Kế hoạch tình đầu - Cập nhật - MiO

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Ôi mẹ ơi, mới bỏ "nhà" mấy bữa mà nàng đã lên cả 4 chương rồi. Tội lỗi quá! ≧﹏≦
Mà bạn Kem nhà ta, ta rất đồng cảm và hiểu cho nỗi buồn chuyên văn hận toán của em ấy. Chúc em í may mắn trong mấy cái phẩy bút của tác giả sắp tới!
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Ngoại truyện 1: Tự bạch thức khuya xuyên lục địa.


Sách báo, thầy cô, phụ huynh, bác sĩ thường bảo những người sức khỏe kém, hay bị suy nhược cơ thể không được phép thức khuya. Thức khuya một đường lợi là hoàn thành công việc đúng thời hạn nhưng lại mang theo trăm đường hại. Nhưng vậy thì sao? Tôi vẫn thích thức khuya. Không biết từ bao giờ mà một đứa lắm bệnh tật như tôi lại có thói quen không bỏ được, chính là thức khuya.

Ban đầu, tôi thức khuya để đọc truyện ngôn tình, để học bài, để lên mạng tám nhảm, để nhắn tin nói chuyện với mấy đứa bạn. Nhưng càng về sau, khi trình độ thức khuya của tôi ngày càng “đỉnh” thì tôi bắt đầu trầm tư, viết vời những điều linh tinh trong ngày, trong tâm tư, hay chỉ đơn thuần ngồi im lìm bên bàn học mà suy nghĩ xa xăm. Chậc chậc… càng ngày càng có tố chất học văn nhỉ? Như một buổi tối hôm trước chẳng hạn, tôi đã hoàn thành bài tập cho cả tuần từ lúc Mười giờ, khi cả nhà đã tắt đèn đi ngủ, tôi cũng tắt đèn trong phòng, chỉ để sáng duy nhất chiếc đèn bàn, mở quyển sổ vẽ linh tinh một hồi rồi bắt đầu viết vài dòng ngắn gọn: “Thật là chán! Mình muốn đi du lịch, muốn đi thật nhiều nơi! Ngồi mãi một chỗ, một xứ sở thật đáng chán!”

Ông trời ngụy trang cho tôi một dáng hình vô cùng thục nữ, yếu đuối, mình hạc xương mai, da trắng xanh vì thiếu chất, cái nhìn lúc nào cũng dịu dàng (kể cả lúc tôi nổi điên, vì thế đôi khi chúng bạn cứ tưởng tôi đang đùa.) nên ai nhìn cũng không cách nào phát hiện ra tôi là một đứa có máu nổi loạn. Người lớn gặp tôi, đều bảo tôi điềm đạm, dễ dạy bảo, nghe lời, không ương bướng nhưng thực ra, một khi tôi đã quyết tâm làm gì thì dù thiên thạch có va vào Trái đất, tận thế có xảy ra thì tôi cũng mặc kệ tất cả.

Kỷ niệm nổi loạn thì rất nhiều, nhưng ấn tượng nhất chính là lần tôi muốn đi qua Cần Thơ chơi với đám bạn nhưng gia đình lại phán một câu xanh rờn: “Cấm tiệt nghe chưa!”. Tôi bực bội, nhân lúc đi học thêm Anh văn buổi trưa liền xin cúp học, gửi xe trong trường rồi trèo thẳng lên xe buýt đi qua Cần Thơ chơi một mình. Năm đó tôi mới 12 tuổi. Tôi chơi đến chán chê, ăn uống no nê, đến mức quên béng phải để dành tiền đi xe buýt về. Nhưng số tôi may mắn đã gặp được một anh đẹp trai cho mượn tiền để đi xe buýt về, dĩ nhiên, tôi không gặp lại anh ta thì trả tiền kiểu gì, cũng có vài bạc lẻ nên tôi nghĩ chắc anh ta sẽ chẳng để bụng làm gì. Đây là một bí mật của tôi, mãi mãi là một bí mật mà đến tận bây giờ ngoài tôi ra cũng chẳng có ai phát hiện. Đôi khi nhớ lại, tôi có cảm giác khâm phục chính bản thân mình sao lại có can đảm đến vậy!

Một lần quyết tâm khác làm thay đổi chiều hướng cuộc đời tôi chính là thi vào trường này. Sức học của tôi bình thường cũng chỉ đủ trình độ đối phó trong lớp, còn bị mấy bài kiểm tra hành hạ đến mức choáng váng mà trường tôi thi lại là trường điểm nổi tiếng nhất cả thành phố, đứng thứ 64 trong top 100 trường THPT của toàn quốc. Ba mẹ tôi thấy như vậy, liền nghiêm cấm việc thi vào trường này, thậm chí quyết không kí đơn đăng ký thi cho tôi. Tôi nổi cáu, liều mạng tự ký tên, tự nộp, tự thi, và cuối cùng là thi đậu. Ai cũng không tin vào mắt mình, ngay cả tôi cũng không tin vào mắt mình.

Mọi người ngày trước thường dẫn tôi đi xem bói, thầy bói nói tôi có quý nhân phù trợ, số may mắn, sau này sẽ lấy được chồng giàu, được chồng yêu thương, cưng chiều, gia đình cũng hưởng phước lây. Mẹ cứ hay tóm cổ tôi mà bảo: “Ráng mai mốt lấy chồng giàu nha con!”. Lúc đó tôi đã nghĩ gì ư? Nghĩ là: “Tại sao bản thân mình không giàu, mà phải trông chờ vào việc lấy chồng giàu?”. Tôi thường thức khuya, lên kế hoạch cho ngày mai, ngày kia, ngày… rất xa nào đó trong tương lai. Tôi suy nghĩ viển vông, suy nghĩ vẩn vơ rồi ngồi buồn trầm tư, buồn không có lý do. Tôi nghe nói, những người thức khuya thường là những người có nhiều tâm sự, ban ngày họ không dám đối diện với con người thật của bản thân nên ban đêm, khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng họ mới chịu đối mặt với tiếng nói của bản thân. Có lẽ, tôi cũng nằm trong số người đó.
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chờ mãi cuối cùng bà mới đăng chương mới, làm việc chăm chỉ cái. :tho128:

Tui biết rồi, Tại dạo này kiểm tra quá trời luôn chứ bộ. Đổ ập xuống đầu một lượt, phao kiểm tra còn không kịp chuẩn bị nói gì tới chương mới. Hic! :tho10::tho10::tho10:

Ôi mẹ ơi, mới bỏ "nhà" mấy bữa mà nàng đã lên cả 4 chương rồi. Tội lỗi quá! ≧﹏≦
Mà bạn Kem nhà ta, ta rất đồng cảm và hiểu cho nỗi buồn chuyên văn hận toán của em ấy. Chúc em í may mắn trong mấy cái phẩy bút của tác giả sắp tới!
*Bắt tay* Đã có đối tượng đồng cảm sâu sắc. *Ôm* :tho1::tho1::tho1:
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 11.

Giờ học Thể dục, như mọi lần tôi lại thở không ra hơi sau khi chạy mấy vòng trường mà thầy nói là “bé như cái lỗ mũi” ấy. Tôi bị suy nhược cơ thể, từ nhỏ lắm bệnh tật, lại thỉnh thoảng bị suyển. Cứ mỗi lúc “lên cơn” là tôi có cảm giác mình sắp chết đến nơi rồi. Thế nhưng, căn bệnh nhỏ nhoi này không làm tôi được miễn mấy phi vụ chạy nhảy nhoi nhoi vào giờ Thể dục.

“Mệt quá! Help me!!!” Tôi thở, nói thều thào, con bạn đi kế tôi phải đỡ tôi vì sợ tôi ngã ra xỉu lúc nào không hay. Con đường lên lớp tôi có hai hướng, nhưng chúng tôi thường chọn hướng đi ngang lớp 12T2 vì nó sạch sẽ, ít bụi và nắng hơn. Hôm nay cũng vậy và tôi tình cờ gặp được anh.

“Làm gì mà mặt mũi ghê vậy?” Anh trố mắt nhìn tôi. Tôi lúng túng, quên mất mình đang mệt muốn chết: “Mới học Thể dục xong, học chạy bền nên mới vậy!”

“Ờ!” Sau khi quẳng lại cho tôi một từ hết sức tình cảm, Minh Duy bỏ đi thẳng vào lớp mà chẳng hề quay đầu lại nhìn tôi một cái, để một đứa đáng thương như tôi đứng trân trân một chỗ. Tôi bất động gần một phút sau mới bình thường lại. Tâm trạng ư? Chỉ có một câu để miêu tả mà thôi: Quá sỉ nhục!

Hắn… hắn… hắn nghĩ hắn là ai? Hắn là thượng đế sao? Ai cho hắn cái quyền chảnh chọe làm giá như vậy khi nói chuyện với tôi chứ. Có biết khi nói chuyện mà bỏ đi ngang xương như vậy là bất lịch sự lắm hay không? Uổng công tôi mới chớm nở chút “hảo ý” về hắn, bây giờ thì xong rồi, kết thúc rồi. Hứ!

Tôi nổi điên, quên luôn cả mệt, ngúng nguẩy đi thẳng về lớp còn mặt mũi thì tái đi vì bực bội. Quá đáng lắm rồi! Lộng hành lắm rồi!!!

“Kem! Anh hồi nãy là ai? Khai mau! Người yêu mày phải không?” Có một con không biết sống chết nhào vào hỏi chuyện. Tôi cố gắng cách mấy cũng không áp chế được ngọn lửa tức giận đang trỗi dậy mạnh mẽ: “Cấm mày nhắc tới thằng cha đó nghe chưa! Người yêu cái con khỉ! Có mà kẻ thù thì có!”

Nó:… Đứng hình luôn.

Vừa mệt thân xác giờ lại tới mệt não, tiết Toán hình học làm đầu óc tôi loạn cả lên. Nếu như bình thường tôi sẽ gục mặt xuống bàn, không thì cũng chống cằm suy nghĩ loạn xạ cả lên. Nhưng hiện tại, dù chỉ hiểu nửa vời mà tôi cũng chăm chú nghe giảng, chép vẽ loạn xà ngầu trong tập. Tôi bắt đầu tự thán phục mình rồi đây!!!

“Ê! Kem, sao dạo gần đây tao thấy mày siêng học Toán đột xuất vậy? Tính thi làm bác sĩ hả con kia?” Con nhỏ bạn đợi hết tiết thì quay sang hỏi tôi. Tôi nhìn nó thật lâu, xem nó như thể thú lạ từ hành tinh khác du nhập tới rồi phán: “Có siêng gì đâu, thì sợ bị điểm nhỏ thôi mà!”

Nó nhìn tôi, ánh mắt nó nói rõ lên một điều: Ai mà tin cho nổi!

Tôi đọc ngôn tình nhiều vô số kể, tư vấn tình yêu như một chuyên gia cho n đứa nhưng hiện tại, tôi không lí giải nổi cảm xúc hiện tại của mình. Tôi có cảm giác như mình đang biến thành một người khác hoàn toàn, không giống mình như mọi ngày nữa. Phải, tôi bắt đầu chăm chỉ học Toán hơn, bắt đầu thường xuyên online vào facebook của… kẻ đó hơn, bắt đầu suy đoán mọi hành động của kẻ đó. Rốt cuộc đây là gì đây? Hay tại tôi bị ế quá lâu rồi nên muốn tìm bừa một chỗ nào đó cho trái tim nương tựa? Cũng không cần chọn chỗ thấp kém thế chứ!!!

Ngày thứ Sáu, tôi vào sớm hơn bình thường ngồi bên quán trà sữa nói chuyện với đám bạn. Vô tình, tôi nghe được một câu của hai kẻ nhiều chuyện bàn phía sau lưng:

“Biết Minh Duy học 12T2 không?”

“Biết. Cái người thích bà Thủy học 12V phải không? Trời ơi. Hai người đó xứng quá trời luôn mà!”

Tôi sôi máu, rất muốn cầm ly hồng trà liệng thẳng vào hai người đó. Nói nhảm cái gì đó hả? Nhưng rất may tôi bình tĩnh kịp, nếu như tôi ra tay thật thì e rằng không nghe được vế quan trọng hơn phía sau:

“Minh Duy hiền lắm. Bởi vậy mẫu người của ổng cũng phải thục nữ, nhu mì. Mấy đứa hung dữ, hổ báo chắc ổng chạy mất dép!”

“Thì đó. Mà bà Thủy cũng hiền, hợp với mẫu người của Minh Duy rồi còn gì!”

Tôi bất động hẳn luôn. Hiền ư? Thùy mị ư? Chết rồi, tôi là đứa nổi loạn, từng có quá khứ đại tỉ vô cùng oanh liệt, lại đang giữ chức Thủ quỹ trong lớp nữa. Hiền kiểu gì? Thùy mị kiểu gì? Không phải nam sinh bây giờ đều thích mẫu con gái cá tính sao? Sao ở đâu chui ra một kẻ “hàng hiếm” thích mẫu người thùy mị thế này?

“KEM! Nãy giờ có nghe tao nói gì không? Bài Clorua này mai kiểm tra đó nha con kia!!!”

“Ờ! Ờ! Biết… biết rồi! Nghe rồi!” Tôi gật đầu lia lịa nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc là không biết nãy giờ nó nói cái gì vậy?

Người dịu dàng ư? Thùy mị ư? Ừm…
 

Tiểu Quỷ

Gà con
Tham gia
23/8/14
Bài viết
38
Gạo
0,0
Kem không định làm người dịu dàng, thùy mị đó chớ? Hổ báo vậy mà giả làm nai chắc tui cười vỡ bụng mất.=))
Chương này bà viết hơi bị ngắn đó, chương sau nhớ viết dài vào đọc cho sướng.
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Kem không định làm người dịu dàng, thùy mị đó chớ? Hổ báo vậy mà giả làm nai chắc tui cười vỡ bụng mất.=))
Chương này bà viết hơi bị ngắn đó, chương sau nhớ viết dài vào đọc cho sướng.

Hên xui bà ơi. Làm người mà, ai rồi cũng phải thay đổi chớ!
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 12.


Tôi giữ chức Thủ quỹ, nghe thì có vẻ oai phong, nhẹ nhàng đấy, thu tiền, giữ tiền, chi tiền, thế là xong. Nhưng không hề, mỗi lần thu tiền là cả một quá trình vất vả đến ghê người, tôi phải dùng gần như mọi thủ đoạn mới có thể thu đủ tiền quỹ cho mỗi tháng, dần dần, tính cách tôi trở nên hổ báo có một không hai, hơn nữa lại còn được tôn thờ là đứa dữ “ngầm” trong lớp. Hic! Chẳng biết nên buồn hay nên vui nữa.


Từ nay trở đi, tôi nhất định phải thay đổi cá tính này đi, phải dịu dàng và nữ tính một chút. Tôi thay đổi vì tôi thích thế, không phải vì ai hết!


“Ủa? Kem, sao bà không đi thu tiền quỹ đi?”


“Ờ!... Mấy bạn đóng tiền quỹ đi nha!!!” Tôi nói bằng chất giọng “mượt như sunsilk”. Cả lớp há hốc mồm, mắt đứa nào cũng nhất loạt hướng về phía tôi. Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng shock muốn bứt tóc: “Trời! Gì mà bữa nay con Thủ quỹ lớp nó hiền dữ vậy?”


Câu nói của cô làm cả lớp nhao nhao hết lên, ai cũng ngồi đoán già đoán non. Tôi thì cảm thấy ức chế vô cùng, bộ tôi hiền dịu là lạ lắm hả? Hứ! Làm như bình thường tôi hung dữ lắm vậy đó! Tôi quê độ, ngồi yên không hề đứng lên đi tới từng bàn rồi giở giọng thô bạo đòi tiền như bình thường nữa.


Vì là lớp chuyên Văn nên số lượng nam nhân cực kỳ hiếm hoi, nam nhân đã ít mà chúng nó còn yêu nhau thắm thiết nữa chứ. Lớp tôi là lớp Văn duy nhất có số lượng nam nhiều nhất trong ba lớp Văn: 4 học sinh nam. Đừng xem thường nhé, lớp 10Văn năm nay chỉ có 1 học sinh nam thôi đó. Thế nhưng, bọn nam này toàn là… thôi. Chỉ để trưng bày chứ không dùng đến được. Mọi trọng trách nặng nề trong ban cán sự đều do nữ nhi trong lớp gánh vác đấy thôi.


