Chương 7: Bài học mang tên hạnh phúc.
Cả tháng sau đó Thanh được Minh dẫn đi hết buổi hội thảo này đến chuyên đề khác, qua anh cô lại hiểu thêm ít nhiều về nghành học của chính mình. Cô được biết thêm nhiều người, có thêm nhiều mối quan hệ. Những bài học xã giao đầu tiên, những mối quan hệ đầu tiên đều được bắt đầu trong những buổi như thế. Dần dà, Thanh tự tìm kiếm những chuyên đề thích hợp để tham gia mà không cần sự dẫn dắt của Minh nữa.
Anh không hề đề cập đến chuyện cô giấu anh đi làm thêm. Nhưng những cử chỉ thân mật của anh dường như lại khẳng định chuyện của một đêm nào đó là có thật. Thanh cũng không cảm thấy mất tự nhiên với sự thân mật ấy. Không hiểu từ đâu và từ lúc nào cô cảm thấy những cử chỉ ấy gần như là một phần cuộc sống của mình. Ví như đôi lúc thảnh thơi Minh sẽ cầm bàn tay cô lật qua lật lại, di đầu ngón tay của mình vào vài nốt chai sần trên bàn tay cô rồi buông vài lời chê bai. Ví như những hôm Thanh đứng nhìn trời mưa đến thất thần anh không biết từ đâu sẽ xuất hiến sau lưng cô rồi đặt cằm mình lên đỉnh đầu Thanh đau nhói và thì thầm điều gì đó. Ví như khi ăn cơm cùng nhau trong văn phòng anh sẽ tự nhiên nhặt hạt cơm dính trên mép cô rồi cho vào miệng mình. Cô nhận ra ông thầy quái đản của mình đáng yêu đến lạ. Sự đáng yêu cứ tăng dần, tăng dần trong tim cô.
Nhưng ngược lại, trong công việc và học tập, yêu cầu của Minh với Thanh ngày càng cao. Bài thuyết trình của cô lúc nào cũng phải nhiều kiến thức hơn so với các bạn, những câu hỏi hóc búa của anh đặt ra cho cô chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi. Anh thường bắt cô dịch những tập tài liệu tiếng Anh to đùng. Đôi khi bất chợt sẽ hỏi cô một vài định nghĩa nếu cô không trả lời được hay nhất thời không nhớ ra chắc chắn sẽ nhận được một cái cốc đầu đau điếng của anh.
Thời gian rảnh rỗi Thanh cũng thường tụ tập với nhóm trợ giảng của những phòng khác, mọi người cùng nhau ăn uống, tám chuyện. Dù không được hòa đồng với lớp nhưng cô lại khá thân với nhóm “hợp chủng quốc” này.
- Thanh này. Chị nói cô đừng giận nhé. Chứ cô là trợ giảng mà ăn mặc như thế này là không ổn đâu. – Chị Lý, trợ giảng của thầy Nam, vừa nói vừa chỉ chỉ vào bộ quần áo phong cách học sinh cấp ba của Thanh mà nói.
- Hì – Cô cười – Chứ ngày nào cũng quần chùng áo dài em chịu không nổi, với lại cũng chẳng biết mặc gì.
- Mình cũng xem như bộ mặt của các thầy, cô không nghĩ đến mình thì cũng phải giữ thể diện cho thầy chứ. – Chị Hải ở phòng thầy Tâm cũng chen lời. – Chị thấy bộ váy cô mặc hôm đi TAT

với thầy cũng được phết.
- Hôm đó chị thấy em ạ? – Thanh hỏi lại ra điều ngạc nhiên.
- Ừ, hôm đó thầy chị còn bảo với chị nhìn em mà thấy hạnh phúc đi. Nhìn cô bị xoay như chong chóng mà chị thấy thương luôn.
Thanh không dám nói gì chỉ cười trừ, nhớ tới buổi hôm đó cô còn cảm thấy hạnh phúc nhiều lần so với những lần sau đó. Phần tiếp theo của câu chuyện được mọi người chuyển sang bình phẩm thái độ và chất lượng phục vụ của cantin. Còn Thanh thì vẫn đang bị vướng lại vấn đề ăn mặc của bản thân. Thanh nhớ cũng có vài lần Minh nhìn những bộ quần áo của cô rồi cau mày. Cô tự nhủ có lẽ mình cần thay đổi thật.
Trên đường về văn phòng, lúc đi ngang qua cái gương lớn ở sảnh chính cô còn ngắm mình trong gương một lúc. Một con bé nhà quê, quần xanh áo trắng, chân đi đôi dép nhựa màu xanh, tóc buộc đuôi ngựa trông cô không khác gì bọn học sinh cấp ba ở quê mình chẳng có điểm nào ra dáng sinh viên đại học hay trợ giảng cả. Cô thở dài đánh thượt mà không để ý có người đang đi về gần phía mình. Một cái búng đau điếng người được hạ xuống ngay cái trán, vẫn còn đang sưng vều vì bị đập vào cánh cửa từ mấy hôm trước, của Thanh.
- Làm gì mà ngẩn người ở đây? – Minh hỏi. – Có nhìn cả ngày cũng không đẹp lên được đâu. – Như sợ Thanh chưa ý thức được “vẻ đẹp” của mình, anh nói thêm.
- Người ta nhìn thôi mà, xấu đẹp kệ em. Liên quan gì đến thầy. – Thanh vừa xoa xoa cái vết đỏ ửng trên trán vừa phụng phịu nói. Làm việc chung một thời gian, bây giờ cuộc trò chuyện của hai người đã bớt đi vài phần gượng gạo. Ít ra là về phía Thanh.
- Ừ, không liên quan đến tôi. Vậy thì cũng ăn mặc cho nó ra dáng một tí. Mấy người trong khoa ai gặp tôi cũng nói sao tôi không trả lương cho em để em nhìn như Lọ Lem vậy. – Anh nói cũng không quên đưa tay kéo kéo chiếc áo sơ mi cũ kỹ của Thanh.
- Thầy mà cũng sợ người ta nói à? – Học giọng điệu thách thức của Minh, Thanh đáp trả.
- Không sợ cũng không có nghĩa không nghe. – Vừa nói anh vừa nguýt dài Thanh. – Còn không đi vào, tính ở đây diễn trò cho cả khoa xem à? – Nói rồi anh kéo tai Thanh đi vào văn phòng mặc kệ cho cô học trò la oai oái.
Thanh không biết rằng những hành động này của hai người đã được một vị khán giả “nhiệt tình” thu trọn. Những ghen ghét, toan tính cùng đố kị cũng được nảy mầm từ đó.
Tối hôm đó, Thanh quyết định cho mình nghỉ sớm một hôm để giải quyết vấn đề ăn mặc. Nhưng vốn tính tiết kiệm lại không dư giả gì, Thanh quyết định mình sẽ giải quyết vấn đề này ở chợ đêm thay vì khu mua sắm mà các chị trong nhóm trợ giảng gợi ý. Cả một buổi tối, cô dạo hết sạp này đến sạp khác của khu chợ đêm, mua được bao nhiêu là thứ mà chỉ hết có năm trăm nghìn. Số tiền tuy không nhiều so với nhiều người nhưng với Thanh đây được xem như một quyết định táo bạo và khá mạnh tay.
Lúc cô trở về thì đã gần mười giờ đêm, trên phố vẫn còn nườm nượp biết bao là người. Con đường dẫn vào hẻm nhỏ vẫn cứ vắng vẻ và tăm tối đối lập hoàn toàn với sự xa hoa ngoài kia. Vài giọt mưa lất phất rơi xuống nhưng Thanh không vội cơn mưa không quá to mà cũng đã quá lâu rồi cô không có được một cơn mưa trọn vẹn cho riêng mình. Thanh nhớ về những ngày còn ở quê, khi cô cũng đứa em trai khờ khạo của mình chạy nhảy dưới cơn mưa trước ngôi nhà gỗ của họ còn mẹ cô thì ngồi dưới hiên nhà lắng nghe tiếng mưa tí tích và ngắm nhìn chị em cô, đôi tay bà vẫn không quên thoăn thoắt dệt những sợi len đủ màu thành những chiếc áo xinh xắn.
Thanh biết đã quá lâu rồi cô chưa về quê, cuộc sống thành thị cuốn cô vào vòng xoáy mới, vòng xoáy bạc tiền. Từ ngày mẹ đi một mình Thanh vừa phải lo cho bản thân vừa phải lo cho đứa em khờ khạo mà cô không thể nào mang theo bên mình. Mỗi tháng cô đều cố gắng tằn tiện nhiều nhất có thể để có đủ tiền gửi về quê hòng mong em mình – đang được gửi ở nhà bà bác – có thể sống thoải mái hơn một tí.
Em trai cô bị một cơn sốt phát ban vào năm nó năm tuổi, từ đó cuộc sống của nó dừng lại ở cái tuổi lên năm, suy nghĩ hay hành động đều không khác gì một đứa trẻ. Sau bao hồi cố gắng chữa trị cuối cùng mẹ cũng đành chấp nhận sự thật. Đêm đó, bà ôm hai đứa con nhỏ vào lòng rồi thì thầm khe khẽ “Không lớn cũng tốt, mãi năm tuổi cũng được, thế giới của người lớn mệt lắm”. Bé Thanh lúc đó còn chưa hiểu chữ mệt của mẹ là như thế nào nhưng bây giờ cô đã hiểu. “Mệt thật mẹ ơi, con mệt lắm.” Từng giọt nước mắt lại lăn dài trên má Thanh hòa với mưa rồi rơi xuống, không một dấu vết.
Sáng hôm sau, Thanh mang cái đầu mơ màng cùng cơn ho sù sụ đến lớp. Cả một buổi sáng đầu óc cô mù mờ không biết thầy đang giảng cái gì cũng không biết mình viết cái gì. Cơ thể rã rời, cổ họng đau rát còn nước mũi thì cứ trực chờ chảy ra từ cái mũi đỏ ửng. Buổi học trôi qua chậm rãi, có vài ánh mắt khó chịu vì cơn cảm cúm của Thanh. Bản thân cô cũng thầm hối hận vì một phút nông nỗi của chính mình.
Lúc Minh gặp Thanh trong văn phòng, anh hoàn toàn chưa biết về cơn cảm cúm của cô học trò.
- Bà tiên nào nhân từ gõ của nhà em à? – Minh hỏi khi vừa mới bước vào văn phòng. Hôm nay Thanh mặc một cái áo pull màu xanh dương cũng quần jeans không quá cầu kỳ nhưng khác hẳn những bộ cô từng mặc suốt mấy tháng qua.
Cô nhỏ không thèm đoái hoài đến anh, vẫn cúi đầu trước cái máy tính. Anh bước đến gần vỗ vai Thanh.
- Này! – Nhận ra nhiệt độ khác thường trên cơ thể Thanh anh cau mày quát. – Sao nóng thế này.
- Thầy. – Lúc này Thanh mới nhận ra sự có mặt của anh, cô quay gương mặt mệt mỏi cùng cái mũi đỏ ửng về phía Minh.
- Đi ra kia nằm ngay cho tôi. Đã bệnh đến thế này rồi còn đến làm gì. – Dù nói vậy nhưng Minh biết nếu Thanh không đến anh sẽ rất, rất, rất tức giận.
- Nhưng mà còn mail. – Thanh nói tay vẫn không quên thao tác chuột, dù động tác có vẻ không chính xác.
- Đi ngay! Chẳng lẽ muốn tôi bế em lên? – Mình dùng giọng điệu ra lệnh thêm phần đe dọa. Anh thực sự sẽ bế cô rồi ném thẳng về phía cái sô pha nếu cô vẫn còn giữ cái thái độ ngoan cố này.
Cảm nhận được sự tức giận của Minh, Thanh ngoan ngoãn đi về phía cái sô pha duy nhất trong phòng. Vừa đặt mình xuống mọi cố gắng tỉnh táo của Thanh hoàn toàn bay biến, cô nhanh chóng chìm vào cơn mê man. Lần tỉnh lại tiếp theo Thanh thấy một người nào đó tay áo xắn đến tận khủy đang dùng khăn lạnh lau tay và trán cho mình. Một lát chanh mát lạnh cũng được người này chà nhè nhẹ lên người Thanh. Cô nhận ra đôi khi hạnh phúc cũng thật giản đơn. Anh là người dạy cô nhiều bài học đầu tiên nhất và bài học hôm nay có tên hạnh phúc.
Mang niềm hạnh phúc nho nhỏ ấy vào giấc ngủ, cô lại tiếp tục mê man. Cơn sốt của Thanh kéo dài hơn so với dự đoán, cô ngủ mê mệt suốt năm tiếng đồng hồ. Minh đã thử đủ mọi cách nhưng cô vẫn không tỉnh. Anh bắt đầu lo lắng khi nghe Thanh nói mớ, trong mơ dường như cô đang gặp mẹ, rồi cô khóc và nói điều gì đó mà anh không nghe rõ. Minh không thể làm gì hơn anh chỉ biết ôm Thanh rồi vỗ về nhè nhẹ tấm lưng nóng hổi và đẫm mồ hôi của cô để mong cơn mơ nhanh qua. Lòng anh khó chịu đến lạ, anh không thích cảm giác này nhưng không có cách nào điều khiển nó.
Mãi đến gần sáu giờ, khi Minh đã hết kiên nhẫn còn Thanh thì vẫn chưa có dấu hiệu của sự tỉnh táo hay giảm sốt. Cuối cùng, Thanh cũng tỉnh lại. Cô lờ mờ thấy mình bị ai đó nhấc bổng lên, đôi mắt mơ màng chớp chớp vài cái. Thanh nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay Minh. Cô cười hì một tiếng, dù rằng tiếng cười vẫn mang đầy dấu hiệu của cơn cảm cúm.
Tay áo Minh vẫn xắn cao, chiếc áo vest được vứt trên thành ghế, mái tóc thì rối bù. Suốt cả một buổi chiều anh chẳng thể làm gì ngoài việc đi loanh quanh phòng rồi lại lau lau vắt vắt. Lúc thấy Thanh cười với mình, Minh đã tức giận đến nỗi muốn ném ngay cô nhỏ xuống sàn. Đã để mình bị bệnh đến mức ấy mà còn dám cười. Nếu cô còn chưa tỉnh thực sự anh sẽ mang cô đến bệnh viện đấy chứ.
- Thầy. Thầy cho em xuống, em chóng mặt quá. – Thanh dùng cái giọng thều thào của mình để năn nỉ Minh, cô biết anh giận, chỉ cần nhìn qua khuôn mặt của anh thôi cô đã biết. Không biết từ lúc nào, anh không còn dấu đi cảm xúc trước cô nữa.
- Không. – Anh nói rồi bước tiếp, vẫn bế Thanh trên tay.
Các cô gái, ai cũng có vài trong đời mong ước cho mình giấc mơ công chúa. Giờ đây, Thanh cũng đang được mơ giấc mơ công chúa khi Minh bế cô trên tay, nhưng Thanh thật sự chẳng cảm nhận được gì nhiều. Suy nghĩ của cô bây giờ đang xoay quanh sự mệt mỏi và cơn đói bụng. Cô cũng không còn bao nhiêu hơi sức để mà đấu khẩu với anh.
Trước khi Minh đặt Thanh vào xe cái bụng lép kẹp của cô đã tranh thủ kêu lên được vài tiếng. Cả khoa hôm nay có liên hoan nên mọi người đã nhanh chóng ra về, sân trường vắng tanh, Minh nhanh chóng cài dây an toàn cho Thanh rồi phóng xe đi. Phía sau họ ráng chiều đang cố gắng tranh giành những lãnh địa cuối cùng với màn đêm. Một ngày mệt mỏi trôi qua.