Kế hoạch tình đầu - Cập nhật - MiO

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Sau màn anh hùng cứu mĩ nhân, chị ta đã bắt đầu rung động.;))
Bắt đầu hấp dẫn rồi đây.
Nghe đồn là trước đó nữ chính đã rung động rồi, chẳng qua là không phát hiện thôi. :tho4::tho4::tho4:
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 8.

Tôi ăn bát nháo trong một cảm xúc rất ư là… hỗn loạn. Tôi cắm đầu ăn không nói một tiếng nào, trái tim vẫn còn đập thình thịch vì những cử chỉ ban nãy. Hic! Cũng may là Minh Duy không để ý tới việc tôi “sơ ý” nắm tay anh. Trời ạ, sao khi không lại thấy tiếc nuối nữa vậy? Chẳng lẽ phải để cho Minh Duy phát hiện, cười vào mặt thì tôi mới hả dạ sao? Tôi điên rồi, chắc luôn!

Trong lúc tôi đang lâng lâng ở trên cung trăng, tay thì chụp ly nước bên cạnh chuẩn bị uống thì chạm vào một bàn tay khác. Ấm áp và rắn chắc, bàn tay to ấy làm tôi cảm giác tay mình như bé lại.

Tay… Minh Duy??? Á!!!!!!!!!!! (Tập hai rồi.)

Tôi ngẩng mặt lên, thấy anh cười tít mắt, giả giọng lưu manh trêu chọc tôi: “Cho uống ké đi. Hôn môi gián tiếp nha!” Rồi không đợi tôi gật đầu mà cầm ly uống thẳng. Hả??? Ly nước của tôi mà!!! Sao lại uống ly nước của tôi chứ hả??? Chẳng phải ông bà dạy, phim Tàu dạy “nam nữ thọ thọ bất tương thân” hay sao? Oa oa oa… rồi sao tôi dám uống ly nước đó đây?

Trong khi tôi đang bấn loạn vô cùng với hành động “gợi cảm” đó thì anh bình thản đặt ly nước xuống, quay sang ăn uống cười đùa hồn nhiên với đám người kia. Gì vậy trời??? Tôi ngậm ngùi đứng lên đi lấy một ly nước khác. Vừa uống xong, đặt ly nước xuống bàn thì một bàn tay quen thuộc chộp lấy uống một hơi.

Võ – Minh – Duy!!! Anh muốn thấy tôi nổi cáu đúng không hả?

“Sao vậy? Sao thấy mặt mũi khó chịu vậy?” Anh quay qua hỏi. Tôi đè cơn giận xuống, nói: “Sao uống ly nước của tôi? Tôi mới lấy qua mà!”

“Trời ơi! Thì có gì đâu! Uống chung ly nước thôi mà! Tôi cũng đâu có bệnh gì đâu!”

Tôi muốn nói ai mà biết được ông cho rồi! Tôi hận, vậy nên tôi cố nhịn khát, không thèm lấy ly nước khác sang uống nữa.

Ăn uống no nê, cả bọn như tiếp thêm sinh lực, thấy vẫn còn sớm chán nên quyết định vào quán nước của một ông anh trong nhóm làm vài ly nước. Tôi mừng thầm. Vì khi nãy không uống nước nên giờ khát chết đi được.

“Kem, mày uống gì?” Con Gà mê trai rốt cuộc cũng chịu để ý tới sự tồn tại của tôi. “Tao uống… trà xanh!” Tôi suy nghĩ một chút rồi nói. Anh ngồi đối diện tôi, cả bọn người thì mở laptop, người thì bật điện thoại, người nhét phone nghe mp3. Nói chung là mạnh ai nấy lo. Tôi thấy vậy, buồn chán vì không có người nói nhảm chung nên cũng lấy điện thoại online facebook. Tôi đi thi, đứa ngồi cạnh bên đau lòng không kém, thấy tôi vừa online nó đã inbox hỏi han:

“Thi sao rồi con Kem kia? Ok không hả?”

“Chưa biết! Kiểu này lành ít mà dữ nhiều mày ơi!” Xém chút bị xe tông không lành ít dữ nhiều thì là gì?

“Hả? Sao mà kỳ quá vậy? Mà mày đi thi mất rồi, hic, tao ngồi một mình như con tự kỷ nè! Mau về ngồi với tao đi Kem à!!!”

“Ờ! Ráng đi bé cưng của Kem! Mai là như cũ rồi cơ!”

Tôi trò chuyện một lát rồi off ra ngoài, mở trang web coi tin tức về... ma. Đính chính một chút, tôi là kẻ rất sợ ma. Trên đời này tôi sợ nhất là ba thứ, một là môn Toán, hai là Ma, và ba là Bác sĩ. Nhưng sợ thì sợ, ở đây đông người lại còn là ban ngày, tôi cứ thích tò mò tìm hiểu về ma đó, thì sao?

Tôi nhấp vào link về một vampire. Tin tức về vampire tôi đã thuộc đến làu làu, truyện về vampire tôi cũng đã đọc cả tấn nhưng tôi vẫn cứ thích tìm hiểu đối tượng này. Thấy đám người kia ai nấy cũng trầm tư, máu nghịch ngợm trong tôi nổi lên, bất chợt muốn trêu chọc họ một chút.

Trong bài viết tôi đọc có một tấm ảnh minh họa cô gái bị ma cà rồng cắn và sau đó biến thành một nữ vampire. Da cô ta trắng toát, răng sắc nhọn, đôi mắt như đẫm máu và khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi chảy xuống tận cổ cao trắng nõn. Cô ta nằm trong chiếc quan tài bằng gỗ mục nát, mặc bộ váy màu rượu vang thời Trung cổ hơi hở ngực, nói chung nếu che mặt lại có thể thấy thân thể gợi cảm nhưng nếu nhìn toàn diện thì... kinh khủng quá má ơi!!!

Tôi liếc dọc liếc ngang, nhìn thấy Minh Duy là tập trung nhất, đang chăm chăm nhìn vào laptop không biết coi cái gì mà không màng thế sự luôn! Tôi thấy đôi mắt anh nhìn chăm chăm không rời màn hình. Đầu óc của một sắc nữ như tôi lóe lên một suy nghĩ: Không phải đang... coi cái gì bậy bạ chứ?

Tôi quyết tâm phải trêu chọc Minh Duy. Tôi zoom bức ảnh cô gái vampire kia lên thật to, đủ để kẻ nào nhìn thấy cũng hoảng loạn. Tôi rình mò, đột ngột đưa điện thoại đến trước mặt Minh Duy, hỏi nham nhở : ”Thấy hình đẹp không ? Dễ thương không ? ”

Nếu bức ảnh này mà đưa cho lũ bạn tôi xem, chắc chúng nó không gào lên cũng ôm tim muốn té xỉu, tôi rất muốn thấy phản ứng của họ khi bị dọa ra sao, nhưng mà, trời không chiều lòng người chút xíu nào.

”Ờ! Gợi cảm, đẹp đó!” Minh Duy bình thản gật đầu nói. Tôi còn đang há hốc mồm kinh ngạc thì anh tiếp lời, giọng nói còn nham nhở và lưu manh hơn cả tôi lúc nãy : ”Đừng có thử thách sức chịu đựng của anh đây nha! Có là ma là quỷ thì anh đây cũng không buông tha đâu!”

Tôi bất động mấy giây, sau đó nhục nhã rút điện thoại lại giả điên như không nghe gì hết, nhưng trong lòng thì... quê quá trời quê! Đồ thứ chuyên Toán... không – ra – gì! Giờ tôi mới phát hiện sắc nữ như mình là còn nhẹ rồi đó! Tôi có sắc nhưng cũng không bằng khối người. Điển hình là kẻ chuyên Toán kia.

Câu nói của Minh Duy đã khơi mào trận chiến chém gió của đám người vốn dĩ im re từ nãy đến giờ. Một ông anh cười đến biến thái, nói với giọng khoái trá: ”Mày quá rồi nha Duy ! Ế riết nên điên rồi hả?”

Minh Duy cũng không phải tay vừa, đáp lại rất tỉnh: ”Ờ! Anh đây mê gái đó giờ mà! Ai nói ế thì không có quyền mê gái hả? Không lẽ ế thì phải mê trai sao?”

Tôi:... Tôi vô can. Tôi không nghe gì. Tôi không biết gì. Tôi không hiểu gì hết!!!
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 9.


Bọn người kia trêu chọc nham nhở, con Gà cũng không phải dạng thục nữ gì, nhào vào nhập cuộc vui. Không phải là tôi không hiểu hàm ý đen tối trong những câu nói kia mà vì ngượng miệng không nói được như họ nên lẳng lặng ngồi im ngoan ngoãn. Nhưng phim có bảo rằng: Đâu phải ngồi im là lành đâu?!


Quả nhiên...


”Ủa Kem? Sao nãy giờ mày im re vậy? Giả nai hả con kia” Con Gà hổ báo lên tiếng. Đó, có ai thấy bạn bè thân thiết mà nỡ lòng dìm nhau như vậy không hả? Hả?


Đám người kia lập tức bu về phía tôi công kích.


”Kem! Hồi nãy có thằng nào lại nói chuyện vậy?”


Tôi: ”Thằng nào? Nói chuyện hồi nào?”


”Thì lúc thi đó? Thằng nào vậy?”


Tôi:”Ai mà biết thằng đó đâu. Đi thi gặp thì nói chuyện xã giao thôi mà!” Tôi càng giải thích càng rối rắm, họ thì nhìn tôi với ánh mắt đen tối. Gì chứ? Tôi nói thật mà sao chẳng có ai tin thế này? Nhất là Minh Duy, nhìn tôi với ánh mắt: Làm sao mà tin nổi. Hừ! Không tin ư? Tôi mặc kệ các người.


”Nhìn vậy mà cũng... đào hoa dữ!” Minh Duy nhìn tôi chằm chằm. Tôi tự nhiên cảm thấy vừa xấu hổ muốn chui trốn, vừa bức xúc muốn đánh cho một trận. Tôi tôn thờ chủ nghĩa độc thân mà!!!


”Con này, chậc chậc, mày ghê thiệt nha!” Con Gà nói. ”Hồi nãy nó với ông Minh Duy đi tít phía sau, không biết hai đứa nó có làm gì không nữa. Ha ha ha!” Nói xong còn cười biến thái một tràng dài. Trời ơi là trời, tôi muốn đập chết nó thiệt chứ! Tôi nhớ tôi là bạn thân của nó mà, đâu phải kẻ thù đâu mà sao nó dìm tôi dữ vậy?


Bất chợt, tôi len lén liếc nhìn Minh Duy, thấy anh cười đùa hớn hở với đám người kia, trong lòng tôi vừa vui vừa giận. Tôi thật không hiểu phải bày tỏ cảm xúc đó như thế nào nữa, hoặc là, vốn dĩ bản thân tôi không muốn đối mặt với cảm xúc đó. Hôm nay tôi cứ thế nào nhỉ? Chẳng lẽ vài cử chỉ nhỏ nhoi đơn giản thế lại làm tôi rung động hay sao? Chết rồi, mày quên lời thề rồi sao Kem? Không chơi với chuyên Toán, thích một tên chuyên Toán ư? Mày dám phản bội lời thề mày tự đưa ra hay sao? Chán sống hả con kia?


Năm tôi... mấy tuổi đó, nói chung tôi cũng không nhớ rõ nữa, tóm lại là rất lâu, rất lâu trước kia, khi tôi bắt đầu hiểu rõ mình không có duyên với môn Toán, bị sỉ nhục vì môn này rất nhiều lần, ở chỗ vắng người có, ở chốn đông người cũng có nốt, tôi bắt đầu đâm ra kỳ thị môn chết dẫm này. Tại sao lại xuất hiện một môn học ám ảnh đến mức đó chứ? Ghét thì ghét toàn diện luôn, nên tôi đã lập một lời thề, mọi thứ liên quan đến Toán tôi đều không dính líu tới, nếu làm trái lời thề này, tôi sẽ xui xẻo triền miên.


Không biết vì tôi quá sắt đá hay do sợ lời thề của mình linh ứng nên đến bây giờ hễ dính líu tới Toán là tôi không ưa. Nên bây giờ, nếu như dám cả gan ”kết” một chuyên Toán là coi như tôi tàn đời luôn. Hic! Không được, chắc đây là cảm giác ”say nắng nhất thời” trong truyền thuyết thôi, phải không? Chắc là vậy rồi! Nên, hiện tại mày nên sống đúng với BẢN CHẤT của mày đi Kem thân ái, không nên dính líu với lớp Toán nữa nha!


Đang quay cuồng trong suy nghĩ của mình thì...


”Ê! Tụi bây có thấy gì không? Thằng Duy với con Kem... xứng đôi quá trời luôn!” Một tên ác ôn nào đó khơi gợi cuộc chiến đau đầu này. Minh Duy không lên tiếng đính chính, tôi KHÔNG THỂ đính chính, bởi càng nói thì sẽ càng rối đó. Tôi chỉ dùng ánh mắt hình viên đạn lườm họ, mong họ hiểu được tôi đang không thích ghép đôi kiểu này tẹo nào!


”Ờ! MÀY NÓI MỚI ĐỂ Ý!” Cả đám ồ lên một tiếng như phát hiện ra điều gì hấp dẫn, mới mẻ lắm. Trời ơi! What the hell? Sao tự nhiên tôi lại biến thành thú lạ cho bọn họ nhìn ngắm thỏa mãn thế này ? Tôi khó chịu ra mặt: ”Ê! Thôi nha! Không được nói bậy à nha! Nghĩ sao mà Minh Duy có cửa với tôi vậy hả?”


Bọn họ lại ồ lên tập hai, nhưng lần này đối tượng công kích lại là Minh Duy: ”Rồi! Minh Duy ơi, không xứng luôn rồi kìa! Ăn ở gì thất đức dữ vậy mày?! Nghĩ sao mà để con gái người ta chê ngay trước mặt. Nhục quá!”


Tôi tự nhiên có một cảm giác lạ lùng, một cảm giác tội nghiệp cho anh. Xùy xùy! Mày nhảm nhí thật đó Kem ơi! Vớ vẩn thật mà!


”Minh Duy, lấy sáo ra thổi liền, cho con Kem nó nể mày coi! Nè! Lấy đi, lẹ lên!”


Minh Duy là hội trưởng của câu lạc bộ tiêu sáo trong trường tôi. Chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ biết anh thổi sáo hay đến mức nào. Năm anh học 11, anh ở ký túc xá trường, nếu đám người mới học thổi sáo kia thổi vớ vẩn làm cả cái ký túc xá mất ngủ thì chỉ cần tiếng sáo của anh cất lên, mọi sự bực bội trong người đều biến mất. Nhưng không phải chỉ có vài ba tài mọn đó mà tôi có thể bỏ xuống mối hận chuyên Toán được đâu nha. Bất kỳ ai, lớp nào, trường nào, biết thổi sáo tôi cũng nể, nhưng chỉ cần là chuyên Toán thì MIỄN!


Tôi biết cái kiểu tính cách quái đản này của tôi thì khối người căm ghét, nói đâu xa, trước mắt là có một chuyên Toán kìa. Nhưng vậy thì sao? Làm trái lời thề ư? Không được, tôi rất sợ xui, số tôi bình thường chẳng may mắn gì, nay còn xui nữa chắc tôi thăng thiên sớm mất.


Minh Duy cười ngập ngừng, nhìn tôi, gãi đầu đầy bấn loạn. Hình tượng này... làm tôi có cảm giác đang xem phim học đường của Việt Nam, cái thể loại hotboy ra vẻ dễ thương, ngây thơ ấy mà! Kinh dị! Bọn người kia bảo anh lấy sáo ra thổi, anh lắc đầu nguầy nguậy. Bọn họ hùa một lát rồi cũng chán, bắt đầu chuyển đề tài khác. Tôi nhìn anh, ánh mắt của hai chúng tôi giao nhau một cách ngẫu nhiên, ngay lúc này đây, tôi mới hiểu cái gì gọi là ”ánh mắt điện giật” đó. Tôi lập tức lảng tránh ánh mắt ấy, vờ nhìn vào điện thoại, lướt như tên lửa, ra vẻ đọc tin tức chăm chú lắm, nhưng thực ra chẳng đọc được cái gì hết! Hơn nữa, tôi còn cảm giác tim mình đập muốn rớt ra ngoài, còn đập mạnh hơn lúc nãy tôi suýt bị xe tông nữa chứ! Hic!


Đây là cảm giác quái quỉ gì vậy? Là sợ? Là lo lắng? Hay là...
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 10.


Đến thời điểm công bố kết quả thi trong ngày, tôi không một chút lo lắng. Linh cảm của tôi trước giờ rất khó sai, và hiện tại tôi đã linh cảm rõ ràng được một điều: Tôi sẽ không thể nào đậu được. Vì vậy, tôi không quá lo sợ, ngược lại con Gà thì khác, cả buổi nó cứ ngồi nhăn mặt, sợ đến không dám thở. Tôi rất muốn nói với nó là thôi bỏ đi, tôi đã đoán trước được kết quả rồi nhưng thấy nó đang căng thẳng vậy, không muốn làm nó mất cảm xúc nên tôi không nói ra. Tôi nhàn nhã ngồi xem phim Võ Tắc Thiên. Kết quả công bố hoàn thành, quả hệt như những gì tôi đã tiên đoán, nhóm tôi ra về tay không. Điều tôi lo lắng nhất chính là, bây giờ đối mặt với đám người trong lớp kiểu gì đây??? Haizz… Sao cuộc đời tôi nhiều nỗi khổ tâm quá vậy?





Ngày hôm sau, chúng tôi trở về làm một học sinh bình thường. Không có áp lực nhiều, không có thi cử, không có làm đề tài, không có trưa thứ Bảy nào cũng chạy vào trường, và… không gặp lại Minh Duy. Ai cũng nghĩ đơn giản một điều, học chung một trường, chung một giờ giấc thì dễ gì không gặp được nhau, phải không? Nhưng không hề! Từ lúc kết thúc ngày thi, tôi không gặp Minh Duy, theo lẽ thường tôi phải vui vẻ, phải mừng rỡ vì không phải đối mặt với một kẻ chuyên Toán nữa. Nhưng hình như không phải vậy. Tôi cảm giác rõ ràng một điều, bản thân tôi đang thay đổi.


Bình thường, nếu đến tiết Toán, tôi không ngáp ngắn ngáp dài cũng để đầu óc mơ màng tận cung trăng. Vậy mà bây giờ, tôi lại tập trung quyết liệt vào bài học, như thể đang quyết đấu với nó vậy.


Bình thường, nếu tôi khó ngủ hoặc bị mất ngủ, chỉ cần lấy một bài tập Toán ra làm là tôi có thể ngủ ngon giấc. Nhưng hiện tại, tôi siêng năng đến độ tôi cũng phải giật mình. Ngày nào cũng giải Toán, ngày cuối tuần nào cũng ôm tập Toán ngồi giải bài tập, phải làm xong, làm đúng hết toàn bộ mới cam tâm buông bút.


Trời ơi! Tôi bị ma Toán ám rồi hay sao? Tôi liền đem chuyện này kể với bà Sếu:


“Bà nghĩ coi, có phải tôi bị ma Toán ám rồi không?” Nó nhìn tôi, cười nham nhở, nói: “Nếu thật sự như vậy mà làm bà siêng năng học Toán thì tôi chỉ cầu cho nó ám bà luôn đi!”


“Gì chứ? Bà không thấy lạ sao? Bình thường tôi đâu có thích môn này, sao dạo này tôi lại siêng năng vậy? Bất thường ở đó, nhưng… nguyên nhân là ở đâu?”


“Nguyên nhân ư? Tôi nghĩ có hai nguyên nhân chính: Một là bà bị ma Toán ám thật đó. Hai là… bà đã bắt đầu thích môn Toán rồi. Ha ha ha… Tôi đã thành công trong việc cải cách lại tư tưởng của bà rồi! Trời ơi! Tôi thành công rồi sao?” Bà Sếu mừng rỡ như bắt được vàng. Thấy nó ham hố như vậy, tôi thật sự muốn cắt đứt trí tưởng tượng vớ vẩn kia nên mở miệng: “Rồi! Vậy chắc là tôi bị ma Toán ám rồi cơ! Bởi vì bà… làm sao mà thay đổi được tư tưởng của tôi!”


“Ê! Tôi cho bà biết điều này. Với cách nhìn của một người ngoài cuộc thông minh và sáng suốt như tôi đây, bà chắc chắn đang quan hệ mờ ám với một người học Toán.”


“Bà đang nói về ai vậy? Bà hả? Tôi chỉ có quan hệ mờ ám người học chuyên Toán với một mình bà thôi! Biết không?”


Nó cười gian xảo, nhìn tôi nháy mắt một cái, kiểu mấy tiểu cô nương tinh nghịch trong phim TVB í: “He he he… Ai nói? Bà quên mất một người rồi sao? Mau quên thật đó nha!!!”


Tôi không quan tâm, sỗ sàng đứng lên, chống nạnh hỏi: “Vậy bà nói thử đi, người đó là kẻ nào?”. Nó mở miệng, tôi nghe như sét đánh ngang tai: “Còn ai nữa chứ... Hơ hơ hơ… Võ – Minh – Duy. Kẻ học 12T2 đó mà!”


Tôi:… Không phải như vậy chứ??? Không thể nào!!!


Ngày Chủ nhật, sau khi học Anh văn từ chỗ cô Tuyền, tôi nhàn nhã đạp xe đến quán trà sữa đối diện trường học, chuẩn bị làm bài tập… Toán.


“Uống gì em?” Chị bán trà sữa hỏi bằng một giọng ngọt ngào, dễ thương.


Tôi: “Một ly hồng trà mật ong. Ly lớn nha chị!”


Tôi nhảy vào chỗ ngồi quen thuộc. Mở quyển “Phương pháp giải toán hình học trong không gian” ra, ngay chương mà tối hôm qua đã đánh dấu, mở vở ra làm bài. Tôi là từ Chín giờ sáng đến Mười một giờ mà cũng không hay không biết, đặc biệt là không hề cảm thấy buồn ngủ như mọi hôm mà cực kỳ tỉnh táo. Tôi là một lượt 8 bài toán mới phát giác ra hôm nay mình cực kỳ lạ lùng.


Sao kỳ vậy ta? Không lẽ… đúng như bà Sếu nói sao? Người ảnh hưởng đến mình không phải bà Sếu mà là… hắn ta? Không – thể – nào mà!!!


Tôi cứ luôn trấn an bản thân bằng câu nói quen thuộc: Không thể nào. Nhưng trong nội tâm thì hiểu rõ một điều: Ừ, là vậy thật đó!


Hic!


Tôi lắc đầu nguầy nguậy như muốn vứt bỏ ngay tức khắc ý nghĩ đang ám ảnh mình kia, muốn tiếp tục làm bài nhưng cứ nhìn vào vở liền hiện ra cái tên đó, tôi chán nản gấp tập vở lại, bỏ vào túi, ra về. Về phải ngủ gấp một giấc mới được, chỉ cần ngủ xong sẽ không còn quan tâm nữa, cũng giống như một giấc mơ vậy đó!


Tôi về nhà, chưa kịp ăn uống gì lập tức phi thân vào giường làm một giấc. Lăn qua lộn lại hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng tôi cũng thiếp đi. Và tôi đã thấy gì? Một cơn ác mộng kinh hoàng nhất trần gian:


“Một buổi sáng như thường lệ, tôi đến trường với đôi mắt lim dim vì buồn ngủ.


“Xùy! Nhìn con nhỏ đó kìa!”


“Suỵt! Nhỏ nhỏ thôi! Nó nhìn mình kìa!”


“Nhìn vậy mà hóa ra…”


Ai đi ngang cũng nhìn tôi chằm chằm. Tôi thộn mặt ra, gì vậy trời? Bộ bữa nay tôi mặc lộn đồng phục hay sao mà ai cũng nhìn tôi ghê vậy? Mà có lộn đồng phục cũng là chuyện của tôi, chuyện của lớp tôi, ai mượn mấy kẻ kia quan tâm?


Tôi cố tình bơ đi, phóng một mạch lên lớp ở tận tầng 4, nhưng lạ một điều, hễ tôi lê xác đến tầng nào thì y như rằng tầng đó sẽ có khối người nhìn tôi chằm chằm. Hả? Tôi đã làm gì sai rồi nhỉ?


“Kem! Kem!” Ly và Susu chạy ra từ trong lớp, chạy nhanh đến mức vừa chạm vào tôi là nó thở hồng hộc. Hôm nay kỳ lạ thật đó!


“Có gì không?” Tôi nhìn hai đứa nó đầy thắc mắc. Sao ngày hôm nay tôi có cảm giác ai cũng săm soi tôi hết vậy nhỉ? Hay là tại tôi nhạy cảm quá?


“Mày thích Minh Duy phải không? Còn tỏ tình lộ liễu nữa phải không?... Mày khỏi giấu nữa, nguyên trường ai cũng biết rõ hết trơn rồi! Mày tiêu chắc rồi con kia!” Hai đứa nó vừa thở vừa nói. Tôi há hốc mồm. Hồi nào? Thích Minh Duy sao? Hồi nào vậy ta? Tỏ tình lộ liễu nữa? Tôi có hả?


Đây là mơ thôi! Phải! Chắc chắn là mơ rồi. Áaaaaaaaaaaaaa!!!”


Tôi giật mình bật dậy, mồ hôi ướt đẫm cả trán, cả lưng, cả mặt và cổ nữa. Tay tôi run rẩy, tôi cầm điện thoại lên xem giờ, bây giờ là Năm giờ chiều mất rồi! Trời ơi, đúng là cơn ác mộng mà. Tôi nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra, một lần cũng không!
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên