Hai khoảng thời gian - Tạm dừng - Lê La

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
600,0
Giống như Mạt Họa nói, diễn biến truyện của bạn hơi nhanh. Trong truyện, bạn nên lượt bỏ một số đoạn đối thoại không cần thiết và thay vào đó là hãy kể lại theo kiểu gián tiếp, kiểu viết ấy. Mình đọc từ đầu đến hết chương một mà chỉ thấy toàn thoại là thoại, nhìn cứ như là kịch bản phim vậy. Bạn chịu khó miêu tả kĩ một chút và cho sự việc đi từ từ thôi chứ đừng quá nhanh, như thế các bạn đọc sẽ không bị bỡ ngỡ. Bạn cũng đừng nên lạm dụng dấu ba chấm nhiều quá, bạn nhé!
Chỉ là ý kiến chủ quan của mình thôi, mong rằng bạn sẽ không giận. :)
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Sea_Sand, bạn có ý tốt giúp mình, sao có thể giận bạn chứ, phải cảm ơn bạn mới đúng.

Như bạn nói:
Mình đọc từ đầu đến hết chương một mà chỉ thấy toàn thoại là thoại, nhìn cứ như là kịch bản phim vậy.
Mình cũng thấy như vậy. Nói thật, từ đầu, mình viết truyện này như là viết kịch bản truyện tranh ấy. Mục đích cũng là như vậy. Mình viết từ năm 2008 (nếu bạn để ý bối cảnh hiện tại trong truyện là năm này), từ cái thời mình không biết đến phần mềm soạn thảo văn bản, vì môn tin học, họ dạy cái gì ấy, chứ không phải cái này. Bản thảo truyện là mình viết tay, viết lên cả những tờ A4 mà mình vẽ nhân vật. Khi lên đại học, mình mới gõ lại được 4 chương đầu.
Sau đó, mình để bản thảo lẫn với các giấy tờ khác. Chắc trông giống giấy lộn nên mẹ mình đã vứt đi lúc nào không biết. Mình tiếc mà không làm sao tìm lại được.

Bây giờ đọc lại, mình băn khoăn không biết mình đang liệt kê sự việc hay kể chuyện nữa. Nên mình mới đăng chương 1 thôi. Khi mọi người nhận xét, mình sẽ tìm cách sửa lại các chương sau. Ý kiến của bạn về việc bỏ một số đoạn đối thoại không cần thiết và thay vào đó là kể lại theo kiểu gián tiếp giúp mình định hình rõ ràng hơn. Cảm ơn bạn lần nữa. Mình sẽ thử sửa chương 2 rồi đăng.

P/s: Mình vẫn còn mấy trang phác thảo truyện tranh, không biết có bạn nào quan tâm không? :D
 

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
600,0
Sea_Sand, bạn có ý tốt giúp mình, sao có thể giận bạn chứ, phải cảm ơn bạn mới đúng.

Như bạn nói:

Mình cũng thấy như vậy. Nói thật, từ đầu, mình viết truyện này như là viết kịch bản truyện tranh ấy. Mục đích cũng là như vậy. Mình viết từ năm 2008 (nếu bạn để ý bối cảnh hiện tại trong truyện là năm này), từ cái thời mình không biết đến phần mềm soạn thảo văn bản, vì môn tin học, họ dạy cái gì ấy, chứ không phải cái này. Bản thảo truyện là mình viết tay, viết lên cả những tờ A4 mà mình vẽ nhân vật. Khi lên đại học, mình mới gõ lại được 4 chương đầu.
Sau đó, mình để bản thảo lẫn với các giấy tờ khác. Chắc trông giống giấy lộn nên mẹ mình đã vứt đi lúc nào không biết. Mình tiếc mà không làm sao tìm lại được.

Bây giờ đọc lại, mình băn khoăn không biết mình đang liệt kê sự việc hay kể chuyện nữa. Nên mình mới đăng chương 1 thôi. Khi mọi người nhận xét, mình sẽ tìm cách sửa lại các chương sau. Ý kiến của bạn về việc bỏ một số đoạn đối thoại không cần thiết và thay vào đó là kể lại theo kiểu gián tiếp giúp mình định hình rõ ràng hơn. Cảm ơn bạn lần nữa. Mình sẽ thử sửa chương 2 rồi đăng.

P/s: Mình vẫn còn mấy trang phác thảo truyện tranh, không biết có bạn nào quan tâm không? :D
Không vấn đề gì, mấy chương sau bạn cố gắng viết tốt hơn là được rồi. Đừng buồn nha, ai thì cũng có lúc sai sót thôi. :) Cũng giống như mình, mình cũng sai rất nhiều nhưng cũng nhờ có mấy bạn nhận xét và chỉ ra lỗi sai nên mình mới viết được tốt hơn đó. Hì hì!
P/s: Mình muốn coi mấy trang bạn phác thảo truyện, mình rất thích vẽ nhưng lại vẽ không được đẹp. Còn về vẽ tranh truyện, có mấy lần mình thử vẽ nhưng vẫn hông sao vẽ được, tại vì mình hông có trí tưởng tượng phong phú. :)
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Sea_Sand, mình quên nói, em trai mình vẽ chứ mình chỉ viết kịch bản thôi. Đây là mấy trang bản phác thảo, mình dùng phần mềm scan miễn phí nên có cái dấu đỏ ở đấy. :P
 

Đính kèm

  • 10559779_938032786213936_6140302490046499370_n.jpg
    10559779_938032786213936_6140302490046499370_n.jpg
    143,3 KB · Xem: 146
  • 10561675_938032832880598_8322791019734333142_n.jpg
    10561675_938032832880598_8322791019734333142_n.jpg
    94,5 KB · Xem: 180
  • 10437804_938032922880589_4321025370949139199_n.jpg
    10437804_938032922880589_4321025370949139199_n.jpg
    135,7 KB · Xem: 149

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Hai khoảng thời gian

Chương 2

Nga đang suy nghĩ về những cái mình vừa nhìn thấy khi chạm vào Long thì có ba người mặc áo sơ mi đen chạy đến. Một người trong đó hỏi Nga có thấy hai người nào chạy qua không. Nga thầm nghĩ: thật là chậm chạp. Nhưng rồi cô cũng trả lời bọn họ. Nga chỉ đại về hướng ngã tư, bảo họ rẽ bên trái, trong khi Thu và Long đi về hướng bên phải. Để kéo dài thêm chút thời gian, Nga hỏi bâng quơ:

“Họ là ai vậy? Họ lấy cái gì của các anh à?”

Ba người đó không để ý đến Nga, tiếp tục đuổi theo. Nga bèn bốc một nắm đá, ném vào bọn họ, làm hai người đi sau ngã ra đất. Nga ngạc nhiên, rồi cảm thấy thích thú khi bản thân làm được việc đó. Suýt chút nữa là Nga nhảy lên hò reo. May mà cô kịp kìm lại vì sợ bọn họ nổi giận. Dù sao đi nữa, một mình cô cũng không thể thắng được cả ba người. Chỉ có vậy mà người khi nãy hỏi Nga đã quay lại, nhìn cô trừng trừng. Nga vội vàng nói:

“Ai bảo các anh không trả lời tôi.”

Người đàn ông cố gắng kiềm chế:

“Tôi không có lý do gì phải trả lời cô cả.”

“Vậy sao bắt tôi trả lời các anh?”

Thấy thái độ ngang bướng của Nga, anh ta đành xuống giọng:

“Thôi được, vậy tôi xin lỗi. Bây giờ chúng tôi đang rất bận, yêu cầu cô đừng làm phiền nữa.”

“Được rồi, được rồi, mời các anh tự nhiên.” Nga giơ hai tay trước ngực vẻ giảng hòa.

Ba người chạy đi, Nga lẩm bẩm một mình:

“Bọn họ cũng biết tôn trọng người khác đấy chứ! À ừ, bọn họ là vệ sĩ chứ có phải du côn đâu.”

Đi được hai bước, Nga mới chợt nhớ ra chuyện khi nãy. Năm 2010. Tương lai, Long sẽ bị ô tô đâm. “Sao có thể chứ?” Mồ hôi vã ra, Nga như không tin vào điều này. “Mình phải ngăn anh ấy. Nhưng bằng cách nào? Làm sao đến tương lai? Làm sao biết đó là nơi nào? Ôi… Điên lên mất!” Nga vò đầu bứt tai.

Ngay lúc đó, một ánh sáng lóe lên từ chiếc vòng Nga đeo trên cổ. Ánh sáng đó lan rộng ra, từng chút từng chút một, Nga nhìn nó, bất động trong giây lát. Một cậu bé từ cuối cây cầu đi về phía Nga. Cậu bé đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy vùng ánh sáng rực rỡ giữa bóng tối. Cậu ta mỉm cười, tiến đến nhanh hơn.

Nga đứng dậy nhìn vùng ánh sáng rộng. Ký ức khi Thu trao nó cho cô không hiểu từ đâu hiện lên trong tâm trí. Nga biết nó sẽ đưa cô tới tương lai. Thu đã từng nói: “Nó sẽ giúp em mở cánh cửa của không gian và thời gian” mà. Nga không suy nghĩ gì thêm, tự cho mình quyền “đi chơi” vì đằng nào đêm cũng dài mà nơi về đã bị khóa.

Nga lại khoác chiếc ba lô lên vai, bước vào vùng ánh sáng. Một bóng đen lao vào ngay theo Nga rồi vùng ánh sáng vụt biến mất.

***​
Việt Nam, năm 2010.

Nga đứng trên vỉa hè, bầu trời buổi sáng thật trong xanh, không gợn một chút mây. Không khí không được dễ chịu như bầu trời. Xung quanh, xe cộ tấp nập. Nga thấy khó chịu với tiếng còi xe inh ỏi, với sự ngột ngạt giữa phố phường đông đúc. Dòng người đi lại hối hả, không ai để ý đến sự xuất hiện đột ngột của Nga. Nga nhìn xung quanh. Nơi này Nga chưa đến bao giờ. Nga hỏi một người đàn ông đi gần cô:

“Bác ơi, cho cháu hỏi, đây là đâu vậy ạ?”

Người đàn ông nhìn Nga, đoán rằng cô bị lạc nên cũng trả lời:

“Đường Hòa Bình, đây là đường Hòa Bình.”

Đến khi Nga hỏi đó là năm bao nhiêu thì ông ta thật sự ngạc nhiên. Ông ta nhìn Nga từ đầu đến chân để xem cô có bình thường không, mặc dù bề ngoài cô không có gì khác biệt cả. Cuối cùng ông ta cũng cho Nga biết. Ông ta còn tận tình hỏi Nga có còn thắc mắc gì không. Và thông tin cuối cùng ông ta cung cấp là “8 giờ kém 10 phút”. Ông ta rút tay ra khỏi túi quần, nhìn vào mặt đồng hồ đeo tay, nói bằng giọng trầm trầm, thong thả cho lại tay vào túi. Ông ta lịch sự chào Nga, nói rằng ông ta sắp muộn giờ làm, rồi bước đi, trong khi cô đang mải suy nghĩ. “Muộn mất”, trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh chiếc đồng hồ chỉ 8 giờ 20 phút. Nga giật mình nhìn lên, người đàn ông đã đi khá xa, cô suýt hét lên vì muốn nói lời cảm ơn. Nhưng ngay lúc đó, hai tên con trai ăn mặc “thời trang” ở đâu xuất hiện đứng trước mặt cô. Một tên cao to đầu trọc lóc, từ đầu đến chân mặc toàn màu trắng nói với tên có mái tóc bù xù như tổ quạ:

“Chính là con nhóc này, hôm nọ nó cho tao mất một bên răng cửa.”

Tên tóc bù xù nhìn Nga đánh giá, chắc là đánh giá trình độ “võ nghệ” của một con nhóc đã làm bạn nó bị thương. Nga nhìn hai tên lạ hoắc mà không hiểu chúng đang nói gì. Cô đã gặp bọn chúng bao giờ đâu. Nga không thể nghĩ ra, cô trong tương lai, tức là năm 2010 đã gặp hai người này. Hai tên còn mải cãi nhau chuyện gì đó thì Nga đã ôm bụng cười ngặt nghẽo. Hai tên lạ mặt nhìn Nga, nổi giận đùng đùng:

“Cười cái gì mà cười!”

“Trông răng ngươi, ta buồn cười thì cười chứ sao.” Nga chỉ tay vào hắn. Vẫn cười nghiêng ngả.

“Hậu quả của ngươi để lại cho ta đó!” Tên trọc đầu vừa nghiến răng vừa nói.

Nga chẳng hiểu hắn nói gì. Cô đang định nói là chưa gặp bọn chúng bao giờ thì cả hai tên đã tiến đến gần cô. Nga vội chỉ tay về phía sau bọn chúng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hỏi:

“Cái gì kia?”

Trong lúc bọn chúng không để ý, Nga chạy mất. Được một vài bước thì hai tên kia đuổi theo. Vừa đuổi chúng vừa hét:

“Bắt lấy nó!”

Nga chạy vào một cái ngõ, rẽ sang trái vẫn thấy hai tên đuổi theo. “Bọn chúng nhanh đấy chứ!” Nga thầm nghĩ. “Nếu không bận việc mình sẽ chơi với bọn chúng lâu hơn”. Nga cười rồi tăng tốc độ, vụt ra khỏi cái ngõ. Hai tên lạ mặt chạy ra đến nơi thì không thấy bóng dáng Nga đâu nữa. Bọn chúng loanh quanh ở đó một lúc rồi bỏ đi, tên tóc xù tức tối:

“Con nhóc đó nhanh thật!”

“Tao mà gặp lại nó thì nó không thoát đâu.” Tên trọc đầu càng tức hơn.

Thấy hai tên đã đi xa, Nga bước ra từ một quán ăn gần đó, vẻ mặt đắc chí. Nga nhìn cảnh vật xung quanh, từng hình ảnh của vụ tai nạn ô tô hiện rõ trong đầu cô. Nga giật mình. Đúng là nơi này. Nga không biết đã bao lâu kể từ khi nói chuyện với người đàn ông kia. Nga quay lại nhìn vào quán ăn khi nãy, may mà đồng hồ treo đối diện cửa ra vào. Kim đồng hồ chỉ 8 giờ 18 phút, gần đến lúc vụ ta nạn xảy ra. Nga quay lại nhìn dòng xe cộ đông đúc. “Nhiều xe quá! Biết đó là chiếc xe nào chứ?” Nga vội vàng nhìn từ đầu đến cuối đoạn đường. Cách đó chừng chục mét, ở bên kia đường, Long đang đi bộ trên vỉa hè. Nga chạy thật nhanh về phía đó. Long bắt đầu bước xuống lòng đường. Vừa đúng lúc, một chiếc ô tô đến gần. Long mải nhìn vào cái túi xách trên tay nên không để ý. Một người lao vào Long, đẩy anh lên vỉa hè. Long giật mình nhìn lên, chiếc ô tô đã vụt qua. Nga đứng dậy phủi quần áo, nói với Long:

“Anh phải tỉnh táo một chút chứ.”

Long đứng dậy, bấy giờ mới nhìn thấy Nga. Anh biết sẽ gặp lại cô nhưng không nghĩ là trong hoàn cảnh này. Long bật cười:

“Chúng ta quả thật rất có duyên với nhau.”

Thấy Long đi một mình, Nga hỏi về Thu. Long nói, họ đã tìm được hạnh phúc. Hai người bây giờ đã có một căn nhà nhỏ ở sâu trong ngõ. Thu là giảng viên đại học, còn anh lái xe cho một công ty bán thiết bị giáo dục. Hàng ngày, Thu đi dạy, Long có ca làm từ 6 đến 8 giờ sáng, 1 đến 3 giờ chiều. Long đang trên đường từ công ty về, tiện thể mua đồ ăn trưa cho Thu.

Nga đứng dựa lưng vào bức tường gần đó, nghe Long nói. Cô thật sự thấy vui cho hạnh phúc của hai người. Đột nhiên, Long tiến đến gần Nga, đặt hai tay lên tường, nhìn chằm chằm vào cô bé. Nga ngạc nhiên, rồi tức giận:

“Anh làm gì vậy? Lần này em sẽ đấm đấy, không để yên như lần trước đâu.”

“Lần trước? Chà, vẫn còn nhớ cơ à?”

Lúc đó, một người giống Nga đi qua nhưng cô không nhìn thấy, vì Long đã che khuất tầm mắt của cô. Long hỏi:

“Em đến từ quá khứ phải không?”

“Vâng. Sao anh biết?”

“Hãy trở về đi, trước khi để ai đó nhận ra có hai người giống nhau cùng tồn tại trong một khoảng không gian và thời gian.”

Nga ngây người nhìn Long, không hiểu ý anh là gì. Long nói thêm, vẻ nghiêm trọng:

“Tốt nhất là em đừng bao giờ mở cánh cửa thời gian ra nữa.”

Nga có muốn thế đâu, tự nó mở ra trước mặt cô đấy chứ. Nga chỉ gật gật đầu cho Long yên tâm. Anh nói phải về, khuyên cô trở lại quá khứ ngay lập tức, rồi tạm biệt Nga. Long vừa đi khuất thì có tiếng quát làm Nga giật mình:

“Con nhóc kia, đứng lại!”

Là hai tên lúc nãy. Nga núp sau một ngôi nhà. Một cô gái chạy qua, rồi đến hai tên kia. Nga nhìn theo bóng cô gái đã khuất xa.

“Hình như đó là mình.” Nga thốt lên.

“Đúng là như vậy còn hình như gì nữa?”

Một giọng nói cất lên từ phía sau. Nga quay lại thì thấy một cậu nhóc chừng mười hai tuổi đang đứng khoanh tay trước ngực, người dựa vào tường. Cậu nhóc mặc quần đùi, áo phông đều có màu xanh lá cây. Trên đầu cũng đội cái mũ phớt màu xanh. Nga thầm đặt cho cậu ta cái tên “Cậu bé xanh lá cây”, tự nhiên mỉm cười. Nga quên mất chuyện vừa diễn ra. Phải đến khi cậu bé lên tiếng, Nga mới quay lại thực tại.

“May mà chị trốn kịp, không để họ nhìn thấy.”

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Nga, cậu ta tặc lưỡi:

“Hãy trở về quá khứ trước khi một ai đó nhận ra có hai người giống nhau cùng tồn tại trong một khoảng không gian và thời gian, như cái anh lúc nãy đã nói.”

Thật sự là Nga chưa thấm được cái câu đó khi Long nói, và đến bây giờ cũng vậy, mới có vài phút trôi qua, làm sao mà ngấm được cái điều khó hiểu ấy vào đầu. Không biết trả lời cậu nhóc ra sao, Nga bèn hỏi cậu ta là ai.

Cậu nhóc tự xưng là Đại tướng Trung Kiên, thuộc Hội Những người bảo vệ. Cậu ta nói Nga không hiểu gì về những chuyện đang xảy ra, rằng Nga không nắm bắt được quy tắc về chiều không gian và thời gian mà lại dám đi qua cánh cửa thời gian. Cậu ta tuôn ra một tràng như thuyết giáo, chờ đợi phản ứng của Nga. Nga không chuyên tâm nghe cho lắm, chỉ thắc mắc sao cậu ta biết những chuyện đó, cậu ta từ đâu mà xuất hiện ở đây. Không thể giữ những thắc mắc ấy trong đầu, Nga hỏi thì cậu ta nói:

“Em theo chị từ lúc tới tương lai. Trước khi cánh cửa thời gian đóng lại, em đã kịp bước qua. Đây cũng là lỗi của chị. Chủ nhân cánh cửa thời gian không thể tùy ý cho người lạ đi qua nó. Nếu không, hậu quả khó mà lường được.”

Lại thêm một ý niệm mới mẻ. Nga cứ như người đang phiêu du giữa một không gian kì lạ, nhìn Kiên chằm chằm, tỏ ý không hiểu, Kiên không thèm quan tâm đến phản ứng của Nga nữa, cậu biết cô gái này sẽ chỉ có duy nhất một phản ứng đó thôi. Kiên chốt hạ một câu:

“Mau trở lại quá khứ thôi.”

Cậu không ngờ rằng Nga không biết cách làm điều đó. Hoàn toàn không biết. Không phải là “không biết” nữa mà “hoàn toàn không biết” gì cả. Kiên đã nhận thức được tình hình hiện tại của Nga cũng như rắc rối của cả hai. Tuy thế, cậu cũng không thể không thốt lên một câu than vãn:

“Ôi trời! Bây giờ thì em đã hiểu tại sao chị không biết cái gì cả.”

Nga định bảo cậu ta đừng có than nữa, đừng có lên mặt dạy cô nữa, song lại thôi, vì cô cũng đã nhận thấy tình trạng tiến thoái lưỡng nan của mình.

Kiên trầm ngâm suy nghĩ, ngón tay trỏ gõ gõ lên vành mũ phớt. Bây giờ là tương lai, nếu Hội Những người bảo vệ còn hoạt động, cậu có thể liên lạc với Sếp. Chắc chắn là số điện thoại không thay đổi. Nhưng không chắc chắn Sếp có biết cách mở cánh cửa đó không. Chỉ có Chiến Binh Thần Thánh là hay đi lại giữa các chiều không gian và thời gian. Liên lạc với anh ta thì khó hơn. Anh ta không ở một nơi nào cố định. Có khi, anh ta đến một nơi không có sóng liên lạc. Không còn cách nào khác, phải thử thôi. Kiên lấy điện thoại từ trong túi quần và bấm số.

“Chiến Binh Thần Thánh ạ?” Cậu ta nói vẻ mừng rỡ.

Nghe thấy cái tên kỳ lạ, Nga nhắc lại rồi tự mình đánh giá: “Chiến Binh Thần Thánh, nghe cứ như trong game vậy”.

Kiên đã tắt máy, quay lại phía Nga:

“Được rồi, chị nghe rõ câu thần chú này đây: “Bằng sức mạnh của người bảo vệ, hãy mở ra cánh cửa của thời gian.” Nào, cầm lấy cái mặt dây chuyền và nhắc lại câu đó đi!”

Nga làm theo, một vầng sáng hiện lên, rồi to dần ra. Kiên đi đến chỗ vầng sáng:

“Đi thôi! Bà chị còn đứng đó làm gì?”

Nga và Kiên bước qua vầng sáng đó, trở lại bóng tối của hai năm trước.

Nga nhìn đồng hồ. Mới có 10 giờ 30 phút, Nga vẫn phải ngủ ở ngoài. Nga ngồi phịch xuống đường, dựa lưng vào thành cầu bằng sắt. Kiên cũng ngồi xuống đó sau khi đã chắc chắn xung quanh không có ai. Nga ngạc nhiên hỏi:

“Con nít sao không về nhà đi, ngồi đây làm gì?”

“Em thích ngồi đây một lúc.” Kiên nói giọng bình thản.

Nga hỏi nguyên do thì Kiên không muốn nói.

Kiên là một cậu bé mồ côi. Hơn một năm trước, cậu còn đang lang thang trên khắp các vỉa hè của thành phố, quần áo rách rưới, bẩn thỉu. Kiên từ khi mới sinh ra đã bị bố mẹ bỏ rơi trước cổng cô nhi viện. Lên mười tuổi, Kiên được nhận làm con nuôi trong một gia đình giàu có. Một tuần sau đó, cậu bị lạc bố mẹ nuôi. Kiên thường đến những quán bán đồ ăn xin thức ăn thừa. Có người cho, có người không. Nhiều khi, Kiên ôm cái bụng đói meo, nằm co ro trên ghế đá công viên, hoặc dưới gầm cầu vượt.

Một ngày mưa, mấy hôm trước đó trời cũng mưa rả rích, Kiên ngồi bó gối dưới gốc cây trong công viên thì gặp Sếp. Sếp đưa Kiên về nhà, cho cậu ăn uống, tắm rửa. Mua cho cậu quần áo mới, rồi bảo cậu ở lại nhà Sếp. Sếp nói Kiên có khả năng về tốc độ, nên mời cậu gia nhập Hội Những người bảo vệ. Kiên không biết khả năng của mình cho tới ngày đó. Cậu cũng được Sếp làm giấy khai sinh với họ tên đầy đủ là Nguyễn Trung Kiên. Khi biết khả năng của mình, Kiên chăm chỉ luyện tập để nâng cao nó. Ngày nào cậu cũng chạy. Chạy đến khi không còn chút sức nào Kiên mới nghỉ. Dần dần, cậu chạy nhanh và không biết mệt nữa. Nếu nói đến vận tốc, Kiên không rõ. Chỉ biết rằng, tốc độ di chuyển của cậu gần như dịch chuyển tức thời.

Nga và Kiên ngồi trong im lặng. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ. Kiên nhớ lại ngày đầu gặp Sếp. Còn Nga nghĩ về những việc vừa xảy ra. Khi Nga thắc mắc việc mình có thể nhìn thấy tương lai, Kiên ngay lập tức thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, tiếp nhận thông tin mới một cách vui sướng:

“Chị nhìn thấy tương lai à? Chị có phải là Công chúa tiên tri không?”

“Không biết. Sao toàn những cái tên nghe kì lạ vậy? Nào đại tướng, chiến binh, giờ lại còn cả công chúa nữa.”

Kiên cười toe rồi nói cho Nga biết về Hội Những người bảo vệ:

“Em là thành viên của Hội Những người bảo vệ. Đó là hội của những người có khả năng kì lạ, có thể nói khác với người bình thường. Sếp là người đứng đầu. Sếp cai quản mọi việc, chỉ huy những người khác đi giúp đỡ mọi người. Cái quan trọng là bọn em vẫn có lương. À, hơi lạc đề rồi. Hội Những người bảo vệ còn thiếu một người, đó là Công chúa tiên tri, người có thể nhìn trước tương lai của ai đó để Sếp có kế hoạch giúp đỡ họ.”

“Thời buổi này còn có người muốn giúp đỡ người khác sao?”

“Đúng! Nhưng là giúp đỡ những người đang cận kề cái chết, một cái chết bất ngờ.”

Kiên đã đứng dậy, lấy điện thoại ra và gọi cho Chiến Binh Thần Thánh. Kiên hẹn gặp anh ta, rồi tắt điện thoại, cho vào túi quần. Kiên quay lại nhìn Nga:

“Em phải đi đây, mai gặp lại chị nhé! Chị tên gì vậy?”

“Nga, muốn gặp chị thì đến trường học.”

“Em biết rồi, tạm biệt!”

Kiên chạy vụt đi, nhanh một cách khủng khiếp, Nga nhìn theo:

“Có lẽ đây là khả năng của cậu ta. Còn mình, đi đâu nhỉ? Chơi game rồi đến trước cổng trường ngủ một giấc. Lần đầu tiên trong đời mình không đến lớp muộn.”

Nga cũng đứng dậy, lững thững bước đi trong màn đêm. Qua cây cầu này là đến một con đường rộng với hai hàng đèn cao áp hai bên. Nga thấy mình như vừa từ thế giới này sang một thế giới khác. Thường ngày, Nga vốn không lo nghĩ, suy tư điều gì. Mọi thứ với cô đều rất đơn giản. Sau khi gặp lại Thu và Long, Nga chợt thấy buồn, không hiểu bản thân buồn vì điều gì. Có cảm giác nỗi buồn ấy vốn đã có sẵn trong cô từ lâu lắm rồi. Có nỗi buồn nào lại quen thuộc với người ta không? Hay chỉ có Nga thấy nỗi buồn là quen thuộc? Cũng lần đầu tiên, Nga thấy một mình đi trong đêm lại cô độc đến thế.

Chương 1 <--- ---> Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

huong dua Ben Tre

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/6/14
Bài viết
74
Gạo
0,0
Suy nghĩ từ hôm qua đến nay mới nghĩ ra, tốc độ, diễn biến truyện của Lê La diễn ra khá nhanh và dồn dập kiểu như phim hành động vậy đó.
Chúng mình trái ngược nhau, mình thì rề rà, kể lể còn Lê La thì thần tốc theo kiểu đánh nhanh thắng nhanh. Thú vị nhỉ?
 

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
600,0
Cái khúc mà 2 tên kia đuổi theo Nga, ta thấy vui vui sao á. Nhưng mà đối thoại vẫn hơi nhiều nha bạn. :)
Có một số lỗi sau:

Hai tên còn mải cãi nhau chuyện gi đó thì Nga đã ôm bụng cười ngặt nghẽo.
=> Gì.
Chủ nhân cánh của thời gian không thể tùy ý cho người lạ đi qua nó.
=> Cửa.
Kiên cũng ngồi xuống đó sau khi đã chắc chắn xung quanh khônng có ai.
=> Lỗi kìa bạn.
Một ngày mưa, mấy hôm trước đó trời cũng mưa rả rich.
=> Rích.
P/s: Tranh em bạn vẽ đẹp quá, đúng là có năng khiếu để trở thành họa sĩ. :)
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Suy nghĩ từ hôm qua đến nay mới nghĩ ra, tốc độ, diễn biến truyện của Lê La diễn ra khá nhanh và dồn dập kiểu như phim hành động vậy đó.
Chúng mình trái ngược nhau, mình thì rề rà, kể lể còn Lê La thì thần tốc theo kiểu đánh nhanh thắng nhanh. Thú vị nhỉ?

Mình nghĩ là do tính cách, sở thích ảnh hưởng một phần. Mình viết cái gì cũng ngắn gọn lắm. =.= Làm văn hay làm bài thi mấy môn xã hội cũng vậy, nên điểm không cao. Cho mình tóm tắt một truyện cũng chỉ vài câu là tóm tắt xong.
Bạn thì tỉ mỉ, cản thận hơn, tâm hồn chắc cũng lãng mạn hơn nên mới viết được như thế. :D Với cả, thể loại truyện cũng khác nhau nữa.

Có một số lỗi

Cảm ơn bạn, mình đăng bài muộn nên chưa kịp kiểm tra lại. :P
Chắc phần kể của mình hơi ít nên nhìn vẫn thấy nhiều hội thoại nhỉ, hi hi.
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Hai khoảng thời gian

Chương 3

Ngọc từ nhỏ đã sống ở chùa Phúc Lâm. Những câu chuyện đầu tiên Ngọc được nghe về Chiến Binh Thần Thánh cũng là ở nơi đây. Hàng ngày, khi giúp đỡ các bà, các bác đi lễ chùa, Ngọc được mọi người kể cho nghe những truyền thuyết ấy. Năm Ngọc mười ba tuổi, có một lần vua dẫn công chúa đến thăm chùa. Thấy Ngọc biết võ công, lại ngoan ngoãn, hiền lành, vua xin trụ trì ngôi chùa cho Ngọc vào cung hầu hạ công chúa. Ngọc bắt đầu cuộc sống trong cung từ đó.

Qua ba năm, Ngọc mỗi ngày đều được nghe nhiều hơn về Chiến Binh Thần Thánh. Cũng có khi, Ngọc đọc sách viết về anh với tâm trạng háo hức cùng một nỗi buồn bâng khuâng.

Truyền thuyết kể rằng, Chiến Binh Thần Thánh vốn là vị thần cai quản không gian và thời gian. Năm đó, xuất hiện nhiều yêu ma tàn phá nhà cửa, ruộng vườn, giết chóc con người, làm cho hạ giới trở nên hỗn loạn. Ngọc Hoàng đã cử Chiến Binh Thần Thánh xuống, kết hợp với đội âm binh của Diêm Vương diệt trừ tai họa, đem lại cuộc sống bình yên cho dân chúng như thuở ban đầu.

Lại có chuyện kể, Chiến Binh Thần Thánh từ sau cuộc chiến với yêu ma đã xin Ngọc Hoàng cho phép ở lại trần gian, giúp đỡ con người. Chiến Binh Thần Thánh đã đi qua nhiều chiều không gian khác nhau, có khi là hạ giới, có khi là thiên giới, cũng có khi là âm giới. Người làm mọi việc trong khả năng của mình để giảm bớt chiến tranh, chết chóc.

Ngọc ngồi bên ngọn đèn dầu, mắt chăm chú nhìn vào cuốn sách. Cô đang đọc những câu chuyện viết về Chiến Binh Thần Thánh. Ngọc gấp cuốn sách lại, nhìn ra ngoài trời, chỉ có một màn đêm đen tối. Mỗi khi đọc xong một câu chuyện nào đó, Ngọc lại cảm thấy buồn. Cô luôn tưởng tượng ra hình ảnh Chiến Binh Thần Thánh một mình một ngựa dong duổi khắp nơi cứu giúp nhân gian. Ngọc cảm thấy đó là con người cô đơn nhất thế gian, hay là vị thần cô đơn nhất không biết chừng. Ngọc cũng thấy rõ tình cảm mình dành cho Chiến Binh Thần Thánh ngày một lớn dần lên. Nếu như Ngọc biết gọi tên tình cảm đó, thì Ngọc sẽ biết rằng cô đã yêu.

Những ngày sống trong cung, Ngọc cũng được biết về Thanh gươm truyền thuyết. Đó là thanh gươm có khả năng xua đuổi những năng lực hắc ám. Thanh gươm được đội kỵ binh bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Bởi nếu nó rơi vào tay kẻ xấu, hậu quả khó mà lường được. Hơn một tuần nay, từ khi cô nghe tin Chiến Binh Thần Thánh đang ở Thăng Long, Ngọc luôn có ý nghĩ, phải trao thanh gươm cho anh. Nó sẽ bảo vệ anh. Ngọc muốn gặp Chiến Binh Thần Thánh một lần trong đời, trao cho anh thanh gươm đó như là báu vật duy nhất của cô.

Đêm nay, khi đọc xong cuốn sách, Ngọc trầm tư suy nghĩ. Để cuốn sách ngay ngắn lại trên bàn, Ngọc mặc lên người bộ quần áo đen, cột tóc thật cao, lấy cái khăn màu đỏ thẫm để bịt mặt, tắt đèn rồi ra khỏi phòng. Cô quyết định lấy trộm Thanh gươm truyền thuyết ngay bây giờ và đi gặp Chiến Binh Thần Thánh. Ban ngày, cô nghe những người trong cung nói rằng anh sắp rời đi. Ngọc hi vọng mình sẽ đến kịp.

***​
Kiên đứng trước một tòa nhà lớn, trên sân thượng đã có một người đứng đó, mái tóc trắng bay trong gió, bên cạnh là con bạch mã phát ra một vầng sáng yếu xung quanh mình. Chiến Binh Thần Thánh mặc áo sơ mi trắng, quần đen, gương mặt lạnh lùng như vô cảm.

Từ khi biết Chiến Binh Thần Thánh, Kiên đã luôn thấy anh trong bộ dạng đó. Tuy anh có vẻ lạnh lùng, xa cách nhưng luôn giúp đỡ cậu mỗi khi cậu gặp khó khăn. Dần dần, Kiên coi anh như anh trai, có thể tự nhiên gọi điện thoại cho anh mà không có lý do cụ thể nào. Chiến Binh Thần Thánh thường im lặng trong những cuộc nói chuyện đó, Kiên không biết anh cảm thấy thế nào mỗi lần cậu kể lan man về những trận đánh.

Chiến Binh Thần Thánh đã đi tìm chìa khóa không gian và thời gian từ hàng trăm năm nay. Anh đã trao nó cho một cô bé, rồi từ đó chỉ mải đuổi theo dấu vết chiếc chìa khóa hết năm này qua năm khác. Vừa mới khi nãy, anh cảm nhận thấy cánh cửa thời gian được mở ra sau hàng trăm năm bị đóng. Khi Kiên gọi điện nói về cô gái đang nắm giữ nó, anh đã lập tức đến đây.

Kiên luôn thắc mắc về lý do khiến Chiến Binh Thần Thánh trao chìa khóa không gian và thời gian cho con người. Kiên hỏi anh ta nhiều lần nhưng anh ta không nói. Hôm nay Kiên lại nhắc đến chuyện đó, vẫn nghĩ rằng anh sẽ không tiết lộ nhưng qua một thoáng im lặng, anh ta lên tiếng:

“Hơn hai trăm năm trước, đất nước đã bị chia cắt gần một trăm năm. Đời sống nhân dân cả Đàng Trong và Đàng Ngoài đều rất cực khổ. Từ đầu thế kỉ, rất nhiều cuộc khởi nghĩa của nhân dân đã liên tục diễn ra. Khi đó, ta ở Đàng Ngoài, cứu giúp nhân dân trong những cuộc chiến tranh giữa quân khởi nghĩa với quân triều đình. Năm 1763, ta quyết định vào Đàng Trong, nhưng hôm đó đã xảy ra một việc…”

***​
Việt Nam, năm 1763.

Đêm đã về khuya, trời không có trăng. Không khí ban đêm hơi lành lạnh làm cho không gian càng trở nên tĩnh lặng. Giữa buổi đêm im ắng đột nhiên vang lên tiếng ngựa phi, tiếng quát tháo của một đội quân. Ngọc nhẹ nhàng ẩn mình trong bóng tối của các ngôi nhà, lẩn trốn ánh đuốc của đội kỵ mã đang tìm cô.

Chiến Binh Thần Thánh đã chuẩn bị xong đồ đạc, đang định lên ngựa thì nghe thấy tiếng kêu cứu. Chiến Binh Thần Thánh quay lại, thấy một cô gái đang chạy về phía mình.

Cô gái có dáng người nhỏ nhắn, gương mặt cũng nhỏ, chỉ có ánh mắt rất sáng, nhìn Chiến Binh Thần Thánh đầy lo âu. Cô gái mặc toàn đồ đen trên người, chỉ có chiếc khăn quàng ở cổ có màu đỏ. Trên tay, cô ôm một thanh gươm khá lớn. Chiến Binh Thần Thánh nhìn thanh gươm, hơi nhíu mày lại. Rõ ràng đó không phải một thanh gươm bình thường, sao cô ta lại có nó? Cô gái không để Chiến Binh Thần Thánh kịp hỏi gì đã nói:

“Bọn họ đang đuổi theo. Anh đang định đi đâu phải không? Cho em đi cùng với.”

Chiến Binh Thần Thánh nhìn cô gái, nhìn đuôi tóc cô bay trong gió. Phía sau cô là những bóng đen đang từ xa tiến lại. Anh gật đầu. Hai người vừa lên ngựa, một đoàn kỵ mã đã đuổi đến. Hai người trên con bạch mã phi trước, một toán quân đuổi theo sau. Chiến Binh Thần Thánh mở ra cánh cửa không gian. Một vùng ánh sáng chợt hiện lên trước mặt họ, Chiến Binh Thần Thánh cho ngựa lao qua. Một số tên đuổi ngay sát họ cũng lao vào vùng sáng đó. Chỉ trong thoáng chốc, cả người và ngựa từ Đàng Ngoài đã có mặt ở Đàng Trong. Số đi sau kịp thời hãm ngựa lại. Khi vùng ánh sáng đó biến mất, bọn chúng kinh hãi nhìn khoảng bóng tối trước mặt, không có ai ở đó nữa.

Thấy một số kẻ còn đuổi theo, Chiến Binh Thần Thánh cho ngựa quay lại, lao thẳng vào bọn chúng, vung kiếm lên, chém chết một tên. Nhưng bọn chúng là những kỵ binh được đào tạo tốt, chúng đã bao vây được Chiến Binh Thần Thánh. Anh nhìn bọn chúng một lượt, hỏi:

“Các ngươi là ai? Đuổi theo ta làm gì?”

“Hãy giao cô gái đó cho ta!” Một tên có vẻ như tên cầm đầu nói với Chiến Binh Thần Thánh.

“Đừng! Xin anh hãy cứu em.” Người con gái khẩn khoản.

Chiến Binh Thần Thánh vung kiếm lên, lao vào tên cầm đầu. Đội trưởng đội kỵ mã binh cũng sẵn sàng giao chiến. Hai thanh kiếm chạm vào nhau, phát ra một tiếng kêu sắc lạnh. Trong giây phút hai người ngang nhau, cô gái ngồi sau Chiến Binh Thần Thánh đã tung ám khí vào con ngựa của tên cầm đầu, làm hắn bị ngã ra sau, nhưng hắn đã kịp giữ thăng bằng. Chiến Binh Thần Thánh cũng xuống ngựa. Hai người, một đối một.

Còn Ngọc trên lưng ngựa, tung ám khí vào những tên còn lại. Một số tránh được, tấn công cô, cô đành rút Thanh gươm truyền thuyết ra, từ trên lưng ngựa lao vào, đâm trúng tim kẻ đang phi ngựa về phía cô. Tên tiếp theo bị hất ra khỏi lưng ngựa, bất tỉnh. Trong khi đó, Chiến Binh Thần Thánh và kẻ cầm đầu đội binh bảo vệ thanh gươm đang giao đấu rất căng thẳng. Chiến Binh Thần Thánh bị thương ở cánh tay còn tên kia cũng đã kiệt sức. Hai người quyết định ra đòn cuối cùng. Và kẻ cầm đầu kỵ mã quân đã ngã xuống. Ngọc phi ngựa đến, cầm tay Chiến Binh Thần Thánh kéo lên ngựa rồi hai người cho ngựa phi thật nhanh.

Đi được một đoạn, họ thấy phía trước có một con ngựa chắn ngang đường. Trên lưng ngựa là một cô bé. Cô bé ra hiệu cho hai người đi theo mình. Cô bé dẫn họ đến một hang núi. Một cậu bé, lớn hơn cô bé một chút, đã đứng đợi ở cửa hang. Đó là Thu và Long. Thu buộc ngựa vào thân cây rồi cả bốn người họ đi vào, ngồi quanh một đống lửa lớn. Thu đưa thuốc cho Ngọc, Ngọc băng bó vết thương cho Chiến Binh Thần Thánh.

Thu khi đó mười tuổi. Cô bé đã biết trước tương lai của mình và Long, biết rằng sẽ đến lúc hai người phải chạy trốn khỏi gia đình Thu. Thu được nghe về Chiến Binh Thần Thánh qua những lời đồn đại trong dân gian. Thu tìm mọi cách để gặp được anh, mượn cho bằng được chìa khóa mở ra cánh cửa không gian và thời gian. Thật may cho Thu, mới vài ngày trước, cô bé đột nhiên nhìn thấy những sự việc diễn ra đêm nay.

Trong khi Ngọc băng bó vết thương cho Chiến Binh Thần Thánh, Thu và Long ngồi im lặng bên đống lửa. Chiến Binh Thần Thánh nhìn Thu, biết rằng cô bé đã cố tình đợi anh ở đó. Anh cảm thông cho nỗi lòng cô bé, mới có mười tuổi đã nhìn rõ tương lai đầy khó khăn của mình. Gặp ánh mắt Chiến Binh Thần Thánh đang nhìn mình, Thu nói với anh:

“Em muốn mượn anh một thứ.”

“Cái này, phải không?” Chiến Binh Thần Thánh giơ lên một sợi dây chuyền có mặt đá lấp lánh.

Thu gật đầu. Chiến Binh Thần Thánh không muốn trao nó cho con người. Dù cho Thu là một cô bé tốt, cũng không thể mạo hiểm để chìa khóa không gian và thời gian lưu lạc trong nhân gian. Anh đã quyết định sẽ từ chối, nhưng Ngọc lại thuyết phục anh:

“Anh đồng ý đi. Em sẽ tặng cho anh Thanh gươm truyền thuyết, còn anh hãy tặng cái đó cho cô bé.”

Chiến Binh Thần Thánh không hiểu mục đích của Ngọc là gì. Rõ ràng cô không có lợi ích gì trong cuộc trao đổi này.

“Em không biết đây là vật gì mà.”

“Em không cần biết. Chỉ cần anh cầm lấy thanh gươm này và không để nó rơi vào tay kẻ khác thì em có thể chết.”

Chiến Binh Thần Thánh ngỡ ngàng nhìn Ngọc. Cả Thu và Long cũng vậy. Thu không thể nhìn thấy gì về tương lai của Ngọc cả. Thu có cảm giác Ngọc nói thật.

“Đừng hỏi gì cả.” Ngọc cầm tay Chiến Binh Thần Thánh, xiết chặt trong tay mình. Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh đồng ý với em nhé!”

Chiến Binh Thần Thánh nhìn thật sâu vào đôi mắt Ngọc. Đôi mắt cô, ánh mắt cô khi đó vẫn luôn ám ảnh anh cho tới mãi về sau. Dù bao nhiêu khoảng thời gian trôi qua đi nữa, anh cũng không thể quên được ánh mắt ấy. Chiến Binh Thần Thánh khẽ gật đầu, trao sợi dây chuyền cho Thu:

“Dù sao em cũng đã giúp ta, hãy cầm lấy đi, dùng sức mạnh của người bảo vệ để mở cánh cửa không gian, đừng bao giờ mở cánh cửa thời gian. Thời gian bị xáo trộn sẽ làm thay đổi tất cả nếu người ta không hiểu rõ về nó. Em cũng không được để nó rơi vào tay người khác.”

Chiến Binh Thần Thánh cầm lấy thanh gươm rồi đứng dậy. Anh đi ra khỏi hang, Ngọc cũng đứng dậy, đi theo. Chiến Binh Thần Thánh lên ngựa, tạm biệt Ngọc rồi ra đi. Ngọc đứng nhìn cho đến khi bóng anh khuất hẳn trong đêm tối. Ngọc khẽ nói:

“Đừng bao giờ tìm em.”

Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má, Ngọc đưa tay lên gạt đi. Cuối cùng cô cũng đã làm được. Thanh gươm truyền thuyết sẽ thay cô ở bên anh. Từ giờ, cô sẽ chỉ sống trong sự trốn chạy. Chắc chắn, lệnh truy bắt cô đã được ban bố. Ngọc không thể quay về được nữa. Tình cảm cô dành cho Chiến Binh Thần Thánh, cô sẽ giữ mãi trong lòng. Anh vốn là một vị thần bất tử, còn cô chỉ là một cô gái bình thường, có thể ngay ngày mai đã không còn tồn tại nữa. Cô có lý do gì để ở bên anh đâu. Ngọc hiểu rõ điều đó nên nỗi buồn sau cuộc gặp gỡ này, sau cuộc chia tay này càng sâu sắc hơn cả trước đây.

***​
Kiên ngồi cạnh Chiến Binh Thần Thánh trên lan can tầng thượng. Kiên hoàn toàn im lặng khi nghe anh kể. Vậy ra, chìa khóa không gian và thời gian có thể dễ dàng trao cho người khác như thế. Cậu nói ra suy nghĩ của mình, bèn bị Chiến Binh Thần Thánh cho một cái cốc vào đầu, đau điếng. Anh ta nói chỉ có anh ta và những người nhìn thấy tương lai mới mở được nó.

Kiên vẫn còn thắc mắc về cô gái tên Ngọc, rõ ràng cô ta rất đáng ngờ. Kiên quay sang định hỏi Chiến Binh Thần Thánh, nhưng nhìn vẻ mặt anh lại thôi. Chiến Binh Thần Thánh cũng đang nghĩ về Ngọc. Sau khi chia tay, anh không gặp lại cô lần nào nữa. Có lẽ đó là cô gái duy nhất mà anh có tình cảm. Đã không ít lần anh nghĩ sẽ gặp lại cô ở đâu đó giữa những chiều không gian anh đi qua, hay là gặp lại cô ở thời đại này như anh gặp lại Thu và Long. Nhưng anh hoàn toàn không có chút dấu vết nào của cô cả. Có lẽ duyên phận của anh với cô chỉ ngắn ngủi như vậy thôi.

Phía đằng đông, ánh bình minh đã yếu ớt xuất hiện, dần xua đi bóng tối của đêm đen. Chiến Binh Thần Thánh nhảy xuống khỏi lan can. Kiên cũng xuống ngay sau đó. Bây giờ, Kiên sẽ dẫn anh ta đi gặp Nga, người đang giữ chiếc chìa khóa mà anh luôn tìm kiếm.

Chương 2 <--- ---> Chương 4
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
600,0
Mình thấy bạn viết ổn hơn rồi đó, ít thoại và nhiều lời kể hơn. Mình thật khâm phục bạn vì dám viết 1 câu chuyện về lịch sử mà mình chưa thấy ai viết trên Gác này đó. :) Nhưng mình có một thắc mắc là bạn viết truyện Việt Nam mà sao mình cảm thấy có hơi hướm của TQ nhỉ? Việt Nam có bao giờ xưng huynh muội đâu?
Phía sau cô là những bóng đen đang từ xa tiếng lại. => Tiến.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên