Chương 6: Tiệc cưới
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua khe cửa sổ, những bông hoa vươn mình chào đón từng tia nắng mới ấm áp. Từng giọt sương trên tán lá dưới ánh sáng mặt trời như những viên pha lê tuyệt đẹp, kết hợp với tiếng chim hót líu lo bắt đầu một ngày mới. Còn Đỗ Vi, thì vẫn đang say sưa ngủ trong chiếc chăn ấm áp của mình.
Đang trong giấc nồng, bỗng nhiên cô cảm thấy như có một vật nặng đang đè trên người mình. Cố gắng hí mắt để xem là thứ gì, thì lại nghe một giọng nói vang bên tai: “Con sâu lười biếng kia, có biết là cậu đã nướng đến mấy giờ rồi chưa?”
Đỗ Vi dùng sức đẩy Thanh Vân đang ngồi trên người mình xuống. Cô không rõ mình đã ngủ bao lâu nữa, chỉ nhớ buổi sáng thức dậy đi vệ sinh trong mơ hồ rồi lại bò lên giường ngủ tiếp. Mà hôm nay thứ bảy, cô nướng một tí thì có mất mát gì ai đâu chứ?
“Đại gia Thanh Vân, tớ sẽ báo công an vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp nha.” Đỗ Vi nói giọng ngái ngủ.
Thanh Vân túm mạnh tay Đỗ Vi ngồi dậy: “Cậu không nhớ là hôm nay có hẹn với tớ? Mau thức dậy chuẩn bị nhanh.”
Đỗ Vi dụi mắt, sau đó nhìn Thanh Vân đang trang điểm lộng lẫy trước mặt hỏi: “Đi đâu?”
Thanh Vân không trả lời, mà ném thẳng Đỗ Vi vào nhà vệ sinh: “Cho cậu 30 phút tắm rửa vệ sinh cá nhân, nếu trễ một 1 phút tớ sẽ lấy hình cậu ngái ngủ đăng lên Facebook.”
Đỗ Vi: “…”
***
Đường phố vào buổi chiều ở Sài Gòn rất đông đúc. Xe gắn máy chen chúc nhau để giành đường, còn xe hơi thì chỉ có thể nhích từng chút về phía trước. Từ lúc khởi hành cho đến giờ đã hơn nửa tiếng mà vẫn chưa đi được bao xa, Đỗ Vi ngồi trong xe tranh thủ lấy một hộp sữa ra uống. Sáng giờ cô vẫn chưa ăn gì, axit trong bao tử bắt đầu chiến đấu rồi.
“Cậu định đưa tớ đi đâu mà ra vẻ bí ẩn thế?” Đỗ Vi vừa ngậm ống hút vừa hỏi.
Thanh Vân quay đầu sang nhìn Đỗ Vi, cất giọng hài hước: “Mang cậu đi bán qua biên giới.”
Đỗ Vi: “…”
Sau hai tiếng vật vã, cũng đến nơi mà Thanh Vân mong muốn. Khách sạn Sheraton nổi tiếng ở quận một. Đỗ Vi chưa kịp định hình, thì đã bị Thanh Vân lôi nhanh vào cửa.
Nhìn dòng người ăn mặc trang trọng bước vào nơi tổ chức tiệc. Đỗ Vi ngơ ngác đứng trước bức ảnh cưới to lớn, nói không thành lời: “Đây là?”
Thanh Vân kéo tay Đỗ Vi vừa bước vào nói: “ Đám cưới của Lan Anh đấy, nghe cậu về nước nên nó muốn tạo một chút bất ngờ.”
Đỗ Vi không phản bác vì đúng thật cô rất bất ngờ. Cô bạn này thời đại học từng rất chán ghét hôn nhân. Tính cách mạnh mẽ như con trai, hễ ai tỏ tình đều bị cô từ chối trong thương tích quay về. Thế mà bây giờ lại là người cưới sớm nhất? Cô thật sự muốn biết người đàn ông can đảm đó là ai nha.
Bước vào bên trong. Thanh Vân nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói nhỏ với Đỗ Vi: “Cậu đến chào Lan Anh trước đi, tớ quay đây một chút.”
Đỗ Vi gật đầu đồng ý, song đi thẳng lại phía cô dâu và chú rể đang đứng chào khách. Vừa nhìn thấy Đỗ Vi, Lan Anh cười tươi ôm cô một cách bạo lực: “Đỗ Vi, nhiều năm không gặp sao cậu chẳng xấu đi tí nào thế?”
Đỗ Vi phì cười, đẩy đưa mắt lườm yêu: “Cậu mặc váy cưới trông cũng giống con gái ra phếch nhỉ? Cơ mà sao thể lực vẫn không yếu đi chút nào thế?”
Lan Anh bạo lực chọc chọc vào vai Đỗ Vi, hừm một tiếng rồi giới thiệu: “Đây là Phúc Hào, chồng tớ.”
Đỗ Vi gật đầu chào khách khí nhìn anh chàng khá điển trai trước mặt, trông có vẻ là người rất lịch thiệp, đoạn ho khan một tiếng: “Không biết tớ từng nghe ai đó mạnh miệng tuyên bố, suốt đời này sẽ không lấy chồng nhỉ?”
Hai má Lan Anh ửng hồng, nắm tay Phúc Hào cười hạnh phúc trả lời: “Ta cũng định lên núi tu, cơ mà trước khi lên lại bị xách đầu bắt lại ấy chứ.”
Đỗ Vi quay sang nhìn Phúc Hào, bĩu môi nói: “Không phải cậu dùng sức mạnh để uy hiếp con người ta sao?”
Lan Anh miệng cười xinh đẹp nhìn Đỗ Vi tràn đầy sức sống trước mặt. Ngày đó sau khi chia tay Anh Tuấn, Đỗ Vi liền quyết định đi du học. Nhưng bạn bè cũ ai cũng cho rằng, cô vì quá đau buồn nên tìm cách bỏ trốn để quên đi quá khứ. Tuy biết tính cách Đỗ Vi không phải như thế, nhưng trong thời gian cô đi du học chẳng có chút tin tức nào. Tra hỏi Thanh Vân thì cũng chẳng có câu trả lời mong muốn, vì thế cô cũng rất lo. Nay nhìn thấy Đỗ Vi xinh đẹp và trưởng thành hơn xưa, cô cũng yên tâm.
Đang nói cười vui vẻ, bỗng trong không trung vang lên một giọng nói điệu đà chảy nước: “Lan Anh, chúc mừng cậu.”
Lan Anh nhìn Tuyết Nhung đang trong vòng tay Anh Tuấn, nụ cười chợt tắt. Cô đưa mắt nhìn xem phản ứng của Đỗ Vi, vẫn bình thản như gặp một người xa lạ. Chưa kịp mở miệng nói thì Tuyết Nhung lại tiếp tục lên tiếng: “Đỗ Vi, lâu quá không gặp cậu.”
Đỗ Vi đưa tay lên vuốt mái tóc, đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch lên nhìn Tuyết Nhung đang hãnh diện khoắc tay Anh Tuấn trả lời: “Chẳng phải mới gặp cách đây không lâu?”
Tuyết Nhung giả vờ như vừa nhớ ra, cất giọng đắc ý: “À, dạo này mình bận bịu chăm sóc Anh Tuấn, nên không mấy để tâm đến chuyện vật vảnh.”
“Cái này tôi có thể thông cảm, não cậu từ trước giờ vẫn hoạt động rất kém mà.” Đỗ Vi dùng ánh mắt ơ thờ, cười trang nhã đáp trả.
Tuyết Nhung sắc tối sầm mặt, tựa như động vật không xương vào người Anh Tuấn: “Mình và Anh Tuấn đã chính thức quen nhau! Chuyện kết hôn chắc cũng không còn xa lắm, lúc đó cậu cũng đến chúc phúc cho bọn mình nha.”
Lan Anh đứng kế bên không khỏi khinh bỉ. Nhỏ này đúng thật chẳng có não, nên mới có thể nói ra những lời này. Gia đình của Anh Tuấn mà chấp nhận ả về làm dâu nhà họ? Thật là vọng tưởng.
Đỗ Vi tâm tình vẫn như nước hồ thu phẳng lặng không thay đổi, khách khí đáp: “Ừm, đến lúc đó rồi hẵng hay.”
Tuyết Nhung như muốn bốc lửa khi thấy thái độ thản nhiên đến cao ngạo của Đỗ Vi, nói lớn giọng ác ý: “Tớ biết cậu vẫn còn tình cảm với Anh Tuấn. Nhưng hiện tại anh ấy là người yêu mình, nên cậu đừng dùng mọi cách để níu giữ nữa được không?”
Lời Tuyết Nhung nói không phải nhỏ, nên việc thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh là điều không tránh khỏi. Theo tình hình hiện tại, thì lúc này Đỗ Vi là người thứ ba chen vào tình cảm của người khác. Cô đưa mắt nhìn về hướng Anh Tuấn, hắn ta không hề phản ứng gì trước lời nói dối của Tuyết Nhung. Chẳng lẽ hắn nghĩ, cô thật sự vẫn còn tình cảm với hạng người như hắn ư?
Tiếng bàn tán ngày càng lớn, im lặng hoài cũng chẳng phải là cách. Lúc Đỗ Vi quyết định mở miệng kết thúc màn kịch này, thì trong không trung vang lên một giọng nói trầm ấm: “Đỗ Vi, anh tìm em khắp nơi hóa ra em ở đây.”
Dương Hoàng nở nụ cười tỏa nắng, đi lại đứng bên cạnh khoắc vai Đỗ Vi một cách tự nhiên thân thiết: “Vừa rồi anh phải giải quyết một số việc nên đến trễ, em đợi anh có lâu không?!”
Đỗ Vi ngẩng đầu nhìn người đàn ông bảnh bao phong độ trước mặt, ngây người vài giây rồi mới cười thẹn thùng đáp: “Cũng không lâu lắm!” Tuy không biết lý do gì mà sếp lại giúp mình, nhưng lúc này cô không phối hợp thì chẳng phải uổng công não cô đã hoạt động suốt hai mươi bốn năm qua?
Chương 5<< >> Chương 7