Kế hoạch tình đầu - Cập nhật - MiO

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 14.


“Thời điểm cảm thấy chán nản không có lý do rõ ràng, có thể chỉ ra rằng bạn đang thật sự thiếu một ai đó”

~~~
Xét vào hoàn cảnh hiện tại, nếu tôi mặt dày mày dạn đi hỏi Minh Duy rằng: “Anh có thích em không?” Thì 100% câu trả lời sẽ là “Không” Biết rõ mà còn liều mạng đâm đầu vào thì rõ ràng đó không phải là tôi rồi. Vì vậy tôi đã thực hiện một kế sách vô cùng tuyệt vời: Hữu xạ tự nhiên hương.

Tôi và Minh Duy ngoài mối quan hệ bạn bè xã giao bình thường thì chẳng là gì của nhau cả, nếu không muốn nói là người dưng. Con bạn thân ái của tôi đã chủ động tỏ tình với một chàng trai làm bạn thân với nhau 5 năm mà còn thất bại kia kìa, huống gì đến mối quan hệ sơ sài này của cả hai. Khi không lại đến hỏi người ta có thích mình hay không, chỉ có đồ điên mới đồng ý mà thôi. Vậy nên, trước hết tôi phải kéo gần khoảng cách mối quan hệ của hai người lại, bằng cách nào ư? Bằng một cách có hơi lỗi thời một chút nhưng trong trường hợp này thì chắc chắn hiệu nghiệm, đó chính là gia tăng tần suất gặp mặt.

Khổ nỗi, lớp 11V yêu dấu của tôi nằm tít ở tầng 4, còn lớp của Minh Duy lại nằm ở tầng trệt. Đúng là một khoảng không địa lý đầy thương đau. Tôi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài phải tranh thủ những lần đi photo tài liệu cho lớp, những lần học tiết Thể dục hoặc Quốc phòng để lượn lờ trước cửa lớp 12T2, và tất nhiên, học sinh chăm ngoan như kiểu của Minh Duy lại là người ít ra khỏi lớp, kẻ đó chỉ toàn ngồi trong lớp ngẫm triết lí với cái điện thoại đáng ghét mà thôi. Đau thương chưa! Nhưng cũng không phải số tôi đen đủi tới mức không gặp được anh, nhưng gặp thì sao, tôi cũng không biết nói gì, chỉ là mỉm cười xã giao rồi rời đi thẳng. Xong lại tiếc nuối sao mình không chịu mở lời. Đúng là khổ tâm quá thể rồi!

Không ổn rồi, kế sách này còn tiếp diễn chắc một năm sau đi chăng nữa tôi cũng chẳng quen được Minh Duy, xem ra phải đổi sách lược thôi.

Sáng hôm sau. Trời tháng Giêng lạnh lẽo làm đứa lười nhác như tôi lại càng muốn lười hơn, cứ cuộn mình trong chăn không muốn chui ra, mặc cho đồng hồ báo thức cứ réo lên liên hồi. Cái đồng hồ chết tiệt!

Tôi mở mắt, với tay lấy cặp kính quờ quạng đeo lên mắt, nheo đôi mắt còn nhập nhèm vì buồn ngủ nhìn đồng hồ. Đồng hồ điểm 4h45’ sáng. Nhảm nữa!!! Sao mới tinh mơ đã báo thức vậy hả? Còn đang định tắt hẳn báo thức ngủ cho ngon thì tôi bất giác nhớ lại tối hôm qua

“Nhoài người qua tắt đèn bàn học, tôi sẵn tiện cầm lấy điện thoại cài đặt báo thức.

“Ngày mai phải dậy sớm một chút! Vào trường sớm quan sát tình hình mới được!”

Tôi cầm điện thoại, thay vì chỉnh đồng hồ báo thức lúc 6 giờ thì lại chỉnh lúc 5 giờ. Nhưng vì sợ bản thân nằm lăn lộn ngủ nướng nên đành nhỉnh thêm 15 phút cho an toàn.”

Trời! Sao tôi phải khổ như thế này nhỉ! Tôi nằm trên giường, tự nhủ ít nhiều gì cũng còn 15 phút nữa, thôi thì cứ lăn lộn cho thỏa thích đi! Nhưng rồi tôi không cách nào “nướng” thêm phút nào, chỉ đành thức dậy sửa soạn để đi học.

Tôi đi thong thả vào ngôi trường vắng lặng trong buổi sáng sớm. Những ô cửa còn đóng kín, hành lang trường tĩnh lặng đến vô cùng. Tôi cố gắng thả bước thật chậm ngang lớp 12T2. Ưm… Vẫn còn chưa có ai vào ư? Tôi mang theo một chút cảm xúc không tên mà chầm chậm đi lên lớp.

Tôi thường hay đi muộn vì ngủ quá say sưa. Thông thường còn khoảng mười phút nữa reng chuông vào học tôi mới chịu xuất hiện, Buổi sáng nào cũng vậy, tôi cũng tất tả, cũng vội vàng đạp xe đến trường. Duy chỉ có hôm nay, lần đầu tiên tôi đến trường sớm đến như vậy, lần đầu tiên trong tôi có một cảm giác vô cùng khác lạ. Sân trường im vắng, những gió sớm lành lạnh thổi qua làm chậu hoa treo trước hành lang lớp tôi khẽ rung rinh. Vị trí tôi đứng hiện tại có thể trông xuống hành lang lớp của anh, có thể quan sát được người ra kẻ vào của lớp anh. Haizz… Tại sao giờ này còn chưa đi học nhỉ? Chẳng lẽ hôm nay nghỉ học sao? Không phải, lớp 12 là phải học siêng lắm, làm sao nói nghỉ là nghỉ học được?

“Kem! Bữa nay động đất hay sao mà bà đi học sớm vậy hả?” Con bạn phụ trách mở cửa lớp phải tròn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy tôi. Tôi cười gượng gạo, nói nhỏ đủ hai đứa nghe.

“Có gì lạ đâu! Tại tôi… không ngủ được thôi mà!” Thú thật, tôi không phải là lần đầu tiên nói dối nhưng không hiểu sao lần này lại thấy ngượng miệng một cách khác biệt, tôi càng che giấu, người ngoài càng dễ nhận ra hơn. Nó không trả lời, lặng thinh mở cửa nhưng nét mặt không có vẻ gì là không tin tưởng. Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Vô lớp đi trời! Làm gì đừng lì ngoài hành lang vậy má!!!” Nó gào tướng lên, hành lang vắng lặng vang đi dội lại tiếng hét đó, tôi giật mình suýt chút ném ổ bánh mì đang gặm dang dở trên tay xuống hành lang. Đúng là làm chuyện bất chính rồi cũng có ngày chết vì đứng tim.

Tôi bước vào lớp, đặt cặp lên bàn, vốn dĩ định ngồi yên trong lớp nghe nhạc cho nhàn nhã nhưng rồi bất chợt cảm thấy trong lòng khó chịu, bình thường khi bật nhạc là tôi chìm đắm trong giai điệu luôn, nhưng mà hiện tại tôi như người mất hồn, những bản nhạc đó chẳng còn sức hấp dẫn với tôi nữa. Tôi theo cảm tính đứng lên, rảo bước thẳng ra hành lang, nhoài người trông xuống lớp 12T2. Nhìn từ dưới lầu lên thì trông như đang hóng gió, ngắm cảnh trời mênh mông nhưng thật ra chỉ có đứng cạnh bên mới biết đôi mắt tôi đăm đăm không chớp nhìn thẳng vào lớp 12T2.

Tôi đứng liên tục gần nửa tiếng đồng hồ không di không chuyển. Lũ bạn trong lớp lần lượt xuất hiện, tôi thấp thỏm lo sợ chúng nó phát hiện tôi có gì bất thường, nhưng may thay chúng nó chỉ xem tôi như một đứa dở hơi giữa chợ, chẳng quan tâm chi mấy, chỉ lướt mắt qua một cái rồi bước thẳng vào lớp.

Tôi dùng đôi mắt cận hơn 8 độ của mình trông ngóng đến rã rời. Ngay lúc tôi muốn buông xuôi nhất, cảm thấy mình hứng đủ gió lạnh buổi sớm mai, toan cất bước đi vào lớp thì trông thấy một bóng người khá quen thuộc. Bóng người cao cao mặc áo khoác oversize sọc màu da cam, lưng đeo balô màu đen, dáng đi như bay từ cổng trường bước vào theo hướng hành lang lớp 12T2. Tôi há hốc mồm, cảm giác tim mình như có một dòng suối mùa xuân ấm áp chảy qua, cảm thấy những trận gió kia không còn lạnh lẽo mà mang theo một hơi thở thanh mát, trong lành của sớm mai, đôi mắt mỏi nhừ của tôi cũng đột ngột trong hẳn lên, tôi cảm tưởng như mình đang thay vào một đôi mắt của đại bàng vậy, có thể nhìn xuyên ngàn dặm. Tôi cố chống mắt lên, nhoài người ra khỏi thanh chắn để nhìn cho rõ, bóng người đó thấp thoáng sau bóng cây, tôi cảm thấy vui vẻ đến khó tả, vui vẻ đến hạnh phúc ấy chứ.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi bóng khuất của những tàn cây, nỗi thất vọng tràn ngập trong tâm trí tôi. Tại sao? Người đó vốn dĩ chỉ có dáng vẻ giống mà thôi chứ chẳng phải là Minh Duy. Vậy là tôi vui mừng quá sớm rồi sao? Sự vui vẻ kia đều là do trình độ hoang tưởng của tôi tạo nên hay sao? Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân đang bị ném từ một nơi rực rỡ nắng xuân sang chốn băng tuyết phủ đầy vậy. Thật là khó chấp nhận. Một cảm giác nghẹn lại, mệt mỏi, chán nản trong chớp mắt phủ lấy tâm tư tôi. Tôi lết thân xác mệt nhoài như vừa mới chịu mười đại cực hình vào lớp. Tay chân thì tê cóng, lạnh ngắt, môi thì tái lại vì hứng gió cả buổi. Tại sao tôi lại phải tự đày đọa bản thân mình kiểu này chứ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 15.

Suốt nửa ngày học, tôi trầm lắng đến độ bản thân cũng lấy làm kinh ngạc. Tôi không cười đùa, không nói năng linh tinh, không nhảy nhót tưng bừng như ngày thường. Im lặng đến mức bản thân suýt tin mình đã tan biến hẳn. Tâm hồn tôi cứ trôi mải miết về một nẻo xa xăm nào đó, cảm xúc tôi cứ hỗn độn không cách nào phân loại và gọi tên. Cảm xúc đó chẳng phải vui, nhưng cũng chẳng là buồn, như thể có một thứ gì đó níu lại những cảm xúc bay bổng hằng ngày, kéo tâm trạng tôi chùng chình lại như con thuyền nhỏ đang trôi trên sông lớn. Lại có cảm giác muốn chối bỏ tất cả những gì mình nghĩ đến, chỉ muốn giữ khư khư một bộ óc rỗng tuếch, chẳng có nghĩ suy phiền toái gì cả.


Những buổi học cứ âm thầm trôi qua, tâm trạng tôi cũng rối như tơ vò. Tôi lật đật chạy ra khỏi lớp đầu tiên (dĩ nhiên là sau giáo viên) khi tiếng chuông tan học vừa điểm. Rốt cuộc tôi đang trông chờ điều gì vậy chứ? Tôi thực sự chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa.


“Trời ơi à! Con Kem làm gì mà nó chạy ghê vậy? Chó rượt nó à?!”


“Ai biết! Bình thường thì lề mề, là đứa ra về chót lớp vậy mà…”


“Chắc nó bận gì đó! Ui… Nó thất thường lắm!”


“Thôi kệ nó đi tụi bây ơi!”


Mặc đám bạn cùng lớp bàn tán xôn xao, tôi vác cặp lao như bay trên hàng lang, bằng tốc độ kinh khủng nhất từ trước đến nay đi thẳng đến tầng trệt. Tôi vừa chạy cầu thang vừa thở đến tang thương. Cái cầu thang mà hàng ngày tôi vẫn leo trèo nhưng hiện tại tôi mới phát hiện mình quả là siêu nhân!!! Chưa đầy hai phút tôi đã leo xong bốn tầng lầu. Khâm phục!


Chân vừa chạm đất tầng trệt, tôi đứng thở dốc nhưng vẫn cố lết đến hướng lớp 12T2. Cố lên, sắp đến nơi rồi. Tôi thở phào may mắn và thấy nhen nhóm chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng khi thấy lớp 12T2 chưa tan lớp. Mừng quá! Vậy là chạy xuống kịp lúc rồi! Tôi đứng nép bên sảnh, nơi giao nhau với hành lang của lớp 12T2, một nơi quá ư tuyệt vời để có thể “ngắm trộm” một người. Chắc là tiết Văn cuối rồi, chỉ có tiết Văn mới cho ra muộn thế mà thôi! Mà cũng chẳng sao, vậy càng dễ có cơ hội chạm mặt hơn!


Lớp bên cạnh là lớp của Sếu – 12T1. Vừa bước chân ra khỏi lớp, thấy tôi nó liền lao tới ầm ầm:


“Woa! Sao bữa nay bà chịu đứng chờ tôi ra về chung vậy? Tôi cảm động quá à!!!”


“Gì? Ai đứng chờ bà? Tôi á hả? Hồi nào trời? Tự đề cao bản thân quá bà ơi!!!”


“Ủa? Vậy sao không về đi? Đứng trong lãnh địa của tôi làm gì?”


“…Chờ người!”


“Người nào mà có giá hơn tôi nữa vậy? Có thể để bà từ tầng bốn trèo xuống đây, mỏi mắt trông chờ???”


Đoạn đối thoại của tôi và nó rất được mọi người qua lại trên sảnh “lưu tâm” đến. E hèm! Con nhỏ này sao hôm nay nó lại đâm đầu ra đây phá chuyện tốt của tôi nhỉ? Tôi còn chưa muốn nói cho nó biết đâu. Bởi vì cách đây không lâu tôi còn tự tin vỗ ngực, gào tướng lên phán rằng tôi sẽ chẳng bao giờ thích Minh Duy, nếu bây giờ tôi nói ra vậy chẳng phải tôi sẽ bị nó chì chiết cho tới chết luôn sao? Nó đã biết quá nhiều bí mật của tôi rồi cơ, dù chuyện này chắc cũng chẳng giấu được lâu nhưng thôi kệ, giấu được bao lâu thì cứ giấu đi.


“Tôi… chờ… chờ bạn bè!” Tôi chữa cháy câu nói của mình một cách vô cùng gượng gạo. Người ngoài chỉ có dùng nửa con mắt cũng biết tôi đang nói dối. Tệ thật! Quả nhiên, tôi bị nó bóc mẽ ngay:


“Hơ hơ… Bà tưởng tôi mới sinh ngày hôm qua hả? Chờ bạn bè? Lý do quá miễn cưỡng, không thể nào chấp nhận nổi... Thôi! Tôi biết bà chờ tôi mà! Giấu hoài luôn á!”


Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thôi thì cứ để nó ảo tưởng vậy cho khỏe. Cũng may nó không phát hiện ra, nếu không tôi cũng không biết đường đâu mà xử lý nữa. Tôi cười huề vốn, gật đầu lia lịa: “Ừm! Đúng rồi. Tôi định chờ bà để hỏi bài tập toán nè!”


Lập tức, khuôn mặt tươi cười niềm nở của nó xịu xuống, lầm lì nhìn tôi: “Gì? Gì? Hỏi gì nữa?”. Tôi nhe răng, cố cười hùa theo: “Hỏi bài toán Đại số.” Nó nhìn tôi chừng vài phút sau đó quẳng cho tôi một câu cực kỳ tỉnh: “Ủa? Tôi là cái đinh gì mà phải có nghĩa vụ chỉ bài bà. Bận rồi!”


Tôi bất động, thở phào, may là không bị phát hiện. Nếu không chắc là… tiêu quá! Một bóng người quen thuộc lướt qua mắt tôi. Tôi ngẩn ngơ đứng đó, há mồm nhìn trân trân. Là anh. Đúng là anh rồi! Nhưng, lần thứ n tôi tự giận bản thân mình vô cùng, bởi vì đến lúc tôi vận động được bộ não, hồi sinh lại muốn đuổi theo thì anh đã đi mất dạng. Khốn – kiếp thật! Chẳng lẽ tôi và anh không có duyên với nhau sao? Tôi không phải là đứa mê tín, không tin nhiều vào số phận nhưng lần này bất chợt bị lung lay ý chí. Không phải, mọi chuyện đều phụ thuộc vào bản thân mình mà. Lần sau phải tiếp cận được, năm tháng còn dài mà!
 

rain123

Gà con
Tham gia
23/7/14
Bài viết
6
Gạo
0,0
Tác giả viết đúng tâm lí người đang tương tư quá. Mà đọc thấy Kem yêu đơn phương thấy tội nghiệp quá.

P/s: Gần hết nghỉ lễ mà tác giả chưa chịu post chương mới là sao!!!!!!
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 16.


Tôi đã biết chăm chút ngoại hình của mình hơn nhiều. Trước giờ đi học, tôi rất lười mang tất da đi học, rất lười tạo kiểu tóc, rất lười son phấn trên mặt. Tôi toàn tranh thủ ngủ phút giây nào hay phút giây nấy, nên tôi thường xuyên tất tả mỗi buổi sáng. Nhưng hiện tại, tôi lại cam tâm dậy sớm từ lúc Năm giờ, son lên môi một lớp son hồng, tạo một kiểu tóc nhìn thật dịu dàng và thùy mị, lục lọi trong ngăn tủ sâu như cái hố đen vũ trụ, vất vả lôi ra đôi tất da mua từ năm lớp 10 mà chưa chịu mang dù chỉ một lần.


Tôi thay đổi đến mức tôi cũng ngỡ ngàng luôn. Thay vì tất tả đạp xe như tên thì tôi thong thả đến trường trong hơi gió lạnh của buổi sớm. Lần thứ hai trong tuần tôi lại đến sớm, và lớp anh cũng vắng hoe không có một bóng người.


Gì kỳ cục vậy? Gì ngang trái vậy? Gì thảm khốc vậy? Lớp 12 gì đâu mà lười phát ớn luôn. Khác với hôm qua, tôi không đi cầu thang với vận tốc của một con rùa nữa mà phóng như tên bay lên thẳng bốn tầng lầu vì sợ trong quá trình tôi lết cầu thang anh sẽ vào lớp rồi.


Đặt cặp sách lên bàn, xếp áo lạnh lên bàn, tôi lại bước ra hành lang đứng ngóng xuống lớp 12T2. Ôi trời ơi! Từ lúc nào một đứa như tôi lại bị rơi vào hoàn cảnh thê lương kiểu này?


“Kem! Làm gì hôm qua tới giờ cứ ra hành lang hoài vậy? Hóng gió sao?”


“…Ừ! Hóng gió thôi!” Nó mà biết tôi tương tư ai chắc tôi nhục mà chết mất. Mấy con nhỏ lớp tôi đẳng cấp nhiều chuyện của tụi nó không phải tầm thường đâu.


“Trời lạnh muốn chết mà mày đứng đây à? Không thấy lạnh sao?” Nó tròn mắt nhìn tôi như thể tôi vừa mọc thêm hai cái đầu nữa vậy. Hic! Ai nói là tôi không lạnh chứ? Tôi lạnh đến mức không động đậy nổi miệng luôn đây nè, lạnh đến mức cảm giác hai chân mình tê cóng, mất luôn cảm giác mỏi rồi đây nè. Phải công nhận là gió lạnh thiệt. Lớp tôi lại nằm ở tầng 4 nữa, hưởng gió rét là thấm luôn.


“Không.” Tôi cười cay đắng. “Thỉnh thoảng hít gió trời cũng tốt mà. Chứ… trốn trong lớp hoài ngộp lắm.” Tôi giải thích một cách miễn cưỡng. Mau vào lớp đi! Mau vào lớp đi!!! Tụi bây thật là phiền phức quá!!!


“Ừ. Nói cũng đúng, thôi để tao vào cất cặp rồi đứng chung với mày cho vui.” Nó cười rạng rỡ, tôi thì mặt tái lại, chưa kịp ngăn cản thì nó đã hành động rồi. Grừ! Tức quá! Phá hư chuyện tốt của tôi mà! Đang lúc bực bội, mắt tôi bất chợt bắt gặp một bóng người quen thuộc.


Cầu trời, cầu trời, cầu ông làm ơn đừng để con thất vọng nữa. Đừng có nói là do sự ảo tưởng của tôi nữa nha. Tôi dùng hết can đảm ngó mắt xuống lớp 12T2, một nụ cười rạng rỡ đập vào mắt tôi, chút nữa là tôi đứng không vững rồi. Tôi ngỡ ngàng, nhìn anh không chớp mắt. Là anh, đúng là anh rồi! Trời ơi, không uổng phí công sức tôi đứng đến mức rã rời hai chân.


Trái tim tôi đập như muốn cả thế giới nghe thấy, tôi có một cảm giác kỳ lạ, dường như mình không cần thở cũng có thể sống được. Tôi cười, tự có cảm giác như đang đứng trước mặt anh, cười nói vui vẻ với anh.


“HÙ!”.


“Á!!!!!!”. Tôi hoảng loạn thiếu chút nữa thì lao ra khỏi thanh chắn. Lạy trời, đây là tầng 4 đó, té xuống không chết cũng bị thương. “Mày nhát chết tao à?! Cái con nhỏ này…” Tôi tranh thủ trấn an trái tim bé bỏng của mình. Chẳng lẽ con này hôm nay bị động kinh rồi sao, bình thường nó vốn điềm tĩnh mà.


“Mày nhìn ngắm cái gì mà chăm chú ghê vậy?... Trời ơi! Đừng có nói với tao là… mày nhìn trai nha! Ghê thiệt! Mày yêu ai? Thằng nào? Nói!” Tôi chưa kịp nói gì nó đã nhảy xổ vào giành nói với tôi, miệng nói liên tục phán như thánh phán. Tôi không chen ngang được, tức giận gào tướng lên:


“Mày im coi! Trai cái gì! Yêu cái gì! Cái lớp như cái lò thiêu heo vậy đó, mày không cảm thấy nóng sao? Hiếm lắm mới có gió trời thanh mát như bữa nay, tao phải tận hưởng chứ!”


“À! Thì ra là vậy! Mày cũng khéo biện minh lắm đó! Tao thấy bữa giờ mày lạ lắm nha, có cái gì mờ ám dữ lắm nha, rốt cuộc là sao? Mày yêu ai?”


“Tao nói là không có!” Tôi nói, mắt vẫn không rời bóng người đang hào hứng chơi đá cầu dưới sân, cái cây chết tiệt ai trồng mà vô duyên, cản mất tiêu tầm nhìn của người ta là sao?


Tôi chưa bao giờ thấy anh vui vẻ, thoải mái đến như vậy. Nếu đôi mắt nhìn người của tôi không lầm, anh hẳn là người trọng tình nghĩa, trọng bạn bè lắm đây. Làm việc với nhau lâu như vậy, anh thường giữ một thái độ khách sáo, đôi khi có hơi lưu manh, nhưng đó chỉ là chọc ghẹo đôi chút thôi, nhưng thái độ hiện tại thì khác rất nhiều, anh vui vẻ, nét vui vẻ đó thể hiện rõ vô cùng. Tôi bất giác có chút cảm giác tủi thân, khó chịu. Ủa? Cảm giác này là sao chứ? Làm như bị bỏ rơi vậy đó! Hic! Đồ đáng ghét. Gặp tôi thì mặt nghiêm túc, nhăn nhó giống như mới bị mất tiền vậy, còn đi với lũ nhoi nhoi kìa thì tươi cười rạng rỡ như bắt được vàng vậy. Hứ! Tôi không cam tâm chút nào hết!
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 17.


Minh Duy, Minh Duy, Minh Duy… Trang vở cuối sau quyển tập Lịch Sử của tôi đầy cái tên “Minh Duy” ấy. Tôi đờ đẫn nhìn chúng, não bộ như ngừng hoạt động, mắt dõi chăm chăm cái tên này, mặc xó cho thầy đang hao hơi tổn sức giảng giải bài Thế chiến thứ hai. Rốt cuộc tôi phải làm gì đây? Tôi biết việc theo đuổi này giống như là việc không thể, là điều quá ư là… vô lý. Nhưng mà tôi không buông bỏ được, tôi không cam tâm chút nào cả!


Tức quá!!! Kem à, sao mày lại rơi vào hoàn cảnh bi thảm như thế này chứ!!! Tại sao?! Mày hãy trở về trạng thái ban đầu đi. Phải rồi, đây chẳng qua là cảm xúc do bản thân mình ngộ nhận mà thôi, là mình nghĩ rằng mình thích Minh Duy mà thôi, làm sao mình thích hắn ta được?! Phải rồi, mình không thích hắn, không theo đuổi nữa, không làm những cái trò vớ vẩn đó nữa, ngừng lại, ngừng mấy cái trò nhảm nhí kia lại nghe chưa?


Tôi thở dài não nề đầy khổ sở. Tay đang cầm cây bút đen, không nhận thức viết lên cổ tay trái mình chữ “M.Duy”.


“Ờ! Chữ mình cũng đẹp đó!” Sau khi phát hiện, tôi cũng không buồn xóa đi vì biết rằng chẳng ai khác ngoài mình thấy được mấy chữ này. Cứ coi như là nhắc nhở bản thân mình quên đi vậy!


Cả một ngày học tôi cứ ủ rũ như gà mắc tóc, lúc nào cũng mở tròn mắt nhìn mọi thứ, tôi rơi vào trạng thái mơ màng. Lặng lẽ đi học thêm, lặng lẽ về nhà, lặng lẽ ngồi nhìn laptop, lặng lẽ trèo lên giường ngủ. Đúng là khổ tâm, muốn bày tỏ mà không biết bày tỏ cùng ai. Hu hu… Khổ quá!


Tôi nhìn chằm chằm facebook của anh, anh đang làm gì nhỉ? Chắc là đang học rồi, bài nhiều vậy mà. Hay là đang nhắn tin với cô nào? Nhắn tin với chị Thủy 12V í! Chắc là không đâu, chắc là lo học rồi. Nick facebook “Minh Duy Võ” vẫn hiện lên chấm xanh, tôi thao thức muốn inbox chuyện trò cùng anh nhưng mở khung chat lên, nhìn thấy toàn bộ khung chat trống trơn, tôi không biết nói gì đành phải rút lui.


Haizz… Tôi tự thấy hối hận sao lúc trước thi Khoa học kỹ thuật chung lại không nhắn tin nói chuyện với anh, không xin số điện thoại của anh, không bắt chuyện với anh thường xuyên mà cứ điên rồ giữ cái ý nghĩ ngu ngốc không giao lưu với lớp Toán chứ. Để bây giờ, mọi chuyện chấm dứt rồi, muốn nói mà không có cớ để nói, muốn xin số điện thoại mà không biết cách mở miệng. Thật là… bực quá!


Ai nói cho tôi biết rốt cuộc tôi có nên tiếp tục hay không? Hiện tại tôi và anh chẳng khác gì người xa lạ hết, một người học 11 còn một người học 12, một người học Văn còn một người học Toán, một người học dốt còn một người thông minh. Trời ơi, sao chúng tôi lại đối nhau như hai con đường trái chiều vậy? Sao chúng tôi chẳng có lấy một điểm chung vậy chứ? Phải chăng chúng tôi vốn dĩ chẳng xứng với nhau?


Tôi thấy nghẹn lại, chấm xanh trên khung trò chuyện bên cạnh nick “Minh Duy Võ” xám lại. Tôi thấy có ai đó như đang dùng dây thừng siết chặt tim mình, cảm thấy lồng ngực thổn thức, khó thở sâu, đôi mắt mờ dần như có một màn sương phủ, một dòng nước mắt lặng lẽ trào ra khỏi khóe mắt.





Sáng hôm sau…


“Làm gì mấy hôm nay đi học sớm dữ vậy Kem? Bình thường mày đi trễ lắm mà!” Con bạn cùng bàn thắc mắc. Tôi chột dạ, đảo mắt nhìn quanh rồi tìm một cái cớ:


“Trời! Em tao nó thức sớm lắm, làm rầm rần rồi tao ngủ gì được nữa, nên tao mới đi học sớm đó.”


“À! Thì ra là vậy.” Nó mỉm cười, thái độ tin tưởng không chút nghi ngờ. Tôi thở phào, suýt chết rồi!


Hôm nay có tiết Thể dục, tức là có dịp đi ngang lớp 12T2, tôi chưa bao giờ trông mong tới tiết Thế dục như vậy đó. Càng ngày tôi càng kỳ lạ, lạ đến mức bản thân tôi chẳng thể chấp nhận được.


“Woa!!! Bữa nay Kem trang điểm nha, son môi luôn, tươi quá rồi nha!” Một đứa bạn trong lớp phát hiện, như thể phát hiện ra điều gì mới lạ, nó gào tướng lên. Tôi muốn trốn cũng không thể.


“Gì? Son môi thôi mà! Làm như lạ lắm vậy!”


“Lạ ở chỗ bình thường mày đã son môi đâu, hôm nay bày đặt son môi nữa. Rõ ràng có vấn đề mà!”


“Tại… tại… tại tao bệnh mà, bệnh nên môi hơi tái, muốn ra đường nhát chết người khác sao?”


“Thôi! Tụi bây chì chiết nó miết là sao? Nó tính gây ấn tượng với người yêu thôi mà!”


Tôi chẳng kịp thanh minh thêm tiếng nào thì tụi nó lũ lượt kéo nhau đi thẳng, bỏ lại tôi ngồi ngây ra một chỗ. Từ khi nào trong cái lớp này tôi chính thức không còn tiếng nói vậy hả?


Tôi thong thả đi lướt qua hành lang tầng 4, những cơn gió nhẹ nhàng thổi những cánh hoa mười giờ bé nhỏ rung rinh, nắng vàng khẽ khàng thả bước dọc hành lang êm êm tiếng viết chạy trên vở. Không khí nhẹ nhàng khi trời bắt đầu bước vào xuân, thêm vào tâm trạng thoải mái ban sáng làm tôi bất giác nhoẻn miệng cười. Tôi ngâm nga thật khẽ vài câu hát, phải nói rất lâu rồi, cũng phải hơn 3 năm nay rồi tôi chưa bao giờ có cảm giác thoải mái, dễ chịu, yêu đời đến thế. Tôi cũng tình cờ nhận ra, bản thân không khó chịu như mình tưởng, hóa ra mình cũng thật dễ hài lòng.




Tim tôi đập loạn xà ngầu, mặt không tự chủ nóng đến mức cảm thấy cần trốn tránh ngay tức khắc, tay chân bất chợt cảm thấy thừa thải, hai tay cứ đan chặt vào nhau. Chân muốn bước nhanh nhưng dường như có một ma lực vô hình nào đang níu giữ tôi lại, muốn tôi bước chậm một chút. Gì vậy? Chỉ là đi ngang lớp 12T2 thôi mà, có phải đi ngang dinh Tổng thống đâu, làm gì hồi hộp như sắp bị lôi ra pháp trường xử bắn vậy?


Tôi tò mò nghiêng mắt nhìn qua khe cửa sổ xanh xám, à, thì ra đang vào giờ Anh văn à, có vẻ đang tập trung quá nhỉ? Anh ngồi bàn nào nhỉ? Hình như là bàn thứ hai dãy cạnh cửa sổ ấy. Sao khó thấy quá? Chỉ thấy bóng lưng thoáng qua mà thôi. Hết chuyện hay sao mà chọn chỗ ngồi kém phong thủy quá vậy? Hứ! Mất hứng chết đi được.


Đang lúc tôi còn đang xem xét tình hình, như cảm nhận có luồng sát khí vô hình bủa vây, một vài người trong lớp nhìn qua cửa sổ, ánh mắt tôi chợt bắt gặp họ, tôi chột dạ lảng đi, lủi thẳng đến sảnh - nơi tất cả các bạn trong lớp đã tập hợp ngay ngắn. Một cảm giác tiếc rẻ len lỏi trong tim.


Tiết Thể dục thầy bận họp nên cả lớp ngồi chơi. Đứa thì lôi điện thoại ra bấm như thể ghét hờn nó lắm vậy, đứa thì ngoan ngoãn lôi tập của tiết sau ra học như tụng kinh, đứa thì tụm năm tụm ba ngồi nhiều chuyện thiên hạ, số còn lại thì ôn lại kỷ niệm xa xưa bằng cách chơi đuổi bắt, chơi keng. Chỉ có tôi, ngồi bó gối một góc chẳng khác gì Cinderella nhìn ngắm lớp 12T2, haizz… chỉ tiếc tôi lại là một Cinderella không thể chuyển mình lộng lẫy một chút để đi gặp hoàng tử. Cái con người đó, rõ ràng có biết bao nhiêu môn hay không chọn lại đi chọn ngay cái môn Toán biến thái, chọn ngay cái môn mà tôi căm ghét nhất, lại còn tự cao tự đại nữa.


Lúc trước, còn đang nghiện ngôn tình, tôi cứ chắp tay mà mơ sao cho có một anh tổng tài, hắc bạch quyền uy, đẹp trai như thần thánh, galant, lãng tử, dịu dàng mà bá đạo đến bên cạnh, biến tôi thành một nàng công chúa, hai người sánh bước bên nhau mặc kệ người đời ghen tỵ. Nhưng mà, khi tất cả những ảo tưởng đó đổ vỡ, tôi hiểu rõ rằng, khoảng cách của thế gian có thể vượt qua, nhưng khoảng cách của chính bản thân là rất khó vượt qua. Khi một người là trời, một người là đất, cả hai chỉ có thể song song mãi mãi chứ chẳng cách nào đến được với nhau. Thử hỏi, một người tài hoa, một người tầm thường, không cùng đẳng cấp, muốn vượt muôn trùng cách trở để đến với nhau ư? Giống như thể một câu chuyện cười hoang đường và vô lí nhất trên thế gian vậy.


Tôi thở dài với những suy nghĩ tiêu cực kia. Từ khi nào tôi bắt đầu lãng phí chất xám với những điều như thế này nhỉ? Kem à, thay vì ngồi đây than thân trách phận, chi bằng mày cố gắng nhiều lên, cố gắng thay đổi, đưa bản thân mình trở nên hoàn hảo hơn đi.


Một suy nghĩ lóe lên trong trí óc tôi như ánh sáng cuối đường hầm…
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên