Chương 5: "Được" theo đuổi.
Tuần tiếp theo mọi thứ dường như đã đi vào đúng quỹ đạo. Cuối cùng Thanh cũng đã nhận được số tiền lương mà trước đó suýt không nhận được, cuối cùng Thanh cũng đã học được cách phớt lờ đám bạn cùng lớp, không những thế cô thậm chí còn gia nhập được vào một nhóm hổ lốn những đứa gần giống mình hoặc khá hơn một tí. Cô vẫn cùng lúc làm hai công việc trong sự nơm nớp lo sợ, ngộ nhỡ bị phát hiện sẽ làm thế nào.
Lúc này, Thanh đang nhâm nhi cái bánh cupcake thứ năm trong đống bánh được ai đó nhét đầy trong tủ lạnh. Không biết vô tình hay cố ý mà từ hôm trở về sau chuyến công tác đến giờ Minh hay khuân linh tinh các món đồ ăn vặt về rồi nhét đầy vào tủ lạnh trong văn phòng cộng thêm đủ thứ do câu lạc bộ hâm mộ nhiệt tình “khuyên góp” nên cả cái tủ lạnh và dạ dày Thanh lúc nào cũng trong tình trạng chật cứng.
Bỗng ngoài cửa có vài tiếng ầm ĩ làm gián đoạn bữa xế thứ ba của Thanh. Cô tò mò ghé mắt nhìn qua khe cửa. Và nhanh chóng nhận ra còn ai khác ngoài “nữ hoàng” của lớp K27 nữa. Thanh uể oải vươn vai ngáp dài một cái. Đã là lần thứ mấy trong tuần này rồi? Thanh thầm khâm phục khả năng chịu đựng của Minh. Lần nào đến đây cô nàng cũng "bù lu bù loa các kiểu" rồi mới chịu đi. Vậy mà Minh vẫn kiên nhẫn chịu đựng. Nhưng lần này có vẻ khác cô nàng lại dám làm loạn ngay ngoài hành lang cơ đấy.
Thanh không để tâm lắm nhưng có một câu nói của “nữ hoàng” vẫn ngoan cô chui tọt vào tai cô. “…chị ta đâu có xứng đáng, sao anh cứ cố chấp vậy trong khi em yêu anh còn nhiều hơn cả anh yêu chị ta…” rồi Thanh không nghe thấy gì nữa, một lúc sau Thanh thấy Minh trở vào với đôi mắt vằn những tia máu, còn mái tóc thì trông hơi rối. Cô vẫn giả vờ mải mê thao tác chuột, còn hơn hai trăm trang sách phải gõ mà ông thầy quý hóa lại không cho cô dùng máy scan mặc dù Thanh đã sử dụng nó khá là thành thạo.
Chỉ được một lúc tiếng tin nhắn báo tới vang lên, Thanh đưa mắt nhìn Minh lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở phía bàn làm việc chẳng biết thức hay ngủ. Suốt từ hôm đi làm lại đến giờ Thanh thường hay nhận được tin nhắn hỏi thăm các kiểu của chị Loan, đều là những câu thăm hỏi bình thường nhưng với cường độ một ngày năm bảy tin thì mọi thứ có vẻ trở nên mờ ám.
Thanh nhanh chóng trả lời lại rồi chuyển hẳn sang chế độ im lặng. Có thể trông cô ngờ nghệch nhưng cô không ngu ngốc, từ lần thứ năm chị Loan đưa cô về chỉ qua những cử chỉ đụng chạm của chị cô đã biết ngay tâm ý của chị đối với mình. Nhưng cô không cách nào đáp lại nên chỉ có thể tránh tiếp xúc với chị càng nhiều càng tốt, nhất là khi tiếp xúc một mình.
Bỏ lại chiếc điện thoại vào balo Thanh đứng dậy thư giãn gân cốt sau gần ba tiếng ngồi dán mắt vào màn hình. Từ ngày có chiếc máy tính này Thanh đã không còn quá quê mùa hay mù mờ nữa. Những thứ không biết cô sẽ tra Google, cô nhận ra anh bạn này là một công cụ đắc lực cho những đứa tỉnh lẻ như mình, dần dà mọi việc không biết cô đều chạy lên Google mà hỏi. Cô cũng tập tành chơi blog, một trang blog của nước ngoài tên Tumblr. Ở đó cô có thể nói mọi điều, làm mọi điều mà không sợ ai biết, cũng không sợ phiền phức hay rắc rối. Cô có thêm vài người bạn, đều là người nước ngoài – Thanh thầm cảm ơn người mẹ quá cố của mình vì sự kiên nhẫn của bà khi dạy cho mình cả tiếng anh và tiếng Pháp.
Vừa di chuyển, Thanh vừa miên man suy nghĩ bước chân vô thức mang cô đến gần chỗ Minh. Lúc này anh đã ngủ khá say – Thanh đoán thế dựa vào hơi thể đều đều của anh. Cơ thể rắn chắc do chăm chỉ tập thể thao kết hợp với làn da rám nắng và chiếc áo sơ mi màu xanh lá trông anh khỏe khoắn đến lạ. Nắng chiều xuyên qua lớp kính chiếu thẳng vào khuôn mặt góc cạnh của Minh, Thanh nhích nhẹ từng bước, từng bước mãi đến khi cả thân hình cô chặn đứng được ánh nắng chiều thì cô mới chịu dừng.
Thanh hướng mình về phía khuôn mặt Minh, cô tỉ mỉ quan sát góc mặt của anh thật lâu, thật lâu. Gương mặt thân thiện ban ngày khi ngủ lại toát lên vẻ mỏi mệt và lạnh lùng. Cô không hiểu anh đã mơ thấy điều gì mà khuôn mặt bỗng dưng nhăn nhó như thế. Càng quan sát cô càng nhập tâm, càng nhập tâm thì khuôn mặt của cô lại càng gần anh hơn.
Đến khi cô ý thức được hành động của mình thì đôi môi cô gần như đã áp sát vào mặt anh. Bản thân còn chưa kịp hốt hoảng thì một bàn tay nào đó đã kéo nhẹ thắt lưng của cô làm cô đổ sập người về phía trước. Tất nhiên cái mà đôi môi Thanh tiếp xúc không còn đơn giản chỉ là khuôn mặt Minh.
Cô cảm nhận rõ ràng độ ấm nóng của thứ mình tiếp xúc, toàn thân Thanh như thể có một dòng điện chạy xẹt qua, nó rất giống với cảm giác khi cậu bạn cô thầm thương năm cấp ba nắm tay cô ngày chia tay cuối cấp, nhưng cái cảm giác này, nó mạnh mẽ hơn cũng chân thực hơn rất nhiều. Tim Thanh loạn nhịp, lượng máu được bơm đi cũng dồi dào hơn. Cái loại hormone với những tên gọi dài ngoẵng lạ hoắc thi nhau tiết ra.
Bàn tay nào đó nãy giờ vẫn chưa rời khỏi thắt lưng của Thanh lúc này khẽ “ban” cho cô một cái nhéo không hề nhẹ nhàng, cơn đau làm Thanh hét lên. Và, một thứ mềm mại, ấm áp nhưng cũng không kém phần lạ lẫm đã kịp thời xâm nhập vào khoang miệng Thanh. Cô cảm nhận rõ ràng từng nơi vật lạ lướt qua, cảm giác vừa tái tê vừa êm ái này làm Thanh vừa sợ hãi vừa thích thú. Cô mải mê theo đuổi sự dẫn dắt của vật lạ mà không hề nhớ đối phương là ai.
Một lúc thật lâu sau, khi cơn mê qua đi, oxi lại được bơm lên não Thanh mới nhớ ra mình phải hành động như thế nào. Cô đẩy mạnh đối phương ra còn bản thân mình thì chạy ào về phía cửa mà không để ý đến balo hay ví tiền vẫn còn kẹt lại trong văn phòng cùng người nào đó lúc này vẫn đang mải miết nhớ đến nụ hôn bất ngờ.
Thanh chạy một mạch đến trạm xe bus rồi lên xe để đến chỗ làm. Đầu óc cô trống rỗng, đôi tay liên tục miết nhè nhẹ lên môi như thể sợ bản thân sẽ quên đi dư vị của nó. Thanh đến chỗ làm khá sớm, đầu óc cô vẫn còn mụ mị nhưng không quên phải tránh mặt chị Loan. Cả buổi tối ngày hôm đó Thanh không thể tập trung làm cái gì cho ra hồn, hết mắc lỗi khi order, cô lại mắc lỗi khi tính tiền cho khách. Mọi người không thể làm ngơ được nữa cuối cùng Thanh được tống vào bếp.
Cuối buổi cô còn bị chị Loan gọi lại mắng cho một trận. Sau trận mắng chị vẫn điềm nhiên mang cho Thanh một ly nước như thể chuyện chị mắng cô lúc nãy chưa từng xảy ra vậy.
- Để chị đưa Thanh về nhé. – Chị đề nghị như thế với Thanh khi những giọt mưa đầu tiên bắt đầu lộp độp rơi trên mái hiên. Không biết từ bao giờ chị không còn gọi cô là em nữa.
- Dạ… - Thanh ngập ngừng. Cô không có nhiều lựa chọn vào giây phút này trong khi cơn mưa thì chưa biết bao giờ sẽ kết thúc mà tuyến xe bus cuối cùng vừa mới lăn bánh. Cô đành đồng ý với đề nghị của Loan.
Chiếc xe oto con con màu xanh lá nhanh chóng di chuyển trên đường. Tiếng nhạc nhè nhẹ hòa cùng với tiếng mưa ngoài trời làm Thanh cảm thấy buồn ngủ. Đây không phải lần đầu Thanh đi xe của Loan để về nhà, những lần trước chị luôn tập trung lái xe nên Thanh nghĩ chị không có thói quen trò chuyện trên đường. Đến tận bây giờ Thanh mới nhớ đến chiếc balo tội nghiệp cùng cái điện thoại xấu số của mình vẫn còn mắc kẹt lại ở văn phòng. Cô buồn rầu thở dài trong khi cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.
Lúc Thanh tỉnh giấc cô đã thấy mình ở gần con hẻm dẫn vào khu trọ. Nhưng cô không tự mình tỉnh giấc mà bị đánh thức bằng cảm giác nhột nhạt bên tai. Một giọng nữ nhẹ nhàng rỉ rả vào tai Thanh:
- Thanh à, Thanh có biết là tôi khổ sở vì Thanh lắm không? - Người cô cứng đờ, đùa à trong cùng một ngày mà cô bị tới hai lần.
- Tôi yêu Thanh nhiều lắm Thanh có biết không hả? – Giọng chị tiếp tục nỉ non, mồ hôi bắt đầu túa ra khắp người Thanh. Cô không biết làm gì chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ.
Rồi chị lại tiếp tục nỉ non, cơ thể chị như ép chặt vào cơ thể Thanh, thậm chí cô còn cảm nhận rõ bầu ngực căng đầy của chị ép sát vào cơ thể mình. Thanh vờ cựa mình rồi hét lên “đi ra” “Không được vào phòng của chị”. Cô làm như bản thân vừa nói mớ rồi giật thót người dậy. Không biết có tin không nhưng Thanh thấy chị vừa kịp chỉnh sửa lại tư thế của mình dù khuôn mặt vẫn còn vẻ sống sượng.
- Tới rồi hả chị? – Thanh vờ đưa tay quệt mắt vừa nói.
- Ừ tới nơi rồi Thanh. Nhưng Loan thấy Thanh ngủ ngon quá nên không dám gọi. – Cách xưng hô của chị làm Thanh lo lắng hơn.
- Trời, chị cứ đạp em dậy chứ ngại gì. Em cảm ơn chị nha. – Thanh nói rồi nhanh chóng mở cửa xe chuồn mất, cô thầm nghĩ cũng may không khóa.
- Để Loan đưa Thanh vào, trời tối lại đang mưa, Loan có mang ô này. – Chị nói rồi vơ vội cái ô để ở ghế sau và chạy theo Thanh.
- Thôi chị, không sao đâu, trễ rồi chị đi về đi chị, em đi mấy bước là tới à. – Vừa nói Thanh vừa chạy chối chết, cảm giác hốt hoảng khi nãy vẫn còn nên cô thực tâm không muốn mình làm chuyện gì để chị bị tổn thương.
- Ai đó Thanh? - Một giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm. Trong khi Loan còn đang bối rối thì Thanh đã nhanh chân chạy đến chỗ tiếng nói quen thuộc ấy.
- Anh đợi em lâu chưa? Đây là chị Loan em hay kể với anh đó. Bữa nay mưa to quá nên chị Loan đưa em về. – Thanh ôm chặt cánh tay của người nọ rồi dụi dụi mặt vào ra điều nũng nịu. Cô không dám nhìn phản ứng của chị Loan lúc này.
- Ừ! – Minh cũng rất phối hợp, anh đưa một tay ôm lấy Thanh kéo sát vào lồng ngực mình rồi nói tiếp. – Sao không gọi cho anh mà làm phiền chị vậy em?
Rồi Minh hướng về phía Loan một bàn tay vươn ra.
- Chào Loan, chắc Loan không biết mình còn mình thì hay nghe Thanh kể về Loan lắm. Mình là người yêu của Thanh cảm ơn Loan thời gian rồi đã chăm sóc Thanh giúp mình nhé. – Vừa nói anh vừa cười, nụ cười như thể tỏa sáng được trong màn đêm.
- À… à chào Minh. Vậy hai bạn nói chuyện nhé. Mình đi trước. – Chị nắm hờ bàn tay Minh rồi nhanh chóng thả ra.
Mặc dù vậy Minh vẫn chưa buông Thanh ra. Thù cũ nợ mới anh sẽ từ từ tính với cô. Còn lúc này anh đã áp sát Thanh vào góc tường, với lợi thế chiều cao anh nhanh chóng chiếm ưu thế nhấm nháp môi cô. Đoán chừng Thanh muốn phản kháng anh đưa mắt liếc về chiếc oto màu xanh lá mãi vẫn chưa chịu rời đi. Rồi thì thầm vào tai cô ‘đóng kịch phải đóng cho giống’.
Họ tiếp tục giữ trạng thái thân mật như thế đến khi chiếc xe nọ không còn thấy bóng dáng đâu nữa với hai tâm trạng hoàn toàn khác biệt. Một của kẻ tội đồ, một của người phán xét. Thanh nhủ thầm chuyến này mình tiêu rồi. Minh nghĩ chuyến này em tiêu rồi Thanh à.