Uh mình không cười bạn đâu nhưng công nhận bạn cũng ghê thật

, có mỗi chuyện xe lửa thôi mà bạn cũng thả được trí óc ra rất xa. Tự dưng bạn làm mình liên tưởng tới mấy cái tưởng tượng buồn cười về mấy bậc vĩ nhân nhìn chiếc lá rơi rồi nghiệm ra quy luật nhân sinh và cách cứu nhân đội thế

. Mình nói thế không phải ý muốn chọc mà mình muốn khen bạn nói chuyện rất có cá tính, cá tính ở đây không có nghĩa là gan dạ mà có nghĩa là dù ở đâu nói gì thì cũng làm người khác thấy rõ được bạn là ai và bạn tới đây làm gì

. Ngoài ra bạn còn làm mình nhớ tới nhân vật Anne nữa.
Mà chắc bạn cũng thấy buồn cười lắm nếu biết sự thực về xe lửa

. Thứ nhất là nhà ga chỉ là nguyên một cái sân xi măng to chảng chứ không phải không gian gỗ trữ tình. Từ năm nay các nhà ga chính thức không cho thăm khi lên tàu, muốn chia tay gì thì nói trước nên khi tàu chạy chả có ai đứng đó mà tiễn. Khi đang trên tàu thì bạn không thể nhìn thấy đầu tàu do tàu chạy thẳng nên không thấy khói gì cả. Cái ghê nhất là tàu rất lắc, nhất là mấy khúc đang leo núi một bên núi đựng thẳng luôn mà tàu vẫn cứ lắc như đúng rồi ý

.
Nhưng được cái là nhìn ngắm trọn vẹn đất nước. Nhiều đứa bạn của mình dù cho nhà có giàu tới đâu du lịch bằng máy bay đủ chỗ nhưng lại không được hân hạnh nhìn ngắm toàn bộ đất nước. Nước mình có nhiều loại địa hình rất đẹp từ đồng ruộng cho tới sông, núi , hoang mạc cát trắng, bán hoang mạc... Nói thẳng ra thì khi nhìn kĩ ta thấy được nước ta chả có gì hoành tráng cả, mấy bụi cây, dòng sông nhìn cũng bình thường thôi nhưng khi hòa chung vào một bức tranh tổng thể thì lại mang một nét dung dị tinh tế, nên thơ, và đương nhiên là xanh lè nữa

. Hèn chi có một bài thơ miêu tả nếu được tô màu VN thì sẽ sơn màu xanh. Nước mình xanh từ đồng ruộng cho tới dòng sông, thậm chí cả thành thị cũng xanh, mẹ mình nói do hồi những năm 90 người ta có xì tai sơn nhà xanh nước biển, thiệt đúng là một đất nước xanh lè

.
E hèm lại nói lan man nữa rồi

. Vậy là bạn chưa đọc cuốn CĐBT sao, lại buồn rồi, bạn chưa đọc lẫn HPotter và CĐBT. Bạn biết cái cảm giác mọt sách luôn luôn có một cuốn sách yêu thích tới nỗi gặp ai cũng dúi vào mặt người ta kêu đọc đi không ? Đối với mình là hai cuốn đó, mình hay thường gọi mấy cuốn đó là sách "dằn mặt"

. Mỗi lần có ai nói chưa đọc hai cuốn đó là y chang rằng "ôi trời ơi ông chưa đọc thiệt sao, nè hên tui có đó, không nói nữa đọc ngay và luôn, ơ ơ cái gì, lo đọc đi

" => sách "dằn mặt"

.
Không biết những sách "dằn mặt" của bạn là gì

? Chắc một cuốn là Đảo giấu vàng rồi đó.
À quên bạn còn hỏi mình có hay bị quá khứ lưu luyến không nữa. Mình thì không hay nhìn lại quá khứ mấy, mình thích nhìn về tương lai hơn. Mỗi khi mơ mộng mình cũng hay mơ tưởng tới những dự định tương lai. Những lần nhìn về quá khứ mình hay nhìn kiểu như vậy : hồi nhỏ mình rụt rè , còn giờ mình đã thay đổi, tự tin bạo dạn hơn, tự khen bản thân một cái

. Nhưng không vì vậy mà mình không quý trọng quá khứ, chỉ có điều đối với mình những giây phút đó ngắn ngủi thôi. Mình lúc nào cũng tự nhủ, ừ hồi đó vui thiệt nhưng đó chỉ là những bước đệm đầu thôi, còn trẻ mà, còn cả hành trình phía trước, phải ưu tiên nghĩ về nó trước đã rồi sau này về già nhìn lại sau vẫn không muộn.
Cám ơn vì đã không cười mình

, mình đôi khi hay làm quá vấn đề khi viết đó

, nhưng cái ước ao của mình là thiệt á nha

, mình thích bay bổng nhưng vẫn biết thực tế nó "thiệt" ra sao

, chắc tại mình hay coi phim và ngắm ảnh những sân ga với những đoàn tàu di chuyển mang theo làn khói vấn vương quá đẹp đi thôi nên cũng hơi thần tượng hóa nó một chút đó hihiiiiiii.
Nhờ bạn mà mình mới biết tàu hỏa sự thật nó là như thế kha kha, nghe cũng ra dáng phiêu lưu lắm chứ

, một trải nghiệm chắc chắn mình sẽ không quên dù có dữ dội như thế bạn ha

, mà phải đi ở vùng miền Bắc mới thấy được đẹp như thế bạn nhỉ...Muốn làm một chuyến hành trình mà chỉ di chuyển bằng xe lửa không thôi, hihiiiiiiii, ngắm cảnh trôi qua chầm chậm nó mới thú, để đủ cho ta kịp giữ nó vào trong tâm trí cho lâu lâu ha

. Không biết tới bao giờ, bao giờ đây

.
Cám ơn thêm lần nữa vì đã khám phá ra cá tính của mình một cách là lạ như thế

, chắc do mình thích bày tỏ với những người bạn cùng quang điểm về điều gì đó nên cứ thế mà xả ra hết những nghĩ suy của mình á

. Và mình cũng nghĩ bạn cũng là một người rất tinh tế và cũng biết chắc chắn mình sẽ đi về đâu mới cảm nhận được sâu sắc những sự việc trong cuộc sống như trên

.
Đất nước ta nguyên là một màu xanh của rừng và biển bạn nhỉ, thật đáng quý biết bao nhưng dường như có một sồ người không coi trọng nó, tàn phá quá nhiều bạn ơi, mình biết đó cũng chỉ là thiểu số nhưng cái sức tàn phá nó kinh khủng lắm luôn

. Mình sợ Mẹ thiên nhiên sẽ nổi giận vào một ngày không xa lắm

.
Một thời nhà màu xanh bạn nói mình có biết nè hihiiii, nhìn đâu lúc ấy cũng toàn là nhà với màu xanh đậm nhạt có đủ

. Bạn nhắc tới làm mình lại nhớ ngày xưa rồi, thú vị thiệt đó, Việt Nam ta là hay làm một loạt như thế

. Nhớ ngày ấy toàn quét vôi cho nhà thôi, rất là bình dị và xưa cũ...lại nhớ tới nhà ngoại mình lúc ấy, là nhà gỗ với mái ngói, dưới nền cũng là gạch ô vuông nhỏ bằng gỗ luôn, nguyên một màu nâu thôi từ trên xuống dưới, tất cả đều là nâu hết mới chịu

. Thời ấy là thời vui vẻ, thơ ngây nhất của mình, rồi tới lúc bà bán đất, xây nhà vì nhà xuống cấp qua thời gian thì mọi thứ cũng dần thay đổi theo năm tháng, lúc ấy thì chẳng nghĩ nhiều đâu mà giờ thì mình cứ nhớ mãi cái ngày xa xưa đó...bạn bè, khung cảnh, những người xưa cũ cứ thế trôi qua như cảnh trên đoàn tàu ở trên ấy, chầm chậm thôi nhưng quay đầu lại thì đã xa lắm rồi. Mình lại lan man mất rồi, bạn thông cảm nha, tự nhiên bạn nhắc tới nhà màu xanh làm mình nhớ cái thời “dấu yêu” ấy quá đi hihiiiiiiiiii.
Còn về sách “dằn mặt” thì bạn quá đúng rồi đó, Anne tóc đỏ và Đảo giấu vàng là 2 cuốn mình muốn “dằn” nhất luôn

. Muốn nói thật to cho những ai chịu đọc sách rằng: Đó là 2 cuốn sách mà nếu bạn không học được hay cảm nhận được gì qua đó thì bạn hãy cứ lấy lại thời gian của tôi để bù qua cho bạn, vì tôi luôn muốn đọc lại nó thật nhiều, thật nhiều lần trong đời

.
Mình hình như không có duyên với các tác phẩm VN hay sao đó bạn ơi, cứ như là hai đường thẳng song song ấy

, cũng nghe nói rất nhiều tp VN rất hay nhưng lý trí lại thôi thúc mình toàn mua tp nước ngoài T_T, mà tài chính và thời gian thì không thể dành cho cả hai

. Mình sẽ phải sắp xếp đọc GIẾT CON CHIM NHẠI và CĐBT thật nhanh để chia sẻ cảm xúc cùng với bạn, vì mình nghĩ 2 cuốn rất đáng để mình bỏ thời gian đúng hông nè

.
Mình đã hiểu hơn về con người bạn rồi nhé

, một người thiên về cảm xúc nhưng lại thích sự tiến bộ và đổi mới

. Bạn không muốn bị tụt lại sau cuộc sống nhưng cũng không phải kiểu người theo trào lưu

. Bạn luôn chắc chắn với gì mình đã chọn (như mình

). Cách sống của bạn cũng hay lắm, không quá êm đềm như mình đã chọn, bạn chắc sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ cho xã hội này đâu nha

. Nhưng mình cũng muốn nói xíu xíu, đôi khi thời gian qua đi, ta cứ nghĩ rồi mình sẽ trở về lại nơi bình yên khi đã đứng tuổi, lúc ấy là tốt nhất cho tất cả nhưng liệu khi ấy những cảm xúc khi xưa có còn chăng? Cuốn phim cuộc đời đã qua là không thể trở lại và ký ức thì sẽ nhạt phai theo thời gian...Nên mình vẫn mong bạn sẽ dành cho kỷ niệm nhiều thời gian tí nhé hihiiiiiiiii, hay là dành kỷ niệm cho mình đi, khi nào bạn muốn sống với kỷ niệm thì cứ hãy cứ viết cho mình đọc, để mình chia sẻ cùng bạn nha, mình sẽ rất vui luôn đó <3.
P/s: Mấy ngày nay bận quá mà cứ muốn viết dài nên tới giờ mới có thời gian trả lời bạn nè, bạn đừng buồn mình nha

.