Hoàn thành Đỗ Vi, anh chờ em - Hoàn thành - Diệp Lam

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
Tác giả định chỉ ra khoảng 20 đến 25 thôi à?? Hết rồi lấy gì tôi hóng đây...:-s
Tôi vẫn chưa biết nàng ạ... Để tôi viết 100 chương cho nàng đọc lác con mắt luôn nhá!!
Ps: Lời nói chỉ mang tính chất nói đùa!
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chưa biết nữa nàng, chỉ dự là vậy thôi vì vẫn còn phát sinh nhiều ý tưởng. Sao nàng không đăng ký vào CLB tác giả vì đã hơn mười chương rồi? Vào đó tìm beta để sau này chỉnh sửa đỡ cực hơn nàng ạ!:3

Lần trước mình cũng qua đó ngó nghiêng, nhưng nhìn một lượt lại thấy tự ti quá. Toàn các bạn trẻ tuổi tài cao, lượng fan hùng hậu, lượt view khổng lồ. Truyện mình thì ế chả mấy ai đọc, có vào rồi sợ cũng bị out, tệ hơn là chả có ai thích để mà nhận beta cho í. =((
 

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
Lần trước mình cũng qua đó ngó nghiêng, nhưng nhìn một lượt lại thấy tự ti quá. Toàn các bạn trẻ tuổi tài cao, lượng fan hùng hậu, lượt view khổng lồ. Truyện mình thì ế chả mấy ai đọc, có vào rồi sợ cũng bị out, tệ hơn là chả có ai thích để mà nhận beta cho í. =((
Tui cũng chưa có người nhận beta mà... Cứ để đó khi nào rảnh cũng có người nhận...:3
Cơ mà để hôm nào rảnh tui bay qua đọc truyện của nàng! :x
 

Hanamizuki

Gà tích cực
Tham gia
29/10/14
Bài viết
82
Gạo
0,0
Chương 12: Dương Hoàng, anh rất tuyệt!

Paris, là một trong những thành phố được lòng khách du lịch trên toàn thế giới, cũng là cổng ngõ vào Châu Âu của một số quốc gia lớn. Những tòa nhà và thành phố cổ, với nhiều di tích lịch sử lâu đời cổ kính, mỗi di tích đều truyền cảm hứng cho người xem theo một cách riêng. The ArC De Triomphe (Khải Hoàn Môn), Catthédrale Notre - Dame(Nhà Thờ Đức Bà) và tháp Eiffel.

Nghệ thuật và kiến trúc thì có Kim Tự Tháp kính của bảo tàng Louvre, ga xe lửa cũ ở bảo tàng Orsay hoặc thiết kế diễm lệ bên trong và ngoài của trung tâm Pompidou. Thánh đường Sacré - Coeur là điểm hấp dẫn khách du lịch nhất thành phố, từ trên mái vòm cong của tòa nhà có thể nhìn ra xa tới 30km. Thánh đường này được xây dựng gần nữa thế kỉ và hoàn thành năm 1919, là thắng cảnh nổi tiếng ở Paris.

Ngồi ở khoang ghế vip trên máy bay. ĐỗVi hưng phấn đọc sách giới thiệu và hướng dẫn những địa điểm du lịch nổi tiếng ở Paris. Đây là nơi mà từ nhỏ, cô đã mơ ước được đặt chân đến. Tuy lần này đi với mục đích là làm việc, nhưng trong lòng vẫn không khỏi háo hức.

Dương Hoàng ngồi kế bên tự giờ, vẫn không thể nào rời mắt khỏi đôi môi đang mỉm cười của Đỗ Vi: "Em rất vui?"

Đỗ Vi ho khan, đưa ngón tay thon dài bấm nút hạ ghế dựa thấp xuống, rồi mới quay sang nhìn Dương Hoàng: “Đi công tác mà được ưu ái như thế này, sao có thể không vui?” Vẫn là cách trả lời bình thản thường thấy ở cô.

Dương Hoàng khẽ nhếch môi cười: “Vậy thì, em cứ từ từ mà tận hưởng.” Sau đó, giơ tay gọi một nữ tiếp viên hàng không đến: “Cho tôi một ly nước cam.”

Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, nở nụ cười thẹn thùng nhìn Dương Hoàng: “Nước cam của quý khách.” Đôi mắt xinh đẹp vẫn nhìn Dương Hoàng không say đắm.

Dương Hoàng không thèm liếc nhìn cô ta lấy một lần, đứng dậy đặt ly nước cam và một miếng che mắt vào vị trí của Đỗ Vi: “Từ đây đến Paris còn hơn mười tiếng nữa,em cứ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút.”

Đỗ Vi nhìn nữ tiếp viên hàng không đang xấu hổ bước vào, rồi cúi đầu nhìn miếng che mắt màu hồng xinh xắn trước mặt, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Cái này sếp chuẩn bị cho tôi?”

Câu trả lời nhận được chỉ là một cái gật đầu của Dương Hoàng. Đỗ Vi không hỏi nữa, tối qua do gặp phải ác mộng nên không ngủ ngon giấc. Không biết bên kia còn bao nhiêu việc đang chờ, phải ngủ ngon một giấc mới có sức mà chiến đấu. Uống một hơi hết ly nước ép cam, sau đó lên gặp chị Hằng.

***

Tại khách sạn năm sao Sofitel Paris Le Faubourg. Đỗ Vi vẫn đang thơ thẩn trước vẻ đẹp sang trọng và cổ điển của khách sạn, thì đã bị Dương Hoàng kéo tay lôi vào thang máy. Theo sau là một số hành khách khác. Từ lúc vào đến giờ, họ cứ nhìn cô và Dương Hoàng với cặp mắt ngưỡng mộ. Không hỏi cũng biết, chắc chắn họ nghĩ cô và anh là một cặp vợ chồng son đang hạnh phúc đi hưởng tuần trăng mật.

Đỗ Vi vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Họ nghĩ gì là chuyện của họ, có hay không mới là chuyện của mình. Cô không rảnh đến mức quan tâm đến suy nghĩ của người khác.

Ra khỏi thang máy, Đỗ Vi và Dương Hoàng được người phục vụ hướng dẫn đến phòng của mình. Vừa đi được vài vòng, cô không khỏi đau đầu trước không gian rộng lớn và cách trang trí giống nhau như đúc của khách sạn. May mà cô và Dương Hoàng ở kế phòng nhau, nếu không thì cái bệnh mù đường của cô đã có cơ hội mà phát huy tác dụng ở đây rồi.

“Đỗ Vi, tí nữa 7 giờ chúng ta sẽ đi xem nhạc kịch Opera cùng với ông Jocob.” Dương Hoàng dặn dò trước khi cô vào phòng.

“Dạ, tôi biết rồi!” Vừa trả lời, Đỗ Vi vừa mỉm cười đóng cửa phòng. Chuyến công tác này quả thật là cô quá hời mà, vở kịch Opera này cực kỳ nổi tiếng nha. Nghe nói chỉ khách mời mới có thể vào. Nhờ chuyến công tác này mà cô được vinh hạnh tham dự, quả thật là cô rất may mắn mà!

Nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ thật chỉn chu, xem lại trang phục và cách trang điểm của mình một lần nữa trước gương, Đỗ Vi mới hài lòng lấy ví rời khỏi phòng. Vừa mở cửa đã thấy Dương Hoàng đứng chờ sẵn, cô chớp chớp hai mắt nhìn người đàn ông bảnh bao trước mắt: “Sao sếp không gõ cửa?”

Nhìn Đỗ Vi xinh đẹp bước ra, tim Dương Hoàng đập nhanh một nhịp, ánh mắt như có một màng sương mờ ảo: “Chẳng phải bây giờ em đã ở đây?”

Đỗ Vi mỉm cười sải bước tiến về phía trước, rồi lại quay đầu lại; “Sếp không định đi à?”

***

Ngồi trong một nhà hàng nổi tiếng, Dương Hoàng bên tai vẫn còn nghe tiếng nhạc giao hưởng vừa rồi. Nếu không phải Đỗ Vi thích, thì anh sẽ không đời nào vào nghe cái loại nhạc hại người đó. Dù đã uống hai ly cà phê nguyên chất, nhưng cơn buồn ngủ vẫn không buôn tha. Tuy nhiên, nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của cô ấy thì dù bắt anh vào nghe thêm bao nhiêu lần nữa cũng không thành vấn đề.

“Sao ông Jocob không ăn cùng chúng ta?” Đỗ Vi vừa đưa một miếng thịt bò vào miệng vừa hỏi.

“Ông ấy bảo có việc đột xuất, ngày mai sẽ gặp lại ở buổi hội thảo." Dương Hoàng ngưng vài giây, sau đó hỏi: “Thức ăn không hợp khẩu vị?”

Thật ra, Đỗ Vi chán ngán thức ăn ở những nhà hàng sang trọng thế này rồi. Đã đến Paris thì phải đến ăn những nơi đặc biệt thì thích hơn. Nhưng cô là nhân viên, sếp dẫn đi đâu thì phải đi đó chứ làm gì mà có quyền kén chọn.

Chưa đợi Đỗ Vi trả lời, thì Dương Hoàng đã gọi người tính tiền. Sau đó, kéo tay cô ra khỏi nhà hàng: "Em muốn ăn gì cứ nói?!"

Đỗ Vi cười tươi, chỉ vào một quyển tạp chí ẩm thực đang cầm trên tay: “Là chỗ này.”

Nơi Đỗ Vi muốn đến là một tiệm ăn nhỏ, nhưng lại rất nổi tiếng về cách trang trí và thức ăn cực ngon. Đặc biệt là đầu bếp sẽ làm tại chỗ cho mình thưởng thức, nên rất thú vị.

Đỗ Vi chăm chú nhìn cách nấu ăn của anh đầu bếp người Pháp điển trai, miệng cứ lẩm bẩm: “Con trai biết nấu ăn, đúng là rất có sức hút nha.”

Dương Hoàng hỏi giọng lạnh lùng: “Em rất thích?”

Đỗ Vi vẫn nhìn những thao tác chuyên nghiệp của người đầu bếp ấy, miệng trả lời một cách tự nhiên: “Rất thích! Nhưng tôi có cảm giác rất lạ." Lúc này cô mới quay sang nhìn Dương Hoàng: "Tôi vẫn thấy, lúc sếp xuống bếp trông vẫn oai và thu hút hơn hẳn." Nói xong cô cho một miếng thức ăn vào miệng, rồi lại nói nhỏ: "Thức ăn cũng chẳng ngon bằng sếp nấu nha."

Lúc này khỏi nhìn cũng biết, gương mặt Dương Hoàng nở hoa nhiều đến mức nào rồi hé. Tuy lời nói là thật lòng, nhưng bình thường cô sẽ không nói ra thẳng như thế. Cơ mà anh ta là sếp đấy, chị Vi đây cũng không phải là kẻ không biết lấy lòng cấp trên đâu nhé!

Chương 11 << >> Chương 13
Bà Vi thích Opera...@-)@-)
 

Hanamizuki

Gà tích cực
Tham gia
29/10/14
Bài viết
82
Gạo
0,0
Chương 13: Tình địch xuất hiện?

Buổi sáng ngày tiếp theo, Đỗ Vi cùng Dương Hoàng đúng 8 giờ đã có mặt tại buổi hội thảo về tin học y tế. Nghe tên thôi cũng đủ biết nó buồn chán đến mức nào rồi, thế mà cô vẫn phải cố gắng ngồi nghe họ diễn thuyết, giới thiệu những sản phẩm y tế đạt giải thưởng sáng tạo trong năm vừa qua suốt gần 3 giờ liền.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, cô vẫn luôn để ý cách nói chuyện của ông Jocod. Cảm giác rằng hình như ông ta rất nể trọng Dương Hoàng nha. Vả lại khi hai người nói chuyện, cũng sử dụng ngôn ngữ quốc tế là tiếng Anh chứ không phải tiếng Nga. Vậy mà ông ta lại gửi nguyên đống tài liệu tiếng Nga qua, còn bắt phải dịch đúng thời hạn này nọ nữa. Chẳng lẽ người có tiều có quyền đều thích bài vẻ như thế?

Nhìn vẻ mặt đang suy tư của của Đỗ Vi, Dương Hoàng nói nhỏ nào tai cô: "Chỉ còn hai mươi phút nữa là kết thúc, anh sẽ dẫn em đi tham quan Paris."

Đỗ Vi hai mắt chợt lóe sáng lên: "Tôi muốn đi xem Nhà Thờ Đức Bà, sông Sein..."

Dương Hoàng gật đầu đồng ý, dùng gương mặt phơi phới như ánh nắng mùa xuân quay sang nói chuyện với ông Jocod: "Nể tình lần này ông giúp đỡ, trưa nay tôi sẽ cho người đem hợp đồng đến, ngày mai chúng ta chính thức kí kết hợp tác."

Ông Jocod mừng rỡ nhìn cô gái ngồi bên cạnh Dương Hoàng. Lần này nhờ cô ta, mà ông có thể hợp tác với công ty Techno Projeck sau hơn một năm ròng chờ đợi. Ông thật sự không ngờ một người như Dương Hoàng mà cũng phải bỏ nhiều tâm tư như vậy, chỉ để đổi lấy nụ cười của người trong lòng?! Đúng là anh hùng khó mà qua ải mỹ nhân.

***

Sau khi buổi hội thảo kết thúc, vừa bước ra khỏi cửa thì bỗng nhiên từ phía sau có một bàn tay đặt lên vai Đỗ Vi. Khiến cô giật bắt người, quay đầu lại nhìn sắc mặt cô liền thay đổi: "Fuji, sao anh lại ở đây?"

Người đàn ông điển trai được gọi là Fuji tươi cười trả lời: "Anh thay ông đi dự hội thảo lần này, vừa rồi cứ tưởng gặp một người trông giống em thôi. Không ngờ thật sự là em." Nói xong anh ôm Đỗ Vi vào lòng theo kiểu chào hỏi Châu Âu: "Chỉ mới vài tuần không gặp, em lại đẹp ra rồi."

Đỗ Vi cười gương gạo, trong lòng thì đang thét gào lớn: "Sao những người mà cô không muốn gặp, lại cứ luôn xuất hiện trước mặt cô thế này nhỉ?"

Dương Hoàng đứng kế bên sắc mặt sầm xuống, miệng lạnh lùng hỏi: "Người này là?"

"Đây là cháu của ông Yoshida tên là Nagase Fuji, cũng là đàn anh học cùng trường với tôi bên Nhật." Quay sang nhìn Fuji cô lại nói tiếp: "Còn đây là sếp của em Dương Hoàng, cũng là người đang hợp tác với công ty ông nội anh."

Cả hai chào hỏi nhau xong, Fuji phấn khởi tươi cười nhìn Đỗ Vi: "Trưa nay anh muốn mời em ăn một bữa, được không?"

"Xin lỗi, em đã có hẹn đi ăn chung với sếp rồi." Đỗ Vi từ chối khéo.

Fuji làm sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này, quay sang hỏi ý Dương Hoàng: "Vậy có thể cho tôi đi chung với hai người?"

Đỗ Vi, Dương Hoàng: "..."

Cuối cùng cả ba cùng nhau đi tham quan Nhà Thờ Đức Bà, Cùng nhau đi rạo sông Sein, cùng nhau chụp hình, cùng nhau ăn trong không khí toàn mùi thuốc súng.

Buổi tối, Fuji hẹn riêng Đỗ Vi đi ăn. Tuy cô không muốn đi, nhưng anh ta là cháu của ông Yoshida, là người đã giúp đỡ cô rất nhiều trong thời gian đầu ở Nhật. Chỉ một buổi ăn mà cũng từ chối, như vậy thật sự không phải phép. Thế là cô cũng gật đầu đồng ý.

Không gian ăn tối dưới ánh đèn cày lãng mạn, Đỗ Vi đau đầu khi cứ nghe Fuji nói liên hồi từ nãy đến giờ. Trong đầu lại quay về hình ảnh của ba năm trước. Lúc cô vừa đến Nhật học, anh ta là tiền bối học trên cô hai khóa, là người luôn quan tâm cô rất nhiều ở nơi xứ lạ này. Cô rất cảm kích và luôn coi anh là anh trai của mình. Trong khoảng thời gian đó, anh ta cũng đã có người yêu rồi. Nên cô cư xử rất tự nhiên với anh.

Thế mà chỉ sau một năm, anh ta chia tay bạn gái sau đó đến tỏ tình với cô. Thể loại đàn ông cô ghét nhất đó chính là có mới nới cũ. Ở Việt Nam cô đã mù mắt quen Tuấn Anh, qua đến đây cô đâu thể nào dẫm lên vết xe đỗ của mình một lần nữa? Thế nhưng cô không thể nào từ chối thẳng thừng anh ta như những người khác, nên chỉ khéo léo từ chối bằng cách tránh mặt. Cơ mà ông trời không bao giờ chiều lòng cô mà, dù cô có tránh cũng chẳng thể nào khỏi.

"Hai năm trước anh tỏ tình với em, thì em diện cớ rằng sẽ không quen bạn trai cho đến năm hai mươi bốn tuổi. Còn bây giờ, em muốn diện lý do gì để từ chối anh tiếp đây?" Fuji cười khổ nhìn gương mặt vô hồn của Đỗ Vi ngồi trước mặt: "Em không thể cho anh cơ hội, dù chỉ một lần?"

Đỗ Vi hít một hơi thật sâu, sau đó thẳn thắng trả lời: "Những lời mà em nói với anh trước đây không phải là diện cớ, khoảng thời gian đó em chỉ muốn mình tập trung vào việc học thôi. Còn bây giờ em sẽ trả lời anh, em và anh hoàn toàn không có khả năng." Cô không muốn trốn tránh nữa, một lần giải quyết cho xong vấn đề tình cảm rắc rối này.

Fuji nhìn Đỗ Vi bằng ánh mắt oán trách: "Em thật sự là một người rất lạnh lùng, tàn nhẫn. Nhưng càng như thế, anh lại càng không muốn bỏ cuộc."

Đỗ Vi: "..."

***

Về đến khách sạn, Đỗ Vi lần mò một hồi mới tìm được đúng phòng mình. Tim của cô muốn bay ra ngoài khi nhìn thấy Dương Hoàng đứng trước của phòng mình. Vừa lại gần, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến cô choáng váng: "Sếp uống rượu sao không vào phòng nghỉ ngơi?" Đỗ Vi vừa đưa tay vào kéo nhẹ áo Dương Hoàng vừa nói khẽ.

Ngay lập tức, Dương Hoàng đã đưa tay mình ra nắm chặt lấy tay cô: "Anh chờ em."

Đỗ Vi chưa kịp phản ứng trước câu nói vừa rồi, thì Dương Hoàng đã ngã thẳng vào người cô như cái xác chết, không còn chút phản ứng nào. Người cô đơ người vài giây vì sự va chạm bất ngờ này, nhưng ngay sau đó dùng tay đẩy mạnh Dương Hoàng ra. Do không còn chỗ dựa Dương Hoàng ngã lăn xuống đất, hoàn toàn bất động.

Sáng hôm sau.

Đầu óc mơ màng vì vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, toàn thân đau nhứt như mới bị ai đó đánh một trận. Chẳng lẽ tối qua anh uống say nên gây sự ở đâu? Lần đầu tiên uống nhiều như thế, anh không nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa. Vừa mở mắt thì thấy Đỗ Vi đang nằm cạnh mình, tay cô ấy còn nắm lấy tay anh không rời. Tình hình này là sao?

Cảm nhận được tiếng động, Đỗ Vi cũng dụi dụi mắt ngồi dậy: "Anh tỉnh rồi sao?" Cô dùng tay đấm đấm vào vai mình vài cái, rồi lười biếng đi lại bàn rót nước uống.

"Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại ở phòng em? Anh có làm những hành động lạ hay không?" Dương Hoàng hỏi liền một hơi.

Đỗ Vi vẫn thong dong ngồi trên ghế, nhắm nháp từng ngụm nước mát ngọt: "Anh Thật sự không nhớ chuyện tối qua?"

Dương Hoàng: "..."

Quay lại thời điểm buổi tối Dương Hoàng say rượu.

Nhìn thấy Dương Hoàng như một xác chết nằm trên hành lang, cô cũng không thể xem như không thấy mà đi vào phòng được. Cơ mà vào phòng anh ta thì cần phải có thẻ, mà thẻ thì lại nằm trong túi quần nên cô cũng không tiện thò tay vào lấy được.

Mở cửa phòng, cô dùng hết sức của mình lôi anh ta từ cửa vào đến gường. Chắc va chạm vào thành ghế, bàn, rơi đầu xuống đất khi cô hết sức, tất cả không dưới mười lần đâu nhỉ. Lên đến giường anh ta mới bắt đầu cử động. Thế mà hành động đầu tiên của anh ta là ôm cô vào lòng, chặt đến nổi cô không thể thở được.

Theo bản năng bình thường cô dùng sức đẩy mạnh anh ta ra, vô tình làm anh ta lăn xuống giường. Thế là đầu anh ta đập vào tủ cây đặt gần đó một phát. Sau đó cô phải tiếp tục kéo anh ta lên giường, rồi còn phải cởi áo khoắc để anh ta thoải mái nữa chứ. Làm xong một loạt hành động, miếng thịt bò vừa rồi cô ăn cũng tiêu hóa hết sạch.

Đang định vào tủ lạnh lấy sữa uống để chống đói, thì anh ta lại nắm chặt lấy tay cô, miệng cứ lẩm bẩm gì mà: "Đừng đi có được không? Chỉ cần em quay đầu lại một lần, em sẽ thấy anh vẫn ở đây chờ em... chờ... em..." Sau đó không nói gì nữa, nhưng tay thì vẫn nắm chặt không chịu buông ra à nha.

Thế là cô kết luận, do anh ta quá nhớ thương người yêu cũ, nên mới uống rượu say đến mức mất ý thức thế này. Rồi người xui xẻo là cô hốt vỏ cho người khác.

Chương 12 << >> Chương 14

tag:
nguyenthihuyen9x98,
tieutinhlinh
songgiocuocdoi
Hanamizuki
thanhnguyen
Ngọc đình
http://gacsach.com/diendan/members/may-trong-trang.5552/
http://gacsach.com/diendan/members/may-trong-trang.5552/
Cứ có cảm giác tội nghiệp anh Hoàng á...:-"
 
Bên trên