Mùa mưa - Cập nhật - Pha Trà-Nấu Rượu

Phatra_Nauruou

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/3/14
Bài viết
139
Gạo
180,0
Mùa mưa

Nhân vật chính: Vũ Hoàng Minh, Chung Thái Thanh.
Thể loại: Ngôn tình, sến sẩm. Tình yêu của thầy giáo già và học trò.
Số chương: 21.

Nếu bạn tìm kiếm những câu chuyện sâu sắc với nhiều triết lý nhân sinh thì đừng đọc chuyện này.
Nếu bạn tìm kiếm một nhân vật nam chính soái ca ngôn tình, bảo bọc che chở nữ chính thì đừng đọc truyện này.
Nếu bạn tìm kiếm một nữ chính sắc xảo, thông minh hay tiểu bạch thỏ thì cũng đừng đọc truyện này.
Mùa mưa - được tạo nên từ những câu chuyện hết sức đời thường, những sự việc hết sức nhỏ nhặt. Những sự kiện xuất hiện trong Mùa mưa có một số là thật, là những điều tôi đã chứng kiến, đã trải qua. Có một số được tạo nên từ trí tưởng tượng kỳ quặc của chính tôi.
Một câu chuyện về cuộc sống, về những người tôi thương yêu, về những điều nhỏn hặt bình thường. Và, cả về những "đứa" tôi cực ghét nhưng nếu không có bọn nó thì cuộc sống sinh viên cả bốn năm qua của tôi sẽ trở nên nhạt nhẽo đến nhường nào.
Tưởng niệm bốn năm sóng gió sắp trôi tuột qua đời tôi.

Chương 1: Câu chuyện về nghỉ việc và bẽ mặt
Chương 2: Khủng bố công nghệ
Chương 3: Các cô nàng "sang chảnh" lớp Tâm lý K27
Chương 4: Hai công việc
Chương 5: "Được" theo đuổi
Chương 6: Bị phát hiện
Chương 7: Bài học mang tên hạnh phúc
Chương 8:Câu chuyện về bị ốm và người đàn ông độc thân.
Chương 9: May mà có anh, đời còn dễ thương
Chương 9.2: Vu oan và chuyến công tác kết thúc sớm
Chương 10: Bệnh viện
Chương 11: Nhà thầy
Chương 12: Đi công tác
Chương 13: Người cũ mánh cũ
Chương 14: Yêu anh
Chương 15: Về quê
Chương 16: Yêu em theo cách của tôi
Chương 17: I want you! (Gợi tình hay gợi đòn)
Chương 18: Vu oan - vỡ lở (tập 2)
Chương 19: Dàn xếp
Chương 20: Xa
Chương 21: Oh! Darling (Hỡi người yêu dấu)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phatra_Nauruou

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/3/14
Bài viết
139
Gạo
180,0
Chương 1: Câu chuyện về nghỉ việc và bẽ mặt

Thanh trở về nhà sau khi kết thúc công việc làm thêm. Ánh đèn vàng vọt hắt xuống đường cùng cơn mưa rả rích suốt từ chiều làm cho khung cảnh trở nên ảm đạm. Nước mưa khiến tóc cô dính sát vào da đầu, áo quần cũng trở nên ẩm ướt dính dớp. Mùi mồ hôi hòa với mùi không khí ẩm ương tạo thành một mùi vị kinh khủng. Cả con đường giờ phút này trở nên tĩnh lặng lạ kỳ. Còn hôm nay, là một ngày không thể tồi tệ hơn.

Quán ăn nơi Thanh làm thêm bỗng dưng đông đúc lạ thường làm cô mệt nhoài. Không những thế ở đây Thanh còn có màn chạm trán chẳng mấy vui vẻ gì với bạn cùng lớp và cố vấn học tập. Tất nhiên họ là khách, còn Thanh là nhân viên của quán. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu mấy cô bạn sang chảnh kia không cố tình gây sự và làm Thanh bẽ mặt. Rõ ràng là họ vô lý và cố tính gây sự với cô nhưng trong mắt người quản lý mọi lỗi lầm đều do Thanh mà ra.

Mang một bụng tức tối trở về cộng thêm cơn mưa làm Thanh trở nên thảm hại. Lúc này Thanh đang bước dần tới đầu con hẻm nơi cô ở trọ. Con đường tăm tối. Dù đã đi qua đi lại con hẻm nhỏ này nhiều lần nhưng cô cũng không kiềm được sự sợ hãi ngày càng lớn lên trong mình. Ở cái Thành phố này đôi khi con người còn đáng sợ hơn mọi loài động vật hồn ma bong quế.

Một chiếc oto đỗ ngay đầu hẻm thu hút sự chú ý của cô. Thanh nhận ra nó ngay, từ những ngày đầu tiên nhập học Thanh đã nhìn chiếc xe này cùng với vị chủ nhân của nó bằng con mắt ngưỡng mộ, chỉ có điều cô không hiểu sao nó này lại xuất hiện tại nơi này. Trông có vẻ không phù hợp lắm.

Thanh giảm dần biên độ di chuyển của bước chân để đến cuối cùng cô gần như lết đến gần chiếc xe. Cánh cửa bật mở, dù đã biết chủ nhân của nó là ai nhưng cô vẫn không thể không hốt hoảng. Là thầy Minh, cố vấn học tập của lớp cô cũng là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình trở nên thảm hại của Thanh mà không nói lấy một lời. Vũ Hoàng Minh cái tên mà Thanh đã nhẩm đi nhẩm lại cả ngàn lần suốt tháng qua.

Thầy vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu thiên thanh cùng quân âu xám màu như lúc tối chỉ khác là trên người còn khoác thêm một chiếc áo khoác da màu đen. Vài giọt nước mưa cũng nhanh chân lẹ tay đậu trên mái tóc thầy. Dường như, không còn đủ kiên nhẫn với tốc độ di chuyển của Ms. Ốc sên Thái Thanh thầy sải từng bước dài tiến về phía cô.

- Giờ này em mới về nhà? – Thầy nhíu mày hỏi, Thanh không hiểu cái nhíu mày này đại diện cho điều gì? Cho chuyện hồi tối, cho việc một con bé nghèo khó như Thanh lại được xếp vào cái lớp sang chảnh của thầy, cho việc đi làm thêm của cô hay… một tia hi vọng nhen nhúm trong đầu Thanh.

- Dạ. – Thanh đáp lời, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

- Ngày nào cũng vậy? – Giọng điệu không được vui vẻ gì.

- Dạ.

- Em không biết nói gì ngoài từ dạ à? – Có vẻ như đã bị bộ dạng thảm hại của Thanh chọc tức thầy hỏi lại bằng một giọng lạnh lùng. Thanh cảm thấy ấm ức đến lạ.

- Vậy em phải nói gì bây giờ? – Cuối cùng Thanh cũng dám đối mặt với người đàn ông này nhưng với một thái độ chẳng hề nhã nhặn gì.

- Vào xe đi, mưa to quá. – Lại cái giọng ra lệnh. Thanh tức tối rủa thầm, sao lúc nãy thầy không dùng cái giọng này để đối phó với mấy đứa con nhà giàu sang chảnh kia đi.

Thanh lờ tịt ông thầy “đáng ghét” mà toan tiếp tục bước vào “con đường tăm tối”. Nhưng có vẻ cô không lường được năng lực của người đàn ông này. Cuối cùng cô bị lôi xềnh xệch trên đường và ấn vào xe như một đống thịt rúm ró. Mồ hôi cùng nước mưa làm da cô nhớp nháp vậy mà thầy làm như không cứ thế túm lấy cô rồi ấn vào chiếc xe sang trọng. Đầu óc Thanh lúc này còn đang mải mê suy nghĩ về sự sũng nước của bản thân. Cái xe này nhìn cũng thấy đắt rồi Thanh sợ cơ thể ướt át của chính mình làm bẩn xe.

- Nhà trường cấm sinh viên đi làm thêm, em muốn chấm dứt con đường học hành của mình à? – Nếu ánh mắt của thầy bớt lạnh lùng có lẽ Thanh vẫn còn tự huyễn hoặc mình rằng người ta đang quan tâm đến mình.

- Mấy người như thầy thì làm sao hiểu được hoàn cảnh của loại người như em. – Thanh hỏi lại bằng giọng điệu thách thức bất cần, rõ ràng là đang muốn kể khổ giờ lại thành ra muốn cãi nhau.

- Loại người như em? Em đang tự hạ thấp chính mình đó Thanh. Em tự hạ thấp mình cũng được nhưng đừng kéo tôi vào chuyện này. – Thanh còn tưởng mình đang nhìn nhầm hay vả chăng là nghe nhầm cơ đấy. Tại sao cô lại cảm thấy “cái thằng cha” kiêu ngạo ưa mỉa mai người khác này hoàn toàn không giống với con người ấm áp, hiền lành trên bục giảng tí nào.

- Đừng nói tôi học bổng của trường không đủ để em chi tiêu nhé? – Lại thêm một câu hỏi châm chọc còn khuyến mãi thêm nụ cười nhếch mép làm Thanh tức điên. Có lẽ cô đã nhìn nhầm rồi. Cả tháng qua cô cũng điên rồi mới đi ngưỡng mộ, thương thầm tay này.

- Đó là chuyện của em, thầy đừng dây vào. – Thanh gầm lên.

- Được thôi, nhưng cũng đừng lôi tôi vào rắc rối của em. – Hắn châm một điếu thuốc, ngang nhiên phả khói thậm chí còn không thèm hỏi ý kiến của cô.

- Những người như thầy thì hiểu gì hoàn cảnh của người nghèo chúng tôi. Thầy đi xe xịn mặc đồ đẹp thì làm sao hiểu được một ngày lo ăn ba bữa là thế nào. – Nước mắt dâng lên nhưng vẫn chưa đủ để chảy xuống, mưa ngày càng to hơn. Từng lượt, từng lượt đập vào kính xe làm nhòa đi ánh đèn đường vàng vọt.

- Em lúc nào cũng vậy, tự tách mình ra, tự hạ thấp bản thân mình, làm cho mình trở nên thảm hại trong mắt người khác. – Giọng điệu không những không bớt châm chọc mà còn trở nên gay gắt hơn. – Nghèo không có tội, không phải tất cả mọi người đều giàu từ trong trứng, cái tội là làm cho bản thân trở nên hèn, thảm hại và chờ mong ai đó thương hại mình. Em mắc phải tất cả các lỗi đó.

Thanh không thể ngăn được nước mắt của chính mình, thậm chí ngày mẹ đi cô cũng không rơi một giọt nước mắt nào vậy mà hôm nay cô lại khóc, không những thế còn khóc rất to. Cô cảm thấy bản thân trở nên trần trụi trước mắt người đàn ông này. Nếu bạn nghĩ sẽ có màn an ủi hay ôm ấp này nọ thì bạn lầm rồi. Không hề có chuyện đó.

- Ngày mai xin nghỉ đi, nếu em muốn làm thêm tôi có việc khác cho em. Đừng chỉ vì lý do của bản thân mà làm ảnh hưởng đến người khác. Cũng đừng tỏ ra mình khác biệt hay thanh cao. So với các bạn trong lớp em chẳng hơn gì họ đâu. – Không một lời an ủi, càng không một câu vỗ về.

- Tại sao tôi phải nghe thầy. Việc của tôi tôi làm, tôi không cần thầy thương hại. – Thanh đáp trả lại ngay. Cô cảm thấy ngày hôm nay mình bị xúc phạm đủ rồi không cần một ông thầy giả nhân giả nghĩa cười nhạo nữa.

- Tùy em, nếu em muốn tôi có thể giúp em thôi học. Em có biết loại như tôi và loại như em khác nhau ở điểm nào không? – Thầy dừng lại rít một hơi thuốc, phả khói rồi nói tiếp. – Em sẵn sàng dẹp bỏ tự trọng nhưng không chịu hi sinh sỹ diện, còn tôi ngược lại tôi sẽ không bao giờ từ bỏ dù chỉ là một phần trăm cơ hội đến với mình.

- Tôi… - Thanh ấp úng lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng.

- Lương của em bây giờ là bao nhiêu? Hai triệu? Ba triệu? – Các con số liên tục được đưa ra và đều nhận được cái lắc đầu cật lực từ phía Thanh. – Một? – Cuối cùng cũng đúng, Thanh tự hỏi có phải thầy đánh giá quá cao công việc làm thêm của cô rồi không?

- Từ mai ngoại trừ khi có tiết những lúc rảnh em có mặt ở văn phòng của tôi và làm trợ giảng kiêm trợ lý giúp tôi. Nếu đồng ý một tháng tôi trả cho em gấp ba lần lương hiện tại. Tất nhiên 6h30 sáng có mặt và làm đến khi hết việc rồi về. – Thanh không thể tin vào tai mình. Gấp ba, có nghĩa là ba triệu cộng với tiền học bổng hai triệu một tháng nữa vậy là cô có cả thảy năm triệu, những năm triệu. Cô thầm trầm trồ, người giàu có khác ba triệu mà nghe như ba mươi nghìn vậy.

Thanh còn chưa kịp trở lời thì cô đã bị ông thầy kỳ lạ đá ra khỏi xe như một cái bị rách cùng với một câu “Đồng ý thì mai có mặt đúng giờ”. Rồi con người kỳ lạ đó phóng xe lao vút vào màn mưa. Thanh còn chưa kịp hoàn hồn thì đám nước cống dưới đường đã được chiếc xe nọ thượng lên người cô làm cô tỉnh táo phần nào.

Dù vậy Thanh vẫn không tức giận, không hề tức giận mà cô cũng không thể tức giận vì vẫn còn bị con số năm tròn trĩnh mê hoặc. Những năm triệu cô có thể trang trải cho bản thân lại còn gửi về nhà được nhiều hơn. Quá hấp dẫn, không thể hấp dẫn hơn. Trong mắt nhiều người Thanh có vẻ là đứa hời hợt, sỹ diện nhưng thật ra cô rất thực tế, cô chọn cho mình cách đơn giản nhất để chống chọi lại với cuộc sống. Lúc nãy phản ứng quá khích của cô chẳng qua do cứng miệng mà thôi. Chứ miếng ăn dâng tới miệng rồi có đời nào cô chịu nhả ra. Có công việc tốt hơn, tiền nhiều hơn thì tội gì không nhận.

Thanh trở về nhà trong tâm trạng hưng phấn, bỗng dưng cảm thấy “con đường thần thánh” không còn đáng sợ nữa, cơn mưa này không còn đáng ghét nữa, đám chuột quá chạy tung tăng cũng đáng yêu ra phết, mấy vũng nước cống cũng chẳng còn hôi hám gì cho cam. Tắm rửa nhanh chóng, hẹn đồng hồ thật sớm rồi Thanh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Con số năm xinh đẹp len lỏi cả vào giấc mơ của cô.
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Cảm giác đầu tiên khi đọc văn án, nhẹ nhàng bình dị. Nó làm Tiên nhớ đến vở kịch "mưa rào" trong Mặt nạ thủy tinh, dù rằng hai câu chuyện này hoàn toàn khác. Phải chăng là nó cũng một cảm xúc?
 

Phatra_Nauruou

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/3/14
Bài viết
139
Gạo
180,0
Cảm giác đầu tiên khi đọc văn án, nhẹ nhàng bình dị. Nó làm Tiên nhớ đến vở kịch "mưa rào" trong Mặt nạ thủy tinh, dù rằng hai câu chuyện này hoàn toàn khác. Phải chăng là nó cũng một cảm xúc?
Hì. Mình cũng có đọc Mặt nạ thủy tinh nè. Cực mê luôn.
Lúc mình gõ những dòng đầu tiên của Mùa mưa ngoài trời đang mưa ầm ĩ. Lúc đó không biết đặt tên gì nên lấy luôn tên này cho truyện.
 

Phatra_Nauruou

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/3/14
Bài viết
139
Gạo
180,0
Chương 2: Khủng bố công nghệ.

Sáng hôm sau, Thanh thức dậy thật sớm khăn gói, nai nịt chuẩn bị lên trường. Vì nhà cách trường khá xa nên cô phải bắt chuyến bus sớm nhất, đổi hai tuyến để đúng 6h30 có mặt ở trường. Cả ngày hôm nay thật khéo cô lại không có tiết xem như có thời gian để làm quen công việc.

Suốt chặng đường từ nhà đến trường Thanh vẫn đang mải ảo tưởng xem mình sẽ làm gì với số tiền “khổng lồ” mà bản thân sẽ kiếm được vào tháng tới. Tận cho đến lúc này cô vẫn còn ngây thơ tin rằng công việc của mình làm hoàn toàn chỉ là sắp xếp giấy tờ bậy bạ này nọ.

6h25 Thanh có mặt trước cửa văn phòng của “quái nhân” – nickname Thanh nghĩ ra cho ai đó sau một giấc ngủ ngon lành. “Quái nhân” quả không phụ công đặt nickname của Thanh. Lúc cô xuất hiện thì không hiểu Minh đã có mặt từ lúc nào. Nếu không phải thầy mặc bộ đồ khác cô còn nghi ngờ phải chẳng đêm qua có người không về nhà.

Không một câu hỏi thăm hay chào hỏi, Thanh được giao ngay cho công việc đầu tiên. Pha cà phê. Đùa à, giao cho Thanh một cái máy pha cà phê rồi bắt cô tự xoay sở. Nếu không phải cô đã từng được nhìn thấy qua ở chỗ làm thêm thì thật cô còn không biết cái cục đen xì xì này là cái giống gì ấy chứ. Vậy là Thanh phí mất hẳn một tiếng đồng hồ để xoay sở với cái thứ phiền phức nọ. Lúc Thanh trở ra sảnh của văn phòng thì ai đó đã rời đi mà không hề ơi cô một tiếng.

Một miếng giấy note được dán vào cái laptop để trên bàn. “Xem lại cách làm việc đi. Trong lap có những việc cần làm ngày hôm nay.” Đọc xong tờ note của “quái nhân” để lại mà hàm Thanh như muốn rớt xuống đất. Cô tự hỏi kiếp trước mình đã làm nên việc gì để kiếp này gặp phải cái tay quái dị này không. Tính khủng bố nhau bằng công nghệ à? Hay rảnh quá không biết xài tiền vào chỗ nào mà vung tiền ra để chế nhạo cái sự mù công nghệ của cô? Đầu tiên là máy pha cà phê, rồi giờ là Laptop.

Thanh đến từ một vùng quê nghèo, cả trường cấp ba của cô chỉ có mười cái máy tình lại là loại để bàn từ thời nảo thời nào, đừng nói laptop ngay cả số lần cô được đụng vào mấy cái máy cổ lỗ sĩ ở trường còn đếm được trên đầu ngón tay nữa là. Nếu tí nữa hắn sai cô đi lái máy bay hay lái phi thuyền thì Thanh cũng không có bất ngờ gì nữa đâu.

Thanh mất gần như cả buổi sáng để xoay sở với cái mớ đồ công nghệ này. Cô chỉ sợ nhìn nó mỏng mảnh thế này lỡ như mình dùng quá sức làm hỏng hóc gì đó không chừng phải mang cả tim gan phèo phổi đi bán để lấy tiền thền cũng nên. Hết giờ nghỉ trưa, cuối cùng “ông thầy tốt bụng” cũng xuất hiện ở văn phòng, lúc đó Thanh đã dừng cuộc chơi với cái máy photo xấu xí và chuyển sang tọc mạch bạn máy hủy tài liệu. Có lẽ cả đời này của Thanh cộng lại cũng không tiếp xúc với nhiều đồ hiện đại như ngày hôm này. Cô chỉ sợ mình quá mạnh tay hay bấm nhầm nút nào đó làm cho đống đồ nhạy cảm này gặp trục trặc thì đúng là mang họa.

Nhìn vào tiến độ làm việc của Thanh mà Minh nổi điên. Nhưng anh không có ý định giúp đỡ. Cô bé này cái gì cũng rất tốt, duy chỉ có điều quá tự ti về xuất thân của chính mình nên trở nên lạc lõng với tập thể. Nhìn Thanh, Minh nhớ lại dáng vẻ của mình hơn mười năm về trước. Vậy nên anh không thể lờ cô đi được. Nhưng cũng không thể dung túng hay tỏ ra thương hại cô, nếu làm thế chẳng khác nào hại Thanh.

Mãi đến 2h chiều Thanh mới hủy xong đống tài liệu mà người khác thường chỉ mất ba mươi phút để làm xong. Đến lúc đó cô mới bắt tay vào công việc nhập liệu vào laptop. Cái cách Thanh sử dụng máy cũng làm cho Minh ngứa mắt. Có vẻ như Thanh sợ làm đau nó thì phải, không những thế cô còn gõ bàn phím theo phong cách “mổ cò” không thể phản cảm hơn.

Ôm một bụng bực tức cùng laptop của mình, với vài quyển sách này nọ đi khỏi văn phòng. Đi vài bước anh mới nhận ra tại cô nhỏ này mà cả buổi chiều nay anh chẳng thể làm gì cho nên chuyện. Lòng Minh bỗng dưng sinh ra một sự khó chịu đến lạ.

Thanh vẫn đang đánh vật với chiếc laptop nọ nên không để ý đến thái độ bực tức của ai đó. Cô cẩn thận gõ từng chữ một thật chậm rãi và quên luôn cả cái bao tử réo gọi ầm ĩ từ lúc nào. Cả người đau nhức, đôi mắt và tay mỏi nhừ, dây thần kinh căng như dây đàn, cô nghĩ cái đống nếp nhăn trong não mình giờ phút này chắc cũng đã được sức nóng của cơ hồ các loại máy ủi cho phẳng băng hết cả.

Cuối cùng cô đã biết cái gì gọi là không ai ăn không của ai được cái gì rồi. Nhưng Thanh là đứa nhỏ có trách nhiệm, việc đã nhận thì cô sẽ làm cho bằng hết thì thôi. Không những thế ba triệu lại còn hấp dẫn hơn một triệu rất nhiều. Cứ như thế, Thanh tự khích lệ bản thân cố gắng làm việc. Ngoài trời mát dịu dần, từng giọt mưa lại tiếp tục “dịu dàng” rơi xuống mặt đất.

Lúc Minh trở về văn phòng thì bắt gặp con chuột nhỏ nào đó đang cuộn mình co ro ngủ ở sopha, trên bàn đầy những giấy tờ các kiểu không những thế còn có một tờ giấy A4 ghi ra những công việc cần làm. Tất cả đều được đánh một dấu stick đỏ chói chứng tỏ đã hoàn thành. Không đành lòng thấy con bé co ro vì lạnh, anh cởi áo khoác của mình rồi khoác hờ lên người cô học trò nhỏ. Như cảm nhận được hơi ấm từ chiếc áo, khóe miệng Thanh khẽ nhếch lên tư thế cũng thoải mái hơn. Anh lại kiểm tra một lượt các công việc đã giao cho cô. Dù có chậm chạp nhưng rất cẩn thận không hề sai sót. Không những thế đống bài tập yêu cầu cô photo còn được note lại cẩn thận và sắp xếp theo thứ tự rõ ràng. Cơn mưa vẫn không ngơi hạt thậm chí còn có phần to hơn, căn phòng tĩnh lặng đôi khi lại được khuấy động bởi tiếng ngáy nhè nhè của Thanh.

Có lẽ cô nhỏ đã có một ngày mệt mỏi, Minh bắt đầu nghi ngờ sự cực đoan của mình liệu có thật sự tốt cho Thanh. Lần đầu tiên gặp Thanh trong lớp chủ nhiệm Minh đã bị ấn tượng bởi đôi mắt biết cười trong veo của cô, các buổi tiếp theo anh càng chú ý đến cô nhiều hơn, sự tự ti của Thanh, sự xa cách của Thanh với tập thể. Rồi anh bắt đầu tìm hiểu về cô, lưu ý những hồ sơ của cô. Tất nhiên sự quan tâm của anh luôn được ngụy trang cẩn thận dưới cái vỏ bọc cố vấn học tập hoàn hảo.

Minh không phủ nhận anh đã biết cô làm thêm ở Thanh Khê từ trước, không những vậy anh còn cố tính làm ngơ khi cô bị bẽ mặt mục đích cũng chỉ để ép Thanh nghỉ công việc làm thêm đó. Chỉ qua một tháng tiếp xúc nhưng anh biết Thanh là một cô nhỏ thông minh, lại cần cù. Chỉ có điều cô quá tự ti về sự nghèo khó của bản thân từ đó vô hình chung lại hạ thấp chính mình. Không những thế qua Thanh, Minh thấy được hình ảnh của mình nhiều năm về trước. Vậy nên cô nhỏ càng thu hút anh hơn, lần đầu tiên trong đời anh nghĩ mình phải giúp đỡ ai đó ngoài chính mình và người thân của mình.

Chiếc áo trượt xuống từ trên người Thanh kéo Minh ra khỏi luồng hồi tưởng. Đoán chừng cô nhỏ sắp thức Minh nhặt vội chiếc áo lên rồi vất lên giá treo áo nơi góc phòng. Đúng như dự đoán của Minh chỉ một tích tắc sau Thanh đã tỉnh dậy. Đôi mắt ngái ngủ nheo lại để kịp thích nghi với ánh sáng của căn phòng. Hình ảnh giáng một đòn mạnh mẽ vào tâm trí Minh. Anh không ngờ có ngày mình lại yếu đuối đến thế. Đáng ra với một giảng viên chuyên nghành tâm lý dày dặn kinh nghiệm như anh thì phải có khả năng chống trả với những kiểu khơi gợi như thế này mới đúng.

- Ngủ có ngon không? – Dùng giọng điệu châm biếm cố hữu như để đánh lạc hướng chính mình. Minh nói mà không dám nhìn lại Thanh lần nữa.

- Không ngon lắm thầy. – Dường như nhận ra mình lỡ lời Thanh liền hỏi lảng sang chuyện khác. – Đang mưa ạ?

- Ngủ mà cũng thính nhỉ? – Không hiểu sao Minh rất có hứng với việc làm cô nhỏ bẽ mặt.

- Á… Chết! – Thanh hét lên. Màn đêm yên tĩnh bị xé toạc bởi âm tiếng hét dội của Thanh. Ngay cả thần kinh thép như Minh cũng bị cô hù cho sợ.

- Chuyện gì?

- Xe bus, trễ rồi, xe bus của em. – Thanh thầm nhẩm trong bụng. Tiêu rồi, tốn tiền rồi.

Mặt Minh tái lại vì giận, cô nhỏ thật có tài mới đến làm có một ngày mà làm được bao nhiêu chuyện chọc giận anh. Không thèm nhìn đến con bé đang tái mặt vì xót tiền. Minh quay lưng thu dọn đồ đạc rồi buông ra một câu cụt lủn.

- Thu dọn đi, tôi đưa em về. – Lúc này mà Minh nhìn thấy vẻ mặc hớn hở của
Thanh có lẽ anh sẽ không ngần ngại mà ném cô ra khỏi căn phòng này mất. Còn nếu anh biết cô nhỏ đang toan tính trong đầu để lần sau làm thế nào được đi ké xe anh về nữa thì có lẽ anh sẽ bóp chết con bé này mất thôi.

Thanh trở nên ngoan ngoãn lạ thường, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc cho vào balo rồi tung tẩy bước theo phía sau Minh. Anh quay lại kiểm tra căn phòng một lần nữa, chiếc laptop được xếp ngay ngắn trên bàn tiếp tục khiến anh cau mày.

- Cả cái kia nữa. – Anh chỉ tay ra lệnh. Còn bạn học trò nào đó vẫn đang ngu ngơ mất một lúc mới chạy tới phía bàn làm việc để mang chiếc máy lúc này đã được xếp gọn gàng về phía Minh. Cười hì hì rồi chìa cho anh.

- Mang nó về, tôi không muốn nhìn thấy phong cách đánh máy “mổ cò” của em nữa. – Minh gầm lên từng tiếng. – Từ giờ cho đến khi kết thúc công việc nó thuộc về em.

Nói rồi Minh quay đầu đi một nước mà không thèm quan tâm đến con bé trong bụng đang thầm đánh lô – tô kia nữa. Suốt quãng đường về nhà Thanh ôm khư khư cái balo đựng máy như thể có kẻ đang chực chờ xông vào xe cướp của ngay lập tức. Dáng vẻ khờ khạo của Thanh làm Minh khó khăn lắm mới không bật cười. Thậm chí lúc đến nơi cô còn nhất định không chịu xuống xe mà bắt anh phải dắt cô vào trong cho bằng được. Minh lái xe về nhà trong tâm trạng thoải mái và vui vẻ như kẻ vừa đánh thắng một cuộc chiến quan trọng.

Anh đâu hề biết rằng cô học trò của mình cả đêm đó không dám ngủ sâu chỉ dám mơ mơ màng màng mà ngủ. Một tiếng động nhỏ cũng làm cô thức giấc. Cảm giác giữ của mà không phải của mình thật sự quá khủng khiếp, trái tim bé nhỏ của cô không thể chịu nổi. Kết quả tất nhiên là một đêm mộng mị kinh khủng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phatra_Nauruou

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/3/14
Bài viết
139
Gạo
180,0
Chương 3: Các cô nàng "sang chảnh" lớp Tâm lý K27

Ngày thứ hai sau khi nhận được công việc mới, Thanh đến lớp trễ mà chỉ trễ có đúng năm phút. Lại vừa khéo tiết của thầy Tiến cô biết mình tiêu rồi. Thầy Tiến nổi tiếng trong khoa là nguyên tắc. Môn của thầy dù chỉ nghỉ một buổi cũng xem như “out” và việc đi trễ đồng nghĩa với việc nghỉ không cần biết bạn trễ bao lâu, một phút hay một tiếng cũng như nhau.

Thanh từng chính mắt chứng kiến thầy thẳng tay đuổi một cô bạn cùng lớp chỉ vì cô này đến sau khi lớp đã ổn định. Vậy mà hôm nay cô đi trễ những năm phút. Những năm phút cô chỉ đi qua trường có đúng một trạm và đã hộc tốc chạy ngược trở lại nhưng vẫn không kịp.

- Đi đâu đây? – Thầy hỏi khi thấy bộ dạng thất tha thất thểu của Thanh. Chiếc áo sơ mi trắng đã sờn cũ ướt đẫm mồ hôi.

- Dạ… dạ em thưa thầy em xin lỗi thầy. Em đi trễ ạ. – Cả lớp im phăng phắc, vài ánh mắt châm chọc hướng về phía Thanh.

- Máy bay đóng cửa rồi. Giờ mà mở cửa ra là mấy người bên trong chết hết. Sợ lắm – Giọng nói theo năm tháng đã trở nên khàn khàn cùng với khuôn mặt nghiêm túc làm vài người nào đó trong lớp không nhịn được cười.

- Em xin lỗi thầy! Thầy cho em vào lớp ạ. – Thanh vẫn ngoan cố hi vọng sẽ chạm vào được lòng trắc ẩn tiềm tàng của thầy.

Ông không thèm để ý đến thái độ ăn năn của Thanh mà tiếp tục bài giảng. Giọng nói đều đều có tác dụng ru ngủ thần tốc nhất là với mấy môn lý luận khô khan như Phương pháp nghiên cứu Tâm lý học nhưng không một sinh viên nào dám lơ là. Thẳng lưng, mắt mở to để theo dõi bài học, không phải vì bải giảng thú vị mà họ sợ bị đuổi cổ ra khỏi lớp. Thanh vẫn cố gắng giữ vững phòng tuyến. Vài ánh mắt khó chịu lơ đãng lướt qua nơi cô đứng.

Ba mươi phút sau, cuối cũng ông giáo già cũng đã động lòng – ít ra là Thanh nghĩ vậy. Gián đoạn bài giảng, thầy nói.

- Hoặc là em rớt môn này, hoặc là rớt hết các môn của tôi. – Giọng nói khàn khàn trở nên trầm thấp lạ thường. – Tôi già rồi, yếu đuối lắm nên mấy anh chị đừng làm tui sợ.

Đến nước này rồi Thanh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải rời lớp, xem như “out” một môn. Chưa bao giờ Thanh thấy mất mặt như lúc này. Cô cúi gằm mặt xuống đất mà đi ra ngoài trong lòng ngập tràn lo sợ. Lúc gần ra khỏi lớp Thanh không để ý đến một bàn chân đang ngáng đường chờ cô vấp phải. Và tất nhiên Thanh té. Té xõng xoài trên mặt đất, nhưng cô không dám kêu lên. Chỉ dương mắt nhìn kẻ chủ mưu, là một trong những cô bạn sang chảnh của lớp, thầy vẫn thản nhiên như không thấy gì tiếp tục bài giảng của mình. Thanh phóng hết tốc lực chạy ra khỏi lớp mà không thèm quan tâm đến cái chân đang rướm máu của mình.

Đầu gối quần bị rách một mảng, chiếc quần vải học sinh đã theo Thanh suốt từ hồi lớp mười đến giờ. Vừa sợ, vừa đau cùng nhục nhã Thanh mặc kệ cơn mưa đang kéo đến gần, cô ngồi thần người dưới hàng ghế đá gần lớp. Sự đau nhức của vết thương làm Thanh không kìm được những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống. Bầu trời xám xịt trên đầu cùng sự tĩnh lặng của khuôn viên trường làm cho khung cảnh trở nên kỳ quái.

Thanh biết, ngay từ đầu cô đã là cái gai trong mắt bạn cùng lớp. Đặc biệt là nhóm “sang chảnh”, vì sao ư? Vì cô nghèo, vì cô được vào học là nhờ học bổng của nhà trường, vì cô không biết thân biết phận mà xuất hiện trong cái lớp được xem là giàu có nhất khóa. Tất cả những chuyện này là lỗi của Thanh ư? Không hề.

Cô không thể chọn việc mình sinh ra trong một gia đình như thế nào, việc cô chăm chỉ và được nhận học bổng cũng hoàn toàn không thể xem là lỗi. Còn chuyện cô được xếp vào lớp này hoàn toàn là lỗi của giáo vụ khoa, Thanh đâu được quyền lựa chọn. Cuối cùng cô cũng thấm thía như thế nào gọi là “đừng chờ người khác thương hại”, điều mà thầy Minh đã nói với cô mấy hôm về trước.

Lại nhớ đến Minh lòng Thanh trào lên một nỗi tức giận không tên. Vì ai? Vì đâu. Nếu không phải “quái nhân” giao cho cô cái laptop chết tiệt đó thì đêm qua cô đâu có ngủ không ngon giấc, vậy thì sáng này cũng không gà gật trên bus để đến nỗi đi quá trạm, càng không có chuyện đi trễ để bị đuổi ra khỏi lớp và bị ngáng chân đến mức vồ ếch trước mặt bao người. Đúng vậy, tất cả đều chỉ vì hắn ta, chính hắn là nguồn cơn gây nên bao tội lỗi. Càng nghĩ, nước mắt Thanh càng chảy dài, cô nấc lên từng cơn mang theo bao hờn tủi.

Thường khi có điều gì đó không may xảy đến cho mình con người ta hay tìm hết lý do này đến lý do khác để đổ lỗi, Thanh cũng vậy. Cô quy kết mọi sự cố của mình về phần Minh mà không hề hay biết ai đó đang ở một góc khuất nhíu mày quan sát bộ dạng thảm hại của mình.Từng giọt mưa nặng nề rơi xuống. Nhanh chóng và mạnh mẽ.

Nếu không phải do đang mang vác một món đồ đắt tiền có lẽ Thanh còn muốn trầm mình dưới cơn mưa đáng ghét này thêm tí nữa. Cô hộc tốc chạy về phía văn phòng Minh mà không quan tâm đến vết thương nơi đầu gối - lúc này đang chảy máu “nhiệt tình”.

Cửa văn phòng vẫn khóa, Thanh lại phải đứng nép mình dưới mái hiên nhỏ hẹp để lục lọi chìa khóa. Rõ ràng hôm qua, lúc rời đi Minh đã đưa cho cô một chiếc chìa khóa cửa văn phòng Thanh cũng đã cẩn thận bỏ nó vào một ngăn cặp vậy mà giờ phút này lục lọi thế nào cũng không tìm thấy.

Giờ phút này cô chỉ muốn đem cái balo chết tiệt này dốc ngược xuống nhưng cô không dám. Chưa kể đến chiếc laptop đắt tiền không phải của mình, trong đó còn có một đống giáo trình mà Thanh đã phải bấm bụng mới dám mua. Ngồi bệt xuống nền xi măng xám ngắt mặc cho đám nước mưa thấm vào áo quần, Thanh khư khư ôm cái balo dùng cả người mình che chở hòng cho nước mưa không thấm vào bên trong được.

Minh nãy giờ đã chứng kiến hết tất cả nhưng anh không tiến đến giúp Thanh dù chỉ một lần. Anh muốn mượn chuyện này để dạy cho Thanh hiểu, nếu cô không coi trọng bản thân thì sẽ không ai coi trọng cô cả. Thanh phải tự mình học bài học tự tin và tự đứng trên chính đôi chân của mình.

Cơn mưa vơi dần theo lượng nước mắt của Thanh. Lúc đôi mắt cô ráo hoảnh cũng là lúc những tia nắng đầu tiên cũng vừa kịp vén mây ló dạng. Có vẻ cô đã lấy lại bình tĩnh và bắt đầu lục lọi balo một lần nữa. Mãi cho đến lúc này Minh mới rời đi. Anh gởi một tin nhắn đến số điện thoại của Thanh. “Check mail nhận việc.”

Suốt một tuần sau đó Thanh không gặp Minh lấy một lần mọi việc cần làm cô đều nhận qua mail và điện thoại. Ngay cả tiết học do Minh đứng lớp cũng được chuyển cho một giáo viên khác dạy thay với lý do thầy đi công tác. Cả tuần Thanh vẫn đều đặn lên lớp rồi qua văn phòng làm việc.

Minh không có ở trường nhưng số lượng công việc của Thanh không giảm đi một tí tẹo nào. Không những thế chúng có vẻ còn tăng lên. Nào là nhập dữ liệu vào máy tính. Rồi photo tài liệu. Nhận và sắp xếp bài thi, phân loại đề chưa kể Thanh còn phải thay Minh tiếp những cô học trò thầm thương trộm nhớ anh – một ngày có đến vài lượt viếng thăm, các cô đến với khuôn mặt thẹn thùng bẽn lẽn và rời đi trong sự bực dọc cộng với châm chọc nghi ngờ.

Ngày thứ tám, Thanh có một cuộc chạm trán không mấy vui vẻ với “nữ hoàng băng giá” của lớp cô – Diệp Chi. Cô ta đến tìm thầy Minh, nhưng không giống với đa số mọi người gõ cửa trước khi vào, cô ta tự cho phép mình xồng xộc tiến thẳng vào phòng. Lúc nhìn thấy Thanh đang đầu bù tóc rối ngồi trong văn phòng đánh vật với việc gõ máy Diệp Chi không kiềm được tức giận.

- Cô ở đây làm gì? Thầy đâu, ai cho cô vào đây? – “Đùa à? Tôi hỏi cô câu đó mới đúng” Thanh thầm nghĩ.

- Thầy đi công tác cả tuần nay, bạn biết mà. Tôi làm trợ giảng cho thầy. Bạn tìm thầy có chuyện gì không? – Thanh nhanh chóng lờ cô ta đi mà tiếp tục công việc đang dở dang. Tất nhiên “nữ hoàng” sẽ không chấp nhận được thái độ thờ ơ của Thanh. Cô ta nổi điên.

- Anh ta đang ở đâu? Mày gọi anh ta ra đây cho tao. Mày là cái loại gì mà dám nói chuyện với tao bằng giọng đó? Mày lại là bồ mới của anh ta chứ gì? – Thanh hoàn toàn bất ngờ, ‘nữ hoàng’ đây ư? Hội trưởng hội sang chảnh lớp tâm lý K27 đây ư? Thanh đã từng nghe qua việc Minh có vài mối quan hệ “thân thiết” với các sinh viên nhưng cô không ngờ hôm nay lại được chính mắt chứng kiến. Không những thế khổ chủ còn tỏ ra khá là manh động nữa chứ.

- Bạn cần thì gọi cho thầy, tôi không biết. Bên cạnh còn có các giảng viên khác bạn mà cứ ồn ào là tôi đi tìm bảo vệ đó. Có việc cần bạn có thể để lại lời nhắn trên bàn, thầy về tôi sẽ chuyển lời lại. – Vừa nói Thanh vừa chỉ tay về phía cái rổ trên bàn, đây cũng là một phát minh của Thanh, cái rổ này chuyên dùng để đựng thư từ của câu lạc bộ fan hâm mộ của Minh. Tự dưng Thanh cảm thấy mình thật là oách, dám dùng cái giọng điệu ra lệnh với “nữ hoàng”.

Dường như nhận ra bản thân thái quá, nữ hoàng quay lưng đi một nước mà không thèm nhìn Thanh lấy một cái. Trước khi ra khỏi phòng còn không quên khuyến mãi cái sập của kêu ầm một tiếng. Thanh thầm tội nghiệp cho cái cửa. Đúng là cha chung không ai khóc, có vẻ chỉ có cô là luôn tỏ ra trân trọng với “nó”. Mà bàn tay nữ hoàng nhỏ như vậy, ốm yếu như vậy không biết lấy đâu ra lực mà sập cửa mạnh mẽ như vậy nhỉ? Thanh nhanh chóng gạt cô bạn “nữ hoàng” ra khỏi đầu và quay lại với việc chỉnh sửa lỗi trên bản word.

Buổi chiều, như thường lệ Thanh đến lớp. Chiều nay Thanh có tiết, sau đó lại phải tiếp tục công việc đang dang dở nên không muốn phí một giây một phút nào. Dẫu sao thì “cơm chúa” cũng đã ăn nên phải múa sao cho vừa lòng chúa chứ.

Vừa vào lớp, Thanh đã bắt gặp ánh mắt lạ kỳ của bạn cùng lớp. Thanh ghét phải ngồi đầu bàn để bị người khác chỉ trỏ sau lưng nhưng đây là vị trí duy nhất không ai thèm ngồi vậy nên cô không còn cách nào khác.

Một bạn nữ chạy đến chỗ Thanh. Cô nàng có mái tóc được uốn kiểu cẩn thận còn nhuộm màu đỏ tím, áo quần bó sát vào người, đã cao ngất ngưởng lại còn đi hẳn một đôi giày gót cao ngất ngưởng không kém. Cô bạn thả bụp cái máy tính bảng xuống trước mặt Thanh. Rồi cất giọng chua loét:

- Đóng tiền quỹ. – Thanh nhận ra sau này lỡ mà có không kiếm được việc cô ta đi làm nghề đòi nợ thuê cũng hợp lắm.

- Bao nhiêu bạn? – Thanh thừa biết số tiền nhưng vẫn hỏi cho có lệ.

- Năm trăm.

- Hả? – Thanh hỏi lại như không tin vào tai mình. Sao không đi cướp luôn đi. Tiền quỹ mà thu năm trăm.

- Ba tháng một lần, thêm năm mươi nghìn tiền trách nhiệm nữa.- Cô bạn tỏ ra mất kiên nhẫn.

- Không phải năm mươi nghìn hả bạn? – Thanh hỏi lại như đang tự mình kiểm tra lại bộ nhớ của chính mình.

- Lớp mới thống nhất lại rồi. Có đóng không? – Thanh còn chưa kịp ý thức cô ta lại tiếp tục cất cái giọng chua loét của mình lên, phải cao đến quãng tám ấy chứ. – Lằng nhằng, có năm trăm mà cũng không đóng được. Hôm nay hết hạn đóng rồi, đưa tiền đây.

Có năm trăm, sao nghe như cô ta đang nói năm nghìn ấy nhỉ. Năm trăm ít quá mà vậy cô cho tôi năm trăm đi. Đùa nhau à. Thanh thầm nghĩ.

- Bạn đợi tí nha. – Thanh bấm bụng trút hết số tiền trong ví ra. Cái ví đã lép nay còn lép hơn. Cô bạn cầm được tiền liền chạy mất. Thanh gọi với lại bạn ơi bạn còn chưa đánh dấu.

Vài giọng nói trong lớp vọng lại. “Ghớm, có năm trăm nghìn mà nó làm như năm triệu không bằng” lại vài giọng nữa phụ họa “Thông cảm đi mày ơi, cái bọn giẻ rách nó hay thế lắm” rồi đệm vào đó là vài giọng cười hô hố của đám con gái “Tụi mày đừng có chọc người ta, người ta là gà của thầy Minh đó, chọc vô người ta cho tụi mày rớt cả lũ nha con”. Thanh hướng về phía giọng nói cuối cùng phát ra, là vị trí của nhóm “hót-gơ” một luồng khí tức giận bốc lên. Cô đứng phắt dậy toan vả cho cái đứa đặt điều một phát thì có một bóng người tiến vào lớp chặn đứng mọi hành động của Thanh. “Quái nhân” trở về.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phatra_Nauruou

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/3/14
Bài viết
139
Gạo
180,0
Chương 4: Hai công việc

Trong thầy hốc hác hơn nhiều so với lần cuối cùng Thanh gặp thầy, chiếc áo có phần rúm ró, cái cravat không biết đã được nhét ở phương nào, tay áo thì được xắn cao lên tới khủy còn phần cổ áo có hai chiếc núc không được cài lại trong khi áo vét đang được vắt trên cánh tay. Anh lướt qua Thanh mà không thèm liếc lấy một lần, còn Thanh cô thậm chí vẫn cứ đứng chôn chân tại chỗ cả một lúc lâu và tất nhiên cô cũng quên luôn mục đích ban đầu khi đứng lên của mình. Cả lớp dần ổn định, lúc này giọng Minh khàn khàn vang lên trong micro.

- Em kia, nếu muốn học tiết của tôi thì mời em về chỗ nếu không thì đi thẳng ra ngoài. – Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía Thanh. Tiếng rì rầm hòa với tiếng cười nhạo theo sau câu nói của Minh.

Thanh không nói gì hơn chỉ có thể cúi đầu trở về chỗ, lòng nhủ thầm “long thể” của sếp bất an rồi. Tiết học bắt đầu bằng câu xin lỗi của Minh vì chuyến công tác không hề báo trước rồi anh đằng hắng để nhập đề. Suốt cả một buổi học diễn ra trong an bình, ít ra là đối với Thanh, các cô gái đang bận rộn dõi theo “Mr.Right” trên bục giảng không hơi đâu mà để ý đến con bé nhà quê như Thanh, còn các chàng trai thì khỏi nói cơ bản là trong mắt họ làm gì có cô để mà để ý. Bỗng dưng Thanh nghĩ Minh trở về thật tốt. Ít ra sự có mặt của anh cũng đã giúp cô kịp thời chặn đứng hành động thiếu suy nghĩ, bột phát khi nãy. Và cả những sự soi mói tọc mạch đáng ghét.

Cuối tiết học Minh yêu cầu ban cán sự của lớp ở lại họp với anh sau khi đã dẹp loạn được đám kẹo ngậm, nước ấm do nhóm fanclub nhiệt tình mang đến. Thấy tình hình bất ổn Thanh nhanh chân chuồn trước. Cái bụng đói cồn cào đang réo gọi cô không những thế Thanh còn rất nhiều việc cần làm và cô thì không hề muốn bị kéo vào thêm bất kỳ một rắc rối nào nữa.

Vét sạch túi cùng balo, Thanh còn đúng mười nghìn để mua một cái bánh bao ở cantin trường, cô bắt đầu hối hận vì chuyện nghỉ làm đột ngột ở chỗ cũ. Giá như cô cố gắng thêm ba ngày nữa đợi tới khi phát tiền lương thì có lẽ giờ phút này đã không phải lo lắng xem tối nay sẽ lấy gì lấp vào cái dạ dày trống rỗng. Định bụng tí nữa sẽ mặt dày đến quán hỏi lại về chuyện lương lậu thì bỗng dưng chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ để trong túi quần rung lên. Thanh còn đang tưởng là Minh gọi cho mình.

- Alo ạ!

- Chào em, em là Thanh phải không? – Là giọng phụ nữ Thanh biết mình đã từng nghe giọng nói này nhưng hoàn toàn không thể nhớ được người ở phía bên kia là ai.

- Vâng ạ! Xin hỏi ai đầu dây ạ?

- Chị là quản lý chỗ em làm thêm nè, sao cả nửa tháng nay không đi làm hả cô? – Thái độ của chị quản lý thân thiện hơn nhiều so với những lần Thanh gặp chị.

- Dạ… dạ nhà em có chuyện ạ, nên em không đi làm được. Em xin lỗi ạ vì không thông báo cho chị. – Vừa bịa chuyện Thanh vừa đưa tay sờ mũi và cố gắng giữ cho giọng nói của mình ở mức tự nhiên nhất.

- Ừ! Thế mọi chuyện ổn chưa em. Nếu ổn rồi thì đi làm lại nhé, lương của em chị đang cầm ở đây nè. Chị cứ tưởng cô có chuyện gì chứ. – Giọng của chị thật nhẹ, thật dịu dàng Thanh còn tưởng mình nghe nhầm. Lần đầu tiên kể từ khi bước chân lên Thành phố lại có người tốt với cô như vậy, quan tâm cô như vậy.

- Dạ! Em cảm ơn chị ạ. Tối nay em sẽ đến làm ạ. – Lúc nhận lời đến làm lại Thanh thật sự không nghĩ nhiều, câu nói vừa thốt ra cô mới thấy mình “nhanh nhảu đoảng” quá. Nhưng cô càng không thể phụ lòng của người ta được.

- Ừ, nhớ đến nhé, quán đông quá mọi người cứ loạn hết cả lên. – Nói xong chị cúp máy còn Thanh ở đầu bên kia đang ngơ ngẩn. Viền mắt ửng đỏ sống mũi cay cay.

Lần đầu tiên ở thành phố xa lạ này Thanh mới cảm thấy cái gì là ấm áp. Là một đứa trẻ đơn giản, chưa trải đời lại gặp hết sự lạnh lùng này đến phũ phàng nọ. Nên sự quan tâm và ấm áp của chị Loan như một liều doping cho tâm hồn Thanh, vực cô dậy sau bao ngày thất vọng.

Thanh trở về văn phòng của Minh với một cái bánh bao nguội ngắt, vậy mà cô chẳng hề lấy làm phiền lòng ngược lại Thanh cảm thấy cái bánh bao hôm nay sao mà ngon lạ lùng như vậy. Lúc này, Minh vẫn chưa trở về cuộc họp với ban cán sự kéo dài hơn anh nghĩ. Một loạt các hoạt động cần chuẩn bị, ngày thành lập trường, ngày truyền thống khoa, hai mươi tháng mười, rồi hai mươi tháng mười một. Dù chỉ là những hoạt động nho nhỏ nhưng với các bạn sinh viên năm nhất chưa có kinh nghiệm tổ chức mọi thứ cũng rối tinh rối mù lên.

Đối với Minh mà nói những hoạt động này chỉ như “muối bỏ bể” mà thôi nhưng anh luôn giữ vững vai trò của mình, chỉ cố vấn chứ không giúp đỡ hay làm thay. Cuối buổi họp Minh lơ đãng nhắc đến tiền quỹ lớp, anh thường không có thói quen can thiệp quá sâu vào chuyện nội bộ của sinh viên đặc biệt là chuyện tiền nong, nhưng hôm nay anh không thể cho qua được, dám tự tiện ăn hiếp người bên cạnh anh, rõ ràng là không xem anh ra gì. Nhưng bạn thủ quỹ thì đâu có biết những suy tính của “thầy”, cô nàng lả lướt cầm máy tính bảng đến bên cạnh anh. Cả cơ thể như muốn dựa hẳn về phía Minh.

- Thu chi của lớp mình tháng qua nè thầy. – Quả thực Minh không thể nào tiêu hóa nổi cái giọng nhão nhoét của cô nàng nhưng anh vẫn nhắm mắt làm ngơ và trưng ra nụ cười dịu dàng nhất.

- Thu được khá nhỉ, mà em làm tốt lắm, mọi khoản thu chi đều rất chi li và hợp lý.

- Dạ, em cảm ơn thầy. Hi hi – Minh thở dài trẻ con vẫn là trẻ con mới có tí thế mà đã đỏ mặt.

- Ừ em về chỗ được rồi nhé, thầy rất tin tưởng em và các bạn nên lần sau khỏi cần phải đưa thầy xem cũng được, nội bộ lớp tự thông qua là được rồi nhé. – Minh phải rất cố gắng mới duy trì được giọng nói dịu dàng và bộ dạng thân thiện này. Cơ thể anh mỏi nhừ vì cơn cảm cúm còn cổ họng thì khô khốc.

- À, Mai Anh này – Minh gọi với lại trước khi cô nàng điệu đà rời đi. – Cái tiền quỹ ấy, em xem rồi cân đối lại nhé, dù sao lớp mình cũng là sinh viên năm nhất, thu cao quá rồi điều tiếng cũng không hay. – Lại tiếp tục sử dụng nụ cười “rạng rỡ hơn ánh mặt trời” của mình để mê hoặc cô học trò, đôi khi Minh cảm thấy mình thật sự quá giả tạo nhưng đành chịu thôi. Anh sẽ dùng cách của mình để bảo vệ người của mình. “Người của mình” Minh nhủ thầm.

Buổi họp kéo dài đến tận năm giờ chiều, lúc Minh quay lại văn phòng thì đã không còn ai trong đó. Đầu tiên anh thấy một cái hộp xốp màu trắng hình vuông vứt trong sọt rác, anh biết ngay “con bé của mình” đã lại ăn bánh bao trừ cơm một thoáng khó chịu lướt qua trên khuôn mặt anh. Cũng với đó là một tờ giấy note màu xanh lá được dán cẩn thận trên bàn làm việc của Minh. “Em làm xong việc rồi thầy ạ nên em đi về trước. Em gởi qua mail của thầy rồi thầy kiểm tra giúp em ạ. À em có hãm lê với đường phèn thầy nhớ uống nhé! Ngày xưa em bị đau họng mẹ em cũng làm cho em đấy ạ”. Minh xé tờ note xuống, gấp gọn rồi nhét vào trong ví. Vị ngọt của đường phèn thấm vào tim anh dù anh còn chưa nếm thử. Minh nhận ra đau họng cũng không phải chuyện gì xấu.

Nếu Minh biết thực sự nguồn gốc của những quả lê đó từ đâu ra có lẽ anh sẽ không thấy chúng quá ngọt ngào nữa. Những đồng tiền cuối cùng đã được Thanh đầu tư cho cái bụng rỗng thì làm gì còn đồng nào để mua thứ trái cây xa xỉ như lê. Đến tiền đi xe bus cô còn không đủ nữa là. Chẳng qua sau hôm Minh đi hai ngày thì bên khoa mang đến cho văn phòng của mỗi giáo viên một túi lê, nghe nói là quà của một vị giáo viên nào đó. Tính Thanh hay tiếc lại nghĩ đó không phải của mình nên cô không dám động vào cũng chẳng dám bỏ đi.

Mãi đến hôm qua cô còn chưa biết phải xử lý làm sao với đống lê, mặc dù đã bỏ vào tủ lạnh nhưng chúng ngày càng héo dần. Chưa tìm ra cách giải quyết thì Minh trở về với cái giọng khàn khàn đặc trưng của người bị đau họng. Thế là Thanh đánh liều mang hết số lê đó đi gọt rửa rồi hãm với đường phèn. Dù cô để vào bình giữ nhiệt kha khá nhưng vẫn còn dư những hai âu lớn phải cất vào tủ lạnh. Dẫu vậy Thanh cũng cảm thấy hài lòng, miễn sao không phải vứt đi là được.

Thanh tung tẩy đi đến chỗ làm cũ. Vì hai nơi cách nhau khá là xa mà cô lại cuốc bộ nên chỉ riêng việc di chuyển Thanh đã mất hơn một tiếng. Lúc đến nơi mồ hôi đã ướt đẫm áo, tóc thì dính bệt vào trán và chân có dấu hiệu sưng phồng nhưng cô không lấy đó làm buồn chỉ cần nghĩ đến số tiền sắp được nhận thì mọi buồn phiền trong cô đã được đá văng đi hết.

Thanh gặp ngay chị quản lý, trong thâm tâm cô chưa bao giờ Thanh thấy chị lại hiền và dịu dàng đến thế. Chị bảo Thanh đi thay đồng phục và ăn cơm để chuẩn bị vào ca làm. Trước khi rời đi chị còn không quên dặn Thanh sau khi làm xong nhớ nán lại gặp chị. Không hề la mắng hay trách phạt chuyện cô nghỉ mà không báo trước đó. Chị làm Thanh tin rằng ở đâu đó trong cái Thanh phố không ngủ này tình người vẫn tồn tại.

Cả buổi làm hôm đó Thanh làm việc với hai trăm phần trăm năng suất ngay đến đôi chân rộp nước cũng không hề cảm thấy đau đớn gì. Cô tự trấn an chính mình rằng “Chỉ cần không để thầy hay người trong trường phát hiện là được, mình có thể nhân thời gian rảnh làm cùng lúc hai công việc” vừa nghĩ vậy Thanh vừa lấy động lực để tiếp tục công việc mà không hề mảy may nghi ngờ. Lúc đó Thanh vẫn chưa thực sự hiểu cái gì gọi là không ai cho không ai cái gì. Mãi về sau này cô mới thấm thía quyết định làm cùng lúc hai công việc của mình là hoàn toàn sai lầm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phatra_Nauruou

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/3/14
Bài viết
139
Gạo
180,0

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
Bên trên