Chương 7: Tận dụng mọi cơ hội!
Từ lúc Dương Hoàng xuất hiện, bầu không khí thay đổi hoàn toàn. Thay vì nhìn ánh mắt khinh thường như lúc đầu, thì mọi người xung quanh lại nhìn Đỗ Vi bằng ánh mắt ngưỡng mộ tò mò. Trong giới doanh nhân, ai mà chẳng biết Dương Hoàng cao cao tại thượng nổi tiếng không đoái hoài nữ sắc. Nay lại đích thân ra mặt, thì đoán chắc rằng vị trí của cô gái này trong lòng anh ta rất đặc biệt.
Lan Anh nhìn sắc mặt ê chề của Tuyết Nhung không khỏi buồn cười, lấy đàn ông để lên mặt tạo sĩ diện thật không gì ngu ngốc bằng. Nhẹ nhàng kéo chân váy đi đến trước mặt Tuyết Nhung: “Hôm nay là ngày vui của tôi, muốn diễn kịch thì đề nghị cô về phim trường của mình nhé.”
Mọi người xung quanh giờ mới vỡ lẽ, hóa ra cô gái ăn mặc hở trước hở sau kia là tự mình diễn kịch. Có thể thấy, người con gái bên cạnh Dương Hoàng từ diện mạo đến thần thái đều hơn người, chưa kể đến người yêu lại là nhân vật xuất chúng như thế. Quả chẳng giống thể loại hồ ly tinh xen vào chuyện tình cảm của người khác được.
Anh Tuấn im lặng xem kịch tự giờ cũng bắt đầu lên tiếng: “Xin lỗi, cô ấy uống hơi nhiều.” Anh không phải là người không biết phân nặng nhẹ. Vốn định dùng Tuyết Nhung để thử xem thái độ của Đỗ Vi, không ngờ cái ả này lại lắm lời làm mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy.
“Anh Tuấn, anh nên quản người yêu mình cho chặt. Đừng để cứ say lên là đi cắn người như thế.” Lan Anh nói giọng khinh thường.
Tuyết Nhung ngậm tục tức tự giờ định mở miệng đáp trả, thì bị Anh Tuấn chặn lại: “Xin lỗi, ngày vui thế này đáng lý ra tôi không nên dẫn theo một người không biết cư xử.” Tuy anh nói với Lan Anh, nhưng cũng muốn nhắc nhở Tuyết Nhung. Nếu muốn ở bên cạnh anh lâu thêm chút nữa, thì cô ta phải biết giữ mồn giữ miệng.
Lan Anh cười nhếch môi đáp: “Biết vậy thì tốt.”
Tuyết Nhung đỏ bừng mặt vì tức tối. Thế nhưng hiện tại vị trí của cô trong lòng Anh Tuấn chưa vững chắc, cô vẫn phải nhịn nhục thêm một thời gian nữa. Tựa đầu vào vai Anh tuấn nói giọng nũng nịu: “Người ta xin lỗi vì đã cư xử không phải phép, chỉ tại người ta sợ mất anh thôi.”
Mặc cho Tuyết Nhung đang làm nũng nói huyên thuyên trong lòng. Mắt Anh Tuấn lúc này, chỉ nhìn thấy Đỗ Vi đang đứng bên cạch người đàn ông khác. Anh bực tức siết mạnh eo Tuyết Nhung, đi lại hướng Dương Hoàng và Đỗ Vi.
Vừa đến gần, thì đã bị thư ký Thế Nam cản lại: “Xin lỗi, anh muốn gì?”
Anh Tuấn nhíu mày: “Tôi chỉ muốn chào sếp anh một tiếng.”
Như hiểu ý, Thế Nam lấy ra một chiếc máy tính bảng, sau đó chậm rãi nói: “Thật xin lỗi, nếu anh muốn nói chuyện riêng với sếp tôi thì phải hẹn trước.”
“Chỉ chào hỏi một chút thôi có cần phách lối vậy không?” Tuyết Nhung nói giọng chanh chua.
Thế Nam nhìn cô gái trước mặt đánh giá. Chẳng qua chỉ là một diễn viên khá nổi tiếng nhờ scandal, gương mặt có thể cho là đẹp nhờ trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc như gái hạng sang, nói năng thì thiếu hiểu biết và chẳng có lễ độ. Nhớ lại ấn tượng lần đầu gặp Đỗ Vi, quả đúng chẳng thế so sánh được.
“Đây không phải là phách lối mà là qui tắc luật lệ.” Thế Nam nhấn mạnh từ chữ.
