Cô gái của gió - Cập nhật - Libra289

Áng Mây Lập Dị

Gà tích cực
Tham gia
26/9/14
Bài viết
162
Gạo
0,0
Chị lại tưởng nó có hơi hướng bạo lực quá. :D He he thank em nhé. Chị tự đọc chẳng nhìn được lỗi gì cả, chắc tự hiểu ý mình nên mặc định là mình viết đúng hay sao á! :)
Hì... Khoa học nói não bộ con người tự cho rằng mình đúng nên cố ý cho qua mắt mình ý. ;))
Truyện chị hấp dẫn lắm! :x

P/s: Thôi em xin bay... Không là bị xóa bài vì tám chít... :P
 

libra289

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/9/14
Bài viết
37
Gạo
0,0
Chương 6: Lần hẹn đầu thắm sắc hoa tigon

Mà khoan đã, anh đang làm gì? Đến lúc này cô mới để ý đến bàn tay đang nắm chặt tay mình kia. Những ngón tay trắng trắng, thon dài đan vào năm ngón tay cô, kéo cô từ phòng phó biên ra đến hành lang vẫn chưa dừng lại, nhưng lại kéo cô từ thực tế đi vào mộng tưởng, kéo cô từ suy nghĩ này đến suy nghĩ khác. Bàn tay ấy thừa sự tự tin, thừa ấm áp và tin tưởng, khiến cho cô muốn mãi được nắm lấy đôi tay ấy, nắm giữ cái ấm áp ấy cho riêng mình.

- Này, này, em đang nghĩ gì đấy hả? - Anh cất tiếng hỏi khiến cô giật mình vội buông tay. Từ nãy đến giờ, cô cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm chặt của hai người trong vô thức, mà quên đi chủ nhân bàn tay ấy đang đứng ngay bên cạnh hỏi cô.

- Anh hỏi gì cơ?

- Anh hỏi nhà em ở đâu, anh đưa em đi ăn rồi chở em về luôn thể. - Anh nhìn cô, cười khó hiểu.

- À, em không để ý lắm nên không nghe rõ.

- Đi cạnh anh mà còn nghĩ được chuyện khác, anh có nên tự kiểm điểm lại bản thân hay không? Sức hấp dẫn của anh tụt đến vậy cơ à?

- Sức hấp dẫn của anh có tụt hay không em không biết, nhưng trình độ ảo tưởng sức mạnh của anh thì chắc chắn là lên cao vun vút rồi.

- Thật ư? Anh thấy mình toàn nói sự thật cả đấy chứ.

- Vâng, sự thật, nhưng cộng thêm năm mươi phần trăm PR rồi ạ.
- Sao em lại đả kích tâm hồn trong sáng thánh thiện của anh như thế chứ? Anh đau lòng quá, nhưng anh còn đói hơn. Thay vì mời Lọ Lem nhảy, anh mời nàng đi ăn được không?

- Xét thấy thành ý của anh, em tạm chấp nhận lời mời. Nhân tiện, nếu anh không giải thích một cách hợp lý cái lý do đưa em đến đây, để em “hứng gió mùa đông bắc” giữa trời thu từ phó biên, thì anh cứ “tập xác định” đi là vừa.

- Ôi, Cinderella sao lại hổ báo đến thế cơ chứ. Anh đầu hàng. Trong lúc ăn anh sẽ nói đầy đủ, ok. Giờ thì đi được chưa nào?

- Được rồi, đi thôi.

Anh đưa cô vào một tiệm café - bánh nhỏ, nằm khuất sau cả dãy dài những quán ăn đông đúc, tấp nập. Bên ngoài cửa quán có trồng một giàn hoa tigon, sắc hồng của loài hoa tim vỡ rực lên trong nắng, những tua lá la đà rung rinh trong gió, vương vấn lướt qua vai khách. Anh kéo ghế cho cô, rồi ngồi xuống đối diện. Từ bàn này, cô có thể nhìn nghiêng qua khung cửa sổ, thấy khung trời xanh thẳm bên ngoài, thấy cả thấp thoáng những nhành hoa tigon như tấm mảnh tự nhiên buông phủ. Chiếc máy phát kiểu cũ đặt trong góc phòng ngân lên những giai điệu của một ca khúc tiếng Trung cô không biết tên, chỉ thấy giọng chàng ca sĩ nhẹ nhàng, bay bổng, mà thánh thót âm vang. Tiếng ca buồn man mác, nhưng cũng ngập tràn yêu thương trong vô vọng. Cô là dân nghiện ngôn tình, nên nghe những câu hát ấy vang lên, cô có cảm giác như bước vào một câu chuyện cổ đại, nơi người con gái đợi chờ một tình yêu, nhớ nhung người thương đến khắc khoải, mong chờ.

Anh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:

- Em ăn gì?

- Tùy anh ạ.

- Bánh flan dâu nhé?

- Có vị khác không? Em không ăn dâu.

- Ừ, vậy thì vị nho đi, anh thích ăn nho. Em ơi, cho anh hai flan nho, một chanh muối và một nước cam.

- ...

Thấy cô không nói gì, chỉ ngồi lẩm nhẩm mấy câu điệp khúc trong bài hát đang phát, anh quay qua hỏi cô:

- Sao? Em thích bài này à?

- Dạ, em nghe thấy lạ, nhưng rất hay, rất cảm động, em nghĩ thế.

- Em biết tiếng Trung?

- Không ạ, ngày xưa ông nội em có dạy anh em viết, nhưng em nhìn hoài không học được, giờ cũng thấy tiếc.

- Đây là bài “Vén rèm châu” của Hoắc Tôn trong chương trình Sing my song đó, lời thì anh có thể hiểu được, nhưng anh dịch thì không hay.

- Anh biết tiếng Trung? - Đến lượt cô lặp lại câu hỏi của anh.

- Chút chút, vì ngày xưa anh chơi thân với một cậu bạn người Hongkong, nên cũng nói được tàm tạm.

Nói rồi, anh ngân nga cho cô nghe kĩ lại từng câu hát, mặc dù giọng anh cũng không hẳn là hay, nhưng rất ấm áp, cũng rất ngọt ngào:

Khắc ghi sâu trong tim từng nét mi đường mày
Đong đầy nỗi nhớ nhung vào bức họa
Thấm nhuộm cả sắc mực tràn
Sách ngàn chữ cũng đều ố vàng
Đêm tĩnh mịch rèm thưa đã mờ mờ sáng

Phất tay áo lên điệu múa trong mộng bỗng thật bồi hồi
Lòng dần dâng trào nỗi niềm tương tư
Nàng quyến luyến, rơi lệ hoa lê
Lặng yên họa bức hồng nhan đợi ai quay về
Trống vắng, người ấy cứ dần dần mà hao gầy

Hương vị môi son ấy
Vén rèm châu lên là vì ai?
Cớ sao vẫn không thấy người
Trăng khuya sáng vằng vặc, tình này thật khó thay…

Mưa phùn khẽ giăng giăng buổi sớm ngày đầu xuân
Bâng khuâng gọi lộc non thức tỉnh
Nghe tiếng gió nhẹ thổi bên tai
Than dòng nước chảy, thương nhành hoa rơi
Là ai ở nơi mây khói gảy tiếng đàn đưa…

(Vén rèm châu - Hoắc Tôn)

Bài hát buồn, nhưng cũng lãng mạn, tình cảm đến khó tả. Cô ngồi yên lặng ăn bánh, lắng nghe tiếng anh hát khe khẽ, lắng nghe tiếng rì rầm trò chuyện nho nhỏ xung quanh.

- Anh làm gì vậy nhỉ? Ngay lần đầu tiên “hẹn hò” mà đã chọn chỗ buồn thế này đưa em đến, có mất điểm quá không?

- Ai thèm hẹn hò với anh. Quán đâu có buồn, anh nói thế không sợ chủ quán họ bắt đền à? Quay lại chuyện cũ, rốt cuộc vụ vừa nãy là thế nào?

- Như em thấy đấy, hai ngày nữa anh phải có ảnh nộp - ảnh của em.

- Em thì có liên quan gì?

- Em là mẫu chứ sao?

- Em có phải người mẫu của anh đâu.

- Nhưng em nhìn thấy ảnh của em rồi đấy, em hoàn toàn phù hợp mà.

- Vấn đề là chỗ bức ảnh ấy chỉ là vô tình thôi, bây giờ bảo em phải làm sao để tạo ra những bức ảnh như thế nữa cơ chứ.

- Ồ, không phải có anh sao?

- Anh có phải làm mẫu đâu.

- Nhưng anh có thể giúp em.

- Ai nói là em sẽ đồng ý?

- Vậy em có nói sẽ từ chối sao?

- Anh... - Cô bất lực nhìn anh. Sao tự nhiên cô lại đi theo anh, để bây giờ vướng vào mớ rắc rối này cơ chứ. Cô chưa từng có suy nghĩ sẽ trở thành người mẫu, cũng chưa từng thử những việc như thế, bây giờ tự nhiên bị anh lôi đi, rồi chẳng hiểu mình sẽ phải đối mặt với những điều gì.

- Thôi được rồi, anh xin lỗi vì không nói trước với em, nhưng cậu anh đi công tác, mà chẳng biết có phải đi công tác hay trốn mẹ anh đi chơi nữa, tắt máy không chịu liên lạc gì, đến tối qua mới mò về, ha ha chắc bị mẹ anh cho một bài nên sáng nay mới gắt gỏng như bà cô tổ thế. Em cũng thấy đấy, phải được cậu đồng ý, anh mới được chụp lại. Anh nói rồi, anh không thích những thứ mình đụng vào không-hoàn-hảo, mà bộ ảnh lần trước anh vẫn chưa ưng ý, anh cần em giúp anh, anh cần có một luồng gió mới, bởi nhãn hàng này hướng về steet style năng động, mới mẻ, sáng tạo của các bạn sinh viên. Anh có thể thấy được cái tùy hứng của em khi kết hợp mọi thứ, anh thấy em khá thoải mái và không câu nệ khi lựa chọn trang phục, đó cũng là một yếu tố khiến anh chọn em.

- Nhưng em thì không tự tin vào bản thân mình như thế.

Anh đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân, có vẻ đăm chiêu suy xét khá kĩ càng, khiến mặt cô càng lúc càng nóng.

- Hừm, để anh xem. Chiều cao không phải quá nổi bật, nhưng tạm ổn, đường nét khuôn mặt cũng không phải quá đẹp, nhưng dĩ nhiên, cũng không quá xấu, make up có thể cải tạo, vóc dáng thì hơi thiếu chỗ cần thiết, lại hơi thừa chỗ không cần thiết, nhưng không sao, góc chụp, phụ kiện, trang phục, nếu cần thiết photoshop cũng có thể che đi kha khá. Túm lại, anh có bảo em lên sàn catwalk đâu, nơi ấy có vẻ không phù hợp với em, nhưng lên ảnh thì khác, em hoàn toàn có thể.

Cô cân nhắc những lời anh nói một lượt, độ nóng trên mặt giảm dần, nhưng độ lạnh trong ánh mắt thì ngày một tăng lên, khiến anh cũng hơi chần chừ:

- Anh đang đả kích con người em đấy à? Anh... - Cô vươn tay vờ xông đến bóp cổ anh khiến anh lùi hẳn người lại trên chiếc ghế mây.

- Tha cho anh, ha ha anh nói sự thật mà. Nhưng quan trọng hơn, cái em tiếp thu được chỉ là anh đả kích em thôi à? Em không nghe thấy anh nói em hoàn toàn có thể hả? Em có biết đâu là trọng tâm câu nói không? Đúng là nước đổ đầu vịt mà. Haiz, anh nghĩ kĩ rồi, từ giờ anh sẽ không ăn vịt quay nữa.

- Vịt gà có liên quan gì ở đây?

- Anh thương con vịt quá, đã ngốc, lại còn bị đem quay, ha ha, khổ thân chúng mày quá vịt à.

Cô ngẩn người nhìn anh, nghĩ một lúc mới “ngộ đạo”. Anh, lại chê cô ngốc! Cô đúng là ngốc thật mới ngồi đây nghe anh tán nhảm. Bực mình, Ngọc quay người không thèm nói chuyện với anh nữa. Cốc nước cam vô tội bị cô hút một hơi còn toàn đá, cô còn cố lấy ống mút chọc chọc cho chúng kêu lanh canh.

- Rồi, rồi ok, anh không cười nữa. Quay lại vấn đề nhé. Em giúp anh đi, coi như thử một lần thôi. Em có mất gì đâu, em không thấy bây giờ đám con gái tụi em chẳng đổ xô nhau đi chụp ảnh đấy thôi, đâu nhất thiết cứ phải là người mẫu.

- Vấn đề là họ chụp xong không bị những nhà phê bình chuyên nghiệp như anh lôi ra mổ xẻ, rồi chẳng may bị tương lên mặt báo, anh hiểu không?

- Lên báo mà em gọi là chẳng may. Em phải tin tưởng vào tay nghề của anh chứ, anh có tạo ra những thứ vứt đi bao giờ đâu. Anh sẽ cho em thấy, em có thể đẹp thế nào khi lên ảnh. Anh sẽ cho em thấy một em hoàn toàn khác, nhưng vẫn nguyên vẹn là chính em, em hiểu không?

- Thực ra thì, ... không hiểu lắm.

- Ôi, anh chết mất. Thôi, đợi có thành quả rồi tính. Em có đồng ý không đã.

- Em không biết.

- Anh có đem em bán đâu mà em nghĩ kĩ thế. Vậy nhé, coi như em đồng ý, mai là thứ bảy rồi, hai ngày cuối tuần này em cho anh mượn đi, được không?

- Là sao?

- Thì đi chụp chứ sao. Em đúng là. Thôi, ăn nhanh đi, anh đưa em về. Chiều anh còn sang bên Thucha chọn đồ.

Cô choáng váng với cái dự định nhanh đến khó tin của anh, anh lại quyết định thay cô khi cô còn chưa kịp nghĩ cho chính xác mình sắp làm gì. Có phải tốc độ nghĩ của cô quá chậm, hay não anh xử lí quá nhanh? Cô chẳng biết nữa, cô cũng không ngờ được, quyết định ấy của anh có thể kéo theo bao sự việc, có thể thay đổi cả lối mòn cô đang đi, rẽ cô sang một hướng khác, một hướng hoàn toàn mới.
Ngoài kia, những nhành hoa tigon vẫn rung rinh trong gió, ánh lên sắc hồng ngọt ngào, quyến rũ, tựa như muôn mảnh trái tim ngập tràn yêu thương, tựa như con tim cô cũng đang vỡ ra muôn mảnh cảm xúc...

Em gieo tình tôi giữa nắng vàng,

Giữa màu hoa trắng, giữa thiên thanh,

Giữa nhành tigon đang thắm sắc

Giữa trái tim ai đượm ánh hồng.
Chương5<<
Áng Mây Lập Dị :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Chương 5:
Mới tiết đầu, lại trong giờ học, cateen D3-5 không đông lắm, cô mua một cái bánh mì trứng, thêm một cốc sữa đậu nành rồi ra ngoài ngồi cho thoáng. Bánh nóng và khá thơm, khiến bụng cô réo lên ùng ục. Nhấp một ngụm sữa đậu, Ngọc lại nhăn mặt thêm lần thứ n+1 về món được gọi là “sữa đậu” ở đây. Hai năm rồi, và Ngọc vẫn thấy thứ đồ uống ấy của cateen D3-5
=> canteen
Sinh viên Bách khoa, thích kéo nhau cả loạt xuống đây mỗi giờ ra chơi, ăn uống, chém gió
=> Bách Khoa.
mười cốc như một, ngàn năm không đồi,
=> đổi.
Cố lấp hố nha bạn!
 

Áng Mây Lập Dị

Gà tích cực
Tham gia
26/9/14
Bài viết
162
Gạo
0,0
Một hướng hoàn toàn mới...
Em sẽ chờ... :x :-* Chị viết hay lắm! ;)

P/s:
thì an cứ “tập xác định” đi là vừa.
=> anh. ^^
săc hồng của loài hoa tim vỡ rực lên trong nắng
=> sắc.
Cô đúng là ngốc thật mới ngồi đây nghe anh tán nhảm
=> tán hay tám chị nhỉ? :-/

Hết rùi. :P
 

Áng Mây Lập Dị

Gà tích cực
Tham gia
26/9/14
Bài viết
162
Gạo
0,0
Chị nghĩ "tán" hay "tám" đều được hết á, kiểu như tán dóc, tán phét vậy đó. :)
Em cũng nghĩ vậy nên mới hỏi lại chị. ^^ Cố gắng lấp hố lên nhé chị. Em ủng hộ á~ @};-%%-
(Dạo này em chậm tiêu ghê gớm :(()
P/s: Thôi em off nha! Chúc chị ngủ ngon và mơ đẹp. (Chị không cần phải đáp lại kẻo bị xóa bài ;)))
 

libra289

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/9/14
Bài viết
37
Gạo
0,0
Chương 7: Phải chăng là định mệnh?

Về đến nhà đã hơn mười hai giờ trưa, cô thay đồ, rửa mặt qua loa rồi nằm lăn ra giường. Lan đang ngồi chăm chú đính đá lên bộ móng tay màu vỏ đỗ, thò chân qua lay lay cô:

- Ăn gì chưa mày? Sao về muộn thế? Tưởng nay mày tan từ mười giờ cơ mà?

- Tao ăn rồi, có việc bên tòa soạn, nên trễ, ăn bên ngoài luôn.

- Ờ, nay tao cũng đi ăn chè với bạn, về khỏi nấu cơm. Mà sao mặt mày từ lúc về đến giờ cứ thẫn thờ như con ngẫn ngờ thế? Có chuyện gì à?

- Có mày ngẫn ấy. - Cô vừa đáp vừa với tay giật lấy cái gối ôm Hello Kitty dưới chân con bạn.

- Thế “nàm thao”?

- Eo ôi, kinh quá, mày vất ngay cái giọng lờ lợ pha nửa lạng đường với năm mươi gam muối chung một cốc đi nhé!

- Hí hí, kệ tao. Nhưng cuối cùng là có việc gì, thì là mà mày mới dở hơi bơi ngửa như này chứ. Vòng và vòng vèo, lộn hết cả tim gan phèo phổi lên rồi mà chưa được cái thông tin gì. Khai nhanh, liên quan đến giai phải không?

- Ờ thì có chút chút.

- Tao biết ngay mà. Sao, trái tim băng giá ngàn năm của mày thức tỉnh à? Có lãng mạn không? Có kịch tính không? Có giống ngôn tình không? Hú hú. Biết đâu bất ngờ...

- Tao chẳng biết. Thì là cái anh nhiếp ảnh gia chụp lần trước bên Ngã Tư Sở đó. Hôm nay anh ấy đến đón tao lúc tan học...

- Ôi trời ơi, chuyện tình trên giảng đường à? Lãng mạn, lãng mạn quá. Thế xong hai người đi xem phim, di dạo, đi hẹn hò ở những đâu?

- Lãng cái đầu mày, đừng có cắt lời tao. Hẹn hò quái gì, anh ấy lôi tao đến... tòa soạn.

Lan nghe xong câu ấy bỗng gật gù liên tục, tỏ vẻ thấu hiểu:

- Đúng là nghệ sĩ, đúng là có gu, đến địa điểm hẹn hò cũng khác người!

Ngọc đến bó tay với sức tưởng tượng của con bạn thân:

- Mày dở à, anh ấy đưa tao đến đấy, mày biết gì không, để cho ông phó biên duyệt ảnh, rồi bây giờ tự nhiên tao phải làm mẫu cho anh ấy chụp đây. Sao cái số tao nó lại vặn vẹo thế nhỉ, tao có biết mẫu mã là cái quái gì đâu.

- ...

-...

- Sao mày không nói gì thế?

- Tao đang tiêu hóa.

- Tiêu hóa cái quần gì mày?

- Quần áo gì, tiêu hóa vụ “người mẩu” của mày đó. Sao ông ấy lại sáng văn tạo thế nhỉ? Thực sự là tao không tin được. Trảm phong thần chưởng hả mày? Đừng troll tao tội nghiệp nhé. - Lan đưa tay phù phù thổi mấy cái móng.

- Tao thèm vào chém ấy.

- Thật đấy hả? Nhưng mày đồng ý không?

- Tao chưa nói gì anh ấy đã quyết vậy rồi. Phản đối vô hiệu đó!

- Tao vẫn không hiểu lắm, sao mày tự nhiên lại thành người mẫu là thế nào?

- Lần trước anh ấy có chụp được mấy bức của tao, nên bây giờ muốn tao đi chụp một bộ ảnh, hình như thay ảnh đại diện quảng bá nhãn hàng Thucha.

- Èo, nhãn hàng gì tao chưa nghe bao giờ thế mày?

- Hình như mới, lần đầu lên sóng.

- Ôi dào ơi, thế thể nào. Thế thì lo quái gì, nhãn hàng mới, người mới, thế thôi. Chắc không đến mức quá quan trọng cần thiết, nên thử “đổi gió” xem thế nào thôi, vậy thì cứ chụp bừa đi mày, mất miếng “xịt” nào đâu.

- Được không?

- Chắc được, như kiểu mày đi chụp ảnh về post facebook chơi đấy, người ta là nhiếp ảnh gia nhà nghề, không chê mày thì thôi, mày còn chê người ta rách việc. Rõ hâm. Thôi, ngủ ngủ ngủ, chiều được nghỉ, tao phải ngủ bù đây. Tắt điện, nhanh.

Ngọc với tay tắt điện rồi nằm xích qua một bên dành chỗ cho Lan. Lăn qua lộn lại, cuối cùng cô không biết mình ngủ quên từ bao giờ, đến tận khi chuông điện thoại réo inh ỏi. Cô dụi dụi mắt nghe máy bằng giọng ngái ngủ:

- Alo.

- Em ở nhà chứ?

- Dạ?

- Hai mươi phút nữa anh qua đón, lên Thucha thử đồ.

- Gì ạ?

- Em chậm tiêu vậy hả? Đã tỉnh ngủ chưa. Anh thấy em hơi bị giống “nhợn” rồi đấy. Nhanh lên, anh không chờ lâu đâu đó.

Đến khi Ngọc tiếp thu được hết thông tin thì anh đã ngắt máy từ bao giờ. Cô cuống cuồng bật dậy tắm rửa nhanh hết tốc lực rồi thay quần áo xuống dưới nhà.

- Mày làm gì như ma đuổi thế?

- Tao phải đi thử đồ.

- Đồ gì mày?

- Thì đồ chụp đó, thôi, tao đi đây, bữa tối mày tự xử nhé!

- Ok, có “rai” là quên hết bạn bè thế đấy.

- Thôi đi mày, tao đi đây. Bye.

Thở hổn hển vì chạy xuống ba tầng lầu không đợi thang máy, cô vừa ra đến cửa đã thấy anh đứng chờ sẵn:

- Cũng không đến nỗi lề mề lắm, đi thôi.

Anh chở cô đến shop thời trang lần trước. Chờ anh dựng xe, hai người nhanh chóng vào trong.

- Anh xem qua đồ rồi, nhưng muốn em thử để có gì chỉnh sửa cho vừa form. Hơn nữa hôm nay bà chủ shop, cũng là nhà thiết kế đích thân đến làm stylist, tiện thể xét duyệt tạo hình.

- Em không biết gì đâu. Nhỡ chị ấy không thích là kệ anh đấy.

- Yên tâm đi, đã có anh rồi cơ mà.

Quay sang cô bé bán hàng đang đứng sau quầy thu ngân, anh hỏi:

- Chị Thùy đâu em?

- Dạ, chị ấy trên lầu ba đó anh, chị đang lựa thêm mấy bộ mới cho anh ạ.

- Cảm ơn em nhé. Anh lên đã.

Theo sau anh, cô bước dần lên từng bậc cầu thang đá, trên bức tường treo la liệt những bộ quần áo, váy vóc, phụ kiện với đủ loại phong cách khác nhau. Mải nhìn, cô không để ý anh đã dừng lại từ lúc nào, nên đập thẳng mặt vào lưng anh, suýt nữa thì ngã bật về sau, may mà cô kịp bám vào lan can, anh cũng nhanh chóng đưa tay kéo cô lại

- “Suỵt” - anh đưa tay lên môi ra hiệu cô im lặng, rồi khe khẽ hỏi - Em không sao chứ?

Cô lắc lắc đầu tỏ ý không sao, rồi liếc nhìn lên trên theo hướng anh đang chỉ.

- Anh làm cái quái gì mà cứ bám theo tôi hoài vậy hả? Tránh ra, vướng lối quá! - Một cô gái dong dỏng cao, mái tóc xoăn túm qua loa sau gáy, mặc một chiếc áo sơ mi xanh rộng thùng thình phủ gần hết cái quần đùi bạc thếch, đang loay hoay bới lộn giữa giá đồ hàng tá các thứ áo quần treo trên giá bực mình quát lên. Người bị quát nhanh chóng ngoan ngoãn đứng dịch sang một bên, nhưng vẫn chăm chú nhìn cô gái cười. Người này Ngọc cũng biết, chính là phó biên Hải. Cái nụ cười ấm áp gần gũi kia khác hẳn với lớp “hàn băng chân khí” mà cô được diện kiến lần trước.

- Tôi bảo anh tránh, tức là phắn ra khỏi tầm mắt tôi ấy.

Anh ta lại vòng lại, đứng phía sau cô gái, “khuất” hẳn ánh nhìn bực bội xen lẫn bất lực của cô.

- Ok! Ok! Anh muốn gì, nói nhanh, rồi lượn đi cho nước nó trong, tôi không có thời gian đùa với anh!

- Em xem, em lại giận rồi, mau già đó. Em thấy tôi “ngoan” không? Em bảo gì tôi nghe nấy, em còn bắt tôi thế nào nữa đây? Tôi có đùa gì với em đâu.

- Tôi không khiến anh, anh thích thì cứ việc.

Thấy cô gái ngày càng nhăn nhó, Hải không dám đùa quá nữa, nghiêm túc trở lại:

- Được rôi, tôi xin lỗi, đừng giận nữa mà. Lần trước, là tôi sai, tôi xin lỗi em biết bao lần rồi còn gì. Em đừng nhìn tôi hằn học như thế nữa được không?

- Tôi chẳng hằn học gì với anh, tôi cũng chẳng liên quan gì đến anh mà anh phải xin lỗi, giờ thì xong chưa? Cháu anh sang rồi kìa. - Cô gái hất hàm về phía chiếu nghỉ Ngọc đang đứng nãy giờ. Trong khi Ngọc bối rối, ngượng ngùng vì bị bắt gặp nghe lén chuyện người khác, thì Nam Anh tỉnh bơ như không bước lên vỗ vai Hải:

- Cháu thật thất vọng về cậu. Cậu gây ra tội lỗi gì mà giờ không dỗ được mợ thế này, chậc chậc, cậu “hư” quá rồi, cháu về mách mẹ!

Hải đẩy tay ông cháu ra khỏi vai, xuổi xuổi lại áo rồi lững thững lên tiếng:

- Thôi đi, đừng nói linh tinh.

- Cái này thì tôi đồng ý, ai là mợ cậu mà cậu gọi linh tinh.

- Ôi trời, cậu mợ hợp lực bắt nạt cháu nhé. Ngọc, em thấy vợ chồng người ta ghê không kìa?
Quả bóng đẩy đi đẩy lại lại quàng qua cô, cô vô tội đứng đó chẳng biết nói gì đành cười trừ.

- Em bé này là người mẫu đây hả? Em kệ họ, toàn những kẻ vô công rỗi nghề đi quấy rối người khác làm việc. Đi, theo chị đi thử đồ.

Cô ngơ ngác để cô gái ấy kéo đi, trong khi Nam Anh nháy mắt nói với theo:

- Cháu cứ hỏi không biết sao lần này cậu nhiệt tình đồng ý đề nghị của cháu, hóa ra là “có kèo” bên này nên lợi dụng cháu. Nhưng không sao, vì tương lai của cậu, cháu chấp nhận hi sinh. Cậu về phải kể tốt cho cháu với mẹ cháu nhé!

Cô gái ấy kéo cô đi nhanh hơn, rồi ấn vào tay cô mấy bộ quần áo:

- Chị là Thùy, chủ Thucha, chắc em biết rồi. Nam Anh nói linh tinh đấy, em kệ nhé. Em tên Ngọc phải không? Em mặc thử đi, rồi có gì chị sửa cho. Nhưng dáng em thế này chị nghĩ là vừa thôi, không phải chỉnh nhiều lắm đâu.

Cô quay mòng mòng thử hết bộ này đến bộ khác, tròng lên người không biết bao nhiêu phụ kiện quần áo giày dép, mãi mới chọn được bốn bộ để mai đi chụp. Cô thật khâm phục mấy cô người mẫu ghê gớm. Cô mới thử đồ mà đã vất vả thế này, không biết họ còn mệt đến mức nào nữa. Vừa giúp cô sửa sang, chị Thùy vừa nói chuyện phiếm linh tinh. Cô thấy chị ấy là một cô gái dễ mến, hay nói, và cũng rất bạo miệng, cái cách nói chuyện toát lên một cá tính mạnh mẽ mà không phải người nào cũng có được. Phải rồi, dám xua đuổi hoàng tử băng giá Trần Hải thì hẳn cũng không phải người bình thường. Chị Thùy vơ tạm khăn giấy vuốt mồ hôi trên mũi và trán, quay qua cô:

- Ổn rồi em! Chắc em chưa quen hả. Nhưng chị thấy em mặc đồ lên khá hợp đấy chứ. Nam Anh có cái miệng xấu xa nhưng con mắt thì không tồi đâu.

- Chị nói xấu gì em đấy? Sao rồi chị, chốt chưa?

- Rồi, cũng trong mấy bộ tôi và cậu chọn đó. Giờ thì trả người mẫu cho cậu này. Nhớ chụp cho tử tế, lằng nhằng là tôi “cắt” biết không? - Chị dứ dứ cái kéo cắt vải trong tay, đưa lên dọa Nam Anh.

- Dạ, cháu biết rồi mợ ạ.

- Lại gọi linh tinh đấy hả? Có thích “cắt” luôn không?

- Thôi, em xin, em biết rồi. Chị cứ hở ra là dọa “cắt” là thế nào. Chị nhìn con gái nhà người ta hiền lành như này cơ mà, chị có phải phụ nữ không hả?

- Tôi cóc cần biết, cậu cháu nhà cậu thích làm thế nào thì làm, ai bảo anh ta tự đề nghị bên tôi quảng cáo trên báo cậu, tôi chả dại gì không nhận lời. Nhưng cái nhà may bé tí của tôi còn chưa có thanh toán đâu, chụp vớ vẩn không ra sao là tôi cho hóa đơn đi tàu suốt đấy, biết chưa?

- Chị hơi bị khinh em rồi nhé. Thôi, không nói nữa. Cháu chào cậu mợ cháu về, cậu mợ cứ tình cảm tiếp đi ạ.

Anh vừa vơ túi quần áo trên bàn, vừa chạy biến xuống tầng, để chị Thùy bực mình mà không biết trút vào đâu. Cô đành rút lui theo anh:

- Em chào chị nhé, chị đừng để ý anh ấy bắng nhắng linh tinh.

- Ừ, em về đi.

Cô xuống đến cửa thì anh đã lên xe, sẵn sàng đợi cô:

- Sao lâu thế?

- Anh đem con bỏ chợ lại còn trách em.

- He he, anh trêu chị ấy, để ông cậu anh còn đi dỗ chứ, hai ông bà này mà cứ thế đến tết mẹ anh chả có cháu bế. Thôi lên đi.

Cô đội mũ bảo hiểm, ngồi phía sau anh. Gió tạt qua mặt cô mát rượi, Hà Nội vào thu thoang thoảng hương hoa sữa, dịu dàng đến khó tả.

- Em đang nghĩ gì vậy hả?

- Chẳng gì cả, mà hoa sữa thơm quá đi.

- Em cũng lãng mạn quá nhỉ.

- Đủ dùng ạ.

- Thế nào là đủ.

- Nghĩa là có mộng mơ, nhưng chưa hoang tưởng.

- Em đúng là kì lạ.

- Sao lại lạ?

- Thì định nghĩa lãng mạn của em lạ.

- Cũng bình thường. Mà sao lúc trước em nghe nói anh Hải là bạn anh, sao lại thành cậu được vậy?

- Em nghe ai nói?

- Thì mấy bạn người mẫu đó.

- Không, cậu kém mẹ anh nhiều tuổi, từ bé anh đã chơi với cậu, suốt ngày theo cậu, nên cũng có thể coi như bạn. Cậu rất thương anh, nhưng cũng hay mắng anh, nhiều lúc anh thấy cậu còn dữ hơn cả mẹ.

- Cậu anh đúng chuẩn “lạnh lùng man” em thấy mà ghê ghê sao ấy.

- Ừ, cậu khó tính, nên đến giờ mới ế đó, đâu có như anh, dễ thương quá, nhiều em xin chết nên chưa biết chọn ai.

- Em nghĩ anh lại sắp lên cơn ảo tưởng rồi đó.

- Anh đùa thôi, tại anh đẹp trai, chứ không phải dễ thương, anh nhầm.

- Xì! - Cô trề môi.

- Em lại chuẩn bị giống vịt rồi đó.

- Kệ em.

- Ừ, thì kệ. Nay anh đưa em về sớm, em nghỉ đi, ngày mai có lẽ sẽ khá mệt mỏi đấy.

- Vâng. Nhưng nói thật, em không biết liệu mình có làm được không nữa, em thấy hơi lo lắng.

- Em cứ thả lỏng hết cỡ thôi, đừng ép bản thân quá. Nhưng, anh rất vui vì em quan tâm đến nó thực sự. Cám ơn em.

- Em cũng không thích những thứ mình động vào không-hoàn-hảo.

- Ha ha, em bắt chước cũng giống quá đi!

- Gặp anh 2 lần trong một ngày, sớm muộn gì cũng lây nhiễm thôi.

- Được, anh đầu hàng. Sao em không chịu kém miếng nào vậy hả?

- Kệ chứ, sao phải thua trong khi có thể hòa hay thắng.

- Logic của em hay thật đấy!

- Cũng tạm!

Về đến nhà, cô tháo mũ trả anh, chuẩn bị vào thì anh kéo cô lại:

- Đợi chút. - Anh dúi vào tay cô gói xôi vẫn còn nóng hổi. - Anh xin lỗi vì không đưa em đi ăn được. Em ăn tạm nhé, sau này anh bù, ok?

- Anh mua bao giờ vậy?

- Thì lúc anh xuống đó, thấy bên ngoài có bán nên mua luôn. Anh mua hai phần đó, cho bạn em luôn.

- Thế anh ăn gì chưa?

- Yên tâm, lát anh qua nhà cậu “khoắng”, cậu anh hay được mẹ tích trữ đồ ăn trong tủ lạnh lắm.

- “Khoắng”?

- Sao em chẳng tập trung vào nội dung chính gì thế hả? Được rồi, là ăn tạm, đằng nào chẳng do mẹ anh làm. Thôi, em vào đi, anh về đây.

- Vâng, anh đi cẩn thận nhé.

Anh vặn ga phóng vút đi, để mình cô đứng ngần ngơ nhìn theo bóng anh xa dần, thành một chấm nhỏ xíu hòa vào dòng người. Trong tay cô, gói xôi vẫn tỏa ra hơi ấm, hình như, có cả hơi ấm của anh. Cô không nghĩ anh có thể để ý nhiều đến thế.

- Người ta đi rồi, lên đi mày. - Tiếng Lan vọng xuống từ ban công. Cô vẫy vẫy tay với nó rồi nhanh chóng vào trong bấm thang máy.

- Sao? Thế nào rồi? - Chưa đợi cô cởi giầy, thay quần áo xong, Lan vội vã hỏi.

- Thế nào là thế nào? Tao đi thử đồ về, chứ sao nữa.

- Tao thèm vào quan tâm quần với áo. Tao quan tâm mày với anh chàng đi Harley kia kìa. Có biến gì không?

- Chẳng có biến gì, anh ấy đưa tao đến đấy, rồi chở tao về luôn, có cả xôi xéo cho tao với mày đây, có ăn đêm không?

- Ôi thế thì béo chết, nhưng thôi, càng béo lại càng xinh, người ta có lòng tao phải có dạ, không thì phí đi.

- Thôi đi mày, ăn uống lại còn lắm vẹo.

- Hê hê, nhưng mà người ta cũng quan tâm mày quá ta, còn mua sẵn đồ ăn nữa. Cũng được đấy, tao nghĩ mày nên triển đi, đừng có để xổng mất. Ôi ngu ngơ ngẫn ngờ như Ngọc cũng tìm được cái định mệnh của đời mình rồi, bao giờ mới đến lượt tao đây.

Con bé dài giọng, ra vẻ tủi thân, trong khi tay vẫn xúc xôi đều đều.

- Tao mới gặp anh ấy có ba lần thôi mày, có sét đánh cũng chưa nhanh được đến thế đâu. Mà ai ngu ngơ hả con kia?

- Mày chẳng biết gì cả. Thời buổi này phải nhanh như chớp giật, chứ không là hỏng ngay. Có thời gian tao sẽ bổ túc cho mày.

Cô vừa nhẩn nha ăn từng muỗng xôi xéo, vừa nghĩ mãi đến nụ cười của anh, nhớ đến khi anh dúi cho cô gói xôi nóng, khi anh cười đùa trêu cô giống vịt, khi anh liên tục “tự sướng” về vẻ đẹp của bản thân với cô. Liệu rằng, anh có thật sự là “định mệnh” của cô hay không? Phải chăng là định mệnh?
Chương 6<<
 
Chỉnh sửa lần cuối:

libra289

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/9/14
Bài viết
37
Gạo
0,0
Chương 8: Gió thoảng, mây bay

- Nghỉ lát đi. - Anh vừa nhướng mày nhìn ống kính máy ảnh, vừa bảo cô.

- Dạ.

Cô ngập ngừng ngồi xuống nghỉ tạm. Cả buổi sáng hôm nay, mặc dù đã được “bổ túc” nhiệt tình, nhưng hình như cô vẫn chẳng nắm được gì cả. Đứng trước ống kính, cô vẫn thấy mình ngượng ngùng, thừa thãi, cô vẫn không biết phải làm những gì, phải có biểu cảm ra sao. Có vẻ Nam Anh cũng dần bất lực, cho cô nghỉ. Mới bảy giờ sáng, anh đã sang đón cô, rồi đợi cô make up, thay đồ, chở cô đến một cánh đồng ở ngoại thành. Chị San cũng đi theo để tiện trang điểm lại cho cô khi cần, ngoài ra còn mấy người phụ trách kĩ thuật, ánh sáng của tòa soạn cô cũng từng gặp. Nhìn cả đoàn mệt mỏi, vất vả mà thành quả chưa đâu vào đâu, trong khi cô vẫn lóng ngóng chẳng làm được gì, cô thấy ngại quá. Cô cảm giác như mình là người vô dụng, cảm thấy dường như mình chẳng hề thích hợp để làm được công việc này, cảm thấy thất vọng về bản thân ghê gớm. Bứt bứt mấy nhánh cỏ dưới chân, cô suy nghĩ xem nên làm thế nào từ chối không chụp nữa. Cứ mãi thế này, chỉ tốn thời gian của mọi người, mà chẳng được việc gì, chi bằng cô kết thúc nhanh gọn, để anh còn nghĩ cách khác. Cô đã thử, đã có ý nghĩ bắt tay vào thực hiện, nhưng vấn đề là cô không có khả năng, cô không thích hợp, cô không làm được. Mọi thứ cô có thể làm, là cố gắng bắt đầu, nhưng giờ đây câu trả lời cho cả cô và anh, là cô không thể. Trong lúc cô đắn đo, vạt cỏ dưới chân đã bị nhổ trụi, nhìn chẳng ra hình dáng, chẳng còn tí sức sống nào nữa.

- Đứng dậy đi, em định đếm kiến đến bao giờ? Mấy cọng cỏ đấy có lỗi gì với em à?

- Nhưng...

- Nhưng nhị gì, trong lúc mọi người nghỉ ngơi, mình trốn tạm đi chơi đã.

- Sao lại thế? Đã chụp được gì đâu.

- Thế em ngồi đây thì chụp được chắc. Mọi người đều mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã.

Nói rồi anh nhanh chóng vươn tay kéo cô dậy. Cô đi theo anh, mà cũng chẳng biết anh định dẫn cô đi đâu nữa. Nắng nhàn nhạt rải khắp mọi nơi, rải lên cả mái tóc, cả bờ vai phía trước cô, khiến cô chỉ nhìn đến ngây ngẩn. Anh đi trước, thi thoảng nhìn ngó xung quanh, đứng đợi cho cô bắt kịp. Đến khi anh dừng hẳn lại, thì cô phát hiện ra mình đang đứng trên triền đê. Gió thổi lồng lộng, mang theo cả hương phù sa, cả hương cỏ dại nhàn nhạt, man mát. Dòng sông lấp lánh như dát bạc dưới ánh nắng cuối thu, đẹp như vạt váy sequin của nàng công chúa cổ tích, đẹp như dải khăn ai đó để quên nơi đáy nước.

- Đẹp đúng không? Hồi bé em có trốn mẹ lên đê chơi bao giờ không?

- Còn bé thì về quê em mới được ra, nhưng không phải trốn đi, vì anh em dẫn đi mà. Còn lớn thì em tự đi, rồi lại dẫn em trai đi cùng. Em ngoan hiền lắm, không có tuổi thơ dữ dội ghê vậy đâu.

- Còn anh thì suốt ngày trốn đi. Nghỉ hè anh về ở với bà ngoại, bà toàn bắt anh ngủ trưa, còn anh thì len lén trốn ra ngoài. Đi đá bóng, đi bẻ trộm ngô, rồi hò nhau ngồi nướng. Ngô thì non choẹt, toàn thấy nước là nước, thế mà đứa nào cũng hí hửng như bắt được vàng. Đến tối về nhà thể nào cũng mặt mũi lem nhem, quần áo đầy bụi đất, còn bị bà anh mắng té tát. Nhưng mắng xong bà lại giục anh đi tắm, còn bà nấu cơm, rồi bà vừa ngồi vừa ca cẩm, là anh toàn nghịch dại, toàn khiến bà đau đầu, bà đuổi anh về thành phố với bố mẹ, bà chỉ nuôi cậu Hải thôi. Anh thì sợ bà đuổi thật, ngồi mãi trong phòng tắm không dám ra.

- Anh mà cũng có một thời ngây thơ thế á? Hóa ra cáo tu luyện lâu ngày mới thành tinh được, hẳn là có lý của con cáo.

- Em đúng là...

- Là sao cơ?

- Ừ, chẳng sao cả.

Anh đầu hàng, trong khi cô dương dương tự đắc hứng chí dang tay đón làn gió mát rượi, nhắm mắt lắng nghe tiếng gió lào xào những âm thanh quen thuộc, lắng nghe bản tình ca không lời của gió và cây, lắng nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của bản thân, của cả người đang đứng bên cạnh lúc này. Dưới gốc cây, một đám trẻ dựng hết xe đạp, chất cặp thành một đống rồi rủ nhau đá bóng. Tiếng cười đùa, tranh cãi vang rộn cả một góc.

- Ê, mấy nhóc, cho anh mượn xe chút được không?

- Không được đâu. - Một thằng bé có vẻ lớn nhất trong đám trẻ dừng lại nghi ngờ trả lời.

- Anh không đi xa đâu, lòng vòng chỗ này lát thôi. Anh cho mấy đứa tiền ăn kem, cho anh mượn một cái xe, nhé. - Anh ra sức dụ dỗ.

- Nhưng anh chỉ được đi gần thôi nhé, phải để tụi em nhìn thấy. Mất xe là về em ăn đòn đó.

- Rồi, ok. Đi thôi.

Sau khi thỏa thuận được với tụi trẻ, anh chở cô men dọc theo bờ đê, men theo hàng xà cừ cao vút bên đường. Cô lại được ngồi sau xe đạp, như ở nhà hay ngồi phía sau Quang Ngọc, vi vu dọc bờ sông. Bánh xe chầm chậm quay từng vòng, qua lớp lá khô vàng lạo xạo vỡ vụn. Cô chun mũi hít hà hương cỏ nhàn nhạt, hương nắng gió thanh bình giữa thành phố ồn ào, nhộn nhịp. Gió la đà vấn vương qua từng sợi tóc, anh đang cố sức đạp xe, mồ hôi lấm tấm trên lưng, còn cô thì bật cười thích thú tận hưởng làn gió mát rười rượi mơn man khắp khuôn mặt. Ước gì, cô có thể ngồi mãi, ngồi hoài, ngồi suốt như thế này, không lo toan, không nghĩ ngợi, chỉ để thả hồn mình cùng gió, chỉ là được tận hưởng không khí trong lành, rộng lớn trải dài trước mắt. Ừ, phải chăng được mãi như thế thôi! Ừ, gió thoảng, mây bay, bầu trời rộng lớn. Ừ, thế là đủ rồi!
Chương 7
Chương 9​
 

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Aizz...tác giả làm Oruyl ngóng dài cả cổ, tưởng nàng bỏ rồi chứ!
Ta lại để hố ở đây nhá!^^
Thân.
Oruyl.
 
Bên trên