Vẫn biết viết vì đam mê, nhưng lăn qua lăn lại cũng chục năm rồi, viết bao nhiêu truyện cũng chỉ mong có một ngày cầm được quyển sách của mình trên tay. Nó không phải chỉ là sự hào nhoáng của người-được-in-sách mà còn là cảm giác được công nhận, cảm giác bước ra từ văn học mạng. Thật sự cảm thấy rất mờ mịt, như kiểu một đường đi không lối thoát ấy. Dù không chỉ một trăm lần tự nhủ, viết chơi thôi, viết cho mình mà, đâu quan trọng gì. Nhưng con người mà, sống trong xã hội thì nhu cầu cao nhất không phải là được công nhận sao? Đâu ai tự khép kín cuộc sống của mình mà ngồi tự kỉ với mấy dòng văn chương của chính mình được.
Haiz, cái cần là một cơ hội!
Cái bạn cần là danh tiếng, hay chỉ là một quyển sách giấy cầm trên tay như một kỷ niệm về thứ gọi là "tâm huyết" của mình?
Nếu là vế thứ hai, thì chuyện này thực sự đơn giản. Trên mạng có rất nhiều dịch vụ "in tiểu thuyết" với giá cả phải chăng, khoảng trên dưới 150.000đ cho một cuốn sách từ 300 - 500 trang, gồm cả thiết kế bìa, dàn trang, trang trí, làm thẻ kẹp sách... Nếu không thể xuất bản mà muốn cầm tác phẩm dưới dạng sách giấy của mình, bạn có thể tìm đến những dịch vụ này. (Mình cũng đang có ý định như vậy).

Có thể in ra từ một cho đến vài cuốn, tặng những "độc giả ruột" đã luôn dõi theo và ủng hộ từ đầu truyện của mình chẳng hạn. Kinh phí cũng không quá cao, mà mục đích để kỷ niệm thì quá long lanh rồi!
Còn vế thứ nhất, nói đến điều này tự dưng mình nhớ lại một truyện hài của Azit Nexin, nói đến "cách để xuất bản một tiểu thuyết". Là như thế này: tác giả sau khi viết xong một cuốn sách tâm đắc, đem đến NXB, vừa liếc qua đã bị từ chối thẳng thừng. Sau một loạt lý do trời ơi đất hỡi, chốt lại là không hợp xu hướng, giờ người ta ưa chuộng văn chương nước ngoài hơn. Tác chán chường, đem tiểu thuyết của mình về sửa lại tất cả tên họ, địa danh, đổi luôn tên tác giả thành người Mỹ, tự chế ra tiểu sử nào đó, rồi đem nộp lại, bảo đây là truyện tôi dịch. Lần này thì được nhận ngay. Sau đó còn bị giục dịch thêm truyện của "tác giả người Mỹ" đó nữa.
Việt Nam mình đôi khi hay bị gò bó về những thứ gọi là "hiện thực xã hội", "đất nước đổi mới", "cuộc chiến đã qua đi"... trong khi nói thật là, muốn hiểu về thời đó thì mình đã đọc lịch sử phong kiến, lịch sử cách mạng rồi văn học trước cách mạng và sau cách mạng cho rồi. Giờ sách mới ra, tìm đọc để giải trí là quan trọng nhất, rút ra những ý nghĩa nhẹ nhàng cho cuộc sống là được. Đâu nhất thiết phải mô phạm, giáo điều, hoài cổ, đao to búa lớn quá mức làm gì.
Tiếc là... chỉ có bản thân mình nghĩ vậy. Ha ha.