Phần 1 - Chương 6
Bình minh nhấp nhô theo làn nước biển xanh biếc, bốn con rùa lớn khiêng một chiếc bè gỗ chậm rãi tiến vào bờ. Trên bè, tà áo đỏ nhè nhẹ bay, mái tóc dài đen mượt như tơ của nữ nhân rủ qua vai, rơi tự do xuống lòng ngực nam tử áo trắng đang nằm. Đáy mắt nàng thâm trầm, lúc yêu thương âu yếm, lúc mơ hồ phản phất oán hận. Bàn tay búp măng, nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt đôi mắt nhắm nghiền của y, tiện thể trêu đùa cánh mũi cao ráo.
"Cô nương làm gì vậy? Nam nữ hữu biệt..." Bất ngờ, chàng tỉnh dậy.
"Chàng đang nắm tay ta đấy." Nàng che miệng cười, ánh mắt rơi trên cổ tay bị chàng giữ chặt. Chàng vừa tỉnh, thấy nàng sờ má mình, vốn định gạt tay nàng, nhưng có gì đó hút chúng dính vào nhau.
"Ta... không cố ý" Chàng bối rối, thần sắc có chút hỗn loạn, tay cố rút về mãi chưa được.
Nàng nghiêng nghiêng đầu thích thú, biểu hiện đáng yêu vô cùng. Rất lâu sau, chàng thở dài bất lực. Nàng cười: "Ta ôm công tử cả đêm qua, chỗ nào trên người cũng bị sờ... công tử nói nam nữ hữu biệt, vậy nên tính sao cho phải."
Chàng ngẩn ra. Tôi cũng ngẩn ra. Chiêu số lợi hại, vị cô nương lanh lợi này, nhìn thế nào cũng đâu giống U Châu phu nhân với đôi mắt xa xăm, mịt mờ, thăm thẳm.
"Tôi không ngại gả cho chàng." Nàng khi nói đầu hơi cúi thấp, vẻ ngượng ngùng thiếu nữ rất mê hồn.
"Nhưng... ta ngại. Ta đã có hôn ước với thanh mai trúc mã." Chàng không nhanh không chậm nói rõ, chỗ quan trọng còn đặc biệt nhấn mạnh.
Đáy mắt nàng phản chiếu mặt nước lấp lánh: "Tôi chấp nhận làm tiểu thiếp."
Chàng, mày thanh khẽ động. Thở dài một tiếng rồi im lặng.
Im lặng mãi chẳng rút tay về được, chàng ão não nói: "Ta nguyện lòng chỉ lấy một nương tử, trọn đời trọn kiếp bảo vệ che chở cô nương ấy, quyết không san sẻ tình cảm cho cô nương khác. Nàng, vì cứu ta mà hủy mất thanh danh, chỉ cần ta chết đi, chuyện này có thể xem như chưa từng xảy ra."
Chàng nói nhiều, kỳ thực là không muốn mắc nợ nàng. Gương mặt trong như gương bỗng tối sầm, nàng ngã người về sau, thoáng cười lạnh lẽo: "Chàng cứ sống mà cưới người mình yêu. Nhưng ta chắc chắn tình cảm không bao giờ trọn vẹn... khi ta chết trước mặt chàng."
Nàng nhìn mảnh mai, kỳ thực nội tâm rất quyết liệt. Là hối hận, là cảm kích hay day dứt cũng được, nàng có cách khiến chàng một đời không yên ổn.
Bàn tay vừa nới lỏng lại bị chàng dùng sức giữ lại. Mái tóc nàng khẽ chạm mặt nước, mênh man trôi.
"Cô nương, dùng cách này ép ta có quá tiểu nhân?" Chàng nhíu mày, giọng đanh thép chất vấn.
Tia nắng nhảy múa trong tròng mắt lưu ly, qua vai chàng, nàng thấy bầu trời trong xanh: "Chàng mới là quân tử."
Hai từ "Quân tử" đánh mạnh vào cái "Tôi" vĩ đại của kẻ đọc sách thánh hiền. Quân tử không thể vong ân bội nghĩa. Quân tử càng không dùng cái chết để trốn tránh trách nhiệm. Một câu khiến chàng tiến thoái lưỡng nan, nàng giỏi!
"Hai... i... Ta về thưa qua cùng mẹ. Người đồng ý cưới cô nương thì ta không còn gì để nói." Chàng kéo nàng vào, cẩn thận lấy khăn lau đuôi tóc ướt sũng, chậm rãi tiếp: "Nhưng, cô nương hãy nhớ kỹ, ta nhất định chẳng cho cô bất kỳ tình cảm nào."
Trong lòng dâng lên chút hỗn loạn, khẽ xót xa, trong sự đớn đau, tia căm hận mỏng manh xẹt qua, từ tim theo máu truyền khắp tứ chi, tôi cúi người ôm ngực. Đây là tâm tư của U Châu phu nhân. Nàng từ lúc bắt đầu đã sai, rốt cuộc là yêu quá nhiều hay chấp niệm quá sâu mà tự hủy hoại chính mình.
Thoáng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt phản phất chút chán ghét của Văn Châu, tim tôi không ngừng siết chặt.
Bỗng nhiên, tôi muốn thay đổi kết thúc bi thảm này...
***
Mồng ba tháng ba, bên bờ sông Cả.
"Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi mái nước song song
Thuyền về sóng lại sầu trăm ngả
Củi một cành khô lạc mấy dòng"(1)
Nước sông trường giang cuồn cuộn mênh mang, dưới tàn hoa gạo đỏ rực, nàng thân áo đỏ kiêng cường cao ngạo. Có kẻ qua đường cảm khái dung mạo nàng đứng lại họa thơ. Lại có người thương hương tiếc ngọc tặng cái nón che đầu. Người qua kẻ lại quan tâm nàng, chỉ người nàng quan tâm dường như quên mất sự tồn tại của nàng.
Hoành hôn rủ màu tím thê lương, hoa lục bình trơ trội, lẻ loi mặc nước cuốn đi. Nhìn hoa cùng cảnh ngộ, lòng khẽ dâng nỗi bi thương.
"Cô nương... người là U Châu..."
Nghe tiếng gọi sau lưng, nàng thu tầm mắt xa xăm dịu vợi, xoay lưng lạnh nhạt gật đầu.
"Cậu Ngọc sai tôi trao tâm thơ cho cô nương." Nói đoạn gã đầy tớ lục hai túi áo, lấy ra mảnh giấy nhăn nhúm đưa cho nàng.
U Châu đón lấy, bên trong nét chữ cẩu thả, vội vàng "Ta bận, chưa đón cô được, về đi!" Mấy chữ hằn sâu vào đồng tử mở to, khóe môi U Châu vô thức cong lên tà ác.
Nàng hạ mình làm tiểu thiếp, chàng liền đối với nàng như tiểu thiếp. Một tờ giấy nát mà muốn xua đuổi sao. Với ai thì được, với nàng thì miễn. U Châu yêu hận rõ ràng, nàng nhường, chàng lấn tới, vậy thì cứ lưỡng bại câu thương. Chàng làm nàng đau, nàng khiến Văn gia trên dưới không yên.
"Ngươi nhắn với hắn, không yêu thì hận." Ngữ khí lạnh lẽo xuyên qua màn nhĩ tên đầy tớ, gã giật mình co giò chạy mất.
Bóng U Châu ngã dài dưới ánh tà dương, nhìn nàng cao ngạo, xa cách lạng lùng, kỳ thực trong lòng có hai ngọn lửa kịch liệt đấu tranh. Hận - yêu, yêu - hận, chẳng phải cả hai đều cần một đôi mới kết thành sao. Chỉ là... không phải ai cũng hiểu.
(1): Tràng Giang - Huy Cận.
Bình minh nhấp nhô theo làn nước biển xanh biếc, bốn con rùa lớn khiêng một chiếc bè gỗ chậm rãi tiến vào bờ. Trên bè, tà áo đỏ nhè nhẹ bay, mái tóc dài đen mượt như tơ của nữ nhân rủ qua vai, rơi tự do xuống lòng ngực nam tử áo trắng đang nằm. Đáy mắt nàng thâm trầm, lúc yêu thương âu yếm, lúc mơ hồ phản phất oán hận. Bàn tay búp măng, nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt đôi mắt nhắm nghiền của y, tiện thể trêu đùa cánh mũi cao ráo.
"Cô nương làm gì vậy? Nam nữ hữu biệt..." Bất ngờ, chàng tỉnh dậy.
"Chàng đang nắm tay ta đấy." Nàng che miệng cười, ánh mắt rơi trên cổ tay bị chàng giữ chặt. Chàng vừa tỉnh, thấy nàng sờ má mình, vốn định gạt tay nàng, nhưng có gì đó hút chúng dính vào nhau.
"Ta... không cố ý" Chàng bối rối, thần sắc có chút hỗn loạn, tay cố rút về mãi chưa được.
Nàng nghiêng nghiêng đầu thích thú, biểu hiện đáng yêu vô cùng. Rất lâu sau, chàng thở dài bất lực. Nàng cười: "Ta ôm công tử cả đêm qua, chỗ nào trên người cũng bị sờ... công tử nói nam nữ hữu biệt, vậy nên tính sao cho phải."
Chàng ngẩn ra. Tôi cũng ngẩn ra. Chiêu số lợi hại, vị cô nương lanh lợi này, nhìn thế nào cũng đâu giống U Châu phu nhân với đôi mắt xa xăm, mịt mờ, thăm thẳm.
"Tôi không ngại gả cho chàng." Nàng khi nói đầu hơi cúi thấp, vẻ ngượng ngùng thiếu nữ rất mê hồn.
"Nhưng... ta ngại. Ta đã có hôn ước với thanh mai trúc mã." Chàng không nhanh không chậm nói rõ, chỗ quan trọng còn đặc biệt nhấn mạnh.
Đáy mắt nàng phản chiếu mặt nước lấp lánh: "Tôi chấp nhận làm tiểu thiếp."
Chàng, mày thanh khẽ động. Thở dài một tiếng rồi im lặng.
Im lặng mãi chẳng rút tay về được, chàng ão não nói: "Ta nguyện lòng chỉ lấy một nương tử, trọn đời trọn kiếp bảo vệ che chở cô nương ấy, quyết không san sẻ tình cảm cho cô nương khác. Nàng, vì cứu ta mà hủy mất thanh danh, chỉ cần ta chết đi, chuyện này có thể xem như chưa từng xảy ra."
Chàng nói nhiều, kỳ thực là không muốn mắc nợ nàng. Gương mặt trong như gương bỗng tối sầm, nàng ngã người về sau, thoáng cười lạnh lẽo: "Chàng cứ sống mà cưới người mình yêu. Nhưng ta chắc chắn tình cảm không bao giờ trọn vẹn... khi ta chết trước mặt chàng."
Nàng nhìn mảnh mai, kỳ thực nội tâm rất quyết liệt. Là hối hận, là cảm kích hay day dứt cũng được, nàng có cách khiến chàng một đời không yên ổn.
Bàn tay vừa nới lỏng lại bị chàng dùng sức giữ lại. Mái tóc nàng khẽ chạm mặt nước, mênh man trôi.
"Cô nương, dùng cách này ép ta có quá tiểu nhân?" Chàng nhíu mày, giọng đanh thép chất vấn.
Tia nắng nhảy múa trong tròng mắt lưu ly, qua vai chàng, nàng thấy bầu trời trong xanh: "Chàng mới là quân tử."
Hai từ "Quân tử" đánh mạnh vào cái "Tôi" vĩ đại của kẻ đọc sách thánh hiền. Quân tử không thể vong ân bội nghĩa. Quân tử càng không dùng cái chết để trốn tránh trách nhiệm. Một câu khiến chàng tiến thoái lưỡng nan, nàng giỏi!
"Hai... i... Ta về thưa qua cùng mẹ. Người đồng ý cưới cô nương thì ta không còn gì để nói." Chàng kéo nàng vào, cẩn thận lấy khăn lau đuôi tóc ướt sũng, chậm rãi tiếp: "Nhưng, cô nương hãy nhớ kỹ, ta nhất định chẳng cho cô bất kỳ tình cảm nào."
Trong lòng dâng lên chút hỗn loạn, khẽ xót xa, trong sự đớn đau, tia căm hận mỏng manh xẹt qua, từ tim theo máu truyền khắp tứ chi, tôi cúi người ôm ngực. Đây là tâm tư của U Châu phu nhân. Nàng từ lúc bắt đầu đã sai, rốt cuộc là yêu quá nhiều hay chấp niệm quá sâu mà tự hủy hoại chính mình.
Thoáng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt phản phất chút chán ghét của Văn Châu, tim tôi không ngừng siết chặt.
Bỗng nhiên, tôi muốn thay đổi kết thúc bi thảm này...
***
Mồng ba tháng ba, bên bờ sông Cả.
"Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi mái nước song song
Thuyền về sóng lại sầu trăm ngả
Củi một cành khô lạc mấy dòng"(1)
Nước sông trường giang cuồn cuộn mênh mang, dưới tàn hoa gạo đỏ rực, nàng thân áo đỏ kiêng cường cao ngạo. Có kẻ qua đường cảm khái dung mạo nàng đứng lại họa thơ. Lại có người thương hương tiếc ngọc tặng cái nón che đầu. Người qua kẻ lại quan tâm nàng, chỉ người nàng quan tâm dường như quên mất sự tồn tại của nàng.
Hoành hôn rủ màu tím thê lương, hoa lục bình trơ trội, lẻ loi mặc nước cuốn đi. Nhìn hoa cùng cảnh ngộ, lòng khẽ dâng nỗi bi thương.
"Cô nương... người là U Châu..."
Nghe tiếng gọi sau lưng, nàng thu tầm mắt xa xăm dịu vợi, xoay lưng lạnh nhạt gật đầu.
"Cậu Ngọc sai tôi trao tâm thơ cho cô nương." Nói đoạn gã đầy tớ lục hai túi áo, lấy ra mảnh giấy nhăn nhúm đưa cho nàng.
U Châu đón lấy, bên trong nét chữ cẩu thả, vội vàng "Ta bận, chưa đón cô được, về đi!" Mấy chữ hằn sâu vào đồng tử mở to, khóe môi U Châu vô thức cong lên tà ác.
Nàng hạ mình làm tiểu thiếp, chàng liền đối với nàng như tiểu thiếp. Một tờ giấy nát mà muốn xua đuổi sao. Với ai thì được, với nàng thì miễn. U Châu yêu hận rõ ràng, nàng nhường, chàng lấn tới, vậy thì cứ lưỡng bại câu thương. Chàng làm nàng đau, nàng khiến Văn gia trên dưới không yên.
"Ngươi nhắn với hắn, không yêu thì hận." Ngữ khí lạnh lẽo xuyên qua màn nhĩ tên đầy tớ, gã giật mình co giò chạy mất.
Bóng U Châu ngã dài dưới ánh tà dương, nhìn nàng cao ngạo, xa cách lạng lùng, kỳ thực trong lòng có hai ngọn lửa kịch liệt đấu tranh. Hận - yêu, yêu - hận, chẳng phải cả hai đều cần một đôi mới kết thành sao. Chỉ là... không phải ai cũng hiểu.
(1): Tràng Giang - Huy Cận.
Chỉnh sửa lần cuối: