thanhnguyen
Gà tích cực
Chị tranh thủ thời gian rảnh làm thêm mấy tấm nữa rồi gửi em sau...
Aiza aiza! Đến màn mẹ chồng thăm hỏi nàng dâu rồi! Nghe thì có vẻ khá là ưng ý! Chẹp! Thật là mong đợi!Chương 19: Đẹp thôi vẫn chưa đủ
Sáng hôm nay vẫn như thường lệ Dương Hoàng chở Đỗ Vi đến công ty. Sau đó anh đi gặp khách hàng, nhưng điều kỳ lạ là lần này anh không mang cô theo mọi khi. Đỗ Vi cũng không hỏi nhiều, đề nghị Dương Hoàng dừng lại gần cổng công ty để cô tự đi bộ vào.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng sáng dịu dàng xuyên qua khe lá cây rợp bóng hai bên đường. Có lẽ, là do tác động của ngoại cảnh làm tinh thần Đỗ Vi đặc biệt sảng khoái. Cảm thấy thời gian vẫn còn sớm, cô dừng chân ngồi ở một ghế đá ven đường để tận hưởng thêm một chút không khí trong lành. Và cứ thế cô ngồi vậy suốt mười phút.
Lúc vừa chuẩn bị dời đi thì từ xa có một người phụ nữ trung niên, thoạt nhìn tầm bốn mươi, mái tóc búi cao, trang điểm nhẹ nhàng và ăn mặc rất sang trọng gọi lớn: “Cô gái ơi, cho tôi hỏi một chút được không?”
Đỗ Vi dừng lại, miệng nở nụ cười dịu dàng thường thấy: “Dạ, có chuyện gì không ạ?”
Người phụ nữ đó đưa một tờ giấy đang cầm trên tay cho Đỗ Vi, sau đó hỏi: “Cho bác hỏi, muốn đến đường này thì phải bắt chuyến xe nào thế?”
Như đã hiểu ý, Đỗ Vi cũng đưa tay cầm lấy tờ giấy. Bên trong ghi tên đường Trương Định, Đỗ Vi mỉm cười cùng người phụ nữ ấy tiến đến trạm xe buýt gần nhất. Lấy trong túi xách ra một tờ giấy trắng, dùng bút ghi lại những tuyến đường cần đi, rồi cẩn thận hướng dẫn tận tình cho người phụ nữ ấy.
Cơ mà Đỗ Vi để ý, lúc cô hướng dẫn thì người phụ nữ ấy chỉ chú ý nhìn cô rồi lại cười ẩn ý. Đỗ Vi thắc mắc hỏi: “Bộ trên mặt cháu dính gì sao?”
“Cháu rất xinh đẹp!” Người phụ nữ đó trả lời không suy nghĩ.
Đỗ Vi ửng hồng má. Đưa tay lên mặt mình xoa xoa vài cái, rồi lại trả lời khách sáo: “Cảm ơn bác.”
Sau khi hướng dẫn xong, Đỗ Vi xin phép đi trước vì đã trễ giờ đến công ty. Người phụ nữ đó cười hiền lành cảm ơn và kèm theo ba từ: “Hẹn gặp lại.”
Đỗ Vi không để ý nhiều, giờ cô chỉ còn năm phút nếu không sẽ bị trễ giờ. Cô đi nhanh với tốc độ ánh sáng. Vừa đến công ty, đã thấy mọi người nhốn nháo lên chạy tới chạy lui. Đỗ Vi len lách qua từng người đi đến thang máy riêng biệt dẫn lên lầu hai mươi lăm.
Trong thời gian chờ đợi. Cô có nghe loáng thoáng từ phía những nhân viên ở hướng tay trái đứng trước mặt, đang bàn tán xôn xao . Một cô gái tóc ngắn ngang vai, đeo cặp mắt kính vuông tri thức nói giọng phấn khởi: “Nghe nói, lần này tổ chức long trọng hơn những lần khác nhiều đấy.”
Cô gái đứng kế bên mái tóc xoăn buông dài, tay đang ôm một xấp tài liệu cũng không giấu được niềm vui: “Đương nhiên rồi, có cả bố mẹ của tổng giám đốc tham dự đương nhiên phải đặc biệt hơn chứ.”
Cô gái tóc ngắn cười duyên dáng nhìn cô gái tóc xoăn dài, đứng tạo kiểu như người mẫu: “Lúc đó, tớ sẽ mặc một bộ váy thật lộng lẫy. Đảm bảo tổng giám đốc sẽ phải xiêu lòng ngay phút giây đầu tiên.”
“Cậu đang mơ đấy à? Trong công ty hoa đẹp không ít, vậy mà tổng giám đốc có ngó ngàng gì đến đâu?” Ngưng vài giây cô gái tóc xoăn lại nói tiếp: “Vả lại hiện tại bên cạnh tổng giám đốc còn có một nữ phiên dịch riêng xinh đẹp, xác suất cậu lọt vào mắt tổng giám đốc là 0%.”
Lời nói vừa rồi, hình như có vẻ làm cho cô gái tóc ngắn hơi chột dạ. Gương mặt trở trên xám xịt nhếch môi cười khổ: “Nhan sắc có là gì, chẳng lẽ tổng giám đốc lại thích loại chân dài não ngắn?”
Cô gái tóc xoăn đưa ngón tay trỏ lên lắc qua lắc lại vài cái, nó giọng khẳng định: “Nghe nói cô ấy chẳng có gì phải chê cả. Tốt nghiệp trường đại học kinh tế A loại giỏi, du học và làm việc bên Nhật ba năm. Tuy nói là phiên dịch, nhưng cô ta còn có thể giải quyết nhiều văn kiện phức tạp nữa đấy, nhan sắc thì khỏi phải bàn. Tớ mà là con trai chắc cũng xin theo xách dép ấy chứ.”
Đỗ Vi đứng phía sau tự giờ, cứ cảm giác như mình liên tục bị ném đá vào đầu. Cô mới làm việc chưa được bao lâu, ngay cả công ty có những bộ phận nào còn chưa rõ thì cả công ty đều biết lịch sử của cô. Quả thật miệng thiên hạ rất đáng sợ nha, thái gió* cũng có trình độ rất cao.
*Thái gió: Là một hình thức nói quá.
Tiếng thang máy vang lên, hai cô gái lúc nãy chuyển hướng qua nhìn Đỗ Vi không biết đứng cạnh từ lúc nào. Có vẻ họ thấy chột dạ, nên cũng tự động quay người chỗ khác không nói thêm gì nữa.
Đỗ Vi vẻ mặt bình thản, sải bước chậm rãi vào trong thang máy. Dùng tay day day vầng thái dương vài cái, rồi tựa lưng sát vào vách thang máy thở dài: “Xem ra, muốn sống cuộc sống bình yên cũng không phải là chuyện dễ.”
***
Trưa nay Dương Hoàng không có trong công ty. Đỗ Vi vui vẻ tung tăng xuống lầu mười ăn trưa, theo sau còn có người hộ tống là thư kí Thế Nam. Căn tin trong công ty được chia ra thành hai loại. Một là vip dành cho những nhân viên cấp cao, và một loại là dành cho những nhân viên bình thường.
“Thế Nam, thức ăn ngon thế này mà được miễn phí sao?” Đỗ Vi nhìn hàng loạt thức ăn được bày trí bắt mắt trước mặt hỏi.
Thế Nam mỉm cười, đưa tay lấy cái kẹp gắp thức ăn vào đĩa rồi trả lời thong thả: “Điều này chỉ áp dụng cho phòng vip thôi. Chỉ có nhân viên cấp cao mới có thể vào đây ăn miễn phí, đây cũng được gọi là chế độ ưu đãi của công ty…”
“Nhờ có nhiều chế độ ưu đãi, mà những nhân viên khác sẽ cố gắng làm việc hơn?” Đỗ Vi nói thay lời Thế Nam.
Thế Nam búng tay tán thành: “Rất đúng.”
Có công thì ắt có thưởng. Một chế độ như thế, sẽ khiến cho nhân viên trong công ty tự nguyện nhào đầu vào cống hiến cho công ty một cách nghiêm túc hơn. Chính sách này quả là không tồi. Hèn gì chỉ trong một năm mà công ty lại có tên tuổi vang dội đến vậy.
“Em không thắc mắc, tại sao hôm nay sếp lại không mang em đi theo?” Thế Nam cười gian tà bắt qua chuyện khác.
“Đó là chuyện của cấp trên, những việc tôi nên biết chắc hẳn sếp sẽ nói.” Đỗ Vi trả lời khéo léo.
Thế Nam gật đầu: “Thái độ làm việc rất chuyên nghiệp.”
Đỗ Vi cười khách sáo, cảm thấy đã lấy đủ thức ăn cho bữa trưa cô tìm một bàn gần cửa sổ ngồi ăn. Thế Nam cũng đặt đĩa xuống cùng bàn Đỗ Vi, rồi tiện tay đặt thêm một ly nước cam xuống cạnh Đỗ Vi.
“Việc tôi thích uống nước cam, là anh hay sếp biết?” Đỗ Vi cuối cùng cũng không thể nhịn được mà hỏi câu này.
Thế Nam ngồi đối diện, bưng cốc nước lạnh lên uống một ngụm rồi đáp: “Anh chỉ làm theo chỉ thị của sếp thôi.”
“Vậy thì, việc mọi người biết lịch sử của tôi thì sao?” Đỗ Vi tiếp tục hỏi.
Thế Nam cứng họng, việc này là do lần trước uống say anh lỡ miệng nói với mấy ông giám đốc trong công ty. Anh cũng không ngờ thông tin lại phát tán nhanh đến vậy. Cũng may anh không đề cập đến vấn đề sếp thích Đỗ Vi, không thì chắc anh sẽ bị tàn sát thảm rồi.
Thấy Thế Nam không trả lời, Đỗ Vi cũng đoán chừng tự biết được đáp án. Thế cũng tốt, biết cái miệng của Thế Nam không thể giữ kín được. Mai mốt có chuyện gì cô cũng không dại mà kể cho anh ta nghe.
“Thế Nam, sau khi ăn xong anh dẫn tôi đi tham quan công ty được không?” Đỗ Vi cười thân thiện chuyển chủ đề.
Thế Nam cười tươi gật đầu lia lịa, rồi thở phào. Vừa rồi, anh còn lo không biết giải thích như thế nào mới thoả đáng. Vậy mà, Đỗ Vi lại không tiếp tục tra hỏi tự động bắt sang chuyện khác. Biết cách làm thế nào để người khác không khó xử, cô gái này quả thật rất hiểu lòng người nha.
Thế Nam nhìn Đỗ Vi đang ăn một cách chăm chú một hồi lâu. Giờ anh mới thật sự hiểu, vì sao xung quanh sếp có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, vậy mà sếp chỉ mãi nhìn ngắm mỗi đóa hoa đặc biệt là Đỗ Vi này rồi.
Không phải vì vẻ ngoài của cô ấy, vì so ra cô ấy cũng không đẹp bằng những người phụ nữ trước đây từng cưa cẩm sếp. Xét về tài trí cô ấy quả thật có tài, nhưng vẫn chưa được gọi là bậc nhân tài xuất chúng. Nhưng từ người cô ấy lại toát ra một luồng sinh khí đặc biệt, mà một khi ai đã cảm nhận được một lần, thì đều tham lam muốn có thêm lần thứ hai.
Chương 18 << >> Chương 20
Tag: Mây Trong Trắng , nguyenthihuyen9x98 , Ngọc đình ,thanhnguyen ,tieutinhlinh ,Angelback ,Kiris ,daanhtuyet ,Hanamizuki .
Có chương mới rồi, mọi người vào chém gió hộ với...
Rất là mong chờ giây phút "gặp lại"! Em nó đang phát huy trí tưởng tượng cơ mà nhìn trần nhà mãi cũng chưa tưởng tượng ra cái gì...hicSau khi hướng dẫn xong, Đỗ Vi xin phép đi trước vì đã trễ giờ đến công ty. Người phụ nữ đó cười hiền lành cảm ơn và kèm theo ba từ: “Hẹn gặp lại.”
Nàng Vi nhà ta cuối cùng cũng có chút rung động rồi...Nhưng không biết vì sao, trong lòng cô lại dâng lên một chút gì đó rất ấm áp. Không lẽ đây chính là cảm giác được bảo vệ, mà người ta vẫn hay nói đến?
Ba mẹ chồng xuất hiện, không lâu nàng Vi sẽ bị anh Hoàng bắt lên dĩa!Rất là mong chờ giây phút "gặp lại"! Em nó đang phát huy trí tưởng tượng cơ mà nhìn trần nhà mãi cũng chưa tưởng tượng ra cái gì...hic![]()
Nam trong hình đẹp trai quá vại.Pé lam, mừng em tròn 20 chương chị có rảnh rỗi làm một vài tấm hình tặng nè... Hơi xấu nhưng đừng chê nhé.
View attachment 15146
View attachment 15149
View attachment 15150
View attachment 15165
Thằng cha già háo sắc... Bị gọi bằng chú vậy mà con mặt dày...Chương 21: Tiệc 1
Chiếc xe hơi bốn bánh màu đỏ rực dừng lại trước cổng công ty đang lấp lánh ánh đèn và dòng người đông đúc. Hôm nay, hầu nhưng ai cũng ăn vận và trang điểm long trọng đến dự buổi kỷ niệm sáu năm thành lập công ty Techno Project.
Từ phía sau xe, một đôi guốc màu bạc ánh kim sang trọng làm nổi bật đôi chân thon dài trắng mịn của người ngồi trong xe, từ từ đặt xuống nền thảm đỏ. Mái tóc xoăn gợn sóng kiểu tự nhiên, trên người mặc một chiếc váy dạ hội màu hồng cánh sen càng làm tôn lên làn da trắng nõn. Kèm theo trên tay là một chiếc ví nhỏ được làm bằng ngọc trai. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, thêm điểm nhấn là đôi mắt tựa như mặt hồ nước tĩnh lặng. Khiến cho mọi người xung quanh không thể nào thôi không chú ý.
“Bé Vi, cậu bớt chiếu sáng một chút được không?” Khánh Như vừa bước xuống xe, đưa tay lên dụi dụi mắt vài cái nói.
Đỗ Vi lườm Khánh Như, gương mặt lạnh như tảng băng mùa đông đáp: “Cậu còn có ý kiến?”
Thanh Vân cũng từ trong xe, sải chân điệu đà với chiếc váy dạ hội màu trắng tinh khôi, đưa tay lên vuốt ve mặt Đỗ Vi vài cái: “Bé Vi à, ai nhìn mặt cậu lúc này chắc sẽ nghĩ, bọn tớ vừa tra tấn cậu xong đấy.”
Khánh Như nhẹ nhàng nở nụ cười như những nhà quý tộc thời xưa, tay che một bên khóe miệng: “Sau khi kết thúc buổi tiệc, bọn tớ sẽ hoàn trả tất cả cho cậu thôi mà.”
Đỗ Vi cố gắng hít thở đều để nén cơn lửa giận trong lòng. Vì một phút nông nổi, mà cô bị hai đứa bạn này bán đứng một cách trắng trợn.
Buổi sáng, trước khi buổi tiệc diễn ra.
“Đỗ Vi, hôm nay tớ được phiếu giảm giá spa, ba đứa mình cùng đi tưới nhan sắc nào!” Thanh Vân trên tay cầm phiếu giảm giá cười tươi tắn nói.
Khánh Như từ nhà bếp bước ra, miệng vẫn còn nha nhép nhép cái gì đó trả lời đồng tình: “được đấy, tớ bỏ rơi nhan sắc lâu rồi, chắc cũng đã đến lúc đi tưới cho tươi* rồi.”
*Tưới cho tươi: Đồng nghĩa với việc đi tân trang lại nhan sắc.
Đỗ Vi mặc cho hai đứa bạn đang nói huyên thuyên, thân lười biếng nằm dài trên ghế sô pha không nhúc nhích và cũng không có ý trả lời. Mỗi lần đi mần đẹp với hai đứa là y như rằng thân xác cô rã rời. Hôm nay dù có bị bắt ép hay đánh đập, cô cũng hổng có đi.
“Bé Vi đã không muốn đi, vậy thì hai đứa mình đi thôi cũng được.” Thanh Vân nó giọng luyến tiếc.
Đỗ Vi đang bất ngờ vì hôm nay được buông tha dễ dàng, chưa kịp phản ứng thì Thanh Vân lại nói: “Khánh Như, hình như tớ nghe nói gần đó có món thịt rim mới mở cực ngon nha. Làm đẹp xong, hai đứa mình tranh thủ nhắm nháp một chút cũng không tồi.”
Thanh Vân vừa dứt lời, thì Đỗ Vi tự nhiên ngồi bật dậy. Miệng cười tươi như hoa hướng dương đang đón lấy ánh nắng mặt trời: “Da mình dạo này khô thật, dù sao cũng rảnh, thôi thì đành theo các cậu tưới cho tươi vậy.”
Nhìn Đỗ Vi trở mặt nhanh đến vậy. Thanh Vân và Khánh Như cũng nở nụ cười không kể là hiền lành đến mức, Đỗ Vi cảm thấy bất an. Quả đúng là vậy...
Thịt rim đâu không thấy, chỉ thấy hai đứa đem cô đi, lôi cô đi, kéo cô đi… Hết xông hơi rồi đến mát xa, sau đó chăm sóc da mặt, rồi lại đến toàn thân. Cô bị tra tấn suốt nguyên buổi trưa, nhưng vẫn chưa thấm thía là đâu, hai con tiểu yêu là Thanh Vân và Khánh Như lại tiếp tục lôi cô đi hết cửa hàng này rồi lại sang cửa hàng khác, thay hết chiếc váy này rồi lại chiếc khác. Giờ còn phải ngồi hơn một tiếng đồng hồ làm tóc và trang điểm.
Bụng đói râm rang, vì sáng giờ chỉ ăn mỗi cái bánh kẹp trong spa đưa cho. Đỗ Vi mặt mày nhăn nhó, gương mặt tỏa nắng giờ trở thành tản băng mùa đông lạnh đến mức, thợ trang điểm đứng gần nổi cả gai sống lưng.
“Hai cậu định bày trò gì thế?” Đỗ Vi nói giọng không mấy vui vẻ.
Thanh Vân cũng ngồi kế bên, trả lời nhỏ nhẹ: “Bé Vi, bọn tớ nhận được thiệp mời tham gia buổi kỷ niệm của công ty cậu. Đây là một cơ hội không thể bỏ lỡ…”
Chưa đợi Thanh Vân nói hết Đỗ Vi ngồi bật dậy. Đang định bước ra khỏi cửa, thì lại nghe giọng khánh Như: “Điện Thoại, chìa khóa nhà và thẻ tín dụng của cậu đều nằm trong tay tớ.”
Lúc này Đỗ Vi mới chợt nhớ. Vừa rồi lúc thay quần áo, Khánh Như tốt bụng bảo là giữ dùm kẻo rơi mất. Giờ nghĩ lại, cô thấy mình như con ngốc tham ăn bị hai đứa này lừa phỉnh. Đúng là cái miệng hại cái thân mà. Bây giờ cô có muốn về cũng không thể được, vì nơi đây khá là xa nhà. Nếu đi taxi thì cũng chẳng có chìa khóa nhà để vào mà lấy tiền trả, còn điện thoại thì cũng…
Đỗ Vi khóc không ra nước mắt, dù không muốn nhưng cũng phải lết theo hai đứa đến tham gia tiệc. Nếu không muốn phải lang thang ngoài đường.
***
“Đỗ Vi, cuối cùng em cũng đến.” Thế Nam miệng cười đến mang tai nói lớn.
Đỗ Vi cũng trang nhã đáp trả: “Xin chào thư kí Thế Nam.” Cô không ngốc đến nói không biết, lý do tại sao Thanh Vân và Khánh Như lại có thiệp mời.
Lời nói dịu dàng như nước, nhưng Thế Nam vẫn có thể nghe được một chút tâm tình gay gắt của Đỗ Vi. Mà cũng chẳng trách được, nếu đổi lại là anh thì chắc sẽ không bình tĩnh được như cô ấy bây giờ đâu nha.
“Đỗ Vi, sếp đang ở trong phòng nói chuyện với hai vị khách đặc biệt. Sếp bảo khi nào em đến, thì hãy chờ ở khu vực khách vip đã được chuẩn bị sẵn.” Thế Nam truyền đạt lại lời của Dương Hoàng.
Đỗ Vi gật đầu khách sáo, viện cớ đi vệ sinh, rồi tìm cho mình một gốc nhỏ dự là ngồi chờ đến khi kết thúc buổi tiệc. Khánh Như và Thanh Vân từ lúc vào cửa thì không biết theo trai nào đi mất dạng. Cơ mà vậy cũng tốt, cô khỏi phải nghe hai đứa nói nhảm bên tai.
“Tổng giám đốc sắp lên phát biểu rồi, tớ hồi hợp quá.” Một cô gái giọng trong trẻo, đang quay lưng về phía cô hét lên trong vui sướng.
Lúc Đỗ Vi ngồi đây đến giờ, nghe không biết bao nhiêu người đã lập lại cùng một câu nói tương tự. Cô cũng chẳng lấy làm lạ, một người như Dương Hoàng không được yêu thích thì mới là chuyện lạ.
“Chào em!” Một người đàn ông trung niên, gương mặt hiện lên hai chữ ‘dâm dê’ lại gần chào hỏi Đỗ Vi.
Từ giờ ngồi đây, cũng không ít người lại bắt chuyện, nhưng Đỗ Vi chỉ cười nhạt rồi làm lơ. Nhìn người đàn ông trước mặt cùng hai chữ 'chào em', lông non của Đỗ Vi bắt đầu dựng lên. Miệng cười gượng gạo: “Chào chú.”
Gương mặt người đàn ông đó trở nên xám xịt, khi nghe lời chào của Đỗ Vi. Cười nham nhở hỏi: “Em không biết tôi là ai sao?”
Đỗ Vi sắc mặt lạnh như tiền, nói giọng khinh bỉ: “Tôi không có nhiệm vụ phải biết chú là ai.”
Người đàn ông đó lại cười lớn, như thể tìm được món đồ chơi thú vị: “Anh rất thích em, chỉ cần đến bên anh thì em muốn gì anh cũng đáp ứng.”
Đỗ Vi trong lòng bực bội. Hôm nay xui xẻo mới bị lừa đến đây, giờ lại gặp phải một thằng cha muốn mình làm người tình của hắn. Thở mạnh một hơi Đỗ Vi quay người bước đi, cô chẳng rảnh đôi co với hạng người như thế này.
Vừa mới xoay đầu, thì người đàn ông đó đã nắm mạnh lấy cổ tay Đỗ Vi lại. Lúc hắn đang định nói gì đó thì từ phía sau, một cô gái mặc đồ theo phong cách 'không mặc nội y' không biết từ đâu xuất hiện hỏi trổng: “Mày lại muốn dùng nhan sắc để cướp người đàn ông của tao?”
Chương 20 << >> Chương 21
Tag: nguyenthihuyen9x98 , thanhnguyen , Duongkawaii , songgiocuocdoi , Ngọc đình , Mây Trong Trắng , Angelback , thuythuy .
-> "Hầu như" mới đúng chớ nhỉ?hầu nhưng ai cũng ăn vận
-> Nhai.miệng vẫn còn nha nhép nhép
-> Nói.Thanh Vân nó giọng luyến tiếc
-> "Quán thịt rim mới mở" mới đúng chứ.gần đó có món thịt rim mới mở(?)
-> Râm ran.Bụng đói râm rang
-> Góc.rồi tìm cho mình một gốc nhỏ
-> Hồi hộp.tớ hồi hợp quá
-> Từ lúc...Lúc Đỗ Vi ngồi đây đến giờ,
-> Lặp lại.không biết bao nhiêu người đã lập lại
Vào sửa lỗi kìa bà Lam... Lần này sai đến 8 lỗi, ẩu quá nha.-> "Hầu như" mới đúng chớ nhỉ?
-> Nhai.
-> Nói.
-> "Quán thịt rim mới mở" mới đúng chứ.
-> Râm ran.
-> Góc.
-> Hồi hộp.
-> Từ lúc...
-> Lặp lại.