CHƯƠNG 9
Kịch độc
Trong gian nhà trúc. An Dật Trần nhìn nữ tử đang yên lặng nằm trên giường mà lo lắng, ba người Lục Vũ Phán, Lãng Tuấn Ngọc và Tiểu Linh tâm trạng rối bời đứng xung quanh. Bạch y nam tử chân mày chau lại, giọng đầy quan tâm hỏi Dật Trần:
“Tình hình Yến cô nương như thế nào?”
Thanh y nam tử ngồi xuống đầu giường, lấy tay gạt đi mấy sợi tóc dính trên mặt nàng, lòng đau xót nhìn gương mặt trắng bệt và yếu ớt của Tử Thiền. Một lúc sau, Dật Trần nhẹ giọng trả lời, hai chân mày cũng không tự giác chau lại, giọng đầy nghiêm túc:
“Cơ thể Tiểu Điệp vốn có hai thứ cực độc cùng tồn tại, một mang tính hàn, một mang tính hỏa cân bằng lẫn nhau, kiếm chế lẫn nhau không để chúng nhập vào tâm mạch. Võ công và nội công nàng ấy lại cao nên có thể tạm thời khống chế độc tính phát tác nên bình thường chúng ta không thể biết nàng ấy trúng độc, theo ta chuẩn đoán hàn độc có ít nhất cũng đã ba năm, còn loại kia cũng gần mười năm rồi. Lần này bị nội thương tuy không nghiêm trọng nhưng đánh vào tâm mạch làm độc chất phát tác khiến nàng ấy hôn mê không tỉnh, giờ chỉ là khởi đầu, nếu trong nửa tháng không tìm thấy cách giải độc thì mạng khó bảo toàn.”
Nói xong An Dật Trần kéo tay áo nàng lên, trên cánh tay bạch ngọc hiện những đường gân đen chằng chịt, lại có hai luồn khí đánh nhau, da thịt lúc nóng lúc lạnh, đầu ngón tay cũng chuyển màu hơi tím. Vũ Phán và Thiên Khánh sắc mặt ngưng trọng, Tiểu Linh nước mắt quanh vòng, huyền y nam tử trầm giọng nói:
“Vậy giải dược là gì? Yến cô nương vì tại hạ mà trở thành như vậy, dù dầu sôi lửa bỏng Thiên Khánh cũng quyết nhảy vào, chỉ mong cứu được Yến cô nương!”
Hai người kia gật đầu đồng ý. Lục Vũ Phán đăm chiêu nhìn Tử Thiền, ánh mắt là đau lòng, thương tiếc và phân vân; bạch y phiêu dật nhưng giờ lại làm người khác thấy bất an. Tiểu Linh đến bên giường, nghẹn ngào nói:
“Cứ nghĩ cô ấy lãnh đạm lại tuyệt tình, không ngờ vì một người mới quen như chúng tôi mà liều mạng. Cơ thể mang theo kịch độc nhưng vẫn cố chống chịu một mình, Yến cô nương thật đáng thương!”
“Một nữ tử kiên cường!”
Lãng Tuấn Ngọc cảm khái. Hai nam nhân còn lại mắt không rời nàng, trong mắt đều là tình cảm khó nói thành lời. Bạch y nam tử trong trái tim có một nỗi đau không thể hiểu rõ, khi thấy nàng trọng thương đâu đó trong lòng trở nên hốt hoảng, đau nhói như mất đi một góc nào đó trong tâm; tuy không biết nàng có phải người kia nhưng Lục Vũ Phán cảm nhận được mình quan tâm người con gái trước mắt này. An Dật Trần tràn đầy tự trách, huynh ấy trước mình không ngăn cản nàng lại, không đến giúp nàng một tay, cứ nghĩ một mình nàng đã đủ sức chống lại không ngờ cuối cùng lại như thế, giây phút nàng gục xuống vẫn ám ảnh tâm trí vị danh y nổi tiếng này, tay thanh y nam tử nắm chặt, gân xanh nổi lên, thầm thề trong lòng đây sẽ lần cuối cùng để nàng đau khổ trước mắt mình, sau này nhất định bảo vệ nàng tốt nhất.
Sau đó, An Dật Trần châm cứu giúp ngăn chặn độc phát rồi ra hiệu bảo mọi người ra khỏi phòng, chỉ để Tiểu Linh lại chăm sóc, dặn dò cách thức rồi ba nam nhân kéo nhau ra phòng khách bàn chuyện. Ngồi vào bàn, Lục Vũ Phán lập tức lên tiếng:
“Dật Trần huynh, thật ra cách giải độc là gì hả?”
Thanh y nam tử trầm lặng giây lát. Ngước mắt nhìn hai người, con người luôn bỡn cợt cuộc đời thở dài lên tiếng:
“Vấn đề này ta suy nghĩ suốt mấy ngày nay, độc tố trong cơ thể Tiểu Điệp là Hàn Tằm Độc và Tam Niên Liệt Diệm Đoạt Mệnh. Thứ đầu tiên vốn là thiên tằm ở Tuyết Sơn phía Bắc nuôi bằng máu người chục năm, chỉ cần bị cắn phải thì toàn thân đóng băng mà chết. Còn kịch độc kia cũng giống như tên, trúng phải nó nếu trong ba năm không có thuốc giải thì cơ thể giống như bị thiêu đốt, kinh mạch đứt hết mà chết. Có thể chịu đựng đến bây giờ mà vẫn giữ được bình tĩnh thì nàng ấy chịu không ít cay đắng vì Tam Niên Liệt Diệm Đoạt Mệnh cứ vào trăng rằng giữa năm sẽ phát tác, cơ thể như bị lửa thiêu, đau đớn vô cùng, có lẽ trước đó Tiểu Điệp có thuốc giải tạm thời nên mới duy trì tới giờ.”
“Nhưng cách giải độc là gì, chỉ có nửa tháng thôi?”
Lục Vũ Phán nóng lòng hỏi, sự thanh ngạo bình thường không còn thấy nữa. An Dật Trần bình tĩnh đáp:
“Là Ngũ Độc Linh và Thiên Trùng Thảo. Hai thứ này nếu thêm vào vài vị thuốc có thể giải được bách độc, chỉ là muốn lấy không dễ gì!”
Lãng Tuấn Ngọc ngồi trên xe lăn yên lặng nãy giờ lên tiếng, thắc mắc:
“Hôm qua huynh muốn ta dẫn đi tìm hai thứ đó cũng là vì Yến cô nương?”
An Dật Trần gật đầu. Huyền y nam tử trầm lặng một chút, thản nhiên trả lời, trên môi hiện một nụ cười nhạt:
“Yến cô nương có ơn cứu mạng, Thiên Khánh sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy chết. Trời cũng đã tối, rạng sáng mai ta sẽ dẫn huynh đi tìm hai thứ đó cứu Yến cô nương!”
“Đa tạ!” An Dật Trần chấp tay cảm tạ.
“Ta cũng đi cùng, ta và Yến cô nương cũng xem như bằng hữu không thể trơ mắt nhìn cô ấy như thế! Thêm một người thêm một phần sức mà!”
Bạch y nam tử lên tiếng. Hai người còn lại hơi bất ngờ nhưng không nói gì. Dật Trần đi trước sắc thuốc cho Tử Thiền, trong lòng mang theo lo lắng về thái độ thay đổi của Lục Vũ Phán, vốn lạnh nhạt nay lại quan tâm như vậy. Còn hai người Lãng Tuấn Ngọc và Vũ Phán ở lại, khi thanh y nam tử khuất bóng, huyền y vội xoay người cười đầy mờ ám nhìn gương mặt ai đó tuy điềm tĩnh nhưng không che giấu được lúng túng của mình. Bạch y nam tử hắng giọng, nói:
“Huynh cười gì chứ? Có gì đáng cười nào?”
Lãng Tuấn Ngọc cười phát ra tiếng, đôi mắt u tối hiện lên tia sáng và vui vẻ khi người gặp họa, thản nhiên nói:
“Ta biết huynh lâu nay lần đầu mới biết Trường Phong nổi tiếng tuyệt tình, không gần nữ sắc, không vướng ái tình sẽ xem một cô nương mới quen là bằng hữu, vì cô ta mà đi vào nguy hiểm. Chuyện này không đáng cười sao? Trường Phong ơi Trường Phong, ai không biết huynh bề ngoài nho nhã, tươi cười nhưng luôn không thích nữ nhân gần gũi, bao cô nương mơ mộng cũng bị huynh không thương tiếc bác bỏ; trên giang hồ bằng hữu của huynh tuy nhiều nhưng không có nữ nhân. Yến cô nương cũng thật tài giỏi, một Thánh Y Công Tử hết lòng chăm sóc, lại được huynh quan tâm; xem bộ, tương lai muốn rước mỹ nhân về không dễ rồi!”
“Thiên Khánh, huynh ngày càng nói nhiều rồi đó! Ta và Yến cô nương là trong sạch, cô ấy đáng thương như vậy ta chỉ tiện tay giúp đỡ thôi!”
Lục Vũ Phán cãi lại. Huyền y nam tử ý cười càng sâu, trêu chọc nói tiếp:
“Sao trước kia không thấy huynh như vậy? Ta nhớ giang hồ đệ nhất mỹ nữ Liễu Hàm Yên năm xưa thích huynh không màng tổn hại danh dự mà đi theo, vậy mà khi người ta bị ức hiếp huynh không chút lưu luyến mà phủi tay đi mất. Lúc đó, ta ngứa mắt phải ra tay, haiz… Còn nữa,…”
Lục Vũ Phán ánh mắt cảnh cáo nhìn Thiên Khánh. Huyền y tự biết kẻ thất thường kia sắp nổi giận nên không nói nữa, giả bộ nghiêm nghị, chỉ là miệng run lên không ngừng. Chốc lát, họ lại giống như ngày xưa thân thiết vô cùng, tranh tranh cãi cãi đi cùng nhau như trong quá khứ chưa từng xảy ra bi kịch kia. Bạch y nam tử nhìn người bằng hữu chi giao ngồi trên xe lăn mà lòng xót xa, nhớ đến trước kia xông pha giang hồ, giọng đầy an hận:
“Thiên Khánh, xin lỗi!”
Huyền y nam tử vốn đang nhịn cười chợt cứng lại, ánh sáng vừa có trong đáy mắt cũng biến mất. Đẩy xe lăn đến trước Lục Vũ Phán, Thiên Khánh cười nhạt, hờ hững:
“Giang hồ tranh đấu, sinh tử là chuyện thường tình, huống chi, năm đó huynh cũng không cố ý. Chúng ta tỷ thí công bằng, là do ta khinh xuất mà gây ra trở thành tàn phế, không liên quan huynh đâu. Trường Phong, đừng nên tự trách, mọi thứ đã qua rồi!”
Không khí rơi vào trầm lặng. Họ đều không muốn chạm vào quá khứ kia, đều muốn trở lại như ban đầu nhưng cả hai biết rõ mối quan hệ xưa không thể phục hồi nguyên vẹn nữa. Bỗng Tiểu Linh mở cửa phòng chạy ra, hoảng hốt kêu lớn:
“An công tử, mau đến cứu mạng, Yến cô nương thổ huyết rồi!”
Ba nam nhân vội vàng chạy đến. Tiểu Linh đang đỡ Tử Thiền ngất xỉu, dưới nền nhà là một ngụm máu đen, sắc mặt nàng lúc trắng lúc đỏ, khóe miệng còn vệt máu chưa khô đọng lại, đôi mắt khép hờ; dáng vẻ yếu ớt, mong manh như sương mai sẽ tan biến bất cứ lúc nào. An Dật Trần lập tức kéo nàng vào lòng, cầm tay nàng bắt mạch, sắc mặt ngưng trọng. Hai người Vũ Phán và Tuấn Ngọc cũng lo lắng đứng ngoài nhìn vào, thần sắc bạch y nam tử tràn ngập quan tâm và lo âu. Khi Dật Trần buông tay nàng ra, Vũ Phán vội hỏi:
“Thế nào rồi?”
Thanh y nam tử ôm nàng trong lòng, ánh mắt phân vân và đau lòng. Huynh ấy ngẩng đầu, nói:
“Mọi người ra ngoài đi, ta cần chữa trị cho Tiểu Điệp!”
Lục Vũ Phán còn muốn hỏi tiếp nhưng bị Tuấn Ngọc ngăn cản nên đành bước ra ngoài. Trong phòng, An Dật Trần đỡ Tử Thiền ngồi dậy, ngượng ngùng cởi đi áo ngoài của nàng, làn da bạch ngọc lộ ra trắng muốt, chiếc lưng ong hiện trước mắt thanh y nam tử nhưng y lại không thấy được. An Dật Trần nhắm mắt mà làm, ngại ngần nói:
“Tiểu Điệp, mạo phạm rồi! Tình hình cấp bách, ta chỉ có thể thoát y phục nàng dùng Bách Phi Châm ngăn lại độc tố thấm vào tâm mạch, tha lỗi cho ta!”
Nam tử này tuy yêu nhưng lại trân trọng nàng, xé miếng vải áo bịt kín mắt mình mà thoát y phục của Tử Thiền nên không nhìn thấy được hình xăm cánh bướm trên vai nàng, dấu hiệu của Tử Điệp cẩm y vệ. Sau khi trên người nàng chỉ còn nội y thì Dật Trần dừng lại, người học võ nhạy hơn người thường, lại tinh thông y thuật nên dù không thấy gì cũng không trở ngại việc đi lại của y. Tự đi đến cách nàng mười thước, An Dật Trần trong tay phóng tay mười chiếc kim châm có dây chỉ màu vàng cắm vào lưng nàng tại các huyệt vị cố định; dù bất tỉnh nhưng Tử Thiền vẫn hơi nhíu mày vì đau đớn, mũi châm hơn một nửa nằm trong người nàng, thanh y nam tử vận dụng nội công truyền nội lực vào cơ thể Tử Thiền đả thông kì kinh bát mạch của nàng, dây tơ vàng rung chuyển liên tục, đầu châm cũng dần chuyển đen do độc tố truyền ra, trên gương mặt ngày thường cười đùa nay lấm tấm mồ hôi, đôi mắt híp lại, sắc mặt tái dần, dáng vẻ căng thẳng và nghiêm trọng.
Khoảng nửa canh giờ thì An Dật Trần dùng nội lực rút kim châm ra, không một giọt máu chảy xuống, Tử Thiền cả người đầy mồ hôi, ngã xuống giường, chỉ là sắc mặt trở nên có huyết sắc hơn, những đường gân đen nổi lên cũng nhạt đi đôi chút. Thanh y nam tử theo hướng cũ trở lại giường, mò mẫm lấy xiêm y mặc lại cho nàng, tuy không có tà niệm nhưng dù sao cũng là người trong lòng nên không tránh khỏi xấu hổ; kẻ mà nữ tử dù cởi hết y phục đứng trước mặt cũng không liếc đến một lần lại đỏ mặt khi mà bản thân vốn chẳng nhìn thấy gì.Vì không thấy nên việc mặc xiêm y mất chút thời gian, trong lúc đó, An Dật Trần không tránh khỏi động chạm vào Tử Thiền nhưng nam tử này lại vô cùng hữu lễ, liên tục xin lỗi một người đang ngất xỉu là nàng. Sau khi hoàn thành hết thì thanh y nam tử mới dám mở khăn che mắt ra, đỡ nàng nằm xuống, khi thấy dáng vẻ của Tử Thiền thì mỉm cười dịu dàng, lấy tay áo lau đi mồ hôi của nàng, thì thầm:
“Tiểu Điệp, ta sẽ chữa khỏi cho nàng, nhất định phải chờ ta!”
Bước ra khỏi phòng, ba người kia đã đứng chờ bên ngoài. Dật Trần gật đầu ý bảo không sao rồi phân phó cho Tiểu Linh sắc thuốc cầm độc, những thứ cần lưu ý rồi quay về phòng mình không nhìn đến dám vẻ bối rối của Lục Vũ Phán. Thấy vậy, Thiên Khánh cũng quay về, kéo theo bạch y nam tử muốn bước vào xem xét rời đi. Sáng mai, còn một trận chiến lớn chờ họ, chỉ là đêm nay có lẽ không ai ngủ được nữa rồi.
Trong một sơn động trong rừng, hoàng y nữ tử đã cởi áo khoác ngoài ra, vết thương trên vai đã được băng bó lộ ra tấm thân gầy gò nhưng no đủ của nữ nhân. Thần sắc nàng ta vẫn lạnh lẽo như cũ, nhìn ánh lửa bập bùng mà lòng băng giá. Trong tay nàng ta là một mảnh giấy bị nhàu nát, sự phân vân hiện lên trong đáy mắt sát thủ tuyệt tình, nàng ta tự hỏi:
“Chẳng lẽ thật sự phải đi đến bước này?”
Ngày mai rồi sẽ đến nhưng lòng người đôi khi không trông đợi ngày mai.