Giáo viên trường tôi dù ở bất kỳ độ tuổi nào cũng vô cùng cá tính. Nói đâu xa, giáo viên dạy Văn của lớp tôi có niềm đam mê đặc biệt với ba thứ: Văn, Áo dài và phim của TVB. Lớp tôi nắm được điểm say mê của cô, mỗi khi muốn câu giờ để khỏi phải trả bài liền hỏi một câu quen thuộc: “Cô có xem phim mới của TVB chưa?”. Thế là xong! Một tiết đó sẽ được nghe cô bình luận và giới thiệu phim một cách sống động như thật. Tôi thỉnh thoảng cũng hùa theo để kéo dài cuộc đối thoại giữa cô trò. Dĩ nhiên, sau những đợt nhiều chuyện đó, người chịu khổ vẫn là lũ học trò chúng tôi phải học bài như nước rút, kiểm tra như cơm bữa. Choáng chưa?


Tôi bắt đầu có thói quen xấu là ra vào facebook nhiều hơn lúc trước. Nhưng điều quan trọng không phải là facebook của tôi, mà là của… kẻ đó. Bình thường tôi chỉ lên face nhìn lướt qua thông tin cho theo kịp thời đại một chút rồi thoát ra, nhưng hiện tại lại lên face quá nhiều. Tôi cũng bắt đầu thấy lo ngại cho sự thay đổi này của mình. Buổi tối, tôi ngồi học nhưng lại mở laptop bên cạnh, trông chờ kẻ kia online nhưng tuyệt nhiên tôi chẳng dám nói điều gì cả. Tôi còn có một cảm xúc vớ vẩn nữa, cảm xúc này giống như đày đọa bản thân tôi í, đó là cảm thấy khó chịu với những cô nàng chụp ảnh chung với anh, bình luận về anh, hay đơn thuần chỉ là… tag tên anh. Tôi nổi điên đến mức muốn đập luôn laptop.


Hậu quả khôn lường trước mắt, chưa thấy tình hình chuyển biến thế nào mà chỉ thấy điểm số của tôi bắt đầu trượt dốc. Chậc… điều tôi lo ngại đã đến thật rồi. Điểm số thấp đầu tiên của tôi là về môn Toán. Tôi chỉ biết thở dài mà thôi. Trời đã sinh ra tôi sao còn sinh ra thêm môn Toán đối đầu với tôi vậy nhỉ?


Tôi bắt đầu lên kế hoạch, mỗi ngày đều làm bài tập Toán. Thực ra, ba năm trước tôi cũng đặt kế hoạch này nhưng chỉ vỏn vẹn một tuần thì kế hoạch đã bị sụp đổ. Nhưng giờ thì khác rồi.


“Bà làm ơn đi. Cố gắng lên đi! Bà phải tập trung vào môn Toán chứ!!!” Tôi đã không thể nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu bà Sếu nói với tôi câu này. Nếu là ngày thường, tôi sẽ thở dài một tiếng vô cùng sầu não nhưng hiện tại lại gật đầu cương quyết. Chậc, đến cả tôi cũng cảm nhận mồn một sự quyết tâm này cơ mà.


“Hả? Sao bà lạ vậy? Bình thường bà đâu có chịu yên thế này?” Nó tròn mắt hỏi. Tôi cũng cố tình tròn mắt trả lời: “Vậy chẳng lẽ tôi còn cách nào khác hả? Hả? Hay bà vào làm bài kiểm tra Toán giúp tôi luôn đi. Vậy thì tôi khỏi cần học nữa!”


Quả nhiên, vừa dứt câu nó liền trợn mắt lườm tôi, quẳng cho tôi một câu như sấm sét “Mơ à?” rồi ngoảnh mặt đi. Bởi, bạn bè tốt quá trời quá đất! Đụng chuyện nhờ vả là đứa nào cũng lủi đi mất dạng. Chỉ có đứa như tôi là khổ tâm nhất thôi!




Mọi chuyện còn chưa yên ổn, tôi lại nghe một thông tin bàng hoàng từ chính con bạn thân của mình.


“Minh Duy, con Thủy mấy bữa nay học đan len rồi đó nha!!! Tình cảm quá trời quá đất luôn rồi nha!” Con Gà cười nham nhở, nhướn mắt trêu chọc. Tôi ngồi cạnh, mặt điềm tĩnh, không mở một lời nhưng thẳm sâu trong lòng như mới hẫng một nhịp, cảm giác vừa thiếu sót lại vừa khó chịu vô cùng. Gì nữa đây chứ?


“Ờ! Thủy mà…” Giọng Minh Duy trầm lại thấy rõ, tôi nhạy cảm nghe ra được sự ngập ngừng, vừa vui vừa sầu trong câu nói ngắn ngủn đó. Trái tim lại tiếp tục lặng mất một nhịp. Vị thanh mát của ly hồng trà mật ong ngày thường tôi thích uống nhất bất chợt trở nên chát và ngọt đến gắt cả cổ, một vị mà nuốt vào làm tôi cảm thấy nghẹn và khó chịu nơi cổ họng.


Thủy? Trong mớ ký ức hỗn động của tôi bắt đầu văng vẳng một đoạn đối thoại mơ hồ:


“Biết Minh Duy học 12T2 không?”


“Biết. Cái người thích bà Thủy học 12V phải không? Trời ơi. Hai người đó xứng quá trời luôn mà!”





“Minh Duy hiền lắm. Bởi vậy mẫu người của ổng cũng phải thục nữ, nhu mì. Mấy đứa hung dữ, hổ báo chắc ổng chạy mất dép!”


“Thì đó. Mà bà Thủy cũng hiền, hợp với mẫu người của Minh Duy rồi còn gì!”


Chẳng lẽ… lẽ nào… Lẽ nào anh ta có bạn gái rồi ư? Không phải chứ! Nếu vậy tôi phải làm sao? Không được, với trình độ một đứa giao tiếp rộng rãi, thông minh, sáng suốt như tôi mà lại đi chịu thua mấy chuyện cỏn con này á? Never! Tôi nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này cho mà xem!
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 13.

Tôi từng đọc một thông tin, tôi không nhớ rõ lắm nhưng đại khái ý muốn nói khi chúng ta nhớ về một ai đó, điều này sẽ làm ta mất tập trung vào ban ngày và mất ngủ vào ban đêm. Tôi chưa từng yêu ai, chưa từng rung động trước ai, từ trước đến nay, não bộ và trái tim tôi luôn mặc định hai tình yêu lớn nhất đời tôi: Ngôn tình và Tiền.

Nhưng hiện tại, tôi lại rơi vào trạng thái bàng quan, vô cảm, mất hứng thú với hai tình yêu này. Hàng chục bộ ngôn tình được tải về máy tôi đã ra đi trong vòng một đêm với lý do hết sức vớ vẩn: Chán. Tôi luyện ngôn tình từ lúc bước chân vào Cấp 2, tôi bị nghiện ngôn tình một cách nghiêm trọng, phải gọi là nghiện đến mức tưởng chừng chẳng thể nào “cai” nổi. Nhưng hiện tại, mỗi khi giở quyển ngôn tình ra tôi lại thấy mất hứng thú, cảm thấy những cốt truyện ngôn tình này đã quá cũ, quá phi lí, không thực tế và thật mất thời gian, ngôn tình chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiển nhạt nhẽo, chẳng có chút bổ ích gì cho cuộc sống rối bời hiện tại của tôi cả.

Tôi cố gắng làm bài tập thật nhanh, học bài thật mau chóng để khối thời gian dư thừa ấy tôi lại ngồi suy nghĩ vẩn vơ, tôi thơ thẩn như người mất hồn, nghĩ nhảm nhảm gì đó rồi lại bật cười vu vơ đến mức biến thái một mình. Thậm chí nhiều khi tôi cảm thấy trình độ bất bình thường của mình đã đạt đến level max rồi. Tôi thực sự cảm nhận rõ bản thân mình thay đổi hoàn toàn.

“Kem! Bộ có tình yêu rồi hả?” Ly tranh thủ một tiết trống quay xuống hỏi tôi. Tôi đang thả hồn theo mây theo gió bỗng bị kéo lại, tỉnh táo vài giây rồi mới trả lời: “Hả? Gì cơ? Làm gì có?” Không cần dùng tới gương tôi cũng thừa biết mặt mình đang giả nai đến mức nào. Nếu là bình thường tôi muốn giả nai chắc chắn sẽ giả một cách xuất sắc, không ai phát hiện ra nhưng bây giờ ngay cả tôi còn chẳng tin nổi bản thân thì còn ai thèm tin nữa. Hệt như những gì tôi dự đoán, nó trề môi:

“Không có mới lạ! Khai mau! Thích ai?”

Tôi gạt phắt sang một bên, xua tay như đang đuổi ruồi: “Đã bảo là không có! Không có! Tôi thích cuộc sống tự do mà!” Câu trả lời đó cũng có thể xem là thay vì trả lời cho câu hỏi của Ly, nó như đang nhấn mạnh và muốn thức tỉnh tôi ra khỏi trạng thái đơ đơ của hiện tại. Nhưng, dù là một kẻ nói dối đại tài, có thể dối gạt cả thế giới cũng sẽ chẳng thể nào dối gạt được bản thân. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang mong chờ một điều gì đó, thậm chí là mong chờ một cách mãnh liệt cả ngày lẫn đêm. Tôi chỉ chăm chăm vào nỗi mong chờ đó hằng ngày, bất kỳ một động tĩnh nào đó cũng đủ làm tôi nhảy dựng lên. Tôi ngày thường hoạt bát, cũng có thể gọi là quá nhoi nhưng cảm xúc lại che đậy một cách tuyệt vời, nhưng hiện tại, những gì tôi nghĩ dường như đều thể hiện trọn vẹn lên mặt, lên thái độ, lên cử chỉ.

Tôi thường hay khuyên những đứa bạn: Đừng bao giờ vướng vào chuyện tình cảm yêu đương nhăng nhít, vừa nhảm nhí, vừa mất thời gian, vừa tổn thương nữa. Nếu là tôi thì tôi sẽ chẳng bao giờ thèm dây vào những thứ vớ vẩn như vậy!

Nhưng giờ tôi đã rút ra được một điều, lưới tình là thứ nguy hiểm, dễ sa vào, khó thoát ra, thậm chí đừng hòng rút chân ra được nếu trót giẫm vào. Kể từ thời điểm đó, tôi luôn đấu tranh nội tâm dữ dội, hoặc buông bỏ, hoặc tiếp tục, nhưng đồng thời tôi cũng phát hiện bản thân không buông bỏ được nên chỉ còn cách tiếp tục. Nhưng tiếp tục thế nào đây? Tôi không có cớ để gặp mặt, tôi cũng không thể mặt dày đi xin số điện thoại, cũng chẳng biết phải nhắn gì qua facebook, cũng chẳng có gì để trò chuyện. Nói chung, biết là bản thân phải tiếp tục nhưng đầu óc rỗng tuếch chẳng nghĩ ra được sách lược gì ra hồn. Sao lạ vậy? Bình thường tôi là người hiến kế cho đám kia nhiều lắm mà, sao đụng tới chuyện của bản thân lại không thể giải quyết được vậy? Nhưng chẳng lẽ lại buông bỏ sao?

Khó khăn lắm mới gặp được một người làm tôi cảm thấy hồi hộp những lần gặp mặt.

Khó khăn lắm mới gặp được một người làm tôi thấy khó mở lời bắt chuyện.

Khó khăn lắm mới gặp được một người có thể làm tôi thay đổi nhiều như vậy…

Nếu nói buông bỏ, tôi vừa có chút không đành, vừa có chút không thể. Nếu bản thân đã ương bướng muốn níu kéo, hay là tôi cứ quyết một lần nuông chiều bản thân, đừng ép nó buông những gì nó muốn nữa. Nếu biết gặp được một người như vậy là khó khăn sao còn lì lợm không chịu tiếp tục? Tôi sao nỡ tiếp tục lừa gạt bản thân nữa chứ? Dù sao cũng là tuổi trẻ, thôi thì cứ quyết tâm theo đuổi một lần xem sao.

Đầu óc tôi như được uống thuốc bổ, nạp thêm năng lượng, linh hoạt trở lại. Không hiểu sao khi hạ quyết định như vậy, tôi bỗng dưng cảm thấy trong lòng khoan khoái, cảm thấy lâng lâng dễ chịu vô cùng. Nhưng… làm gì thì làm, cũng phải có kế sách hẳn hoi cho an toàn. Và ngay trong đêm tối, tôi vừa bắt tay lên kế hoạch vừa cười he he vô cùng biến thái.

“Tình yêu còn kinh khủng hơn cả thuốc phiện, nó khiến người ta hóa điên chỉ trong chớp mắt” Ừ! Lần này thì tôi công nhận điều đó là đúng.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên