Phần 1 - Chương 9
Bên trong im phăng phắc, ngay tiếng muỗi vo ve cũng chẳng nghe. Trên bàn thờ tổ tiên sơn son thếp vàng, xa hoa lộng lẫy, hương trầm ngào ngạt. Không khí trang trọng tới mức khiến người ta khó thở.
Con hầu đứng ngoài, cung kính nhường bước cho U Châu. Nhưng nàng không nhấc nổi chân, chính khí từ cửu huyền thất tổ Văn gia đang trấn áp ma khí của nàng.
"Không khỏe sao?" Văn Ngọc vô tình nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi. U Châu lắc đầu. Nước tới chân, nàng có viện cớ trốn tránh cũng khó, hàng chục đôi mắt xăm soi hướng về nàng.
"Mẹ đợi uống trà của em lâu rồi." Đỗ Hà Uyên uyển chuyển rời khỏi chỗ, mặt tươi như hoa đến cầm tay U Châu, niềm nỡ dẫn nàng vào. Luồng chính khí tiếp tục công phá, nàng nén đau, gượng mở miệng: "Phu nhân năm mới bình an!" Dứt lời nàng quỳ xuống dâng trà.
Văn bà đến nhìn nàng cũng chán ghét, chỉ nhấp môi qua loa, thưởng lì xì rồi phẩy tay bảo lui xuống. U Châu được xếp ở hàng ghế cuối, vừa ngẩng đầu bắt gặp tên nhàn hạ Văn Châu. Chỗ này dành cho thứ thiếp, nói vậy hắn là con vợ lẽ. Chả trách hắn bảy mươi lượng cũng không có trả cho tôi.
Tôi uất ức dẫm mạnh chân hắn, cấu hai cánh tay, vò mái tóc chải chuốt gọn gàng. Song, nói cho bõ tức chứ tôi nào chạm được hắn.
"Lát nữa lên chùa dâng hương lễ phật. Đường núi cheo leo, hiểm trở, vợ chồng thằng Ngọc ở nhà. U Châu theo ta." Văn bà nghiêm nghị lên tiếng, mọi người dạ răm rắp. Chỉ Văn Ngọc hơi sững sờ, định nói lại bị Đỗ Hà Uyên nũng nịu lay lay.
Trước chính khí đường, sau chùa bái phật. Phàm là ma quỷ, yêu nghiệt hay tinh linh rất kỵ những chỗ đó. Họ cố ý sắp xếp để thử nàng sao. Xem ra, kiếp số U Châu đã tới. Chẳng trách Văn Ngọc phụ tình, chỉ buồn cho nàng hai lần đều yêu lầm người.
***
Trời trong xanh, không một gợn mây. Khắp núi non, hoa lạ phủ trắng tinh khôi, hương nồng nàn chẳng kém đào, mai chốn thị thành. U Châu không thích nắng, nàng cố nép dưới chiếc ô to. Văn bà nằm trên võng, nhịp lắc lư khiến người ngủ thiếp, hai chiếc lộng luôn giữ khoảng cách che cho người. Cuộc sống kẻ có tiền mọi lúc mọi nơi đều thoải mái.
Ngọn núi không cao nhưng gập ghềnh, họ tới nơi cũng sắp xế chiều. Trụ trì chùa sớm chuẩn bị hai gian phòng nhỏ, cơm nước xong xuôi, Văn bà sửa soạn bái Phật.
U Châu khẽ rùng mình, nàng không dám ngước nhìn tượng Phật bằng đồng trong chánh điện. Hai tay chấp trước ngực cố chống đỡ uy lực trấn áp ở thiền môn. Giờ kinh sám hối vừa qua, lại tới giờ kinh cầu an. Văn bà tuy cao tuổi nhưng vẫn dẻo dai, thật khiến người bái phục.
Mồng một trời đen như mực. U Châu sức lực bị rút cạn, nàng lảo đảo định về phòng, chợt nghe xa xa có tiếng người bàn bạc.
"Giết sạch không chừa kẻ nào hết."
"Nghe nói dung mạo tiểu thiếp gã họ Văn không tệ, hay để nàng lại cho ta."
Tim U Châu nhảy lên một cái, song rất nhanh đã kịp trấn tĩnh. Nàng muốn báo tin có sơn tặc, nhưng biết nói với ai. Trên dưới Văn gia ai tin nàng. Lại nói, vị trụ trì chùa sớm nhìn ra thân thế nàng, đi gặp riêng lão khác nào tự nạp mạng. U Châu day day mi tâm, giá nàng còn nguyên sức lực, thì không cần phải nghĩ nhiều.
"Lão hòa thượng, ta nói sơn tặc đang ẩn nấp bên ngoài, tại sao ông không tin ta." Cuối cùng, nàng vẫn liều một phen.
"Yêu ma nói thật bao giờ. Nể tình ngươi chưa làm hại thế gian, nếu chịu ở núi tu tập, lão đây tha mạng, bằng sai ý tự hồn tiêu phách tán, vĩnh viễn không được đầu thai." Hòa thượng đạo mạo, nghiêm trang chấp tay sau lưng.
U Châu nhíu mày, hận bản thân không còn sức để đánh nhau một trận. Nàng nghiến răng đứng dậy: "Qua đêm nay, ai sống, ai chết còn chưa rõ." Dứt lời nàng lạnh nhạt bỏ đi.
Bên ngoài, gia nhân nhà họ Văn đang trãi chiếu dưới sân chuẩn bị ngủ. Nhìn họ, nàng thương hại, chỉ có điều, người trần vốn ngu si lại ưa cố chấp, nàng không còn gì muốn nói.
"Người mau đi với con!" Nửa đêm canh ba, ngôi chùa bốc hỏa. Trong lúc thập tử nhất sinh, nàng vẫn kiêng quyết tìm Văn bà. Người bị trúng thuốc mê man.
Bọn cướp có chuẩn bị, tất cả hơn hai mươi tên, gươm đao sáng loáng. Lão trụ trì bị giết đầu tiên. Tiếng khóc than ai oán dậy đất trời. Nhuốm máu trước cửa Phật thanh tịnh, lũ khốn! Tôi tức giận muốn ném từng tên, từng tên vào vạc dầu.
Từ dưới đất, Đầu Trâu, Mặt Ngựa cau có trồi lên, tay họ kéo sợi xích dài. Đám cô hồn tái nhợt định bỏ trốn. Tôi thấy bạn bè vui mừng chạy qua, hy vọng họ thấy mình.
"Hoa nhỏ... cô sao lại ở đây?" Mặt Ngựa quả trợn mắt. Tôi nhảy cẫng lên ôm cổ hắn, lắc lắc.
"Lo công vụ trước." Đầu Trâu ho khan, gã luôn tận tụy làm việc.
Tôi không làm khó họ, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Ta bị kẹt vào một đoạn ký ức, có cách nào thoát ra?"
"Đợi ký ức kết thúc, hoặc tìm người mạnh hơn chủ thể, nhờ người đó đẩy ngươi ra." Đầu Trâu điềm tĩnh đáp, xong chỉ tay vào rừng cây tối tăm đằng xa: "Kia còn một hồn sắp lìa."
Mặt Ngựa gật đầu. Tôi hốt hoảng nhớ tới U Châu cùng Văn phu nhân. Khi chúng tôi tới nơi, toàn thân U Châu đều bị cành cây đâm rách da. Văn bà được nàng ôm, một chút trầy xước cũng không có. Gió mang vị lạnh khiến bà khẽ rùng mình. U Châu nhíu mày, đem áo khoác đắp cho người. Nàng quả nhiên hiếu thải. Chỉ tiếc, Văn bà hôn mê không cảm nhận được.
"Cô ta sắp chết?" Tôi chống cằm, nghiêng đầu nhìn Mặt Ngựa. Tôi đoán U Châu chết hôm nay nhưng không chịu xuống âm ty, cứ níu kéo thân xác sắp phân hủy kia cho tới lúc gặp tôi với Giao Long.
"Là bà ta!" Mặt Ngựa chỉ tay vào Văn phu nhân. Tôi há hốc, đang yên đang lành tự nhiên quy thiên, vô lý cũng phải có chừng mực chứ.
Trong lúc tôi đôi co với Mặt Ngựa, từ lùm cây phía sau U Châu, một cặp mắt đỏ ngầu, lù lù xuất hiện. Giác quan nàng cực nhạy, vừa nghe mùi gió liền giật mình quay đầu lại. Tiếng gầm gừ đói khát khiến người ta bủn rủn. Con mãnh hổ bị mùi máu tanh trên chùa dẫn dụ tới. Tôi vội vã lay Mặt Ngựa: "Ngươi cứu họ đi."
Gã cúi đầu, ngượng ngùng: "Ta chỉ biết bắt hồn, không biết bắt hổ."
Tôi đạp hắn một cái, thật vô dụng mà.
"Hổ tinh, ngươi biết ta có sức mạnh, ăn ta có lợi hơn phu nhân chứ?" Nói đoạn U Châu lui về mấy bước. Con mãnh thú gầm gừ, ngửi ngửi một chốc, liền chuyển hướng tiến theo nàng. Tôi biết nó tính xử nàng xong sẽ quay lại chén Văn bà. Đằng nào người đang bất tỉnh đâu thể chạy. Chuyện con vật có thể nghĩ, U Châu đương nhiên rõ, nàng dóc toàn lực chạy thật xa. Đây là núi, chắc chắc sẽ đụng vách núi hoặc vực sâu. Nàng muốn nó chết cùng mình.
Quả nhiên, chưa chạy bao xa liền đụng bờ đá cheo leo. Cùng đường, nàng lao tới túm cổ con mãnh thú, dùng toàn bộ ma pháp sót lại lôi nó lao về trước. Tiếng gầm tức giận vang vọng khắp các cánh rừng. Chim muôn đang ngủ cũng giật mình vỗ cánh phạch phạch. Nhất thời xao động liền yên tĩnh tới đáng sợ.
U Châu không thể chết, dù tôi muốn rời khỏi đây nhưng tuyệt đối không phải dùng cách này. Quỷ Mặt Ngựa vỗ vỗ vai tôi: "Thật ra, lúc ngươi gặp ta, trật tự thời gian đã xáo trộn. Chúng ta tương ngộ trong ký ức nàng không có, nàng ra đi rồi..."
Tôi hoàn toàn chẳng nghe đau đớn, gắn kết đã đứt. Nàng đi thật rồi sao? Sao có thể... Văn Ngọc chưa biết nàng hy sinh cho mẫu thân chàng như thế nào. Bao nhiêu ủy khuất phải chịu, ai sẽ biện minh cho nàng.
"U Châu, cô không thể đi!" Tôi gào lớn, dưới vực vọng lại: "Đi... đi..." Quả nhiên, đi thật rồi...
Bên trong im phăng phắc, ngay tiếng muỗi vo ve cũng chẳng nghe. Trên bàn thờ tổ tiên sơn son thếp vàng, xa hoa lộng lẫy, hương trầm ngào ngạt. Không khí trang trọng tới mức khiến người ta khó thở.
Con hầu đứng ngoài, cung kính nhường bước cho U Châu. Nhưng nàng không nhấc nổi chân, chính khí từ cửu huyền thất tổ Văn gia đang trấn áp ma khí của nàng.
"Không khỏe sao?" Văn Ngọc vô tình nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi. U Châu lắc đầu. Nước tới chân, nàng có viện cớ trốn tránh cũng khó, hàng chục đôi mắt xăm soi hướng về nàng.
"Mẹ đợi uống trà của em lâu rồi." Đỗ Hà Uyên uyển chuyển rời khỏi chỗ, mặt tươi như hoa đến cầm tay U Châu, niềm nỡ dẫn nàng vào. Luồng chính khí tiếp tục công phá, nàng nén đau, gượng mở miệng: "Phu nhân năm mới bình an!" Dứt lời nàng quỳ xuống dâng trà.
Văn bà đến nhìn nàng cũng chán ghét, chỉ nhấp môi qua loa, thưởng lì xì rồi phẩy tay bảo lui xuống. U Châu được xếp ở hàng ghế cuối, vừa ngẩng đầu bắt gặp tên nhàn hạ Văn Châu. Chỗ này dành cho thứ thiếp, nói vậy hắn là con vợ lẽ. Chả trách hắn bảy mươi lượng cũng không có trả cho tôi.
Tôi uất ức dẫm mạnh chân hắn, cấu hai cánh tay, vò mái tóc chải chuốt gọn gàng. Song, nói cho bõ tức chứ tôi nào chạm được hắn.
"Lát nữa lên chùa dâng hương lễ phật. Đường núi cheo leo, hiểm trở, vợ chồng thằng Ngọc ở nhà. U Châu theo ta." Văn bà nghiêm nghị lên tiếng, mọi người dạ răm rắp. Chỉ Văn Ngọc hơi sững sờ, định nói lại bị Đỗ Hà Uyên nũng nịu lay lay.
Trước chính khí đường, sau chùa bái phật. Phàm là ma quỷ, yêu nghiệt hay tinh linh rất kỵ những chỗ đó. Họ cố ý sắp xếp để thử nàng sao. Xem ra, kiếp số U Châu đã tới. Chẳng trách Văn Ngọc phụ tình, chỉ buồn cho nàng hai lần đều yêu lầm người.
***
Trời trong xanh, không một gợn mây. Khắp núi non, hoa lạ phủ trắng tinh khôi, hương nồng nàn chẳng kém đào, mai chốn thị thành. U Châu không thích nắng, nàng cố nép dưới chiếc ô to. Văn bà nằm trên võng, nhịp lắc lư khiến người ngủ thiếp, hai chiếc lộng luôn giữ khoảng cách che cho người. Cuộc sống kẻ có tiền mọi lúc mọi nơi đều thoải mái.
Ngọn núi không cao nhưng gập ghềnh, họ tới nơi cũng sắp xế chiều. Trụ trì chùa sớm chuẩn bị hai gian phòng nhỏ, cơm nước xong xuôi, Văn bà sửa soạn bái Phật.
U Châu khẽ rùng mình, nàng không dám ngước nhìn tượng Phật bằng đồng trong chánh điện. Hai tay chấp trước ngực cố chống đỡ uy lực trấn áp ở thiền môn. Giờ kinh sám hối vừa qua, lại tới giờ kinh cầu an. Văn bà tuy cao tuổi nhưng vẫn dẻo dai, thật khiến người bái phục.
Mồng một trời đen như mực. U Châu sức lực bị rút cạn, nàng lảo đảo định về phòng, chợt nghe xa xa có tiếng người bàn bạc.
"Giết sạch không chừa kẻ nào hết."
"Nghe nói dung mạo tiểu thiếp gã họ Văn không tệ, hay để nàng lại cho ta."
Tim U Châu nhảy lên một cái, song rất nhanh đã kịp trấn tĩnh. Nàng muốn báo tin có sơn tặc, nhưng biết nói với ai. Trên dưới Văn gia ai tin nàng. Lại nói, vị trụ trì chùa sớm nhìn ra thân thế nàng, đi gặp riêng lão khác nào tự nạp mạng. U Châu day day mi tâm, giá nàng còn nguyên sức lực, thì không cần phải nghĩ nhiều.
"Lão hòa thượng, ta nói sơn tặc đang ẩn nấp bên ngoài, tại sao ông không tin ta." Cuối cùng, nàng vẫn liều một phen.
"Yêu ma nói thật bao giờ. Nể tình ngươi chưa làm hại thế gian, nếu chịu ở núi tu tập, lão đây tha mạng, bằng sai ý tự hồn tiêu phách tán, vĩnh viễn không được đầu thai." Hòa thượng đạo mạo, nghiêm trang chấp tay sau lưng.
U Châu nhíu mày, hận bản thân không còn sức để đánh nhau một trận. Nàng nghiến răng đứng dậy: "Qua đêm nay, ai sống, ai chết còn chưa rõ." Dứt lời nàng lạnh nhạt bỏ đi.
Bên ngoài, gia nhân nhà họ Văn đang trãi chiếu dưới sân chuẩn bị ngủ. Nhìn họ, nàng thương hại, chỉ có điều, người trần vốn ngu si lại ưa cố chấp, nàng không còn gì muốn nói.
"Người mau đi với con!" Nửa đêm canh ba, ngôi chùa bốc hỏa. Trong lúc thập tử nhất sinh, nàng vẫn kiêng quyết tìm Văn bà. Người bị trúng thuốc mê man.
Bọn cướp có chuẩn bị, tất cả hơn hai mươi tên, gươm đao sáng loáng. Lão trụ trì bị giết đầu tiên. Tiếng khóc than ai oán dậy đất trời. Nhuốm máu trước cửa Phật thanh tịnh, lũ khốn! Tôi tức giận muốn ném từng tên, từng tên vào vạc dầu.
Từ dưới đất, Đầu Trâu, Mặt Ngựa cau có trồi lên, tay họ kéo sợi xích dài. Đám cô hồn tái nhợt định bỏ trốn. Tôi thấy bạn bè vui mừng chạy qua, hy vọng họ thấy mình.
"Hoa nhỏ... cô sao lại ở đây?" Mặt Ngựa quả trợn mắt. Tôi nhảy cẫng lên ôm cổ hắn, lắc lắc.
"Lo công vụ trước." Đầu Trâu ho khan, gã luôn tận tụy làm việc.
Tôi không làm khó họ, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Ta bị kẹt vào một đoạn ký ức, có cách nào thoát ra?"
"Đợi ký ức kết thúc, hoặc tìm người mạnh hơn chủ thể, nhờ người đó đẩy ngươi ra." Đầu Trâu điềm tĩnh đáp, xong chỉ tay vào rừng cây tối tăm đằng xa: "Kia còn một hồn sắp lìa."
Mặt Ngựa gật đầu. Tôi hốt hoảng nhớ tới U Châu cùng Văn phu nhân. Khi chúng tôi tới nơi, toàn thân U Châu đều bị cành cây đâm rách da. Văn bà được nàng ôm, một chút trầy xước cũng không có. Gió mang vị lạnh khiến bà khẽ rùng mình. U Châu nhíu mày, đem áo khoác đắp cho người. Nàng quả nhiên hiếu thải. Chỉ tiếc, Văn bà hôn mê không cảm nhận được.
"Cô ta sắp chết?" Tôi chống cằm, nghiêng đầu nhìn Mặt Ngựa. Tôi đoán U Châu chết hôm nay nhưng không chịu xuống âm ty, cứ níu kéo thân xác sắp phân hủy kia cho tới lúc gặp tôi với Giao Long.
"Là bà ta!" Mặt Ngựa chỉ tay vào Văn phu nhân. Tôi há hốc, đang yên đang lành tự nhiên quy thiên, vô lý cũng phải có chừng mực chứ.
Trong lúc tôi đôi co với Mặt Ngựa, từ lùm cây phía sau U Châu, một cặp mắt đỏ ngầu, lù lù xuất hiện. Giác quan nàng cực nhạy, vừa nghe mùi gió liền giật mình quay đầu lại. Tiếng gầm gừ đói khát khiến người ta bủn rủn. Con mãnh hổ bị mùi máu tanh trên chùa dẫn dụ tới. Tôi vội vã lay Mặt Ngựa: "Ngươi cứu họ đi."
Gã cúi đầu, ngượng ngùng: "Ta chỉ biết bắt hồn, không biết bắt hổ."
Tôi đạp hắn một cái, thật vô dụng mà.
"Hổ tinh, ngươi biết ta có sức mạnh, ăn ta có lợi hơn phu nhân chứ?" Nói đoạn U Châu lui về mấy bước. Con mãnh thú gầm gừ, ngửi ngửi một chốc, liền chuyển hướng tiến theo nàng. Tôi biết nó tính xử nàng xong sẽ quay lại chén Văn bà. Đằng nào người đang bất tỉnh đâu thể chạy. Chuyện con vật có thể nghĩ, U Châu đương nhiên rõ, nàng dóc toàn lực chạy thật xa. Đây là núi, chắc chắc sẽ đụng vách núi hoặc vực sâu. Nàng muốn nó chết cùng mình.
Quả nhiên, chưa chạy bao xa liền đụng bờ đá cheo leo. Cùng đường, nàng lao tới túm cổ con mãnh thú, dùng toàn bộ ma pháp sót lại lôi nó lao về trước. Tiếng gầm tức giận vang vọng khắp các cánh rừng. Chim muôn đang ngủ cũng giật mình vỗ cánh phạch phạch. Nhất thời xao động liền yên tĩnh tới đáng sợ.
U Châu không thể chết, dù tôi muốn rời khỏi đây nhưng tuyệt đối không phải dùng cách này. Quỷ Mặt Ngựa vỗ vỗ vai tôi: "Thật ra, lúc ngươi gặp ta, trật tự thời gian đã xáo trộn. Chúng ta tương ngộ trong ký ức nàng không có, nàng ra đi rồi..."
Tôi hoàn toàn chẳng nghe đau đớn, gắn kết đã đứt. Nàng đi thật rồi sao? Sao có thể... Văn Ngọc chưa biết nàng hy sinh cho mẫu thân chàng như thế nào. Bao nhiêu ủy khuất phải chịu, ai sẽ biện minh cho nàng.
"U Châu, cô không thể đi!" Tôi gào lớn, dưới vực vọng lại: "Đi... đi..." Quả nhiên, đi thật rồi...
Chỉnh sửa lần cuối: