở không ngừng.

“Công tử thật quá đáng, biết ta không thích ngủ chung với người khác lại sắp cô ở với ta. Mà muốn sắp cũng không nên sắp một tảng băng chứ? Cô ngồi đó gần hai canh giờ rồi, không lên ngủ là ta chiếm hết giường đó! Không hiểu nỗi sao lại có một người giống cô chứ, đeo cái mạn che đó mãi không tháo ra, xấu xí mấy cũng không cần thế chứ?...”

Tử Thiền không trả lời. Nàng quay lại hỏi Tiểu Linh:

“Cô biết tại sao công tử cô trở thành như vậy không?”

Tiểu Linh đang hăng say nói chợt dừng lại, đôi mắt trong trẻo thoáng nhuộm buồn, lắc đầu.

“Khoảng hai năm trước ta là một đứa cô nhi bị kẻ khác ức hiếp, lúc tưởng bị đánh đến chết thì công tử xuất hiện cứu ta, còn cho ta tiền nữa. Ngài ấy vốn không muốn dẫn ta đi cùng nhưng ta nhất quyết đi theo nên công tử mới cho ta ở lại, lúc đó chân công tử đã trở thành như vậy; sức khỏe ngài ấy cũng không tốt lắm, cứ hay bệnh, haiz…Ta cũng từng hỏi nguyên nhân nhưng ngài ấy không trả lời. Cả cái tên này của ta cũng là công tử ban cho đó.”

Điệp Tử Thiền rơi vào suy tư. Lãng Tuấn Ngọc không những võ công cao, lại giỏi bày trí cơ quan, thuộc hàng cao thủ nhất đẳng trong giang hồ: “nam Ngọc Diện, bắc Thiên Thủ, tây Vô Phong, đông Ngân Kiếm” cũng không phải hư danh mà có. Nghe nói, võ công Ngọc Diện Lang Quân sâu không thể dò, chưa có ai thấy thân thủ thật sự của y, giỏi nhất là ám khí, lại tinh thông trận pháp và sáng chế vũ khí, có biệt tài ghi nhớ tuyệt vời, thêm dung mạo tuấn lãng nên rất được lòng nữ tử; hai năm trước y huyết chiến với Đao Thánh Vô Phong bị thua, sau đó, thiên hạ đồn rằng Lãng Tuấn Ngọc trọng thương mà chết. Sự thật năm đó coi bộ không đơn giản. Lục Vũ Phán lại quen biết y thì thân phận con người đó chắc chắn không nhỏ.

Tiểu Linh đến ngồi trước mặt Tử Thiền, hai tay chóng cằm nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt trong veo, ngây thơ trong vô cùng đáng yêu. Tử Thiền nhìn tiểu cô nương trước mắt, cảm giác giống như nhìn thấy bóng dáng chính mình trước kia; ngày xưa nàng cũng trong sáng và ngây ngô như thế. Tiểu Linh nói, giọng đầy hi vọng:

“Bằng hữu gì đó của cô là thần y phải không? Cô có thể nhờ người đó trị cho công tử không? Ta xin cô, giúp công tử nhà ta đi, ngài ấy rất tốt, ta xin cô đó!”

Một cảm giác yêu mến trào dâng trong lòng nàng. Tiểu Linh này là một cô bé tốt, nàng không cách nào lạnh lùng với cô nhóc được, nàng nghĩ nếu năm xưa không có biến cố đó có lẽ nàng cũng sẽ như Tiểu Linh có thể tươi cười mà sống, tiếp tục nhìn cuộc đời này với một màu hồng. Tử Thiền đứng dậy, bước đến cửa sổ, ngước mắt nhìn trời, tối nay trăng rất tròn, rất đẹp nhưng lòng nàng lại đầy những vết sẹo xấu xí. Nàng nói:

“Tiểu Linh, Lãng Tuấn Ngọc rất quan trọng với cô sao?”

“Rất quan trọng. Vì công tử cái mạng này ta cũng có thể mất đi!” Tiểu cô nương khẳng khái.

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Tử Thiền hỏi tiếp.

“Mười bốn.” Tiểu Linh nghi hoặc trả lời, đôi mắt mở to nhìn nàng đầy thắc mắc.

Tử Thiền quay đầu nhìn nàng, đôi mắt ấy có một kiên định đến lạ thường. Tử y nữ tử phía sau mạn che hơi nở nụ cười, không lạnh nhạt như bình thường mà dịu dàng như nước, đôi mắt lạnh cũng nhu hòa đi. Nàng hứa hẹn:

“Ta nhất định cố gắng giúp cho công tử nhà cô!”

Tiểu Linh vui mừng ôm chầm lấy nàng. Tử Thiền nhìn nàng, thầm mong cả đời tiểu cô nương này sẽ luôn vô tư như bây giờ, không chịu cay đắng của cuộc đời, sẽ không trở thành một người như nàng. Sau đó, Tiểu Linh đi ngủ trước, nàng ngồi bên bàn rơi vào suy nghĩ riêng. Tuy hứa giúp Lãng Tuấn Ngọc nhưng nàng thật sự không biết phải làm gì, có lẽ phải nhờ An Dật Trần giúp đỡ.

Trong căn phòng của Thiên Khánh, tất cả chỉ là bóng tối, trừ ánh sáng của vầng trăng thì không có thứ ánh sáng nào khác tồn tại; huyền y nam tử lặng lẽ ngồi trên xe lăn, bóng đêm che đi phân nửa khuôn mặt anh tuấn, cảm giác thê lương bao trùm căn phòng. Bàn tay Thiên Khánh nắm chặt tay cầm đến nổi cả gân xanh, đôi mắt dường như đang nhớ đến một đoạn kí ức xa xăm nào đó, dù đó là gì thì sự bi thương và cô độc vẫn chiếm trọn tâm hồn Lãng Tuấn Ngọc. Y của hôm nay không cách nào đồng nhất với huyền y nam tử khí khái, phóng khoáng và trượng nghĩa ngày xưa; không màng nữ sắc, một lòng hành hiệp, tuy lạnh lùng nhưng lại có một trái tim ấm áp và đầy tình người; con người đó ngày hôm nay thay đổi quá nhiều, thật sự quá nhiều. Đôi môi tái nhợt do ít tiếp xúc ánh sáng khẽ động, giọng nói trầm khàn như thì thào với bản thân vang lên, sự đau đớn và bất lực kiến lòng người tê tái:

"Phế nhân, ta vẫn chỉ là một phế nhân mà thôi!”

Cách nhà trúc không xa. Hoàng y nữ tử yên lặng đứng nhìn vào nhà, đôi mắt hiện ý cười nham hiểm. Một âm mưu đang bắt đầu. Một đêm không yên ả, vận mệnh xoay vòng, trăng vẫn mọc, ngày vẫn đến và con người vẫn phải đối mặt với tương lai.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Bạn rút ngắn lại khoảng cách giữa các đoạn nhé. Cách dài quá nhìn không được đẹp và di chuột... mỏi tay lắm ạ. #:-s
Muốn có nhiều người đọc và góp ý, bạn nên đi giao lưu với các tác giả khác. Độc giả nhà Gác đều rất nhiệt tình và thân thiện mà. ;;)
 

Ánh Tuyết Triều Dương

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/11/14
Bài viết
457
Gạo
20,0
Tò mò vì tên topic nên vào xem thử, tuy chưa đọc hết được nhưng thấy cách hành văn của tác giả rất mượt, kiểu như là sinh ra để viết ngôn tình cổ đại ấy. b-) Ước gì mình viết được như thế. :tho10:
 

Nhất Niệm Tam Sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
173
Gạo
1.500,0
Bạn rút ngắn lại khoảng cách giữa các đoạn nhé. Cách dài quá nhìn không được đẹp và di chuột... mỏi tay lắm ạ. #:-s
Muốn có nhiều người đọc và góp ý, bạn nên đi giao lưu với các tác giả khác. Độc giả nhà Gác đều rất nhiệt tình và thân thiện mà. ;;)
Cảm ơn bạn, mình sẽ chú ý hơn. Tại mình hơi lười nên không biết giao lưu thế nào nữa!"
 

Nhất Niệm Tam Sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
173
Gạo
1.500,0
Tò mò vì tên topic nên vào xem thử, tuy chưa đọc hết được nhưng thấy cách hành văn của tác giả rất mượt, kiểu như là sinh ra để viết ngôn tình cổ đại ấy. b-) Ước gì mình viết được như thế. :tho10:
Văn mình còn khuyết điểm nhiều lắm, hi hi, viết nhiều sẽ quen thôi!
 

Nhất Niệm Tam Sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
173
Gạo
1.500,0
CHƯƠNG 8


Nghịch cảnh


Hôm sau, trong bữa ăn sáng, An Dật Trần mở lời:


“Lãng huynh, tiểu đệ có một thỉnh cầu không biết có thể đáp ứng?”


Huyền y nam tử dừng đũa, hơi cười trả lời:


“Ta đã là một phế nhân không biết có thể giúp gì cho huynh, nếu nằm trong khả năng ta nhất định không từ chối!”


“Ta muốn tìm Thiên Trùng Thảo và Ngũ Độc Linh, không biết Lãng huynh có thể giúp đỡ?’


An Dật Trần hữu lễ thỉnh cầu. Tử Thiền dừng lại động tác, ngước mắt nhìn huynh ta, đây vốn là việc của nàng không liên quan nam tử này nhưng huynh ấy cứ thích xen vào. Chất độc trong cơ thể nàng ngày một thâm nhập vào tâm mạch, lần này là cơ hội cuối cùng của nàng. Nhìn vào đáy mắt cười của thanh y nam tử, lòng nàng ấm áp xen lẫn hoang mang, Dật Trần càng làm nhiều việc cho nàng thì sự lo sợ của Tử Thiền càng lớn, lòng nàng rất rõ đời này bản thân không thể đáp trả lại phần tình cảm ấy. An Dật Trần nhìn nàng, muốn nàng am tâm, mọi việc đã có huynh ấy thay nàng lo liệu; thân là Thánh Y Công Tử nên độc tố trong cơ thể nàng Dật Trần hiểu rõ hơn ai hết, không mau chữa trị thì chỉ sợ cả huynh ta cũng bó tay.


Thiên Khánh ngạc nhiên, tò mò hỏi:


“Huynh cần hai thứ đó làm gì?”


“Cứu người.” An Dật Trần nhẹ nhàng trả lời, mắt không rời khỏi Tử Thiền. Sự yêu thương trong đó tuyệt không thể là giả. Lãng Tuấn Ngọc có chút kinh ngạc và khó tin, hai thứ cực độc lại có thể cứu người, trên đời chắc chỉ có Thánh Y Công Tử làm vậy, đúng là quái y. Tiểu Linh miệng còn dính ít cơm, lên tiếng:


“Hai thứ đó chỉ giết người chứ đâu cứu người được, ngài muốn lừa công tử nhà ta sao?”


“Tiểu Linh, đừng nhiều lời!”


Huyền y nam tử lên tiếng nhắc nhở nhưng tay lại lau đi mấy hạt cơm trên miệng nàng, bộ dạng vô vàn cưng chiều. Tử Thiền thầm nhận xét quan hệ của họ, bề ngoài là chủ tớ nhưng nhìn thế nào nàng cũng thấy Lãng Tuấn Ngọc đang nuôi cô dâu từ bé. Vẫn giữ nét mặt lạnh lùng nhưng sâu trong đôi mắt một sự ngưỡng mộ hiện lên, một sự yêu mến không tên dành cho cô bé tên Tiểu Linh này. Nhìn họ, nàng thầm mong hạnh phúc sẽ mỉm cười cho hai người, sống trong máu tanh quá lâu khiến nàng quên mất thì ra hạnh phúc chỉ giản đơn như thế, không cầu giàu sang chỉ cầu trường an. Bất ngờ, tay nàng bị nắm lấy, An Dật Trần nhìn nàng mỉm cười, nàng rút tay về nhưng lòng xao động; con người này quá hiểu nàng, mọi tình cảm của nàng đều không thoát được mắt huynh ta khiến nàng bất an cũng cảm thấy ngọt ngào. Thanh y nam tử tươi cười, đáp lại lời của Tiểu Linh:


“Dĩ độc trị độc, hai thứ đó tuy độc tính cao nhưng nếu biết phối hợp sẽ có thể điều chế được giải dược trị bách độc. Tiểu Linh cô nương, bệnh công tử nhà cô cũng có thể trị khỏi!”


Tiểu Linh nghe thế kích động đứng lên, nắm tay An Dật Trần hỏi, mắt sáng lấp lánh:


“Thật sao? Bệnh công tử có thể trị khỏi, An công tử không đùa ta chứ?”


An Dật Trần mỉm cười gật đầu khẳng định. Tử Thiền nhìn thấy trong mắt Thiên Khánh, Lục Vũ Phán đều hiện ra tia sáng trước lời nói của Dật Trần, nàng im lặng quan sát mọi người; quả thật nếu điều chế được loại thuốc đó thì bệnh tình của Lãng Tuấn Ngọc có khả năng lành lại nhưng chân y thì… Lục Vũ Phán vốn yên lặng nãy giờ vội lên tiếng:


“Dật Trần huynh, thật là có thể trị khỏi bệnh tình của Thiên Khánh?”


“Cái danh Thánh Y Công Tử của ta cũng không phải hư danh, Vũ Phán huynh chẳng lẽ không tin ta? Chỉ là ta chưa xem kĩ nên theo quan sát thì nói thế.”


An Dật Trần nói, ánh mắt tràn đầy tự tin. Tử Thiền lên tiếng:


“Vậy ngươi có thể trị cho Lãng Tuấn Ngọc được không?”


Ba nam nhân đồng loạt nhìn nàng đầy ngạc nhiên, Tử Thiền xem như không thấy nói tiếp:


“Dù sao cũng sẵn tiện thì tạo chút công đức đi.”


Huyền y nam tử trầm giọng nói:


“Không phiền các vị quan tâm, Thiên Khánh đã quen rồi, không muốn chữa trị làm gì. Nếu Dật Trần huynh muốn tìm hai thứ đó thì lát nữa tại hạ sẽ dẫn đường.”


“Công tử!” Tiểu Linh buồn rầu, kéo vạt áo Lãng Tuấn Ngọc nỉ non. Huyền y nam tử xoay xe lăn đi khỏi không để ý đến nàng, Tử Thiền nhìn thấy trong ánh mắt đó là tịch mịch và bi thương; một người vốn cao ngạo và tự tin lại trở nên sợ hãi và thu mình trước thế gian, phải trải qua đau khổ thế nào chứ? Nàng nhớ tới chính mình cũng giống như y ngăn cách với cuộc đời, lạnh lùng mà sống chợt nực cười; xoay người rời đi. Tiểu Linh đã đuổi theo Thiên Khánh từ lâu. An Dật Trần thấy nàng rời khỏi cũng đi theo, Lục Vũ Phán thì đứng đó như nghĩ tới điều gì đó.


Tử Thiền đi vào rừng trúc, An Dật Trần yên lặng đi theo nàng nửa bước không rời. Huynh ấy cũng nhận rõ tâm tình nàng thay đổi, sự đau lòng trong ánh mắt hiện rõ không che lấp được. Khuôn mặt tuyệt sắc nhưng lại lạnh nhạt như băng khiến người ta đau xót, nàng khép mình lại tránh tiếp xúc với mọi người, đóng chặt lòng mình không tiếp nhận tình cảm người khác nhưng lại lương thiện và mềm lòng. Sáng nay khi nàng gỡ mạn che xuống thì cả ba nam tử đều kinh ngạc, vốn biết nàng đẹp nhưng không ngờ nó lại đẹp đến kinh diễm vậy, thanh thoát như tiên cũng mị hoặc như yêu, nàng như cánh bướm tím tuyệt mỹ khiến người ta kinh động, dung nhan khuynh thành đó khiến An Dật Trần càng muốn bảo vệ nàng khỏi phong ba thế gian.


“Đi theo ta mãi không chán sao?”


Nàng lạnh nhạt lên tiếng. Đối mặt với An Dật Trần, từ lần đầu gặp thì nàng đã không cách nào đối phó với nam nhân này; tất cả đều là bất lực. Con người đó dù nàng lạnh lùng thế nào, cay nghiệt ra sao cũng không hề nao núng muốn tiếp cận nàng, nụ cười của nam nhân này dịu dàng và ấm áp, cả ánh mắt khi nhìn nàng cũng tràn đầy tình cảm làm nàng sợ hãi và chạy trốn, một người như thế quá nguy hiểm đối với một cẩm y vệ cần máu lạnh và tuyệt tình; ai biết một ngày người nàng cần giết không phải là y.


“Đi theo nàng cả đời cũng không chán, dù bắt ta đi phía sau nàng đời đời kiếp kiếp cũng không hối hận. Tiểu Điệp, chỉ cần trong lòng nàng nhớ có một người luôn chờ nàng ở phía sau là được!”


An Dật Trần nửa đùa nửa thật nói. Tử Thiền không quay đầu nên không nhìn thấy tuy khuôn mặt Dật Trần vẫn là nụ cười dịu dàng và không chân thật nhưng ánh mắt lại hiện lên sự kiên định lạ thường, sáng ngời như ánh mặt trời giữa trưa. Có lẽ nàng vĩnh viễn không nghĩ tới thế gian này có một người sẵn sàng vì nàng làm tất cả mọi thứ, chỉ mong một điều nàng sẽ mỉm cười với người ấy một lần.


Tử y nữ tử lạnh nhạt quay lại, trong đôi mắt đẹp là lạnh lẽo và ưu tư; nàng từ năm tám tuổi khi bước chân vào Cẩm phủ thì đã không thể tự quyết định cuộc đời mình, nàng không phải là người mà chỉ là một công cụ của triều đình không hơn không kém. Tử Thiền nhìn vào thanh y nam tử trước mặt, nàng tự nghĩ nếu mình quen biết y sớm hơn thì có lẽ họ sẽ có một con đường khác, tiếc là cuộc đời làm gì có nếu như. Nàng cất giọng lạnh lùng nhưng ẩn chứa chút đau xót:


“An Dật Trần, ta thật sự không xứng đáng. Một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu nữ tử đứng trước mặt ngươi căn bản không phải là người mà ác quỷ đầu thai, ngươi sẽ hối hận. Lần cuối cùng, buông tay đi!”


An Dật Trần thoáng kinh ngạc, ánh mắt xót xa. Thanh y nam tử bước lên muốn nói gì đó thì một tiếng kêu thảm thiết phát ra, ngăn cản hành động của huynh ta.


“Cứu mạng! Cứu mạng! Có ai không cứu công tử với!”


“Tiểu Linh! Không hay rồi!”


Tử Thiền nói xong lập tức bay về phía hướng phát ra tiếng cầu cứu, An Dật Trần thấy vạy cũng đuổi theo. Lòng tử y nữ tử hoang mang, trong lòng hiện ra hình ảnh tiểu cô nương áo màu sen mở to đôi mắt long lanh nhìn nàng, thầm mong cô bé ấy sẽ bình an. Khi nàng tới đúng lúc nhìn thấy một hoàng y nữ tử cả người tràn đầy sát khí, huyết tinh tỏa ra từ người nữ nhân đó khiến cô nhíu mày, quá nặng. Nữ tử đó trong tay là một thanh kiếm hình dáng như một con rắn uốn lượn tấn công về phía huyền y nam tử mà Tiểu Linh được Thiên Khánh bảo hộ phía sau, tình hình có vẻ chưa có thương vong nhưng hoàng y mỗi chiêu đều muốn mạng người, đôi mắt lạnh lẽo và tuyệt tình không chút cảm xúc xoay người đâm thẳng vào Lãng Tuấn Ngọc, có thể nhận ra cô ta muốn mạng y. Khóe miệng Thiên Khánh khẽ nhếch lên, hai tay chống lên thành xe lăn bay lên né tránh sát chiêu, một đạo ám khí bay ra từ dưới tay cầm bắn về phía nữ sát thủ; hoàng y nữ nhân nhanh nhẹn tránh ra, nhảy ra cách Tiểu Linh và Lãng Tuấn Ngọc một đoạn, ánh mắt hiện tia ngoan độc. Tử Thiền vội bay đến đứng chặn trước hai người, rút nhuyễn kiếm trong tay ra, đôi mắt sắc lạnh nhìn vể phía hoàng y nữ tử. Nàng hơi quay đầu hỏi hai người phía sau:


“Có sao không?”


Tiểu Linh vẻ mặt lo lắng ôm lấy cánh tay Lãng Tuấn Ngọc, lắc đầu. Huyền y nam tử cũng mỉm cười ý nói không vấn đề. Tử Thiền lạnh lùng cất giọng, sát khí hai bên đều không thua kém nhau, một dạng lãnh huyết.


“Ngươi là ai? Dám giết người trước mặt ta, không muốn sống sao?”


Hoàng y nữ tử cười khinh miệt, xoay mũi kiếm hình thù kì quái kia tấn công nàng. Tử Thiền nhếch mép, vươn tay đỡ lấy, nhuyễn kiếm không chút chần chừ đáp trả lại. Hai nữ tử đấu kiếm thuật không hề nuông tay, đều là sát chiêu, cả hai toàn thân sát khí ngất trời, ánh mắt lạnh lẽo không tình cảm, bộ dạng coi mạng sống như không của họ khiến bốn người chứng kiến một hối thất kinh. Bốn người gồm Lãng Tuấn Ngọc và Tiểu Linh vốn ở đó, hai người còn lại là An Dật Trần đuổi theo Tử Thiền mà đến cùng Lục Vũ Phán nghe tiếng la hét mà chạy tới nhưng khi đến thì tận mắt thấy hình ảnh một tím một vàng đấu nhau này. Thanh y nam tử nhìn tình thế vội nhàn nhã cùng hai người kia đàm đạo.


“Tiểu Điệp thật lợi hại, trẻ vậy mà kiếm thuật lại tinh thông tới mức này, hiếm thấy!”


Huyền y nam tử gật đầu, hoàn toàn không có dáng vẻ vừa bị tấn công chút nào; trái ngược với Tiểu Linh vẫn nắm chặt tay áo y, vẻ mặt ngơ ngác chưa hoàn hồn. Lãng Tuấn Ngọc vừa vỗ vỗ tay Tiểu Linh trấn an, vừa nhận xét:


“Không ngờ Phi Điệp cô nương lại có võ công cao cường như vậy, trên giang hồ chỉ sợ không mấy ai là đối thủ. Tuy nhiên, ta thấy hoàng y nữ tử kia võ nghệ cũng không kém, ra tay ngoan độc vô cùng, mỗi chiêu đều nhằm vào tử huyệt mà đánh, chiêu thức cũng chưa thấy bao giờ. Phi Điệp cô nương vẫn nên cẩn trọng.”


Lục Vũ Phán nhìn cảnh tượng trước mắt rơi vào suy tư. Hình dáng hai người họ rất giống với cố nhân trong trí nhớ nhưng lại dường như không phải, võ nghệ cao thâm khó lường cùng người trong quá khứ bất đồng vô cùng. Ba nam nhân nhìn một màn kia đều có chút cả kinh và đeo theo suy nghĩ của mình.


Phía kia, hai nữ tử đánh nhau một lúc đều phát hiện đối phương võ nghệ không thua kém mình, đề phòng càng cao, sát khí càng nặng, ra chiêu cũng không hề nương tay. Tử Thiền xoay một vòng tiến thẳng về phía tim của nữ sát thủ với tốc độ khó tin, hai người họ ra chiêu đều cực nhanh đến mức kẻ đứng ngoài không sao nhìn rõ được động tác, nếu là kẻ khác chỉ sợ sớm mất mạng từ lâu. Khi nhuyễn kiếm cách mục tiêu một bàn tay thì hoàng y nữ tử vội xoay người tránh khỏi nhưng chiếc khăn che mặt bị Tử Thiền gỡ xuống, ánh mắt lạnh lẽo chợt hiện tia kinh ngạc. Khuôn mặt đó khi đập vào mắt Tử Thiền khiến nàng cả kinh, không tin vào mắt mình, bật thốt:


“Tiểu Mai tỷ tỷ?”


Thừa cơ hội hoàng y nữ tử đánh một chưởng vào vai nàng rồi phi thân chạy mất. Tử Thiền muốn đuổi theo nhưng vừa định vận khí thì nội thương phát tác khiến nàng thổ huyết, khuỵu một chân xuống đất, trơ mắt nhìn nữ sát thủ bỏ đi. An Dật Trần vội chạy tới đỡ nàng, điểm huyệt vị cầm máu cho nàng mà ánh mắt Tử Thiền vẫn không rời khỏi hướng hoàng y nữ tử biến mất, trong mắt là vô vàn cảm xúc lẫn lộn: ngạc nhiên, kinh hỉ và đau đớn. Lục Vũ Phán cũng đến dìu nàng, trong ánh mắt là muôn ngàn thắc mắc. Họ trở về nhà trúc, An Dật Trần bắt đầu trị liệu cho nàng, mọi gian khó chỉ mới bắt đầu, thứ đáng sợ hơn đang chờ họ phía sau.


Phía xa, hoàng y nữ tử chạy đến một con suối, trong mắt nàng ta là lạnh nhạt nhưng lại xen lẫn chút gì đó bi thương. Nàng phun một ngậm máu tươi, khẽ cười nhạt lau đi nó, khuôn mặt đều là chế giễu, thì thầm:


“Tiểu Điệp Nhi, không ngờ chúng ta lại gặp lại trong hoàn cảnh này.”


Thiên hạ rộng lớn nhưng con người nhỏ bé vô cùng, biển người vô tận là vậy nhưng cứ cố tình đưa họ vào hoàn cảnh ngang trái. Tương ngộ thì sao? Nhận thức thì thế nào? Con đường phía trước không ai biết được một ngày người ta từng trân trọng có đứng đầu kia chiến trận chĩa mũi kiếm vào mình?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

cubom2015

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/11/14
Bài viết
178
Gạo
0,0
Chương dài bất tận, chắc phải thử ngâm cứu mới được. :D
 
Bên trên