Chồng của Lan anh là Phúc Hào bấy giờ cũng ra mặt: “Anh Tuấn, nếu cậu không muốn ngày mai công ty ba cậu biến mất khỏi thương trường thì mau bịt miệng, rồi dẫn cô gái này đi chỗ khác.” Sau đó, anh ta quay sang nói với Dương Hoàng bằng giọng kính cẩn: “Thành thật xin lỗi! Được tổng giám đốc dành thời gian quý báu đến chúc mừng là chuyện vinh hạnh, vậy mà để mọi chuyện rất rối thế này là lỗi của tôi.”
Anh Tuấn đơ người như không tin vào mắt mình. Anh thường nghe ba mình nhắc đến tổng giám đốc công ty Techno Project rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ có cơ hội gặp mặt. Tuy biết người đó rất lợi hại, nhưng không ngờ lại trẻ đến vậy.
Dương Hoàng di chuyển ánh mắt lạnh lùng nhìn Phúc Hào: “Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, cứ tối giản mọi thứ.”
Phúc Hào gật đầu, sau đó nghiêng người chỉ tay về hướng ghế dành cho khách VIP: “Mời tổng giám đốc cùng nhập tiệc ạ!”
Dương Hoàng choàng tay mình qua eo Đỗ Vi đi về phía trước. Thế Nam theo sau cười tươi vỗ vai Phúc Hào: “Chúc mùng cậu, từ nay sẽ không còn là anh chàng độc thân khó tính nữa.”
Phúc Hào: “…”
Vừa bước đến bàn VIP, thì Đỗ Vi đã thấy Thanh Vân đang ngồi nói chuyện cùng với một gã đàn ông lớn tuổi. Cô không nói gì, ngồi vào ghế mà Dương Hoàng đã kéo ra dùm. Sau đó, anh ta cũng nhanh chóng định hình ngồi cạnh cô.
Người đàn ông đang nói chuyện với Thanh Vân, khi thấy Dương Hoàng gương mặt trở nên sáng lạng, cằm ly rượu vang tiến lại kính rượu: “Dương Hoàng, thật trùng hợp có thể gặp cháu ở đây.”
Như không để ý đến lão ta, Dương Hoàng chậm rãi bưng chén và đũa của Đỗ Vi lên lau một lượt. Sau khi gắp thức ăn vào chén cho cô xong, thì anh mới kính rượu đáp trả: “Đúng thật trùng hợp.”
Đang định nói thêm, thì lại bị thái độ lạnh nhạt của Dương Hoàng làm cứng họng, người đàn ông đó cũng biết thân phận mà quay lại chỗ của mình. Thanh Vân ngồi kế Đỗ vi há hốc mồm kinh ngạc: “Cậu quen biết Dương Hoàng?”
“Sếp mới của tớ.” Vừa nói cô vừa chỉ tay về món tôm xào chua ngọt, ngay lập tức Dương Hoàng đã nhanh chóng gắp vào chén cho cô.
Thanh Vân ngây người, nhìn Dương Hoàng gắp thức ăn cho Đỗ Vi mà miệng cười như muốn nở hoa trước mặt. Còn Đỗ Vi, thì ăn chẳng chút ngại ngùng như thể thật sự xem Dương Hoàng là osin của mình. Cô chọc nhẹ vào cánh tay Đỗ Vi nhắc nhở: “Cậu đừng ăn như bị bỏ đói như thế được không?”
Đỗ Vi ấm ức trả lời: “Tớ quả thật đang chết đói đây này, ngoài hợp sữa vừa rồi ra thì sáng giờ tớ chẳng có gì lót bụng cả.”
Thanh Vân bẹo má Đỗ Vi, cười trêu chọc: “Ai kêu cậu nướng khét như thế chi?!”
Đỗ Vi không trả lời, nhìn người đàn ông ngồi kế Thanh Vân đoạn cười gian tà: “Tớ không ngờ cậu mê trai bỏ bạn thế nha.”
Thanh Vân quay sang nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, vừa đầu hói vừa bụng phệ, bất giác cảm thấy buồn nôn: “Cậu không biết ông ta là ai?”
Nhìn mặt Đỗ Vi ngơ ngác, Thanh Vân lắc đầu bái phục: “Ông ta là Tấn Lộc, một nhà kinh doanh bất động sản cực kì lớn ở Việt Nam. Hiện tại công ty tớ cần sự giúp đỡ của ông ta, nên tự giờ cả hai đang bàn bạc về vấn đề đó.”
Đỗ Vi bĩu môi: “Chẳng lẽ ông ta chịu giúp cậu mà không cần lý do?”
“Đương nhiên, trong giới doanh nhân không có gì là cho không cả. Công ty mình cũng sẽ giúp ông ta kiếm không ít tiền.” Thanh Vân uống một ngụm rượu vang rồi nói tiếp: “Cậu xem lễ cưới này đi, nhìn bề ngoài nó cũng chỉ là một lễ cưới bình thường thôi đúng không? Nhưng thật chất, chú rể hôm nay là giám đốc điều hành trong công ty của cậu, mọi người lợi dụng buổi tiệc này để muốn được Dương Hoàng để mắt đến mà thôi.”
Đỗ Vi nhìn xung quanh một lượt. Từ lúc cô và Dương Hoàng ngồi xuống, thì hầu như không ai dám ngồi chung bàn. Chỉ thấy rất nhiều người đến kính rượu, nhưng kết quả nhận được chỉ là một gáo nước lạnh. Bỏ một con tôm vào miệng, Đỗ Vi cất giọng trào phúng: “Sếp, xem ra cuộc sống sau này của vợ anh không mấy thoải mái.”
Dương Hoàng đang gắp thức ăn bỗng khựng lại, nhìn Đỗ Vi hỏi nghiêm túc: “Sao em lại nghĩ vậy?”
Đỗ Vi buông đũa, nhìn thẳng vào mắt Dương Hoàng: “Sếp là người vừa có tiền, vừa có sắc lại vừa có đầu óc cao siêu như vậy, thì thử hỏi người con gái bên cạnh sếp phải chịu bao nhiêu áp lực?”
Dương Hoàng: “…”
***
Buổi tiệc kết thúc, những người khác thì vẫn tiếp tục vui vẻ tăng hai tăng ba. Thanh Vân thì phải bàn tiếp công việc với lão Tấn Lộc, nên không thể chở cô về liền được. Sàn qua đổ lại cuối cùng cô cũng phải leo lên xe để Dương Hoàng chở về.
Ngồi trên xe, Đỗ Vi ôm bụng no căng của mình tựa thẳng lưng vào ghế. Mùi hương trên xe tươi mát dễ chịu, làm tâm tình cô thoải mái hơn nhiều so với không khí trong buổi tiệc lúc nãy. Cảm thấy tâm trạng đặc biệt tốt, Đỗ Vi cười tươi lộ hai hàm răng trắng đều: “Cảm ơn vừa rồi sếp đã giúp, rảnh rỗi tôi sẽ mời một bữa để đền đáp.”
Dương Hoàng hai mắt sáng rực, quay đầu nhìn Đỗ Vi: “Chẳng phải mai là chủ nhật rảnh rỗi?”
Đỗ Vi trơ mặt, miệng mở to phản ứng chậm không mấy thuận tình: “Hả? Ừm thì…”
Xe ngừng đèn đỏ, Dương Hoàng quay cả người lại nhìn Đỗ Vi hỏi giọng nghi hoặc: “Không lẽ, lời mời ăn vừa rồi chỉ là vui miệng nói ra?”
Đỗ Vi muốn đập đầu vào gối tự tử. Đúng thật lời vừa rồi chỉ là lời nói suông, vì cô nghĩ anh ta làm gì có thời gian rảnh rỗi. Là một tổng giám đốc, chẳng lẽ lại thèm khát bữa cơm của nhân viên như cô?
Thấy Đỗ Vi im lặng, Dương Hoàng nhanh chóng quyết định: “Mai anh sẽ qua đón em.”
Dù là trong bụng chẳng vui chút nào, nhưng lời nói ra chẳng thể nuốt ngược lại được. Đỗ Vi cười gượng ngạo trả lời: “Vậy cũng được.”
Đưa Đỗ Vi về đến nhà an toàn, Dương Hoàng mới yên tâm rời đi. Trong đầu còn đang suy nghĩ xem ngày mai nên ăn món gì thì điện thoại chợt rung lên. Anh gắn tai nghe vào một bên tai, sau đó nói giọng ôn hòa: “Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia là Thế Nam có chút giật mình khi nghe giọng Dương Hoàng, song hỏi vào vấn đề chính: “Chuyện vừa rồi sếp muốn xử lý thế nào?”
Dương Hoàng trầm mặc vài giây rồi mới đáp: “Cứ làm những gì cậu nên làm.”
Cúp điện thoại, Dương Hoàng vẫn giữ nguyên sắc thái. Anh làm sao không nhận ra ánh mắt của Anh Tuấn vẫn luôn hướng về Đỗ Vi? Nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần đầu cô ấy mới nhìn và biết đến sự tồn tại của anh. Vì thế lần này, bằng mọi giá anh cũng không để tuột mất cô ấy lần nữa.
Chương 6 << >>
Chương 8