Chương 10: Bệnh viện
Minh ôm Thanh cả một lúc lâu ở bậc thềm của căn nhà, hành lý anh mang theo vẫn được đặt sang một bên. Người con gái ấy đang ở trong vòng tay anh. Thậm chí anh còn cảm thấy cô có vẻ ốm hơn so với trước khi anh đi. Đèn đường vàng vọt hắt vào hai cơ thể. Thanh trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết.
- Để tôi vào nhà đã nào. – Anh nói khi thấy Thanh không có dấu hiệu buông tay.
- Em nhớ thầy lắm.
- Ừ, tôi cũng nhớ Thanh. – Vừa nói anh vừa cầm đôi bàn tay vẫn còn dán băng cá nhân của Thanh dắt vào nhà, túi hành lý lúc này trở nên thừa thãi lạ thường.
Đưa tay mở công tắc đèn phòng khách, Minh kéo Thanh về phía sô pha, chuyến bay đêm và công việc đã lấy hết toàn bộ sức lực của anh. Thanh không dám hỏi Minh vì sao anh lại kết thúc công việc sớm hơn dự định. Cô sợ câu trả lời của anh. Nếu anh nói vì cô mà anh trở về sớm hơn thì cô sẽ thế nào. Nhưng lỡ như anh nói chẳng phải vì cô đơn giản chỉ vì xong sớm về sớm thì cô sẽ ra sao.
- Thầy có vẻ quen thuộc ngôi nhà này quá. – Thanh nói sau khi chứng kiến Minh dễ dàng tìm ra công tắc đèn, thứ mà cô phải chật vật lắm mới tìm được đúng vị trí.
- Ừ tôi từng sống ở đây… Trước khi Lam dọn đến. – Ánh sáng huỳnh quang cho Minh nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đối diện mình. Cả những vết bầm trên mặt và tay của cô.
- À dạ… - Nhận ra mình bị anh nhìn chằm chằm Thanh khẽ rụt người lại, nhưng Minh đã nhanh hơn Thanh một bước. Anh kéo cô về phía mình, đặt cô ngồi trên đùi mình rồi từ từ xem xét vết thương của Thanh.
- Vậy mà nói không bị sao?
- Thì đúng là không bị sao mà, em cũng đâu biết nói thế nào.
- Là ai?
- Em cũng không biết, lúc đó lung tung hết cả lên. – Bàn tay của Minh chạm vào người Thanh làm cô không thể tự chủ được.
Đã từ lúc nào giữa hai người họ không còn đơn thuần chỉ là quan hệ thầy trò nữa. Thanh cũng không biết. Nhưng cô vui vì sự thay đổi này. Họ trò chuyện đôi chút nhưng chỉ được vài câu cơn buồn ngủ đã nhanh chóng kéo đến tấn công Minh, anh ngủ ngay trên sô pha của phòng khách mà không thèm cởi cả áo vest. Anh không biết rằng cô nhỏ của mình vì sự xuất hiện bất ngờ của anh mà mất ngủ cả một đêm.
Mọi chuyện rắc rối nhanh chóng được Minh dàn xếp. Tin đồn lặng dần, các bài viết dần được gỡ bỏ. Thanh cũng không còn ở nhà chị Lam nữa mà trở về nhà mình. Cô không biết Minh đã làm thế nào để thu xếp mọi chuyện anh chỉ nói đúng một câu “tin tôi” thế là mọi chuyện gần như chưa từng xảy ra. Thanh và Nga càng ngày càng thân thiết, họ nhận ra mình có kha khá sở thích chung và cùng nhau chia sẻ. Thậm chí Thanh còn làm quen được với vài người bạn trong lớp. Mọi thứ lại trở về nơi vốn dĩ dù rằng đôi khi vẫn sẽ có một vài điều tiếng này nọ nhưng Thanh không quá bận tâm đến chúng nữa.
Một buổi tối cuối tháng mười một, không khí trở nên nóng bức lạ thường, Thanh chìm vào giấc ngủ mê mệt, cả một ngày cô đã phải chạy tới chạy lui ở trường. Khoa cô đăng cai một hội thảo quốc tế và lẽ dĩ nhiên nhóm trợ lý, trợ giảng được huy động làm việc hết công suất. Lúc về đến nhà Thanh chẳng còn đứng vững nữa, chẳng kịp thay quần áo cứ thế cô dần chìm vào giấc ngủ.
Một mùi hăng hắc sộc thẳng vào giấc mơ của Thanh, nhưng cô không cách nào cử động tay chân. Những tiếng la hét, nhốn nháo xung quanh cũng không giúp Thanh trở nên tỉnh táo. Cô dần lịm đi trước khi kịp tỉnh giấc. Cảm giác cuối cùng Thanh nhận thấy đó là hơi nóng. Hơi nóng của lửa.
Lúc tỉnh lại, Thanh thấy mình đang nằm trong bệnh viện, không gian trắng toát. Thân thể Thanh trở nên đau nhức, chân và đùi thì bỏng rát. Cô không biết chuyện gì đã xảy đến với mình, trong giấc mơ Thanh đã gặp mẹ. Rất lâu, rất lâu rồi cô mới lại được nhìn thấy mẹ, tưởng chừng như chỉ ít lâu nữa thôi cô sẽ chẳng thể nào mường tượng ra dáng hình của bà được nữa. Cô rất muốn đi theo bà nhưng không thể có ai đó đã nắm chặt đôi bàn tay Thanh không cho cô đi. Một người nào đó rất quen nhưng cũng lại rất lạ.
Đã bao lâu rồi cô chưa đến bệnh viện nhỉ? Hai năm? Ba năm? – Thanh tự hỏi chính mình khi ý thức được nơi mình đang ở. Có lẽ là ba năm, từ ngày mẹ mất cô không bao giờ còn đặt chân vào viện nữa. Cánh cửa khẽ nhích ra, vài tiếng ồn từ bên ngoài lọt vào trong phòng rồi nhanh chóng biến mất.Thanh thực sự tin rằng mình đã ở trong viện rồi.
- Tỉnh rồi? – Một giọng nói vang lên, cô lờ mờ nhận ra đó là Minh.
- … - Thanh muốn nói chuyện nhưng cổ họng cô khô rát, cô đành gật đầu thay cho câu trả lời.
- Đợi tôi nhé. – Bóng người lại một lần nữa rời đi.
Một vị bác sĩ bước tới, ông kiểm tra một lượt khắp người Thanh.
- Ngộ độc CO nhẹ, bỏng cấp độ hai. Còn lại không sao. Người nhà cẩn thận không để dính nước, uống thuốc bôi thuốc đều đặn là được. Mặt xinh thế này cũng may không bị gì đấy. – Nói rồi vị bác sĩ nọ nhanh chóng được rời đi.
Minh tiễn ông ra cửa rồi quay lại với Thanh.
- Em làm tôi sợ chết thôi. Có ai ngủ mà đến nhà cháy cũng không hay biết gì như em không?
- C…ch… cháy…? Giọng Thanh thều thào. Cái đầu đau nhức cộng với sự nôn nao và choáng váng làm cô chẳng thể nói tròn câu.
- Chỗ bên đó bị cháy, lúc người ta gọi cho tôi thì em đã bất tỉnh được chuyển vào viện rồi. – Minh nói rồi đỡ Thanh ngồi dậy. Anh cẩn thận lấy cốc nước bên bàn thấm vào môi cô.
Dòng nước mát lạnh thấm từ từ vào cái cổ khô rát của Thanh. Cô đã phần nào đã hiểu được tâm trạng của những người lang thang trên sa mạc khi tìm được ốc đảo rồi.
Chân Thanh khẽ động đậy làm phạm vào vết bỏng. Cô rên lên đau đớn.
- Đừng động, bị bể ra là khổ đó. Còn đau nhiều không?
- Dạ còn. Đau lắm.
- Chịu khó tí nữa ăn vào rồi uống thuốc. Đồ đạc của em cháy hết rồi. Người ta chỉ mang được em ra thôi.
- Còn máy, còn tiền của em. – Thanh nói một câu dài mà quên mất tình trjang của bản thân lúc này.
- Còn thừa sức lo cho mấy thứ đó à, mang được người ra là tốt rồi.
- Cô Sương, cô Sương…?
- Không sao, chỉ là nhà bị cháy thôi, có lẽ do chập điện. Lúc nãy cô có qua mà em chưa tỉnh nên tôi kêu cô đi về rồi.
Nói rồi anh mang đến cho Thanh một hộp cháo vẫn còn hơi ấm. Nhưng Thanh ăn không được nhiều. Uống thuốc xong cô lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cơn đau rát của vết bỏng giờ đây đã được thuốc giảm đau khống chế. Minh nhìn cô gái nhỏ trên giường mà trong lòng nhoi nhói. Làm cách nào, làm cách nào để cô có thể không xảy ra bất kỳ chuyện gì nữa. Từ lúc biết tin Thanh bị nạn anh đã lao ngay vào viện mà không thể nghĩ thêm bất kỳ chuyện gì nữa. Bao lâu rồi mới có một người làm cho anh muốn chở che, bảo vệ.
Lần thứ hai Thanh tỉnh lại người ngồi cạnh giường không phải là Minh mà là Nga. Cô bạn đang chăm chú nhìn Thanh. Lúc bắt gặp ánh nhìn của Nga, Thanh thấy có điều gì đó rất lạ nhưng cô không mấy bận tâm, vết bỏng vẫn đang choáng hết tâm trí của Thanh.
- Ấy tỉnh rồi à? Tớ đợi mãi đấy. Ấy làm tớ sợ chết mất. – Nga nói, đôi mắt to tròn hơi ửng đỏ.
- Không sao. Tớ không sao rồi. – Thanh nói, cố kìm nén cơn đau.
- Thầy vừa mới ra ngoài, thầy chăm ấy ghê cơ. – Nga nói nửa thật nửa đùa
- Chăm gì đâu, tại tớ không có quen ai mà.
- Còn giấu tớ, khai mau. Ấy và thầy có quan hệ gì? Giờ đang thịnh kiểu tình yêu thầy trò lắm đấy. – Nga nói rồi cười hì hì.
- Yêu đương gì. Thầy cao quá, tớ với không tới đâu. Ấy rót hộ tớ cốc nước nhé.
- Ừ, đợi tớ tí. – Nga với tay về phía cốc nước, rót hẳn một ly đầy đưa cho Thanh.
Cửa phòng bật mở làm Nga bất ngờ, cốc nước suýt chút nữa đã đổ vào người Thanh.
- Cẩn thận. – Minh la lên, vài giọt nước sánh ra rớt vào lớp băng trắng.
Anh chạy đến phía Thanh, đưa tay rút vài tờ giấy rồi nhè nhẹ thấm đi những giọt nước bị đổ. Minh không hề để ý đến Nga đang ríu rít xin lỗi, lẽ dĩ nhiên cũng không hề thấy được ánh mắt kỳ lạ của Nga mà chỉ nhíu mày vì sự bất cẩn của cô. Chỉ có Thanh là không bỏ lỡ ánh mắt ấy. Sự khó hiểu lớn dần trong Thanh.
Cả buổi chiều Nga ở lại viện với Thanh, mặc dù vậy ánh mắt cô lại không rời khỏi Minh – người đang mải miết biến phòng bệnh thành phòng làm việc. Trong chuyện này, chuyện nọ Nga cũng hay tìm cơ hội đụng chạm tay chân với Minh.Thanh thấy hết nhưng cô im lặng. Có thể Thanh không nhạy bén, có thể cô khù khờ có phần ngờ ngệch nhưng Thanh vẫn có sự nhạy cảm đủ để nhận thấy sự khác lạ của Nga. Cô bị quấn vào trong những suy nghĩ ấy.
Cuối buổi chiều, bác sĩ đến kiểm tra lần nữa. Minh có hỏi qua xem Thanh có thể gội đầu được không. Vị bác sĩ nọ sau một hồi suy nghĩ rồi mới trả lời được nhưng phải cẩn thận. Nhận được câu trả lời của ông Thanh như tử tù nhận được lệnh ân xá. Là con gái, khủng khiếp nhất là đầu tóc dơ mà không thể gội được. Tóc bết dính vào da dầu, ngứa ngáy, nhớp nháp.
Minh bế Thanh vào nhà vệ sinh, cô cũng tự nhiên quàng tay vào cổ anh. Thanh muốn tự mình kiểm chứng trực giác của bản thân. Cô chỉ hi vọng mình sai. Nhưng không, Thanh không sai cô nhận ra ngay sự mất bình tĩnh của bạn mình. Thanh tự hỏi “Nga thân thiết với mình rốt cuộc là vì điều gì?”.
Anh đặt cô đứng dựa vào tường, tay áo sơ mi được kéo cao lên tận khủy. Anh lại cẩn thận thử nhiệt độ của nước rồi mới để Thanh cúi đầu vào bồn rửa mặt. Cũng may anh đã để Thanh nằm phòng riêng nên việc đi lại vệ sinh có phần tiện hơn. Một dòng nước ấm chảy lên mái tóc cô.
- Thầy để em làm cho ạ. –Nga nói vọng ra từ cửa khi Minh đang nhẹ nhàng xoa tóc Thanh. Anh hầu như không kiêng nể gì nữa. Cửa phòng tắm được đẩy nhẹ ra.
- Thôi, tôi lỡ ướt rồi, em cứ ngồi ngoài là được. – Minh từ chối sau một hồi ngẫm nghĩ. Nhưng Nga vẫn không có dấu hiệu rời đi, cô đứng đó chứng kiến toàn bộ quá trình Minh gội đầu giúp Thanh. Anh nhẹ nhàng, dịu dàng ra sao, anh cẩn thận thế nào Nga đều thấy cả. Họ còn từ tốn trò chuyện nhịp nhàng, ăn ý. Từng câu, từng chữ, từng cử chỉ, hành động của cả hai như những mũi dao đâm vào tim Nga đau nhói.
Hai mươi phút sau, Minh ôm Thanh bước ra từ phòng vệ sinh trên đầu cô còn quấn một cái khăn bông to. Áo sơ mi trắng ướt một mảng lớn nhưng anh không để tâm, anh chỉ cố gắng tránh cho Thanh bị dính nước.
- Nga lau tóc cho Thanh giúp thầy nhé. – Nói rồi Minh dùng một cái khăn khô khác choàng lên vai Thanh.
- Dạ. – Nga đáp. Cô nhẹ nhàng xoa từng lọn tóc của cô bạn. Lúc này đây Nga chỉ muốn vứt cái khăn xuống đất rồi bỏ đi nhưng cô không thể. Trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước chảy khe khẽ.
- Cảm ơn ấy nhé. – Thanh nói cố quên đi điều mình vừa khám phá ra.
- Có gì đâu. Tụi mình là bạn mà. Chuyện của ấy với thầy tớ cũng không nói cho ai nghe đâu. – Nga vuốt từng lọn tóc rồi thầm đồng nhất bàn tay của mình và Minh. Mới lúc nãy thôi cũng chính bàn tay đó vuốt ve mái tóc này.
- Tụi mình không có gì đâu. Chỉ là thầy tốt với mình vậy thôi.
- Vậy mà còn nói không có gì. Có mù cũng thấy ấy thích thầy muốn chết. – Nga cười cố sắm cho mình điệu bộ vui vẻ nhất.
Tiếng nước trong phòng vệ sinh nhỏ dần, ngoài kia ai cô gái vừa thì thầm vừa cười đúa mà trong lòng mỗi người lại theo đuổi một ý nghĩ riêng. Mặt trời dần bị che khuất bởi bóng mây, cơn mưa đang tiến đến. Gió thét gào, chim non nép mình vào rặng liễu.